Now end Then

Anh tự nhủ và hôn Kehl – từ mắt, mũi, môi đến cổ.

Anh hôn người đồng đội của mình trong bí mật, nụ hôn đó không phải dành cho một người bạn thân mà xa hơn thế. Bóng đêm che dấu tội lỗi của anh và cũng chôn vùi tất cả để rồi sáng mai thức giấc, mọi thứ qua đi như một cơn mơ.

Kehl vẫn ngủ say như chết, sáng hôm sau chỉ thấy mình nằm thật sát anh và bàn tay họ lồng vào nhau.

Cậu ta ngồi dậy, nhẹ nhàng chui người ra để không đánh động đến người kế bên.

Kehl mở ngăn tủ đầu giường, nhẫn cưới của cậu ta và anh vẫn nằm yên trong đó – cạnh nhau như một đôi. Như mơ hồ hiểu ra chuyện gì, cậu ta cầm lấy nhẫn cưới đeo vội vào tay rồi lấy luôn nhẫn còn lại cố sức lồng vào tay người kia. Bị đánh động, anh không hẹn mà choàng tỉnh, thấy Kehl đang cầm tay mình, anh rụt nó lại rồi mỗi người quay mặt một hướng.

“Tớ dùng nhà tắm trước”

Kehl nói rồi bỏ đi trước, như một thói quen cố hữu, anh luôn phải nhường phòng tắm cho cậu ta.

Anh giơ ngón tay lên, chiếc ngẫn cưới bị kẹt ngay khớp xương.

Người đàn ông nhìn chằm chằm nó – chiếc nhẫn không còn vừa vặn với anh nữa, cũng như tình cảm của anh đang chết dần mỗi ngày.

Sau World Cup anh quyết định rời bỏ Borussia Dortmund đến một CLB lớn hơn ở Tây Ban Nha : Real Madrid. Một CLB mà chỉ nghe cái tên hẳn bạn cũng thấy quen thuộc nếu bạn biết chút ít về bóng đá. Anh được CLB ấy mua lại từ CLB cũ, anh ra đi còn Kehl vẫn ở lại.

Ngày chia tay thật lặng im, anh mời cậu ta đi uống bia một bữa và Kehl đã chẳng đả động gì suốt buổi.

Họ đi ăn, đi quán bar tới tận khuya mới về.

Ngồi cạnh nhau trên chiếc xe, anh cảm thấy không gian chung quanh đang bóp nghẹt anh từng chút một. Ngồi cạnh anh là một người bạn thân, hơn cả thế anh muốn ở cậu ta nhiều hơn một chút nhưng không thể – anh tự cho mình những phút điên loạn nhưng rồi tỉnh lại thấy ghê tởm bản thân mình khủng khiếp.

“Cậu sẽ đi bao lâu ?”

Kehl chợt hỏi, cậu ta nhìn anh chăm chăm.

“Khoảng 2 năm”

“Chúc cậu thành công”

Một lời chúc sáo rỗng, đôi mắt Kehl không nói như vậy, trông giống như giễu cợt hơn.

Người Đức ít khi thành công khi ra ngước ngoài thi đấu, nhưng để được một CLB ngoại mua cũng là thành công lớn. Anh không rõ Kehl muốn gì nhưng cũng không muốn hỏi tại sao. Anh nổ máy để chuẩn bị lái xe nhưng một giọng nói vang lên ngăn lại.

“Dừng lại !”

Anh ngạc nhiên nhìn Kehl.

“Cậu không tính về nhà à ?”

“Dừng lại, tắt máy đi !”

Kehl yêu cầu. Khi động cơ xe hoàn toàn tắt, Kehl rút chìa khóa ra bỏ thẳng vào túi.

“Cậu muốn gì ? Tại sao lúc nào cũng tùy tiện làm theo ý mình không cần biết ai vậy ?”

Anh đột nhiên nổi cáu vì cảm thấy Kehl không tôn trọng mình. Thật sự anh không muốn ngày cuối cùng còn gặp cậu ta lại gây lộn, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Anh là người đàn ông luôn cảm thấy thiếu thốn, bản thân cho quá nhiều nhưng lại không nhận được gì, bây giờ chỉ muốn đi về, tránh xa cậu ta càng xa càng tốt.

