[QUÁN TRÀ ĐÁ] TRƯỞNG THÀNH – Truyện Người Lớn 2021 Cực Hay

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: [QUÁN TRÀ ĐÁ] TRƯỞNG THÀNH – Truyện Người Lớn 2021 Cực Hay

Tác Giả:

Lượt Xem: 1142 Lượt Xem

IX

Về đến nhà, chỉ mình mẹ ở nhà đang lau dọn bàn ghế, tôi bỏ balo rồi giúp mẹ dọn nhà.

– Bố đi đâu rồi mẹ?

– Bố đi họp cán bộ hưu trí ở Viện chắc muộn mới về, Hoa đi học vẽ. Con ăn cơm chưa?

– Con ăn rồi. À này mẹ, hay là tối nay cả nhà mình đi ăn ở bên ngoài, đỡ phải nấu cơm.

– Ăn ngoài làm gì cho lãng phí, thức ăn mẹ đã chế biến sẵn rồi.

– Thì lâu lắm rồi mẹ cũng chưa ra ngoài, hôm nay sẵn tiện không có bố ở nhà đi ra ngoài ăn. Với lại, con cũng vừa xong dự án, có thêm ít tiền.

Chần chừ một chút rồi mẹ cũng đồng ý.

– Cô gái tên Hiền là thế nào với con?

– Là bạn thôi mẹ.

– Sao mẹ thấy cái Hoa bảo là bạn gái con?

– Không mẹ, chưa đến mức đó.

– Hôm trước mẹ nhìn thấy rồi, cô gái đó rất xinh, và có vẻ lễ phép nữa.

– Sao mẹ gặp được?

– Hôm đó cô ấy đến đón Hoa đi chơi, có gặp mẹ để xin phép mà.

– Ah…

Sau đó mẹ không hỏi tiếp nữa, bắt đầu chuyển sang những dặn dò, chú ý về sinh hoạt. Giúp mẹ lau dọn xong, nhìn đồng hồ cũng đến giờ đón Hóa.

– Con đi đón bé Hoa, sau đó về thì đi ăn mẹ nhé.

Con bé Hoa tay xách cái cặp vẽ to tướng, chạy ra đến trước mặt tôi trách móc.

– Sao lúc nãy không về đưa em đi học vẽ?

– Anh có chút việc bận. Em có chú Bân đưa đi còn gì?

– Không. Em thích anh cơ, anh phải đền bù cho em.

Nhéo mũi con bé.

– Đây mới là mục đích của em đúng không? Ăn kem hay là ăn chè.

– Đi ăn kem. Ba viên nhé.

Con bé Hoa vừa xúc những thìa kem mát lạnh, vừa nói.

– Anh đi chơi với chị Hiền, đúng không?

– Sao em biết?

Con bé cầm cái điện thoại của nó lắc lắc.

– Hì … hì … Em và chị ấy là bạn rồi, còn thân hơn anh cơ.

– Ăn nhanh lên rồi về đón mẹ. Hôm nay anh chiêu đãi ăn ngoài, nhà hàng nướng Hàn Quốc nhé?

– Hura …

Con bé reo lên sung sướng, rồi nhanh chóng xúc hết những thìa kem còn lại.

– Anh có mời chị Hiền không?

– Không. Hôm nay chỉ có mẹ, em và anh thôi. Bố đi liên hoan ở Viện rồi.

– Anh mời chị ấy đi!

– Anh mời chị ấy trưa này rồi.

Tôi từ chối.

– Vậy em mời nhé. Đây là em mời chứ không phải anh, vì chị ấy là bạn em.

Tôi không nói gì, thật ra đối với tôi không sao cả, coi như giới thiệu một người bạn và thử phản ứng của mẹ. Bé Hoa thấy tôi không nói gì, mặc nhiên nó coi là đã đồng ý, hưng phấn gọi điện.

– Em chào chị! ….. Chị ơi! Hôm nay anh em chiêu đãi cả gia đình, ăn đồ nướng Hàn Quốc, em mời chị cùng đi …. Vâng, anh ấy đồng ý rồi …. Kệ anh ấy đi, em mời chị …. Vâng thế chị nhé, em sẽ nhắn cho chị thời gian và địa điểm.

Sau khi tắt điện thoại, nó quay sang hỏi tôi.

– Địa chỉ quán ở đâu anh.

– Chờ anh một lát để anh gọi điện đặt bàn đã.

Vì có Hiền, tôi lùi thời gian muộn một tí, để cô có thời gian thu xếp. Sau đó đọc địa chỉ và thời gian cho con bé.

Buổi tối, vì nghĩ đến uống beer, tôi quyết định gọi taxi. Khi cả nhà vừa xuống xe taxi, từ xa Hiền bước đến, cô đã thay đổi bộ đồ văn phòng thành chiếc váy liền thân màu xanh nhạt có cái nơ xinh xắn đính trên eo, khuôn mặt trắng hồng không trang điểm nở nụ cười tươi. Cô tiến đến trước mẹ tôi, hai tay nắm lấy quai ví xách để đằng trước, khẽ cúi đầu chào mẹ

– Cháu chào bác ạ! Em chào anh! Chào bé Hoa!

– Chào cháu!

