Những Câu Chuyện 18+ Kỳ Bí – Thể Loại Cực Hay

Số 1​

Gió táp mạnh vào mặt mỗi khi Loan nghiêng đầu ngó đường phía trước. Ngồi đằng sau thằng bồ phóng con phân khối lớn giữa đêm như thế này, nàng thấy lâng lâng kèm sự sợ hãi mơ hồ. Thật lòng thì mới quen nhau được nửa năm đã cho nó chở đi 1 mình thế này, cũng hơi bạo thật, Loan nghĩ thầm. Nhưng thôi, xưa giờ cũng không có “hiền hậu” gì, “mình quen bao nhiêu thằng rồi, cũng có làm sao đâu”.

Nghĩ vẩn vơ trong đầu chán thì nàng lại kiếm chuyện để làm. Ôm chặt Lộc – thằng người yêu đang rướn ga tầm 120km/h do có tí men – Loan hỏi:

– Anh, chậm thôi.

– Gì đấy, anh đi chậm mà

– Xạo quá ông, gió vù vù như vầy mà chậm hả?

– Thì tối gió nhiều nó mát.

– Thôi mát cái đầu ông ấy, chậm lại.

– Chậm rồi!

– Có nghe em không?

Nàng quát khẽ bên tai Lộc. Hắn lỳ như gì ấy, hồi mới quen cũng kiểu ấy, khó bỏ. Thôi nói không nghe thì làm.

Loan đưa tay xuống hạ bộ thằng bồ, bóp nhẹ:

– Giờ không nghe là em cho nghỉ đẻ đó nha.

– Ái, từ từ em. Anh thốn á.

– Ai bảo, có giảm ga không? Lỳ này!

Loan cố tình bóp mạnh 1 phát nữa. Thằng Lộc nhảy nhỏm, nghiêng đầu ra phía sau bảo nàng:

– Hư quá!

– Ai hư?

– Em!?

– Em cái đầu anh ấy!

Lộc giảm ga thật. Loan thấy vậy mừng thầm, quả là nói cũng không bằng làm. Nhưng mà, sao sai sai. Chậm gì mà như xe đạp rồi?

Chiếc Ninja màu đen dừng lại trong đêm tối. Lộc chống chân xuống vệ đường, quay ra sau, gõ nhẹ lên trán Loan. Nàng tròn mắt hỏi:

– Ủa gì vậy sao anh dừng lại vậy?

– Gì mà gì, hư quá rồi.

– Ủa ai hư? Đi tiếp đi anh tự nhiên dừng lại.

Loan đưa mắt nhìn quanh. Con đường tối đen như mực. Hai bên đường cao su thẳng hàng, nhìn vào trong sâu hun hút. Nàng thấy sợ, đập đập hông Lộc:

– Anh, em sợ. Dừng chi vậy, anh mắc….đái hả?

– Hỏi làm gì. Mắc cái khác.

Thằng Lộc thả nhẹ con xe xuống cái dốc nhỏ thẳng vào hàng cao su. Bơi bơi độ tầm vài chục mét, nó dừng xe lại. Đá chống bước xuống xe, nó xoay ra sau nói với cô bồ đang rúm người lại:

– Rồi, giờ biết tội chưa?

– Tội gì. Thôi anh, đi ra đi, vô đây làm gì vậy tối thui tối mò.

– Tội em lớn lắm, phạt nhanh thôi.

– Phạt cái đầu anh!

– Ừ phạt cái đầu anh đi.

Kéo Loan xuống xe, Lộc tháo vội đôi găng tay da. Rút trong túi cái khăn mùi xoa, nó kéo phéc mơ tua, rút vội cây hàng bật tung cái pặc. Lau đâu đó sạch sẽ rồi chu miệng hôn cái chóc vô khuôn miệng cô bồ, rồi nó chụp cổ Loan ấn xuống.

Từng cú nuốt sâu, liếm láp đầu nấm mà Loan dành cho Lộc, nó đều hưởng thụ tốt. Từ dạo mới quen nó đã biết, Loan là cao thủ trong cái món ăn chơi này. Chưa có một cô bồ nào bú nó đã như Loan, giống như là ăn một cây cà lem mập ú dài 14 phân của nó vậy.

