Những Người Vợ Của Tôi – Truyện Siêu Dâm ( Update Chap 227 )

Chap: Bà ngoại tham gia CLB LL và ở lại lâu đài phần 2

Tôi đánh xe thẳng vào nhà ông nội vì phải đưa bà ngoại qua thắp hương cho bà nội của tôi cùng mấy chú. Hôm tổ chức tang lễ thì nhà ngoại cũng đang để tang cậu nên chỉ có mình ông ngoại và bác Chinh qua viếng và thăm hỏi thôi. Hôm nay bà ngoại tôi mới qua nhà thông gia và không thể không thắp nén hương cho bà thông gia được. Tới gian nhà chính thì bà ngoại sững sờ và bàng hoàng trước cảnh tượng diễn ra trước mắt. Ở nơi đó thím Hân đang quỳ phủ phục để mút buồi cho hai thằng con trai của mình. Ông nội tôi thì đã gần 70 rồi nên tuy có lòng nhưng không có sức, một tuần cố lắm là được một lần lên hương. Trước khi tôi đi thì đã để thằng con trai thứ nhà chú ba địt mẹ nó rồi và những ngày sau đều tiếp diễn. Đến khi thằng Đại trở về trong lúc vợ đã bỏ đi thì nó cũng nhập cuộc cùng thằng em mới lớn chưa có kinh nghiệm. Thím Hân thấy tôi cùng với bà ngoại bước vào thắp hương thì mút một lúc rồi ngồi trên mình thằng Đại mà nhún trong khi thằng bé thì đứng để cho thím mút và nó xuất tinh vào miệng vào mặt thím.

Có thêm bà ngoại và 4 mỹ nhân mới theo về nên tôi phải nhờ Nguyệt điều thêm 2 chiếc xe nữa đi cùng. Chiếc xe 7 chỗ của tôi nhưng đã phải gập hàng ghế sau lại để chất tiền, vàng và hành lý vào đó nên chỉ còn chỗ cho 5 người. Anh Trung là người lái xe mặc dù anh chưa có bằng lái nhưng mà trên đường đi có chuyện gì thì đã có bà ủy viên BCT lo rồi. Bà ngoại ngồi ghế phụ còn Hương và Loan ngồi hai bên của tôi ở hàng ghế sau. Một xe khác chở 4 mỹ nữ, Thơm cùng với anh Chiến. Xe còn lại chở anh Lợi cùng với vài người phụ nữ nhà họ Hứa tùy tùng theo đoàn và mấy bé nhỏ mà Hương mới nhận. Trên đường về hà nội thì Loan lại cúi xuống và bú mút cho tôi làm cho bà ngoại hết sức ngạc nhiên khi thấy sự dễ chịu của Hương lại đến mức như thế. Bà cũng ngạc nhiên khi thấy mấy người phụ nữ đẹp đi ở xe bên kia và thái độ của họ với tôi. Như không thể dằn được sự tò mò và thắc mắc của mình mà lúc ở nhà ông nội bà không kịp hỏi, bà đã mở lời với tôi

-Chú của mày mới mất mà sao ông nội của mày lại để cho hành động đấy xảy ra ngay tại nhà được nhỉ?

-Hành động nào vậy bà? Tôi giả tảng

-Thì là thím của mày và hai thằng con trời đánh ấy chứ sao nữa.

-Hìhi, tưởng gì. Ngăn cấm để làm gì hả bà. Ngăn cấm để tan nát gia đình thì bà nghĩ xem có vui không?

-Mẹ con mà làm chuyện ấy với nhau là đại loạn luân, tuyệt đối không được con ah. Bố chồng nàng dâu hay là mẹ vợ con rể, anh chị em họ thì còn được chứ còn mẹ con và bố con thì tuyệt đối không

-Cháu nói bà nghe này, luật của nhà nước là trai gái không được kết hôn cận huyết có họ trong phạm vi 3 đời. Nhưng mà văn hóa truyền thống, phong tục truyền thống của một số dân tộc vẫn cho phép anh em con chú con bác, con cô con cậu lấy nhau đó thôi. Phép vua thua lệ làng. Mấy cái giáo điều ấy cũng chỉ do một hoặc một số người nghĩ ra tại sao mình phải nghe theo họ. Bà hay mọi người cứ nghĩ rằng những cái đấy là điều đúng đắn, phạm vào là không được và sẽ chẳng mấy ai phạm vào điều đó cả nên nghĩ đó là chân lý sống. Nhưng thực ra thì không phải. Vì sao không phải, để cháu phân tích cho bà nghe rõ.

-Bà nói là mối quan hệ mẹ con hay bố con là tuyệt đối đại kỵ không được phép là vì nó không có nhiều điều kiện để diễn ra mà có diễn ra thì diễn ra trong bóng tối trong phạm vi gia đình nên người ngoài hoàn toàn không hề hay biết mà cứ nghĩ rằng nó không diễn ra. Thứ nhất là bố mẹ có lấy nhau thì mới sinh ra con cái, nên khoảng cách chênh lệch tuổi tác giữa bố mẹ và con cái là đủ lớn để không trở thành bạn tình của nhau giống như là anh chị em họ con chú con bác được. Ví dụ đa phần khi các người con tầm 20 tuổi lập gia đình có vợ có chồng có cuộc sống riêng thì khi đó bố mẹ cũng chỉ mới hơn 40 tuổi và ở độ tuổi đó vẫn còn trẻ khỏe sung mãn, đời sống tình dục vẫn còn chứ chưa hết. Thế hệ của bố mẹ vẫn còn đủ cả, có người thương yêu và bên cạnh và làm bạn tình thì họ cần gì phải tìm đến con cái nữa chứ, muốn cũng không dám. Kể cả vì lý do nào đó mà bố hoặc mẹ chết đi thì các con cũng có gia đình hết rồi thì họ tìm người khác. Nhưng trong hàng triệu gia đình, hàng triệu cặp vợ chồng không phải là không có những người chết khi tuổi còn trẻ như bố cháu hay cậu Thành, các chú của cháu. Sẽ có vài chục hay vài trăm trường hợp như thế.

