NGÀY HÔM QUA…ĐÃ TỪNG – MY MEMORIES – Update Phần 115

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: NGÀY HÔM QUA…ĐÃ TỪNG – MY MEMORIES – Update Phần 115

Tác Giả:

Thể Loại: ,

Lượt Xem: 3378 Lượt Xem

Chiều, gần giờ tan tầm rốt cuộc được trở về nhà. Nó ngồi một bên coi tivi, còn ba cô nàng thì coi nó chằm chằm. Chị Thủy mân mê túi thuốc, Đan Thanh và chị Nguyệt hết nhìn vô hồ sơ bệnh án lại nhìn nó rồi thở dài, phòng khách càng ngột ngạt bởi tiếng thở dài của mấy cô nàng làm lòng nó cũng chùn xuống, chỉ biết dồn sự tập trung vào màn hình tivi.

Giờ theo chỗ này ha kiếm chỗ khác khám tiếp hả Thanh?

Bà cô Nguyệt lên tiếng, Đan Thanh thở nhẹ mân mê hồ sơ trên tay, tiếng sột soạt đều đều như nhịp thở em, một lúc lâu em lên tiếng.

  • Theo liệu trình chỗ này thử cũng được chị. Coi một thời gian rùi tính tiếp nè.
  • Uhm vậy theo chỗ này đi, có gì tụi mình hỏi thêm chỗ khác để dành hen.
  • Dạ em cũng tính vậy. Chị hỏi người quen thêm dùm em nghen.
  • Uki nè. Giờ ba đứa mình biết thui, đừng cho tụi kia biết. Em, chị với bà này chia nhau ra nhắc nó uống thuốc, làm gì làm cũng phải có một đứa bắt nó đi điều trị đúng lịch hen. Nghe chưa bà Thủy, chị đó nghen.
  • Gì nửa mậy?
  • Bà đó! Cưng chiều nó suốt hen, riết vừa hư vừa khùng. Coi nhớ lịch mai mốt còn nhớ bắt nó về đi trị cho đàn hoàng đó.
  • Tau biết rùi mày.
  • Chiều nó cho dữ vô. Hừ!
  • Hihi!
  • Thui Thanh hổng lo nhiêu nghen em, người ta nói trị được mà. Ráng chịu khó nè.
  • Dạ! Em hổng thèm lo cho hắn, tại hắn phiền muốn chết.
  • Hihi phải hông lo hông, xụ mặt hoài nè.
  • Em hông có mà…
  • Hihi hoy kệ nó đi, tụi mình đi chợ mua đồ đẹp tối đi chơi nè. Cưng vô tắm trước đi.
  • Đi giờ hả chị? Còn hắn?
  • Kệ nó, đi vô đây nói nghe nè…Đi theo chị vô đây hihi.
  • Hic từ từ…nhột em…
  • Vô đây cục cưng!

Chị Nguyệt cười vui vẻ kéo Đan Thanh vô phòng, thấy bàn tay chị đang xoa xoa mông em nó tròn mắt nhìn không chớp, thấy ánh mắt nó bà cô Nguyệt nhếch môi đá nó một cái.

  • Móc mắt giờ Mon, bị khùng ai cho nhìn hử?
  • Ơ…nè nói em khùng hoài nha.
  • Tự đọc đi, bị khùng thiệt bộ, hứ…
  • Ờ rồi, nói khùng em cắn người ráng chịu nhá.
  • Thách đó Mon, xời…
  • Ờ…chị nhớ mặt em nha.
  • Ủa dọa ai đó Mon?
  • Ơ…không có không có…
  • Hừ! Ngồi yên đó chút chở tụi chị đi siêu thị.
  • Nhưng em mắc đi làm bên ông Kha.
  • Uhm dị cưng đi làm đi, tụi này đi với con Quỳnh Chi cũng được…
  • Ấy…cái này…hơ…ờ thôi nghỉ một bửa cũng được, để em lái xe cho, ai nỡ để mấy chị em tự đi bao giờ. He he!
  • Hứ! Thấy nó nham nhở chưa Thanh?
  • Hừ!

Hai cô nàng bỉu môi kéo tay nhau đi vô phòng, nó cười cười rụt đầu lén nhìn theo tới khi hai nàng khuất sau cửa liền thở hắt ra đưa mắt nhìn hồ sơ trên bàn, lòng lại mông lung. Chợt có bàn tay mềm nắm lấy tay nó siếc chặt, chị Thủy cười dịu dàng nhìn nó thật sâu.

  • Em đó ông tướng, chịu khó nghe lời, hông trị đàn hoàng chị hông chiều cưng nửa đâu nha. Viên thuốc này chị biết nè, thuốc an thần đó.
  • Hic đâu cần thiết đâu, em bình thường thiệt mà.
  • Hì…giấy trắng mực đen rành rành, chối hông được nha ông tướng. Ngoan nghe lời chị mới cưng, hihi mọi người rất quan tâm em, chơi gì thì chơi, hông được làm mọi người lo lắng, nhất là bé Thanh đó.
  • Bà cô đó thì sao chứ, không liên quan.
  • Hihi liên quan hông tự hai đứa biết. Nè nói nghe nè, ra đây.
  • Hả gì nửa, bày đặt úp mở đồ.
  • Hihi!

Chị Thủy cười tươi kéo tay nó đi ra hồ bơi, mắt lấm lét nhìn vô nhà vài cái rồi đưa tay kéo bóp tiền nó ra làm nó bật cười, bà cô này không phải thay mặt Thanh điều tra kinh tế nó chứ, hờ tiền nó giấu hết rồi, đâu có ngu để trong bóp.

  • Mới lãnh lương mà thảm ghê hen.
  • Hic…em khổ lắm.
  • Bớt giả bộ dùm tui, ai kiu gian díu gái.
  • Không có nha.
  • Hông qua mắt chị đâu cưng. Rành cưng quá mà.

Chị Thủy liếc xéo nó rồi móc trong ví của mình ra mấy tờ tiền nhét vô bóp nó sau đó nhẹ nhàng cho bóp vào túi nhéo nó một cái.

  • Cho tiền sài nè, hông tính vô tiền em gởi chị nghen. Bao gái vừa nha ông tướng, bị hành hoài hổng biết sợ hà.
  • Làm gì có…hehe mình chị thương em, cưng chị nhất mà.
  • Khỏi nịnh dùm tui, cho tiền sài nha, đem bao gái nửa tui…
  • Tui sao…
  • Tui cắt! Hí hí!
  • Ấy…đừng…
  • Hihi…coi chừng tui á.

Nó giả bộ nhảy dựng nhưng vẫn xoa xoa tay chị Thủy, mặt ra vẻ nịnh nọt khiến bà cô cười khúc khích.

  • Coi mắc công chuyện gì với ông Ben tranh thủ làm cho xong nghe chưa, chủ nhật chị dẫn về quê chị chơi mấy ngày đó.
  • Rồi em biết rồi.
  • Xin nghỉ học…mà quên, mặt cưng học hành gì.
  • Haha…mà tính về dưới lâu không dặn dò dữ.
  • Đi mấy bửa, chơi chán về, đem theo đồ đẹp nghen, chị cho cưng thử gái quê hí hí.
  • Không được…em giữ zin kỹ lắm, đừng có dụ dỗ.
  • Vậy đó hở, đưa zin đây em giữ dùm cho anh Monnnnnnn.
  • Hơ hơ…

Nó rùng mình mấy cái, lâu rồi quên cái giọng nổi da gà này, nhìn cái mặt yêu nữ của chị Thủy mà bụng ngứa răng chỉ muốn cắn cho đã miệng. Chị Thủy nựng mặt nó cười ha hả xoay lưng vô nhà, bỏ nó lại một mình chơi với cái hồ bơi, thực ra ngồi hóng chị Quỳnh Chi về, không biết nay đi đâu sụp tối rồi chưa thấy mặt mũi đâu, không lẽ bị chị Nguyệt xạo?

Chắc chắn bị lừa rồi, ngồi chầu mồm cả tiếng không thấy chị Quỳnh Chi, mấy cô nàng rốt cuộc tắm rửa thay đồ xong xuôi, ríu rích xinh đẹp đi ra xe, nó hậm hực làm nhiệm vụ tài xế, đâu dám hỏi về chị Quỳnh Chi của nó. Dừng xe tại một quán nhậu khá lớn ở quận 1, ba cô nàng xuống xe xong chị Nguyệt hất mặt.

  • Ê Mon đi đón nữ thần của cưng ra đi nghen.
  • À hả…đón chị Quỳnh Chi ấy hả?
  • Uhm. Sao đi hông, ha để chị đi cho.
  • Ấy…đi chớ, đi chớ.
  • Hừ! Đón con Ngọc luôn nghen.
  • Rồi rồi! Ủa chị nay dịp gì đón ra quán đông đủ dữ?
  • Ủa chơi chung biết nhiêu lâu hỏi lạ, có dịp mới tụ tập được hở? Ăn mừng cưng bị khùng đó Mon, được hông?
  • Ơ…khùng mà bắt lái xe đón tùm lum người.
  • Giờ đi hôn?
  • Đi thì đi, hôn chị thì thôi khỏi.
  • Ăn đập giờ nha. Đi điiiii!
  • Hơ hơ!

Nó vui vẻ lên xe bấm điện thoại gọi chị Quỳnh Chi.

