Những Người Hàng Xóm – Seri Truyện Dài Siêu Phẩm ( Phần 2 END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Những Người Hàng Xóm – Seri Truyện Dài Siêu Phẩm ( Phần 2 END )

Tác Giả : Đang cập nhật

Lượt Xem: 3350 Lượt Xem

SÁU MƯƠI BẢY​

Nhiên tới quán café sớm hơn giờ hẹn với An Nhiên gần nửa tiếng đồng hồ. Anh nói với mẹ Hồng Thủy và mẹ con Mỹ Hạnh đi công việc đột xuất cho ông Lâm ờ vùng xa nên có khả năng tối nay về không kịp… Chỉ là phòng hờ thôi chớ anh không biết cuộc gặp gỡ với An Nhiên trước ngày anh làm đám cưới với chị Hai của cô sẽ là chuyện gì…
Đang ngồi nhâm nhi ly cacao nhìn ngó lung tung thì An Nhiên từ phía sau lưng anh xuất hiện. Cô kéo cái ghế bên cạnh anh ngồi xuống, xoay người nhìn anh đăm đăm rồi… từ trong đôi mắt đen láy bỗng long lanh ánh nước, hai giọt nước mắt tràn khóe mi chảy dài hai bên đôi má trắng hồng, mịn màng không trang điểm của cô… Nhiên giật mình :
– Sao vậy Nhiên?… Mới gặp anh đã khóc là sao?…
Cô thút thít rồi níu mạnh cánh tay anh để gần bên cạnh cô :
– Tại anh… em mới khóc…
Nhiên trợn mắt :
– Á… đừng có đổ thừa nhe… Mấy tháng nay anh buồn em lắm em có biết không?… Đi Saigon không nói anh một tiếng… suốt từ đó tới giờ bao nhiêu lần anh gọi điện thoại, em cũng không thèm bắt máy… Anh tưởng em giận anh, đám cưới chị Hai em, em cũng không về… Rồi tự nhiên trưa nay lại nhắn tin hẹn anh ra đây… Anh sốt ruột lắm, có biết không?… Nói đi… mọi chuyện là sao?…
An Nhiên liếc nhìn anh rồi cụp mắt xuống không dám nhìn nữa, cô bắt đầu thủ thỉ mà bàn tay càng lúc càng níu chặc trên cánh tay anh :
– Hồi đó em đi mà không nói với anh là em sợ nghe tiếng anh… thấy mặt anh là em không… không thể đi được… Rồi mấy tháng nay em hỏi thăm tình hình của anh qua dì Hiền hay chị Hai mà không dám nghe điện thoại của anh là em cũng sợ…
Cô ngập ngừng làm Nhiên sốt ruột hỏi tới :
– Sợ anh cái gì?…
Cô lúc lắc mái tóc đen ôm sát khuôn mặt tươi trẻ, xinh đẹp khó quên, nhoẻn miệng cười có vẻ mắc cỡ :
– Em đâu có sợ Nhiên. Em sợ là… là em nghe tiếng anh hay thấy mặt anh là em vứt hết mọi chuyện, kể cả học hành… em sẽ bỏ về… vì… vì em chỉ muốn ở bên cạnh anh Nhiên thôi… rồi mặc kệ mọi chuyện tới đâu thì tới, nhưng mà… rồi em hiểu…
Cô cúi mặt xuống, giọng cô chợt lắng lại nghe thật buồn :
– Em hiểu là cả đời này anh với em không bao giờ ở bên cạnh nhau được… vì còn có chị Hai sắp sửa làm vợ anh… Em tự hỏi mình bao nhiêu ngày đêm rồi… em biết là… là em rất yêu Nhiên… không phải vì em cho Nhiên hiểu biết tận tường cơ thể em, mà tự nhiên trái tim em nó như vậy… em biết làm sao… Em chỉ biết là ngay bây giờ, em yêu Nhiên nhiều lắm… chính vì yêu Nhiên nên thời gian qua em cố cắm đầu vô học… để sau này Nhiên không phải buồn vì em học dở… vì em… không thành người con gái mà Nhiên mong muốn… Đám cưới chị Hai thì em phải về, về làm phù dâu cho chị Hai em nữa mà… em chỉ sợ gặp anh rồi em lại không đi được… Nhưng trước khi hẹn anh ở đây, em đã dứt khoát với mình… gì thì gì em vẫn phải đi, vẫn phải học cho xong đại học…
