Ô CỬA KÍNH – Truyện 18+ Nữ Viết – Update Phần 16
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Ô CỬA KÍNH – Truyện 18+ Nữ Viết – Update Phần 16
Tác Giả: HuynhChi
Lượt Xem: 515 Lượt Xem
***
– Anh nói vậy mà nghe được đó à… anh suy nghĩ lại bản thân mình đi…
Tút… Rầm…
San bực tức trút giận lên cái điện thoại và cánh cửa. Cơn nhức đầu vì chất cồn cay nồng đêm qua vẫn âm ỉ trong đầu nàng. Tuy quần áo đã chỉnh tề để đi gặp đối tác nhưng bước đi vẫn còn loạng choạng.
Lộp cộp… Lộp cộp…
Tiếng giày cao gót nện bực dọc và mệt mỏi vang vọng cả hành lang. Sau lưng nàng, một bóng dáng nhoẻn miệng cười tinh quái qua khe cửa hé nhỏ của căn phòng còn lại.
– Cô San… đã thấy đỡ chút nào chưa…
San đỏ bừng mặt trước câu hỏi của Chú Tùng. Phần vì áy náy, phần vì mắc cỡ. Chú Tùng cũng không phật lòng khi nàng lúng túng không trả lời. Chú mở cửa xe cho San bước vào, nụ cười ấm áp như an ủi nàng.
– Tên khốn…!
San lầm bầm khi Khiêm xuất hiện ở cánh cửa bên kia xe. Hàng ghế sau rung nhẹ khi hắn thả phịch cái thân thể đáng ghét của mình xuống. San cứ phớt lờ gã như mọi khi. Mắt nàng nhìn xa xăm qua ô cửa xe, như chăm chú cái gì đó thú vị lắm quanh sân căn biệt thự.
Khiêm cười thầm, gã đã quá quen với thái độ này rồi. Gã lướt đôi mắt của mình trên cái thân thể nảy lửa dưới lớp đồ công sở. Nàng vẫn xinh đẹp đúng gu của gã. Hình ảnh hạ thể nóng bỏng tối qua lại ẩn hiện trong trí gã. Tiếc quá, gã hơi say, nên không thể nhớ hết mọi chi tiết trên làn da nàng. Chậc lưỡi tự trách bản thân. Gã quay lại lục lọi xấp hồ sơ trong cặp táp. Đã đến thời gian của công việc.
Khiêm đâu biết. San vẫn quay đầu ra phía bên kia cửa kính. Nhưng Nếu gã quan sát tinh ý hơn, có thể đã nhận thấy hai mang tai của nàng đã đỏ ửng từ lúc nào. Nàng phớt lờ gã là hành động quen thuộc mọi khi. Nhưng hôm nay lại có thêm một nguyên nhân khác nữa. Nàng không biết đối mặt với gã như thế nào. Hôm qua nàng khá say, nhưng những khao khát gã mang lại vẫn còn rung rinh trong từng thớ thịt từ phần hông trở xuống.
– Chú Tùng… Nhà phân phối Dương Gia… thẳng tiến…
Tiếc thật… Gã hoàn toàn không nhận ra…
***
Hiên mệt mỏi dựa hẳn người vào chiếc ghế làm việc quen thuộc của mình. Sáng giờ công việc ngập đầu làm anh tạm quên. Đến khi được nghỉ ngơi, lòng anh lại ngổn ngang trăm ngàn cảm xúc.
Áy náy…
Anh áy náy với đứa con gái mà mình bỏ bê nguyên một đêm qua. Nhớ lại ánh mắt trong veo khi con bé lao vào vòng tay mình, anh lại tự dằn vặt với bản thân thêm nữa.
Anh áy náy với vợ, người phụ nữ đã bên mình cả một thời thanh xuân không mấy dư dả. Giọng nói giận dữ của nàng vẫn văng vẳng bên tai anh. Muộn phiền càng thêm chất chứa muộn phiền.
Anh áy náy, áy náy với cuộc hôn nhân mà cả hai đã đã cố gắng vun đắp từ những non nớt của tuổi trẻ. Để rồi giờ đây, chính anh đang làm nó hằn lên những vết xước đầu tiên.
