RED WOLF

Hắn dẫn Frank qua một cửa hang khác, lần này dường như là một cái hang tự tạo ăn thông với hang chính. Qua một đoạn “hành lang” dài, Frank trông thấy trước mắt mình là những chấn song bằng gỗ rất lớn tạo thành một cái cũi. Anh còn chưa kịp nhìn thấy trong cũi có những gì, thì những tiếng gọi quen thuộc đã vang lên khắp nơi:

“Frank! Cứu tôi…!”

“Hoàng tử, thật may là anh vẫn còn sống!”

“…Chúng định bắt anh làm con tin đấy. Anh hãy cố gắng thương lượng với bọn chúng để chúng ta có thể cùng thoát khỏi đây.”

“Doanh trại của chúng ta bị tấn công bất ngờ, thương vong rất lớn, chúng tôi may mắn thoát chết nhưng lại bị chúng bắt sống…”

Frank nhận ra họ toàn là những đồng đội của anh. Anh lao đến bên cái cũi. Có tới hơn ba chục người ở trong đó. Trong số họ còn có những người đang bị thương, tình trạng rất tồi tệ. Frank quay lại, mắt trào nước, gào lên:

“THẢ HỌ RA ĐI!”

“Mi định ra lệnh cho ai ở đây???” – tên thủ lĩnh cười nhạt, phớt lờ chàng hoàng tử. Những kẻ còn lại cũng cười cợt hết sức thản nhiên trước tình cảnh của những người thương binh.

“Thả họ ra…” – Frank vẫn không ngừng van vỉ, giờ không còn là lúc nghĩ đến thể diện chết tiệt của một vị hoàng tử – “…Các người chỉ cần tôi thôi, đúng không? Chỉ mình tôi cũng đủ đáng giá bằng tất cả bọn họ rồi. Cha tôi sẽ làm tất cả những gì các người muốn.”

“Ta không cần.” – tên thủ lĩnh ngắt lời Frank – “Ta đang nắm đằng chuôi, chứ không phải là mi hay cha mi. Mi nghĩ mình là ai chứ, mà mạng sống của mi có thể đáng giá bằng mạng sống của ba mươi hai người khác? Mi quá tự cao đấy, hoàng tử.”

“Không phải, tôi không có ý đó…” – Frank yếu ớt phản đối, khuôn mặt đẫm nước mắt – “…nếu không thể thả họ, ít ra hãy cho họ chút nước và thuốc cho những người bị thương…Họ sắp chết cả rồi…”

Tên thủ lĩnh ngắm nhìn vẻ bất lực của chàng hoàng tử với vẻ mặt thoả mãn đáng sợ. Một lúc lâu sau, hắn mới ra vẻ động lòng, tiến lại gần Frank. Hắn nâng khuôn mặt của anh lên, đôi mắt hắn ánh lên vẻ nguy hiểm kỳ dị:

“Chà chà, nhìn khuôn mặt xinh đẹp thế này đau khổ thì ai mà nỡ chứ. Chẳng phải năm nào mi cũng nằm trong danh sách những thành viên hoàng tộc quyến rũ nhất thế giới sao?! Vậy sao chúng ta không làm một cuộc trao đổi nho nhỏ nhỉ?”

Hắn bỗng ghé sát tai Frank, thì thầm chỉ đủ cho anh nghe thấy:

“Từ giờ tới khi chúng ta hoàn thành thương lượng với cha mi, nếu mi chịu đáp ứng yêu cầu ‘hàng đêm’ của ta, ta sẽ thả chúng, mỗi ngày một người. Mi thấy sao? Giá hời đấy chứ?”

Frank mở to mắt kinh hãi, bất giác lui bật về phía sau.

“CÁI GÌ???”

Hắn đứng dậy, khẽ cười:

“Còn nếu không, mỗi ngày giết một người. Thậm chí bọn ta không cần phí đạn, chỉ cần không cho chúng nước và đồ ăn, chúng cũng sẽ chết trong không quá năm ngày, có thể còn sớm hơn…”

Frank rơi vào tình trạng cực kỳ bối rối. Anh phải làm gì đây? Trở thành một tên “nô lệ tình dục” để cho hắn giày vò trong nhục nhã hay chấp nhận để ba mươi hai người đồng đội kia chết dần chết mòn??? Lần đầu tiên trong đời chàng hoàng tử phải đứng trước một sự lựa chọn khó khăn đến như vậy. Anh mới chỉ tròn hai mốt tuổi cách đây một tháng.