Bất kể chung quanh có người hay không, Nhiên xúc động đưa tay ôm vai cô kéo sát vô ngực mình, anh để cằm trên mái tóc cô, giọng anh trầm ấm mang theo sự biết ơn với cô :
– Anh cảm ơn em, An Nhiên… Tấm lòng và sự quả quyết của em làm anh thật sự khâm phục… vậy mới là An Nhiên của anh…
Cô nín lặng để yên một hồi cho anh ôm vì cô cũng cảm thấy ấm áp khi được như vậy… Một hồi lâu lắm, cô mới từ từ miễn cưỡng ngồi thẳng lên…
– Anh Nhiên uống đi. Kêu cho em một ly nước cam vắt… Uống xong anh chở em tới chỗ này, em có chuyện cần cho anh biết… Tối nay anh phải đi với em, không đi không được…
Nhiên lại trợn mắt ngạc nhiên, cái cô nhỏ này cứ đưa anh từ sự ngạc nhiên này tới sự khó hiểu kia :
– Chuyện gì?… Tại sao lại không thể không đi…
Cô mỉm cười trên đôi môi hồng không hề đánh chút son môi nào, đôi mắt cô ánh lên vẻ bí ẩn :
– Tại vì chuyện này có liên quan tới anh… tới chị An Chi…
Nhiên lại càng thêm ngạc nhiên hơn nữa… Bụng anh tự nhiên nôn nao khó chịu… Anh cố kìm mình để không lộ vẻ bất an ra bên ngoài… Chỉ gật đầu :
– Được rồi… Tối nay anh giao mạng anh cho em… Muốn làm gì anh cũng được… biểu anh đi tới đâu cũng đi…
An Nhiên mỉm cười thích thú, cô nheo mắt nhìn anh, tự nhiên mặt cô đỏ lên, đôi mắt cô chớp chớp liên hồi…
…………………………………………
An Nhiên ngồi sau lưng, ôm chặc hông anh như tình nhân dạo phố làm Nhiên vừa ái ngại vì sợ người quen bắt gặp hay thê thảm hơn là trời xui đất khiến gặp phải mẹ cô, người đàn bà đam mê dục vọng nhất mà anh đã gặp, cũng không hiểu sao lâu nay nàng không hề nhắn gọi gì anh… Mà cũng vừa thích ý vì bầu ngực căng mềm áp sát trên lưng anh ấm áp, đầy khiêu khích quyến rũ… “Thằng quỷ nhỏ” giữa hai chân anh đột nhiên bị đánh thức, trở mình thức dậy cồm cộm dưới đáy quần… Cho dù tối hôm qua vừa mới tranh thủ ép mẹ Hiền áp lưng vô tường trong phòng tắm, chịch mẹ vợ tương lai một cái trước ngày cưới đứa con gái cưng của mẹ cho mẹ nhớ đời…
Nhiên hơi giật mình khi An Nhiên chỉ cho anh ghé vô trước cái sân rộng của một khách sạn hạng sang nhất nhì trong thành phố. Người bảo vệ bước tới đưa cho anh một tấm thẻ gửi xe và dắt xe anh đi thẳng vô bãi… Quay nhìn An Nhiên, anh không hề thấy một sự ngạc nhiên nào, đôi môi cô vẫn cứ cười mỉm ra vẻ không hề quan tâm… Bước vô tới sảnh khách sạn, ngay trước quầy tiếp tân có một cô gái xinh đẹp đứng phía sau anh càng ngạc nhiên muốn té xuống đất khi cô nở nụ cười xinh đẹp khoe hàm răng trắng tinh trên đôi môi son đỏ mọng, ân cần hỏi… An Nhiên :
– Em gặp ông xã rồi hả, may quá vậy?…
Liếc nhìn An Nhiên, anh cứng người khi thấy cô tỉnh bơ nhoẻn cười gật đầu :
– Dạ… may thiệt đó chị… em biết ảnh hay ngồi ở quán café đó nên tới là gặp liền… gọi điện cho ảnh không được vì điện thoại ảnh hết pin mà ảnh không biết…
Cô gái tiếp tân quay người lấy một chùm chìa khóa phòng đưa cho An Nhiên :
– Chìa khóa phòng em đây… Chúc em buổi tối an lành nghe… Chị nói thiệt, em đừng nghĩ gì khác nghe… Ông xã em đẹp trai thiệt đó… hai người đúng là… trời sinh một cặp đó nghe…
Lại còn nháy nháy mắt với An Nhiên ra vẻ bí mật một cách rất đồng lõa. Cô gái nhỏ vẫn tỉnh bơ cầm chùm chìa khóa phòng, cười nhỏ :
– Dạ, cảm ơn chị.
