Những Người Bạn Vợ – Seri Truyện Dài Cực Hay ( Update Chap 65 )

Chap 7 : Hồi ức tình yêu

– Khổ thân bạn Thảo quá, số nó khổ rồi.

– Ừ, vội vàng nhanh ẩu giờ hối không kịp rồi

– Đấy, đời con gái chỉ có 1 lần, chọn sai là khổ một đời. Nên tao cứ từ từ , bố mẹ giục kệ chúng mày ạ. Mà ông Hưng chả có chính kiến gì, tưởng yêu thương vợ lắm ai dè bố mẹ bảo gì cũng nghe chẳng bảo vệ vợ gì cả.

– ….

Suốt chặng đường quay về Hà Nội, mấy cô gái ngồi trò chuyện quanh về đám cưới và lựa chọn, ông chồng mới của Thảo, đều xót xa cho cô bạn mình. Mới đây vẫn còn nhí nhảnh, tinh nghịch, đều têu mọi cuộc ăn chơi, ấy vậy mà giờ đã thành con nhà người ta. Phải nghe theo những thứ trong một gia đình cổ hủ hết sức, Thìn thì thấy bình thường, cơ bản anh cũng không quá thân thiết với mấy cô bạn vợ trừ những cuộc ăn uống, chém gió chung. Có thì cũng là sự thương cảm thoáng qua, còn quan điểm của anh tất cả vẫn là do bản thân mỗi người chọn lựa. Chưa chắc nhìn như vậy mà Thảo đã cảm thấy khổ, chưa nói chuyện đường xa không ai biết trước được sau đó gia đình chồng Thảo có cưng chiều con dâu thì sao.

– Như Thanh Dương là sướng nhất ý nhỉ ! Có anh Thìn quá là tuyệt vời luôn , ai cũng ghen tỵ.

Loan đổi chủ đề, Loan có một giọng nói trong vắt, như họa mi hót lúc bình minh, khuôn mặt thanh tú trái xoan, mái tóc dài tới thắt lưng bóng mượt. Cô chủ nhỏ kiêm PG bán chuyên luôn là người nhẹ nhàng, tình cảm. Bất cứ ai nói chuyện với cô đều tìm được sự dễ chịu và cảm giác nhiệt tình. Thêm vào là sự xinh đẹp, cao ráo, đôi mắt to ngây ngô, nghe đâu số trai tán cô cũng đủ xếp hàng hết luôn cái đường Nguyễn Chí Thanh.

– Ghen thì mày giành lấy đê ! _ Thanh Dương trêu

– Giành được của mày ý ! Anh Thìn ngoài Thanh Dương ra thì cả thế giới không quan trọng anh nhở ?

– Thế tao mới chọn ! Ai như mày, kén mãi vẫn FA

– Kén đâu ! Tao chỉ không cảm thấy có ai thật lòng chứ tao chẳng có yêu cầu gì ? Nếu đặt giả sử tao xấu xí thì liệu có anh nào thèm ngó không ý ?

Loan không ngờ là cô sẽ được trải nghiệm chính câu nói này rất sớm, phải chăng là khẩu nghiệp ?

– Anh Thìn quá yêu chiều mày luôn ý Dương ạ ! Tao lấy chồng cũng phải tìm một người cỡ anh Thìn trở lên he he ! _ Linh chêm vào

– Tôi thành chủ đề để các cô nói đấy à ?

….

Hôm nay Thìn không ôm chặt vợ như mọi khi, thực tế Thanh Dương thích nằm thoải mái không bị gò bó, ôm ấp, nhưng vì Thìn rất yêu nàng nên 3 năm nay rồi. Trừ những ngày nàng khó chịu hay yêu cầu, không thì Thìn luôn ôm chặt lấy vợ , để vợ gối đầu cả đêm. Bao giờ cũng đợi chồng ngủ là Thanh Dương nhẹ nhàng gỡ tay chồng ra và nằm cách ra chút. Không hiểu sao cô chỉ quen nằm 1 mình rộng rãi, có lẽ vì từ bé đã như vậy rồi nên khó có thói quen rúc vào lòng chồng làm nũng như một người phụ nữ bình thường.

