Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Lượt Xem: 8258 Lượt Xem

Chương 11​
Tôi suy nghĩ một hồi lâu cũng không quyết định có nên nói cho Khả Hân hay không, nếu tôi không nói, tôi sẽ không thể ngủ được trong một thời gian dài, ngay cả lúc đến giờ ngủ bình thường. Nàng nghịch điện thoại một lúc, ngáp một cái sau đó vươn vai duỗi cái eo lười biếng, để lộ một đường cong duyên dáng. Mặc dù tôi đang chơi điện thoại di động nhưng lúc nào tôi cũng không có lơ đễnh.

“Anh yêu, sao còn chưa ngủ?” Khả Hân rướn người tới, ôm cánh tay tôi dựa vào nói, cánh tay tôi cảm nhận được một đoàn nhũ nhục mềm mại.

“Ngủ không được, có chuyện gì?” Tôi tiếp tục nhìn điện thoại, lạnh lùng trả lời.

“Không có việc gì, mỗi ngày em đợi chồng ngủ say mới qua đó bồi Tư Kiến, để tránh chồng mất người bầu bạn, sẽ ngủ không được.” Khả Hân ôn nhu nói.

“Ồ, vậy đi qua đó đi, một lúc nữa sẽ tự ngủ, anh không phải trẻ con…” Khi tôi nói câu cuối cùng, chính tôi cũng cảm nhận được trong lời nói của mình có giộng ghen tuông nồng đậm.

“Không, em vẫn ở bên chồng tốt hơn, giấc ngủ của chồng rất quan trọng, thân thể của anh đã quá mệt…” Khi Kha Hân nói ra những lời này, trong mắt nàng hiện lên một tia đau lòng.

“Khả Hân, có một chuyện chúng ta cần bàn bạc…” Nhìn thấy nỗi đau trong mắt Khả Hân và sự quan tâm dành cho tôi, lòng tôi mềm nhũn, quyết định nói ra, lỡ sau này xảy ra chuyện không thể vãn hồi, tôi sẽ hối hận không kịp.

“Chuyện gì vậy?” Khả Hân tràn đầy nghi hoặc.

“Ừm… Tư Kiến đã 14 tuổi rồi. Khi một nam nhân bước vào độ tuổi này là nó bước vào… tuổi… tuổi dậy thì… có cần tư vấn tâm lý không? Anh là nam nhân, tương đối hiểu, anh sợ nó đi đường lệch.” Cuối cùng tôi cũng nói ra những gì trong lòng mình một cách đứt quãng, sau đó tôi nói một cách mịt mờ hơn, tôi không thể nói thẳng với Khả Hân rằng tôi đã bí mật quay phim hai người ngủ chung giường.

“Ồ, cái này a, em hiểu rồi, phần lớn những đứa nhỏ em dạy đều ở độ tuổi này, cơ bản là ở tuổi dậy thì, nếu không đã không có nhiều nam sinh nặc danh viết thư tình và thư ái mộ cho vợ anh như vậy!” Khả Hân bình tĩnh nói với vẻ mặt rất bình thản, chỉ là khi nàng nói đến câu cuối, dường như nghĩ ra điều gì đó, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia mất tự nhiên, tôi có thể rõ ràng bắt được sự không tự nhiên này. Đúng vậy, vợ tôi luôn dạy học sinh ở độ tuổi này, nàng phải hiểu rõ hơn tôi.

“Vậy thì với Tư Kiến, chúng ta có cần tư vấn tâm lý cho nó không? Có cần anh giúp không?” Tôi vừa nói vừa thận trọng nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, sợ để lộ sơ hở.

“Tư Kiến là một đứa nhỏ ngoan, nó đã lớn rồi, thị phi đều hiểu được, trẻ con bây giờ không cần tư vấn tâm lý. Nếu nó hư, anh có khuyên nó bao nhiêu cũng vô ích, nếu nó là một đứa nhỏ ngoan, anh à, dù cám dỗ lớn đến đâu, nó cũng sẽ không đi lệch đường, không phải sao?” Khả Hân suy nghĩ một hồi rồi nói, mặc dù nàng không đồng ý tư vấn tâm lý cho Tư Kiến, nhưng lời nói vẫn rất có đạo lý, rất hợp lý. Năm đó khi tôi dậy thì, cha tôi rất ít quản lý, không có ai hướng dẫn, tôi vẫn lớn lên bình thường sao?

“Vậy thì tốt… À…” Cảm thấy lời nói của mình hình như không khơi dậy được sự cảnh giác của nàng, tôi không khỏi có chút thất vọng.

“Thật ra em đã biết Tư Kiến bước vào tuổi dậy thì, đó là thời kỳ ham muốn tình dục mạnh nhất.” Ngay khi tôi còn chưa mở miệng nhắm mắt định ngủ, nàng lại lên tiếng nói những lời này. Đồng thời, nàng cũng từ từ rời khỏi giường, xem ra là chuẩn bị đi qua phòng bên cạnh bồi Tư Kiến ngủ. Hết cách thôi, đêm nay tôi không thể ngủ được, tôi không thể chờ Khả Hân mãi mãi.

