NGƯỜI YÊU CŨ ĐI LẤY CHỒNG

Tiếp…

Ngồi nói truyện với em 1 lúc, ngửi mùi nước hoa của em mà chim cò dựng cmn hết cả lên. Nói thật chả biết các bác như thế nào chứ tính em cứ thấy thơm mà trong đầu chỉ nghĩ đến truyện đè nó ra mà hiếp thôi.

Ngồi cạnh em tôi lại gợi lại những truyện thầm kín ngày xưa của 2 đứa, thời học sinh mới lớn tò mò nhưng ko dám làm gì quá giới hạn. Nhìn ánh mắt của em, nghe những câu trả lời em dành cho tôi có chút gì đó ngập ngừng thì tự nhiên tôi lại cảm thấy hình như trong em tôi còn có 1 vị trí nhất định. Tự nhiên trong khoảnh khắc đó tôi lại yêu em như ngày xưa. Tình yêu ở đây ko phải là muốn tình dục mà là sự yêu thương muốn chở che, muốn ngồi ôm em cả ngày ko biết chán như ngày xưa.

Trong lòng tôi cũng thật lòng em muốn hạnh phúc. Vào giây phút này 2 đứa đều ko nhìn vào nhau, mối đứa 1 góc nhìn xuống con phố. Sự tĩnh lặng đến làm cho người ta cảm thấy khó thở.

Mình : Đám cưới em anh sẽ có mặt, anh sẽ đẹp trai hơn chú rể.

Em: Thật nhé. Anh…

Em nhìn vào mắt tôi, hình như cũng cảm nhận được tình cảm chân thành của tôi lúc này.

Lại im lặng……

Em : thật ra em vẫn luôn theo dõi anh từ lúc mình xa nhau. Đúng là có duyên nhưng ko có phận. Em hiểu và tôn trọng sự nghiệp cũng như sự lựa chọn của anh.

Mình : cảm ơn em đã hiểu. Anh cũng chỉ mong em hãy nhớ “ anh chưa bao giờ thôi nghĩ về em”

…..

Em : mình về thôi anh. Anh và người thương nhớ đến chia vui cùng em nhé.

Mình : Anh sẽ đến nhìn ngừoi thương anh hạnh phúc. Mình về thôi.

Cả buổi nói truyện em ko nhắc đến chồng sắp cưới của em. Có lẽ em cũng hiểu và ko muốn tôi bỏ lỡ cảm xúc của mình hiện tại.

Chắc chắn là vậy rồi, chắc chắn em còn tình cảm với tôi – tôi có suy nghĩ như vậy.

Xuống dưới gửi tiền càe xem đồng hồ vậy mà đã gần 2 tiếng ngồi nói truyện với em. Mà 2 tiếng đấy cũng chả nói gì nhiều.

Mình: giờ cũng muộn rồi, anh xin phép được mời cơm em nhé. Hôm nay anh sẽ đãi em món ngày xưa em thik nhất. Hihi. Hy vọng giờ em vẫn thích.

Em: nhưng…

Mình : ko nhưng gì cả. Em ko để anh mời thì anh ko đến đám cưới của em đâu nhé.

Em: …. vậy anh đợi em tý.

Rồi em đưa cho tôi túi thiệp mời và bánh rồi chạy ra ngoài gọi điện. Tôi đoán là gọi điện cho chồng sắp cưới.

Khoảng 2p sau em quay lại. Hì hì nói đi thôi anh.

Mình: ăn ngay đây thôi. Mình đi 1 xe thôi nhé. Đi xe anh cho có chỗ treo đồ của em.

Em: thế xe em thì để đâu.

Mình: gửi luôn ở quán nè. Để anh vào bảo với nhân viên quán.

Ko để em nói gì mình chạy ra dặn thằng cu bảo vệ trông giúp anh cái xe anh chạy đi ăn chút rồi dí cho nó 5 chục. Đm cu cậu mừng ra mặt lại còn cười xong nháy mắt với mình.

Bố mày trong sạch chứ đéo như cái trong đầu mày nghĩ đâu.

Rồi thì 2 đứa cũng lên xe. Tôi cầm túi đồ em treo lên trc.