Hưng phấn…
Anh hưng phấn vì đã có một khoảng không gian, thời gian chỉ để được gần gũi người mình thương. Diệu đã đón nhận sự chăm sóc của anh như một lẽ tự nhiên. Khoảng cách của anh và nàng như đã sát lại nhanh hơn anh mong đợi.
Anh hưng phấn vì anh đã được gần gũi con người thật của Diệu. Không còn những bộ quần áo đi làm lượt là. Không còn lớp trang điểm nhẹ nhàng trên gương mặt. Nàng cận kề bên anh với vẻ đẹp mộc mạc tự nhiên. Anh vẫn thấy nàng đẹp mà không cần son phấn
Anh hưng phấn vì lúc Diệu yếu đuối nhất, nàng đã tìm anh. Anh tự thấy mình đã là một phần cần thiết ở nơi nào đó trong tâm trí nàng. Anh xao xuyến với ánh mắt. Anh thổn thức với tình yêu. Anh chìm đắm trong sự gần gũi.
Hiên nhìn về phía ô cửa quen thuộc. Bên kia căn phòng hôm nay không có hình bóng anh thương. Nàng đang cận kề bên người đàn ông của nàng. Người không phải là anh.
Bụng Hiên sôi ùng ục, sáng giờ nó chưa được lấp đầy miếng thức ăn nào. Trên bàn anh cũng chẳng có hộp cơm trưa quen thuộc. Công ty hôm nay không có hình bóng người vợ yêu dấu. Nàng đang tất bật cho sự thăng tiến của mình. Nàng đang giận dỗi người đàn ông của nàng. Người phụ nữ của anh.
Gru…. Gru…
Điện thoại Hiên rung nhẹ trên mặt bàn…
***
Diệu lặng nhìn người đàn ông của nàng. Thuốc mê vẫn còn, anh đang an bình trong phòng hồi sức sau cuộc phẫu thuật. Chân trái anh đã không còn lành lặn như xưa được nữa. Lòng nàng ngổn ngang trăm mối tơ vò.
Hoang mang…
Nàng hoang mang với chồng. Không biết rằng anh sẽ phản ứng ra sao khi tỉnh dậy rồi nhận ra tình trạng cơ thể của mình. Nàng đã chấp nhận sự thật. Nhưng còn anh thì sao.
Nàng hoang mang với gia đình. Tổ ấm luôn tràn ấp tiếng cười, rồi sẽ ra sao sau biến cố lần này. Chồng nàng liệu có vui vẻ trở lại. Con nàng liệu có xa lánh trước tình trạng của ba nó. Liệu mọi thứ sẽ lại như xưa.
Nàng hoang mang với tương lai. Vết thương chí mạng này có lẽ khiến chồng nàng không thể tiếp tục công việc kỹ sư điện nữa. Gia đình nàng không nghèo đói, nhưng cũng chẳng thuộc loại khá giả gì. Con nàng còn cả một chặng đường học hành dài đằng đẳng phía trước. Liệu nàng phải gồng dánh tất cả một mình như thế nào?
Ấm áp…
Một chút ấm áp len lỏi trong tâm hồn Diệu. Tạm vỗ về những hoang mang nặng trĩu. Hiên xuất hiện, lúc nàng chơi vơi nhất. Anh nhẹ nhàng, anh chu đáo, anh ân cần. Anh thật gần gũi.
Một chút ấm áp phủ đầy lên cơ thể Diệu. Tạm xua tan đi những mệt mỏi vần vũ. Hiên xuất hiện, lúc nàng cần một bờ vai nhất. Nàng an yên gối đầu lên đó, thiếp đi cả đêm. Bao lo toan chợt dừng lại trong cơn mơ màng.
Một chút mơn man vào tâm trí Diệu. Tạm đẩy lùi những muộn phiền mệt mỏi. Hiên vẫn cạnh bên, lúc nàng xấu xí nhất. Nàng không còn e ngại. Nàng thoải mái chưng gương mặt ngái ngủ trước anh. Nàng biết ơn khi anh tinh tế dấu đi bờ vai mỏi nhừ cứng đơ cả đêm.