  • Alo chị ơi nhớ em không?
  • Đấy lại luyên thuyên rồi đấy, gọi gì nào.
  • Ơ không nhớ em hả, mới xa có nửa ngày không thèm nhớ rồi. haizzz
  • Đấm cho giờ!
  • Đó không nhớ còn đòi đấm, hắt hủi nhau rồi.
  • Hihi chịu thật đấy, rồi chị nhớ Mon lắm lắm được chưa.
  • Haha đó phải nhớ chớ. Đang ở đâu đó em qua đón nè.
  • Hi xong việc rồi à, để chị xem…à địa chỉ là số…đường…
  • À ừ, đi đâu xa dữ.
  • Xa à, thế để bọn chị gọi taxi về.
  • Không được. Ngồi yên đó cho em, có em đâu có để chị Quỳnh Chi phải đi taxi được, giờ mà đang tuốt HN em cũng đón nha.
  • Hihi chỉ giỏi luyên thuyên, lái xe từ từ nhé, bọn chị chờ được.
  • Ok ok!

Giọng nữ thần nghe thích thiệt, nó lâng lâng người cúp máy xong bấm tiếp số chị Ngọc.

  • Alo làm gì đó chị chân dài miên man?
  • Xùy xùy hổng chọc ăn cơm hổng ngon hả Mon, qua chưa?
  • Ờ đang qua nè, thay đồ sẵn đi nha.
  • Bít rùi! Tắm rửa thay đồ sạch sẽ nằm nghiêng ráo nước chờ trai đón nè hihi.
  • Ấy hay chờ em qua tắm cho.
  • Qua đây cưng hí hí.
  • Haha chờ ngộ chút!

Nó bật cười cúp máy vòng xe qua shop chị Ngọc vì tiện đường hơn, tất nhiên làm gì có tiết mục tắm dùm, chị Ngọc mặc váy ngắn khoe “chân dài”, áo hồng môi đỏ ngồi chờ sẵn trên ghế chú bảo vệ giữ xe. Nó thắng cái kịt trước shop mở kính tủm tỉm cười.

Đi nhiêu chân dài ơiiii!

Chị Ngọc trợn mắt chống hông.

  • 10tr nghen trai, em bao phòng!
  • Ấy mắc quá, 400 thôi.
  • Hứ! Chị được giá có 400 hả, bớt coi thường nhau nha nha.
  • Ơ…chớ cho người ta có 600, sài mấy nay còn có 400. Đòi 10tr lấy cái mạng em nè.
  • Xí! Vậy cũng bày đặt hỏi giá con gái người ta, cầm 400 đi mua kem chống nhục đi Mon ha.
  • Hơ hơ mặt dày quen rồi, nhục cái giề. Giá chót 400, chịu thì lên xe.
  • Xùy xùy, bớt cho cưng ba chăm rưỡi, còn năm chục mua tăng lực uống lấy sức phục vụ chị…hí hí!

Bà cô Ngọc vừa cười vừa nhéo nó mấy cái mới chịu leo lên xe, nó cười vui vẻ cho xe chạy đi. Chưa đi được bao xa thì có điện thoại ông Vũ gọi.

  • Alo đón con Chi về chưa ku?
  • Chưa, đang đi nè anh.
  • Ờ mày chịu khó vòng qua đón con Cy dùm tau luôn nha, nay anh đi xe chiến éo đón được.
  • Hơ…xe chiến gì đó anh?
  • Hê hê chút ra biết.

Vậy là nó phải gọi cho Cycy kêu chờ từ từ. Qua tới chỗ địa chỉ của chị Quỳnh Chi là một quán cà phê khá đẹp ở Bình Thạnh, hai chị đẹp đang ngồi trước quán chờ, xung quanh còn có nhiều người vây quanh nói chuyện, nó thấy có cả máy quay, đèn đuốc sáng rực, đoán chắc đang quay MV gì ở đây do hôm kia chị Vy có nói với nó. Đội quay này không quen nên nó chỉ gật đầu chào xã giao rồi xách valli đồ giúp hai chị trở ra xe. Chị Quỳnh Chi còn tươi nhưng Lê Vy mặt mày tuy có lớp trang điểm nhưng nhìn lộ vẻ mệt mõi, hai chân run run làm nó phải dìu chị ra xe.

  • Mệt lắm hả chị?
  • Uhm Mon.
  • Quay cái gì mà coi mệt dữ không biết?
  • Hì lúc chiều có cảnh phải đuổi theo oto đấy, quay nhiều lần nên…
  • Ừ em biết rồi. Chút ra quán phải ăn nhiều cho lại sức biết chưa.
  • Hì hì! Không ăn nổi đâu, béo đấy!
  • Béo cái giề, không ăn bị đòn nha. Chị nửa đó, ăn nhiều lên, ngồi đó cười.
  • Ơ hay, chị chả mệt, liên quan gì.
  • Cả hai người, ai cũng phải ăn nhiều hết, nghe chưa.
  • Eo ui, ra lệnh luôn cơ đấy.
  • Ờ không nghe biết mặt em, cỡ này em hay bị nói khùng, nên em biết cắn người đó.
  • Hihi chả ai sợ pleee!

Hai bà cô bật cười vui vẻ, cả Lê Vy dù mệt cũng cười rất tươi. Đón được hai chị đẹp xong nó vòng xe qua nhà Cycy đón cô nàng rồi cho xe đi về quán. Mọi người tập trung ra khá đông đủ, chị em phái nữ khác được ông Kiên, ông Tiến lần lượt đón ra. Đúng là đơn giản chỉ tụ tập ăn uống làm gì có dịp gì, chẳng qua nhân dịp nay đi với nó cả ngày, chị Thủy làm biếng nấu ăn nên kéo nguyên đám ra quán. Nhóm nó thì toàn mấy thanh niên đam mê tụ tập ăn uống, có kèo thì bất kể giờ giấc chỉ cần hú một tiếng kéo nhau ra cả đàn bất chấp công việc, thực ra tầm này mọi người thường sẽ rảnh, nếu bận chắc chỉ có nó vướn coi quán cho ông Kha, bà Mimi cũng bận làm nhưng cô nàng mê chơi này thì chủ không cho đi bả cũng đi với phương châm đi cứ đi, đuổi thì nghỉ à. Bàn nhóm nó ngồi sát lề ngả tư đường, xe cộ qua lại tấp nập nhưng vì giao lộ lớn nên vỉa hè rất rộng, thoáng mát. Mọi người vừa nhâm nhi mấy dĩa đậu hủ chiên chà bông hay còn kêu là món “chờ” vì mỗi lần đi ăn uống ai ra quán sớm đều kêu món này để nhâm nhi chơi trong lúc chờ người khác tới. Đang chém gió hăng máu thì có tiếng xe kéo in ỏi thắng cái “rẹt” sát bàn ăn, ai cũng giật mình nhìn lại thì thấy ông Vũ đang mặc quần short mang dép lào chở chị Thảo cũng mặc y chan, hai ông bà đang cãi nhau gì đó, chị Thảo thì mặt mày bực bội, còn ông Vũ ngược lại mặt mày hớn hở thậm chí còn kéo ga ầm ĩ, khói xe bay mịt mù nhưng mang theo mùi thơm đặc trưng. Nó bật cười nhìn lại liền biết xe chiến của ổng nói hồi nảy thì ra là chiếc su-xì-po màu đỏ trắng huyền thoại.

  • Ông già kéo vừa thui nha, chút bị oánh đừng than.
  • Đù…xe đâu đã mậy?
  • Chà chà…ngon à.
  • Nè hai ông bà làm gì cãi rùm beng dzạ?

Bà cô Thảo tát cái bốp lên đầu ông Vũ leo khỏi xe chu mỏ.

  • Nè tụi mày coi nó khùng nè. Nghĩ sao chạy đi mua cái xe tào lào trăm rưỡi triệu. Chịu nổi hông.
  • Mày biết gì, xe dân chơi người ta.
  • Quần què nè Vũ. Đm mày già đầu chạy xe coi ra giống ôn gì hông, chạy tới đâu chúng chửi tới đó, dân chơi con khỉ.
  • Thôi bà nội, chửi cho dữ rồi coi bản mặt mày kìa, hai đứa mặc đồ coi bộ hợp cái xe á.
  • Quần què, này nó dụ tau mặc đồ cặp á, xong ra lấy xe chạy vòng vòng cho thiên hạ nó chửi, điên thiệt chớ. Nảy ngừng đèn đỏ người ta nhìn mang nhục luôn á.
  • Haha chồng mày mày ráng chịu, chửi làm gì… thuiii vô uống ly bia thông họng chửi tiếp nè!
  • Hứ!

Bà cô Nguyệt cười khúc khích lôi bà cô Thảo đang đỏ mặt tía tai trán nổi gân xanh vô bàn, mọi người đều cười ha hả trêu chọc, chỉ có nó với hai ông Tiến, Kiên lò dò đi ra ngắm nghía xe, cha nội Vũ tuy bị chửi nhưng mặt mày vẫn hí hửng lắm, miệng văng nước miếng tung tóe giới thiệu con xe. Nó cũng thích thú sờ sờ, vuốt vuốt con xe bóng loáng tặc lưỡi.

Chà…xe thứ dữ à anh. Mà xe này trăm rưỡi thiệt hả?

Ông Vũ đang chém banh nóc nhà cười ha hả kéo vai nó vỗ mấy cái hất mặt.

  • Tau nói xe chiến mờ, hế hế éo phải trăm rưỡi, biết nhiêu không?
  • Nhiu?
  • Ba trăm sáu chục chai.
  • Cái gì? Ba trăm….
  • Suỵt suỵt! Đm…nhỏ thôi mấy cha! Đm con Thảo nghe nó đốt xe tau giờ.

