Ô CỬA KÍNH – Truyện 18+ Nữ Viết – Update Phần 16

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Ô CỬA KÍNH – Truyện 18+ Nữ Viết – Update Phần 16

Tác Giả:

Lượt Xem: 511 Lượt Xem

– Ưm… anh ơi…

– Ưm… em sướng…

San nằm sấp, cong mông hết cỡ, rên rỉ khe khẽ đón nhận từng cú thúc mạnh bạo của chồng. Hiên chống hai tay kế mặt vợ, anh dập những cú chất lượng nhất vào sâu âm đạo nàng. Anh thều thào trong hơi thở đứt quãng:​

– Bỏ chồng… đi này… bỏ chồng… đi này…

Khóe miệng San hơi mỉm cười trong những tiếng rên dài. Chồng nàng như trẻ con, mỗi lần chữ “bỏ chồng” được anh tuông ra là một lần anh dập mạnh vào mông nàng. Nàng cong cớn đón nhận tất cả, âm hộ óc ách trào dâng. Cơn sướng đang ập lấy San. Kéo đầu chồng xuống, nàng nài nỉ trong nụ hôn vội:​

– Ư… ư.. đừng… đừng hờn mà… ưm

– A… Ra đi… ra đi anh… hức… cho hết vào trong em đi…

Hiên dập mạnh những cú dứt khoát. Anh cũng không chịu nổi nữa rồi. Mặt nệm rung rinh theo từng đợt công phá của Hiên. Đứa con gái vẫn say ngủ trên cái giường nhỏ bên cạnh.​

– Hừ.. hừ…

– A… ưm…

San úp mặt xuống nệm để tiếng rên rỉ không phát lớn ra ngoài. Nàng đang sướng. Đã lâu rồi vợ chồng nàng không làm tình trần trụi như lúc này. Hộp bao cao su vẫn còn nhiều nhưng San muốn bù đắp cho chồng những ngày sắp tới. Vĩ thuốc ngừa thai khẩn cấp đã được nàng bí mật chuẩn bị.​

– A… Anh ra… ha…

Hiên gầm gừ trong cuống họng, răng nghiến chặt ken két, hạ thể ép sát mông vợ, gồng cứng. Dương vật anh giựt giựt, từng đợt, từng đợt tinh hoa trút thẳng vào sâu âm đạo San. Dòng tinh trùng nóng ấm làm San kích tình dữ dội. Người nàng co giật mạnh, âm hộ tuông tràn óc ách. Cả hai trân người siết chặt nhau sau khi xuất tinh. Không gian yên ắng trở lại, chỉ còn tiếng cựa mình của đứa con gái nhỏ.​

***​

San chỉnh trang lại y phục, đầu tóc mình sau khi chễm chệ trên ghế sau chiếc ô tô. Âm hộ cô tê rần bở sự hờn dỗi của chồng sáng nay. Cô mỉm cười khép nép đôi chân, gương mặt trẻ con đáng yêu của chồng lởn vởn trong tâm trí.​

– Cô San đi công tác lần đầu nên có chút bỡ ngỡ hả.!

Chú Tùng góp chuyện, phá tan bầu không khí im lặng trong xe. Chú là tài xế có thâm niên trong công ty, tướng tá rắn rỏi vì từng làm vệ sĩ, tính tình khá hòa đồng cương trực. Thấy vẻ loay hoay của San, chú tưởng nàng đang lo lắng nên định bắt chuyện tìm cách trấn an.​

– Dạ, cũng hơi lo lo chút ạ!

San mỉm cười với chú qua kính chiếu hậu, cố dấu đi vẻ bối rối, sợ chú phát hiện những suy nghĩ dâm đãng nãy giờ.​

– Đừng lo lắng quá… có sếp Khiêm đi theo đỡ đần mà!

San hơi chau mày. Chú Tùng vô tư nhắc đến nhân vật mà San không ưa. Cũng may chuyến đi lên Đà Lạt này nàng chưa phải ngồi cùng xe với gã. Gã đã di chuyển trước ngày hôm qua rồi. Nàng cố chuyển sang vấn đề khác.​

– Thấy chú hay chở sếp đi công tác, bác gái có lo lắng không ạ.?