Cô quay qua Nhiên đang đứng như trời trồng bên cạnh khoác tay vô cánh tay anh, giọng cô chợt như nũng nịu :
– Anh… đi anh…
Nhiên riu ríu bước theo cô như chưa hoàn hồn. Cái cô An Nhiên ngây ngốc, khù khờ trước đây đâu mất rồi… bây giờ lại có vẻ hành xử một cách rất đàng hoàng chững chạc, giọng điệu y như một cô gái đã có chồng thiệt vậy… Anh gãi đầu gãi tai mà vẫn không hiểu gì…
Trong thang máy lên lầu ba, An Nhiên mới thú thiệt :
– Em chưa có về nhà. Từ Saigon lên là em thuê phòng ở khách sạn này để gặp anh trước đã… mai em mới trả phòng về nhà… Em nói là em lên gặp chồng mới cưới đang đi công tác trên này… Họ tin sái cổ… mà vậy họ mới cho anh theo em lên phòng chớ bộ…
Cô cười khúc khích rất thích thú với cái trò xạo sự của mình. Nhiên lắc đầu thò tay béo nhẹ lên đầu mũi nhỏ xinh của cô, ai ngờ, cô chụp bàn tay anh ấp lên ngực mình nháy nháy mắt như chọc ghẹo… Lòng bàn tay anh chợt ấm hẳn khi cảm nhận bầu vú căng mềm nở to dưới mấy lớp vải áo… Anh nghịch ngơm bóp nhẹ bầu vú cô làm cô đưa mắt nhìn anh lườm một cái nhưng không bỏ tay anh ra, lại còn ép chặc nó hơn trên vú mình…
Ra khỏi thang máy, An Nhiên dẫn anh tới trước cửa một căn phòng gần đó, mở cửa vô trong rồi khóa lại… Cô bước tới mở cái laptop để trên bàn, dặn anh :
– Giờ em đi tắm một cái nhe… Em mở sẵn cho anh cái thư video của chị An Chi, anh cứ từ từ coi cho kỹ… coi thử chỉ muốn nói gì với anh…
Nói xong cô quay lưng đi mở vali lấy đồ đạc bước vô phòng tắm… Nhiên lướt ngón tay trên bàn phím cảm ứng mở cái clip mà An Nhiên đã chỉ… Khung hình laptop rộng mở hình ảnh một căn phòng thật sáng, có một cái giường nhỏ trải khăn trắng, một mớ đồ đạc… nói chung là gọn gàng… Mấy giây sau xuất hiện trên khung hình là khuôn mặt của… An Chi… Cô thật xinh đẹp và đáng yêu với mái tóc đen huyền ngang vai và khuôn mặt không trang điểm sáng rực rỡ như dưới ánh mặt trời… Cô nhoẻn miệng cười với hàm trăng trắng xinh và đôi môi hồng căng quen thuộc… Cô tằng hắng một tiếng rồi nói :
“Anh Nhiên… Em nhớ anh lắm… Em không muốn ai ngoài anh, em và bé Nhiên biết chuyện này nên phải gửi thư video qua An Nhiên, em sợ nếu gửi trực tiếp cho anh, lỡ có ai tò mò phát hiện thì không hay chút nào… Em ở bên này thì không sao, nhưng còn anh, em không muốn giữa anh và chị Hai có bất cứ chuyện gì không vui xảy ra… Em biết một thời gian ngắn nữa, anh sẽ trở thành anh rể của em…
“Từ ngày qua đây, em luôn nghĩ về anh, nhớ tới anh… Em cũng biết giữa anh với em hay giữa anh với bé Nhiên mãi mãi không bao giờ trở thành vợ chồng… Nhưng kỳ cục và vô duyên lắm… Không chỉ em, mà cả bé Nhiên cũng… yêu anh ghê lắm… Không biết có phải trời định hay không, cả ba chị em em đều yêu một người con trai… Anh có cười tụi em không… Em hỏi mà em biết chắc anh sẽ lắc đầu… Không bao giờ, đúng không?