“Sao đây, hoàng tử?”

Frank nhắm mắt, môi mím chặt, những lời thoát ra ra rất khẽ:

“Đ…được!”

Tên thủ lĩnh phá lên cười khoái trá. Hắn nắm vai vị hoàng tử, lôi anh đi:

“Tốt! Vậy hãy đi ăn cái gì để lấy sức đã nào.”

Trước khi đi, hắn còn quay lại bảo những tên đồng đảng:

“Mang nước cho chúng, một ít lương khô, và bông băng cho những thằng bị thương.”

***

“Tôi cảm thấy rất tệ…”

“Sẽ quen thôi.”

“Khốn kiếp, ta không cần quen với việc này. A…”

“Suỵt, trong này tiếng vang rõ lắm đấy!”

“Câm đi… Đừng có dùng vẻ mặt đó cười nhạo ta. Giết ta ngay lập tức, đem đầu ta gửi cho cha ta, vậy là ngươi có thể lên trang nhất mọi tờ báo. Chẳng phải đơn giản hơn sao???”

“Để sau đó nhận vài quả bom hạt nhân rớt xuống đầu? Ầy, mở rộng chân ra thì sẽ không làm khó ta như thế này.”

“Ngươi không thể… không thể làm như thế… ư…ưm…mmm…”

“Đấy, tốt hơn rồi phải không? Đôi khi nghe lời người khác cũng không phải là không tốt đâu, hoàng tử ạ!!!”

“Ngươi không phải người Qari, người cần gì phải… ĐỪNG! Tuyệt đối không phải chỗ đó… Á…”

“Ta thích chỗ này. Đó là điểm nhạy cảm của mi, phải không?!! Ha, trong lúc thế này mà ngươi vẫn còn muốn hỏi chuyện à? Ngươi định khai thác thông tin từ ta chứ gì?”

“…đừng tiếp tục… điều đó quá sức chịu đựng của ta… aaaaaa…”

“Ngươi kêu cái gì? Ta còn chưa vào hết cơ mà?! Ngươi xem, đã dễ hơn lúc đầu rất nhiều rồi đó.”

“Mi là thằng đồng tính khốn nạn, một thằng sát nhân vô lương tri, mi… á á… đừng… đừng có làm vậy nữa… đau lắm…”

“Còn mi thì sao? Kêu rên chuyên nghiệp hơn cả những con điếm. Chắc chắn đây đâu phải lần đầu tiên của mi???”

“… Ta thề ta sẽ giết ngươi… Bất cứ lúc nào… chắc chắn ta sẽ làm…”

“Hãy đợi tới khi ngươi cứu được hết bọn chúng ra khỏi đây. Ngươi ngu lắm, dù bọn chúng có đó hay không, chỉ cần ngươi ở trong tay ta thì ta muốn làm gì mà chẳng được.”

“…ta sẽ tự sát…”

“Ta cũng như cha ngươi, có hàng trăm nghìn cách để khiến một kẻ sống cũng không được mà chết cũng không xong.”

“Đừng có xúc phạm cha ta.”

“Tin ta đi, ta thậm chí còn không buồn nhắc đến tên hắn ta nữa kìa. À, ngươi nên nhìn khuôn mặt ngươi lúc này. Thật là dâm đãng…!”

“Sao ngươi… ngươi lại thù hận ta đến thế???…”

“Thù hận ngươi ư? Không đời nào.”

“… Vậy tại sao…?”

“…”

Một luồng gió hiếm hoi từ đâu tràn tới quét qua lòng hang. Ngọn đèn mỡ leo lét đung đưa ánh lửa, cuối cùng tắt phụt. Chỉ còn lại bóng tối và những âm thanh nhục dục.

Nhưng hình ảnh cuối cùng đọng lại trong trí nhớ của Frank, là đôi mắt của hắn, sáng lên như mặt biển lúc hừng đông, vẻ đẹp đó thật kì vĩ và choán trọn lấy anh trong tức khắc.