Nàng tiễn anh với lớp trang điểm phai mờ, lem luốc. Nàng cho phép không gian xung quanh mình ngập đầy ấm áp một lần nữa từ nụ cười của anh.
Bụng Diệu sôi ùng ục, sáng giờ nó chưa được lấp đầy miếng thức ăn nào. Trưa nay sẽ không có hộp cơm nào được mang tới cho nàng. Không như hôm qua… bệnh viện hôm nay không có anh. Anh đã trở lại với thế giới hàng ngày của mình. Thế giới ấy chỉ mới bắt đầu giao thoa với đời nàng một chút.
Diệu nhìn về phía ô cửa phòng hồi sức. Bên trong căn phòng là thế giới của nàng. Thế giới ấy hình như vừa cục cựa. Thế giới ấy chuẩn bị nổi đầy giông bão.
Vô thức… nàng gởi đi tin nhắn từ bao giờ…
***
San tròn mắt ngạc nhiên. Có phải gã đây không? Có phải người nàng ghét đây không? Sao hôm nay khác quá…!
Khiêm đang trao đổi sòng phẳng những điều khoản còn lại trong hợp đồng chuẩn bị tái ký. Gã đang thể hiện năng lực thuyết phục tuyệt vời của mình trước nhà phân phối. Gã khiến cho ông Gia và bà Dương bối rối ra mặt. Điều mà trước giờ chưa một cấp dưới nào của gã làm được khi đi thương thuyết.
Hợp đồng này khá quan trọng với công ty nên Khiêm phải đích thân đi xử lý. Và gã chưa làm cấp trên phải thất vọng bao giờ. Gã là vậy. Bình thường có thể cợt nhã đểu cáng, nhưng lúc công việc cần, gã nghiêm túc đến lạ lùng. Tâm trí gã lúc này không có chỗ cho hình dáng nảy nở căng tròn kế bên. Đã vào việc thì gã gạt hết tất cả mục đích riêng, tất cả tà niệm của chuyến đi sang một bên.
Sự chuyên nghiệp của gã khiến cho một người phụ nữ ngạc nhiên tột cùng.
Làm việc cùng nhau nhiều năm trời, San chưa từng thấy được phong cách làm việc của gã. Trước giờ nàng chỉ làm lính, giải quyết những công việc cục bộ, nên làm sao có cơ hội mục kích được tác phong chuyên nghiệp của gã.
Người ta nói dúng. Khi người đàn ông tập trung hoàn toàn vào công việc, họ toát ra vẻ hấp dẫn ngời ngời lạ thường.
– Em nên ghi nhớ cách xử lý của anh… Sau này còn có thể cán đáng một mình…
Khiêm nhắc nhỏ San khi thấy nàng ngồi im như phỗng trong buổi tiếp xúc nhà phân phối. Gã đâu biết rằng, gã không những đang khuyết phục được đối tác, gã cũng đã khuyết phục được nàng. À… mà lúc này, gã cũng không cần biết điều đó.
– Đừng ghi chép… hãy nhớ…
San giật mình bừng tỉnh sau lời nhắc nhở của Khiêm. Gã nói đúng. Nàng nên theo sát cuộc đối thoại này. Ghi nhớ được gì thì ghi nhớ. Học hỏi được gì thì học hỏi. Gã đã leo lên được chức trưởng phòng thì năng lực không phải là trò đùa rồi. Có lẽ từ giờ, nàng nên theo sát… gã.
Roẹt…
Ông Dương đã đặt bút ký vào bản hợp đồng với tâm thế khá thoải mái. Những gúc mắt của đôi bên được gã giải quyết hoặc hứa hẹn ổn thỏa. Những điều khoản hợp đồng, San đã thuộc lòng từ trước. Nhưng cách xử lý của gã, nàng chỉ mới hiểu được đôi ba phần.
– Ha ha… anh Gia đúng là quyết đoán. Vậy chuyện công ty đã xong. Chúng ta bàn đến chuyện công tác nhé.