Loan ăn ngon lành, mặc dù hơi bực mình tí nhưng mà cũng có tí hưởng thụ. Không biết sao chứ nàng thích cái mùi hơi ngai ngái của dương vật Lộc, và cả cái cách mà nó luôn nghĩ cho nàng khi lau sạch sẽ trước khi bắt nàng bú. Nàng thích như vậy, cảm giác được tôn trọng. Nghĩ vậy Loan bú càng hăng hơn, tuốt mạnh thân cây hàng, ngậm sâu rồi liếm láp quanh lỗ sáo.

Tay thằng Lộc vò vò càng lúc càng mạnh mớ tóc Loan. Nó phê lắm rồi. Loan biết, nàng nhả ra, ngẩng đôi mắt như con mèo ngoao hỏi:

– Đã lắm hả, muốn ra chưa?

– Ờ…đã em…nãy anh mém…

– Không được rồi, đợi em.

Nàng đứng dậy, vén cái váy liền thân lên, lộ ra cặp mông đùi ngon nghẻ trắng bóc và cái lọt khe chữ T ren màu đen. Thằng Lộc mê lắm, nó ghiền nhìn nàng mặc lọt khe đen, vì 2 màu trắng đen tương phản nhau cộng thêm mớ đường cong mẩy mượt chết người luôn làm nó nứng bất ngờ. Bây giờ thì vừa được bú xong còn nứng cỡ nào.

Không chờ nàng nói gì, Lộc ép vào, đập dương vật đang căng hết cỡ vào cái mông tròn của Loan kêu bộp bộp. Nó vạch ngay cái quần lọt khe sang chà nhẹ vào âm hộ nàng đo thử độ ướt. Vậy cũng bằng thừa, Loan đã chổng mông ra thì không ướt nhẹp cả cái âm hộ không lông thì còn sao nữa.

Cái đầu đỏ hỏn đi vào từ từ, kiểu như nó đang cảm nhận từng lớp da, từng nếp gấp âm đạo của Loan. Nàng bặm môi, thả lỏng người và hơi ưỡn mông ra sau phụ họa với Lộc. Đâm gần hết cây thằng Lộc lại rút bớt ra, rồi lại đâm sâu vào. Sau vài nhịp nó bắt đầu nắc, tiếng bạch bạch nhanh dần. Hai tâm hồn đang rạo rực nứng hết cỡ, Lộc kéo cao cái váy lên cho Loan cầm, vươn tay ra vạch 2 bầu vú căng tròn ra khỏi áo ngực, nắn bóp không ngừng, chà xát 2 đầu ti cứng ngắc của Loan.

Loan sướng không thể tả. Gì chứ chịch nhau là nàng với bồ hợp nhất. Vừa cảm nhận 2 bầu vú được vần vò hết cỡ, vừa thốn và phê từ những cú đâm sâu liên tục của Lộc. Nàng hơi xoay lại, quàng tay kéo đầu Lộc lại, nút lưỡi liếm láp khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của nó.

Đã 4 phút trôi qua, Lộc nắc càng lúc càng hăng. Loan biết cũng sắp rồi, nàng dạng chân ra rộng hơn, cúi người sát xuống yên xe. Bấu chặt vào chờ đợi. Nàng cũng gần tới rồi, không biết có được cùng lúc với Lộc không.

Thốc những cú thật mạnh bạch bạch bạch vào mông Loan, Lộc chụp 1 tay vào bờ mông mịn màng, 1 tay kéo căng cái lọt khe ra kiểu thắng dây cương, rồi phun phọt cho bằng hết mớ tinh dịch 2 bữa nay vào sâu trong âm đạo cô bồ. Cả 2 đều rùng mình cảm nhận từng đợt dịch ấm nóng đang lấp đầy trong Loan.

Nàng thu người lại, xoay ra quỳ xuống, liếm láp cái dương vật đang căng cứng những giây cuối, liếm láp quanh rồi liếm cái đầu đỏ hỏn đang cố phụt ri rỉ mấy giọt tinh cuối cùng. Cũng cùng lúc đó, Loan đưa tay xuống miết liên hồi vào cái hột le đang căng cứng nhớp nháp. Nàng vừa bú thỏa mãn cho Lộc vừa cố tự thủ dâm cho mình.

