Những Người Hàng Xóm – Seri Truyện Dài Siêu Phẩm ( Phần 2 END )

BỐN MƯƠI CHÍN​

Tường đứng dậy ngó quanh phòng làm việc coi thử có quên gì không trước khi ra về. Đưa tay tính đóng laptop thì anh sựng lại vì có tín hiệu báo có mail mới… Mở mail lên đọc… Vợ anh từ bên nước ngoài gửi thư điện tử báo ngày về để làm thủ tục ly dị với anh… Gõ mấy dòng trả lời xong, anh đậy laptop lại ngồi dựa ra lưng ghế trầm ngâm…
Thực ra trong một góc của trái tim anh vẫn còn yêu vợ rất nhiều, không kể ngoại hình thì Hoàng Oanh, vợ anh ăn đứt nhiều cô người mẫu thường được lăng-xê là hotgirl nhất bây giờ, dù đã hai lần sinh đẻ nhưng những ai không quen biết cứ nghĩ nàng chưa qua tuổi ba mươi, thật sự thì năm nay Hoàng Oanh đã qua tuổi bốn mươi rồi… Còn tính tình nàng thì cũng khó có thể trách móc chê bai gì được, tình cảm với chồng con nàng luôn chan hòa, chăm sóc còn hơn cả đầy đủ, đối nhân xử thế luôn là người phụ nữ hòa nhã, vui tươi và nhân ái… Chỉ duy có một điều duy nhất là anh và nàng phải xa nhau đều do những anh chị em của nàng và cả ba mẹ nàng đều ở nước ngoài… Nàng luôn là người thiên về phía gia đình nàng hơn, cho dù nàng luôn biết anh chị em của nàng đối xử với Tường luôn có một quan niệm coi thường vì cha mẹ anh mất đã lâu, anh hoàn toàn mồ côi và không có anh chị em gì nữa… Lòng tự trọng, tự ti của một người đàn ông mồ côi luôn ăm ắp trong anh nên cho dù rất yêu thương vợ con, anh vẫn chấp nhận để nàng đưa hai đứa con ra nước ngoài… Cho nên sau gần ba năm vợ con ra đi anh cũng mong ước có một ngày nàng trở về tính toán chuyện hôn nhân để cả hai đều được giải thoát khỏi sự ràng buộc cho nhau… Phần anh không nói, vì có ly dị hay không, chuyện giải tỏa những khao khát về sinh lý của đàn ông vẫn dễ hơn nàng… Còn nàng thì sao, lỡ có người muốn lấy nàng làm vợ mà nếu anh chưa trả lại tự do trong hôn nhân cho nàng thì phải chăng mọi sự thiệt thòi đều thuộc về nàng sao?… Nghĩ hoài, Tường vẫn không biết làm sao để giải quyết được vấn đề ổn thỏa nhất, anh thở dài đứng dậy bước ra ngoài…

***​

Cũng giờ đó, đang chuẩn bị ra về sau khi vừa báo cáo một vài công việc với ông Lâm. Nhiên đứng dậy thì có chuông điện thoại trong túi quần reo lên, người gọi là Hồng Vy… Anh hơi ngạc nhiên vì hầu như ít khi cô gọi cho anh, cần gì thì chỉ cần nhắn tin là đủ… Tự nhiên trong bụng anh khó chịu thật bất an, không kịp xin phép ông Lâm, anh mở máy nghe… Chưa kịp lên tiếng đã nghe giọng Hồng Vy hốt hoảng như khóc trong điện thoại : “Nhiên ơi… cứu chị… thằng cu chị nó sốt quá… nó giựt người sợ lắm… về cứu cháu, cứu chị… Nhiên ơi…” rồi cô bật khóc thật sự… Nhiên hốt hoảng :
– Chị Vy… bình tĩnh… em về liền…
Ông Lâm đang đọc các giấy tờ ngẩng lên :
– Chuyện gì vậy Nhiên?