***

Rouge – đó là tên của hắn. Không, cũng không phải là tên, mà là một thứ biệt danh. Không ai nhớ nổi hắn từ đâu đến, và vào lúc nào. Người ta chỉ nhớ một thằng nhóc mười tám, mười chín tuổi người ngoại quốc, nói tiếng bản xứ như gió và hút thuốc lá như đầu tàu bất chấp đó là thuốc lá loại gì, tự quấn hay hảo hạng đắt tiền, trên người rặt dao găm súng ống mìn đạn, đôi mắt lạnh lẽo lúc nào cũng chỉ thường trực một thông điệp “Muốn sống lâu hơn nữa thì tránh xa bố mày ra”… Lúc đầu, nó là lính đánh thuê cho một số nhóm quân phiến loạn. Chẳng ai níu giữ được nó lâu, dù rất muốn. Giao kèo chỉ loanh quanh trong một, hai trận. Đánh xong, thắng hay thua, nó cũng rời khỏi. Lặng lẽ lẫn vào bóng tối mịt mùng. Không người thân, không bạn bè. Nó sống một cách cô độc, nhưng lúc nào cũng mạnh mẽ và tự tin.

Dăm năm sau, nó gom góp được hơn trăm thằng lính cũng như mình, tức là vô lý tưởng và không tiếc mạng sống, làm một trận tơi bời với nhóm phiến loạn lớn nhất phía Đông Qari lúc bấy giờ. Chúng nó thắng, oanh liệt. Người ta kinh ngạc là làm sao một nhúm lính vắt mũi chưa sạch lại có thể càn quét cả một lực lượng phiến loạn cứng đầu có tiếng cỡ vài nghìn thằng?!! Và tại sao khi trận đánh kết thúc, hầu hết bại binh lại quay đầu thuần phục hắn?! Lời đồn vang đi xa. Người duy tâm một tí cho rằng hắn có sự giúp sức của đấng Alah. Người hiểu biết bảo hắn có tài bày binh bố trận, tài thuyết phục người khác. Thậm chí là cả hai.

Hắn biết được, chỉ khẽ nhếch mép cười, phì ra một hơi khói thật dài.

Và hắn, cũng như đội quân của hắn, nghiễm nhiên trở thành một thứ tương đương với huyền thoại.

Mái tóc đỏ rối bù, lại chuyên quàng một cái khăn nát tươm màu đỏ, người ta gọi hắn là Rouge. Và đội quân của hắn là Red Wolf – đàn sói đỏ của sa mạc.

Mặc cho những phe đối nghịch ra sức phỉ báng Red Wolf là lũ vô thần, chiến đấu không vì đấng tối cao, chúng vẫn bình chân như vại. Mỗi trận chiến kết thúc, Red Wolf cử người đem bớt chiến lợi phẩm vào san sẻ cho những ngôi làng đang sắp tuyệt diệt vì nguồn lương thực duy nhất – trợ cấp chính phủ – đã bị chặn cướp ở đâu đó trên đường chuyển tới. Và tất nhiên, với những cái dạ dày rỗng thì bánh mì đôi khi còn quý giá hơn nhiều lời răn của thánh thần. Những kẻ này tin yêu Rouge như cha như mẹ. Quan trọng hơn, họ sẵn sàng tham gia chiến đấu, vì hắn.

Đã đến một lúc, người ta coi những gì Rouge nói và làm, đều là chỉ dụ của Thượng Đế, không thể có một chút nghi ngờ.

Nhưng Rouge không làm ra vẻ cao quý gì cả. Hắn vẫn lặng lẽ và bất cần như thế. Và cảnh giác nữa chứ. Mỗi lần chiến thắng, hắn chia quân làm hai nhóm. Một nhóm canh gác nghiêm ngặt vòng ngoài. Một nhóm ăn chơi thoả sức bên trong. Hôm sau đổi lại. Nếu thời gian không dư dả, thì người nào lập được nhiều chiến công sẽ được xếp vào nhóm trong. Hầu như không có ai phàn nàn về cách phân chia này cả.