“Làm sao em biết?” Nghe Kha Hân nói, tôi không khỏi căng thẳng lên, làm sao nàng biết Tư Kiến đang ở giai đoạn khát vọng tình dục nhất? Chẳng lẽ, tiểu xảo của nó ban đêm bị nàng phát giác mà vẫn giả bộ ngủ cố tình để cho nó tác quái? Tôi đang chờ một câu trả lời thỏa đáng.

“Haha, bởi vì hai ngày trước em giặt quần lót cho Tư Kiến, phát hiện trên quần lót của nó có rất nhiều vết tinh trùng, hơn nữa quần lót mới thay hôm nay cũng có, vậy chứng tỏ mỗi đêm hầu như nó đều mộng tinh…” Khả Hân đi đến cửa, đặt tay lên tay nắm cửa, sau đó quay đầu lại giải thích với tôi. Tuy rằng nàng bảo trì biểu tình bình thản như thường để giải thích chuyện này, chỉ là nói đến cuối vẫn hơi ngượng, cuối cùng lè lưỡi với tôi, mở cửa phòng nhanh chóng “chạy trốn”.

“Cặch” Tiếng đóng cửa vang lên, tôi nằm ở trên giường ngây ngẩn cả người, câu nói cuối cùng của nàng có chút coi thường. Bất quá sau khi nghĩ lại, đứng ở góc độ người ngoài cuộc nó cũng không phải là một vấn đề lớn. Suy cho cùng, tôi cũng có mộng tinh khi còn trẻ, chỉ là không đạt tới trình độ mỗi đêm đều mộng tinh. Thông thường là mơ xuân, trước khi đi ngủ, tôi bị ám ảnh bởi sắc dục, và sau khi tôi ngủ thiếp đi, tôi sẽ bị mộng tinh.

Nhưng Tư Kiến hầu như đêm nào cũng mộng tinh, điều này cho thấy hai loại tình huống và khả năng. Thứ nhất chính là dục vọng tình dục của đứa nhỏ này rất mạnh mẽ, chức năng tình dục rất cường đại, khả năng tiết tinh dịch từ tinh hoàn rất mạnh, lượng tinh dịch rất lớn, kết quả là một phần sẽ chảy ra ngoài không kiểm soát được. Thứ hai là thằng nhóc này thực ra hàng đêm đều có ý dâm, hoặc có những giấc mơ khiêu dâm, nói tóm lại thằng nhóc này rất háo sắc nên đêm nào cũng có mộng tinh.

Tôi hy vọng là lần đầu tiên của đứa nhỏ này, dù sao, khả năng này chứng tỏ rằng nó không phải là một đứa nhỏ xấu. Nếu là khả năng thứ hai, thật đúng là nó có khả năng lạc lối. Khả Hân, với tư cách là mẹ hiện tại của nó, tất nhiên phải chăm sóc chế độ ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của nó, và việc phát hiện ra đứa con trai tuổi dậy thì của mình bị mộng tinh là chuyện bình thường.

Khi tôi bị mộng tinh, mẹ tôi chỉ vào cái quần lót và nói với tôi khi mẹ giặt quần lót của tôi: “Nhìn thấy không, dấu vết của tinh dịch, con trai tôi lớn rồi…” Đây là điều mà một người mẹ của một cậu bé phải trải qua. Phản ứng đầu tiên của mẹ thường là con trai đã lớn, cái suy nghĩ rất trong sáng.

Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi cảm thấy đầu óc rối bời nên tắt đèn, cả phòng ngủ trở nên yên tĩnh. Lúc này tôi không ngủ được, tôi dỏng tai lên nghe tất cả âm thanh trong nhà, một lúc sau tôi mơ hồ nghe một số âm thanh từ phòng bên cạnh truyền đến. Không biết tại sao, một âm thanh nhỏ nhất bây giờ cũng khiến cho tôi rất lo lắng. Tôi vội vàng ra khỏi giường với đôi chân trần, rồi áp tai vào cửa. Bất quá những gì tôi nghe được là giọng nói của hai người, thỉnh thoảng có tiếng cười của hai người. Có vẻ như nàng có một cuộc đối thoại chân thành với nó, hoặc có thể là để thực hiện lời hứa tối hôm qua, kể cho nó nghe nàng đã gặp chồng như thế nào.

Tôi ngủ quên lúc nào không biết, sáng hôm sau bị đồng hồ báo thức đánh thức, dậy không nổi. Hết cách thôi, đêm qua ngủ quá muộn, sau khi ăn xong điểm tâm chẳng có mùi vị gì, tôi đi làm với hai quầng thâm dưới mắt.

Cuối cùng, đến chiều tôi về nhà thay thẻ nhớ của camera, sau khi trở lại đơn vị, tôi bật video. Ban đầu nghĩ rằng tối nay sẽ có những khám phá mới, nhưng trước khi hai người đi ngủ chỉ đàm luận một ít quá trình tôi và Khả Hân quen biết, còn có một ít chuyện thú vị trước khi Tư Kiến đến nhà tôi. Nàng nói chuyện rất thú vị, và thằng bé bị cuốn hút bởi nàng, tôi không biết đó là ảo giác của tôi hay do đêm qua tôi không ngủ ngon, khi nàng nói về quá khứ ngọt ngào giữa tôi và nàng mọi lúc mọi nơi với nó, đôi mắt của nó lộ ra một tia đố kỵ và ghen tị.