– Dạ, thầy… có chị ở trọ nhà con, thằng nhỏ bị sốt cao động kinh, chỉ không biết kêu ai… nhờ con…
Nghe tới đây, ông Lâm ngắt lời :
– Đi. Đi liền đi… lấy xe thầy về chở nó đi bệnh viện liền… con nít mà bị sốt tới động kinh là nguy hiểm lắm… Đi đi…
Ông phẩy tay hối thúc anh như chính con ông bị sốt… Nhiên gật đầu rồi chạy ào xuống nhà xe, lái chiếc Honda Accord của ông Lâm về chở thằng con Hồng Vy đi bệnh viện…
…………………………………………
Người bác sĩ tuổi chừng năm mươi, sau khi làm những thủ tục sơ cứu cho thằng nhỏ bớt co giật, quay qua dặn dò hai cô y tá mấy việc cần làm để chăm sóc thằng nhỏ xong, ông mới quay qua chỗ Nhiên đang ngồi ôm vai Hồng Vy an ủi cô. Ông tháo cặp kính xuống thổi thổi rồi mới nhẹ nhàng nhưng vô cùng hàm ý trách móc :
– Hai vợ chồng nhớ là phải để ý, con nít nó sốt cao rất nhanh, may mà hai người đưa cháu vô kịp thời đó… Lẽ ra, khi cháu vừa chớm sốt cho cháu uống thuốc hạ sốt mà không thấy giảm bớt trong vòng nửa tiếng là phải đưa nó vô bệnh viện liền lập tức… Con nít có nhiều nguyên nhân gây sốt lắm… có những căn bệnh của con nít chỉ cần sốt một cơn thôi là mất mạng đó… Bây giờ tôi có việc phải đi, lát nữa tôi quay lại coi mấy cái kết quả xét nghiệm cho cháu… Anh chị phải ở đây để có gì tôi còn thông báo…
Không kịp để Nhiên và Hồng Vy kịp có lời nào, vị bác sĩ quay lưng đi một mạch. Anh quay qua nhìn Hồng Vy, cho dù đang sốt ruột lo lắng cho thằng nhỏ nhưng nghe ông bác sĩ nghĩ Nhiên là chồng mình, tự nhiên mặt cô đỏ lựng, đôi mắt đen láy lườm anh một cái không biết dài bao nhiêu kilômét… Nhiên kéo tay cho cô ngồi xuống bên cạnh, anh kề miệng vô tai cô nói nhỏ :
– “Em” thấy không, “vợ chồng” mình bị ông bác sĩ la cái tội không để ý tới “con của mình” đó…
Hồng Vy len lén thò tay xuống bấu mạnh lên đùi anh, giọng cô như sít lại :
– Hay quá ha… dám kêu người ta là “em”, lại còn “vợ vợ, chồng chồng” nữa chớ…
Nhiên bật cười nhỏ bên lỗ tai cô :
– Ủa, chớ không phải a… Hai đứa mình “làm chuyện vợ chồng” mấy lần rồi chớ bộ… “Vợ” này bữa nay hung dữ quá nghen… Để thằng nhỏ khỏe lại… “vợ” về nhà biết tay “chồng” nghe…
Hai má Hồng Vy càng nóng thêm khi nghe Nhiên trây trúa, cô biết là anh chỉ giỡn cho cô vui, tạm quên việc thằng con đang nằm trên giường cấp cứu… Nhưng đồng thời khi nghe anh nhắc lại chuyện hai người đã nhiều lần thỉnh thoảng có quan hệ “mờ ám” thì tự nhiên trong ngực cô bỗng căng lên, trái tim cô đập dồn mấy nhịp, quái ác hơn nữa là bên dưới hình như nóng lên rồi cô có cảm giác chất nhờn kỳ cục nhè ngay lúc này mà ứa ra…
– Thôi được rồi. Chị ngồi đây coi bé, Nhiên đi một vòng chuẩn bị mấy thứ, thế nào tối nay người ta cũng bắt bé nhập viện để theo dõi, sẵn Nhiên mua cái gì ăn tối luôn…
Nói xong, không chờ cô trả lời trả vốn, anh đứng dậy đi liền một mạch, sợ còn nhanh hơn ông bác sĩ hồi nãy nữa… Nhìn theo bóng anh, trái tim Hồng Vy chợt nhói lên một cái… Ước gì Nhiên là chồng thật của cô chớ không phải chỉ là sự ngộ nhận của ông bác sĩ. Những lúc con cái đau bệnh như vầy có sự lo lắng, nâng đỡ của một người đàn ông bên cạnh thì cái gánh lo buồn của người mẹ sẽ nhẹ đi biết bao… Tự dưng hai hàng nước mắt trào lên rồi chảy xuống má cô… Hồng Vy cong hai chân lên gục đầu giấu mặt trên đầu gối thổn thức mặc kệ cho người qua kẻ lại dòm ngó… Cô chỉ ngẩng lên khi nghe tiếng kêu :