Trong tất cả những buổi ăn mừng đó, hắn vẫn chỉ thích rúc vào một góc kín đáo nhất, rít thuốc sòng sọc. Nhưng lũ con gái còn tinh hơn sói rình mồi, vẫn tìm ra hắn cho được.

Ai ai cũng thấy hắn là loại kén chọn. Dường như bản năng sinh lý đàn ông của hắn chẳng có nhu cầu gì nhiều. Hắn không thích: một là gái da sẫm màu, hai là loại lẳng lơ, ba là loại quá già. Tường đơn giản thế thôi, nhưng cũng nan giải ra phết đấy. Gái sa mạc, có trát vàng lên cũng chẳng trắng ra nổi. Gái ngoan đã lấy chồng từ năm mười hai, mười ba, đã thành cá chậu chim lồng, có xổng ra được không? Cuối cùng, tiêu chuẩn “quá già” của hắn là không quá tuổi hắn trừ đi năm. Cái này thì chịu hẳn.

Nhưng lũ thuộc cấp của hắn, vì lòng yêu mến vô đối với thủ lĩnh của mình, vẫn cố gắng xoay sở sao đó “nhập khẩu” được mấy con bé tóc sáng da trắng nõn nà về cho Rouge. Ừ thì hắn chẳng từ chối bao giờ. Nhưng cấp dưới cũng chẳng bao giờ thấy hắn có vẻ tha thiết cho lắm.

Kỳ lạ ở chỗ, ai cũng thấy đôi chút khó hiểu, nhưng chẳng ai bận tâm tìm tòi lý do. Vì họ sợ hắn, nể hắn. Hơn nữa, họ cũng đã quen với hình ảnh vị thủ lĩnh đơn độc, sắc bén, lạnh lùng. Ai quan tâm đến đời tư và sở thích của hắn? Họ có trăm ngàn nỗi lo khác lớn hơn. Ví dụ như lấy gì mà ăn vào những ngày sắp tới? Thậm chí là, họ còn có thể sống tới ngày mai được không?

Như thế, cuộc sống trôi qua mỗi ngày, tạm coi là khá “bình yên”.

***

Tên tù binh “cao cấp” mới tóm được được thủ lĩnh biệt giam vào một phòng riêng. Mấy ngày sau, chúng mới thấy y xuất hiện. Đôi tay bị còng, khuôn mặt nhợt nhạt, mệt mỏi lê bước sau Rouge. Y là thằng con trai có khuôn mặt từa tựa như trang bìa mấy tạp chí màu mè mà chúng thường vớ được trong các doanh trại lính liên quân. Nghĩa là mái tóc vàng loăn xoăn, đôi mắt trong veo như ngọc, cả làn da và đôi tay, đều toát lên cái gì đó sang trọng, phú quý và thảnh thơi. Y thuộc về một thế giới khác hẳn với chúng.

Tuy rất mệt, Frank cũng cảm thấy được những tia nhìn vừa tò mò, vừa không mấy thiện cảm hướng về mình. Nhưng tấm lưng vững chãi của Rouge trước mặt anh, tự dưng khiến anh cảm thấy an tâm cho tính mạng của mình. Mỉa mai thay ý nghĩ đó.

Rouge dẫn anh tới một “gian phòng” được canh giữ cẩn mật. Vén tấm rèm che, hắn chỉ cho anh thấy. Ba mươi người được sắp xếp trong một diện tích khá thoải mái, có đầy đủ chăn nệm, thức ăn, thuốc men và nước. Họ còn được phát cho sách báo. Tuy trông họ khá buồn chán, nhưng ít nhất là vẫn còn sống khoẻ mạnh. Frank cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn hẳn.

Cái ý nghĩ vì mình mà khiến bao nhiêu đồng đội hy sinh đã dằn vặt tâm trí anh từ bấy đến nay. Mỗi đêm, hình ảnh những người bạn bị trúng đạn, thân hình đẫm máu ám ảnh từng giấc mơ của anh. Nó khiến Frank gần như cam chịu trong cuộc đổi chác bẩn thỉu với Rouge. Một đêm, sau cuộc mây mưa, Frank gần như phát khóc. Anh nói với Rouge trong tiếng nức nở:

“Ta có tội… Đây là Chúa đã trừng phạt ta…”

Rouge rời giường, đi tới bàn kiếm một bao thuốc. Hắn từ tốn ngồi xuống ghế, châm thuốc.