-Lấy trường hợp nhà chú cháu mà nói đi. Thằng Đạt cũng đã lớn tuổi và có vợ con rồi. Nó mới chỉ chớm bị bắt là vợ nó đã bỏ con lại để ra đi. Cũng không khác gì mấy so với cậu Thành nhà mình, vừa mới chết mợ đã bỏ đi. Chú ba cháu đã chết, mà khi sống thì chú ba cháu đã bỏ vợ để theo nhân tình trẻ. Thế bà nghĩ thử xem là thím ba của cháu liệu có ở lại bên gia đình ông nội cháu được lâu không? Thím còn chưa rời đi, chưa tái giá là vì thím đã già rồi và ở độ tuổi của thím thì không có mấy người đàn ông còn cô đơn. Nhưng khi không tìm được người cùng độ tuổi thì người ta sẽ tìm đến thanh niên ở độ tuổi dưới vẫn còn lông bông chưa vợ con. Nhất là khi chú cháu mới chết mọi người còn tưởng là chú bị vỡ nợ nên mới bị chủ nợ giết chết nên không có mấy người hào hứng với thím. Nhưng sau một thời gian khi biết là không phải như vậy thì chắc chắn sẽ có một số người lợi dụng thím cháu để moi tiền. Bà nghĩ có phải không? Trong khi chú cháu vẫn còn vài người con đang ăn học cần bàn tay chăm sóc của mẹ. Thằng Đạt thì vợ mới bỏ đi, em nó thì đang tuổi lớn đều thiếu thốn và tò mò về chuyện người lớn cả. Cháu hỏi bà là theo bà thì nên để cho thím cháu bỏ mặc mấy đứa con thơ như mợ để đi tìm trai thỏa mãn cái nhu cầu riêng của mình, mấy thằng con trai của thím cũng tò mò và thiếu thốn thì tự ra ngoài mà kiếm, có khi gây ra tội với gái nhà lành thì tốt. Hay là như lúc nãy bà vừa thấy, thím cũng được thỏa mãn, không rời bỏ nhà đi tìm trai nữa, ở nhà lo cho các con và mấy thằng con cũng không còn ra ngoài làm bậy nữa thì tốt hơn. Chuyện đấy nếu như bà không đến nhà thì sao mà biết được, mọi người cũng không ai biết thì có phải là gia đình đoàn tụ êm ấm không?

-Cái này……cái này…..

Bà không biết nói gì trước lập luận đó của tôi.

–Nhưng……nhưng tao đến và thấy hết rồi, mọi người ở quanh đây đến chơi chả lẽ lại không ai biết hay sao? Bà vẫn còn cố vớt vát

-Haha, bà ơi bà không thấy điểm gì khả nghi hay sao. Ông nội và mọi người trong nhà cháu biết chuyện giữa mấy mẹ con họ nhưng không ai ngăn cản? khi bà cháu mình về thì ông cháu có ra tiếp đón bà mời bà vào nhà theo đúng lễ phép có đúng không? Ông cháu đã biết chuyện diễn ra trong nhà thì lẽ bình thường là cố gắng đứng ngoài nói chuyện câu giờ với bà càng lâu càng tốt, đánh động cho bên trong kịp mặc quần áo nhưng ông cháu dẫn thẳng bà vô trong nhà. Bà có thấy lạ không? Thêm nữa là nhà cháu đã biết bà tới rồi thì theo lý mà nói không ai lại làm cái chuyện đó khi biết có khách tới cả, có làm thì làm tại nhà của chú cháu chứ không phải tại nhà ông cháu có phải không?

-Mày nói cũng phải, thế sao lại vậy nhỉ?

-Là cháu cố tình để cho bà thấy được cảnh đó đấy. chứ bình thường mấy mẹ con họ kín đáo ở trong nhà có ai mà biết được. Lại có bọn nhỏ canh gác có gì đánh động nữa. Bà đừng quên là cháu giờ đã là trường họ bên này rồi, mọi việc trong nhà trong họ là do cháu quyết và có tiếng nói nhất. Cháu về nhà thấy cảnh này thì cũng cân nhắc thấu đáo thiệt hơn nên không phản đối lại nữa thấy có cái gì đó liên hệ với cậu Thành nhà mình nên muốn để cho bà chứng kiến để bà mở mang và có cái nhìn khác.

-Bà hãy thật bình tâm suy nghĩ lời cháu nói này. Bà nghĩ sao về hoàn cảnh hiện tại của gia đình mình, hai ông bà phải còng lưng vào nuôi đám cháu nội con của cậu Thành để lại. Liệu ông bà có dủ ssức để chăm lo tôt cho chúng nó không? Nếu như mợ quay trở về chăm sóc lũ trẻ thì sao?

-Nó bỏ đi rồi, chắc sẽ không bao giờ quay lại nữa đâu. Thôi mày đừng nhắc đến cái con tiện nhân ấy nữa mà tao thêm lộn ruột.

-Thì bà cứ trả lời thẳng vào câu hỏi của cháu. Nếu mợ về chăm bọn trẻ thì như thế nào.

-Nó về thì tốt, tao với ông mày bớt khổ cực. Nhưng chồng nó chết rồi thì nó về làm gì nữa, nó về thì cũng đòi chúng tao cho nó đi lấy chồng khác, nó còn trẻ mà. Vả lại nó bỏ đi không hoàn toàn vì mỗi chuyện thiếu thốn hơi trai mà là vì gia cảnh nhà ta nữa. Thằng Thành là trụ cột kinh tế của gia đình nay chết đi thì nhà ta khó khăn nghèo đói.

-Vậy tưc là bà thừa nhận mợ về là tốt. Thứ nhất vừa có người chăm lo cho mấy đứa trẻ. Thứ hai là cũng còn có người chăm sóc cho ông bà chứ nếu chẳng may ông bà có ốm đau thì bọn trẻ đi học hết và cũng chưa có khả năng chăm sóc cho ông bà. Thứ 3 là có thêm người làm nương rẫy phụ ông bà. Nhưng có hai vấn đề chính đó là một là về kinh tế và hai là vấn đề tình dục của mợ có đúng không nào? Thế giờ cháu có cách giải quyết cả 2 vấn đề đó để mợ về sống cùng ông bà thì bà nghĩ sao?

-ĐÚng là như vậy, nhưng làm sao giải quyết đây.

-Về vấn đề kinh tế thì trước mắt cháu sẽ lo cho ông bà và gia đình. Cháu sẽ xin cho ông bà nhiều nương rẫy và đất để khai khẩn hơn cũng như là xin cho mợ một chân công chức nào đó. Sau đó khi thằng Công lớn hơn thì nó tự lo cho cả gia đình gánh vác thay cậu Thành. CÒn vấn đề tình dục, thì theo cháu nên học mô hình của nhà chú ba cháu. Tức là để cho thằng Công ngủ với mợ, như vậy thì mợ sẽ có người để thỏa mãn không còn phòng không gối chiếc, mà thằng Công cũng có người để rèn luyện cho nó những kỹ năng chốn khuê phòng để sau này không làm vợ nó thất vọng. Cũng từ đó mà đặt trọng trách lên vai thằng Công để cho nó gánh vác và trưởng thành, là trụ cột của gia đình trong tương lai.

-Nhưng nó đã bỏ đi biệt tăm biệt tích, đến nhà đẻ của nó còn không biết tin tức gì thì biết tìm nó ở đâu để nó quay về.

-Thì cháu cứ nói chuyện thế để khai thông cho bà.