– Thân nhân của bệnh nhi Trần Phước Kỳ Nam, cho bé chuyển xuống khoa Nhi nghe…
Hồng Vy nghe kêu tên con, cô lật đật đứng dậy, lúng túng không biết làm sao… Vừa lúc đó Nhiên đã quay lại. Cô mừng rỡ níu tay anh :
– Người ta mới kêu tên con… nói chuyển xuống khoa Nhi…
Nhiên vỗ nhẹ lên vai trấn tĩnh cô :
– Rồi, được rồi, Nhiên lo xong xuôi rồi, chuyển con xuống phòng dịch vụ đi…
Hồng Vy ngớ người :
– Là sao?…
Nhiên cười nhỏ :
– Là nãy giờ Nhiên nhờ đứa bạn làm trong này, nó đăng ký cho con mình nằm ở phòng riêng, cho cha mẹ dễ ở lại với con, khỏi sợ ở chung ồn ào nó không ngủ được…
Nghe cái giọng điệu như chồng nói với vợ, cô thoáng đỏ mặt nhưng giờ thì cô không thèm cự nự nữa mà líu ríu theo Nhiên… Anh chuyển hai túi ny lon dồn vô cầm một tay, còn tay kia kéo cái vali đựng mền gối, đồ dùng cho hai mẹ con rồi ra hiệu cho cô, đi theo hai người y tá đẩy chiếc xe giường có thằng cu nằm trên đó xuống khu vực khoa Nhi…

***​

Ông Hòa nằm lăn qua lăn lại trên giường. Mấy ngày nay ông không gặp được Ngọc Linh vì nhà cô lúc nào cũng có người, lúc thì ba, lúc thì mẹ, lúc thì thằng anh trai của cô… Con cu ông cứ cương căng từng lúc rất khó chịu, đến nỗi có lúc ông phải thủ dâm nó mới chịu xìu xuống… Nhưng tối nay quái quỷ làm sao nó cứ cương lên làm ông cứ tưởng tượng ra khuôn mặt và thân hình con nhỏ hàng xóm còn con nít mà mê đụ… Nằm bóp cứng con cu một hồi, ông chịu không nổi đành ngồi lên. Ông tính mò ra phòng tắm kê cái đồ mất dạy này dưới vòi nước lạnh cho nó lạnh mà teo lại…
Theo ánh sáng vàng lờ mờ dọc hàng lang ông nhẹ chân đi về phía phòng tắm phía cuối trên lầu, vừa tới gần sát cửa bỗng bóng đèn chợt tắt tối thui, vịn tay lên tường ông thầm chửi thằng con trai : “Đã nói mấy lần cái bóng đèn bị hư rồi mà không chịu sửa, cứ để lúc sáng lúc tối, bực cả mình…” Dò dẫm bước tới, bỗng dưng ông đụng phải một người từ bên trong phòng tắm bước ra đang xoay lưng về phía ông để đóng cửa lại… ông giật mình, kêu nhỏ :
– Ủa, bà hả?
Bóng người đàng trước giật mình nhưng không tới lui gì được, vì phía trước là cánh cửa phòng tắm đã đóng lại, phía sau là ông đang áp sát… Con cu cương cứng từ nãy giờ của ông chọt lên một bên mông của người đó… Một giọng nói nhẹ nhàng ngập ngừng :
– A… dạ không… là… là con… Tiên đây, bố…
Té ra là con dâu Quỳnh Tiên của ông… Tính lùi lại, nhưng ông phát hiện khúc gân cứng của ông đã ép cứng lên một bờ mông săng của con dâu thật sảng khoái, ông Hòa giả bộ đưa tay quờ quạng tới trước chạm lên vùng eo thon chắc của con dâu, giọng ông thì thào mà thở gấp :
– Con hả, Tiên?… Làm gì mà ở đây giờ này?…
Quỳnh Tiên làm gì không biết cây gậy thịt cứng nóng của cha chồng đang ép lên mông nàng, nhưng nàng cũng giả bộ làm như không có gì, cũng thì thầm trả lời :
– Con đi vệ sinh… hồi chiều uống nhiều nước quá, bố cũng đi vệ sinh hả?… Đèn đuốc gì tối thui, con không thấy đường… xin lỗi bố…