“Bây giờ em muốn nói với anh chuyện này, từ ngay sau cái đêm cuối cùng em gặp anh suốt đêm ở căn phòng nghỉ đó… và em rất mừng, mừng tới nỗi em khóc suốt hai ngày liền… Anh biết gì không?…”
Nói tới đây, cô đứng dậy, lùi xa khỏi camera để Nhiên nhìn thấy phần trên thân mình cô từ đỉnh đầu xuống phía dưới bụng… Cô đưa cả hai bàn tay nhỏ trắng trẻo vỗ nhẹ lên bụng mình… Bây giờ nhìn kỹ, anh mới thấy bụng An Chi nhô lên tròn tròn, miệng cô nở nụ cười hạnh phúc, cô gật gật đầu với anh… Anh há miệng, trợn mắt như không tin… Cô có bầu với anh sao?… Anh như sững người, trong một thoáng đầu óc Nhiên như tù mù, mất phương hướng… Nếu cô đang ở bên này, cô nói cô có bầu có lẽ anh không sợ bằng khi bây giờ cô có bầu với anh mà lại ở bên kia nửa vòng trái đất… Anh phải làm sao bây giờ?…
An Chi bước lại ngồi xuống ghế để anh lại thấy rõ khuôn mặt cô :
“Anh đừng tự đổ lỗi cho mình. – Cô nói tiếp – Ngay từ lúc trước khi đi, em đã quyết định và chọn một ngày tốt nhất để gặp anh và hy vọng em sẽ được hạnh phúc mang đứa con của anh trong người em… Qua đây chỉ hơn một tháng sau, em kiểm tra và phát hiện em có bầu… Em mừng lắm, anh Nhiên ơi… Nghe anh, đừng có nghĩ là tại anh, đây là do em muốn… Anh cũng đừng lo nghĩ là ở bên này em có một mình làm sao sinh con, nuôi con… Không sao hết, anh à… Công việc của em chủ yếu là làm trên hệ thống mạng nên ở nhà em vẫn làm được… Em còn có mấy người bạn rất tốt nữa, tụi nó đang ở chung với em và cho tới khi em sinh nở, tụi nó sẽ ở bên cạnh và giúp em, đừng lo nghe anh…
“Em yêu anh nhiều lắm… Chính vì vậy mà lúc ban đầu em không tính qua đây nữa đâu… Nhưng khi biết chuyện từ lúc nhỏ của anh và chị Hai, em rất thương hai người và dứt khoát không muốn làm vật ngáng trở… lúc đó tự hỏi lòng mình, em biết em yêu anh Nhiên của chị Hai rồi, nên em quyết định ra đi… Nhưng chỉ đi không như lúc về thì em chịu không được, vì vậy em phải mang máu mủ của anh theo… Mai mốt, khi con lớn lên, nhìn nó em sẽ đỡ phải nhớ anh…
“Em chúc phúc cho anh với chị Hai luôn luôn hạnh phúc, bình yên… Khi nào sinh con rồi thỉnh thoảng qua bé Nhiên em sẽ lại gửi thư video như vầy cho anh gặp con, anh nghe…
“Em biết anh cũng là người sống nặng tình cảm nên em nói nè… anh đừng có khóc nghe… Nhìn em đi, em nói chuyện với anh mà em có khóc đâu… em cười vì em đã chọn đúng cho hạnh phúc của mình…
“Nhiên ơi… em yêu anh nhiều nhiều lắm luôn…”
Màn hình mờ dần rồi tắt hẳn… Nhiên ngồi nín lặng không nói được gì, tới hơi thở anh cũng như thở không nổi… Hai hàng nước mắt Nhiên trào ra từ lúc nào không biết… Anh ngồi nhìn chăm chăm cái màn hình tối thui trước mặt như hóa đá… Có hai bàn tay nhỏ bé để nhẹ lên vai anh bóp nhẹ thật nhẹ… Biết là ai, anh cầm lấy một bàn tay đưa lên môi hôn, giọng anh nghẹn lại :