Tôi hài lòng vì mình đã dẫn dắt câu chuyện và dẫn dắt bà vào thế giới quan mà tôi mong muốn. Sau đó thì cứ lim dim mà tận hưởng kỹ nghệ của Loan và Hương trong chặng hành trình dài. Loan mỏi miệng thì Hương thay thế. Tôi cũng nhắn tin về nhà để bày đặt sẵn một màn đón tiếp bà mãn nhãn nhất. Sẽ cho bà những ngạc nhiên và đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Trên xe thì Nguyệt cũng gửi cho tôi những mẫu thiết kế căn nhà trên núi Đồi Bù mà Nguyệt đã thuê đội ngũ kiến trúc sư thiết kế. Và tôi cũng đã chọn được một thiết kế mà tôi thấy ưng ý nhất về cả ý tưởng công năng và khả năng ngụy trang của nó. Căn nhà được dựng ở đỉnh đồi nên tôi thích kiểu thiết kế theo từng lớp, từng lớp một. Cứ 3 đến 4m lại đổ một mái bằng, sau đó 3 đến 4m chiều sâu bên trong lại đổ mái bằng tiếp theo cao hơn mái trước cho đến chính giữa thì cao nhất và phía sau thì lại thấp hơn. Theo mô hình cây thông như vậy. Trên các mái bằng của từng lớp sẽ được trồng cây xanh vừa để mát vào mùa hè và vừa có tác dụng ngụy trang khi nhìn từ trên cao sẽ như một ngọn núi thật, kết hợp đồng bộ với hệ thống cây xanh quanh nhà. Ở khu vực chính giữa tòa nhà cũng là khu vực cao nhất thì hoàn toàn có thể thiết kế xây dựng bên trong theo lối nhà sàn mà Lan thích. Tôi nghĩ là Lan sẽ thích kiểu thiết kế này giống như tôi thôi, tôi sẽ cho Lan một bất ngờ kèm với việc bà ngoại xuống chơi làm quà.

Cùng lúc với việc gửi các bản thiết kế nhà xây trên núi Đồi Bù cho tôi thì Nguyệt cũng than phiền về kế hoạch xây lâu đài cung điện trên núi ở Lào Cai. Vì theo các kiến trúc sư hàng đầu châu âu tư vấn thì muốn xây dựng lâu đài trên núi quy mô hoành tráng thì ít nhất cũng phải mất vài trăm tỷ chỉ tính riêng phần xây thô không thôi, chưa kể là có thể lên đến cả hàng nghìn và mấy nghìn tỷ. Trong khi cả gia tài của Nguyệt cũng chỉ có khoảng 300 tỷ mà thôi. Những biệt thự lâu đài mà Nguyệt đã từng xây dựng chỉ có giá khoảng 20 tỷ đổ lại. Điều đó càng thôi thúc tôi mong đợi cho kế hoạch của mình thành công sớm hơn. Chỉ cần khống chế được ông TBT thì tôi không tin là trong nhà ông ta không có gia tài khuynh quốc. Mà kể cả ông ta không có gia tài khuynh quốc thì với ảnh hưởng chính trị vẫn còn sâu rộng khi vừa mới nghỉ hưu vài tháng của mình thì ông ta cũng hoàn toàn có thể tác động để cho Nguyệt cùng công ty của Nguyệt chen chân vào các miếng bánh béo bở để bành trướng. thêm một thời gian nữa khi đã khống chế nốt ông bí thư tỉnh thì có thể tôi cũng tác động đến ông cựu tổng để trung ương làm ngơ bỏ qua cho ông bí thư tỉnh tác oai tác quái. Khi đó thì tôi sẽ để cho Nguyệt thâu tóm và khống chế sâu rộng hơn nữa các miếng bánh lợi ích béo bở của tỉnh. Không tin rằng trong cả chục năm làm chủ tịch tỉnh rồi lên bí thư mà ông ta không vơ vét được cho mình số tài sản lớn nữa ngoài việc cho các con đi du học và định cư ở nước ngoài hay số tiền mà ông ta rửa tiền qua Nguyệt. Tôi cũng nhắn cho Nguyệt để Nguyệt bố trí thức uống có chứa thuốc kích dục như hôm trước Nguyệt đã cho Thu và Xuân uống để Nguyệt đưa cho Hằng mang về lâu đài. Hôm nay tôi sẽ sử dụng nó với bà ngoại.

Đầu giờ chiều tôi mới từ nhà ông nội đi về nên phải gần 9h tối thì xe mới về tới lâu đài. Do đó trên xe khi được Loan bú mút thì tôi cũng lấy điện thoại ra mà nhắn tin thông báo với mọi người và bày binh bố trận với mục tiêu là bà ngoại và cô Dung. Tôi đã gọi điện bố trí để cho tối nay Quỳnh đón Xuân về lâu đài sống luôn. Tất nhiên là không thể không thông báo cho Thu biết tin tốt lành này được rồi, thêm nữa tôi còn có mục đích khác là hỏi dò xem mẹ của Thu đem nay có rảnh không. Tôi muốn ngủ cùng với mẹ của Thu mà mục đích chính cũng chỉ là để cho bác Dũng thấy được là phụ nữ ngoài 60 tuổi một chút vẫn còn nhu cầu và khả năng quan hệ tình dục, nhân tiện cũng để bà ngoại thấy luôn. Như vậy thì tôi sẽ được ăn món ăn do chính tay Thu nấu. Một lúc sau thì Thu cũng nhắn lại là đã thuyết phục được mẹ, tôi biết là bà Hoàn có thể không còn nhiều ham muốn nhưng mà vì con gái đã thuyết phục với lại cũng muốn cảm ơn vì đã lo kinh phí phẫu thuật cho chồng nên cũng nhận lời. Tôi lại nhắn tin dặn dò tỉ mỉ với Thu để Thu nói lại với mẹ của mình.Tôi cũng đã nhắn cho Nguyệt để nhờ Nguyệt điều xe qua nhà họ Hứa để đón mấy người nhà bác Dũng cô Dung tới lâu đài, thêm cả bà vợ út của ông cụ nhà họ Hứa và một bà vợ của người em ông cụ nữa.. Tôi cũng thấy nhớ nhớ cái dư vị làm tình cùng với cô Dung cùng cô Hạnh, cái cảm giác lồn người lớn tuổi mà vẫn khít khao vô cùng cộng thêm cảm giác làm tình với các cô trước sự chứng kiến và động viên của bác Dũng nữa. Sau cái lần đáng nhớ đó thì tôi phải ở nhà để phục vụ các nàng ở nhà nên không có dịp gặp lại các cô nữa, sáng nay làm tình với bà Thuận cũng trạc tuổi các cô lại càng làm tôi thấy sự khác biệt và nhớ tới cảm giác với các cô hơn. Tôi cũng gọi điện cho Mận để nhờ chuyển máy cho cô Dung nói chuyện với cô do mặc dù đã được tôi sắm điện thoại cho nhưng cô vẫn chưa quen sử dụng và không có thói quen giữ điện thoại bên mình. Để cho các cô cùng với bác Dũng không có thắc mắc gì với lời đề nghị qua lâu đài của tôi thì tôi cũng thông báo với cô chuyện tốt lành là tôi đã tìm được một cái dương vật trưởng thành để sẵn sàng cho việc cấy ghép sắp tới cho bác Dũng. Do đó việc cần làm là phải chuẩn bị tư tưởng cho bác để bác có quyết tâm và nghị lực thực hiện ca phẫu thuật. Thứ nữa là tạo cho bác một không gian yên tĩnh khôngbị làm phiền tránh để lộ chuyện bí mật. Việc tôi mời mẹ của Thu và hai bà vợ của hai ông cụ nhà họ Hứa tới với mục đích chính là để cho bác Dũng biết được là cô Dung vẫn còn nhu cầu thầm kín chứ không phải đã hết. Nhưng mà người tầm tuổi cô Dung thì không ai thích hợp hơn Nguyệt được vì Nguyệt là một dâm nữ chính hiệu sẽ thể hiện rõ nét nhất sự ham muốn của đàn bà tuổi này, nên tôi cũng muốn Nguyệt tới lâu đài. Việc tôi bố trí Xuân với mẹ của Thu, là vì tôi muốn cho bà ngoại thấy dần cái cảnh tôi làm tình cùng với hai mẹ con ruột cho bà đỡ bỡ ngỡ và ngại ngùng.