-Bà nhà tôi mất lâu rồi cô ạ!

-Ấy chết, con vô ý, xin lỗi chú..

– Không sao cô. Tôi không còn buồn nhiều, giờ sống nuôi nấng thằng con trai thành tài là thấy vui rồi.

– À… con trai chú chắc lớn rồi nhỉ?​

– Nó năm cuối đại học rồi. Nó học giỏi lắm. Chuyên ngành là…

Chú Tùng hào hứng hơn khi nhắc đến đứa con trai mà chú tự hào. Câu chuyện rôm rả hơn. Bầu không khí trong xe dần ấm lại cho chuyến đi dài.

***​

Hiên ngã người trên cái ghế quen thuộc. Sáng nay anh hoàn toàn rảnh rỗi. Gởi con đến trường, anh thong dong tới công ty mà không có vợ ngồi sau. Nhấm nháp một chút vị cà phê Phố, như một thói quen, anh lại liếc nhìn Diệu. Nàng đang hí hoáy nhắn tin với ai đó. Đầu Diệu cuối gần sát màn hình vi tính nên Hiên không thể nhìn được gương mặt xinh xắn của nàng.

Hiên với điện thoại, đầu đang tìm một chủ đề để bắt chuyện với nàng. Tay bấm vội dòng chữ, rồi lại xóa, rồi bấm, lại xóa. Có rất nhiều chủ đề để bắt chuyện giữa hai người đồng nghiệp công ty. Nhưng đối với những người đang thương thầm, thì chủ đề nào cũng thấy bất ổn và nhàn nhạt. Cuối cùng, thứ mà Hiên nhắn cho người thương chỉ vỏn vẹn là cái vị đăng đắng trên đầu lưỡi mình :​

– Uống cà phê không em ? Anh pha dư một gói này !

Một phút, hai phút… Năm phút trôi qua. Chữ « đã xem » quen thuộc trên ứng dụng messenger facebook cũng còn chưa hiển thị. Quái. Chẳng phải nàng đang nhắn tin hay sao. Hay nàng ngó lơ tin nhắn của mình. Hiên bực dọc quẳng điện thoại qua một bên với suy nghĩ trên.

Hôm nay công ty không có San. Hiên tranh thủ gây sự chú ý đến với người mình thầm thương. Ấy vậy mà bị quăng cục lơ to tổ bố. Anh xoay vô thức cục rubik trong tay, đầu đánh số những kẻ mà có thể khiến nàng tập trung nãy giờ.​

…Tin…

Tiếng tin nhắn messenger đã tới. Hiên mừng quýnh truy cập ngay rồi lại hụt hẫng với dòng chữ gọn lỏn:​

– K a!

Hiên trùng lòng, dòng chữ ngắn gọn lại còn viết tắt cho thấy chủ nhân nó không buồn quan tâm người nhận nghĩ gì. Tâm trạng của những người đang yêu mà không được thổ lộ hay đáp lại nó trồi sụt thế đấy. Lại nhìn về phía Diệu, Hiên thở dài thườn thượt.​

– Có cần phải đáp lạnh lùng thế không. Em nhắn tin cho người khác thì nhoay nhoáy nhưng với tôi thì…

Hiên buồn bã người con gái anh đang nhìn chằm chằm. Từ bực dọc lại chuyển sang thấp thỏm. Hiên nhận ra hai vai nàng đang rung rung nhẹ. Đã quen quan sát Diệu, Hiên nhận ra sự khác thường của nàng ngay lập tức.​

Nàng đang khóc…

Không ai để ý cả, không ai nhận ra cả. Cả căn phòng của Diệu không một ai phát hiện. Chỉ có Hiên chú tâm. Chàng IT si tình ở căn phòng bên kia cửa kính luôn luôn để tâm đến Diệu. Đã yêu thì đối phương chảy tý nước mắt cũng sẽ đau lòng thôi.

Diệu cúi gằm mặt xuống chân bàn. Tay vơ vội một số vật dụng cá nhân vào túi xách. Mũi khịt khịt, kềm chế tiếng khóc nấc trong lòng. Chồng nàng sáng nay mới bị tai nạn trên đường lên trở lại thành phố. Anh đã được chuyển vào bệnh viện trong cơn mê man. Trước khi bất tỉnh, anh kịp đọc số điện thoại của vợ mình cho một người dân tốt bụng. Giờ nàng phải tức tốc đến bên anh ngay. Nàng là người thân duy nhất của anh ở đất Sài Gòn này.