Mẹ tôi có vẻ hơi bối rối, đây là lần đầu tiên bà gặp bạn con trai, mà lại là con gái. Đám bạn cũ kia, nó đến nhà tự nhiên có khác gì con trai bà. Không khí chợt có chút gượng gạo, may nhờ bé Hoa, con bé cầm tay Hiền và kéo tay mẹ bước vào quán.

Sau khi ngồi xuống bàn, đợi mẹ đã vào chỗ, Hiền chủ động kéo tay bé Hoa ngồi xuống bên cạnh đối diện mẹ, làm tôi phải sang ghế phía bên kia cạnh mẹ. Hành động của Hiền, có vẻ làm mẹ hài lòng, bà liếc sang nhìn tôi khẽ gật.

Hiền chủ động dành vai người phục vụ, cô thoăn thoắt lật những miếng thịt trên vỉ nướng, cô dùng đôi đũa riêng để tiếp đồ ăn cho mọi người ngay khi thức ăn trên đĩa gần hết. Những hành động nhỏ của cô thể hiện sự chân thành, tinh tế và quan tâm của cô đối với mọi người, hành động của cô làm mẹ tôi cảm tình ra mặt, bà còn mỉm cười khi phát hiện cô đỏ mặt khi liếc trộm tôi.

Bàn ăn cũng trở lên rộn rã hơn, Hiền khéo léo giới thiệu về bản thân bằng cách thêm các thông tin và trong câu chuyện, đến cuối cùng mẹ tôi cũng chủ động tham gia câu chuyện. Tôi bị bỏ qua bởi ba người phụ nữ, chỉ yên lặng nhấm nháp những ly beer lạnh.

Chỉ đến khi ra về, Hiền cố ý đi chậm lại đằng sau, tôi mới có cơ hội hỏi hỏi cô.

– Em có thoải mái không?

– Em rất vui mà. Mẹ anh tâm lý thật đấy. Hi vọng bác sẽ thích em.

Khi Hiền cúi đầu chào mẹ, trước khi bà lên xe taxi.

– Bác về nhé. Hôm nào rảnh đến nhà bác chơi.

– Vâng ạ. Cám ơn bác!

Tôi khẽ vỗ nhẹ lên lưng Hiền trấn an trước khi lên xe. Tôi biết mẹ tôi hài lòng về Hiền khi mời cô đến nhà.

– Anh về đây. Em về cẩn thận.

Trên xe taxi, mẹ tôi chợt hỏi.

– Hiền hơn tuổi con à?

– Vâng, hơn con bốn tuổi.

– Con bé có vẻ ngoan ngoãn, hiền lành, hiểu tâm ý. Mà trông không có vẻ gì là lớn tuổi hơn con.

Tôi chỉ cười, tôi biết ý bà. Bà tán thưởng Hiền và vấn đề tuổi tác không không quan trọng. Chỉ còn tùy vào tôi thôi.

Cứ như vậy, quan hệ giữ tôi và Hiền đã có bước quan trọng, gần gũi hơn. Mặc dù chưa bao giờ chính thức hẹn hò, nhưng các cuộc hẹn “tình cờ” ngày một nhiều và thường xuyên hơn.

Cô đã đến nhà tôi ăn cơm chính thức theo lời mời của mẹ thông qua bé Hoa và sau đó là những buổi đến thăm mẹ tôi với danh nghĩa cá nhân, ở nhà xuất hiện những bình hoa tươi thường xuyên hơn, những bình hoa mà hiếm khi có ngoài những dịp Tết đến. Đến như người ít nói như bố, mà cái tên “cái Hiền” cũng được nói thuận miệng hơn. Rất nhanh, cô đã được gia đình tôi coi tương đương như cái đám bạn tôi, trừ việc tự do vào phóng ngủ như mấy tên kia. Cô chỉ vào phòng đúng một lần duy nhất, ngắm qua phòng và hôn trộm tôi một cái, rồi đi ra luôn.

Trong đám bạn tôi, chỉ có Trí là đã gặp cô thêm mấy lần tại quán anh Huy, khi đi uống rượu với tôi. Nhưng nó phải gọi cô bằng “chị” giống như tuổi của nó, thằng Trí rất hậm hực, thỉnh thoảng nó mặc kệ để xưng “anh”, nhưng đều gặp cái trừng mắt của cô với với một bài giảng về “đạo đức xã hội” rồi “vắt mũi chưa sạch” khi đã thân hơn. Thằng Trí cuối cùng cũng phải chịu, tuy đôi lần vẫn rên rỉ với tôi.

Mọi thứ cứ như vậy trôi qua vui vẻ, dù tôi và cô không phát sinh thêm lần quan hệ thể xác nào sau khi từ Quảng Ngãi về. Tôi cũng kết thúc học kỳ một với kết quả như ý. Con bé Hoa dạo này ít thấy đòi hỏi gì tôi, có vẻ như nó thỏa mãn với sự chiều chuộng của Hiền, nhiều khi làm tôi cảm giác bị bỏ rơi. Ngay cả khi tôi chủ động dụ khị đi mua quần áo, nó cùng không quan tâm “Xì … anh thì biết gì về quần áo mà đi mua cùng em!” ngay cả khi nó đang mặc cái váy mà tôi đưa nó đi mua.