Mấy ngày qua tuy không qua nhà họ Hứa nhưng mà mọi nhất cử nhất động ở đó tôi đều nắm được thông qua Mận. Cũng thông qua Mận và Ngân mà tôi vẫn cứ cố tình tác động đến bác Dũng và cô Dung theo nhiều cách khác nhau. Tuy rằng từ khi gặp lại cô Dung và đoàn tụ với cô Dung, có người chăm sóc 24/24h thì sức khỏe của bác Dũng có khá hơn trước kia rất nhiều vì bác Thắng cố gắng lắm cũng chỉ dành ra được mỗi ngày 2,3 tiếng để thăm em mà thôi. Nhưng di chứng của vết thương đặc biệt là vết thương ở đầu vẫn cứ đôi lúc hành hạ bác. Mà cô Dung thì lại yêu thương bác vô cùng, với mỗi lần đau đớn của người mình thương như thế thì cô đau sót như đứt từng khúc ruột và như vậy thì cũng đã trót cùng tôi rồi thì lại càng mong muốn tôi sớm tìm bác sĩ chữa trị dứt điểm cho bác Dũng. Có hai cô chăm lo cho bác Dũng rồi nhưng bác Thắng vẫn theo thói quen ngày hai lần sáng chiều qua chơi và thăm bác Dũng. Tôi hay lợi dụng những lúc đó để cho Mận và Ngân cùng với Xuân nói chuyện thủ thỉ và cười khúc khích với nhau về chuyện tình dục tế nhị, đôi lúc thì bác Thắng cũng tham dự một hai câu cho thân thiện. Xuân và Mận thì bác Thắng hay cô Dung có thể không biết nhiều chứ Ngân thì họ biết rõ. Khoảng hơn một tháng nay vì chuyện nhà họ Hứa mà Ngân đã năm lần bảy lượt lên chùa để cầu viện cô Dung để cứu chồng và mình. Do đó là sự biến đổi của Ngân như thế nào trong vỏn vẹn khoảng hơn một tuần là điều mà cô Dung cũng như bác Thắng có thể nhận thấy rõ nét. Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, không những được ăn sung mặc sướng có người hầu kẻ hạ lại vô lo vô nghĩ, chồng được đưa đi chữa trị, hai cô con gái cũng có cuộc sống sung sướng đã là chủ của tiệm vàng và khi không có mặt của Thu thì hai cô là bà chủ của cơ ngơi nhà họ Hứa. Hơn nữa lại có những trải nghiệm tình dục mà sẽ nhớ suốt đời, dư vị của nó còn tới tận bây giờ, được bồi bổ vitamin T nên nhan sắc cũng đượm xuân tình hơn. Tuy chưa chắc chắn nhưng với kinh nghiệm của những người đàn bà từng trải thì cả Mận và Ngân đều có cảm giác cảm nhận về một mầm sống mới đang nảy nở ở trong bụng của mình. Ngân ở độ tuổi đúng vào hạn trót cho việc sinh nở nên lại càng ngạc nhiên khi phát hiện những dấu hiệu bất thường của cơ thể vì mới chỉ làm tình cùng tôi một hai lần mà thôi và cũng chưa đầy một tuần, không ngờ lần này lại nhạy như vậy. Càng kinh ngạc hơn khi trong cái ngày mà tôi chính thức tiếp quản nhà họ Hứa cũng là ngày mà tôi đưa Thu cùng với chị em Yến đi chụp ảnh cưới và làm tình cùng với mấy mẹ con Yến để cho Ngân mang thai, tối thì đến lượt Mận và trước đó 1 ngày là làm tình với hai người Thục, Lệ cùng với 3 chị em Yến. Kinh ngạc là vì Thục, Lệ và Yến cũng đều có dấu hiệu đậu thai với tôi ngay trong lần đầu tiên đó. Lệ thì đã có kinh nghiệm sinh nở nên cũng có cảm nhận tương tự như Mận và Ngân nên mấy người đàn bà cứ nhỏ to thì thầm chúc mừng nhau. Trông sang lại tủi phận hèn, nhìn những người đàn bà trung niên khác phơi phới sắc xuân tình vì được thỏa mãn đầy đủ chuyện đó lại còn hạnh phúc vì được làm thiên chức của người mẹ trong khi mình thì không đem lại được điều đó cho vợ mà bác Dũng lại xuất hiện những cơn đau đầu nhẹ. Cũng giống như cô Dung, tình yêu của bác dành cho cô là vô bờ bến, bác chỉ mong mỏi là người mình yêu thương được hạnh phúc vui vẻ. Chính tình yêu thương đó làm động lực cho bác, cho bác đủ dũng khí để nhìn tôi làm tình với cô Dung đem lại cho cô Dung cái cảm giác mà bác không cho đem lại được cho cô. Giờ đây bác chỉ cần được nhìn thấy cô Dung, được hàn huyên tâm sự với cô để kể cho cô nghe cuộc sống của bác và nghe cô Dung kể về cuộc sống đầy cay đắng truân chuyên của cô. Nhưng tình yêu vô hạn với cô khiến cho bác không thể ích kỷ nghĩ cho mình, không thể không suy nghĩ đau đầu khi mình không thể đem lại hạnh phúc cho người mình yêu dù rằng cô Dung nói rằng cô không cần. Qua nay khi không thấy tôi đến thì bác lên cơn đau đầu nhẹ khi nghĩ đến mình không làm được một người chồng và bắt Lệ cũng như cô Dung phải gọi cho tôi đến. Cô Dung phải tìm mọi lời ngon ngọt dỗ dành và nói là tôi đi về quê để bác thôi không lên cơn nữa. Mặc dù là cô Dung không có nhu cầu ham muốn về chuyện đó, cô cũng chỉ cần ở bên bác Dũng là đủ thấy hạnh phúc rồi nhưng mà cô cũng không thể yên lòng khi thấy bác vẫn còn day dứt và tự dằn vặt mình như thế. Và cô cũng biết là mình không thể không chiều lòng người mình thương yêu, không thể cứ mãi chứng kiến bác Dũng khổ sở như vậy mãi nên chuyện phải ngủ với tôi sớm muộn cũng sẽ diễn ra tiếp dù rằng cô không muốn. Do đó khi thấy tôi nói đưa cô về lâu đài và lại báo tin mừng như vậy thì cô lập tức đồng ý. Cô cũng hy vọng là phục hồi vết thương và chức năng đàn ông cho bác Dũng để nếu có thì cô cũng được hưởng hạnh phúc trọn vẹn với bác và thoát khỏi cái cảnh éo le ngang trái với tôi như hiện nay.