Nó nghe giá xong liền nhảy dựng hét lớn, cả hai ông kia cũng thiếu điều la thất thanh làm ông Vũ phải bịt miệng cả đám lại. Nó bị ông Vũ bịt cứng nhất cũng phải thở hơi lên lén nhìn vô bàn một lúc mới run run nhỏ giọng.

  • Xe này mà ba trăm sáu hả anh? Giỡn chơi hoài anh!
  • Đù mạ mày biết khỉ gì. Xe chiến mờ ku, coi bảng số của anh đee chú em. Anh theo thằng chủ cả năm mới dụ nó bán đó mày.
  • Đù!…Chơi lớn dữ.
  • Hế hế…đây đây anh nói chú mày nghe…

Nó hít thở không thông run run ngồi chụm đầu nghe ông Vũ chém tung nóc, hai ông Kiên, Tiến cũng gật gù nghe mặc dù hai ông cũng chả rành xe này, ông Tiến chỉ mê oto, ông Kiên thì mê đồng hồ, điện thoại. Nó tất nhiên cũng mê xe nhưng chỉ mê moto kiểu như bé cà phê của mình, xì-po nhìn cũng tò mò đó, chỉ tiếc không phải kiểu nó mê, có điều nhìn bảng số của ông Vũ giải thích nó cũng hiểu phần nào lý do giá xe cao dữ vậy, tự nhiên nhìn mặt bà Thảo nó ngứa miệng vô cùng, có nên bí mật khai giá xe thiệt không ta, bà cô đó mà biết chắc chắn nhà ông Vũ sáng nhất đêm nay.

  • Ê mấy tên kia, đi vô ăn hông hả, ông Vũ tắt máy xe coi, nẹt một hồi em kiu con Thảo đốt xe giờ nha.
  • Hic hic…thì vô làm dữ.

Mấy anh em bị bà cô Nguyệt trừng mắt la đành lục đục đi trở vô bàn ngồi, ông Vũ thiếu điều dựng luôn chiếc xe ra giữa đường như sợ người khác không ngắm xe ổng được ấy. Câu chuyện càng sôi nổi tại thêm đề tài phá của mua xe chiến của ông Vũ, ban đầu chị Quỳnh Chi định lấy tiền chụp ảnh hôm qua khao cả nhóm ăn nhưng ông Vũ cái tội khoe xe nên bị mọi người bắt trả tiền ăn, chầu đi chơi gần nhất cũng phải trả để rửa xe. Cả đám vui vẻ trò chuyện, ăn uống, cười đùa rộn cả quán, có một điều đáng chú ý là nhóm nó mỗi lần đi ăn chơi tụ tập chẳng có ai cắm đầu vô bấm điện thoại, thực ra toàn mấy thanh niên đam mê chém gió, bàn ăn nhậu tụi nó không bao giờ thiếu chuyện nói nên cũng chẳng ai có thời gian mà bấm điện thoại riêng.

Trời càng về đêm không khí cũng mát hơn, ăn uống tạm no thì chị Nguyệt đi qua vỗ vai nó.

  • Ê Mon no chưa?
  • Ờ ờ…sao đó?
  • Làm nhiệm vụ đi cưng?
  • Hả nhiệm vụ gì?
  • Đưa con Vy đi hát chớ gì, sắp tới giờ nó hát rồi đó. Đi đi, chút ông Tiến đưa tụi chị lên bar, chờ nó hát xong chở qua bar chờ về chung nghen.
  • À rồi rồi.

Nó gật đầu nhìn lại thì thấy chị Quỳnh Chi và chị Lê Vy cũng đang lau miệng xếp lại đồ trên bàn vẫy tay chào mọi người. Đan Thanh ngồi bên cạnh kéo kéo dúi vô tay nó một cái hộp nhỏ.

  • Nè! Nhớ uống thuốc nghe chưa?
  • Uhm!
  • Thui mệt để tui dặn chị Chi, mặt anh trốn uống thuốc chắc luôn.
  • Ơ…làm gì có.
  • Hừ!

Nó bật cười trước cặp mắt vừa lạnh vừa buồn cười của em, mặc kệ cô nàng đi qua đưa hộp thuốc cho chị Quỳnh Chi, nó mĩm cười đứng dậy đi lại gần mĩm cười với chị Lê Vy.

  • Coi mệt vậy chút hát nổi không đó chị?
  • Hì chị hát được mà.
  • Khổ thiệt! Đâu đứng dậy em dìu vô xe nè.
  • Không cần đâu Mon, chị vẫn đi được.
  • Nào!

Nó mĩm cười vẫn giơ tay ra trước mặt cô nàng, chị Vy đành vịn lấy cánh tay nó đứng dậy, nó khoác túi của chị và cả của chị Quỳnh Chi nhẹ nhàng dìu cô ca sĩ đi ra xe.

  • Cảm ơn Mon!
  • Mon chị bảo này, ghé nhà một tí bọn chị tắm thay quần áo nhé.
  • Kịp giờ không chị?
  • Uhm còn sớm nè Mon.
  • Ok chị!

Nó gật đầu cho xe lên đường. Về tới nhà hai chị vào phòng để chuẩn bị, nó nhìn theo dáng đi khá mệt mõi nhất là đôi chân run run của chị Vy mà lắc đầu thở dài. Ngẫm nghĩ một chút nó nói lớn.

  • Mấy chị chuẩn bị nha, em chạy ra mua đồ cái về liền.
  • Ok Mon!

Nói xong nó ra xe chạy đi kiếm một tiệm tạp hóa mua bao đá bự rồi nhanh chóng trở về. Hai chị còn đang sửa soạn trong phòng, nó đi xuống phòng đồ đạc kiếm 4 cái khăn tắm, lục lấy một thùng đựng đá vuông vừa phải, đổ một lớp đá xuống đáy, xếp hai khăn lên, đổ thêm lớp đá, xếp hai khăn nửa vô rồi đổ hết đá lên trên cùng. Xong xuôi nó xách thùng đá để vào cốp xe, mĩm cười rút thuốc lá ra hút trong lúc chờ. Thấy hai chị ra, nó vội lục chai rửa tay xịt vài cái xoa xoa sau đó chạy nhanh vào nhẹ nhàng dìu chị Vy lên xe. Nhìn trang phục diễn của chị tuy đẹp nhưng đôi boot cao màu đen khiến nó khẽ nhíu mày nhưng cũng không nói gì, im lặng lái xe theo địa chỉ chị Quỳnh Chi nói. Chỗ này nó biết, đây là một phòng trà có sân khấu nhỏ của một nghệ sĩ nổi tiếng làm chủ, quản lý ở đây nó cũng quen vì có nhiều lần thế ông Ben dẫn ca sĩ trẻ qua hát, lâu lâu có show nhỏ công ty nó cũng tổ chức ở đây. Ba chị em vừa vào tới phòng trà đã gặp anh quản lý đang đứng gần cửa, thấy Lê Vy liền đi lại tươi cười.

  • Lê Vy đây rồi, khỏe không em?
  • Vâng em khỏe.
  • Đây là Quỳnh Chi đúng không, quý quá, biết có em anh book em hát luôn rồi. Tưởng bửa trước em kêu không vô được.
  • Hi vâng phút cuối em không an tâm con bé nên cố đi cùng xem Lê Vy hát ạ. Lần sau nhé anh!
  • Ok ok cần gì tới lần sau, sang tuần hát cho anh luôn nha.
  • Hihi dạ vâng.
  • Lê Vy chuẩn bị ok hết chưa em?
  • Vâng em sẵn sàng ạ.
  • Vậy vô bàn ngồi chơi, cũng sắp tới em rồi đó. Theo anh nha hai em….Ủa…Mon, haha nảy giờ không thấy, làm gì núp núp vậy cưng?
  • Haha khỏe không anh, cái này hai chị dìm em, đâu có núp.
  • Haha nay đi chung Lê Vy hả Mon?
  • À dạ, nay em làm tài xế.
  • Ok ok vô chơi luôn em, tự nhiên nha.
  • Dạ dạ, mà nay em làm tài xế, được giảm giá vé không anh.
  • Haha chuyện nhỏ. Vô đi tụi em, chừa bàn sẵn rồi.
  • Dạ vâng!

Cả ba đứa gật đầu vui vẻ theo ông anh quản lý đi vào trong, phòng trà sang trọng lúc này đầy ắp khán giả, ba đứa được anh quản lý dẫn vào bàn có bốn ghế ngồi tuy không gần sân khấu nhưng tầm nhìn khá tốt nằm trong góc, xung quanh nó có thể nhận ra vài bàn có mấy ca sĩ khác, tuy không phải tên tuổi gì lớn nhưng vẫn khá quen mặt.

  • Lê Vy ngồi chơi uống nước chờ tới giờ hát nha em. Mon với Quỳnh Chi ngồi vui vẻ nha, có gì cứ kêu anh.
  • Dạ vâng!
  • Ok anh trai, cứ đi công chuyện đi anh.
  • Ừ! Tự nhiên nha!

Ông anh quản lý cười vỗ vai nó rồi đi tiếp khách, một bạn nhân viên đi lại gần đưa menu, nó cầm menu đưa qua chị Quỳnh Chi nháy mắt.

  • Chị kêu dùm em ly cà phê đá không đường nha.
  • Uhm Mon!

Chị Quỳnh Chi mĩm cười chọn món, nó nhìn chị Lê Vy chăm chú, lại nhìn xuống đôi chân dài của cô nàng, chờ hai chị gọi món xong nó mĩm cười.