Hiên bật dậy khi thấy Diệu quẩy túi xách đầu cuối gầm, bước nhanh ra khỏi cửa phòng. Lòng nóng ruột sôi, rõ ràng nàng đang gặp chuyện gì đó không ổn. Anh ngập ngừng một tý nhìn quanh. Một số người bên phòng nàng có chú ý rồi lại quay đầu lại công việc. Hiên tặc lưỡi mặc kệ có ai dòm ngó không, đuổi theo tiếng bước chân nhỏ dần về phía cầu thang.

Hiên đuổi kịp Diệu ở khoảnh sân công ty. Dáng nàng nhỏ nhắn, lầm lũi bước đi, liêu xiêu trong cơn gió thốc. Anh thương nàng… Anh thương nàng quá rồi…​

– Em.. em có chuyện gì à.?

Diệu giật mình ngoái lại. Đôi mắt đỏ hoe mở tròn bất ngờ nho nhỏ với sự xuất hiện của Hiên.​

– Dạ… chồng em bị tai nạn…

Trả lời nhanh rồi lại rảo bước vội vã về phía nhà xe, Diệu bỏ lại phía sau một kẻ si tình. Nàng không có thời gian cho một cuộc trò chuyện vu vơ. Nàng phải đến bên chồng nhanh nhất có thể. Anh cũng là người thân duy nhất của nàng ở đất Sài Gòn này.

Hiên đứng như trời trồng, anh thầm trách mình vô tâm với những suy nghĩ bực dọc khi nhận tin nhắn của nàng lúc nãy. Giờ đây, khi biết nguyên nhân, thấy nàng khóc, anh áy náy vô cùng, suýt chút nữa đã ôm nàng vào lòng. Nhưng anh lại càng không có tư cách quan tâm nàng, là đồng nghiệp hỏi han thêm nữa là thái quá. Nhìn dáng người nhỏ nhắn của nàng vội vã rời khỏi, lòng anh bức rức vô cùng. Hiên không cam tâm, cứ vô thức bước theo nàng.

Diệu loay hoay đề máy chiếc xe mình. Chiếc xe hình như không hiểu sự vội vã của Diệu, chính lúc gấp gáp nhất lại trở chứng. Lòng nôn nóng, Diệu bất lực, chảy thêm vài giọt nước mắt.​

– Để anh thử nhé…

Giọng Hiên lại ấm áp vang lên sau lưng nàng. Diệu cũng hơi quái lạ trước sự lẽo đẽo theo sau của anh. Nhưng tâm trí nàng không còn chỗ lo lắng cho chuyện đó.

Hiên dằn lấy tay ga, cố gắng nhấn và vặn. Chiếc xe vẫn chay ỳ, rú nhẹ nhưng không nổ. Anh biết chắc bệnh tình này của cái xe rồi với tiếng máy kêu như thế này.​

– Hư bình rồi em. Ừm. Không thể nổ được đâu.

– Hix hix… trời ơi… sao lại đúng lúc này…

Diệu đưa tay lên lau vội giọt nước mắt khúc khích khóc. Một luồn gió thốc thổi bay mái tóc nàng phơ phất trên gương mặt đẫm lệ. Khung cảnh thê lương hơn bao giờ hết. Bãi xe giữa giờ làm nên vắng vẻ không có ai khác ngoài hai người. Chỉ có Hiên lúc này chứng kiến người phụ nữ anh thương thầm đang yếu đuối vô cùng.​

– Em đi đâu? Anh đưa đi!