Tôi về muộn như vậy nên cũng thông báo để mọi người ăn cơm trước khỏi phải chờ. Nhưng mà các nàng thì đâu có ai chịu như vậy. Chỉ có người ăn kẻ ở trong lâu đài và những người không có danh phận là ăn trước, đám trẻ con trong nhà cũng được cho ăn trước chỉ còn những bà vợ của tôi là chưa ăn đợi tôi về. Bữa ăn tối của mọi người hôm nay cũng đặc biệt hơn khi mà rocket 1h và viagra lại được sử dụng cùng với các món ăn bồi bổ dương khí cho ông Cẩu, anh Phúc, ông ngoại, mợ và cả cô Dung, cô Hạnh nữa. Còn trong thức ăn phần tôi và mọi người trong đoàn về sau thì nó được cho vào đồ uống của bà ngoại. Mọi người ăn sớm từ chưa đến 7h để chuẩn bị diễn một bộ phim mà họ vẫn diễn thường ngày cho vị khách đặc biệt xem.

Lan, Út cùng quần nữ đã hàng ngũ chỉnh tề, xiêm y ngay ngắn để chào đón tôi trở về. Tất nhiên Lan vẫn là ngoại lệ duy nhất khi mình Lan không mặc áo ngực chỉ mặc váy ngủ mỏng như mọi khi, nhưng hôm nay thì có thêm một cái áo choàng mỏng ở ngoài để che đi hai bầu vú lộ thiên ra ngoài khi mà đã có sự xuất hiện của bác Dũng. Vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp cùng bóng hình kiều diễm của cô Dung là tôi đã mỉm cười trong bụng khi đoán được là cô đã bị cho uống thuốc kích dục rồi.Bộ dáng đó rất giống với Thu, Mận, Xuân và cả Quỳnh trước kia.

-Ôi chu choa trời đất ơi. Đây là nhà của mẹ con mày hả thằng Long. Sao mà to lớn quá vậy.

-Mẹ…..cuối cùng thì mẹ cũng chịu rời khỏi núi để đến với con. Mẹ có mệt lắm không, các em mau mau lấy nước mát cho mẹ chị uống…lau mồ hôi cho mẹ.

-Anh…..anh đã về….anh có làm sao không? Anh làm cho bọn em lúc nào cũng lo lắng cho anh…..ohhhhh….mấy người kia là ai vậy anh, liệu có phải là…..là….Tuyết nhanh nhảu chạy lại ôm lấy tôi, Quỳnh cũng vậy cùng mọi người mỗi người một câu hỏi tôi.

-Anh đã về….Hương cháu khỏe chứ, biết là cháu giỏi võ vẽ nhưng dì vẫn lo cho cháu nhiều lắm có biết không? ủa, mà sao về nhanh vậy…có tin tức gì không? Giang cũng quan tâm đến Hương

-Mẹ đã về rồi, chúng con nhớ mẹ và lo cho mẹ lắm mẹ biết không? Thằng Phát vẫn cứ gọi điện hỏi thăm mẹ về chưa luôn đó. Mấy chị em Phượng cũng chạy lại quấn quýt lấy Loan.

-Dì ơi, mẹ cháu……mẹ cháu….huhuhu…..Hương không kìm nén được sự bi thương, ôm chầm lấy Giang rúc đầu vào người Giang khóc nấc lên.

Trước tiếng khóc bi ai của Hương thì mọi người tuy không biết chính xác chuyện gì nhưng cũng đoán ra phần nào. Mọi người lại an ủi Hương. Dương tỷ lúc này mới tự giới thiệu bản thân, giới thiệu mấy tỷ muội và nói sơ qua cho mọi người biết về nỗi đau của Hương.

-Anh ơi, em có…….Quỳnh thỏ thẻ.

-Em có gì vậy, có quà gì cho anh ah…..

-Thì có cái này….to đùng này này….anh có thích không?

-Hả, có thật không? Nhanh vậy ah….

-Nhanh gì nữa, hai tuần rồi còn gì. Em thử rồi….mà không phải mình em đâu, hai chị em chị Lệ, hai chị em chị Kiều cũng đều có rồi đó. Coi bộ anh không thích hả…

-Không….không….thích….anh thích lắm….anh phải cố gắng miệt mài cày ải lắm mới có mà….nào….cho anh sờ cái nào….mấy người kia nữa, lại cho sờ cái nào….

-trước mắt chúng tôi mà cậu dám làm càn vậy ah. Thì ra là cậu cho gọi chúng tôi tới đây là để chứng kiến cái thói trăng hoa, dâm loạn của cậu đó ah. Cậu đừng quên là cậu đã tổ chức đám cưới với con gái tôi, nó là vợ của cậu và nó dường như cũng đã mang bầu với cậu rồi. Còn nữa, cậu về nhà là tốt rồi, hãy mau mau trừng trị cái con nhãi con mất nết kia đi. Lúc này thì cô Dung mặt mới hằm hằm nhìn Tuyết lên tiếng.

-Mẹ này…chuyện này anh ấy cũng đã nói trước và từ đầu với chúng ta rồi mà chứ có phải che giấu gì đâu…con và bố mẹ cũng đã chấp nhận. đám cưới cũng chỉ là để giúp đỡ nhà mình, thanh danh cho nhà mình và chủ yếu tổ chức cho bố mẹ là chính.

-Hihi, mẹ vợ, mẹ khỏe chứ ạ. Bố….bố có khỏe không ạ…Mẹ nói như vậy là….là….Lệ cũng rồi sao? Sao, cô ấy làm gì đắc tội với mẹ ah, để con nói cô ấy xin lỗi mẹ. Tuyết, em làm gì mà cô ấy giận như vậy.