– Anh hư hỏng quá rồi, Nhiên ơi… Tại sao anh để cho An Chi làm điều này mà anh không hề để ý, không hề hay biết gì… Tại sao anh lại vô tâm như vậy chớ, hả Nhiên…
An Nhiên bước tới trước mặt anh, cô đậy máy laptop lại, cúi xuống hôn lên mái tóc anh. Thấy anh khóc, cô dịu dàng đưa tay lên xoa trên hai má cho những giọt nước mắt biến mất, cô thủ thỉ ngọt ngào mà ấm áp lòng anh :
– Anh đừng tự trách mình… Anh cũng nghe thấy rồi đó… Là do chị Chi tự mình làm chuyện này… Nếu chỉ nói trước, anh có bằng lòng chịu cho chỉ có bầu với anh không?… Với lại, cũng như em… yêu anh nhiều lắm nhưng không muốn tổn thương tới chị Hai như ngày xưa ba em đã làm điều không đúng với dì Hiền… Hai chị em em tự nguyện yêu anh, không bắt anh phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời của tụi em… Nhưng mà, nếu sau này, anh nỡ lòng phản bội chị Hai em thì tới lúc đó, anh liệu hồn nghe, anh Nhiên… Tụi em… tụi em “xử” anh tới nơi tới chốn à… “xử” không đẹp thì thôi á…
Nói xong tự nhiên cô bật cười… Đang phiền não thấu tim, nghe An Nhiên nói xong anh cũng bật cười… Đưa hai tay ôm chầm cô gái nhỏ trong cái áo khoác lông mặc trong phòng tắm, anh siết nhẹ cô, hôn phớt lên đôi môi thơm hồng hào… Anh thầm thì :
– Anh không bao giờ bỏ chị Hai của tụi em… Vì biết sao không? Mỹ Hạnh cũng còn là chị Hai của anh nữa… Từ nhỏ tới giờ có bao giờ Mỹ Hạnh rời xa anh đâu… Anh sẽ không còn là người nữa nếu đời này anh tự mình chia cắt với Mỹ Hạnh… Em và An Chi yên tâm…
An Nhiên nhúc nhích cục cựa rồi ngả người nằm gọn phần thân trên trong lòng Nhiên, đôi mông cô để trên đùi anh… Cô ngửa mặt lên nhìn anh, đôi rèm mi rung rung với ánh mắt đen láy như muốn nói điều gì với anh vậy… Như sực nhớ, anh nắm chóp mũi cô lúc lắc, bật cười :
– An Nhiên mới đi có mấy tháng mà trưởng thành một cách… kinh khủng khiếp… Anh không ngờ luôn đó…
Cô trề cái môi dưới mọng căng, nhích nhích mũi :
– Gì mà kinh khủng khiếp, anh coi thường em vừa thôi… Có một mình em phải tự xoay xở, rồi phải tự ứng biến chớ không lỡ người khác ăn hiếp em thì sao… có anh ở đó đâu mà binh vực cho em…
Nhiên mỉm cười, nheo mắt :
– Còn dám trước mặt người lạ khoe anh là… ông xã nữa chớ…
Khuôn mặt xinh đẹp tươi mát đỏ hồng :
– Thì em phải giả bộ nói vậy người ta mới để cho anh theo em lên đây chớ… với lại… với lại…
Cô ngập ngừng không dám nói tiếp, không biết trong đầu cô nghĩ cái gì mà hai má cô đỏ rực… Thấy cô ấp úng, Nhiên lờ mờ hiểu một chút nhưng anh giả bộ như không hiểu, nên hỏi tới :
– Với lại… với lại… cái gì… sao không nói nữa…