Anh buồn lòng ngập ngừng đề nghị, anh muốn bên Diệu lúc này chẳng màng đến điều kỳ cục mình vừa nói ra. Điều đó khiến sự lúng túng chuyển từ anh sang Diệu.​

– Thôi… thôi anh! Để em gọi grab hay taxi…

Diệu khúc khích từ chối. Nàng nhận ra mập mờ sự quan tâm khác thường của Hiên dành cho mình. Trong lòng thấy rất cổ quái nên tỏ ra đề phòng. Có rất nhiều phương án để Diệu có thể đến bên chồng khi xe hư nên biện pháp mà Hiên đề nghị chưa từng xuất hiện trong đầu nàng.​

– Tùy… tùy ý em.. anh sợ em chờ lâu…

Hiên hồi hộp cố tìm ra rủi ro có thể xảy ra để khuyết phục nàng. Anh muốn có cơ hội bên Diệu, thể hiện tình cảm của mình với nàng bằng mọi cách. Câu nói của Hiên quả thật có tác dụng. Hiên im lặng chờ đợi Diệu trầm tư suy tính. Nàng quệt tay gạt dòng lệ đang lưng tròng trên mắt, quyết đoán:​

– Vậy! Anh giúp em với… bệnh viện 175…

***​

San mấp máy đôi mắt ngáy ngủ của mình nhìn qua khung cửa kính ô tô. Cái lạnh se sắt của Đà Lạt mơn man trên làn da nàng, ánh nắng chiều nhàn nhạt chiếu lên gương mặt ngây thơ.

Đà lạt đẹp thật, đi bao nhiêu lần vẫn thấy đẹp. Nàng từng đến đây với chồng vài lần khi hẹn hò. Tay trong tay, sáng đi tham quan hết các danh lam thắng cảnh, tối dạo quanh chợ Đà Lạt, thưởng thức ẩm thực của thành phố sương, rồi sau cùng cuồng nhiệt làm tình cả đêm trong khách sạn. Có lần cả hai du lịch vào đợt mùa đông, tiết trời lạnh ngắt, nàng phải bú mút cả buổi trời, dương vật anh mới sẵn sàng lâm trận. Nhớ lại vẫn buồn cười.​

– Cô San dậy rồi à?

Chú Tùng lên tiếng khi nghe tiếng cười khúc khích của San. Chú vẫn tỉnh táo cần mẫn lái xe qua những cung đường dốc lên dốc xuống của Đà Lạt. Ngoại trừ lúc dừng chân ăn trưa, chú miệt mài ôm vô lăng chưa hề nghỉ ngơi. San vươn mình dậy, đôi gò bồng đảo ưỡn cong tới trước, chiếc áo sơ mi trắng bị kéo căng muốn bung cả cúc. Một phần áo lót hồng nhạt lộ ra mấp mé giữa hai vạt áo.​

– Con mới dậy… Chú có mệt lắm không…

– E hèm… Tôi khỏe re… chạy đường dài riết quen… nhiêu đây nhằm nhò gì…

Chú Tùng tảng lơ đánh mắt ra ngoài xe, không muốn San biết mình đã nhìn thấy khoảnh khắc vô ý tứ của nàng. Sự thân thiện của chú suốt chuyến đi làm San ỷ y không còn phòng bị gì cả. San đâu biết, hạ bộ chú đã phồng to, chật cứng trong chiếc quần tây tự bao giờ. Không cương cứng sao được khi cặp ngực nảy lửa cứ phập phồng lấp ló. Rồi còn đôi chân trắng mướt tròn lẳng trong lúc ngủ cứ vô tình đẩy cao chiếc váy công sở, lộ hẳn một phần đáy quần lót. Chú Tùng dù là người đàng hoàng, nhưng cũng là đàn ông. Phản ứng sinh lý như vậy là điều làm sao tránh khỏi. Lại không tiện lên tiếng nhắc nhở, phần vì ngại, phần sợ phá giấc ngủ của San.​

– Mình.. ưm… đi đâu vậy chú…

San kềm nén cơn ngáp bất chợt giữa câu hỏi. Nàng lại tiếp tục quan sát đường phố, lục lọi lại từng kỷ niệm của mình và chồng. Những cung đường vừa lạ vừa quen.​

– Cô San muốn đi tham quan đâu không, hay là về thẳng chỗ nghỉ ngơi luôn?

Chú Tùng đáp câu hỏi của San cũng bằng một câu hỏi. Trời còn sớm, chú muốn nàng tự chọn phương án, tự do thoải mái trong lần đầu đi công tác xa.​

– Thôi… về khách sạn nghỉ ngơi đi chú…

Giọng San pha chút uể oải, ngồi lỳ hàng giờ trên ô tô không tránh khỏi cảm giác mệt mỏi. Thân thể nàng rít chịt từ trưa. Nàng muốn tắm.