Lúc này thì tôi để ý là Lệ mặt ửng hồng lên chứng tỏ là khả năng cô ta cũng đã mang thai với tôi sau cái lần bị tôi cưỡng hiếp trong nhà giam dưới tầng hầm của Nguyệt. Trong khi đó thì có mấy người lấm lét nhìn Tuyết rồi nhìn cô Dung và cô Hạnh bịt miệng cười khúc khích với nhau. Cô Hạnh thì mặt cũng đỏ bừng cả lên. Còn Tuyết – người là đối tượng của cái nhìn hằm hằm bực tức của cô Dung vẫn cứ nhí nhảnh hồn nhiên như mọi khi, lại càng thêm cười tinh nghịch nhảy nhót tung tăng lại phía tôi mà bá cổ tôi nói nhỏ:

-hihihi, anh không biết đâu, để em kể cho nghe.Lúc tối mấy người này tới, chị Lan sai bọn em đưa bọn họ đi tắm và dặn là phải cắt…..Mấy người giữ chân tay còn em thì cắt…..nên bà ấy giận em lắm….hihihi, anh chuẩn bị mà dỗ dành chị Lan đi, chị ghen rồi đó….ai đời cái đó của mấy bà này vậy mà lại đỏ hồng như con gái vậy, hồng hơn của mấy chị Vân và Kiều và cả chị Lan nhiều.

-Khỏe, còn khỏe được sao? Chưa tức đến chết là may rồi, giờ cậu vừa về lại còn có mấy cô vác bụng bầu ra khoe nữa có phải là muốn tôi chết tức hay sao.

-Kìa em, anh cũng không có ngờ là nó lại phong lưu như thế. Nhưng mà cái Lệ nó nói đúng, dù sao thì nó cũng có nói trước với mình rồi chứ không phải không nói như vậy thì còn đường hoàng tử tế hơn ngàn vạn thằng đàn ông ở ngoài kia. Có vợ có con rồi mà vẫn lén lén lút lút cặp bồ, con rơi con vãi ở ngoài rồi thiếu trách nhiệm với vợ con hay là rũ bỏ trách nhiệm với con bên ngoài.Anh biết em thương con gái, anh cũng đâu có không thương con nhưng mà chúng ta già rồi không có sống thay con được mà ngược lại con còn đang phải chăm lo cho chúng ta tuổi già. Vậy nên anh nghĩ mình nên tôn trọng quyết định của con, con nó cảm thấy vui và ổn là được rồi. Hơn nữa nó có phong lưu và mọi người ở đây thuận hòa thì nó mới có thể giúp anh và em cái chuyện đó.

-Cảm ơn con, nhờ có con mà bác khá hơn nhiều rồi. mấy người này…..là….liệu có phải…Bác Dũng nhìn thấy mấy người Thơm thì ngạc nhiên, từ tối đến giờ bác không dám mở lời hỏi ai.

Nghe Tuyết nói thì tôi đã hiểu ra tất cả. Lan vẫn như mọi khi vẫn rất chú ý đến những tiểu tiết đó, xứng đáng là bà chủ là hoàng hậu cai quản hậu cung của tôi. Lan vẫn cứ nghĩ là tôi chưa cắt của hai người họ nên là ra lệnh cho đám phụ nữ trong nhà thực hiện, thêm nữa là cũng nhân đó mà muốn xem thực hư mấy cô đẹp cỡ nào mà khiến tôi si mê như vậy. Lan đâu biết là tôi đã ra tay làm điều đó từ lâu.

-Em cắt tỉa hả, có đẹp không đó. Cắt không đẹp là anh phạt đó. Lát anh nói thì em cứ xin lỗi một câu cho xong chuyện nhé rồi anh thương.

-Hihihi, anh yên tâm. Em cắt thì chỉ có đẹp, còn đẹp hơn hôm trước ai cắt cho họ nhiều. Em cắt thì thấy lần trước họ cắt nham nhở ah chẳng thẩm mỹ tí gì cả.

Tôi gật gù và tin tưởng hoàn toàn vào Tuyết. Lần trước là tôi nói với Nguyệt là nhờ bác sĩ cắt giúp và lưu giữ lại, bác sĩ thì họ chỉ cắt cho nhanh chứ đâu ai bỏ thời gian ra để cắt tỉa cho đẹp. Chưa hết là họ không biết mục đích thực sự nên chưa chắc là đã cất riêng của từng người vì tôi nhận thấy là lông của cô Dung thì lưa thưa ít hơn còn của cô Hạnh thì rậm rạp hơn. Vì thế biết đâu trong đám lông của cô Dung lại không có lần lông của cô Hạnh trong đó. Để cho người nhà tự cắt thì sẽ yên tâm hơn, dù sao thì tôi cũng chỉ mới nhờ thầy thực hiện với chùm lông của cô Hạnh chứ cô Dung thì chưa làm.

-Hèm hèm…..em mau lại xin lỗi bác ấy đi, sao lại vô lễ với người lớn như vậy được. Tôi hắng giọng làm ra vẻ nghiêm túc nghiêm khắc nhắc nhở Tuyết.

-Cháu xin lỗi bác, lần sau cháu không làm thế nữa, hihihi. Tuyết nói xin lỗi rất nhanh rồi hihihaha nhanh chân chạy tót lại phía Lan và Hương.

-Dạ, mấy người này con thuê về và nuôi ăn ở để thực hiện xong nhiệm vụ đó cho bố. Nếu như họ có thì cũng được chăm sóc tốt nhất có thể. Nhưng chắc là chưa có được đâu. Không sao, họ sẽ ở đây đến khi nào có thì mới thôi và đến sau khi sinh con cho bố, bố yên tâm

-Cảm ơn con….con chu đáo quá. Con thật tốt.

-Thế mấy hôm con đi vắng, bố có ra lần nào để thụ tinh không vậy.

-Bố không ra được. Xin lỗi con nhưng mỗi lúc cô ấy vuốt ve cho bố để bố xuất thì bố lại mặc cảm tự ti, cảm thấy bất lực và có lỗi với cô ấy vô cùng. Bố lại lên cơn đau đầu và cô ấy lại dỗ dành, thôi không làm cho bố nữa.

-Không sao đâu bố. mình có bệnh thì phải kiên trì. Mỗi tuổi nó một khác bố ạ. Giống như phụ nữ mười tám đôi mươi đang ở độ tuổi đẹp nhất để sinh nở thì mang thai dễ không ấy, gần như cứ làm vào những ngày nguy hiểm là đậu luôn nhưng với phụ nữ 40 thì lại khó khăn và kiên trì hơn nhiều. Đàn ông mình cũng vậy, như con đang độ tuổi sung mãn thì tinh binh của con nó cũng khỏe mạnh mà sống sót bơi vào gặp trứng để thụ thai nhưng bố có tuổi rồi lại bị như thế thì tinh binh cũng không khỏe bằng. Có khi chưa tới đích đã chết yểu rồi nên mình phải kiên trì với lại bố cũng cần phải tẩm bổ thêm, bố có khỏe thì tinh binh mới khỏe được.

-Con nói đúng, cám ơn con. Nhưng nghe cô ấy nói là con đã tìm được cái ấy để thay cho bố. Liệu có sớm thay được không con. Mà con tìm nó đâu ra thế, có gây ra tội ác gì không vì bình thường có người đàn ông khỏe mạnh nào lại đi cho cái ấy đi chứ.

-Bố yên tâm con đã tìm được cho bố rồi và con xin được của người ta chứ không có tội ác gì đâu.

-Nhưng sao lại có người đàn ông lại cho đi cái đó hả con, con nói thật với bố đi.