Cô vẫn ngửa mặt lên nhưng đôi mắt khép lại, cô nói thật nhỏ như thầm thì sợ người khác nghe được :
– Thì… với lại… em cũng cho anh… hết cả người em… như… vợ chồng còn gì nữa… Bộ anh không ưng hả?…
Nhiên lại cười, anh siết mạnh lưng cô :
– Nè… đừng có nói em cũng bắt chước An Chi… để cho dính bầu nghe… anh không có thích em làm ẩu vậy đâu… muốn gì thì phải bàn với anh trước đó…
Cô mở choàng mắt, nhấp nháy nhìn anh, cười cười :
– Ủa, bộ anh tính làm gì em sao mà sợ em dính bầu?… Có không?…
– Em nghĩ là có làm gì không?…
Cô lại bừng mặt, ấp úng :
– Em… em… không biết… Anh… có muốn không?…
Rồi giọng cô chợt mạnh mẽ rõ ràng :
– Em vẫn thích được… anh… anh “làm” em… Còn chuyện có dính bầu với anh hay không, bây giờ em chưa nghĩ tới… Nhưng mà biết đâu được… mai mốt em học hành xong, có công ăn việc làm… tới đó nếu em… còn yêu anh… em sẽ xin anh cho em… dính bầu… Anh chịu không?…
Cô ngồi thẳng người xoay mặt nhìn sâu vô mắt anh, ở sâu trong đáy mắt anh nhận ra đã lập lòe ánh lửa tha thiết mời gọi… Nhiên đưa tay ôm lên đôi má căng mịn, anh nhẹ giọng như hơi thở :
– An Nhiên…
– Anh…
Hai đôi môi từ từ sát lại gần nhau, anh mớm môi lên từng cánh môi cô, đầu lưỡi lướt nhẹ làn môi thật nhẹ, thật êm rồi anh mới đẩy nhẹ đầu lưỡi vô miệng cô… Ngay lập tức, đầu lưỡi anh bị một sức hút lọt vô và được ngậm mút thật nồng nàn… Anh hôn cô và cô cũng hôn anh, hai đầu lưỡi thay nhau được bên kia ngậm mút lúc êm dịu, lúc dữ dội nhưng vẫn không rời nhau ra… Bàn tay Nhiên đã lướt thật êm kéo sợi dây áo choàng xổ ra, hai vạt áo không còn cái gì giữ lại mở bung… Bàn tay đó luồn vô trong tìm tòi để phát hiện ra bên trong thân hình tươi mát, căng tràn đó không còn một thứ áo quần nào khác, kể cả đồ lót… Cổ họng An Nhiên chợt bật lên tiếng rên nho nhỏ khi lòng bàn tay ấm nóng của anh úp lên một bầu vú căng của cô nắn bóp nhẹ nhàng… Lâu lắm rồi… gần bốn tháng trôi qua, bây giờ cô mới lại được bàn tay ma quái của những ngày còn ở nhà dì Hiền vuốt ve, xoa nắn như vậy… Bụng cô chợt quặn lên một cơn háo hức, nôn nao lạ kỳ… hai chân cô thõng dưới nền nhà bỗng khép mở, co duỗi một cách như vô thức không chủ động… cũng bởi từ nụ hôn, từ cái vuốt ve ban đầu của Nhiên đã kích động sâu tận bên dưới bụng cô, một cơn nóng âm ỉ hình thành tỏa lan…
………………………………………