Thanh Dương nhìn chồng mình đang nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nghĩ tới cuộc sống của cô bạn mình sau khi lấy chồng cảm thương vô cùng. Rồi cô lại thấy mình thật may mắn khi tìm được Thìn, mỉm cười nhớ lại chuyện yêu và trao trinh tiết cho Thìn.

Đó là một buổi tối, cô theo hẹn của người bạn cấp 3 – Ngọc Thương đi ăn tối ở ngoại thành cùng bồ của cô ta. Cô được cho biết còn có thêm hai người, đó là Thìn và một cô bạn khác, mục đích là đi ăn thử tại nhà hàng mới khai trương của 1 anh bạn cùng với việc giới thiệu để kết nối 2 người cô chưa biết là ai kia thành một đôi.

Lên xe cô gặp Thìn đầu tiên, ngồi ngay cạnh, ghế trước là Thương và bồ của mình. Mặc dù anh chàng kia đã có vợ, nhưng lối sống phóng đãng của Thương không phải là vấn đề Dương quan tâm. Cô không có thói quen tra vấn cuộc sống người khác nhiều.

Về chàng trai tên Thìn, Thanh Dương ấn tượng sự thông minh , gì cũng biết của anh chàng, nhưng có vẻ là anh chàng bị ép đi chuyến này, thấy phàn nàn về việc bị bồ của Thương vào tận nhà lôi đi. Tức hai người này là bạn từ trước.

Trang lên xe – đây là cô gái hôm nay cố tình bị gán ghép làm quen với Thìn, mùi nước hoa cao cấp vang vảng, Thanh Dương nhìn cách ăn mặc và mùi nước hoa đoán ngay ra đây là một cô gái gia cảnh giàu có tại Hà Nội, cái biệt thự lúc đón cô chắc chính là nhà của cô luôn.
Suốt buổi đi chơi, cả Thương và bồ của cô liên tục gán ghép hai người, bắt người này gắp thức ăn cho người kia, ngồi đối diện nhau, rồi bắt chúc rượu nhau… Bữa ăn có thêm chủ nhà hàng và một người bạn khác, nhưng cả câu chuyện đa phần là tập trung vào Thìn và Trang.

Thanh Dương như là người ngoài cuộc, lặng lẽ ăn, thi thoảng lén nhìn Thìn ở góc chéo bàn. Cô dấy lên một cảm giác kỳ lạ, hơi bực bội, không phải vì mình chỉ là người đi ké cho vui, mà cô không tả được cảm giác của mình. Mơ hồ cô muốn mình thay thế vị trí của Trang trong bữa tiệc này, có thể là do tính háo thắng từ bé. Đến em gái mình, cô cũng không bao giờ chịu thua kém khi bố mẹ yêu chiều.

Câu chuyện đi hết từ chính trị, lịch sử rồi vòng ra luận tam quốc, rồi cuối cùng là thơ văn, cũng như tham gia vào bàn nhậu lại thêm mấy người cứ nối nhau tới. Thanh Dương ngạc nhiên về khả năng ăn nói cũng như kiến thức của Thìn. Không có gì làm khó chàng được, không có vấn đề gì chàng không am hiểu chi tiết, tới mức khi chủ quán thách thức chàng làm một bài thơ ngay trên bữa nhậu về một chuyện anh vừa kể ra, lỡ hẹn và tiếc nuối 1 cô gái đã đợi chờ anh ( thực ra anh ta tiếc vì lỡ hẹn nên không được chén cô nàng đó) .

Trước sự thách thức này, các thanh niên trên bàn nhậu có vài ánh mắt hả hê vì thấy Thìn đã im lặng đôi ba phút, chắc trong đầu đang nghĩ “chém gió cho lắm vào giờ éo làm được câu thơ nào”. Ý nghĩ đó vừa sượt qua thì Thìn gõ nhẹ cái đũa, hắng giọng đọc một lèo :

Em đã chờ anh biết bao lâu ?
Nâng ly rượu cạn uống vơi sầu.
Tình mình trăm ngả không cùng lối.
Chờ có bao lâu , nghĩa gì đâu !

Bộn bề mà vẫn cứ vấn vương,
Chờ đợi nhớ mong những đêm trường.
Mặc người phũ phàng quên ngày cũ,
Chỉ có mình anh vẫn nhớ thương.