-Nói ra thì dài lắm nhưng mà bố hiểu đại khái thế này, cuộc đời này éo le lắm mỗi người có một số phận một suy nghĩ khác nhau. Như bố bị khuyết tật nơi đó thì ao ước được có cái đó lành lặn, là một người đàn ông. Nhưng mà lại cũng có nhiều người đàn ông còn trẻ mà chức năng đàn ông lại kém do nội tiết tố thì có cái đó lại càng vướng víu và bị mặc cảm như bố vậy đó. Bố chắc hiểu cái cảm giác đó khi mà nó còn nguyên vẹn lành lặn mà lại không sử dụng được thì thà không có hay cắt bỏ đi còn hơn có đúng không. Rồi thì có nhiều người đàn ông nhưng mà lại muốn phẫu thuật chuyển giới thành nữ giới, giống như ca sĩ Lâm Chí Khanh đó. Toàn sang Thái Lan phẫu thuật chuyển giới. Khi chuyển giới thành nữ thì bác sĩ người ta phải cắt bỏ cái đó đi để cấy ghép bộ phận của nữ vào. Do vậy là con vừa liên hệ các bệnh viện ở Thái Lan để xin hay mua cái đó của người chuyển giới, vừa tìm kiếm và xin của những người không có khả năng đàn ông.

-Như vậy thì bố yên tâm rồi, cảm ơn con.

-Nhưng chưa thay được luôn đâu bố ạ thế con mới nói bố phải có nghị lực và kiên trì hơn nữa. Vì sao thì để con giải thích cho bố rõ. Thứ nhất là của bố đã bị thương lâu lắm rồi và các tế bào, mô bên ngoài đã bị chết và chai sạn rồi. Ví dụ như bị tai nạn giao thông hay vừa bị cái gì cắt mà cấy ghép lại thì nhanh và dễ hơn nhiều. Thứ hai là cái của người cho kia lại không thể tương đồng về kích thước hay hình dạng với của bố được nên sẽ khó cấy ghép, mà có cấy ghép được thì nó cũng không được thẩm mỹ do sự chênh lệch đó. Thứ 3 và là cái quan trọng nhất là như vậy thì nó không được an toàn, chỉ là cấy ghép để cho có chứ không có nhiều công năng sử dụng. Bố cứ tưởng tượng như cành cây kia bị đứt ở giữa và mình buộc hay ghép nối lại thì nếu bị tác động mạnh nó vẫn dễ bị gẫy lại ở vết nối. Nhưng nếu như mình chặt đứt hẳn cái cành cây đó ở chỗ tiếp giáp với cây và ghép một cành cây khác nguyên vẹn vào trong cây thì mình có đu hay tác động cành cây cũng không dễ bị gãy. Bố hiểu ý con nói chứ, bố nên cắt hẳn cái đó từ gốc để thay bằng cái mới kia. Nhưng mà như vậy thì tinh hoàn lại của người khác và nếu có con thì lại là của người khác. Do vậy là bố phải chờ để thụ thai cho mấy người đó để có con mang dòng máu của chính bố rồi sẽ phẫu thuật, khi đó thì bố thực hiện chức năng làm chồng của mẹ được. Bố giải thích cho mẹ như vậy nhé.

-Haiz, cuộc sống này có nhiều cái éo le và không tưởng tượng tới lắm bố ạ. Lát nữa rồi bố sẽ thấy những cảnh đó, đại loại là rất là loạn như kiểu bố chồng ngủ với con dâu hay mẹ ngủ với con ruột. Nhưng cũng chỉ vì giữ hạnh phúc gia đình thôi. Con mong là bố giải thích cho mẹ hiểu, con và mẹ có làm chuyện đó cũng chỉ vì để cho gia đình hạnh phúc hơn thôi, bố cũng phải thoải mái tư tưởng, nghị lực mạnh mẽ lên để còn thuyết phục mẹ. Chứ bố thấy đấy con dù đang tuổi trẻ khí huyết cực thịnh nhưng bên cạnh bằng đấy người thì cũng thiết tha gì nữa. Con thực lòng đồng cảm với hoàn cảnh của bố mẹ, muốn thay bố bù đắp cho những thiệt thòi thiếu thốn của mẹ bao năm nay thôi.

-Bố hiểu rồi, cảm ơn con.

-Lan, mọi người nói sao? Có phải là mọi người nói thật hay đang trêu đùa mẹ vậy? Cái gì mà chị em cái Kiều, cái Vân cùng có thai với thằng Long nhà mình là sao? Rồi lại còn thằng Long còn tổ chức đám cưới với cô gì kia nữa và cũng đang mang thai. Ôi trời ạ, chúng mày làm tao rối trí quá. Thế còn con bé Hương và cái con Loan kia là thế nào. Rồi tao lại nghe mẹ con cái Nụ nói tới cái Quỳnh kia nữa, nó cũng mang thai với Long là sao?

-Mẹ, mẹ không vui sao. Đáng lẽ mẹ nên vui mới phải chứ, như vậy thì lại càng thêm nhiều chắt cho mẹ mà. Không phải chỉ có bấy nhiêu cô đang mang thai với Long đâu còn có thêm vài người nữa và sẽ có nhiều người khác nữa cơ. Mẹ nhìn xem đây toàn bộ là vợ của Long đó, các em còn không mau chào bà đi.

-Mày nói thật chứ Lan, mày không đùa mẹ mày chứ. Cái Lài, nó nói có đúng không vậy

-Chị ấy nói đúng đó mẹ ah, nếu không phải là vợ của Long thì tất cả ở đây làm gì. Đây là nhà của Long mà.

-Đây là nhà mẹ con chúng mày thật chứ, trời đất ơi sao mà to rộng thế. Sao mẹ con mày nhiều tiền thế, thằng Trưởng cũng đâu có giàu như vậy đâu. Hay là, hay là của thằng chồng sắp cưới của mày vậy hả.

-Mẹ nhiều chuyện làm gì, nhà này của con và Long cũng đúng mà của chồng sắp cưới của con cũng đúng. Miễn là con và Long đang là chủ nơi này và mẹ đang ở nhà con chơi là được.

Trong khi bà ngoại và Lan đang nói chuyện về căn nhà thì Hương cũng nói chuyện với Tuyết để hỏi về chuyện khúc mắc giữa Tuyết và cô Dung vì Hương vừa về cùng tôi nên không biết. Nghe Tuyết kể lại sơ qua vụ việc thì Hương cũng mò vào túi của mình lấy ra một thứ và lại đưa cho Lan

-Chị cả, đây là bốn vị sư tỷ của em mà em đã điện về báo cáo với chị. Mong chị mở lòng tiếp nhận vào ngôi nhà chung, còn đây là của bốn vị đó em gửi lại cho chị giữ để tỏ rõ tấm lòng. Các tỷ đây là chị Lan là chị cả ở đây cùng các chị em khác, các tỷ phải nghe lời chị cả đó.