Nhiên bồng cô để ngồi lên bàn. Anh kéo ghế ngồi giữa hai chân cô, đỡ hai chân cô để lên mặt ghế rộng hai bên người anh… Dưới ánh đèn rọi sáng, anh thầm ngạc nhiên vì chỉ mới có mấy tháng mà thân hình cô thay đổi xinh đẹp, khiêu gợi hẳn lên… Đôi vú nở nang hơn, căng tròn, cao vút với hai đầu núm nhọn chỉa hơi lệch qua hai bên… Mảnh cỏ đen mượt hình như đã đậm thêm lên, hai vệt lông đen đen trải qua hai bên phủ mờ trên hai mép thịt phồng căng ngày nào làm cái khe ở giữa thêm phần bí ẩn mà gợi cảm hơn… Anh chồm sát tới hôn lên khe ngực cô, mùi sữa tắm, mùi con gái trộn lẫn kích thích bản năng trong người thanh niên vụt trào dâng mãnh liệt. Con cu đang cấn cái trong đáy quần chợt giật nhẹ như nhắc anh hãy giải thoát cho nó khỏi sự tù túng… Hôn nhẹ lên từng núm vú đỏ hồng của cô, anh nhổm người loay hoay trút bỏ quần áo của chính mình… Liếc xuống nhìn thấy Nhiên đang cởi áo quần, An Nhiên ôm hai bên đầu anh thốt lên hỏi cho có :
– Ưm… anh… anh cởi đồ làm chi vậy?…
Nhiên ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt lấp lánh rực lửa ham muốn không giấu diếm :
– Anh muốn làm tình với Nhiên… Em có ưng không?…
Cô không trả lời, tay cô kéo đầu anh vô ngực mình, cho miệng anh chạm lên một bầu vú… câu trả lời chính xác, đầy đủ nhất… Luồn hai tay ôm lấy bờ mông căng mịn, Nhiên ướm môi hôn nhẹ lên một đầu núm bắt đầu sưng lên, lưỡi anh lăn tăn nhẹ nhàng rồi ngậm nó vô miệng… Cảm giác quen thuộc trở lại làm cô rùng mình :
– Ui… anh ơi…
Hai tay cô luồn mấy ngón tay trong mái tóc anh. Miệng Nhiên rời vú này lại ngậm bú vú bên kia một hồi lâu làm thân hình cô cứ từng đợt run rẩy, tiếng rên từ trong cổ họng vang mãi không thể ngừng… Tới khi cô như chịu không được, ngả người nằm xuống trên mặt bàn thì môi anh mới rời khỏi hai núm vú giờ đã sưng cứng, ướt đẫm nước miếng. Đôi môi như có điện lướt xuống dần bên dưới cái bụng nhỏ phập phồng làm da gà cô rần rần nổi lên… Nhiên đặt môi hôn lên mảnh có đen nhánh, êm mượt đã đậm hơn, dày hơn ngày cô còn ở nhà chưa vô Saigon học… Phảng phất trong mũi anh là mùi thơm của sữa tắm, mùi ngây ngây của dịch nhờn từ âm hộ cô bay lên… Nhìn sát hơn lên âm hộ cô, Nhiên say sưa ngắm nhìn… Đúng là chỉ mới có mấy tháng mà đám lông của cô đã mọc dày thêm một chút, những sợi lông đen nhánh thật thẳng nằm xếp lớp trên gò mu thành một hình tam giác rất đều. Hai vệt lông đen nhưng ngắn hơn và lưa thưa hơn chạy xuống hai bên múi thịt mềm, tách làm hai lượn thật đẹp rồi gặp nhau ở điểm cuối cùng là chung quanh lỗ đít nhỏ xíu nâu hồng đang bị kích thích nhiu nhíu lại… Nhiên vạch nhẹ hai múi thịt qua hai bên để chiêm ngưỡng khe suối đỏ hồng đã tráng một lớp sương trong veo lấp lánh. Anh lật mẩu thịt nhỏ phía trên để nhìn thấy hột le đỏ rực nhú lên bên dưới… dằn lòng không được, Nhiên lè lưỡi liếm mạnh lên hột đậu đỏ căng bóng làm An Nhiên giật nảy người rên rĩ :
– A… anh ơi… làm gì chỗ đó… ưm…
Nhiên ngước mắt nhìn cô, nói thật nhỏ đủ cho cô nghe :
– An Nhiên… anh bú lồn cho em nghe…