“Tội của ngươi là gì?”

“Vì ta… vì ta mà đã có nhiều người phải chết… Vì tính ích kỷ trẻ con của ta… Lẽ ra ta nên nghe lời cha…”

Rouge nghe thế, cười đến phát sặc.

Mắt hắn hấp háy trong làn khói thuốc.

“Đã bao nhiêu người chết, nhân danh Chúa hay thánh Alah. Ngươi xem, các ngài đó có vì thế mà buồn không? Họ có vì thế mà thôi yêu kính các ngài không?”

Frank thấy mình như chết sững.

Rouge ngậm một hơi thuốc, nói tiếp:

“Con người có thể trở thành thần thánh, nhưng thần thánh lại không thể quay lại làm người. Nên ta, ta không muốn làm thần thánh.”

Ta chỉ muốn sống như một con người.

Frank lấy làm khó hiểu bởi những lời của hắn. Nhưng trong thâm tâm anh, Frank biết, hình như con người này có gì đó khác hẳn với nhân loại.

Rouge ngồi lặng im trên một phiến đá lớn. Gió lồng lộng bốn bề. Cát bay mù mịt. Vầng mặt trời đỏ chìm trong màn bụi cát. Hoàng hôn sa mạc mang một vẻ gì đó thật hùng vĩ và thê lương.

Rouge thích ở một mình. Vì lúc ở một mình, hắn suy nghĩ được nhiều điều. Quá khứ, hiện tại, tương lai. Hắn sinh ra bên biển, nhưng chắc chắn sẽ chết đi ở sa mạc. Cũng thật là buồn cười.

Quá khứ trong hắn là tiếng sóng vỗ liên miên. Cha hắn là một chỉ huy hải quân. Quân phục xanh lam như màu biển. Tiếng hô, tiếng kèn duyệt binh đánh thức hắn mỗi sáng. Và mẹ, nụ cười trìu mến lẫn với mùi bánh mì nướng thơm phức.

Khung cảnh yên bình ấy kết thúc vào một ngày, đơn vị của cha hắn bị tấn công. Nhưng khi hắn chưa kịp hiểu điều gì, đã bị cha tống lên một chiếc trực thăng cùng với mẹ. Chiếc trực thăng cất cánh bay đi, để lại phía sau là khung cảnh bắn giết hỗn loạn. Một đứa bé con mười một tuổi như hắn chỉ mới lờ mờ nhận ra.

Chiếc trực thăng đáp xuống một con tàu lớn. Trải qua hơn một tuần, tàu đưa gia đình hắn đặt chân lên đất liền. Không phải đất liền, mà là cát. Cát nhiều như nước biển. Cha bảo: “Đây là nơi mà chúng ta sẽ sống”.

Sau này hắn hiểu, đây là nơi mà chúng ta sẽ ẩn nấp.

Vì cha hắn là một kẻ PHẢN BỘI.

Ông sống ở biển, nhưng cũng yêu sa mạc. Ông đọc cả kinh Coral. Ông lắc đầu khi nhìn những mũi pháo luôn luôn hướng về phía sa mạc. “Chúng ta không nên như thế này!” – ông bảo.

Ông là người đầu tiên dạy cho hắn về lý tưởng. Lý tưởng là con người. “Chúng ta chỉ nên là những con người, không nên là thần thánh.” – ông cứ nhắc đi nhắc lại với đứa nhóc mười mấy tuổi như vậy, mặc dù thằng bé chẳng thể nào hiểu nổi.

Gia đình hắn sống trong một “doanh trại”. Của một nhóm quân ly khai. Ở đây, họ dạy hắn cách sống trên sa mạc, làm quen với súng ống đạn dược. Dường như bản năng của hắn cũng mách bảo, rồi sau này hắn sẽ phải sống nhờ những kinh nghiệm này đây, nên hắn học rất chăm chú và chuyên tâm. Chẳng bao lâu, lũ trẻ sinh ra ở sa mạc chấp nhận hắn như một kẻ đồng loại.