Một chút ngưỡng mộ vừa nhen nhóm trong lòng San chợt khựng lại. Gã quay lại với thái độ cợt nhã của mình. Cái nháy mắt của gã khiến nàng nhớ ra vì sao mình ghét tên cấp trên này.
– Để em gọi chú Tùng…
San không phải ngây thơ mà không hiểu nghĩa “công tác” mà gã nhắc đến là gì. Sau mỗi cái hợp đồng được ký kết, sẽ là những buổi tiệc chiêu đãi đối tác lẫn nhau. Tất cả được ẩn dấu sau dòng chữ “chi phí công tác” mà nàng thường thống kê vào mỗi cuối tháng.
– Không cần đâu… đi xe của chúng tôi luôn nhé…
Ông Gia, người đàn ông tầm năm mươi tuổi với mái tóc hoa râm, lên tiếng ngăn lại. Giọng ông hào sảng vang vang, đặc trưng cố hữu của những người có quá nhiều tiền.
– Đã đặt bàn… nhà hàng Cát Đằng…
Giọng bà Dương nhỏ nhẹ nói với chồng. Bà nhỏ hơn ông chừng năm tuổi, là người đã bên ông từ thuở cơ cực gầy dựng sự nghiệp. Bà nể ông, ông trọng bà. Bà kính ông, ông thương bà.
– Vậy đi thôi…
***
– Anh chưa.. còn em…?
Hiên nhắn lại cho Diệu ngay lập tức. Tim anh đập liên hồi phấn khích. Nàng chủ động nhắn tin cho anh. Nàng đang quan tâm anh. Hiên như chưa tin vào những gì đang diễn ra. Có phải chân thành của anh đã được hồi đáp.
– Chưa anh. Sáng giờ phải hoàn tất các thủ tục cho anh ấy…
Diệu nhìn xa xôi ra khoảng sân bệnh viện, không hiểu vì sao mình lại nhắn tin cho Hiên. Cái nắng hanh hao của buổi trưa như đang chê trách nàng.
– Em đợi xíu…
Diệu hiểu dòng tin nhắn hồi đáp cụt ngủn ấy. Nàng trông chờ điều gì ư? Nàng bơ phờ chao nghiêng theo chiếc lá vừa rơi xuống.
Diệu không để ý.
Sau lưng nàng.
Thế giới của nàng, lại cục cựa nhẹ.
***
– Một… hai… ba… Dzô…ô…
Khiêm hào hứng cụng ly tới tấp với ông Gia, những vỏ chai bia rỗng chất gần đầy hai két trong góc phòng. Hôm nay gã vui. Công việc xong xuôi trôi chảy, gã thoải mái tận hưởng bữa tiệc chiêu đãi của nhà phân phối. Hôm nay gã vui. Bên cạnh gã, người phụ nữ gã khát khao bấy lâu, mặt ửng hồng xinh xắn.
San miễn cưỡng uống cạn ly bia trên tay. Sự nhiệt tình của ông bà Dương Gia khiến nàng không thể khước từ. Đã bốn chai rồi, cơn nhờn nhợt trực trào của vị men trong những ngụm bia đầu đã không còn. Thay vào đó là sự chếnh choáng của đầu óc. Tới chai thứ năm rồi. Những khó chịu vì cơn say đêm qua hoàn toàn tan biến. Nhưng sự bực bội với gã đàn ông kế bên vẫn còn ngự trị.
Đáng lý, bữa tiệc còn có chú Tùng tham gia, nhưng chú luôn ngại mà tránh né. Một phần chú cũng không biết góp chuyện gì giữa những người làm ăn. Một phần vì chú không phải lái xe hôm nay, chú sợ chú say, lại thao thao bất tuyệt về đứa con mà chú tự hào. Thành thử, trong căn phòng chuyên dành cho tiếp khách VIP này, chỉ còn có bốn người.
Lẽ dĩ nhiên… nàng phải ngồi kế gã…
– Lần này, anh Khiêm dẫn theo một cô phụ tá xinh đẹp quá đấy…
– Ha ha… Có lẽ nhờ vậy,anh Gia mới chịu ký hợp đồng nhanh vậy…
Ông Gia góp vui.
Gã cao hứng pha trò.