“Tùy tiện ?”

Kehl nheo mắt hỏi.

“Đi đi, tớ cá 100% cậu cũng phải về đây sớm thôi”

Thấy anh ngồi yên, cậu ta tiếp tục hỏi.

“Metzelder – chúng ta còn là bạn không ?”

Đây là lần đầu tiên kể từ rất lâu Kehl gọi thẳng như vậy, trước giờ cậu ta chỉ toàn gọi tên hoặc biệt danh nào đó của anh thôi.

“Còn…có bao giờ tôi nói tôi sẽ không chơi với cậu nữa không ? Ra đi đâu có nghĩa là không trở lại !”

Anh mỉm cười. Anh biết chuyện anh sắp rời bỏ CLB sẽ khiến cậu ta hụt hẫng nhưng không ngờ Kehl lại phản ứng tiêu cực như vậy. Hai người đã gắn bó với nhau một thời gian khá dài, một cặp đôi thi đấu đạt hiệu quả cao. Khi anh ra đi bỏ Kehl lại một mình, điều đó giống như một cầu thủ bị mất một cẳng chân và trở nên vô tích sự vậy.

“Cậu chắc chứ ?”

Cậu ta làm anh cảm thấy khó hiểu nhưng anh cũng gật đầu. Kehl ngồi thẳng lại trên cái ghế kế bên anh anh, cả hai tay cậu ta đều đút túi. Đột nhiên cậu ta thở dài, giơ tay trái ra trước mặt anh. Kehl cầm một cái vòng bấm màu vàng, cái mà trước đây cầu thủ nào của CLB Dortmund cũng phải đeo.

“Trả đấy, mang theo mà bấm thời gian”

Hẳn Kehl cũng hi vọng anh sẽ thành công ở Tây Ban Nha, và cái vòng càng bấm ra thì càng tốt nhưng đây không phải điều anh chú ý. Anh chụp lấy tay cậu ta làm cậu ta suýt nhảy dựng.

“Kehl – cậu không đeo nhẫn cưới ?”

Kehl đánh rơi cái vòng bấm khi bị anh chụp tay. Cậu ta nhìn anh một lúc rồi từ từ lấy khỏi túi áo ra một cái nhẫn mà lẽ ra cậu ta phải đeo nó. Nhưng hôm nay Kehl đã không đeo, cậu ta đã đi với anh cả buổi mà không có cái nhẫn.

“Cậu biết không – cậu làm tôi phát điên !”

Anh nói và nhìn chăm chăm vào mặt Kehl, nhăn nhó đầy khó chịu. Cậu ta bỏ lại cái nhẫn vào túi áo rồi ôm chầm lấy anh một cách đầy bất ngờ. Một khoảnh khắc mà cả hai không ai kiềm nén điều họ muốn, cả anh và cậu, họ tự cho mình được tự do trong cái thế giới chỉ có 2 người… đầy tội lỗi…Đây là lần đầu 2 người hôn nhau, cũng là khi cả 2 đều tỉnh táo.

Ngày hôm sau anh ra sân bay đến Madrid, anh chẳng thấy bóng dáng Kehl đâu.

Có lẽ cậu ta đã cho anh tất cả những gì cậu ta có thể rồi.

Anh chào tạm biệt nước Đức trong im lặng, chào tạm biệt quá khứ và những kỉ niệm vui buồn.

Can do a thing with ashes
But throw them to the wind
Though this heart many be in pieces now
You know I’ll buit up again
And I come back stronger
Than I ever did before
Just don’t turn around
When you walk out that door…

Vài năm sau anh quay lại Đức khi không còn được trọng dụng ở Tây Ban Nha. Cái câu “người Đức không thể ra nước ngoài thi đấu” vô tình hữu ý gì lại đánh trúng gáy anh. Những cầu thủ Đức ra nước ngoài thi đấu đa phần đều thất bại, bởi vì không thích nghi được với lối chơi không có tính kỷ luật như ở Đức.