Có một việc phát sinh ngoài kế hoạch, đó là việc cả nhóm quyết định lập một quỹ trợ giúp riêng dành cho nhau, sau vụ mẹ Quang bị ốm. Việc gây quỹ ban đầu là từ tâm, ai có nhiều thì góp nhiều, ai có ít thì góp ít, việc chi dùng sẽ do cả nhóm quyết định tùy việc và sự vụ. Sau này, khi kinh tế của mọi người đã có, sẽ góp 5% thu nhập hàng năm vào quỹ. Trong nhóm, do tôi có khả năng tài chính nhất, nên được giao quản lý quỹ. Thật ra cũng không có gì lớn, tôi chỉ làm nhiệm vụ quản lý tài khoản ghi chép thu chi.

Năm nay tất niên của cả hội như thường lệ được chọn vào ngày thứ bảy ngay sau khi đợt nghỉ Tết bắt đầu, như mấy năm gần đây tôi vẫn luôn bị ép là nhà tài trợ vì là “đại gia”. Tuy nhiên, năm nay nhà thằng Minh đang đau khổ vì con lợn được địa phương biếu, nên nó mang đi góp tiệc. Cả hội bừng bừng hưng phấn, lên kế hoạch tổ chức hoành tráng và quyết định sẽ mời “tất cả người yêu, em gái, em họ, bạn thân của bạn gái, em gái, em họ miễn là con gái và trên mười tám tuổi” và địa điểm là quán chú Thới với cái vỗ ngực tuyên bố sẽ làm món tiết canh ngon nhất mà bọn nó chưa từng được thưởng thức.

Sáng thứ bảy, con lợn sạch bio hơn sáu chục cân đã được thằng Minh thuê xe ôm chuyển đến quán chú Thới, tất nhiên sau khi nó đã làm các xét nghiệm theo đúng “chuẩn y tế quốc tế”, đủ chuẩn để làm tiết canh khách sạn năm sao. Tôi cũng đã đưa tiền để chú chuẩn bị nguyên vật liệu.

Suy nghĩ một chút, tôi quyết định mời Hiền tham dự, đối với bọn bạn, coi như là lần giới thiệu chính thức dù tôi và cô chưa bao giờ công khai là “người yêu” của nhau.

Tôi đến nhà đón cô lúc ba giờ chiều, Hiền đang đợi tôi, tôi vừa dừng xe cô đã nhanh chóng ra mở cửa và chạy thoắt ra lên xe. Vừa định rồ gas đi, thì nghe có tiếng gọi to từ trong nhà. Một người phụ nữ to béo chạy từ trong nhà ra, cười toe toét.

– Con mời bạn vào nhà uống nước đã?

Vẻ không bằng lòng và bất đắc dĩ hiện rõ trong thái độ của Hiền, khi cô lại xuống xe và bảo tôi vào nhà.

Ngồi trên bộ ghế trường kỷ chạm chổ cầu kỳ, tôi giữ thái độ bình tĩnh và lãnh đạm nhìn người phụ nữ to béo luôn nở nụ cười khách sáo đối diện, tôi không thể liên hệ một chút nào giữ người phụ nữ này với Hiền. Trong khi đó, Hiền vẫn giữ vẻ tức giận khi pha nước.

– Cô là mẹ Hiền. Cháu là bạn của Hiền hả?

Người phụ nữ cất giọng hơi ồm ồm hỏi tôi.

– Vâng ạ.

– Bây giờ làm gì?

– Cháu đang học thứ tư, Đại học ạ.

Tôi vẫn giữ thái độ lịch sự, trả lời ngắn gọn những câu hỏi.

– Gia đình cháu ở đâu?

– Dạ, nhà cháu ở xxx.

– Bố mẹ làm gì?

Tôi đầu cảm thấy hơi bực, nhưng cố kìm. Hiền thì có vẻ rối khi nghe thấy mẹ câu này. Cô gắt nên.

– Mẹ … mẹ định tra hỏi lý lịch đấy à.

Tôi lắc đầu ra hiệu tôi không sao với Hiền.

– Bố cháu đã nghỉ hưu, mẹ cháu làm nội trợ.

– À … vậy là bố cháu là viên chức nhà nước à? Trước bố cháu công tác ở đâu?

Tôi vẫn nhẫn nhịn trả lời.

– Bố cháu công tác ở Viện khoa học.

Rồi không đợi, người phụ nữ hỏi tiếp, tôi nói luôn.

– Cháu là bạn Hiền, đã quen cô ấy được một năm. Đáng nhẽ cháu phải đến chủ động chào cô trước. Cháu xin lỗi. Nhân tiện hôm nay, cháu xin phép cô được làm quen với Hiền ạ!

Cả Hiền và mẹ cô đều ngớ ra ngạc nghiên nhìn tôi. Tôi lại nói tiếp.

– Cháu và Hiền hiện mới là bạn, có thể tiến thêm bước nữa, tuy nhiên chúng cháu cần thời gian để tìm hiểu. Cháu hứa sẽ luôn tôn trọng Hiền cũng như sẽ không làm cô ấy bị tổn thương.

Hiền chuyển sang trạng thái cảm động, còn mẹ cô vẫn nguyên nét mặt ngạc nghiên nhìn tôi. Hiền chủ động phá tan không khí im lặng.

– Mẹ … Mẹ … trả lời đi.

– Uh … Ờ … được … được.

Mẹ cô trả lời hàm hồ, có vẻ bà không ngờ tôi nói vậy và cũng không biết trả lời ra sao cho hợp lý. Nghe được thế, Hiền bật dậy kéo tôi đi.

– Cháu chào cô. Xin phép chúng cháu đi ạ.