Lộc phê lắm, nhắm nghiền mắt, ngả đầu ra hưởng thụ. Cảm giác vừa phọt xong được bú, cái đầu khấc nó còn nhạy cảm vô cùng được chiếc lưỡi kỳ diệu của Loan chăm sóc, nó đã vô cùng. Bỗng nàng ngậm chặt, ngậm thật sâu cái khúc dương vật đang từ từ mềm ra của Lộc, rồi miết như chưa từng được miết vào âm hộ và hột le. Hai đùi nàng giật giật, mông nhíu lại. Từng cơn sóng trào trong âm đạo nàng tứa ra, hòa lẫn với tinh dịch sót lại nhễu xuống nền cỏ.

Nàng ngậm thật chặt trọn cái dương vật giờ đã bé tí lại trong họng, rồi nhả ra, lấy hơi thở hổn hển. Lộc kéo đầu nàng ngẩng lên, nhe răng cười sảng khoái. Nó biết 2 đứa đã ra gần như cùng lúc, việc mà hầu như lần chịch nào cũng xảy ra. Loan đang vuốt vuốt nhẹ cái âm hộ nhầy nhụa nước nhờn, cảm nhận những tia sướng khoái cuối cùng.

– Đã chưa, phạt sướng không?

– Sướng cái đầu anh!

– Ừ đang sướng lắm, đầu nhỏ cảm ơn đầu to nhé.

– Quỷ. Thôi lau rồi đi tiếp đi anh.

– Ừ ok zợ!

– Ai zợ mấy người?

Chiếc xe lao đi trong đêm tối tĩnh mịch, xé gió phá bỏ sự im lặng trên cung đường. Đã mười một giờ rưỡi, Loan khi nãy nhìn đồng hồ của Lộc mới biết khuya đến vậy. Nàng bây giờ ôm chặt người yêu, ngả đầu vào lưng, trong trí óc còn loang loáng cảnh khi nãy. Dương vật, mùi ngai ngái, mùi da yên xe, thốn nơi âm hộ, ấm nóng, nhầy nhụa, hôi. Ừ, hôi hôi. Ủa mà hôi gì? Nhớ có vậy.

Cái trạm xăng bên đường vừa ngang qua, khuya rồi đóng cửa tối thui. Nàng mơ mơ màng màng. Mỉm cười nhẹ, cọ mũi vào lưng của Lộc, Loan thiếp đi khi nào không hay. Gió mát cộng thêm trời khuya, thì vậy thôi.

Mở mắt khi trời sáng, nàng chợt thấy đau mắt nên nhắm lại. Đi gì nhanh dữ vậy ta, loáng cái đã sáng trưng. Ừ, thôi kệ, chắc gần tới nhà rồi. Loan dụi đầu vào lưng Lộc, cố làm nũng:

– Anh, sao sáng lẹ vậy, nãy giờ em ngủ không biết gì.

– Anh!

Ráng mở mắt ra định chửi cái tên đầu đất này sao hỏi không trả lời, Loan chợt nhận ra đầu mình đang tựa vào không khí. Ủa gì kì? Nhập nhoạng lấy lại thị lực, nàng bỗng giật mình.

Thì ra cái “trời sáng” mà nãy giờ nàng tưởng, là một cái đèn hột vịt treo trên đầu nàng. Ngơ ngác nhìn quanh, Loan không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ủa đang ở đâu vậy, rồi tự nhiên đang trên xe sao giờ trên ghế. Nàng đứng dậy nhìn qua cái khung cửa sổ cạnh bên. Bên ngoài vẫn tối. Nhìn có vẻ quen.

Nàng đứng dậy, cảm giác khá uể oải và quái quái. Nhưng thôi, gì thì gì, kiếm Lộc cái đã. Tự nhiên cái như vầy, rồi biến đi đâu mất tiêu vậy. Bước vài bước đến cái cửa gỗ cũ, nàng xoay tay nắm định bước ra ngoài cái nơi không biết là đâu này.

Bên ngoài gió lạnh, khá yên tĩnh. Bước ra được vài bước, nàng cảm thấy đã phát hiện ra cái gì. Dợm bước chầm chậm, Loan nhìn quanh, tập trung đầu óc để phán đoán cảnh vật chỗ này. Hình như…

Cái nơi nàng đang đứng, là cái sân rộng. Của một cái trạm xăng đang đóng cửa.