Anh cũng như họ, ra đi là một ngôi sao, quay trở về chỉ còn là cái bóng của chính mình – một sự thất bại ê chề cay đắng. Những ngày tháng vinh quang đã tắt, anh xuống sân bay một mình cùng cái xe đẩy đựng vali lớn. Anh không có ai bên mình, chỉ có sự cô đơn và nỗi buồn. Anh nhìn quanh, mong tìm kiếm một hình hài quen thuộc, anh đã mong người đó biết bao từ khi còn ở trên máy bay…

Nhưng lần này anh về, cậu ta không ra đón…

Metzelder ngồi đây – trên khán đài – xem một trận đấu mà Kehl là đội trưởng.

Năm tháng qua đi, Kehl bây giờ đã là cầu thủ kì cựu của CLB, khi mà HLV tin tưởng đặt vào tay cậu ta cái băng nhỏ nhưng đầy ý nghĩa đó – cậu ta đã thành đội trưởng của đội bóng. Anh nhớ ngày nào cả hai lần đầu gặp và làm quen với nhau, khi cậu là một chàng tiền vệ trẻ.

Tất cả dường như đã rất xa nhưng lại thật gần.

Anh ở Schalke 04 còn Kehl vẫn ở Dortmund nhưng mỗi khi Dortmund thi đấu anh vẫn đến xem và ngồi rất gần những cầu thủ dự bị. Người không biết có thể sẽ nghĩ anh là cầu thủ của Dortmund bị chấn thương hay treo giò gì đó. Không đâu…anh chỉ đến xem người đồng đội một thời của mình thi đấu như một thói quen, là cách để anh dõi theo cậu ta mà thôi.

Schalke 04 gặp Dortmund nhưng Kehl không ra sân, lúc ở khu vực phòng thay đồ, anh thấy Kehl đi lại một cách khó khăn.

Cậu ta vẫy chào anh điềm nhiên như ngày đó đón anh từ Tây Ban Nha trở về.

Kehl không muốn nói chuyện với anh, cậu ta quay bước ra sân trước.

Ma xui quỉ khiến gì, anh cũng tự tông thật mạnh chân mình vào cạnh bàn để bị chấn thương.

Đau đớn không ?

Không nỗi đau nào bằng việc chính mình bị người kia vất bỏ.

Metzelder đã lên khán đài với cái chân bị băng, dù chấn thương do cố tình không đến nỗi nặng nhưng nó khiến anh tê buốt từng thớ thịt. Kehl ngồi bên kia, cậu ta thấy anh nhưng không có lấy một lời hỏi thăm nào. Khi còn ở Tây Ban Nha lúc nào anh cũng canh theo dõi từng trận có Dortmund thi đấu, anh mừng vì cậu được tín nhiệm hơn khi anh ra đi. Nhưng với Kehl – việc anh đến Tây Ban Nha như một vết cắt sâu vào tâm hồn và cậu ta chưa thể quên nó.

Cậu ta vất bỏ anh hay anh là người vất bỏ cậu ta trước ?

That’s Ok, I’ll be fine
I got myself , I’ll got in time
But when you leave just remember we’ve had…
There’s more to life than just you
I may cry but I’ll make it though
And I know that the sun will shine again
Though I may think of you now and then…

Kehl chưa bao giờ hỏi anh suy nghĩ điều gì về cậu ta.

Đêm hôm đó lại khác, cả 2 ngồi cả đêm trên chiếc xe với lớp áo thật dày. Anh muốn đi tìm một cái nhà trọ nào đó để ngủ qua đêm nhưng chìa khóa nằm trong túi của Kehl. Họ hôn nhau, không sex nhưng Kehl chạm vào người anh và anh cũng vậy.

“Cậu thấy tôi là người thế nào ?”

Kehl hỏi, giọng thật khác bình thường.

“Dễ thương…”

Anh cũng trả lời một cách bâng quơ.

“Vậy àh…tôi tưởng ngược lại chứ, ai cũng nghĩ tôi ăn hiếp cậu”

“Cậu cũng biết vậy sao ?”

Và cả hai cùng cười.