  • Chị Vy còn đau mõi chân lắm đúng không?
  • Uhm! Lâu rồi chả chạy nhiều như thế, mõi thật!
  • Nhìn là biết liền. Mấy giờ tới phiên chị lên hát?
  • Khoản nửa tiếng đấy Mon.
  • Uhm vậy được. Chị cởi giày ra đi.
  • Ơ…sao thế?

Chị Lê Vy tròn mắt nhìn, nó chỉ mĩm cười nháy mắt.

  • Cởi giày ra chút đi, diễn hả mang vô.
  • Nhưng…cởi làm gì Mon?
  • Nghe Mon đi Vy!

Chị Quỳnh Chi nháy mắt với nó rồi mĩm cười vỗ vai chị Lê Vy, cô nàng ngẩn người một chút rồi gật đầu, nó nhìn cô nàng có vẻ ngơ ngác mặt khá dễ thương nên cũng phì cười.

Thôi để em!

Nói rồi nó quỳ một chân xuống sàn cuối người giúp chị cởi giày, hình như bà cô hơi bất ngờ nên rụt chân lại, nhưng chị Quỳnh Chi lại vỗ nhẹ tay chị Vy, cô nàng mím môi thu tay duỗi chân ra cho nó vừa tầm giúp chị cởi giày. Thoát khỏi đôi boot cao, đôi chân trắng mịn không tì vết của chị đập vô mắt nó, mùi thơm thoang thoảng khiến nó có một chút nao nao trong lòng, chân ca sĩ có khác, thon dài mịn màn, lại thơm nửa chứ, chắc bà cô này có sài kem dưỡng chân. Xếp đôi boot ngay ngắn vô sát chân bàn, nó ngồi lên ghế nhìn chị Lê Vy mĩm cười, tay vỗ vỗ lên chân mình.

  • Chị gác chân lên đây nè, duỗi thẳng thoải mái nha.
  • Để làm gì thế Mon?
  • Duỗi ra đi, không có dê đâu mà lo.
  • Hừ! Ai làm thế bao giờ, chỗ này…
  • Nghe Mon nào Vy.
  • Nhưng…đang chỗ đông người.
  • Chả ai để ý đâu, nghe Mon đi mày.

Nó vẫn im lặng mĩm cười, chị Lê Vy nhìn chị Quỳnh Chi ra dấu một lúc lại nhìn nó thật sâu, đôi môi mím lại cắn nhẹ môi dưới, mắt đẹp chớp động hình như hơi ngượng nhưng rốt cuộc cũng nhẹ nhàng duỗi chân ra đặt lên chân nó. Tự nhiên cảm thấy mùi thơm từ người chị càng dịu dàng, ngọt ngào hơn làm nó phải mĩm cười hít sâu vài hơi. Kéo chân chị yên vị trên đùi mình, nó cuối người mở nắp thùng đá nảy giờ vẫn xách theo.

  • Cái gì thế Mon, nảy giờ em mang theo chị chưa hỏi đến.
  • Khăn lạnh?
  • Ơ mang khăn lạnh làm gì?
  • Giảm đau mõi. Yên nào, chú ý nghe hát đi. Em bóp chân cho chị một chút.
  • Ơ…
  • Yên nè!

Nó lại cười rút khăn được làm lạnh trong thùng ra trước ánh mắt chăm chú của hai cô nàng, vắt nhẹ cho thật khô nước rồi nhìn chị Lê Vy nhẹ giọng.

  • Hơi lạnh! Chị chịu khó chút nha. Không được la đó.
  • Uhm uhm!

Cô nàng mím môi gật đầu, nó cười cười nhẹ nhàng cầm khăn áp vào chân chị, ngay lập tức chị Vy cắn môi nhăn mặt, tay bấu lấy bắp tay nó run run.

  • Eo ôi! Lạnh thế!
  • Hì khăn lạnh mà, ráng chịu chút cho đỡ mõi nha.
  • Lắm trò thế cơ. Lạnh quá!
  • Ráng chút mới đứng hát tốt được. Em đi đá banh bị đau chân toàn làm vầy nhanh đỡ lắm.
  • Uhm!

Chị Lê Vy gật đầu, tay vẫn bám chặt lấy bắp tay nó, tay kia nắm chặt lấy tay chị Quỳnh Chi, chờ mặt chị giãn ra một chút, có vẻ quen với cái lạnh của khăn, nó mới nhẹ nhàng quấn khăn vòng quanh chân chị, xong một chân nó tiếp tục quấn luôn chân kia. Đùi thon chân đẹp cuối cùng bị nó quấn như chân voi khiến cả ba đứa hết nhìn chân tới nhìn nhau phì cười, không gian tuy hơi tối nhưng nó thấy bà cô Vy có vẻ ngượng đỏ mặt thì phải, đôi môi cứ mím lại chịu lạnh vừa buồn cười vừa dễ thương. Quấn xong chân, nó nhẹ nhàng bắt đầu bóp bóp khắp hai chân của chị, vừa xoa bóp vừa chăm chú giữ cho khăn không tuột ra. Chị Quỳnh Chi nói nhỏ.

  • Mon chu đáo cực, đấy thế mà mày bảo Mon toàn bắt nạt mày, chả quan tâm người khác, xem nào…còn nói thế nửa không?
  • Eo ôi…đến khi đau muốn chết mới được quan tâm đấy mày.
  • Thế có thích không? Không thì ngồi sang bên để Mon bóp chân cho tao.
  • Ơ hay! Giành với người tàn tật à con kia.
  • Thì thế! Ai bảo thích mà mồm điêu cơ.
  • Đấm cho giờ! Mon bóp chân rồi, bóp tay cho tau nào.
  • Còn lâu nhá. Tay để không làm chi, bóp chân cho tau điiii.
  • Khồng bao giờ, bảo fan mày tí bóp cho.
  • Ơ hay…có bóp không thì bảo.
  • Không bao giờ…
  • Nào…dỗi giờ, bóp cho tau đi…
  • Hihi không thích nhé!
  • Chả yêu tau.
  • Nhường fan mày yêu nhé.
  • Hihi! Mon! Đừng bóp chân giúp nó nửa, tí bóp cho chị này.
  • Này này…dừng tay chị đấm cho nhé Mon.
  • Hơ hơ…

Hai cô nàng lại xì xầm trêu chọc nhau, nó không lên tiếng nửa, mắt nhìn lên sân khấu xem ca sĩ hát, tay vẫn nhẹ nhàng xoa bóp hai chân cho chị Vy. Khăn hết lạnh nó lại thay khăn khác, vừa xoa bóp vừa thưởng thức nhạc, nhâm nhi cà phê. Cho tới lúc chị Vy báo gần lên hát nó mới cởi hết khăn quăng vô thùng đá, cởi xong hết rồi vẫn thấy chân cô nàng không chịu rời khỏi đùi mình, nó trợn mắt nhìn thì chị Vy lườm nó đung đưa hai chân.

  • Sao nửa, xong rồi mang giày chuẩn bị lên hát đi, lườm cái giề?
  • Ơ hay, ai cởi giày chị ra phải mang vào chứ.
  • Ơ…
  • Ơ gì mà ơ, mang vào cho chị nào. Người nam cứ ơ ơ.
  • Rồi rồi…

Nó lắc đầu vừa bực mình vừa buồn cười, lúc đầu còn ngượng ngùng các kiểu, giờ được đà cái tranh thủ hành nó liền. Nhưng thôi nể chân chị đẹp, nó nhịn. Vỗ chân cô nàng một cái lấy tinh thần, nó vẫn giữ chân chị trên tay cuối xuống dùng tay áo lau lau sơ chân cô nàng cho khô sau đó nhẹ nhàng mang giày vào cho chị, không biết dưỡng da bằng gì mà quấn khăn lạnh cả buổi chân vẫn mềm, da vẫn mịn, hương thơm thoang thoảng vẫn quanh quẩn trên người nó. Cô nàng có vẻ đỡ đau hơn nên dáng người đứng trên sân khấu lại rực rở, làm nghề này cũng không đơn giản, mới quay cả ngày mệt nhoài, tối phải hát, cũng may hôm nay hát nhẹ nhàng, không phải quay cuồng như hôm diễn trên bar, tầm này chị ấy mà nhảy nhót nửa chắc không trụ nổi nửa bài. Đang say sưa ngắm cô nàng diễn thì chị Quỳnh Chi chọt chọt vô vai nó thì thầm.

  • Chị bảo này, cứ mãi chăm người khác thế à, uống thuốc này.
  • Hic…em biết ngay dễ gì chị bỏ qua mà.
  • Hihi uống nhanh nào.

Nó thở dài nhận đống thuốc và ly nước lọc trên tay chị uống ực một hơi, thấy nó giải quyết xong thuốc, chị Quỳnh Chi gật đầu hài lòng xoay người chọt chọt lên vai nó.

  • Đến chị nào Mon.
  • Hả? Gì nửa?
  • Thế không bóp chân giúp chị à, mặc chị à?

Cô nàng cười tủm tỉm duỗi đôi chân miên man của mình trước mắt khiến nó tròn xoe ngẩn ngơ.

  • Giề nửa? Chị có đau mỏi chân đâu?
  • Ơ hay chị đi cả ngày với con kia, chả mỏi.
  • Này đang chỗ công cộng nha cô nương, người bị đau sẽ kêu là bóp chân, nhưng người lành thì kêu là sờ chân đó.

Chị Quỳnh Chi cười khúc khích thành tiếng lườm nó nũng nịu.

  • Chị mặc kệ, thế có bóp chân cho chị không thì bảo…
  • Ơ…
  • Ơ quả mơ, chả thấy yêu chị.
  • Hơ…nay đóng vai con nít hả ta.
  • Hihi như nào, không chăm chị à?
  • Hờ…cái này…không hay lắm…em mắc cỡ…
  • Hihi đồ luyên thuyên!