Nàng ửng hồng mắc cỡ
***
Hiên lại xuất hiện trước mắt Diệu. Trên tay anh là hai hộp cơm tấm nóng hổi. Anh lại tới bên nàng như anh đã từng.
Lòng Diệu chan chứa an yên. Năng lượng ân cần từ anh tỏa ấm cả cơ thể nàng. Nàng biết anh sẽ tới như lời anh hứa.
Hành lang bệnh viện đông đúc người vôi vã đi chuyển. Nhưng những hối hả trong không gian ấy như không hề tồn tại. Cả thế giới như cô đọng lại chỉ còn hai người.
Muỗng cơm đầu tiên, thơm lừng nức mũi. Muỗng cơ thứ hai, xoa dịu bao tử hờn dỗi reo. Muỗng cơm thứ ba… là tấm lòng… Diệu nuốt từng hạt cơm nóng hổi, mặt nàng cũng nóng theo từng hạt cơm. Làn da má của Diệu đỏ ửng dưới sự quan sát của anh. Bụng nàng dần no đầy sức sống. Tâm hồn nàng dần căng tràn cảm xúc. Nàng không thương anh, nhưng lúc này, nàng sẽ nhớ mãi những gì anh đang làm cho mình.
Nàng biết… người nàng thương…
Nàng cũng biết… một người đang thương nàng…
Hiên nhìn Diệu chăm chỉ ăn hộp cơm mình vừa trao, lòng anh hồ hởi lạ thường. Anh quên hẳn đi cơn đói của mình, anh no căng tình cảm trong bao tử. Phần cơm trên tay anh, không ngon hơn được hình ảnh trước mắt. Người anh thương, lúc này, đáng để thương hơn tất thảy mọi thứ trên đời.
Anh quên mất một người thương anh…
Anh quên mất một người… anh cũng còn thương…
Người anh cũng còn thương… đang…
***
– San ơi…
San giật mình tỉnh dậy bởi cú lay nhẹ của bà Dương. Nàng đã thiếp đi được một lúc trên bàn tiệc. Ba cặp mắt còn lại đang quan sát San chăm chú. Một cặp mắt dịu hiền lo lắng. Một cặp mắt hào sảng tò mò.
Còn lại, một cặp mắt đỏ ngầu khao khát.
Đũng quần Khiêm lúc này đội lên một cục u to bự. Hình ảnh thềm ngực căng tròn lấp ló trong chiếc áo sơ mi bung nút cứ vờn vũ trước mắt gã. Tay gã trong tư thế chồm nghiêng, vô tình, hoặc không, đặt ngay mép ghế San ngồi. Mu bàn tay, cọ sát bắp đùi tròn lẳng, cảm nhận sự mịn màng của làn da. Nước miếng gã trôi ngược trong cổ họng cuốn theo vị đắng của men bia.
Gã say.
Gã điên.
Gã say men bia.
Gã điên dục tình.
Gã muốn làm gì đó. Nhưng không dám. Trong phòng này còn hai người đối tác quan trọng.
Gã điên. Nhưng gã không có liều như đêm qua được.
San cũng say.
Say ngất.
Nàng không còn để ý được cặp mắt muốn ăn tươi nuốt sống mình ngay bên cạnh. Buổi tiệc đang dần tàn, mùi tanh chua của thức ăn hòa lẫn vị men đắng thoang thoảng nơi đầu mũi nàng. Mắt nàng vẫn còn mờ đục, tai nàng bập bùng lời ân cần của bà Dương:
– Chị đưa em về trước nhé.
– Dạ… vâng…
San nghe giọng mình khô khốc. Đầu nàng chếnh choáng. Nàng xiêu vẹo đứng lên dưới sự giúp sức của bà Diệu. Lưng nàng cảm nhận từng cái vuốt ve lo lắng của bà.
– Em… cám… cám ơn…
– Em… xin lỗi… em… em… quá chén… xin… xin phép… ạ…
San cúi khẽ đầu tạ lỗi với ông Gia. Cơn say làm nàng không nhận ra cái cúi đầu của mình lại chếch hoàn toàn khỏi hướng ông Gia ngồi. Nàng không ngờ lại say bất thình lình như vậy. Nàng không nhớ mình đã uống bao nhiêu chai bia rồi.