“Metzelder – cậu…”

Kehl sắp nói điều gì đó nhưng lại không nói hết câu. Anh chờ đợi câu nói đó của cậu, anh biết cậu sắp nói gì nhưng kết quả lại chẳng được gì. Cái ghế xe của anh thiết kế đặc biệt, nó bật dài ra đủ để nằm trên đó. Kehl kéo cái ghế đụng cả vào cái ghế sau rồi nhắm mắt, anh cũng kéo nó xuống nằm dài ra kế bên. Đây chẳng phải chiếc giường êm ái hai người nằm cạnh nhau trong mỗi lần đi thi đấu nhưng lại là khoảnh khắc ngọt ngào nhất của họ.

Vào lúc 4h sáng anh tỉnh dậy Kehl đã đi mất, chỉ để lại cho anh chìa khóa xe và cái vòng bấm màu vàng.

Anh không đeo nó mà cất cẩn thận vào một chỗ, một kỉ vật vô giá.

Có lẽ đó cũng là lần cuối cùng Kehl thân mật với anh, còn lúc này cậu ta lạnh lùng quá, rét buốt như khí hậu miền nam Đức vậy.

Anh ngồi thẫn thờ một mình nhìn xuống sân, trận đấu này với anh trở nên vô nghĩa. Dẫu sao anh cũng không muốn phải giáp mặt Kehl khi 2 người ở bên đầu chiến tuyến, nó làm anh đau lòng. Nếu có ghi bàn Kehl cũng không ôm và xoa đầu anh như trước.

Metzelder vẫn ngồi đây trên sân nhà của Dortmund nhưng mọi thứ đã thay đổi.

Được thôi…anh sẽ quên tất cả, quên sạch sẽ.

Anh nhắm mắt và chỉ mong mình mất trí. Để đừng nhớ nhung con người kia, đừng cảm thấy đau khổ hay mặc cảm tội lỗi mỗi khi nhìn thấy cậu ta, để trái tim được một phút thanh thản và trở nên trắng xóa…

Trận đấu vẫn diễn ra, Dortmund chiến thắng, mọi người reo hò ầm ĩ nhưng anh chẳng nghe thấy gì.

“Chris à…”

Ai đó gọi tên thân mật của anh và khi anh mở mắt, anh thấy Kehl đứng trước mặt mình với một cây kem.

“Tôi mua nó cho cậu, tiếc là nó chảy mất một nửa rồi”

Kehl nói một cách đầy nuối tiếc với cây kem chảy trên tay. Nó làm anh nhớ lại kỉ niệm xưa khi đi xem bóng đá với Kehl, lúc nào cậu ta cũng dành mua kem vì anh luôn nhường bia cho cậu ta mỗi khi CLB hay ĐTQG ăn mừng.

“Không sao…”

Anh cố đứng lên và cầm lấy cây kem.

“Nó ngon lắm…”

Anh nói khi đưa nó lên môi, có cái gì đó mằn mặn hòa lẫn với vị ngọt của kem.

Hình như…anh khóc…

That’s Ok, I’ll be fine
I got myself , I’ll got in time
But when you leave just remember we’ve had…
There’s more to life than just you
I may cry but I’ll make it though
And I know that the sun will shine again
Though I may think of you now and then…

Phần kết của tác giả :

Ok. Thế là xong một cái short fanfic, tôi viết nó trong vài tiếng đồng hồ, chỉ nghe một bài hát duy nhất (Now and Then) và kết thúc nó. Ý tưởng cũng đến từ việc xem 1 cái fan vid ghép đôi do 1 fangirl người Nhật làm cho đôi này khi Metzelder rời Đức sang Tây Ban Nha thi đấu. Tôi rất thích Metzelder – anh quả là người đàn ông ga-lăng, nhìn cách anh đối xử với Kehl tôi cứ tưởng như Kehl là người yêu của anh ấy vậy.

Metzelder cũng rất ít nói, khi cả 2 được mời quay hình giới thiệu đại bản doanh của CLB Dortmund – nơi 2 anh thi đấu – anh nhường phần lớn thời lượng cho Kehl. Anh ấy gọi Kehl bằng một cái nick name rất dễ thương là Kelly *haha* Và Kehl cũng khen anh, câu “nịnh hót” ăn tiền nhất là “Chris buổi sáng trông rất hấp dẫn”.

Tôi hư cấu phần tình cảm trong fic. Cái fic được ra đời dựa trên những dữ kiện thực tế nên có những cảnh là thật.