Tôi vẫn giữ thái độ lễ độ trước khi quay người đi ra cửa.

Trên đường, Hiền ôm chặt lấy tôi.

– Anh rất cừ, làm mẹ em đơ luôn. Sao anh nói được vậy?

– Thì anh chả bảo anh là kẻ khác người. Với lại, nếu để mẹ tiếp tục chủ động, sẽ càng có nhiều câu hỏi khó hơn. Bởi vậy, anh chỉ rút ngắn lại quá trình thôi, đằng nào cũng sẽ phải xin phép mẹ em mà.

– Em cũng lo trước khi anh đến, sợ mẹ làm anh khó xử, có thể anh sẽ làm không vui. Giờ thì tốt rồi, ít nhất mẹ em cũng sẽ không thể ngăn cản em.

Yên lặng một chút, rồi cô nói tiếp.

– Em cũng phải xin lỗi anh, vì em chưa kể về gia đình em. Em cân nhắc mãi, rồi lại sợ, nên vẫn chần chừ. Bố mẹ em làm kinh doanh, bắt đầu từ buôn hàng qua biên giới, sau đó kinh doanh bất động sản và khách sạn cho đến bây giờ. Trên em có hai anh, anh cả giờ giúp bố mẹ kinh doanh, anh thứ hai thì cũng làm việc tự do. Em bây giờ cũng coi như làm kinh doanh cùng gia đình, nhưng chỉ quản lý các nhà hàng. Thật ra, các nhà hàng này của cô ruột em, nhưng giờ cô không làm nữa mà giao cho em. Anh sẽ gặp cô em và sẽ biết thêm tại sao.

Từ câu chuyện của cô, tôi cũng lờ mờ đoán được lý do sao cô lại phân vân không kể. Dù vậy, tôi cũng không hỏi thêm nữa. Tôi cũng không có tư tưởng gì với vấn đề môn đăng hộ đối, với lại cũng chưa nghĩ sâu xa về quan hệ với Hiền. Thời gian còn nhiều mà, thời gian dù gì cũng là thứ sẽ phá bỏ đối với các khái niệm xã hội.

– Hôm nay là liên hoan tất niên của bọn anh, ngoài mấy thằng bọn anh ra, sẽ có thêm một số bạn bè nữ của mọi người. Em cứ thoải mái nhé, không cần giữ kẽ đâu.

Tôi dặn cô trước khi dừng xe trước quán chú Thới.

Mới gần bốn giờ, chỉ có thằng Trí và thằng Quang đang ở đó, chú Thới đang lúi húi xào nấu với sự trợ giúp của vợ và cô bé giúp việc. Bên cái bàn giữa sân, thằng Trí và Quang đang ngồi uống nước với ba cô gái lạ.

Sau khi hét lên chào chú Thới, tôi đi đến phía bàn. Thằng Trí thấy tôi đến, bật dậy lấy thêm ghế và rối rít chào.

– Em chào chị Hiền! Mấy tuần không gặp chị, chị vẫn khỏe chứ ạ? Mà sao chị không mang em gái hoặc bạn đến à? Hay thằng Hùng nó không bảo chị.

Thằng Quang thấy thằng Trí chào vậy, cũng đứng lên chào theo, mặt ngơ ngẩn.

– Em chào chị!

– Chào em. Chỉ có mình chị thôi, chị lại không có em gái, còn bạn chị lấy chồng hết rồi.

Tôi vỗ vai hai thằng bạn và gật đầu chào ba cô gái. Thằng Quang kéo tôi xuống hỏi.

– Sao thằng Trí lại gọi là chị?

– Thì là chị thì gọi là chị.

– Sao mày gọi là em?

Tôi không trả lời, hất đầu về phía thằng Trí ý bảo nó hỏi thằng Trí.

Khi tôi và Hiền đã ngồi xuống mặc kệ khuôn mặt ngơ ngác của thằng Quang. Thằng Trí mới giới thiệu ba cô gái, hóa ra là đối tượng mới của thằng Trí và hai cô bạn cùng phòng của cô.

Để ba thằng tự nhiên, Hiền chủ động chuyển sang ngồi với ba cô gái. Chẳng mấy chốc mà bốn cô gái đã trò chuyện rôm rả, tiếng cười khúc khích vang lên không ngớt.

Có vẻ nấu nướng đã hòm hòm, chú Thới ra nhập bọn với bọn tôi. Chiêu một ngụm nước chè, phà ra một hơi thuốc lào trắng xóa sảng khoái, chú nói.

– Xong hết rồi, chỉ còn món chả nướng thì chốc ăn rồi nướng, kẻo nguội. Mấy thằng kia bao giờ đến?

– Chắc đến nhanh thôi ạ.

Thằng Trí nhanh miệng.

– Có beer, nước ngọt, rượu tây thì có hai chai thằng Minh mang đến lúc sáng. Bọn mày xem còn cần thêm gì không?

– Vậy là đủ rồi chú. À… chú có nước suối đóng chai không?

– Có, nhà tao bán quán ăn mà. Vậy chắc để chú bày mâm sẵn nhỉ, bọn kia đến là chén luôn. À tao góp 5 lít rượu quê tự nấu nhé, thằng nào thích thì uống với tao.

– Tuyệt đấy. Thịt lợn phải uống rượu quê mới chuẩn.