Chị Quỳnh Chi bật cười chu môi lườm yêu khi nó bắt đầu xoa nhẹ lên chân mình, thậm chí cô nàng đung đưa bàn chân như trẻ con, nụ cười rạng rở dịu dàng như đóa hoa chớm nở trong đêm, dưới ánh đèn mờ, làn da trắng mịn như da con nít càng làm không gian chợt nồng nàn dịu ngọt hơn. Nó sờ…à không xoa bóp chân cho nữ thần mà bụng cứ lâng lâng trên mây, hôm trước còn ước gì được nắm tay thần tượng, hôm nay nắm cả chân chứ giỡn. Mỏi thì có mõi đó, nhưng cảm giác mềm mại truyền vào lòng bàn tay này bị mỏi tới sáng cũng được, không biết tự bao giờ nó xoa bóp hay là mân mê chân chị Quỳnh Chi. Cũng may mọi người đều chăm chú thưởng thức âm nhạc, đèn phòng trà cũng không quá sáng, bàn nó lại nằm phía trong cùng sát tường nên không có ai để ý hai đứa dở hơi không khác nào có gian tình. À phải nói chính xác là ba đứa đúng hơn, chị Lê Vy hát xong phần của mình đi xuống lườm lườm rồi lại giành được xoa bóp chân, hai tay hai cô nàng như trẻ con thì thầm trêu chọc nhau, lại tranh phần được chăm…việc này mà truyền ra ngoài chắc chắn nó bị nhiều người treo lên cột điện cho coi.

Đêm diễn kết thúc khá muộn, vì hai chị còn ở lại trò chuyện xả giao với vài nghệ sĩ khác nên hơn 11h ba đứa mới rời khỏi phòng trà. Có một anh ca sĩ trẻ khá quen mặt mời hai chị đi ăn khuya nhưng chị Vy từ chối khéo về nhà nghỉ ngơi hồi sức vì quay MV cả ngày. Nó cho xe đi chậm trên đường nhìn hai chị qua gương mĩm cười.

  • Giờ hai chị muốn đi đâu? Chị Vy mệt dữ không, muốn về nhà nghỉ không?
  • Vẫn mệt này Mon.
  • Còn chị Quỳnh Chi? Muốn về hay sao?
  • Đi loanh quanh hóng mát tí rồi ghé bar với bọn nó đi Mon. Giờ chúng mình về nhà con Nguyệt nó mắng cho.
  • Mắng thì nghe, sợ gì bà cô đó.
  • Eo ôi mạnh miệng quá cơ, thế gặp bọn nó lại như thỏ con đấy Mon?
  • Ờ…cái này tại em nhịn thôi nha, yên tâm trước sau gì cánh đàn ông tụi em cũng nổi dậy tiếp à.
  • Hihi để chị xem nổi dậy như nào, chỉ giỏi mạnh mồm!
  • Hơ hơ…vậy giờ muốn đi đâu?
  • Tùy Mon, đi chỗ nào Mon hay đi buổi đêm đấy.
  • Haha đêm em hay đi cà phê coi đá banh. Chắc hai chị không thích theo em đâu.
  • Thế như nào, hay qua bar luôn.
  • Để coi…hai chị thích uống sinh tố không, em biết chỗ sinh tố ngon, có đồ ăn vặt SG nửa, ngon lắm.

Hai cô nàng nhìn nhau trao đổi bằng ánh mắt sau đó chị Quỳnh Chi mĩm cười gật đầu.

  • Thế mình đi uống nước đi Mon.
  • Ok nha.

Nó vui vẻ lái xe qua khu sinh tố bên quận mười, chỗ này nhiều bạn trẻ tầm nó thường ra ngồi chơi khuya. Đường rộng rãi thoáng mát, lại có rất nhiều quán sinh tố, chè, đồ ăn vặt. Vừa ngồi vào bàn hai bà cô càng gây nhiều sự chú ý bởi ngoại hình cũng như có vài bạn nhận ra chị Quỳnh Chi. Nhìn hai chị vui vẻ chào hỏi mọi người nó cũng thấy vui lây. Chờ hai chị chụp hình với mấy bạn xong nó vui vẻ đưa chị Quỳnh Chi đi lòng vòng lựa đồ ăn vặt, giao nhiệm vụ chọn sinh tố cho chị Lê Vy đang đau chân không tiện đi lại nhiều. Bánh tráng trộn, cút chiên bơ, trứng gà nướng, gỏi xoài, bắp xào…mỗi thứ một phần, tới khi trở lại chỗ ngồi thì trên bàn bày đầy đồ ăn vặt ngon lành. Chị Lê Vy tròn mắt chu môi

  • Eo ôi bọn mày mua nhiều thế, ăn hết chỗ này béo chết mất.
  • Thế mày có ăn không thì bảo, để bọn tau ăn hết nhé.
  • Ơ hay…dạo này theo Mon dần bắt nạt tau đấy à?
  • Hihi chả thế, ai bảo điêu mãi.
  • Hứ! Chả yêu mày nửa, ở đây với fan đừng về HN nhé con quỷ.
  • Nhất trí luôn.
  • Hứ!
  • Haha ăn thoải mái đi chị Vy, không hết mình đem vô bar cho mấy người kia.

Nó bật cười chen vào, chị Vy lườm nó cười khúc khích.

  • Cứ bảo ăn suốt, chị mà béo Mon đền đấy.
  • Hơ hơ chịu luôn, đi làm mệt thì phải chăm ăn uống nhiều mới có sức, béo sao được mà lo. Đây thử cái này nè chị, vị trong này hơi ngọt, ăn mấy bửa quen liền à.
  • Hì cảm ơn Mon.
  • Chị Quỳnh Chi ăn nhiều lên đó. Nè thử này đi chị!
  • Uhm Mon!

Kêu sợ béo, nhưng tay hai cô nàng vẫn bốc đồ ăn nhiệt tình lắm, món nào cũng khen ngon, con gái mà, bắc hay nam gì cũng như nhau, mê ăn hàng nó ngấm trong máu rồi.

  • Chị đỡ mỏi chưa, mai có đi đâu không?
  • Mai vẫn phải quay này Mon.
  • Ừ vậy mai em đưa hai chị đi.
  • Chả thế! Hôm nay cho bọn con Nguyệt mượn tài xế một hôm thôi nhé.
  • Hơ hơ…

Nó mĩm cười cuối xuống mở giày cho chị Vy, tuy hơi giật mình nhưng đoán nó tính làm gì nên cô nàng cũng duỗi chân ra mặc kệ nó làm gì thì làm. Kéo chân chị gác lên đùi mình sau đó nó lấy một chai thuốc xoa bóp mua hồi sớm lúc đi mua đá ra.

Gì thế Mon?

Chị Quỳnh Chi vừa nhai bánh tráng trộn vừa tò mò hỏi, nó mĩm cười xoay nhãn hiệu chai thuốc ra cho chị xem.

  • Thuốc xoa bóp chân đó chị.
  • À thế khi nảy không dùng loại này luôn?
  • Cái này hơi nóng, mùi cũng nồng. Nảy chị Vy phải hát đâu có sài loại này được, lên sân khấu hát cả người phải thơm, người đẹp mà.
  • Hihi thế nào Vy, còn bảo Mon chỉ giỏi bắt nạt không? Chú đáo thế này kia mà.

Chị Vy mĩm cười nhưng vẫn giữ cái bỉu môi đặc trưng lườm nó.

  • Chả biết chăm được bao lâu.
  • Haha chăm gì đâu, em kiếm cớ sờ soạn chân người đẹp thôi nè.
  • Hừ! Vì chị đang đau mới cho chạm vào nhé, đừng tưởng bở.
  • Hờ…rồi rồi sao cũng được. Đâu thả lỏng nha, loại này xoa chút hơi nóng, chị ráng chịu mới khỏe nha chị. Nè chị Quỳnh Chi…đừng có đụng vô, cay tay sao ăn được. Để em làm cho.
  • Hihi biết rồi Mon.
  • ….
  • Này Mon ăn này…
  • Nào…chị ăn đi, đút em hoài vậy.
  • Trứng này ngon cực Mon nhỉ.
  • Ừ ngon mới dẫn chị đi ăn chứ. À chị Vy chút đừng mang giày này nửa, em có đem dép thấp cho chị đó, không hát nửa không cần mang giày cao chi mệt.
  • Ơ…nhưng tí phải đi bar mà, không mang dép đâu, xấu lắm.
  • Giờ muốn đẹp hay muốn nhanh hết đau để mai đi làm.
  • Mon xoa thế này mai sẽ khỏi mà.
  • Không nói nhiều. Người đẹp mang cái gì cũng đẹp, vầy đẹp rồi. Bôi thuốc vô cay không được mang boot, nóng lắm.
  • Nhưng…
  • Không nghe em mặc kệ nha.

Nó nghiêm mặt, chị Vy cũng không chịu thua kém, lườm nó phụng phịu.

  • Quỳnh Chi! Lại bắt nạt tau này.
  • Hừ! Việc này tau chả bênh đâu, nghe lời Mon đi nhé.
  • Ơ kìa, chả yêu tau.
  • Hihi giờ chỉ yêu Mon thôi, Mon nhờ!
  • Đúng đúng! Chị Quỳnh Chi thiệt tốt.
  • Ơ hay…dỗi hai đứa mày luôn.
  • Haha.

