Ra khỏi bàn phím thôi, “người yêu” ơi !

Lúc ra về, con mèo Bi của tôi vẫn ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay của Quân, ngay cả khi chúng tôi đã rời khỏi bàn và đang đi tới cửa. Tôi hậm hực liếc nhìn, nhưng Bi cố ý ý phớt lờ ánh mắt của tôi, nó chỉ đáp lại vài tiếng meo meo rồi lại ung dung cuộn người trong tay người lạ.
Quân lắc lư con mèo trong tay, quay sang nhìn tôi, hỏi.
– Em ít nói nhỉ?
Tôi còn chưa biết trả lời như thế nào, Trâm Anh đã đỡ lời giúp tôi.
– Du là thế anh ạ. Bạn ấy hơi trầm tính.
Quân mỉm cười, anh ta vuốt ve con mèo trên tay lần cuối, rồi nhìn chăm chăm vào mắt con Bi, cười với nó.
– Thú vị đấy.
Con mèo mập mạp của tôi chẳng hiểu gì, cũng kêu meo meo hai tiếng đáp lại. Trâm Anh cười tươi, đôi má ửng hồng, nói lời tạm biệt.
– Bây giờ cũng khá muộn rồi. Bọn em xin phép về trước. Hẹn gặp anh sau nhé.
Quân trao trả con mèo cho Trâm Anh, tôi nghĩ cũng ổn vì con mèo Bi của tôi khi ăn no thì nó cũng khá biết nghe lời. Tôi đưa mắt nhìn con mèo to sụ, nó ngoan ngoãn nằm gọn trong tay Trâm Anh. Tôi thở phào.
Mọi chuyện có vẻ diễn ra khá suôn sẻ nếu như…
Gần cửa hàng KFC có quán đồ chơi trẻ em, một cậu bé khi chọn mấy món đồ chơi gần đó lên dây cót một con chuột bằng nhựa làm cho con chuột chạy không chủ đích tới chân của Trâm Anh. Trâm Anh buông tay hét toáng lên, con mèo Bi của tôi bị rơi đột ngột xuống đất, nó vốn sợ chuột, khi nhìn thấy con chuột nhựa trước mặt, nó kêu hai tiếng meo meo thất thanh rồi trong chớp nhoáng, nó vụt chạy.
Như có một dòng điện chạy dọc xuống sống lưng, tôi hốt hoảng đuổi theo con mèo. Nó vẫn lao vun vút về phía trước, tôi vẫn theo sau nó, gọi thất thanh ” Bi, Bi, quay lại mau.”
Con mèo Bi của tôi đột ngột rẽ vào khu ngõ nhỏ, nhập nhoè ánh đèn. Tôi cũng thấm mệt, cũng chỉ vài bước chân nữa là tôi có thể tóm được nó. Nhưng, tại khúc cua vào ngõ, chân tôi vấp phải một viên gạch, tôi ngã sõng soài trên mặt đất, kính văng ra phía trước.
Cảm giác đau buốt ở chân, còn tay hình như bị trầy, tôi lóng ngóng quờ tay trên mặt đất tìm chiếc kính cận.
Rồi, một bàn tay to lớn đỡ lấy tôi và xốc dậy, đẩy chiếc kính cận vào tay tôi. Hơi thở gấp gáp như vừa chạy của người lạ dồn dập bên tai tôi, nhưng giọng nói trầm trầm đầy quen thuộc.
– Du, Du. Em không sao chứ?
Tôi đeo lại chiếc kính và cố chắp hình ảnh nhoè nhoẹt trước mặt làm một. Là Quân.
Tôi lạ lẫm, nhưng rồi cũng gượng cười, khẽ tách mình ra khỏi bàn tay của anh ta.
– Em không sao. Con mèo Bi…..
Tôi đưa mắt tìm kiếm con mèo, thấy tôi bị ngã, nó chạy lại phía tôi, dụi cái đầu to sụ vào chân tôi, nũng nịu hối lỗi.
Tôi xốc nó lên, gằn giọng.
– Lần sau mày còn thế nữa thì đừng trách tao đấy.