Thằng Quang chêm vào, thằng này chỉ thích beer và rượu quê, uống whiskies nó bảo như rượu thuốc.

Bốn cái bàn được kê dọc theo khoảng sân của quán, rất nhanh cùng với bảy người bọn họ và gia đình chú Thới, các bàn đã bày biện chật ních, bốn cái lò than được bày bốn góc vừa tạo hơi ấm, vừa để nướng chả đã sẵn sàng, cũng kịp lúc thằng Minh và Kiên đưa ba cô gái đến.

Do năm nay có sự tham gia của nhiều cô gái mới, nên sau ly mở đầu, tôi thay mặt nhóm nói mấy câu chào mừng và lý do bữa tiệc.

– Với nhóm V5, xin cảm ơn mọi người vẫn luôn bên nhau, lúc vui, lúc buồn, lúc thành công, hay lúc thất bại và quan trọng là thằng nào cũng cảm thấy hạnh phúc. Cám ơn chú Thới và gia đình đã luôn nấu những bữa ăn thơm ngon mỗi khi bọn cháu đói bụng trong suốt mấy năm qua, và cũng cám ơn chú cho bọn cháu giường ngủ ấm áp mỗi khi say không biết lối về. Và các cô gái, cám ơn sự có mặt của các cô ngày hôm nay, điều đó chứng tỏ rằng các cô là một trong những người mà bọn tôi trân trọng nhất. Mời mọi người!

Sau đó là màn giới thiệu, ba cô gái đến cùng Minh là bạn của em họ nó. Các cô gái mỗi người một vẻ, nhưng đều là những cô gái xinh đẹp, đều đang học năm thứ nhất, thứ hai đại học. Trong các cô gái, Hiền nổi bật nhất, không chỉ vì sự xinh đẹp của cô, sự chín chắn và cả vì sự tự tin và khéo léo, bởi vậy thu hút được sự chú ý của mọi người đặc biệt đám bạn tôi vì cô là người bạn gái đầu tiên tôi giới thiệu.

Đầu tiên là những câu hỏi mang tính chất kiểm tra đối tượng, sau đó cuộc tranh luận ngôi thứ, có lẽ đó sự quan tâm lớn nhất của bọn nó. Thằng Trí, Minh, Quang coi như đầu hang ngay từ đầu chủ yếu cố đấm để cổ vũ thằng Kiên. Dưới những lý luận về “quan hệ truyền thống”, “giáo dục công dân”, “đại từ nhân xưng trong tiếng Việt” của Hiền, thằng Kiên cũng chuyển từ “tôi-bà”, sang lẫn lôn “tôi-bà-chị-em” và cuối cùng thì nó cũng chỉ còn giữ lại “chị – em” khi bữa tiệc đã được một nửa. Nửa sau bữa tiệc, như thường lệ, là việc tranh cãi những lỗi lầm trong quá khứ, sự xám hối về những việc đã làm, rồi thì những hối tiếc đã qua … Chú Thới là người gục đầu tiên, tiếp theo là thằng Trí được đưa vào nhà, đến cuối chỉ còn mấy cô gái là tỉnh. Và sau đó tôi cũng không nhớ gì nữa.

Tỉnh dậy trong ánh sáng của cái đèn ngủ đầu giường vì cơn khát, tôi ngơ ngác trong lơ mơ thấy khung cảnh xa lạ. Chỉ đến khi có bàn tay mềm mại vuốt ngực và cốc nước đưa đến trước mặt là tôi nhận ra đó là Hiền. Sau khi cái cổ khô rát được dòng nước làm dịu đi, tôi lại tiếp tục thiếp đi.

Tỉnh dậy lần nữa vì cơn tức bụng, tôi bước xuống giường và đi ra cửa như phản xạ, bên ngoài là không gian xa lạ nhờ nhờ làm tôi rơi vào trạng thái mơ hồ, cho tới khi có bàn tay mềm mại, ấm áp cầm lấy tay tôi.

– Anh muốn đi vệ sinh à?

– Uh …

Tôi khàn khàn trả lời, Hiền kéo tay tôi đến nhà vệ sinh, ánh đèn vừa bật làm tôi chói mắt, cảm giác lâng lâng vẫn còn, nhưng tôi cũng xác định được bồn vệ sinh. Hiền vẫn đứng ở cửa chờ tôi, tắt đèn và đưa tôi về phòng ngủ.

Uống hết cốc nước đặt bàn đầu giường, tôi cảm thấy tỉnh táo một chút, nhìn Hiền trong bộ đồ ngủ bằng vải bông, tôi định hỏi cô. Nhưng cô lại kéo tôi nằm xuống.

– Anh ngủ thêm đi cho đỡ mệt, có gì mai sẽ nói chuyện.

Tôi nằm xuống, dần tỉnh táo lại làm tôi không ngủ được. Nằm yên một lúc, thấy Hiền vẫn ngọ nguậy trong lòng tôi chưa ngủ. Tôi mới hỏi.

– Mấy giờ rồi em?

– Gần năm giờ sáng.

Với cái điện thoại cô trả lời. Cũng đến giờ sinh học mà tôi thường thức dậy.

– Anh đang ở đâu đấy?

– Anh ở nhà em.

Nghe thấy vậy, tôi liền giật mình, ngồi dậy.

– Đây không phải là nhà bố mẹ em, mà là nhà em.

