Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Chương 09​
Cảm thấy Khả Hân không còn ở bên cạnh, tôi nhẹ nhàng bước xuống đất, giống như đêm qua, áp tai lên cửa, chăm chú lắng nghe nhưng không nghe bất kỳ âm thanh nào. Tôi không có ra khỏi phòng như tối hôm qua, trước hết, tôi chắc chắn sẽ không phát hiện ra điều gì, hơn nữa, tôi đã lắp đặt camera trong phòng ngủ của nó, chỉ cần ngày mai tôi lấy camera xuống để xem video giám sát, rốt cuộc tôi sẽ biết hai người có hành vi vượt quá giới hạn hay không. Sau đó, tôi cố gắng ngủ, không biết qua bao lâu, đếm bao nhiêu con cừu, cuối cùng tôi cũng ngủ thiếp đi.

Vào buổi sáng, tôi bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức như thường lệ, khi tôi bước ra khỏi phòng ngủ, nàng đã chuẩn bị sẵn điểm tâm. Lúc ăn sáng, thằng nhỏ Tư Kiến có vẻ vui vẻ hơn, bất quá nó và tôi giao tiếp vẫn tương đối ít, đối với Khả Hân nó rất thân thiết, đối với tôi tựa hồ như xa cách, nhưng tôi không quan tâm đến điều đó. Hiện tại cái tôi để ý chính là cái camera kia, liệu có phát hiện ra cái gì ngoài ý muốn không.

Trong lúc làm việc, tôi lái xe về nhà lấy camera ra khỏi rèm cửa phòng ngủ của Tư Kiến, tôi không sợ bị phát hiện. Là một phóng viên kỳ cựu, tôi có rất nhiều kinh nghiệm trong việc quay lén, trong đó bao gồm cả một số quan chức chính phủ thông minh, còn có một số thương nhân bất hợp pháp cực kỳ thận trọng, tôi cũng chưa từng thất thủ. Quay lén nó và Khả Hân những người còn thiếu kinh nghiệm và cảnh giác, còn không phải dễ như trở bàn tay sao.

Sau khi đến văn phòng, tôi kết nối camera với máy tính, bởi vì các nhà báo tin tức được giữ bí mật về các báo cáo tin tức của riêng mình và tài liệu, vì vậy tôi có một văn phòng làm việc tương đối độc lập, mặc dù không thể bì với văn phòng cá nhân, nhưng so với hầu hết các đồng nghiệp đã vượt trội hơn nhiều. Sau khi kết nối cáp dữ liệu USB camera video với máy tính, tôi bắt đầu bật video phát lại, trong lòng cảm thấy hơi hồi hộp, hy vọng không phát hiện ra bất cứ điều gì.

Tôi nhấp chuột để tua nhanh từng chút, bắt đầu từ khoảng thời gian tôi đi ngủ đêm qua. Tôi nhớ rõ rằng lần cuối cùng tôi xem nó trước khi đi ngủ là 21:37, vì vậy thời gian cũng bắt đầu từ thời điểm đó.

Trước khi Khả Hân bước vào phòng của Tư Kiến, tôi phát hiện nó có cử chỉ hơi khác thường. Mấy ngày nay, mỗi lần chúng tôi nhìn nó, nó đều im lặng, nhưng khi nàng bảo nó về phòng ngủ trước, nó phòng im lặng nằm trên giường nhìn trần nhà ngẩn người. Trong video tôi phát hiện, khi chúng tôi trở lại phòng ngủ, nó mất đi “giám thị” của chúng tôi, đột nhiên nó trở nên bồn chồn.

Nó nằm trên giường lăn qua lộn lại, thỉnh thoảng chạy đến bệ cửa sổ kéo rèm nhìn ra ngoài, sau đó cầm điện thoại di động chơi. Bây giờ điều kiện kinh tế tốt hơn, một cái điện thoại thông minh không có mắc bao nhiêu, vì vậy trẻ em bây giờ đứa nào cũng có, nó là con nhà giàu trước đây, tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ, hơn nữa điện thoại di động của nó tốt hơn so với của tôi sử dụng.