Sao vậy, trạm xăng? Nhìn mớ hàng rào lưới phía xa đang quây cái sân trong im lìm, Loan chìm trong một mớ câu hỏi. Đang đi đường sao vô đây? Rồi thằng bồ đâu? Rồi sao không có ai vậy?

Thật, không thấy bóng dáng một người nào. Hay cái gì nào. Nàng bước qua nhìn 2 cái trụ bơm xăng cũ kỹ, dinh dính mớ dầu nhớt. Lúc nãy nàng đi từ căn nhà phía bên hông trạm xăng, giờ nhìn vào căn nhà chính ngay 2 cái trụ, cũng đóng cửa im lìm. Bên trong tắt đèn.

Cố xâu chuỗi 1 mớ thông tin hỗn độn không đầu đuôi từ nãy giờ, Loan thật sự mơ hồ. Nghĩ muốn nổ đầu cũng không ra gì. Tự nhiên trên đường rồi vô trong đây. Lộc đâu mất tiêu. Cái trạm xăng đóng cửa tắt đèn im lìm không có ai. Tắt đèn. Không có ai.

Ủa, có chứ. Mình nè, người duy nhất đang ở đây! Đèn, phải rồi, nãy đi ra khỏi căn nhà kìa, là có mở đèn mà?? Loan quay lại nhìn vào để xác minh. Cái đèn hột vịt vẫn mở. Ừ nãy giờ vẫn thế mà.

Loan cảm thấy, sao càng nghĩ càng rối vậy. Nhỏ tới lớn, cái gì phải suy nghĩ nhiều, là nàng bỏ qua luôn. Nhưng mà lần này, bỏ qua thì được gì? Không làm gì cả ư, sao được, rõ ràng nàng phải làm cái gì đó.

Nghĩ miên man một lúc, Loan định đi vào trong căn nhà lúc đầu, xem thử xem có cái gì tìm ra manh mối không. Bước đến gần cửa, bỗng Loan nghe có tiếng gì trong nhà. Giật thót mình, nàng nép vào cạnh tường. Suy nghĩ vài giây, Loan gọi khẽ:

– Lộc hả anh?

(tiếp)

Bên trong không có tiếng trả lời. Tim Loan đập mạnh hơn bao giờ hết. Giờ vào đó hay sao? Có…có nên vào không?. Đầu óc Loan lúc này rất muốn trống rỗng. Nhưng không được, không vào thì đứng ngoài làm cái gì? Còn vào thì…cũng không biết là có cái gì.

Nhắm mắt lại, Loan thầm nghĩ: “Nếu là anh thì tốt, không phải thì cũng phải biết mò đến cứu em đấy nhé!”

Rồi. Không còn gì để vương vấn cái gió lạnh ngoài này nữa. Loan rụt rè xoay tay nắm cửa.

Bên trong vẫn là căn phòng có cái đèn hột vịt ấy. Nàng bước nhẹ nhàng vào. Thật chậm. Tay đặt lên vú, à không tim. Lúc này thật sự, mở toang mắt nhìn cũng dở mà nhắm lại thì càng dở hơn. Bước đến gần cái ghế, cũng là chỗ giữa phòng, nàng tiếp tục thu nạp và xử lý nhanh nhất có thể mọi hình ảnh. Ghế, bàn này, bóng đèn, kệ gỗ, bồn rửa, bếp ga, cái thùng. Cái thùng!

Loan nhói tim 1 cái. Nhìn quen vậy. Trời cái thùng đồ của chiếc Ninja đây mà! Cái thùng gắn thêm chứa đồ của con xe thằng Lộc nằm chỏng chơ. Nắp thùng hơi mở. Vậy rõ ràng là có ai đem vào đây, mở ra để đó.

Nàng ngồi xuống, 1 tay vẫn đo nhịp tim, 1 tay từ từ chạm vào cái nắp thùng. Thình thịch, thình thịch. Nàng như cái ống nghe bác sĩ, nghe rõ từng nhịp bơm máu của mình. Ước gì, nàng ước gì tim mình ngưng ngay tại lúc này, để có thể tập trung vào cái thùng đang sắp được mở ra.