Thoa đều thuốc khắp hai chân chị Vy, vừa xoa bóp vừa trò chuyện trêu chọc hai cô nàng, thơi gian cũng trôi nhanh, càng về khuya càng đông người ăn uống. Cảm thấy thuốc đã khô, sờ chân cô nàng sắp mòn cả vân tay nó mới vỗ một cái lên chân chị rồi nhẹ nhàng để xuống giày mĩm cười.

  • Sờ chân đã rồi, hai chị ngồi chờ em chút.
  • Em đi đâu đấy?
  • Em mua thêm đồ ăn đem vô cho nhóm chị Thủy. Làm gì làm cũng phải ăn khuya mới được. Sẵn em lấy dép cho, chị đừng có mang boot vô đó.
  • Hic…biết rồi, thích ra lệnh thế nhờ.
  • Haha…
  • Mon chị đi với nào.

Chị Quỳnh Chi cười tươi kéo tay nó đứng dậy, bà cô Vy liền xụ mặt.

  • Ơ kìa, thế hai đứa định yêu nhau thật à, bỏ mặc tau à.
  • Chuyện! Chả thế hihi
  • Đồ mê trai bỏ bạn.
  • Hihi! Ngoan nào…mình đi đi Mon.
  • Hơ hơ…

Chị Quỳnh Chi kéo tay nó đi khỏi bàn bỏ mặc bà cô Vy chu mỏ hừ hừ sau lưng. Trời về khuya nhưng đường phố ở đây vẫn đông người qua lại, đi dạo, trò chuyện, ăn uống càng nhộn nhịp.

  • Bọn nó ăn cả tối, mua thêm chi mất công thế Mon? Định nuôi béo cả à?
  • Dạ chủ yếu mua thêm cho chị Thủy, Cycy, bà cô Thanh nửa chị. Thói quen của em đó giờ rồi, làm việc mệt phải ăn đàn hoàng mới có sức, nhất là làm đêm, hại sức khỏe. Chị cũng vậy đó, ra kia đừng bày đặt nhịn ăn giảm cân, ăn uống đàn hoàng mới khỏe đẹp, chăm vận động các kiểu thì không béo đâu. Em ghét nhất con gái nhịn ăn giảm cân.
  • Khó tính thế.
  • Ờ…ăn uống đàn hoàng mới có sức làm việc tốt, khó đâu…Anh ơi lấy em hai hộp, 1 hộp khỏi bỏ tương đen, hộp kia không sa tế nha.
  • Chị Thủy không thích ăn tương đen. Cycy không ăn sa tế.

Nó vừa nói với anh chủ quán vừa quay qua nói với chị Quỳnh Chi, nhìn mặt cô nàng chắc cũng thắc mắc. Nó đi lòng vòng mua thêm vài hộp đồ ăn, chị Quỳnh Chi vẫn thong thả đi bên cạnh, thi thoảng hỏi cái này thắc mắc cái kia. Tầm hơn 15p tay nó xách đầy đủ thứ đồ ăn.

  • Ngon không chị? Kem nhãn đó.
  • Uhm ngọt và thơm cực. Chị thích ăn ngọt này, Mon phải nhớ đấy.
  • Haha rồi, thì nhớ.

Chị Quỳnh Chi mỉm cười, mắt như lấp lánh dưới đèn đường nhìn nó, nảy giờ cứ nhìn thế này hoài, bà cô nàng không thích lườm nó hay sao nhỉ.

  • Mon chu đáo thế này bà bọn nó cứ bảo Mon vô tâm.
  • Đừng khen nửa, em mắc cỡ đó.
  • Thế cứ thích trêu chị mãi cơ.
  • Haha nào đi vô trong, loi choi xe quẹt giờ.

Nó bật cười kéo cô nàng đang tung tăng dưới lòng đường đẩy lên vỉa hè, chị Quỳnh Chi lại múc một muỗng kem nhãn cho lên miệng chop chép như trẻ con.

Mon này, nói chị nghe xem bí quyết như nào để một tên con trai lạnh lùng vô tâm trước kia trở nên dịu dàng chu đáo thế này nào?

Chị Quỳnh Chi xoay lưng lại nhìn nó thật sâu, môi mỉm cười khiến nó suýt đứng tim vì dễ thương, hình như không trả lời không được cho đi thẳng tiếp rồi, nó mỉm cười kéo tay chị sang một bên né đường cho một bạn đi ngược chiều, tiếp tục cất bước thong thả.

  • Chăm sóc cô ấy nhiều riết mà thành thói quen.
  • Ơ nhưng định với ai cũng chăm như thế này mãi à?
  • Haha…không quan trọng nửa. Không có cô ấy, ai cũng không còn duy nhất.
  • Hihi…thế không định yêu ai nửa sao?
  • Ấy…yêu chứ…giờ đang yêu chị Quỳnh Chi nhất nè.
  • Điêu ngoa! Chả thèm đồ yêu bằng mồm.
  • Ơ chứ sao mới thèm.
  • Hihi khi nào không trêu chị nửa cơ.
  • Sao được, không trêu chán lắm.
  • Ơ hay, bố mẹ sinh ra để Mon trêu à, cứ thích trêu đi, chị đấm cho.
  • Ờ rồi, vậy phải ăn nhiều mới có sức đấm người nha. Haha coi chị Vy xụ kìa chị.
  • Hihi con ấy như trẻ con, mặc nó.

Chị Quỳnh Chi cười khúc khích lườm nó xong đi lại ngồi dỗ dành bà cô Vy, một đứa trêu một đứa dỗ làm bà cô chu mỏ sắp rớt tận ngực, phụng phịu theo nó lên xe về quán bar. Vì bà cô không được mang boot nửa nên đi bên cạnh chị Quỳnh Chi bị thấp hơn rõ ràng, vô tới bàn càng được mọi người chú ý trêu chọc, chị Vy là lườm nó như muốn ăn tươi nuốt sống rồi cúi gầm mặt xuống ngực chui vô chỗ ngồi đẩy nó ra xa.

  • Đấm cho giờ, đừng ngồi kế tôi. Hứ!
  • Nào nào…em ngồi với chị Quỳnh Chi nha.
  • Thế thì qua kia. Nhớ mặt bắt nạt nhau nhá.
  • Dỗi gì căng dữ, thấy bà cô Thảo không, người ta mặc quần sọt, mang dép kẹp đi bar có sao đâu.
  • Đấy người ta mặc đồ đôi. Đừng nói chuyện tôi nửa, đi chăm nữ thần của Mon đi hừ hừ.
  • Ờ…đuổi thì đi làm dữ.

Nó bật cười, nói đi nhưng càng ngồi sát chị Vy hơn, cái này cũng không phải cố ý vì nhóm đông qua khiến nguyên đám dồn thành cục, mọi người biết chị Vy đang dỗi nó càng kiếm cớ ép nó sát vô chị để trêu. Rốt cuộc cô nàng không làm gì được nó, đành cam chịu số phận ngồi cạnh đứa mình ghét, còn bị nó thi thoảng làm mặt nịnh nọt xoa bóp chân, con gái mà dỗi thì dỗi vẫn thích được chăm, lúc dỗi lúc cười như trẻ con. Đang trêu chị Vy vui thì có điện thoại, nó phải nép sát vào sau lưng chị Vy để nghe, tiếng ông Ben lè nhè có chút say sỉn vang lên. Cũng không có gì đặc biệt, tầm này ổng gọi thì chỉ có việc đang đi tiếp khách cần chỗ đi tăng 2 việc của nó phải sắp xếp chỗ trong vòng một tiếng nửa. Nhìn lại đồng hồ cũng 12h hơn, lại nhìn một vòng khắp quán bar cũng không thấy chỗ trống, nó đành kiếm chị Thủy nhờ giúp như thường lệ. Bà cô Thủy đang đứng tiếp khách quen nó cũng không tiện kêu phải nhờ chị Yến nói dùm. Nhờ chị Yễn xong nó kéo tay chị Quỳnh Chi nói nhỏ.

  • Chị ngồi chơi nha, em ra ngoài kia chút.
  • Như nào? Định trốn đi hút thuốc đúng không?
  • Ơ…sao biết?
  • Bọn nó bảo em hay như thế. Không phải đi, ngồi đây hút vẫn được, chị chả ghét đâu.
  • Haha không được, em không muốn làm chị nữ thần bị hôi thuốc đâu, thích chị lúc nào cũng thơm cơ.
  • Hừ…luyên thuyên!
  • Nói chứ em ra kia có chuyện nhờ chị Thủy. Chút em phải đi tiếp khách với ông Ben công ty em nên không đưa chị về nhà được nha.
  • Ơ bây giờ còn phải đi việc hở.
  • Dạ tiếp khách mà, chuyện thường. Tí chị về cùng mọi người nha, mai dậy gọi em qua đón đi công việc.
  • Uhm chị biết rồi, Mon đi cẩn thận nhé.
  • Dạ!

Chị Quỳnh Chi mỉm cười vuốt nhẹ tóc nó trong khi nó quay qua cười cười chọt vai chị Vy.

  • Nè dỗi hoài, giờ em bận đi công chuyện với ông Ben, không ngồi cạnh cho dỗi nửa đâu, vừa lòng chưa.
  • Như nào…đi đâu đấy?
  • Em đi tiếp khách với ông Ben. Tí chị về với mọi người nha, mai em qua đón.
  • Hừ…đi đâu đi, bảo tôi làm gì.
  • Haha…em đi nha.

Nó bật cười dùng hai tay bẹo má khiến cô nàng trừng mắt đấm nó mấy cái mới rời đi. Vô khu nghỉ ngơi nó ngồi xuống, bạn nhân viên lập tức mang trà đá ra gật đầu chào, nó xua tay.

