Now end Then

(Fic này không phải của tôi mà là của một cô bạn đam mê những tình yêu đặc biệt)

Đôi lúc tôi cảm thấy mình thật điên loạn…


Author :Time (Yaoiland)

Rating : 13+

Warning : SA

Sumary :

Kehl và Metzelder là 2 cầu thủ người Đức, họ chơi cùng nhau như một cặp đôi ở một CLB bóng đá. Metzelder luôn nhường và chiều bạn vì anh cao lớn hơn. Kehl tính hay nhõng nhẽo, lúc nào cũng chỉ biết ý mình là trên hết nhưng là bạn thân duy nhất của anh. Họ có nhiều thời gian ở cạnh nhau, như đồng đội, như chiến hữu khi share cùng một phòng khi thi đấu. Dần dần Metzelder nhận ra anh có cảm xúc đặc biệt với Kehl…

then_and_now

Note :

Toàn bộ câu truyện không có chữ “yêu” nào, rating của fic thấp nên cũng không có cảnh “hot”. Mối quan hệ giữa hai người thật khó gọi tên nhưng bạn sẽ cảm nhận được những xúc cảm mạnh mẽ nhất của một tình yêu bị kềm nén.

Có một người bạn từng nói với tôi, cô ấy cảm thấy như sắp ngạt khi đọc fic. Tôi cũng không biết có nên tin cô ấy hay không nhưng hi vọng mọi người sẽ thích nó. Nhớ nghe bài hát “Now and Then” kèm theo và đọc “phần kết của tác giả”. Thanks.

Music : Now and Then

The past is so familiar
That why you couldn’t stay
Too many ghosts, too many haunted dreams
Beside you were built to find own your way…
But after all these years, I thought we’d still hold on
But when I reach for you and search your eyes
I see you’ve ready gone…

Một người đàn ông ngồi yên trên khán đài, chăm chú nhìn xuống mặt sân cỏ phía dưới, nơi đang diễn ra một trận đấu trong khuôn khổ Bundesliga (giải Vô Địch Quốc Gia Đức).

Ở phía dưới, Borussia Dortmund ra quân trận đầu tiên, đó là CLB xưa từng sở hữu anh, nơi anh từng thi đấu và có không ít kỉ niệm. Nếu một ai đó không biết nhìn vào, họ vẫn sẽ nghĩ anh còn chơi cho CLB này, đội bóng dễ thương với màu áo đen-vàng mà anh hay gọi đùa là những chú ong trên sân cỏ.

Người đàn ông mỉm cười, anh chống cằm quan sát một người đeo trên cánh tay anh tay chiếc băng đội trưởng, “chú ong” năng nổ một thời. Một người cùng anh chiến đấu suốt những năm tháng ở Dortmund. Trận đấu diễn ra không khả quan lắm, Borussia Dortmund năm nay cũng ra quân không mấy thuyết phục. Và người đồng đội của anh bị ngã, cậu ấy lại bị chấn thương chăng ?

Kehl – tên người ấy hiện rõ ràng trên cái lưng áo vàng sọc đen.

Còn hơn cả một người đồng đội, Kehl là bạn thân của anh và những người hâm mộ Đội Tuyển Quốc Gia Đức hẳn chưa quên cặp đôi này.

Với tính cách trầm lặng, anh và cậu ta gần như là những phần tử ít nổi bật nhất. Bởi anh không nói, cậu ta cũng không. Bọn họ chỉ nhìn nhau, nói chuyện và tiếp xúc với một đối tượng duy nhất. Anh là bạn của Kehl và Kehl cũng là bạn của anh, tuy là bạn nhưng giữa họ với nhau còn có một cách đối xử đặc biệt khác.

“Cậu là hậu vệ mà, làm đi chứ !”

Kehl có vóc người gầy nhẵng và thấp hơn hẳn so với anh.

Thật buồn cười khi thứ gì anh cũng phải để sẵn cho cậu ta. Từ chỗ ngồi, từ cái ghế, ly bia cho đến việc xách đồ nặng hơn.

Nó đã thành thói quen khi cậu ta luôn đứng cạnh anh và anh lại làm tất cả mọi thứ để Kehl hài lòng.

ĐTQG là môi trường khắc nghiệt, anh mừng vì cả 2 đều được gọi. Bước chân vào một tập thể xa lạ nhưng đầy tính kỉ luật, anh không thể làm mọi thứ một cách tùy tiện theo ý mình. Anh mừng vì khi bước vào phòng, đến phòng ăn hay ngồi trên chuyến xe bus, rong ruổi cùng ĐTQG trên chuyến hành trình World Cup 2006…vẫn còn một người ngồi kế mình.