Thấy sự bất an của tôi, cô nhoẻn cười kéo tôi nằm xuống, thủ thỉ

– Anh có nhớ hôm mình uống cà phê không? Anh có nói, anh cần không gian riêng ấy. Em cũng nhận ra mình cũng cần không gian riêng, nên em đã mua căn hộ này. Căn hộ của riêng em, mua bằng tiền riêng của em. Căn hộ này chỉ anh và em biết thôi.

Ngừng lại một chút rồi cô tiếp tục.

– Khi nằm cạnh anh như thế này trong căn nhà của riêng củ mình, trên chiếc giường mình tự sắm em thấy rất hạnh phúc, em thấy rất mãn nguyên, em thấy mình chỉ cần thế này là đủ.

Cô trườn lên nằm lên người tôi, gối đầu vào lòng ngực tôi. Tôi nằm yên, cảm nhận sức nặng của cơ thể cô, sự ấm áp mà cơ thể cô đang truyền sang tôi, vuốt ve tấm lưng mềm mại của cô. Tôi cảm nhận được tình cảm của cô qua nhịp tim đang đập rộn rã kia, tôi không thể không tự hỏi tình cảm của tôi dành cho cô là gì? Có phải là tình yêu năm nữ hay chỉ là bạn tri kỷ? Liệu trái tim tôi sẽ đập rộn rã như cô bây giờ?

Những câu hỏi này đã lặp đi lặp lại trong suốt thời gian qua, khi tôi mặc nhiên chấp nhận sự hiện diện của cô ngày càng sâu đậm, sự yêu thích khi có cô bên cạnh ngày càng tăng, tôi hưởng thụ sự quan tâm của cô, tôi hoài niệm những khoái cảm khi tiếp xúc với cô thể cô. Tôi chỉ cố gắng sự quan tâm cô nhiều hơn và những thỏa mãn tôi mang lại cho cô, đó là những gì tôi có thể mang lại cho cô.

Hiền nhỏm người lên, kéo cái áo thun tôi lên cao rồi cô chậm rãi hôn lên ngực tôi, hơi thở nồng ấm và sự mềm mại của đôi môi đã bắt đầu nhen ngọn lửa trong lòng tôi, làm những lăn tăn trong đầu tan biến dần, bắt đầu bị những ham muốn bản năng chiếm giữ.

Vô thức tôi đưa bàn tay vuốt ve đôi tai xinh xắn của trong khi cô vẫn đang hôn từng tấc da của tôi, tôi cảm nhận được nhiệt độ đang tăng lên từ hơi thở của cô. Cô trượt người hôn dần xuống bụng, dừng lại đưa tay lên tháo thắt lưng quần tôi, kéo nó ra khỏi chấn tôi, chiếc quần sịp đã phồng lên một cục. Cô dùng tay nhẹ nhàng xoa lên cái vồng cao, cảm nhận sự bành trướng của nó đang tăng lên, rồi cô đưa tay kéo cái quần sịp xuống, ngẩn ngơ nhìn con chim đang ngạo nghễ chĩa thẳng lên trời. Cô ngại ngần dùng bàn tay nắm lấy để cảm nhận sự vĩ đại của nó, cô vuốt ve lên xuống để xác định sự hùng dũng của nó. Rồi cô rụt rè cúi xuống đặt lên nó một nụ hôn con chim đã nhiều lần cho cô những khoái cảm trọn vẹn mà cô chưa bao giờ được hưởng thụ trước đây. Sự khao khát trong cô lại bùng lên, thúc dục cô mau chóng hưởng thụ những khoái cảm tiếp theo.

Cô chủ động kéo cái quần ngủ đang mặt ra khỏi chân, ngồi lên bụng tôi, cầm con chim đang vươn lên kia đưa vào nơi đang khao khát kia. Cô xuýt xoa khi con chim đang lấp đầy cái nơi đang khao khát của cô và hắt ra một hơi thỏa mãn khi đã được hoàn toàn lấp đầy. Cô ngả người chống tay lên ngực người tôi, để bớt đi cảm giác thốn khi sức nặng của cô được nâng đỡ bằng con chim đang hùng dũng vươn lên trong cô.

Cô rùng mình khi hưởng thụ đợt sóng khoái cảm đầu tiên khi tôi chủ động hẩy mông cái đầu tiên, tiếp theo là những đợt sóng dữ dội tràn đến khi tôi tiếp tục những cú hẩy mông tiếp theo. Cô bị nhấn chìm hoàn toàn trong những cơn sóng khoái cảm, cô đã mất kiểm soát hoàn gục trên người tôi với những tiếng kêu điên loạn ngắt quãng.

– Hừ … hừ … anh … ơi …

Rồi thình lình sự khoái cảm vượt qua sức chịu đựng của cô khiến người cô co rút lại kèm theo tiếng thét giải thoát, và sự co bóp điên cuồng trong lỗ bướm của cô, những dòng nước trào ra ướt đẫm chảy xuống phía dưới, cô gục xuống thoi thóp.

Tôi cũng ngừng lại khi cô gục xuống, một dòng nước trong cô chảy ra, làm ướt cả vùng bụng dưới rồi chảy xuống đệm, những đợt co bóp trong cô giảm dần, vẫn giữ nguyên sự cướng cứng trong cô, đợi cô quay lại để tiếp tục hưởng thụ những khoái cảm mới.