Loan che miệng, không tin vào mắt mình. Cái thùng lúc trước đựng đầy đồ đạc của Lộc, giờ trống trơn. À không, vẫn chứa 1 cái điện thoại to tổ chảng. Nàng ngập ngừng 1 lúc, rồi cầm lên. Cái điện thoại này nàng biết chắc không phải của Lộc, vì nó là 1 cái điện thoại to tướng đầy nút bấm kiểu ngày xưa. Kiểu gì nhỉ, cố nhớ lại đi, hình như đã thấy trên TV. À phải rồi, cái quỷ này là điện thoại vệ tinh!

Xoay qua lật lại cái điện thoại đã rồi, Loan nghĩ, không lẽ khi nãy tiếng động nghe được phát ra từ đây? Từ cái đồ quỷ này? Có thể.

Nhưng mà không đúng! Tiếng lúc nãy…nghe như…va chạm nhẹ cái gì đó, cái điện thoại này cùng lắm là rung lên chứ va chạm thì sao tự nó làm được!

Lúc này thì Loan càng hoang mang hơn. Không phải cái này, thì là cái gì. Nàng nhìn quanh. Không có gì đáng nghi cả. Đặt chiếc điện thoại lên bàn, ngồi xuống ghế, Loan nghĩ: “Bây giờ phải cố nghĩ lại từ đầu, không thì có chuyện gì nguy hiểm cũng không biết đường mà đỡ! Bực quá sao phải nghĩ mãi thế này.”

Nghĩ không phải là sở trường của Loan. Nàng thường làm theo bản năng, giống như khi nãy Lộc nhấn đầu xuống là nàng không nghĩ ngợi nhiều phập ngay vào cây hàng nóng ấy. Nghĩ lại, nghĩ lại mà…sao thấy khó chịu quá nhở. Nàng thò tay vào váy, chạm đến cái quần lót sờ thử. Ướt âm ẩm, phải rồi nãy mình phê quá mà nên giờ như thế này đây. Không thể để thế này được, công sức bao lâu giữ gìn con chim non hồng hào múp máp sạch sẽ, giờ để vậy bị nấm cho coi.

Loan thở dài. Đưa tay nhổm người nàng kéo chiếc quần lọt khe ra, đặt lên bàn. Nhìn nó lại nhớ đến Lộc, khi nãy lúc hắn sắp phọt thì kéo muốn đứt cái quần người ta luôn ấy. Giờ thì, ở đâu vậy tên kia! Nếu bây giờ có anh thì có chuyện gì cũng dễ dàng hơn rồi, Lộc ơi!

Nghĩ miên man một lúc, Loan chợt thấy hình như có gì đó sai sai. Nàng hơi khịt mũi. Cái gì vậy, hôi quá. Nhìn sang cái quần, ngập ngừng một chút rồi nàng cầm lên ngửi thử. Quái, đúng rồi, mình cũng đâu ở dơ lắm đâu mà có mùi. Hay mùi chân? Nách? Không phải. Nói về ở sạch thì Loan đứng 2 không ai dám đứng nhất!

Vậy là mùi gì? Sao thấy nó lạ lạ, mà cũng hơi….quen! Kỳ vậy, mâu thuẫn quá. Nàng đứng dậy, lại nhìn quanh. Cũng không có gì khả nghi. Không có gì mà có mùi hả? Phải có cái gì!

Loan lại bấm bụng, đi chầm chậm quanh phòng. Nhìn hết mọi thứ. Gần như là ngửi hết mọi thứ. Ngoài vài cái chỗ hơi có mùi mốc ra thì làm gì có mùi. Ủa?! Mà sao hết cái mùi đó rồi?? Trời!

Nàng lại đưa tay che vú, à không đo nhịp tim. Mới vừa nghe được giờ lại không có? “Càng lúc càng kỳ vầy nè”

Loan nghĩ thầm. Nàng lại rón rén trở về nơi cũ. Ngồi xuống, dặn lòng phải tĩnh tâm lại thôi.

Rồi trời ơi, lại nghe rồi! Giờ lại có cái mùi quỷ quái đó! Má ơi!

Tim nàng đập nhanh hơn bao giờ hết. Rõ ràng…

Rồi nàng quay sang bên. Trong giây lát nàng chợt hiểu ra. Bên cạnh nàng, vẫn luôn là cái cửa sổ kiếng đóng kín. Kín nhưng mà, chắc chắn không thể ngăn được mùi.

Vậy ra, mùi từ chỗ này, chỗ cửa sổ. Không đúng, phải là từ cái gì đó bên ngoài, cạnh cửa sổ.

(còn tiếp)