Tôi nhìn Tư Kiến đang nghịch điện thoại di động, đây có phải là đứa nhỏ mà tôi biết không? Tại sao lúc này tôi không phát hiện nó bi thương và bất lực đây? Hay là nói, trước mặt chúng tôi nó không dám chơi điện thoại di động, sợ tôi hay Khả Hân có thể chỉ trích nó? Dù sao học sinh cũng được phép mang theo điện thoại di động, nhưng thầy giáo và nhà trường quản lý học sinh sử dụng điện thoại di động rất nghiêm ngặt, đặc biệt là nàng bây giờ là người giám hộ của nó, vừa là thầy giáo chủ nhiệm của nó.

Hay là nó một mực ngụy trang, giả vờ là một cậu bé ngoan? Tôi không khỏi lâm vào nghi hoặc, dựa theo tư cách một phóng viên, quan sát ngôn sắc là kỹ năng cơ bản của tôi, nhưng tôi lại buồn cười khi phát hiện vào giờ khắc này, tôi lại không cách nào nhìn thấu triệt để một đứa nhỏ.

Tư Kiến có vẻ rất hứng thú với cái điện thoại di động của mình, nhìn nó chơi một cách say mê, thực sự không giống một đứa nhỏ mồ côi mới mất cha mẹ chưa đầy mười ngày trước. Chẳng lẽ là tố chất tâm lý của nó rất tốt, đã khôi phục rồi? Hoặc là nó chơi điện thoại di động để chuyển hướng sự chú ý của mình và nỗi đau mất cha mẹ?

Tôi lắc lắc đầu, xoa xoa huyệt thái dương, lấy tâm tư của một người lớn mà đoán tâm tư của một đứa nhỏ quả thực không dễ dàng. Hết cách thôi, tuy rằng mình đã ba mươi mấy tuổi, nhưng làm cha vẫn là lần đầu tiên, căn bản không có kinh nghiệm giáo dục trẽ, càng không có hiểu biết về con cái.

Đang lúc tôi suy nghĩ lung tung thì phát hiện Tư Kiến đột nhiên ngừng chơi điện thoại di động, vội vàng đặt điện thoại ở chế độ chờ, sau đó nhanh chóng đặt ở dưới gối, khôi phục lại trạng thái ban đầu: nằm ngửa, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Một lúc sau, tôi thấy cửa phòng nó mở ra, Khả Hân mặc bộ đồ ngủ bảo thủ mới mua kia, vẻ mặt từ ái đi vào. Ồ, tôi đã nói gì rồi… tại sao nó lại đột nhiên đặt điện thoại lại, thì ra tuy rằng nó đang chơi điện thoại di động, nhưng lỗ tai vẫn luôn chú ý đến âm thanh phòng ngủ của chúng tôi, nghe tiếng mở cửa bên kia, nó biết nàng sắp tới.

“Thầy tới rồi…” Sau khi Khả Hân đi vào, nó quay đầu, nặn ra một nụ cười tươi.

“Hừm… sao chưa ngủ?” Khi Khả Hân nghe Tư Kiến xưng hô với mình, trên mặt thoáng hiện lên một tia thất vọng mờ ẩn. Phải biết rằng, nàng vẫn muốn làm mẹ, tuy rằng nó không phải con ruột của nàng, nhưng nàng hy vọng nó có thể gọi nàng là mẹ, thỏa mãn nguyện vọng làm mẹ của nàng.

“Thầy không đến bồi cháu, cháu không ngủ được…” Biểu tình Tư Kiến có chút cô tịch nói, làm cho nét từ ái trên mặt Khả Hân càng thêm nồng đậm. Mặc dù nó không gọi nàng là mẹ, nhưng loại gắn bó này chính là sự miêu tả tốt nhất.

“Được rồi, bây giờ mẹ đến ngủ với con…” Khả Hân cười nói, biểu tình trên mặt vừa giận vừa buồn cười. Nàng cởi dép ra rồi nằm bên cạnh Tư Kiến, nàng nằm nghiêng, một tay đặt trên ngực nó và nhẹ nhàng vỗ, giống như một người mẹ đang dỗ đứa con mới cai sữa của mình ngủ.

Nhìn cảnh này, tôi không khỏi cảm thấy buồn cười, nó đang ở tuổi dậy thì, có cần phải dỗ như vậy không? Nhưng Khả Hân thực sự không làm ai ngạc nhiên với tư cách là một người mẹ, nàng đối xử với nó như một đứa nhỏ.