  • Anh đi liền, khỏi đưa menu nha em.
  • Dạ anh Mon.

Không có chị Quỳnh Chi, nó cũng không ngại gì rút thuốc lá ra châm lửa, nhâm nhi trà đá. Cháy gần nửa điếu thuốc bà cô Thủy cũng đi lại vui vẻ ngồi xuống dựa vô vai nó.

Ủa hông chơi với nữ thần kiu tui chi dzạ, nhớ em hả anh Monnnnnn!

Nó bật cười xoa xoa chiếc eo con rắn của bà cô yêu nữ.

Nhớ lắm chớ…haha thôi không giỡn. Ông Ben kêu kiếm chổ tiếp khách nè.

Nghe công việc, chị Thủy thôi làm trò yêu nữ ngồi thẳng lại nheo mắt.

  • Đi giờ luôn hen?
  • Dạ.
  • Ổng đòi đi đâu?
  • Đâu cũng được, bên mình chắc hết bàn ha?
  • Uhm nay full sớm rùi.
  • Vậy chị đặt dùm em quán khác nha, giờ luôn.
  • Uhm, cần gái hông?
  • Hỏi câu khác đi chị.
  • Hihi mấy em?
  • Ba à.
  • Tính cục cưng của chị chưa dzạ?

Chị Thủy chớp chớp mắt làm nó cũng chột dạ cười trừ…

  • Cái này…chắc khỏi.
  • Điên! Uống nổi hông kiu khỏi dzạ Mon?
  • Ờ thì….
  • Như cũ đi ông tướng, đang đau bệnh tùm lum đó.
  • Ờ…vậy kiếm cho em một bạn cũng được.
  • Uhm! Chờ chị xíu. À khoan, đi giờ này dễ gì có tiền sẵn phải hông.
  • Dạ giờ này chắc bà Loan ngủ rồi. Chị đem nhiều tiền không đưa em đỡ.

Chị Thủy nheo mắt lục ví cầm tay của mình đếm đếm lắc đầu.

  • Chị đem 10tr à. Hổng sao, để chị hỏi tiền mấy đứa cho.
  • Hehe bởi em cưng chị nhất mờ.
  • Khỏi nịnh ông tướng, có chuyện mới thèm nhớ tới tui.

Bà cô Thủy chu miệng nhéo vô eo nó mấy cái mới chịu chạy đi, nó mĩm cười nhìn theo bóng lưng chị mà thấy vui vẻ, có việc mới thấy ích lợi của bà trưởng nhóm bù nhìn này. Vẫn ngồi nhâm nhi trà đá, suy nghĩ tinh tinh về công việc chờ chị Thủy sắp xếp, thi thoảng ngó đồng hồ, chợt ngẩng đầu lên giật mình vì nguyên cục nước đá đứng trước mặt, chiếc rốn sâu hun hút đập ngay vào mắt khiến nó suýt ngừng thở, cái bụng phẳng lỳ này thật biết khêu khích người đối diện. Tất nhiên nó cũng không dám nhìn lâu, mất công lại bị kêu dẹp đôi mắt dơ bẩn nửa, giọng cô nàng vẫn lạnh lùng như thường lệ.

Đi ăn chơi đàn đúm nửa phải hông?

Haizz nói kiểu gì nghe xấu xa dữ không bằng, nó vừa bực mình vừa buồn cười gật đầu.

  • Không có, anh đi công việc.
  • Đi làm chuyện xấu thì có, công việc của anh coi bộ sung sướng quá hen.
  • Hic…cái này…thiệt sự là công việc mà. Anh thề!
  • Mặt anh thề…hừ…nghe mắc cười!

Cô nàng nhếch môi cười qua kẽ răng làm nó cũng toát hết mồ hôi hột, công nhận chuyện gì vô miệng của nhóm nó chỉ cần một phút ba mươi giây, đến cục nước đá đang đánh nhạc tuốt trên kia cũng biết. Đối mặt với cục nước đá này, miệng lưỡi cỡ nào cũng không biết nói gì cho phải, nó chỉ dám lén dán mắt vô chân đếm dây giày của em, người kỳ lạ giày cũng lạ, gì mà nhiều dây dữ không biết, đang đếm hết chân trái em thì có tiếng gió vụt qua mặt, giọng cô nàng nghiến qua kẽ răng.

Cầm tiền rùi đi luôn khỏi về nhà cũng được. Hừ…đồ xấu xa!

Bộp!

Đan Thanh đập một cái rõ mạnh lên bàn rồi quay lưng lạnh lùng đi, trên bàn rơi ra mấy tờ tiền 500k, nó nhìn theo bóng em khuất dần giữa đám đông mà cười khổ lượm tiền cho vào túi. Không giỏi đóng vai bất cần mà cứ thích ra vẻ lạnh lùng chi không biết, nhưng em cũng còn lương tâm, cho nó thêm được hai triệu để sài, tính qua tính lại tình hình kinh tế của nó mấy bửa bị cấm vận này khá sáng sủa. Có thêm tiền làm quỹ đen, nó vui vẻ nhịp chân chờ chị Thủy. Cũng không phải chờ lâu, Đan Thanh đi một chút thì chị Thủy trở về, tay cầm theo cọc tiền tươi cười ngồi xuống ghế.

  • Gom được 50tr, cất đàn hoàng nghen ông tướng.
  • Ừ ừ.
  • Này 10tr tiền lẻ để tip. Cọc này 40tr chị đếm kỹ rùi á.
  • Uhm nhiêu chắc đủ rồi.
  • Chị đặt bàn cho cưng bên X đó, nhớ con Châu làm bển hông, qua gọi nó nghen. Chị dặn nó lo hết cho cưng rùi á.
  • À Minh Châu đúng không? Em nhớ, cơ mà không nhớ số hehe.
  • Bó tay luôn, nè ông tướng, lưu vô. Nè dặn nè, sài hết gọi chị, có gì chị chuyển khoản kêu con Châu đưa tiền mặt cho cưng, khỏi mất công đi rút nghen.
  • Ờ ờ!

Chị Thủy lắc đầu cười đưa số điện thoại cho nó lưu, sau đó nhìn nó chu miệng.

Em dẫn mấy ổng vô nghen, ba đứa của mấy ổng con Châu nó chỉ cho. Còn…riêng cục cưng của chị, nay chị cho thứ dữ xịn sò theo Mon nhoa…nó đi taxi qua bển luôn á, chút nó gọi cưng…Nè nè lính mới chị dân chơi nhà lành, đừng cóa thấy con người ta ngon quá gạ gẫm mất công bị mất zin nha anh Monnnnnnnnn.

Bà cô Thủy dựa sát vô người nó cười rộ lên, tay còn gãi gãi ngực làm nó rùng mình trợn mắt.

  • Thôi cho em xin, lính chị mà dân chơi nhà lành. Làm ơn dặn bà cô đó đừng có nhai đầu em thì có. Hay là đổi người đi, sao em nghe dân chơi nhà lành của chị em lo quá, em giữ zin kỹ lắm, đừng hòng dụ dỗ em.
  • Hihi mạnh mẽ lên nhoa cục cưng, ráng giữ zin về với em nghennnnn.
  • Hay đổi người cũ đi chị cho chắc ăn, giọng chị em nghe bất an quá.
  • Hihi mấy con kia kêu nghỉ chơi cưng rùi.
  • Ơ sao nghỉ?
  • Tụi nó kêu anh Mon chảnh, nhắn tin gọi điện hổng thèm trả lời, nghỉ chơi cưng luôn rùi.
  • Hơ…mấy bà cô này gì thiếu nghĩa khí dữ, lúc cần toàn trốn.
  • Ai kiu anh Mon sài xong người ta anh Mon bỏ rơi. Hihi nói chớ đứa nào ok trước thì kêu nó, con nhỏ này giao tiếp khéo đó Mon, chút hai đứa tự làm quen nghen. Chăm con gái người ta đàn hoàng nha anh Monnnnnn.
  • Haizz dặn xong hết chưa để em đi, nghe giọng chị chút đột quỵ khỏi đi bây giờ.
  • Hời ơi…nghe có gái mới cái đòi bỏ người ta đi liền hà, nôn dữ dzạ cục cưng? Cẩn thận kiềm chế giữ thân về với em nghen anh Monnnnnnn.
  • Hơ…thôi em đi nha.
  • Hí hí!

Nó trừng mắt nhe răng đe dọa bà chị yêu nữ của mình, nhéo cái mỏ điệu đà của chị Thủy một cái mới đeo túi đi ra cửa, trên đường đi vẫn cẩn thận kéo khóa lại cho chắc ăn mặc dù không phải lần đầu tiên cầm cả cọc tiền đi tiếp khách. Thường mỗi lần đi tiếp khách đột xuất nó sẽ tự chi tiền ra trước vì làm biếng chạy qua kiếm chị Loan ứng tiền, đi xong chuyện xách bill về tính sau, ông sếp dễ gì đem tiền theo nhiều do sợ sếp bà điều tra.

Qua tới quán bar, bà chị Châu đã đứng ở cổng chờ nó, sau lưng chị là 3 cô nàng xinh đẹp, tuy trang phục khác nhau nhưng cô nào nhìn cũng sang trọng, gợi cảm.

  • Hi Mon! Lâu hổng qua chị chơi nghen.
  • Haha dạ bận quá. Chà cỡ này đẹp dữ nha, đâu ôm cái coi.
  • Quỷ hà! Lo ôm mấy em teen, ôm bà chị già này chi.
  • Ơ…không nha, thích ôm chị à…sao hay cỡ này có bồ xa lánh em hử?
  • Hihi còn ế dài nha, mê Mon mà Mon có thèm qua chơi đâu.
  • Thì giờ qua nè, ơ không ôm thiệt hả.
  • Hí hí.