Tâm trí cô đã quay trở lại, cô cảm nhận được cái bướm cô vẫn được lấp đầy, cảm nhận được con chim đang nhẹ ràng di chuyển trong đó. Những khoái cảm mới đang hình thành lan tỏa khắp người cô, khiến cơ thể cô run run.

Cảm nhận được những rung động của cô, tôi nhẹ nhàng ôn cô, lật người đè cô xuống dưới, con chim cương cứng vẫn nằm nguyên trong cái lỗ ấm áp kia. Tôi đợi một lát khi mắt cô khẽ mở ra.

– Anh tiếp tục nhé.

Tôi thì thầm nói với cô khi nhìn vào mắt cô, cô khẽ gặt đầu và đưa tay lên ôm lấy lưng tôi.

– Vâng … anh tiếp đi.

Cô khẽ nói.

Tôi bắt đầu nâng hông đi ra đi vào trong cô, những khoái cảm của tôi lại tiếp tục được truyền lên, khiến cho mạnh máu tôi lại chạy rần rần trở lại. Khi cô đã phát ra những tiếng rên trong miệng, tay cô đã bấu chặt vào lưng tôi, tôi bắt đầu gia tăng nhịp ra vào. Những tiếng rên của cô ngày càng rõ hơn, tay cô càng bấu chặt hơn, kéo tôi ghì chặt vào cô, hai chân cô quàng lên ép lấy hông tôi. Sự căng cứng bắt đầu xuất hiện trên người tôi, phía dưới những đợt khoái cảm ngày một nhiều lên bắt tôi phải ra tăng nhịp. Rồi đến khi tôi không nhấp kịp nữa theo những khoái cảm đang bùng lên mạnh mẽ, hông tôi căng cứng ép chặt tôi vào cô và tôi xuất ồ ạt vào trong cô, sự bùng nổ tràn qua người tôi khiến tôi không kìm gầm lên một tiếng. Ở bên dưới, cô cũng ngân lên một tiếng khi đón nhận cơn bùng nổ của tôi, cả người cô lại co rút lại, cô lại lịm đi lần nữa. Cả người cô bồng bềnh trong sự thư sướng, sảng khoái, làm cô tiếc nuối xa rời nó.

Những khoái cảm đã gột rửa đi những dư âm của rượu, cả người tôi cũng đang chìm trong cảm giác lâng, thư sướng. Trong lòng tôi, cô cũng đang dần lấy lại nhịp thở, cô nằm yên thiêm thiếp trong vòng tay tôi, tôi kéo chăn đắp lên người cô và tôi.

Tôi vẫn nằm yên ôm cô tròng vòng, lắng nghe nhịp thở nhè nhẹ của cô, cảm nhận bàn tay cô đưa vào trong áo tôi, vuốt ve quanh vồng ngực của mình. Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ cô, cô đang âm thầm khóc. Cô thảng thốt qua tiếng nấc.

– Anh ơi! Anh đã trao cho em những cảm xúc mãnh liệt mà em luôn muốn chìm đắm trong đó, nó luôn làm em khát khao để hưởng thụ. Thế mà em lại không thể trao cho anh cái quý giá nhất của người con gái. Em xin lỗi anh!

Cô dụi đầu vào ngực tôi khóc nấc lên. Những giọt nước mắt của cô làm ướt đẫm cả mẳng áo trước ngực. Tôi ghì chặt lấy cô, hôn lên tóc cô, dỗ dành.

– Em là người đầu tiên mang lại cho anh những khoái cảm mà anh chưa bao giờ được nếm thử trong đời và anh cũng luôn khát khao để được hưởng thụ. Anh cũng phải cám ơn em!

Tôi dùng hai bàn tay đỡ lấy má cố để cô nhìn vào mắt tôi, vừa nói.

– Anh trân trọng bản thân em chứ không phải cái phù phiếm đó. Nín nào! Nín nào! Ngoan, nghe lời anh. Lát dậy, anh nấu đồ ăn ngon cho em ăn. Nếu không, mỗi ngày anh sẽ đưa em đi ăn quà nhé.

Cô nhoẻn một nụ cười mếu máo.

– Chỉ cần anh nấu đồ ăn sáng cho em thôi.

– Uh, được. Tí nữa anh nấu đồ ăn sáng cho em. Ngốc ạ!

Rồi cô cũng ngừng khóc, tôi đưa tay khẽ lau những giọt nước mắt còn loang trên má cô.

– Em ngốc thật à?

– Uh, ngốc chứ còn gì nữa. Ai lại đi thương cảm cho cái vớ vẩn ấy.

Cô vùng lên ôm chặt lấy tôi.

– Kệ em ngốc. Nhưng em vẫn hối tiếc.

Im lặng một lát, cô nói.

– Tối hôm qua em gọi điện về xin phép ngủ qua đêm ở nhà bạn. Mẹ em nhắn em là mời anh đến nhà ăn cơm vào dịp tất niên đấy. Em chưa đồng ý để đợi hỏi ý kiến anh.

– Ý em thế nào?

– Dịp tất niên thường sẽ bao gồm tất cả các gia đình các cô chú em, nên rất đông. Em sợ anh sẽ khó xử. Em muốn anh làm quen dần dần. Người đầu tiên là cô út của em, cô như người mẹ thứ hai của em. Sau đó mới là gia đình em.

– Vậy nghe theo em.