Con mèo như hiểu ý, nó cụp mắt nhìn tôi, thè chiếc lưỡi hồng nhạt liếm vào cái tay đang trầy xước của tôi. Tôi nhíu mày lườm nó.
Quân vẫn nhìn chăm chú vào con mèo của tôi, hỏi nhỏ.
– Em có cần anh bế giúp Bi cho không?
Tôi lắc đầu, mái tóc ngang vai lắc lư theo.
– Em đi được. Vậy còn Trâm Anh…
– À, Trâm Anh vẫn đợi em ở chỗ vừa rồi.
– Vậy còn anh…? – Tôi đẩy gọng kính lên nhìn Quân.
– Anh chạy ngay sau em. – Quân cười, rồi bất ngờ hạ giọng – Nhưng mà trông em nhỏ bé thế này mà công nhận chạy nhanh thật.
Tôi chun mũi sau lời nói của anh ta. Thẳng thừng.
– Có thể coi đó là lời khen hay chê bây giờ nhỉ?
Quân nhìn vẻ mặt của tôi, anh ta cười híp cả mí.
– 50- 50 đi.
Tôi xốc con mèo béo ú trên tay, chậm rãi nhấc từng bước chân một. Cảm giác bàn chân rời rạc, đau buốt. Thấy vẻ mặt nhăn nhó của tôi, Quân dè chừng.
– Hay em vịn vào tay anh mà đi.
– Em vẫn đi được mà. – Tôi ngoan cố.
Nhưng cũng chỉ độ vài bước chân, tôi đành miễn cưỡng nhường con mèo to sụ của tôi vào tay Quân. Quân một tay ôm con mèo, một tay chìa ra phía trước để tôi bám. Tôi tập tễnh rời khỏi cái ngõ mờ ánh đèn ấy.
Quân quay sang nhìn tôi, cất giọng trầm trầm.
– Em rất thích con mèo?
– Vâng. – Tôi đáp.
– Uhm. Nhìn em liều mình xông lên đuổi theo nó là anh biết.
– Liều mình xông lên? Đâu đến mức ấy đâu. – Tôi vẫn nhấc từng bước chân, bám chặt vào cánh tay vững chắc bên cạnh, chậm rãi trả lời.
Rồi bỗng, giọng nói của Quân thay đổi, anh ta gần như reo lên.
– Có lẽ anh đã tìm ra được đề tài cho bài vẽ cuối học phần của anh rồi.
– Đề tài? – Tôi quay sang nhìn Quân, thắc mắc.
Anh ta bước chầm chậm, đưa đôi mắt đen láy xuống nhìn con mèo Bi to sụ trong tay, rồi lại quay sang nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh.
– Em và con mèo Bi của em.
– Em và con mèo? – Tôi trợn mắt nhìn anh ta.
– Đúng. Chủ đề lần này của bọn anh là ” tương phản”.
– Vậy thì có liên quan gì đến em và Bi chứ. – Tôi cau có vì cái chân đang đau buốt.
– Ồ. Có đấy. Em nhìn xem. Chỉ cần một chút quan sát thôi. Em thì nhỏ người và nhẹ bẫng. Còn con mèo Bi mà em nuôi thì sao? Em nhìn xem. Béo ú và to sụ. Ầy. Thế có phải là ” tương phản” không?
Tôi thề, nếu như tôi là một cô nàng Kim Ngưu chính gốc và cái chân của tôi không trong tình trạng đau buốt thế này thì tôi đã thuận đà sút cho anh ta vài cái.
Con mèo Bi của tôi khi nghe thấy tên mình, cũng nhổm đầu lên, kêu meo meo. Quân cười giòn giã, đắc thắng.
– Đấy. Em thấy chưa. Ngay cả con Bi cũng đồng tình với anh.
Tôi giận đến tím mặt. Nhưng cũng phải bình tĩnh trở lại bởi phía trước là 5 bậc cầu thang to đùng. Tôi rùng mình, nhìn xuống chân, hít một hơi thật sâu chuẩn bị lê bước.
– Du, em thích bay không?