– Ha ha… không sao, hôm nay vui lắm, em đừng quá lo. Hai người phụ nữ cứ về trước đi…
Giọng ông Gia càng uống, càng vang vọng. Nó vang qua cả cơn say của San, làm nàng bớt áy náy phần nào. Mang theo hối hận vì mình đang phá hỏng cuộc vui, San lầm lũi bước ra khỏi phòng dưới sự dìu dắt của bà Diệu.
Nàng không nhận ra cái nháy mắt của bà với hai cô gái mặc phục vụ đang trực chờ trước cửa. Hai cô gái trong trang phục thủy thủ đặc trưng của quán hiểu ý lướt nhẹ qua San và bà Diệu bước vào trong phòng, khép cửa. Văng vẳng sau lớp cửa dần khép kín… giọng ông Gia hào sảng:
– Vậy… tụi mình… tăng hai…
San say, San muốn về chiếc giường ấm cúng của mình…
San say… San bỗng nhớ chồng…
***
Chồng San… đang bên cạnh người phụ nữ khác…
Người phụ nữ ấy… đang ngồi kế bên thế giới của nàng…
***
Hiên tựa mình vào khung cửa phòng hồi sức, lặng lẽ nhìn Diệu ân cần lau mặt cho chồng. Anh chợt nhận ra cái thế giới mà tưởng chừng mình đã bước vào được nay vẫn con xa tầm với quá. Cái thế giới ấy đâu có chỗ cho anh. Có chăng, anh mới chỉ được chạm nhẹ vào. Có chăng, anh chỉ mới đứng được sát rìa. Có chăng chỉ là do anh ảo tưởng.
Người anh thương, đang ở trong thế giới ấy.
Người anh thương đang hoàn toàn quay lưng về phía anh.
Diệu nhìn chồng tiều tụy trong cơn mê, lòng chùng xuống. Cảm giác mới chớm nở với Hiên, vụt tan biến đâu mất. Giờ nàng chỉ nghĩ tới chồng, người luôn kề cận bên mình tuổi thanh xuân. Anh đã qua cơn nguy kịch nhưng anh vẫn chưa tỉnh. Anh đã mất một bên chân nhưng anh vẫn là người nàng thương nhất trên đời. Chỉ cần có anh, cuộc sống sau này dù có vất vả đến đâu nàng vẫn chịu được. Chỉ cần có anh, tương lai phía trước nàng phải gồng gánh nặng nề thế nào nàng vẫn đảm đương được.
…Chỉ cần có anh…
Như sực nhớ ra điều gì, Diệu ngoảnh lại phía cửa phòng hồi sức. Một bóng dáng đã âm thầm rời đi từ lúc nào.
…Diệu không nhận thấy, mắt mình long lanh một giọt nước…
Hiên chỉ vừa quay đi chừng vài bước chân, nhưng anh đã bỏ lỡ giọt lệ một người dành cho mình.
… Hiên không nhận thấy, thế giới kia đang xao động vì anh…
Bóng Hiên lầm lũi trải dài trong khuôn viên bệnh viện. Bóng Hiên lướt qua một bóng khác gầy gò, vội vã ngược chiều.
… Bóng Hiên cô đơn trong ánh chiều tà…
***
Âm thanh nhục dục vang vọng khắp căn phòng của buôi tiệc chiêu đãi.
Khiêm vò nát mái tóc đang cặm cụi dưới hạ thể mình. Những bức rức trong lòng gã đang được giải tỏa trong khoang miệng ẩm ướt ma quái. Ở bên kia bàn, cô gái còn lại đang nhún nhảy trên người ông Gia. Cô gái ây hoàn toàn trần chuồng, bầu ngực tròn trịa vừa tay, rung lắc theo nhiều hướng khác nhau. Bỗng ông Gia gầm lên, tay ông ghì chặt lấy bạn tình của mình. Hạ thể ông khuất dưới mặt bàn, nhưng Khiêm biết, ông vừa tới đích.