-Được rồi, em rất tốt cô bé ạ. Mọi người ở nhà ai cũng phải cảm ơn em và bốn vị này đã giúp đỡ cho Long an toàn trở về cùng mọi người. Nào, mẹ và mọi người đã đói rồi các em mau mau dọn cơm để mừng Long đã an toàn trở về lại có thêm thành viên mới nào. Các em cũng dọn cơm cho mấy người cậu Trung đi để mừng công lao không nhỏ của họ. Ủa, người kia là ai vậy Long, còn mấy đứa nhỏ nữa.

-Dạ thưa chị, hai đứa nhỏ là hai đứa trẻ mồ côi đáng thương tội nghiệp lắm. Em thấy thương hoàn cảnh của chúng và cũng nghĩ tương đồng với hoàn cảnh của mình nên mới xin anh Long đón về nuôi. Em xin chị cho phép, em cầu xin chị.

-Cám ơn mợ chủ đã ban thưởng. Phận làm người ở tôi không dám đòi hỏi công lao, nó cũng không đáng gì so với ân đức của cậu mợ và công lao trong chuyến này đều là của mợ Hương cả. Anh Trung cũng lên tiếng.

-Mẹ để con giới thiệu đây là ông Huân từ nay sẽ ở cùng nhà ta, con sẽ nói cụ thể sau. Anh Trung, anh phụ trách việc sắp xếp chỗ ăn nghỉ cho ông ấy thật chu đáo. Còn lão, đây là mẹ tôi và các vị phu nhân của tôi.

-Chào phu nhân, chào các vị phu nhân. Quả thực là cậu hồng phúc tề thiên, các vị phu nhân ai ai cũng có tướng quý cả.

-Lan, ông ấy đâu. Sao nãy giờ tao không thấy ông ấy. Bà ngoại từ khi bước xuống xe thì bị hớp hồn và choáng ngợp trước sự bề thế của lâu đài và sau nữa là choáng váng trước số đàn bà của tôi nên giờ đây mới để ý không thấy ông ngoại

-Bố mới xuống chơi với con cỡ nửa tháng mà mẹ thấy nhớ rồi sao mà đòi bố gấp thế. Có phải là mới xa nhau mà mẹ đã nhớ mùi của bố nên mới phải mò và đòi xuống đây để gần gũi không, chứ trước kia con năn nỉ thế nào cũng không chịu xuống. Ông bà già rồi mà vẫn còn thắm thiết và hăng máu nhỉ, nhưng gì thì gì cũng phải cơm nước xong rồi thì mẹ muốn làm gì bố con cũng được. hahaha. Mẹ đừng quên bây giờ đã 9h tối rồi đó, bình thường giờ đó bố đã ngủ rồi nên hôm nay bố cũng ăn sớm và lại kia ngủ rồi.

-Con với cái, ăn với chả nói. Tao có mà thèm nhớ cóc khô gì, ở với nhau thì cũng mấy tháng mới động vào nhau một lần. Không thấy ông ấy đâu thì hỏi thôi.

-Vậy thì được rồi, vậy thì mời mẹ vào ăn cơm đã kẻo con và mọi người đói lắm rồi. Còn nếu mẹ nhớ bố quá và có nhu cầu thì để con dẫn mẹ qua gặp bố trước.

Khi Lan giục mọi người vào chuẩn bị bày thức ăn ra để ăn thì anh Trung cũng đã hỏi ý kiến và bê các hòm đựng vàng, tiền cũng như thuốc mà tôi đã lượm được để bê vào trong lâu đài. Giờ là lúc bụng tất cả mọi người đều đói meo rồi và sau mấy ngày không được ăn cơm nhà nấu thì tôi cũng nhớ cái hương vị đó nên mọi người đều đi vào trong nhà dùng cơm.

Trong bữa cơm thì Lan là người biết sở thích ăn uống của bà ngoại và là người nắm rõ nhất dồ kích dục được cho vào món nào, đĩa nào nên cứ thế mà cùng với Út, Kiều gắp cho bà ngoại ăn. Mọi người ăn uống duy chỉ có ba người nhà bác Dũng là đã ăn từ trước nên bác Dũng thì thầm to nhỏ nói chuyện với cô Dung về những gì tôi nói cho bác lúc trước.

Mọi người ăn xong thì mới là lúc tôi khui mở những hòm vàng và hòm tiền và hòm thuốc mà mình thu được trước sự sững sờ của bà ngoại. Ánh mắt của cô Dung cũng toát lên sự lạc quan hy vọng, thấy tận mắt lâu đài nguy nga lộng lẫy lại thấy mấy người phụ nữ ở trong lâu đài và nghe bác Dũng nói, thêm vào số tiền vàng này nữa thì cô biết tôi là người rất giàu và chịu chi. Như vậy thì bệnh tình của bác Dũng có cơ hội được chữa trị.

-Ăn xong rồi, giờ chúng mày đưa tao đi gặp ông ấy được chưa.

-Mẹ gấp gì chứ. Lâu rồi mới gặp lại bố phải cho tươm tất một chút chứ. Tắm rửa đàng hoàng cho hết mùi mồ hôi rồi ôm bố ngủ chả sướng hơn sao. Ngồi mấy tiếng trên xe cũng mệt rồi, để bọn con tắm cho mẹ. Long cũng đi tắm rửa đi.

-Ấy chết, quên mất. Mày nói thế là bố mày không ngủ ở đây ah con. Nhà thì to thật đấy nhưng mà tao cũng thấy thế nào ấy, không quen.

-Không mẹ ah, bố cũng không quen ngủ ở đây vả lại ở đây toàn đàn bà con gái nên bố ngủ ở đây không tiện. Bố ngủ chỗ khác. Con cũng đoán biết trước mẹ sẽ không quen ngay được với cuộc sống nơi đây nên mấy mẹ con mình và cả Long cùng với vợ của nó đêm nay sẽ ngủ ở nhà sàn cho giống như nhà mình ở quê. Chúng ta sẽ quây quần ngủ gần nhau. Mẹ lại đây con chỉ cho, mẹ nhìn thấy nhà sàn kia không. Đó là chỗ ngủ của mẹ đêm nay đó, đã được chưa. Giờ thì đi tắm cùng con, con biết mẹ cũng thích tắm suối nên ở đây cũng có suối nhân tạo để mẹ con mình tắm.

-Ôi trời, thật thế hả con. Nhà này có đúng là của chồng mới của con mua cho mẹ con chúng mày không? Nó chiều mày quá nhỉ, con thật là tốt số lấy được người chồng như thế. Mà thấy thằng Long nói là con sắp lấy nó rồi, nó đâu sao không bảo tới đây ăn cơm cho mẹ biết mặt

-Vâng. Chồng mới của con tâm lý yêu thương và chiều con lắm mẹ ah. Cái chuyện ấy lại cũng rất mạnh nữa, làm cho con sướng ngất. Nói chung là con hoàn toàn thấy hạnh phúc và không mong gì hơn, cuộc đời này chỉ cần ở bên người ấy là đủ rồi.