– Mình không đi khách sạn cô San, công ty bao hẳn homestay Hoa Hồng cho đoàn công tác rồi​

– Vậy… về ngay đi chú… hihi…

San hào hứng khấp khởi, nàng đi du lịch nhiều, nhưng chưa lần nào ở homestay. Tâm trí trở nên bay bổng phấn khích. Nhắm mắt mường tượng cảnh quan nằm trong phòng mà nhìn ngắm nắng mai qua khung cửa kính, nghe tiếng chim hót lảnh lót mà nàng thường thấy trên mạng. Miệng liên tục hối giục chú Tùng đạp nhanh chân ga.

Chú Tùng bật cười trước điệu bộ háo hức như trẻ con được cho kẹo của San. Chú chiều theo nàng, tăng ga, chiếc xe lướt đi nhanh qua ba bốn con dốc dài. Chẳng bao lâu đã dừng xịt ngay trước chỗ dừng chân cho lần công tác này.

Homestay hoa hồng là căn biệt thự nhỏ nằm lẩn khuất cuối một con hẻm cụt. Đập ngay vào mắt San là cánh cổng cổ kính, cao vừa tầm một chiếc xe buýt chui qua, phủ đầy dây leo rậm rạp. Qua những khoảng trống của hàng dây leo có thể thấy khu vườn trải đầy sỏi và cỏ, một bên là hồ cá, một bên là chồi gỗ.​

Két….

Tiếng kim loại đanh thép vang lên khi Khiêm kéo một bên cánh cổng, mở lối cho chú Tùng đánh xe vào. Tiếng sỏi lạo xạo dưới bánh xe như hân hoan chào đón hai người mới. San được dịp quan sát kỹ căn nhà mà nàng sẽ tá túc trong ba ngày tới, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt hân hoan của Khiêm.

Căn biệt thự nói là nhỏ, nhưng để cho chỉ ba người ở thì vẫn quá to lớn. Khu vườn đủ rộng có thể đậu vừa tới ba bốn chiếc xe buýt. Hai bên tường trải dài hai hàng cây cao lớn, rợp bóng. Sỏi được san đều, cỏ được tỉa gọn, chính giữa là thềm đá kéo dài từ trong ra tới cổng tạo thành lối đi. Hồ nước với hòn non bộ róc rách, nước trong veo, cá bơi tung tăng vui mắt. Cái chòi để vừa bộ bàn ghế cho bảy người. Mặt gỗ đỏ hây hây, bóng loáng, không một hạt bụi.

San mở cửa bước ra, hơi nheo mắt với ánh nắng chiều nhàn nhạt. nàng reo thầm trong bụng, xa xa bên trong là khung cảnh đúng như nàng mong đợi. Căn hộ nằm mát mẻ dưới tán cây hai bên. Các ô cửa kính được lắp đặt đồng đều xung quanh, che đậy nội thất bên trong bằng những tấm màn màu bạc. Biệt thự tuy thấp, nhưng bề rộng thì quá dư thừa cho đoàn công tác.

Khiêm thích thú đứng phía sau, im lặng ngắm nhìn San quan sát ngôi nhà. Nàng thật gợi cảm, chiếc áo sơ mi trắng bó chặt tấm lưng trần, nổi cộm dây áo lót ẩn hiện bên trong. Cái eo uốn lượn theo chiếc váy công sở cạp cao. Đôi chân trắng mướt, tròn lẳng chễm chệ trên giày cao gót. Đơn giản, nhưng quyến rũ vô cùng. Gã phấn khích khi hình dung viễn cảnh những ngày sắp tới.​

Được gần gũi với nàng hay không thì để tính sau

***​

– Em ăn đi cho hồi sức…

– Cảm ơn anh…

Diệu đưa tay nhận hộp cơm Hiên vừa mang đến. Không biết tự lúc nào nàng đã thản nhiên nhận sự quan tâm của anh. Chồng nàng vẫn còn mê man trong phòng cấp cứu, tay chân bị quấn bột và bông băng chằng chịt. Cảnh sát đang truy vết chiếc xe tải đã bỏ chạy. Diệu đã thôi khóc, nhưng hai mắt lúc nào cũng đỏ hoe trực trào. Cầm hộp cơm nãy giờ nhưng lại chẳng buồn mở ra. Nàng có tâm trạng đâu mà ăn.​

– Em ăn đi… một chút thôi cũng được… Còn lấy sức mà lo cho anh ấy.