Lại một ngày khác, quân chính phủ đánh úp doanh trại. Cha hắn tham gia chiến đấu, rồi bị bắn chết. Mẹ con hắn bị bắt làm tù binh. Chưa kịp về đến nơi giam giữ, mẹ hắn đã vùi thây trên cát sa mạc vì căn bệnh hiểm nghèo. Hắn trốn được. Rồi trở thành một con sói lang thang.

Cô độc.

Hắn vừa thích, vừa sợ cảm giác ấy. Đã có lúc, hàng tháng hắn lang thang trong sa mạc. Chỉ có tiếng gió thổi cát bay, tiếng thằn lằn kêu trong hẻm đá. Hắn cuộn ngủ giữa một vũ trụ đầy sao, chợt thấy mình quá nhỏ bé. Chợt thèm một tiếng người.

Hắn tự trui rèn mình thế đấy. Luôn luôn cô độc và cảnh giác. Quen với cuộc sống nay đây mai đó, xách súng đi bắn giết liên miên. Không phải vì hắn muốn, mà vùng đất này là như vậy. Giết người trước khi người giết mình. Những kẻ giết người sống trên sa mạc. Còn những kẻ không dám giết người, sẽ sống ở trong làng hay thị trấn. Chỉ có thế.

Hắn đã quên mất tên mình từ lâu. Thứ duy nhất mà hắn trân trọng, chỉ có chiếc khăn choàng màu đỏ.

Tại sao?

***

Frank khẽ khàng ngồi xuống bên hắn. Hắn đã quen với “cảm giác” về anh, nên hắn ngồi yên không động đậy.

“Có mang thuốc theo đấy không?” – hắn chợt hỏi.

Frank rút từ túi áo ngực ra đưa cho hắn bao thuốc. Mang theo thuốc trong người tự bao giờ đã trở thành thói quen của anh.

Gió sa mạc vùn vụt thổi bạt nhúm lửa. Frank chuyển chỗ ngồi sang hướng gió, che cho hắn. Khói thuốc dường như không thấy, chỉ có tàn lửa chập chờn.

“Sắp hai năm rồi đấy.”

Hắn bâng quơ buông lời, nhưng khiến Frank giật mình.

“Sao?”

“Mai là sinh nhật cậu, phải không?”

Frank thoáng đỏ mặt. Ừ, sinh nhật hai mươi ba. Anh vốn đã quên mất rồi.

“Không có gì lớn lao lắm.” – anh cười.

“Món quà sinh nhật cuối cùng tôi nhớ…” – hắn khum khum tay che điếu thuốc khi gió đổi chiều – “… là một cuốn sách. ‘Trên sa mạc và trong rừng thẳm’”. Tôi chỉ còn nhớ cái tựa.”

“Của Henrich Sienkievicz.” – Frank nhắc.

“Ừm, đại loại thế. Tôi cũng chỉ còn nhớ mang máng nội dung.”

“Và giờ thì anh đang ở trên sa mạc chứ còn gì.”

“Ha…”

Hắn cười. Điếu thuốc đã cháy đi phân nửa.

“Tôi sẽ chết trên sa mạc này. Vùi xác trong cát. Linh hồn lang thang dưới ánh mặt trời.”

Ánh hoàng hôn đỏ rực bao trùm lấy họ.

“Sao tự dưng anh lại nghĩ thế?”

“Linh cảm.”

Ánh mắt Frank nhìn hắn chợt chuyển sang lo lắng.

“Có gì quan trọng đâu?” – hắn nhại lại Frank – “Chúng ta đều là những con người.”

“Những người ở đây dường như không còn coi anh như thế.”

“Họ sẽ coi bất kì ai cho họ thức ăn nước uống và bảo vệ tính mạng họ là thánh Alah.”

“Vậy trong mắt bọn họ, có phải cha tôi, và những đồng minh của ông, là quỷ dữ, đúng không?” – Frank cúi đầu cười buồn.

Hắn nhận ra điếu thuốc trên môi đã bị gió thổi tắt ngúm.

“Dù là quỷ hay thần, cũng không có quyền lựa chọn số phận của mình.”

Và hắn quăng điếu thuốc hút dở đi, đứng dậy.

Chúc mừng sinh nhật.