Ông Hòa cười nhỏ, trong bụng ông không còn nghĩ được gì về chuyện bố chồng nàng dâu nữa, ông nhích háng tới cho con cu sát thêm chút nữa trên bờ mông căng :
– Có gì mà xin lỗi… bố… bố…
Ông lắp bắp làm như ngại ngùng nhưng bàn tay ông đã lướt nhẹ lên trước ngực nàng, đụng nhẹ lên một bầu vú căng không mang nịt vú mềm ấm… Hơi thở ông bỗng hổn hển, con cu ông giật lên mấy cái…
Quỳnh Tiên thò tay ra sau mông, nắm lên thân cu ông cứng ngắc, giọng nàng bỗng khàn đi :
– Bố… bố làm gì vậy?… Con… con… không chịu được đâu…
Bóp nắn trên bầu vú con dâu, ông Hòa thì thầm bên tai nàng :
– Tiên… bố… bố… khó chịu lắm… con bóp của bố nó đỡ được một chút rồi… ừ… bóp giùm cho bố… ừm… ừm…
Cơn nứng lồn của Quỳnh Tiên quanh quẩn từ lúc đầu hôm vì chồng nàng chỉ nghịch ngợm sờ mó, nắn vuốt mà không chịu đút cu vô đụ nên nàng rất ấm ức, không lẽ to tiếng đòi hỏi thì cảm thấy lòng tự trọng bị xúc phạm, mà thật ra nàng cũng không trông mong gì ở người đàn ông gọi là chồng lúc thẳng lúc cong bất thường đó nữa, kể từ sau khi đã cùng với anh hàng xóm cao lớn, đẹp trai khỏe mạnh quần quật suốt đêm nào… Nhưng tối nay, khi nàng muốn quên đi để ngày mai đi làm tìm cách quyến rũ anh giám đốc một trận thì gặp phải ông bố chồng nứng cu nửa đêm này… Bây giờ thì bao nhiêu lòng tự trọng, sự ngăn cách giữa bố chồng con dâu với nàng mà nói, nàng vứt qua một bên… thâm tâm nàng hy vọng ông bố chồng này sẽ làm nàng được thỏa mãn một lần…
Quỳnh Tiên xoay người đối diện áp sát ông Hòa, bầu ngực căng của nàng sát ngay trước ngực ông, bàn tay nàng không rời khỏi con cu nằm trong quần… Vừa vuốt ve nắn bóp khúc gân cứng như sát nguôi của bố chồng, nàng vừa thì thào thoảng qua mũi ông mùi hương khiêu gợi dâm tình :
– Bố… bố có dám… làm con không?…
Hai tay ông Hòa đưa lên nắn trên hai bầu vú con dâu :
– Có gì không dám. Bố thèm được đụ con lâu lắm rồi… Bữa nay không ngờ không cố ý mà được… Con cho bố nhé…
Nàng bật cười nhỏ, thách thức :
– Con cho bố thì dễ thôi… Nhưng bố có làm được tới nơi tới chốn cho con không thì để coi đã…
Ông Hòa mừng rỡ nắm tay kéo nàng đi :
– Ừ… Vô phòng bố nhé…
Nàng đi theo ông về phòng ngủ của ông. Vô trong phòng, ông cẩn thận quay ra cài chốt cửa cho yên tâm…

***​

Jessica ôm Jennyfer vẫn còn thút thít khóc trong ngực mình. Từ chiều tới giờ cả hai chưa ăn uống gì trong bụng cũng bởi cô phải dỗ dành Jennyfer từ khi bạn cô nhận được tin báo từ bên nhà là anh trai của cô trở bệnh nặng, bây giờ ba mẹ cô dành dụm được bao nhiêu đều phải lo chữa bệnh cho anh trai. Có mấy chiếc xe để làm chân đi cũng phải bán gần hết, chỉ chừa lại đúng một chiếc rẻ nhất, tệ nhất… Thậm chí mẹ cô còn khóc trong điện thoại rằng để cứu được anh cô có thể gia đình cũng sẽ phải bán căn nhà đang ở… Vốn lâu nay hiểu được hoàn cảnh của gia đình, Jennyfer đã phải tự bương chải, sắp xếp cuộc sống và học hành vì nguyện vọng của mình, thậm chí cô cũng đã phải vứt bỏ sự tự tôn của một đứa con gái, bán thân để trang trải chi phí học hành và sinh sống… Bây giờ nghe tin gia đình rơi vào hoàn cảnh khắc nghiệt làm cô như tuyệt vọng… Cô chỉ muốn bỏ học để quay về bên gia đình, cô khóc suốt từ sáng tời giờ, đôi mắt nâu đen sưng húp trên khuôn mặt xinh đẹp làm Jessica cũng mủi lòng khóc theo cô…