Hiên ân cần khuyên bảo, anh xót xa nhìn nàng tiều tụy hẳn. Diệu ngẩn lên nhìn người đàn ông đang bên cạnh nàng. Mái tóc anh rối bời, gương mặt nhìn nàng hiền hậu và lo lắng. Người đồng nghiệp trước đây vẫn chỉ là quan hệ xã giao bình thường, qua biến cố hôm nay, hảo cảm với anh trong lòng nàng tự tăng lên bội phần. Anh đã cùng nàng chạy vạy thủ tục đủ đường từ sáng đến tối, lo lắng đến cả miếng ăn giấc ngủ mà chưa hề thấy anh tỏ vẻ mệt mỏi. Đôi lúc anh lại đưa ra những lời khuyên tinh tế, thấu đáo như lúc nãy. Anh nói đúng nàng phải ăn lấy sức để còn lo chồng đang hôn mê sâu.

Bật mở hộp cơm, mùi thịt nướng xộc ngay vào mũi Diệu thơm lừng. Nàng bỗng thấy đói, nhưng miệng khô khốc chẳng buồn muốn ăn. Hiên thở phào khi Diệu xúc muỗng cơm đầu tiên. Cả ngày nay nàng đã không ăn gì. Hiên bên cạnh vừa lo lắng vừa quan sát trong bất lực khuyên nhủ. Giờ nàng đã chịu ăn, dù ít hay nhiều gì anh cũng yên tâm vài phần.​

– Ai là người nhà của Trần Thành Thoái ạ..

Muỗng cơm đầu tiên vừa chạm đến môi Diệu chợt ngừng lại. Cả Hiên và nàng đều ngẩng đầu về phía cô gái điều dưỡng vừa lên tiếng.​

– Anh Thoái đã tỉnh. Chị theo tôi qua phòng hồi sức ngay nhé.

– Dạ… dạ vâng.. ạ.. tạ ơn…

Diệu nhanh chóng chạy theo cô gái điều dưỡng, khóe mắt nàng rơi một giọt lệ vui mừng. Trong niềm hân hoan chồng tai qua nạn khỏi, nàng bỏ quên mất một người con trai thờ thẫn phía sau lưng.

Hiên thở dài nhìn theo bóng dáng Diệu rẻ khuất cuối hành lang bệnh viện. Nàng mừng, anh cũng mừng. Nàng bỏ đi, anh buồn. Cảm xúc đan xen, giằng xéo nơi lồng ngực. Anh gục xuống, dưới chân anh là hộp cơm Diệu vô tình buông đổ.​

Thơm phức… Nhói lòng…

***

– Là là la…

San hát khe khẽ, làn nước mơn man trên da xua tan những mỏi mệt của chuyến đi dài. Nàng đang ngâm cơ thể nảy lửa của mình trong bồn tắm, bọt xà phồng nổi trắng xóa xung quanh. San vốc một nắm, thổi tung lên trời. Từng quả bóng nhỏ hình thành rơi là đà trở lại mặt nước. Cả người nàng thoan thoái.​

…Cộc Cộc…

– Nhanh xuống ăn tối nhé. Anh nấu xong rồi.

San ngưng hát, gã đáng ghét kia lại phá tan tinh thần đang cực tốt của nàng. Nấu ăn á, gã mà cũng biết nấu ăn à. San bĩu môi, tiếp tục quay lại thư giãn với làn nước nhưng tâm trạng không còn hào hứng như nãy giờ nữa. Nàng bực tức với việc bất đắc dĩ phải ở chung tầng một căn biệt thự với gã.