Câu hỏi đột ngột của Quân khiến tôi do dự. Tôi hạ chân xuống bậc cầu thang thứ nhất, đáp lại.
– Nếu em nói thích thì anh cho em bay chắc.
– Vậy là em thích?
– Vâng. – Tôi nhăn nhó trả lời cho qua chuyện.
– Vậy khi anh đếm, em đứng im được không?
Tôi đẩy gọng kính cận, nhún vai, chẳng hiểu cái mô tê gì. Khi tôi định nhấc cái chân đau buốt lên cầu thang thì nghe thấy giọng của Quân.
– 1…2…3….Fly.
Khi anh ta đếm đến số 1. Tôi cảm giác một cánh tay chạm vào eo mình, Khi đến số 2, người tôi áp sát vào người anh ta. Số 3, tôi bị nhấc bổng khỏi mặt đất. Và khi cái chữ
” Fly” kéo dài, toàn bộ người tôi theo cánh tay của anh ta vùn vụt theo tiếng gió. Chính xác là tôi bay qua 5 bậc thang kia nhờ cánh tay của anh ta.
Khi chân đã tiếp đất, tôi đứng im lìm như một pho tượng.
– Trông em vậy mà cũng nặng thật đấy.
Quân duỗi bàn tay vừa nhấc tôi, ra vẻ nặng nhọc. Nói đoạn, anh ta cúi đầu xuống, nhìn chăm chăm vào đôi mắt sau kính cận của tôi.
– Bộ em bị hoá đá à?
Tôi ngây người, rồi cũng cố giữ cho giọng mình không được lệch lạc.
– Chuyến bay thú vị thật đấy.
– Thật hả? – Anh ta hỏi tôi.
Tôi gật đầu cái rụp.
– Vậy em có thích Fly nữa không?
Tôi lắc đầu nguây nguẩy.
Quân thích thú cười lớn, đưa bàn tay lên xoa đầu tôi, khiến những mớ tóc ngắn của tôi rối reng.
– Em thú vị thật đấy. Đâu có phải là người ít nói đâu.
Tôi định cao giọng cãi lại lời của anh ta, nhưng phía trước, tiếng bước chân của Trâm Anh và giọng nói hốt hoảng của cô bạn khiến tôi im bặt.
– Du, có sao không? Sao cậu chạy xa vậy?
Tôi mỉm cười, chậm rãi thanh minh.
– Tớ chạy đến khúc cua….
– Tất cả là tại con mèo Bi béo ú này này.
Giọng Quân vang lên, anh ta nhìn chằm chằm vào con mèo béo của tôi, lườm lườm.
Trâm Anh nhìn xuống chân của tôi, lo lắng.
– Cậu đi được không Du?
Tôi gật đầu.
Vậy là Quân giao con mèo lại cho tôi. Dè chừng nhìn tôi nhưng cũng chỉ biết lắc đầu. Tôi không biết anh ta lắc đầu với ý nghĩ gì, nhưng điều cuối cùng hôm đó tôi nhớ về Quân là đôi mắt đen láy dưới ánh đèn đường, lung linh, ấm áp và như tan ra.
***
Chân tôi bị bong gân, tôi xin nghỉ học vào ngày hôm sau.
Thật ra, ngay tối hôm đó khi vừa về đến nhà. Điện thoại của tôi đã rung lên từng hồi. Tin nhắn mới từ “Đẹp Trai”. Là gã, và gã là Quân.
– Người yêu ” xấu gái” ơiiiiii
Vừa về đến nhà, chân lại đau, điện thoại đã réo, tôi bực tức nhắn tin lại.
– Có chuyện gì đấy?
– Hi. Hỏi xem người yêu thế nào thôi. Vậy cô bạn Du của người yêu thế nào rồi?
Tôi chột dạ.
Rõ ràng là tôi và Trâm Anh vẫn đang diễn kịch, và rõ ràng là gã vẫn đinh ninh Trâm Anh là người yêu quen hơn một tháng của gã, điều cuối cùng, gã vẫn nghĩ số điện thoại đang nhắn tin với gã là Trâm Anh.
Tôi nhấc cái chân đau điếng lên, vừa xoa thuốc, vừa nhắn tin lại.