Cô gái phục vụ ngoan ngoãn ngồi im trong cái ôm siết để ông Gia tận hưởng trọng vẹn cuộc vượt đỉnh của mình. Cơn sướng của cô chỉ vừa mới mon men trong âm hộ.
– Hi.. cậu biết đấy… tuổi già mà…
Ông Gia bối rối cười trừ với Khiêm. Ông biết sức khỏe của mình tới bây giờ không còn trụ được quá lâu trong cuộc làm tình. Nhưng biết sao được, thời gian thật khắc nghiệt. Tiếc nuối tuổi xuân cũng chỉ làm bản thân thêm thất vọng thôi. Nam chinh Bắc chiến cả đời người, xây dựng cơ ngơi đồ xộ, ông không còn quá quan tâm đến vấn đề tình dục. Làm tình với ông bây giờ chỉ là một món tráng miệng sau những buổi gặp gỡ chiêu đãi đối tác mà thôi.
Ông Gia thả lỏng người, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán cao. Cô gái phục vụ nhấc mông mình khỏi hạ thể ông. Cô lặng lẽ cuối xuống tháo cái bao cao su ra khỏi dương vật. Ông Gia ngăn lại khi thấy cô định dùng miệng làm sạch cái khúc thịt bên dưới. Nó bây giờ rũ rượi trông tội nghiệp. Từ đầu cuộc làm tình đến giờ, việc của cô gái ấy chỉ là nhún nhẩy trên cái công cụ đàn ông được bao bọc kỹ lưỡng của vị khách già. Kết thúc cuộc vui ngắn ngủi, cô hoàn toàn sạch sẽ.
Cử chỉ ngoan ngoãn của cô gái trước mặt. Cái miệng ướt nóng của cô gái dưới chân. Hình ảnh thềm ngực, cặp đùi nảy nở của San. Tất cả khiến Khiêm không chịu được nữa. Gã lôi cô nàng phục vụ của mình lên, thô bạo đè xấp xuống mặt bàn lạnh toát loang lỗ những vũng bia tràn. Khúc thịt cứng ngắt của gã hối hả xăm lăng hang động ướt át.
– Khoan… đừng… đừng anh…
Cô nàng phục vụ hoảng hốt với tay ra sau ngăn cản. Khiêm bừng tỉnh, đầu khất của gã chỉ dừng kịp lúc trên thành hang động.
– Ha ha… phải an toàn… chàng trai trẻ…
Ông Gia cười khích lệ. Quần áo ông chỉnh tề không biết tự khi nào. Ông Gia quăng lên bàn một dãy bao cao su, nháy ánh mắt dạn dày trải nghiệm với Khiêm. Tiếng cười giòn tan của ông vang vọng mãi sau khi khép cánh cửa phòng chiêu đãi.
Căn phòng còn lại… ba người…
Khiêm đã lấy lại chút bình tĩnh. Cơn điên nhục dục giảm xuống một chút. Khúc thịt của gã vẫn ngạo nghễ trước hang thiên thai. Gã thầm trách định lực mình kém. Suýt nữa thì làm liều, những an toàn khi quan hệ gái gú lại quên mất.
Gã đổ thừa…
chỉ tại San…
– Em tên gì….
– Em tên…
Gã hỏi cô gái của ông Gia bỏ lại. Tên cô gái đến được tai, nhưng không vào được trí óc gã. Cô gái ấy tiến lại gần gã với cơ thể trần chuồng ươn ướt mồ hôi. Trên tay cô là dãy bao cao su mà ông Gia bỏ lại. Dương vật gã bầm tím ấm ức phản đối khi cô đeo vào nó lớp màng bảo vệ. Những mảnh vải trên người gã được cô từ từ cởi sạch.
Khiêm phấn khích, hơi thở gã phì phò như ngựa. Gã không cần làm gì cả. Ngay chính công việc chỉnh cho dương vật ngay ngắn trước lỗ thiên thai cũng được cô gái phục vụ làm nốt. Hai cô gái, người canh chỉnh khúc thịt, người nhẹ nhàng lùi mông lại.
… hôm nay, gã hoàn toàn… bị động trong sung sướng…
***