Căn biệt thự Hoa Hồng được thiết kế dành cho gia đình. Tầng trệt được chia làm phòng khách lớn ngay cửa chính. Bên trong là phòng ăn, phòng bếp và phòng vệ sinh được gom lại một khu. Ngoài ra còn có một phòng ngủ nhỏ bên hông nhà. Tầng một của căn biệt thự được chia làm hai phòng ngủ đều nhìn ra khu vườn. Ban công rộng rãi thoáng mát. Nhà tắm với nhà vệ sinh dùng chung nằm giữa chia cách hai căn phòng với nhau. Còn một cái nhà kho cũ kỹ đựng đồ linh tinh ngay góc trong cùng của tầng một.

San nhớ lại vẻ đắc ý của Khiêm khi nàng trao đổi với chú Tùng việc chia phòng. Nàng không muốn ở chung tầng với gã một chút nào. Nhưng nếu nàng hoặc gã không ở tầng một thì một trong hai buộc phải ngủ ở căn phòng nhỏ bên hông hiên nhà. Chú Tùng lại nhất quyết không để chuyện đó xảy ra. Nàng là con gái, chú không nỡ để nàng cuộn mình trong không gian chật chội đó. Gã lại càng không, vai vế trong công ty Khiêm lớn hơn chú nhiều.

Khiêm hoàn toàn im lặng lắng nghe hai người bàn bạc. Vẻ đắc ý lộ hẳn ra ngoài khuôn mặt. Gã biết, kết quả cuối cùng cũng thế. Chính gã đã chủ ý lên Đà Lạt sớm hơn cả hai chỉ để tìm được nơi trú ngụ có bố trí ưng ý như thế này mà.​

– Cô San nghe tôi đi… lên đó ở cho thoải mái… Tôi ở phòng lớn quá không quen đâu.!

Chú Tùng nhận phần thiệt về mình một cách tinh tế với lý dó chính đáng trên. San bất lực thở dài, lắc đầu, quẩy vali lên thẳng tầng một. Chú có ý tốt, nàng biết, nhưng chú lại không hiểu nổi khổ tâm của nàng.​

– Không cần…

San gắt gỏng với Khiêm mà chả thèm nhìn mặt hắn. Gã đang lon ton theo sau nàng, tay với lấy vali định xách hộ. Khiêm cũng không có ý phân bua, chỉ lót tót theo sau nàng lên phòng. Gã chẳng vội vã. Còn tới ba ngày tiếp theo để chinh phục nàng cơ mà.​

…Cốc cốc cốc…

– Biết rồi.. xuống liền…

Nàng gắt gỏng khi tiếng gõ cửa vang lên lần nữa. Gã thật dai, không buông tha nàng.​

– À.. ờm… vậy con xong thì xuống nhé. Mọi người đang chờ..

Giọng chú Tùng lúng túng bên ngoài cửa phòng tắm. San giật mình áy náy. Nàng quên mất người chờ mình xuống ăn, đâu chỉ có mỗi gã Khiêm đáng ghét.​

…Bực dọc nhưng vô lý…

***

– Tèn ten ten…

Hiên đang ngồi chơi với đứa con gái sau bữa ăn tối. Chợt chuông điện thoại reng, màn hình hiển thị số của Diệu. Anh vội vàng bắt máy không chần chừ. Đầu dây bên kia Diệu nức nở nói không thành tiếng.​

– Anh… Hức hức… chồng em… hức.. vừa vào… hức… phòng phẩu thuật.. hưc hức…

Thông tin truyền đạt đến tai Hiên ngắt quãng. Tệ thay, anh không lo lắng cho kẻ vào phòng giải phẩu, anh lo lắng cho người bên kia đầu máy.​

– Em ở đấy. Anh tới liền.!

***​

Tít….

Tiếng ngắt điện thoại lạnh lùng văng vẳng bên tai nhưng sao tự nhiên Diệu cảm thấy lòng ấm áp vô cùng. Hiên vừa rời khỏi bệnh viện, nàng đã như chết lặng khi bác sĩ thông báo chồng nàng phải phẫu thuật. Chân trái chồng nàng đã bị dập nát hoại tử, giữ lại sẽ rất nguy hiểm. Gạt nước mắt lăn dài, nàng gồng mình hoàn tất các thủ tục cho ca giải phẫu.