Nay gặp nhau đây miệng tươi cười,
Nào biết lòng anh vẫn thế thôi.
Giận người vội vàng quên hẹn ước,
Chỉ có mình anh cứ bồi hồi.

Giờ em đợi anh có lâu không ?
Có buồn có nhớ, có mệt không ?
Tình anh giờ chỉ như gió thoảng,
Mặc kệ cho ai thích đợi trông.​

Cả bàn nhậu và bàn ngồi bên cạnh trong giây phút Thìn cất tiếng từ câu thứ 2 im lặng như tờ, giọng đọc tha thiết truyền cảm đi vào lòng người. Kết thúc bài thơ, cả bàn bên cạnh hướng ứng vỗ tay rào rào, mấy thanh niên đứng dậy sang chào bàn xin được làm quen với cao thủ thơ văn nói được làm được này.

Mắt Thanh Dương cũng như mắt Trang xinh đẹp kia lung linh nhìn Thìn đang tiếp rượu mời, mấy thanh niên khác thì mặt hớn hở chúc rượu nhưng có vẻ không vui cho lắm. Tại sao có thằng đàn ông hoàn hảo cỡ vậy, được giới thiệu là kiếm tiền rất giỏi, gì cũng giỏi, lại văn thơ lai láng, uống rượu nãy giờ như voi uống philatop mà mặt chả có biểu hiện gì khiến thay vì định chuốc anh ta say, bọn chúng phải suy nghĩ lại sợ mình bị chuốc ngược thành trò cười. Chả phải gái thiên hạ sẽ của hắn hết hay sao ?

Trên chuyến xe trở về , hai tay Thanh Dương nắm chặt nhau đặt giữa hai đùi. Cô cảm thấy khó chịu, ghen tỵ hiện ra rõ ràng trong đầu cô, tại sao không phải là cô được giới thiệu cho anh chàng Thìn hôm nay. Nhưng liếc mắt sang Trang đang tíu tít hỏi han Thìn, cô nhận ra mình còn kém, Trang xinh đẹp hơn, sang chảnh hơn một cô gái dù giàu có vẫn là mới từ tỉnh xuống vài năm như cô. Có đàn ông nào mà không thích bộ ngực phập phồng và vẻ lẳng lơ kia ? Chả sớm thì muộn hai người này sẽ dính lấy nhau, trở thành người yêu, nghĩ tới điều đó Thanh Dương bấm chặt móng tay khiến tự bản thân đau nhói.

Khi Thanh Dương bước xuống xe, Thìn đang đứng cạnh cửa xe, anh đã mở cửa cho cô và xuống trước, đợi cô vào nhà lại cùng xe bạn đi về. Còn Trang thì đã xuống căn biệt thự của mình từ lâu trước đó, không quên liếc mắt đưa tình dâm đãng với Thìn. Thanh Dương hơi cúi mặt xuống, chào mọi người và tiến về ngõ nhỏ. Bỗng Thìn nói khẽ :

– Em cho anh xin số điện thoại được không ?

“Gì đây ? thằng cha này dâm dê muốn lập chợ đầu mối chuyên cung cấp rau cho hắn à ? Đã có em Trang, cả buổi giới thiệu cho hắn hoành tráng thế này mà hắn lại còn xin số mình, còn lâu nhé, bà đây không thèm, đi mà về tíu tít với em Trang xinh đẹp sang chảnh kìa !!”

– Dạ số em là 0989*** *** ạ !

– Cảm ơn thiên thần nhỏ nhé !

Thìn lên xe, chiếc xe lăn bánh, Thanh Dương mỉm cười, sung sướng nhảy chân sáo đi về nhà.

// chú thích : Bài thơ trong chap này là mình viết tặng 1 ông anh để ông ý tặng cho 1 ng hụt thành bạn gái. Do ông ý đi nước ngoài 2 năm, hẹn hò đợi chờ nhau mà sau hơn 1 năm cô gái kia lại quyết định đi lấy chồng. Trong một bữa nhậu kể chuyện buồn, kể lể cô nyc hỏi thăm qua facebook, mình đã viết tặng ông ấy bài thơ này vào hôm sau để post lên như là câu trả lời thay cho việc inbox.