“Cho tớ ra ngoài đi”

Kehl yêu cầu…và anh nhường cho cậu chỗ ngồi yêu thích của mình cạnh cửa sổ.

Cậu ta thích thú vẫy chào người hâm mộ ở phía ngoài đang phất cờ và la hét ầm ĩ. Đôi lúc trông cậu ta thật trẻ con, cứ vui một mình trong thế giới riêng của cậu ta…cái thế giới mà anh không nằm trong đó.

Cũng như khi cậu ta thi đấu, chửi rủa một gã nào đó va chạm với cậu ta, cái cách mà Kehl ấm ức làm anh liên tưởng đến đứa con của mình. Kehl là một thằng nhóc đáng yêu nhưng rất khó chiều.

Cảm xúc là một phần tất yếu của cuộc sống nhưng với những gã như anh, một người Đức trầm lặng, lại không dễ thể hiện chút nào.

Kehl cũng là người Đức, nhưng anh thấy cậu ta chẳng hạn chế thể hiện cảm xúc bản thân.

Cậu ta có thể vừa chạy vừa khua tay hay đánh anh tới tấp chỉ vì bị chọc ghẹo.

“ 2 cây kem nha “

“Để tôi mua cho”

“Thôi, tớ mua, 2 cây”

Kehl gạt anh qua một bên và nói với cậu bán kem dạo trên khán đài.

Mỗi đứa một cây, cậu ta lại chăm chú vào trận đấu phía dưới và không biết, người bên cạnh vẫn chưa thể rời khỏi suy nghĩ của chính anh ta. Rằng cậu thật là một kẻ bừa bãi, ngay cả khi đi đánh Golf, nếu không hài lòng cậu cũng sẵn sàng lấy gậy của anh.

Nhưng điều đó không làm anh phiền muộn.

Vì anh có thể dành mọi thứ tốt nhất cho những người anh yêu thương.

Gia đình, vợ con và…cậu ấy – bởi vì cậu ấy là bạn thân và vì anh là một hậu vệ cao lớn nên anh cần phải nhường nhịn.

Năm 2006 có thể coi là một năm đầy cảm xúc với một cầu thủ người Đức như anh. World Cup lần thứ 17 tổ chức trên chính sân nhà, anh cũng như tất cả những tuyển thủ Đức được gọi để phục vụ ĐTQG – đều phải cống hiến hết mình vì chiến thắng của đội nhà.

Bạn ra sân với áp lực, bạn ra sân với những ám ảnh thất bại và bạn phải chiến thắng.

Vào những lúc đội Đức quật ngã đối thủ, tất cả như ở trên thiên đường.

Nhưng chỉ với một trận thua – thua nhà vô địch năm 2006 Italy – bạn rớt xuống địa ngục.

Đêm đó thật khó ngủ, những tuyển thủ trẻ không chợp mắt được. Ban huấn luyện và quản lý đội bóng họp tất cả lại chỉ để biết “tại sao chúng ta thua” và an ủi từng người rằng không ai làm gì sai cả nhưng tất cả bọn họ đã đánh mất mọi thứ một cách bất ngờ nhất.

Trận đó Kehl có ra sân, cậu ấy chỉ ngồi lặng yên và nhìn quản lý khi anh ta nói.

Tối hôm đó cả hai người không ngủ được – bởi vì thất bại đến quá bất ngờ khiến họ chống đỡ nổi.

World Cup không phải một giải đấu thông thường, nó qui tụ những cầu thủ ưu tú nhất của một đất nước để đại diện cho nền bóng đá quốc gia thi đấu trên đấu trường quốc tế. Thể thao là phải có thắng có thua nhưng đối với World Cup, khi bạn thua cuộc là bạn đã mất đi một cơ hội. Có thể sau lần đó, bạn sẽ không được gọi để tham dự sự kiện lớn nhất hành tinh này nữa.

Chính vì vậy cảm giác thua cuộc mới thật nặng nề làm sao.

“Kehl – ngủ chưa ?”

Anh lên tiếng hỏi người bạn thân ở cùng phòng.

Nằm cách nhau chỉ một khoảng cách của cái tủ đầu giường, anh vẫn nghe được tiếng thở lúc lên lúc xuống của cậu ta.

Kehl tung chăn quay người lại nằm đối diện với anh.

“Chưa – thật khó ngủ !”