Đến khi chỉ còn một mình ngoài hành lang phòng cấp cứu, nàng mới cảm thấy thân thể mệt mỏi bất lực. Nước mắt ngắn dài, nàng cần một ai đó bên cạnh lúc này. Và hình ảnh xuất hiện đầu tiên trong tâm trí nàng là người con trai ân cần chăm sóc cho mình sáng giờ.

Chẳng hiểu sao nàng gọi anh, chẳng hiểu sao nàng lại ấm lòng khi anh đang trên đường tới. Hảo cảm đối với chàng nhân viên IT đang lặng lẽ len lỏi trong một góc nhỏ tâm trí nàng.

Hiên xuất hiện với gói xôi nóng hổi. Anh đã gửi bé con về nội. Chút áy náy của anh được xoa dịu phần nào khi con gái mừng rỡ chạy ngay vào dàn chị em họ trạc tuổi nó đang chơi trò bày đồ hàng. Anh căn dặn mẹ, chuẩn bị tươm tất cho con gái trước khi rời đi. Dù gì, anh vẫn là một người cha thương con.

….Và giờ, trước mặt anh bây giờ là người con gái yếu đuối rũ rượi, gục mặt vào đầu gối, mái tóc bung xõa…​

…Rối bời…​

– Em ăn đi cho hồi sức…

Hiên lập lại chính xác cái câu mà anh đã nói cách đây vài tiếng. Diệu ngẩng mặt lên ngay. Gương mặt thê lương ánh lên một chút tia vui mừng. Nàng vẫn xinh đẹp sau một ngày quần quật, sướt mướt. Chiếc áo sơ mi công sở thấm ướt mồ hôi dính bệt vào da. Đôi vai khẽ rung lên khi nhận ra Hiên. Anh đã đến ngay như anh đã hứa. Nàng suýt lại bật khóc.

Sự xuất hiện của Hiên làm tâm trí Diệu an yên hơn phần nào. Bàn tay ấm áp đạt lên bờ vai, đôi mắt ân cần nhìn thẳng vào nàng. Tất cả như truyền đến cho nàng sự động viên to lớn ngay lúc này. Diệu mấp máy môi…​

– Đừng nói gì cả… lần này em phải ăn…

Giọng nói Hiên ôn tồn nhưng dứt khoát. Diệu chợt áy náy, nàng chợt nhớ ra, không biết số phận hộp cơm khi trước giờ ra sao. Giờ đây, trước ánh mắt nghiêm nghị của anh, nàng chợt thấy mình bé nhỏ lạ thường.

Vóc một nắm xôi vò, bẽn lẽn cho vào miệng trong sự quan sát của Hiên. Miếng xôi trôi tuột ngay xuống cổ họng nàng, mùi đậu xanh xốc thẳng lên mũi, thơm phức. Đến lúc này, nàng mới cảm nhận được cơn đói, bao tử reo lên cồn cào. Nhưng chỉ đến miếng thứ ba, Diệu lại thôi không ăn nữa. Nàng tự trách mình. Chồng nàng đang trải qua cuộc giải phẫu đau đớn. Vậy mà nàng lại ăn ngon lành thức ăn của một người đàn ông khác mua cho.​

– Em đừng ngại… việc bây giờ là giữ sức lo cho anh ấy… đường còn dài…

Nàng lại tiếp tục ăn, cố nhủ lòng với lý do Hiên đưa ra. Nàng không biết, trong vô thức, nàng dần ngoan ngoãn nghe lời anh.

Đến lúc này, Diệu đã đón nhận sự chăm sóc của Hiên như một viêc gì đó thân quen lắm rồi. Anh đưa nước, nàng uống gần nửa chai. Anh lấy khăn, nàng lau đi những mệt mỏi cả ngày trời. Nàng không ngại việc lớp phấn son trôi tuột, chỉ còn mỗi gương mặt mộc trước anh.

Lời cảm ơn không còn được trao đi quá nhiều, nhưng lòng cảm kích thì nhân lên gấp bội lần.

Hiên tim mình đập rộn ràng khi được chăm sóc nàng. Nói ra thì thật khốn nạn, nhưng Hiên thầm cảm ơn biến cố xảy ra với chồng Diệu. Không có nó, không biết bao giờ anh mới có thể gần gũi quan tâm nàng như lúc này.​

Hai tâm hồn… như xích lại gần nhau thêm một tý…