***

Đêm đó, Frank nhớ lại sinh nhật lần thứ hai mốt của anh. Một bữa tiệc sang trọng và linh đình trước khi anh lên đường ra trận. Những ly champagne hảo hạng. Ban nhạc và những vị khách mời nổi tiếng. Khách sạn sang trọng. Bánh gateau khổng lồ. Những món quà tặng đắt tiền.

Giờ đây, chúng đã lùi vào dĩ vãng, trở thành một thứ giống như cát sa mạc bị gió thổi lớp này chồng lên lớp khác.

Rouge ngủ bên cạnh anh. Căn phòng có hai giường, nhưng chỉ để che mắt thiên hạ. Họ vẫn thường ngủ chung với nhau.

Rouge nói rằng hắn thích hơi ấm của anh. Chỉ thế. Anh không biết hơi ấm của con người thì có khác nhau hay không, và tại sao hắn chỉ thích mỗi hơi ấm trên cơ thể anh.

Rouge bao giờ cũng rất kiệm lời. Hắn không thích trò chuyện. Những ngày đầu, Frank thường nép vào một góc quan sát hắn chăm chú làm việc với đống văn kiện ngồn ngộn bên chiếc đèn dầu mỡ. Hàng tiếng trôi qua trong im lặng, cho tới khi hắn ngẩng đầu lên và thấy vị hoàng tử bối rối giấu đi ánh mắt của mình.

“Ngủ đi.” – hắn nói gọn, rồi lại chúi đầu vào mớ giấy tờ.

Frank đã dần quen với việc “qua đêm” với hắn. Không khó khăn như anh tưởng. Hắn không hành hạ, cũng không làm anh kiệt sức. Hắn còn tạo cho Frank sự ham muốn.

Frank lại chưa từng thấy hắn ham muốn.

Anh cứ có cảm giác rằng, hắn lý trí trong ngay cả chuyện làm tình. Hắn có thể dừng lại bất cứ lúc nào – vì “công việc” – không bận tâm tới đó là lúc nào của cuộc vui. Thậm chí không cần phải lên đỉnh. Hắn làm mọi thứ với sự chính xác và đơn giản đến lạ.

Frank chỉ cảm thấy duy nhất có một lúc – hắn trở nên tình cảm hơn mọi khi. Đó là lúc ngủ. Hắn sớm tạo cho mình một thói quen rúc vào cổ, vào gáy của anh khi ngủ, bất chấp hồi đầu anh cố tình nhích ra khỏi hắn. Sau đó thì hắn nói thích hơi ấm của anh. Hắn nói điều đó khi đang quay lưng lại phía anh, trên băng ghế trước xe jeep, mái tóc đỏ xổ ra bay phấp phới như ngọn lửa. Anh không thể nào thấy được khuôn mặt hắn trong lúc ấy.

Hai năm trôi qua. Tưởng chậm nhưng lại nhanh. Cũng đủ để khiến anh thay đổi. Frank biết rõ rằng mình đã thay đổi. Anh quen với cái nóng sa mạc ban ngày, cái lạnh cắt da vào ban đêm, những hạt cát bướng bỉnh lẫn trong lỗ tai lỗ mũi, trong tóc, những món ăn chế biến vội vàng từ những loại động thực vật trong sa mạc – mà trước đây anh vẫn nghĩ không đời nào ăn được, vũ điệu của cô gái da màu trong ánh lửa, và hơi ấm phả vào gáy đêm đêm.

Hơn cả, Frank ý thức được, anh chỉ là một con người.

Là một hạt cát trong sa mạc, bị gió thổi lớp sau đè lớp trước.

Nghĩ đến đó, anh thấy những gì mình làm trước kia quả thật lố bịch và vô nghĩa.

Anh nhớ cha, nhớ gia đình, nhớ đất nước có mùa thu trong vắt. Lá rụng trên những con đường cổ lát gạch. Bầy thiên nga bơi trên hồ nước trong cung. Không khí luôn mát mẻ và dễ chịu. Và không bao giờ có cảnh chết đói hay chiến tranh.

Frank cảm nhận được cái cựa mình của người đàn ông bên cạnh.

Trong một ý nghĩ khác thoáng qua đầu anh, Frank tự dưng muốn, như hắn, ngưỡng mộ hắn, sự cô độc, hay tự do, hay lý tưởng. Trên hết, sống như hắn, chỉ là một con người.