– Người yêu ơi. Giờ em dùng số điện thoại mới rồi. Người yêu nhắn tin cho em vào số điện thoại này nhé.
Và rồi, tôi gửi cho gã số điện thoại của Trâm Anh. Rồi tôi lại lặng lẽ nhắn tin vào số điện thoại của Trâm Anh nhắc nhở cô bạn về vấn đề đang xảy ra.
MỌi chuyện coi như đã được dàn sếp ổn thoả. Chừng 15 phút sau đó, tôi nhận được tin nhắn cuối cùng của gã với nội dung cụt lủn. ” Uhm”.
Tôi thở phào.

23 giờ. Tôi online như một thói quen.
– Buzz. ” Người yêu” đang làm gì vậy?
Tôi giật mình. Đúng là số điện thoại có thể cho Trâm Anh nhưng tài khoản Facebook thì làm sao có thể cho cô bạn mượn được. Tôi gõ lạch cạch trả lời tin nhắn của gã.
– Đang online faccebook.
– Hi. Thế online tiếp đi nhé.
Phù!!! Gã vẫn luôn là vậy. Không bám riết lấy tôi để nhắn tin, cũng chẳng thờ ơ không để ý. Có lẽ, đó cũng là lí do vì sao khi cả tháng gã vẫn đều đều nhắn tin cho tôi với cái dàn ý như nhau mà tôi vẫn không thấy ngán ngẩm.
Tôi tắt màn hình Chat. Vào hội nhóm trên Facebook.
Nếu như ở ngoài tôi là Du – một cô gái nhút nhát và ít tiếng, bình thường và chẳng có gì nổi bật. Thì trong thế giới ảo này, tôi là Sam Sam – một người được mọi người biết đến.
Tôi có cả một hội ” những người hâm mộ tài chế truyện cười của Sam Sam.” Đều đặn mỗi ngày, tôi viết 5 truyện cười dựa trên ảnh chế từ nhân vật Doreamon đình đám của Nhật Bản. Truyện cười của tôi chẳng bậy bạ, chẳng đao to búa lớn, những cũng đủ để cho những người quan tâm truyện của tôi cười và có thêm động lực sau mỗi tiếng cười ấy. Đó có lẽ là những giây phút tuyệt vời nhất mà tôi có được trong thế giới ảo này.
Trang page như là ngôi nhà ấm áp của tôi với số lượng thành viên hơn 50 nghìn người. Và tôi tự hào về điều ấy.
Hàng ngày, vẫn lần lượt có hàng nghìn cái nick like và ủng hộ truyện cười của tôi. Tôi luôn dành thời gian đọc hết những comment và những lời nhận xét ấy. Tôi không biết bạn sẽ cảm thấy thế nào, nhưng với tôi, đó là cảm giác ám áp nhất.
Tôi chưa từng nghĩ “ảo là thật”, và cũng chưa từng suy đoán “ảo là không thật”. Chỉ biết rằng, thế giới ảo và những những người bạn ấy đã cho tôi thêm động lực và tiếng cười khi học xa nhà.
Trong thế giới nhỏ ấy, nổi bật là một người có cái nick rất lạ: Nhút nhát.
Nhút Nhát là người lập page này cho tôi 3 tháng trước, rồi chỉ tôi cách làm admin, cách đăng bài. Tôi nhớ, có lần tôi có hỏi trên facebook của Nhút Nhát: “Vì sao bạn lại làm những chuyện này giúp mình?”
Nhút Nhát trả lời liền sau đó : “Vì mình thích truyện của bạn. À không, mình yêu nó thì đúng hơn.”
Và Sam Sam bắt đầu nổi tiếng hơn từ ấy.
Nhưng, người bạn Nhút Nhát thực sự là nhút nhát. Tôi và Nhút Nhát chỉ thỉnh thoảng trao đổi với nhau vè cách post bài, ngoài những tin nhắn với nội dung như vậy, tôi vẫn lẳng lặng UP truyện và Nhút Nhát vẫn chăm chú dõi theo.
Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy vui vì có một người bạn luôn dõi theo mỗi bước chân của tôi trong thế giới ấy.
***
Sang ngày thứ hai, những buổi sáng của tôi không còn bị đánh thức bởi những tin nhắn có nội dung quen thuộc. Tôi mừng thầm, bởi dù sao thì đó cũng là mong muốn của tôi. Biết đâu, giờ này Trâm Anh và gã đang có những tin nhắn chào buổi sáng lãng mạn nào đó.
Xét cho cùng thì gã đẹp trai và cũng khá biết cách gây cười. Trâm Anh là một cô gái xinh xắn và đáng yêu. Và tôi, là một bà mối. Tất cả đều hoàn hảo theo đúng kế hoạch và phù hợp với từng người.
Chẳng thế mà cô bạn Trâm Anh vừa nhìn thấy tôi ở cửa lớp đã tíu tít.
– Du, chân cậu đỡ chưa? Anh chàng Quân đó quả là một chàng trai tuyệt vời đấy.
Tôi hạ chiếc cặp xuống bàn, tiện tay lôi vài quyển vở, trả lời.
– Uhm. Vậy hai người tiến triển đến đâu rồi?
Trâm Anh chống cằm nhìn tôi, rồi lại hạ giọng.
– Cậu làm như đi tên lửa không bằng ý. Mới có hai ngày.
– Cậu hiểu thêm được chút nào về anh ta chưa? – Tôi dở vài trang sách, đẩy gọng kính rồi hỏi lại Trâm Anh.
Trâm Anh kéo quyển vở của tôi về phía cô ấy, rồi càu nhàu.
– Cậu ấy. Suốt ngày chỉ biết sách vở. Một ngày đến lớp không chúi mắt vào sách và ngồi trầm ngâm một góc chắc cậu không chịu được hả Du?
Tôi có hơi bất ngờ trước phản ứng của Trâm Anh. Thừa nhận là khi tôi đến lớp, tôi chỉ biết đọc sách và ít giao tiếp. Thỉnh thoảng, Trâm Anh có rủ tôi đi uống trà sữa hay đơn giản chỉ là đi ngắm phố phường vào buổi chiều khi được nghỉ, tôi cũng từ chối khéo. Thời gian của tôi gần như đầu tư hết cho việc học và chiếc Laptop ở nhà. Chút thời gian còn lại, dành cho chú mèo béo mập tên Bi của tôi.
Nhưng kì thực, từ hồi năm nhất, Trâm Anh hay chọn chỗ ngồi cạnh tôi và cho đến bây giờ, cô bạn vẫn luôn chọn chỗ ngồi ấy. Tôi không thể nhớ đã từ chối bao nhiêu lần những lời mời đi chơi của cô bạn, nhưng tôi chắc chắn một điều, lần nào cô bạn cũng mỉm cười và hẹn tôi hôm nào tôi rảnh thì đi cũng được.
Tuy vậy, hôm nay cô ấy lại khác.
Nhìn thấy nét mặt ngây ngây của tôi, Trâm Anh nhăn mặt, véo má tôi một cái.
– Du, chiều nay cậu nhất định phải đi chơi với tớ đấy.
Tôi xoay xoay cây bút trong tay, hỏi dò.
– Đi đâu vậy?
– Đi công viên Thủ Lệ.
– Hai chúng mình à?
– Không. Đi với anh Quân nữa.
Tôi bặm môi suy nghĩ. Rồi cũng định mở lời, thì ngay lập tức đã bị cô bạn Trâm Anh lườm lườm.
– Định không đi hả? Không được đâu nhé Du. Thứ nhất: Cậu phải mang theo mèo Bi nữa vì vẫn phải cần để chứng minh tớ là người có tài khoản ” xấu gái” và là người yêu qua mạng của anh ta. Thứ hai, tớ nhớ không nhầm thì cậu chưa đi chơi với tớ lần nào thì phải.
Trâm Anh đưa đôi mắt to tròn dò xét tôi. Tôi ậm ừ, gật gật, rồi lại cúi đầu vào những trang sách phía trước, không kịp nhìn thấy nụ cười của cô bạn Trâm Anh phía trước.