Tôi lắc đầu, là tại tôi muốn nhìn xung quanh nhiều hơn, hai ngày qua đã khiến cho tôi có chút lo lắng. Sau khi hai người trò chuyện một lúc, nàng để Tư Kiến ngủ trước, có lẽ lúc nàng đến phòng ngủ của nó đã muộn, thằng bé đã rất buồn ngủ, thực ra nó đã ngủ thiếp đi, không lâu sau, nàng cũng ngủ thiếp đi. Hai người ngủ ngon lành cho đến rạng sáng, không có chuyện gì xảy ra nữa, chẳng qua không biết là cố ý hay vô ý, lúc ngủ, nó chuyển sang tư thế ngủ úp mặt vào ngực Khả Hân, dường như nàng một chút cũng không để ý, có lẽ trong lòng nàng thực sự coi nó như một đứa nhỏ.

Về đến nhà, tôi lại khôi phục lại môi trường ăn uống không tự nhiên và không thoải mái. Thật lòng mà nói, từ khi Tư Kiến đến, tôi cảm thấy Khả Hân ít quan tâm và ít yêu thương mình rất nhiều, thực ra điều này cũng bình thường, phần lớn sự quan tâm và tình thương của nàng bây giờ đặt trên người con trai mới đến của mình: Tư Kiến. Loại tình huống này tôi chỉ có thể từ từ thích ứng, ai mà muốn tự vướng vào rắc rối này chứ.

Đến lúc đi ngủ, bởi vì mấy ngày nay tinh thần tôi căng thẳng, thật sự quá mệt với ít ý nghĩ buồn bực và vài cái lọ vỡ, tôi trực tiếp xoay người đưa lưng về phía Khả Hân ngủ mà không chào nàng. Chỉ là mặc dù tôi nhắm mắt lại nhưng tôi không ngủ được, một lúc sau nàng sẽ đi vòng qua cơ thể tôi và lại qua bên kia với chú sói nhỏ của nàng. Chỉ là tôi đợi một lúc lâu, thật lâu, dường như Khả Hân không có bất kỳ động tác nào khác và tôi ngủ thiếp đi trong cơn mê.

Không biết đã trôi qua bao lâu, lại là thời điểm sáng sớm, đồng hồ sinh học hình thành mấy ngày nay lại khiến cho tôi thức dậy lần nữa. Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn đồng hồ trên tường, định ngủ tiếp nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Tại sao có một bàn tay trên eo tôi? Tôi quay đầu lại nhìn, mới phát hiện Kha Hân nằm trên giường cạnh tôi, nàng ôm eo tôi, vùi mặt vào lưng tôi, ngủ như một chú mèo con!

Có chuyện gì vậy? Tối nay Kha Hân không đi bồi Tư Kiến, chẳng lẽ nàng thức khuya vô tình ngủ quên trên giường nên không đi qua nó. Hơn nữa đêm nay nó không có nàng làm bạn, lại không có ác mộng mà la hét. Quên đi, tôi không muốn nghĩ tới nữa, nàng vẫn nằm trên giường, trái tim tôi cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn, tôi quay lại đối mặt với nàng, sau đó áp miệng vào miệng nàng hôn nhẹ, và chúng tôi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của nhau.

Đến sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, nàng đã bắt đầu làm điểm tâm. Trước khi Tư Kiến thức dậy, ở trong bếp tôi đã hỏi Kha Hân tại sao tối hôm qua nàng không qua phòng nó, nàng trả lời ngày hôm qua khi rảnh ở trường nàng đã bảo nó cố gắng ngủ một mình, nàng không có khả năng ngủ với nó cả đời, cho nên tối hôm qua không đi bồi nó.

Mà Tư Kiến cũng không có gì khác thường, xem ra sau này không cần bồi nó nữa, sẽ chuyên tâm ở bên cạnh tôi. Nghe được kết quả này, tôi cảm thấy ngày mai của tôi cuối cùng đã nhìn thấy một tia bình minh, lòng bỗng sáng sủa hơn rất nhiều.

Chỉ là ăn xong điểm tâm vừa đến công ty làm việc, tôi liền nhận được nhiệm vụ ngày mai sẽ đi công tác, hơn nữa thời gian đi công tác ít nhất phải một tuần. Vốn dĩ đi công tác đối với tôi luôn là chuyện bình thường, nhưng lần này lại khác, không biết vì sao, tôi có chút kháng cự với chuyến đi công tác tiếp theo, đồng thời cũng có chút sợ, không biết lo lắng điều gì và sợ cái gì, chỉ là luôn có dự cảm xấu, lần này mình đi công tác sẽ phát sinh chuyện gì, và sẽ mất đi cái gì…