***

Tờ mờ sáng, Frank đang ngủ say. Bỗng Rouge bật dậy. Hắn vội vàng lao ra khỏi giường, mở cửa. Frank cũng choàng tỉnh theo hắn. Anh thắp đèn.

Frank cố căng tai lắng nghe. Nhưng không có gì khác lạ.

Anh nhớ ra là giác quan thứ sáu của Rouge rất nhạy.

Một lát sau, Rouge trở lại. Trông hắn có vẻ khá căng thẳng.

“Có chuyện gì thế?” – Frank hỏi dồn.

Rouge không đáp vội. Frank thấy người hắn đeo đầy băng đạn và dao, mìn. Hắn vào phòng chỉ để lấy khẩu súng quen thuộc, lắp đạn vào nó.

Chắc chắn đã có chuyện. Hơn nữa còn là chuyện nghiêm trọng.

“Căn cứ bị phát hiện à?” – Frank rơi vào trạng thái lúng túng. Anh cảm thấy có gì đó rất không lành.

Rouge hằm hằm tiến tới, ấn vai Frank xuống giường.

“Ở yên đây! Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cũng phải ở yên đây.”

“Cái gì???” – Frank bàng hoàng nhìn hắn.

“TẠI SAO? Sao anh không nói cho tôi đã có chuyện gì xảy ra? Nếu cần, tôi cũng có thể chiến đấu…”

Một tiếng dội lớn kèm tiếng rung trầm lay chuyển căn hầm.

Rouge không mất công tranh luận, hắn nhanh chóng bước ra cửa.

Frank bật dậy, chạy theo hắn. Khi vừa chớm tới cửa, một lực đánh mạnh đến mức khiến anh văng về sát chân giường.

Cánh cửa sắt nặng nề đóng lại. Tiếng khoá cửa lách cách.

Frank nén đau. Anh lao tới đấm rầm rầm vào cánh cửa.

“Tên khốn!!! MỞ RA! Anh đừng hòng giam tôi kiểu này!!!”

Ánh mắt xanh ngời của Rouge xuất hiện bên ngoài ô cửa bé xíu. Cái nhìn trong đôi mắt đó lạ đến nỗi khiến cơn giận của Frank đóng băng trong giây lát.

“Có địch ở bên ngoài. Tôi không rõ làm sao chúng lại tìm ra địa điểm này.”

“Để tôi ra ngoài… Tôi có thể giúp một tay…”

“Một người bị thương từ vòng ngoài chạy về đến đây. Chúng tôi cho rằng đó không phải liên quân. Vì vậy cậu ra đó cũng chẳng có ích gì.”

“Còn hơn là bắt tôi ở trong này chờ đợi!!!” – Frank gào lên, mặt đỏ tía tai.

Rouge im lặng trong một khoảnh khắc.

“Đằng sau cái bàn tôi ngồi, có một lối thông lên mặt đất. Nó có nhiều nhánh, nhưng cậu hãy nhớ là đi theo chiều phải – trái – phải – trái… cứ như thế sẽ lên tới mặt đất. Chỗ đó có sẵn xe và lương thực. Cả máy điện đàm. Cậu có thể gọi tới liên quân cầu cứu.”

Frank sững sờ. Cứ như lối thoát này chuẩn bị sẵn để dành cho anh vậy.

“Còn anh?”

Rouge bật cười.

“Có lẽ lần này tôi phải làm một vị thánh rồi.”

Hai đôi mắt giao nhau. Dường như có điều gì nghẹn lại trong cổ họng.

“Frank…”

“Gì cơ?” – lần đầu tiên hắn gọi thẳng tên anh.

“Tôi…”

Câu nói đến đó đứt đoạn, vì một tiếng rung trầm nữa lại xuyên suốt căn hầm. Nó lớn hơn tiếng rung vừa nãy.

“Tạm biệt.”

Rouge vội vàng nói, rồi quay đầu chạy đi.

Trước đó, một tấm khăn đỏ trườn qua khe cửa nhỏ. Frank đỡ lấy nó. Môi anh run lên.

“ROUGE!!!”

Tiếng thét của anh vang vọng khắp đường hầm.