– Jen à, bạn nằm xuống ghế nghỉ đi, mình đi nấu một chút gì cho hai đứa ăn, nhất là từ sáng tới giờ Jen không ăn uống gì hết… Nghe, chịu khó một chút rồi từ từ mình cùng bạn tìm cách giải quyết…
Rồi như sực nhớ, cô vỗ trán :
– Ừ, đúng rồi… Mình sẽ nhờ anh Nhiên coi có giúp được gì để bạn có thể ở lại học hành cho xong không, gần xong chương trình rồi, bây giờ mà Jen bỏ về thì uổng lắm… Mình không có Jen, mình cũng không vui được đâu…
Nghe nhắc tới Nhiên, tự nhiên Jennyfer như có một nguồn sức mạnh mới, cô đưa tay lên vuốt trên mặt như để xua tan sự u ám phiền muộn, cô gắng gượng mỉm cười :
– Ừ, xin lỗi Jes, mình làm bạn chịu ảnh hưởng lây… Mình thật lòng xin lỗi… Chắc phải chia sẻ chuyện này với anh Nhiên, với gia đình ảnh, coi thử mình sẽ làm gì tiếp… bây giờ mình chỉ biết trông mong ở tấm lòng của Jes, của mọi người và cầu nguyện cho gia đình mình thoát được hoàn cảnh này…
Jessica nghe bạn nói cô mừng rỡ, hôn lên trán bạn :
– Ừ, vậy mới giỏi. Ngồi đây nghe, mình xuống bếp…
Nhưng Jennyfer cũng đã đứng lên, nắm tay bạn thật chặc :
– Không, mình cũng đi với Jes, hai đứa mình nấu cái gì ăn… Rồi chờ anh Nhiên về…
Không khác gì Jessica, sâu trong trái tim Jennyfer, cô cũng rất thích anh chàng con chủ nhà cô ở trọ. Một chàng trai châu Á nhưng phong cách và cách cư xử không thua gì những chàng trai hào hoa, phong độ ở quê hương cô… Cái quan điểm sống, cái nhìn nhận vấn đề thiên về tình cảm của cô và các cô gái Âu Mỹ nói chung rất phóng khoáng và thoải mái… Thích là thích mà không thích là không thích, sự thẳng thắn, rõ ràng luôn luôn thể hiện qua cách sống và suy nghĩ của họ, không giống với con gái bản xứ luôn kín đáo, e dè… hay sợ người ngoài đánh giá là con gái không đứng đắn, không ngoan hiền, dịu dàng… Thỉnh thoảng cô phải đem thân đi kiếm tiền là do cuộc sống đưa đẩy, áp lực chớ tuyệt nhiên cô không phải là đứa con gái dâm đãng, dễ dãi hay coi thường bản thân mình, điều đó là cực chẳng đã mà thôi… Cô thích Nhiên nhưng không dám biểu lộ cũng bởi việc cô đã làm, cô cho là mình không xứng đáng, không đủ tư cách làm bạn của anh, cô khác Jessica ở chỗ đó… Và chính Jessica cũng rất hiểu tâm trạng của bạn mình, chẳng có gì mà hai cô không san sẻ cho nhau, huống chi cùng thích một người con trai chẳng phải là gì to lớn để các cô không còn là bạn với nhau nữa…
Chẳng qua, Jessica dám công nhiên biểu lộ tình cảm của mình là bởi cô không bị ràng buộc bởi sự tự ti mặc cảm như Jennyfer… Thôi thì, đánh cuộc với số phận, với cuộc đời một lần, cứ nghe theo lời Jessica, chia sẻ hoàn cảnh cùng anh để coi anh có thể giúp gì không?… Chuyện Jessica đã từng có một buổi chiều và một đêm khoái lạc tận cùng với Nhiên cô cũng đã biết, nhưng hoàn toàn Jennyfer không hề biết chuyện Jessica đã kể cho anh nghe chuyện Jennyfer phải kiếm tiền một cách đáng buồn như vậy…