“Cậu nghĩ bọn Poldi có ngủ được không ?”

Lukas Poldoski (Poldi) là cầu thủ trẻ cùng lứa với một số cầu thủ khác mới được gọi, cậu ta mới chỉ 21t. Poldi là một đứa dễ thương và giàu cảm xúc, nếu anh còn thấy khó ngủ thì Poldi chắc phải trằn trọc cả đêm. Cậu ta đã bước vào khách sạn với bước chân khập khiễng, thật khó có thể tưởng tượng nổi cậu ta có thể chịu đựng thất bại cùng với cái chân đau mà vẫn cười được với người hâm mộ đến cỗ vũ đội bóng dù họ đã bại trận.

Kehl muốn khóc nhưng cậu ấy không hề khóc, ngay cả khi đội trưởng Michael Ballack còn đẫm lệ trên sân thì Kehl vẫn vào phòng thay đồ với bộ mặt khô ráo nhưng thẫn thờ.

Anh biết, cậu ta đã gặm những ngón tay mình và cho đó là món ngon.

Khi về đến khách sạn, cả 2 đã không nói gì với nhau tới tận lúc này. Kehl không trả lời câu trả lời của anh, cậu ta đứng lên ôm gối tiến sát về phía anh và yêu cầu nhích ra.

“Nhưng mà…”

Anh tính nói cái gì đó đại loại như giường nhỏ, một phòng ở 2 người nằm 2 giường thì cái giường nó sẽ nhỏ hơn cái giường đôi một chút.

“Xích qua đi”

Kehl cằn nhằn và anh đành nhích qua một bên.

Cậu ta để gối xuống, chui vào chăn rồi tự nhiên ngủ được ngon lành.

Anh cũng khá quen với việc này, Kehl và anh thường hay ngủ chung 1 giường hồi thi đấu cho CLB. Như thế sẽ tiện và đỡ phiền phức khi chia phòng, khác với một số người không thể nằm chung với đồng đội vì không quen.

Kehl ngủ mất rồi !

Cậu ta quay người đưa cả cái mặt vào mặt anh. Cái gối to choáng cả một mảng không gian lớn khiến anh không thoải mái, anh ngồi dậy, lôi gối qua một bên và kéo cái gối Kehl nằm sát vào để đỡ tốn chỗ. Bị chọc lúc đang ngủ, cậu ta bèo nhèo, giọng nói như chỉ thoát qua mũi làm anh muốn phì cười.

“Cậu làm cái gì vậy, yên đi chứ…”

Và…khò khò…sau khi giật cả cái chăn.

Kehl ngủ nhanh trên cái giường chật chội vì có tới 2 gã đàn ông nằm trên nó, anh nhìn cậu ta chăm chú, cúi người sát xuống nhìn mà cậu ta vẫn không hề tỉnh giấc. Với tay tắt cái đèn ngủ, anh nằm xuống nhưng trằn trọc mãi. Tóc Kehl chạm vào mặt anh, khi đôi mắt đã quen với bóng tối, anh thậm chí còn thấy cả gương mặt nghiêng của cậu ta qua ánh sáng mờ mờ từ mấy cái đèn đường phía ngoài khuôn viên khách sạn hắt vào.

Nắm tay lại, anh phát hiện ra mình đã quên chiếc nhẫn cưới.

Khi thi đấu FIFA cấm mang kim loại trên sân và nhẫn cưới cũng nằm trong số đó.

Chiếc nhẫn có thể cào rách mặt ai đó va chạm với bạn và tất cả các cầu thủ phải tháo nó ra.

Quên đeo lại chiếc nhẫn là một việc rất bình thường nhưng nó khiến anh thấy sợ.

Một cảm giác mơ hồ như quên đi chiếc nhẫn cưới làm anh thấy ghê sợ bản thân, anh thò tay tìm kiếm bàn tay Kehl và nhận thấy cậu ta cũng không mang nó. Có lẽ Kehl còn cất nó ở chiếc tủ đầu giường và anh cũng vậy, anh tự trấn an mình không có vấn đề gì với chiếc nhẫn cưới nhưng vẫn còn cảm thấy khó ngủ.

Và anh suy nghĩ, khi không có chiếc nhẫn cưới trên tay, bạn là một người đàn ông độc thân.

Thật điên rồ.

Đêm đó anh đã để chiếc nhẫn cưới trong hộc tủ đầu giường và không đeo lại nó.

Anh vòng tay qua gáy Kehl để kéo sát cái gối gần hơn.