– À mà anh này. Tết này em sẽ đưa mẹ anh đi sắm Tết. Mẹ đồng ý rồi, mẹ còn bảo mọi năm, anh chỉ đi cùng đưa mẹ đến chợ rồi ngồi đợi ở ngoài thôi. Năm nay, em sẽ thay anh. Anh đừng giận em nhé, vì không xin phép anh.

– Không sao, mẹ anh đồng ý là được.

– Em quý mẹ anh lắm và cũng cảm thấy mẹ cũng quý em. Em rất ngưỡng mộ gia đình anh và cũng thèm không khí gia đình nhứ thế. Và bố anh nữa, lúc đầu em thấy bố ít nói, tưởng bố anh sẽ khó tính lắm, nhưng gặp mấy lần mới thấy bố hiền. Hôm trước, em còn nói chuyện cả buổi chiều với bố anh, bố còn khen em ngoan đấy.

– Em toàn đến trộm vào những lúc anh không có nhà à?

– Xí … em nhớ anh, em mới đến. Ai ngờ, anh toàn đi đâu ấy.

– Vậy anh bật mý cho em mấy chỗ anh hay đến nhé, để em biết mà tìm anh nhé.

– Vâng.

– Một là ở nhà thằng Trí, bọn anh hay sửa xe cùng nhau ở đó. Hai là câu lạc bộ tin học của trường, mà anh là thành viên BĐH. Ba là đi chơi với em. Bốn là ở nhà.

– Em cứ nghĩ là anh sẽ làm các dự án ở nhà, nên không dám gọi điện làm phiền, chỉ muốn qua nhìn thấy anh.

– Thường ban ngày anh ít ở nhà lắm, không ở chỗ thằng Trí thì cũng ở CLB. Các dự án anh làm buổi tối, với lại anh có thể tranh thủ làm khi đi học hoặc ở CLB.

– Vâng. Anh muốn dậy chưa?

– Uh, dậy đi em. Dậy còn ăn sáng, không nên ăn quá muộn sẽ dễ làm cơ thể mệt mỏi.

– Vâng.

Cô bật dậy, rồi kéo tay tôi đứng dậy. Cô nhặt quần dưới đất đưa cho tôi, rồi mặc quần áo của mình. Vừa đi ra ngoài cô vừa nói.

– Căn hộ này có bảy mươi mét vuông thôi. Có một phòng ngủ, một phòng tắm, phòng khách và nhà bếp thông nhau. Em cũng không cải tạo lại nhiều, chỉ lắp lại nội thất và mua thêm những vật dụng chưa có.

Căn hộ của cô được bố trí trang nhã, đơn giản, tiện dụng, không quá phô trương nhưng ấm cúng. Cô kéo tôi đến cái mini bar, được bố trí giữ phòng khách và bếp, như là một vách ngăn khu vực bếp và phòng khách.

– Cái này em làm thêm dành riêng cho anh. Đây này, em mua sẵn mấy chai rượu rồi, cũng không biết anh thích loại nào nữa, sau này sẽ mua thêm.

Rồi cô kéo tôi đến chỗ sofa.

– Anh ngồi xuống đây. Em rất muốn thử cảm giác được ngồi vào lòng anh xem tivi.

Cô ngồi vào lòng và bật tivi.

– Ưm … thích anh nhỉ. Anh ngồi yên một lúc nhé, để em hưởng thụ cảm giác này.

Cô ngồi trong lòng và ôm lấy cổ tôi, tivi đang phát chương trình ca nhạc. Được một lúc, cô tự nhiên bật dậy.

– Đi tắm rồi còn ăn sáng. Anh dùng nhà tắm trước đi.

– Em dùng trước đi, anh cần phải chống đẩy mấy cái cho dãn gân đã, nếu không cả ngày sẽ uể oải.

– Vâng. Em tắm trước vậy.

Một lúc sau cô bước ra đứng nhìn tôi đang chống đẩy.

– Ui … thảo nào cơ bắp anh đẹp thế. Ngày nào anh cũng tập thế à.

– Uh, nó thành thói quen rồi. Nếu không tập gì, cả ngày sẽ cảm thấy uể oải.

Cảm thấy đã đủ tôi dừng lại, đứng lên ôm lấy cô nói.

– Em cũng phải tập đi để nâng cao sức khỏe.

– Hì hì … anh nhìn em này, có chỗ nào béo đâu, chỗ nào cũng đẹp mà.

– Anh bảo em tập để khỏe chứ, có phải bảo em béo đâu.

– Được rồi, em sẽ xem xét lời anh. Anh vào đi tắm đi.

Đi theo vào nhà tắm, cô hướng dẫn.

– Bàn chải đánh răng này là của anh, dao cạo dâu em để trong tủ, có cả bọt và nước hoa sau cạo râu nữa. Trong nhà tắm có cả dầu gội đầu và sữa tắm của anh, giống như loại anh đang dùng ở nhà. Khăn tắm mới em để đây nhé, nếu anh cần thêm thì trong tủ này có thêm này.

– Nào lại đây anh ôm cái để cám ơn sự chu đáo của em nào.

Cô lao vào vòng tay tôi, để tôi xiết chặt.

Sau khi bước ra khỏi phòng tắm, tôi thấy cô đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, trên người đã thay bộ quần áo mới với chiếc áo len cao cổ và quần jeans.

– Rất tiếc em chưa kịp mua thức ăn, nên bữa sáng nay anh không được trổ tài rồi. Mình ra ngoài ăn.