Nhưng trời đã tối lâu rồi mà sao nhà Nhiên vẫn chưa thấy có ánh đèn, giờ này mà sao anh chưa về?… Cả hai cô đều có cùng một suy nghĩ và tâm trạng như nhau về sự trễ nãi vắng lặng của Nhiên trong tối nay…

***​

Thấy Hồng Vy cứ ngồi bên giường con trai khi trời đã tối lâu rồi, mấy cô y tá cũng đã cho nó uống thuốc, chích thuốc rồi và thằng nhỏ đã say ngủ và giảm sốt nhiều… Sợ cô lo lắng quá lại đau bệnh theo con nên Nhiên vỗ nhẹ vai cô :
– Chị lên giường nằm nghỉ đi, để Nhiên ngồi với cháu một chút… Nhưng chắc có lẽ không đến nỗi nào đâu… Bác sĩ nói rồi… Thằng nhỏ chỉ bị cảm sốt thôi chớ không có gì nguy hiểm, để nó ngủ, chị nghe Nhiên, lên giường ngủ đi…
Hồng Vy không đứng lên mà thò tay nắm chặc bàn tay ấm áp đang để trên vai mình, cô quay mặt hôn lên bàn tay đó rồi ngước nhìn anh… Đôi mắt đen láy có vành mi hơi đỏ vì khóc hồi chiều chớp chớp, ánh lên một sự thâm tình khó nói, cô cúi xuống giọng cô trĩu nặng :
– Chị cảm ơn Nhiên nhiều lắm… Không có Nhiên chiều nay kịp về chở nó đi bệnh viện thì chị không biết hai mẹ con chị bây giờ làm sao nữa… Nhiên còn hơn cả ba nó nữa…
Sợ cô nói nữa lại tủi thân rồi khóc, anh cúi xuống kéo cô đứng dậy, vừa nói vừa đẩy cô tới bên cái giường bên cạnh giường thằng nhỏ :
– Thôi… không có nói nhiều chuyện ơn nghĩa gì ở đây hết… Không có Nhiên thì cũng có người khác… Nghe lời Nhiên, đi ngủ đi…
Cô leo lên giường nhưng lại thắc mắc :
– Ủa… rồi Nhiên ngủ đâu?…
Anh mỉm cười, nhìn cô dịu dàng :
– Nhiên ngủ ở đâu chẳng được. Có cái ghế của bộ salon nhỏ kia kìa… Nằm ở đó một chút cũng được…
Cô kéo tay anh lại giữ chặc :
– Hay là… hay là Nhiên lên đây nằm chung với chị… Hơi chật một chút nhưng mà còn hơn Nhiên nằm dưới kia… lạnh lắm…
Anh nheo mắt nhiều ngụ ý :
– Nằm chung rồi lỡ…
Hai má cô hồng lên, đôi mắt đen lườm một cái thiệt dài :
– Ai biểu lỡ cái gì mà lỡ… đầu óc đen tối…
Nhưng rồi nghĩ cái gì đó, cô lại mỉm cười thật dễ sinh sự :
– Mà có lỡ thì… cũng được chớ sao… làm như Nhiên với chị chưa… chưa lần nào…
Tới đây thì cả hai người đều cùng chung một thay đổi… Ánh mắt Nhiên nhìn cô đã từ vẻ dịu dàng đằm thắm đã chuyển sang như có lửa bắt đầu nhen nhóm, dưới háng anh cũng bắt đầu rục rich nở căng… Còn Hồng Vy cảm thấy dưới bụng cô quặn lên một cơn nóng căng căng, hai núm vú tự dưng mà nổi cơn ngứa ngáy… hai má cô từ từ đỏ lên để trong ánh mắt lung linh ẩn giấu lời mời gọi khiêu khích…
Vì cô đang ngồi trên cái giường bệnh viện hơi cao nên Nhiên chỉ cần cúi xuống một chút là đôi môi anh đã chạm nhẹ lên đôi môi hồng căng mọng… Hai đôi tay ôm choàng lấy nhau siết nhẹ… Hơi thở Hồng Vy dồn dập trong khi đầu lưỡi cô đang được Nhiên mút nút thật nhẹ nhàng nhưng khơi gợi ngọn lửa tình dục vọng cháy lên… Khi đầu lưỡi Nhiên đưa qua cho cô thì hai tay anh đã đưa lên hàng nút áo bộ đồ ngủ cô thay từ lúc đầu hôm, để khi nụ hôn vừa tạm dừng thì hai vạt áo cô đã được hai bàn tay anh lật ra khỏi bờ vai mềm trắng muốt… Nhiên thả vòng ôm bước ra kéo cái chốt cửa phòng bệnh, lỡ mấy cô y tá buồn buồn đi dạo mở vô nhìn thằng nhỏ thì không hay chút nào…
………………………………………