“Thầy, tối nay chúng ta nói chuyện được không?” Tư Kiến vốn nhắm mắt lại lúc này đột nhiên mở mắt ra, quay đầu ân cần nói.

“A…” Đúng lúc này, nàng đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô, bởi vì nàng nằm nghiêng bên cạnh Tư Kiến, mặt cũng hướng nó nhìn nghiêng, hơn nữa vì an ủi nó, nàng cách nó rất gần. Vừa rồi nó đột ngột quay đầu lại, môi của hai người thiếu chút nữa chạm vào nhau. Nhưng may mắn là vào giây phút cuối cùng, nàng đã né ra sau như một phản xạ tự nhiên, mới tránh thoát.

“Đứa nhỏ này, đã muộn như vậy, không lo ngủ còn muốn nói chuyện a…” Khả Hân nhìn đồng hồ trên điện thoại di động của mình, không khỏi nói, chỉ là ngữ khí không có bất kỳ nghiêm khắc nào.

“Cháu chỉ muốn biết, thầy làm sao gặp được hắn?” Lúc này mặt Tư Kiến mang theo tò mò, tựa hồ như rất muốn biết đáp án.

“Hắn? Hắn là ai? Con nói ai vậy?” Lúc này Khả Hân cũng bị Tư Kiến hỏi, không khỏi cảm thấy khó hiểu.

“Chính là hắn, người cách vách kia…” Lúc Tư Kiến nói, dùng ngón tay chỉ chỉ phương hướng phòng ngủ của chúng tôi.

“Tư Kiến, mặc dù bây giờ con không muốn gọi ông ấy là bố, cũng không thể gọi ông ấy bằng hắn, như vậy rất không lễ phép, biết không? Con biết không, nhận nuôi con, còn có tất cả các thủ tục của con, tang lễ của cha mẹ con, bao gồm cả quyết định nhận con làm con nuôi, tất cả đều là do ông ấy gánh. Con còn nhỏ, chờ lớn lên con sẽ biết ân tình của ông ấy đối với con lớn như thế nào. Sau này con có thể đối xử tệ bạc với mẹ, nhưng con không được đối xử tệ bạc với ông ấy. Nếu con coi ông ấy là một người xa lạ, có thể vĩnh viễn con không thể báo đáp lòng tốt của ông ấy. Nếu bây giờ con không muốn gọi ông ấy là bố, cũng có thể gọi ông ấy là chú, sau này không thể dùng từ “hắn” để gọi, cũng không thể sử dụng ngón tay để chỉ vào ông ấy…” Sau khi nhìn thấy phương hướng từ ngón tay của nó, nàng mới phát giác Tư Kiến đang ám chỉ tôi, cũng chính là chồng của nàng.

Không thể nghi ngờ gì nữa, những lời này của nó và phương thức dùng ngón tay, chẳng khác nào chỉ tay vào nàng. Điều đó cực kỳ thiếu tôn trọng và bất lịch sự đối với tôi. Nhìn thấy Tư Kiến đối với chồng mình bất lịch sự, khuôn mặt Khả Hân lập tức trở nên khó coi, nàng thể hiện sự nghiêm khắc của mình với tư cách là một thầy giáo kiêm chủ nhiệm lớp, dùng giọng điệu cực kỳ ôn hòa lại rất nghiêm khắc “khiển trách” nó.

Nghe Khả Hân răn dạy Tư Kiến, đáy lòng tôi không khỏi hiện lên một chút ấm áp, vốn mấy ngày nay tôi một mực ghen với nó, cho rằng sau khi nó tới, vị trí số một của tôi trong lòng nàng bị nó thay thế, chính mình biến thành thiên niên lão nhị. Nhưng nhìn thấy nàng khiển trách nó để bảo vệ chồng mình, trong lòng tôi không khỏi toát ra một chút khoái cảm, ở trong tim nàng vẫn là tôi quan trọng nhất.

Chỉ là, sau khi nghĩ lại, tôi không khỏi có chút khinh bỉ mình, mình cùng một hài tử tranh đoạt, có phải quá mất phong độ của người lớn hay không, sau này làm sao có thể làm cha người ta đây? Tôi lắc đầu, từ từ đẩy ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình.