Mình : bám chắc vào nhé. Anh đi nhanh lắm, ngày trc chắc em biết rồi.

Em vỗ vai tôi: bình thường thôi ông tướng.

Đoạn đường từ quán cafe đến quán bún chả xiên que cách đấy 2km.

Em ngồi sau tôi thì cũng túm nhẹ vào áo tôi. Giờ lớn rồi nên đâu ngại kiểu ngồi xe phải nam nữ thụ thụ bất thân. Thi thoảng giảm tốc độ thì ngực em lại chạm nhẹ lưng tôi làm tôi mỉm cười sung sướng.

Các ông có công nhận vs tôi là đối với ng mình thích lúc đầu mới quen thì cảm giác đụng chạm dù là vô tình hay cố ý thì nó vẫn có cảm xúc hơn yêu lâu mà cứ gặp nhau là chén ko. Ở đây nói là cảm xúc nhé.

Đến quán bún chả thì tôi hoành tráng gọi : cho em 2 xuất chả xiên que. Thêm 5 xiên ngoài, vừa gọi vừa nhìn em, em cũng nhìn tôi cười hihi.

  • à bà chủ thêm 10 xiên ngoài nhé

Em: coi như anh còn nhớ :)

Mình : anh có quên bao giờ đâu.

Lúc ăn thì cũng chỉ nói truyện hồi cấp 3 thôi. Kể mấy kỷ niệm vui mà 2 đứa cười nghiêng ngả với nhau. Kỷ niệm tuổi học trò là vui vẻ nhất. Chơi với nhau vô tư, thoải mái chứ ko bon chen tính toán với nhau khi đi làm ăn.

Ăn xong cũng tầm 12h kém. Tôi và em ra về. Trên đường về 2 đứa chả nói với nhau câu nào. Tôi cố đi thật chậm. Dù trời giữa trưa nắng nhưng cũng ko ai nói gì.

Khi đến gần quán cafe lấy xe thì ko hiểu động lực từ đâu mà tôi mạnh dạn kéo tay phải em ôm trc bụng tôi. Em dằng lại nhưng làm sao mà chống đỡ lại bản năng trỗi dậy của đàn ông.

Em: kìa anh. Ngừoi đi đường nhìn kìa.

Mình: ôm anh lần cuối đi.

Em tiế tục vùng vằng nhưng sau vài phút thì thôi. Tôi thả tay em ra. Em rút tay lại cầm nhẹ vào phần áo dưới eo tôi nhưng đầu em lại dựa nhẹ vào lưng tôi.

Tôi thấy em thở dài. Tiếng thở dài ko phải chán nản mà có lẽ là muốn bình yên trong giây lát.

Lúc này cả em và tôi đều ko để ý đến việc đã đi qua cmn quán cafe mà tôi gửi xe lúc đầu.

Cứ như vậy khoảng 10p sau tôi nhắm mắt, hít 1 hơi thật sâu rồi nói

Mình : cho anh 1 lần cuối nhé.

Khi nói ra câu đó tôi cảm thấy đôi bàn tay em nắm chặt áo của tôi hơn. Nhưng em ko nói gì và quay thẳng mặt vào lưng tôi ( kiểu dí mũi vào ấy). Lúc này tôi biết là tôi có cơ hội rồi. Nhưng tự nhiên trong lòng tôi dồn lên 1 chút áy náy, 1 chút hối hận. Thật lòng mà nói thì lúc đấy tôi chỉ nghĩ muốn ôm em thật lâu, muốn hít mùi hương của em để nó sẽ mãi trong trí nhớ tôi thôi. Nghĩ đến vài ngày nữa em thuộc về người khác mà lòng tôi nổi lên ghen tỵ. Cảm xúc mâu thuẫn. Nhưng rồi cuối cùng thì sự ích kỷ của tôi đã chiến thắng. Tôi và em cùng đi vào khách sạn ở 1 con ngõ nhỏ.

….

P/s: truyện sẽ có những tình tiết sex, nhưng đây là câu truyện tôi muốn kể lại cho các bạn về cảm xúc thật của tôi tại thời điểm đó. Tôi là thằng khốn nạn – ko sai nhưng tôi nhất định sẽ ko ân hận vì việc tôi đã làm.