“Xin lỗi… Cháu không phải cố ý, chuyện của người lớn cháu không hiểu lắm…” Bị Khả Hân đột nhiên trách mắng, trên mặt Tư Kiến nhất thời lộ ra ủy khuất, hơn nữa dường như nước mắt tùy thời đều muốn chảy ra, vội vàng hướng nàng xin lỗi. Đồng thời nó vốn đang nằm ngửa, từ từ xoay người, biến thành đưa lưng về phía nàng, bàn tay vốn đặt trên bụng nó đã thay đổi vị trí ngay lập tức đặt ở trên eo nó.

“Được rồi, lời vừa rồi của mẹ có chút nghiêm khắc, con còn nhỏ, hẳn là mẹ nên hiểu mới đúng, mẹ xin lỗi…” Nhìn thấy bộ dáng thương tâm của nó, Khả Hân không khỏi lộ ra vẻ thâm tình đau lòng, lúc này nàng mới nhớ tới, vì sao phải quan tâm lời nói của một đứa nhỏ? Hơn nữa đứa nhỏ này vừa mới mất đi cha mẹ, không phải là trong lúc vô ý mình làm cho nó càng thêm thương tâm sao? Trên mặt nàng không khỏi lộ ra một tia hối hận, lấy tay nhẹ nhàng vỗ Tư Kiến, đồng thời nở nụ cười.

…”Được rồi, đừng giận, mẹ ôm con ngủ, đêm nay con cứ nằm trong lòng mẹ đi…” Khả Hân dùng một tay di chuyển thân thể Tư Kiến, thân thể nó xoay 180 độ, vốn đang đưa lưng về phía nàng, hiện tại biến thành mặt đối mặt. Nàng nhìn vẻ mặt đau khổ vẫn còn để lại dấu vết buồn bã của nó, trong mắt sự từ ái và đau lòng càng thêm nồng đậm. Tuy rằng nó còn chưa gọi nàng là mẹ, nhưng nàng vẫn luôn coi mình là mẹ của nó, điều này dường như khiến cho đứa nhỏ cảm nhận được sự ấm áp và tình mẫu tử, đồng thời cũng để nó sớm tiếp nhận mình.

“Bây giờ đã muộn rồi, ngày mai con còn có tiết học, chờ tối mai mẹ đến bồi con sớm hơn, đến lúc đó mẹ kể chuyện của mẹ và ông ấy…” Khả Hân nhìn thấy bộ dáng thất vọng của Tư Kiến, nhẹ nhàng nói. Nghe nàng nói xong câu đó, trong lòng tôi có một chút không thoải mái, vì sao trong những lời này nàng gọi tôi là “ông ấy”? Sao không nói “câu chuyện của mẹ và chồng mẹ”, “câu chuyện của mẹ và cha của con” v.v., như vậy tôi sẽ không nghĩ xa thêm. Tôi cười gượng, có lẽ nàng đang bù đắp vết nứt trong tim nó đi.

“Được, một lời đã định…” Lúc này cuối cùng Tư Kiến cũng mỉm cười, tựa đầu vào cánh tay Khả Hân.

“Ngủ đi…” Khả Hân nói xong, nó liền nhắm mắt lại, giống như ngoan ngoãn đi vào giấc ngủ. Sau khi nhìn thấy nó nhắm mắt lại, nàng ngáp một cái thật to, có vẻ như nàng đã buồn ngủ rồi.

Khả Hân xoay người nằm ngửa, duỗi cánh tay để Tư Kiến gối đầu lên, nó nằm nghiêng đối mặt với cơ thể nàng. Có thể vì nàng quá mệt, ban ngài phải đi dậy, tan sở lại phải làm thêm ở nhà, không bao lâu sau nàng đã chìm vào giấc ngủ. Còn thằng nhỏ Tư Kiến lại không buồn ngủ chút nào, nghe tiếng thở đều đều của nàng, nó mới từ từ mở mắt ra, tuy rằng trong phòng đã tắt đèn tối đen, nhưng tôi vẫn bắt được đôi mắt mở ra trong bóng tối, như thể đó là mắt của một con sói. Khi tôi nhìn thấy đôi “mắt sói” này, không biết vì sao, trái tim tôi chợt lóe lên một tia sợ hãi, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Thần kinh tôi cũng căng thẳng lên…