Bà chị cười rộ lên đánh vai nó mấy cái sau đó ôm cứng bắp tay kéo nó đi lại trước mặt mấy cô gái.

  • Nè ôm mấy cục cưng của chị nè, ôm người già chi mất công chị chịu hổng nổi là khỏi trả cưng về với bà Thủy nghen hihi.
  • Haha…chị nói chuyện mấy bạn hết chưa?
  • Yên tâm nha, chị dặn kỹ rùi nè. Hổng có ăn hiếp mấy em của chị nhoa.
  • Làm gì dám, có gì ăn hiếp chị thôi nhá nhá.
  • Hí hí…nhớ nói dị nha, chút em biết tay chị. Nè ba đứa, đây là anh Mon chủ xị bửa nay đóa, chăm sóc anh Mon kỹ vô nghe chưa.
  • Dạ chị Châu!
  • Hihi anh Mon gì, em Mon thì cóa, trẻ quá nè.
  • Em chào anh! Hihi!

Ba cô nàng vui vẻ tươi cười, cô nàng đứng giữa lại còn bẹo má nó nửa chứ. Em út bà cô Châu hay bà cô Thủy cũng y chan nhau, vô cùng yêu nữ khiến nó chỉ biết cười khổ không dám trêu chọc.

  • Haha chào tụi em. Cảm ơn trước giúp anh nha.
  • Hihi mắc cỡ hả anh Mon?
  • Trùi ui dễ cưng ghê.

Bà cô Minh Châu cười như được mùa càng dựa sát vô người nó vừa cười vừa nói nhỏ.

  • Còn một đứa chị Thủy dặn để riêng uống phụ em cũng quen ba đứa này. Nó sắp qua tới rùi á, em làm quen mấy đứa trước nghen, chị vô sắp xếp bàn, chút mấy ảnh tới ba đứa nó dẫn vô.
  • Dạ rồi em biết rồi.

Chị Minh Châu vui vẻ đi vào bar trước, bỏ mình nó ở lại với ba cô nàng yêu nữ. Mặc dù dạo này đứng trước con gái nó cũng tự tin lắm nhưng với ba nàng này, nó như con thỏ trước miệng sói thôi. Vừa nói chuyện làm quen vừa được vài câu điện thoại nó reo, chắc là cô nàng kia, bấm điện thoại chưa kịp lên tiếng thì giọng nói khá ngọt vui vẻ vang lên.

  • Alu Mon phải hông? Em người iu anh bửa nay nè hihi!
  • Hơ hơ…ai đó, lộn số rồi nha, nay tui không có thêm người iu được nha, nhiều người iu lắm rồi.
  • Trùi ui! Coi cái miệng dữ ghê hôn, dị mà chị Thủy kêu Mon hiền lắm.
  • Hờ hờ…ai đó, hiện thân đi!
  • Nè! Em đây nè, nhìn qua cột điện nà.

Nó ngoái đầu nhìn ra đường, chiếc taxi vừa dừng bánh chỗ cột điện, một cô nàng tóc vàng nâu tươi cười lú đầu khỏi kính xe vẫy vẫy, mới nhìn mặt từ xa đã hiểu thứ dữ trong miệng chị Thủy không phải đùa, không biết gặp nó chưa mà xe chưa dừng đã nhận ra nó. Ra dấu cho ba cô sau lưng một cái nó nhanh chân đi lại xe, anh lái taxi cũng xuống mở cửa cho cô nàng. Từ xe bước ra là một cô nàng cao ráo, quần jean trắng ôm sát người, vài đường cắt để lộ chiếc đùi thon trắng chẳng thua màu quần, áo sơ-mi đen chỉ cài hai nút khiến rãnh sâu giữa ngực kéo dài nửa kín nửa hờ hững đập vào mắt, gió nhẹ lại làm hai vạt áo dưới bụng cứ bay bay khoe trọn chiếc eo thon trắng ngần. Nhìn cách ăn mặc, nó chợt liên tưởng đến phong cách bà cô Nguyệt, chiều cao chắc ngang ngửa chị, dường như kiểu đồ này rất hợp với mấy người có chiều cao tốt như cô nàng, sang trọng, kiêu kỳ, gợi cảm một cách hững hờ nhưng không quá lộ liễu. Nhất là gương mặt xinh đẹp có một chút cao ngạo nhưng không quá lạnh lùng, cả nụ cười cũng dễ thu hút người khác, có lẽ cô nàng sinh ra để giao tiếp thì phải. Đúng con người giỏi giao tiếp, vừa thấy nó lại gần đã nở thêm nụ cười kèm một chút tinh nghịch vỗ vai nó.

  • Nè! Kiếm người iu cho đã chưa gì chối bay chối biến rồi hen. Chút tự nhậu nghen anh.
  • Ấy…đâu có chối, chưa gì tự xưng người yêu rồi, gan dữ ha.
  • Hihi nhìn mặt mấy người non muốn chết, ai thèm sợ. Nay chị Thủy dặn em làm người yêu anh nha.
  • Ghê thiệt! Hèn chi chị Thủy kêu coi chừng bị nhai đầu.
  • Hừ hừ! Đang thèm thịt người đó, chút nhai đầu anh Mon liền nà.
  • Hic hàng mong manh dễ vỡ, cần nâng niu nha cô nương.
  • Hihi hông sao hông sao, em bảo kê choa!

Cô nàng cười khúc khích le lưỡi tinh nghịch sau đó choàng chiếc túi đeo lên cổ nó giơ tay vẫy vẫy về phía sau.

  • Hihi mấy đứa, qua lâu chưa?
  • Lâu rùi. Trùi tưởng ai, nay tái xuất giang hồ hả bạn?
  • Hí hí nay mình có người yêu rùi nè, phải tái xuất chớ. Hen Mon hen!
  • Ờ ờ…Ấy mà khoan, em tên gì?
  • Anh Thư nghen, nhiều người yêu quá quên tên em hả. Giận nha!
  • À ờ…

“Bà cô này, lần đầu gặp sao tui biết tên, cũng diễn giỏi dữ à”.

Nó lắc đầu cười khổ nhìn cô nàng chưa gì đã tạo cảm giác tinh nghịch đang chạy về phía ba cô gái bên trong, bà cô Thủy lựa người cũng đặc biệt quá đi chứ. Thôi có người vui vẻ vậy đi tiếp khách chung cũng đỡ phải suy nghĩ cách đối phó với mấy cô nàng PG khác, càng đỡ làm quen thêm. Nó tính tiền taxi xong vẫn không đi lại gần mấy cô nàng mà dựa vô cột điện hóng mấy ông sếp do điện thoại có tin nhắn ông Ben nhắn sắp tới. Không mất bao lâu chờ xe ông Ben cũng tới, hình như ông Chiến lái xe chứ ông sếp nó tầm này chắc có rượu trong người dễ gì lái xe được, đúng là ông Chiến mở cửa xe cho sếp, theo sau ông Ben là hai người đàn ông trung niên trông lớn tuổi hơn sếp nó, ông Ben vừa kéo tay hai ông khách cười nói vui vẻ vừa quay lại hất mặt với nó.

  • Đưa anh Chiến mày 500 đi taxi về mậy.
  • Ok anh!

Nó gật đầu vui vẻ, trong lúc ba ông đang ôm vai bá cổ nhau nói chuyện nó đi lại nhìn anh Chiến cười cười.

  • Tối giờ đi đâu đó anh?
  • Rước hai ông khách trên sân bay xong đi bên nhà hàng ZZ nhậu tới giờ đó.
  • À à. Ủa không vô chơi hả anh?
  • Thôi nay vợ tau nó réo dữ quá. Giao mấy ổng cho mày nha ku.
  • Rồi vậy anh về đi.

Nó cười cười móc tiền đưa cho ông Chiến, nhận chìa khóa xe vỗ vai ổng một cái mới xoay lưng đi lại gần ông Ben, thấy nó ổng gật đầu với hai ông kia đi lại ôm vai nó.

  • Sắp xếp ổn hết chớ mậy?
  • Hỏi lạ anh. Chị Thủy lo mà.
  • Hà hà khách này mấy ông anh ngoài bắc vô, hơi gấp sợ mày sắp xếp không kịp, phải chắc chắn ổn mới được nha mậy.
  • Yên tâm! Đó thấy chưa xanh, đỏ, trắng đang chờ đó, anh với mấy ảnh tự chia nha.
  • Chà chà được à. Rồi con quần jean ai coi đã mậy?
  • Hehe của em của em!
  • Đù! Giành mối ngon trước mậy?
  • Hơ hơ bạn em.
  • Ok mày thì số hưởng rồi. Dặn dò đàn hoàng tụi nó chưa? Tưởng mày cho tau đi bên con Thủy.
  • Bên bển hết bàn. Yên tâm bên này chị Châu bạn chị Thủy mà, mấy chỉ dặn dò kỹ rồi.
  • Ok…hà hà thôi vô chơi. Kèo này chốt được là ấm, mày cứ chi tiền thoải mái nghe chưa? Đem theo nhiêu, đưa tau mấy triệu coi.

Nó gật đầu cầm cọc tiền giấy 100 ra, ông Ben vỗ vai cái đét rút gần phân nửa bỏ vô túi.

  • Lính ruột tau có khác há há. Lại đây tau giới thiệu mấy ổng cho mày biết, chốt được kèo này sắp tới có chuyện ra Bắc chơi nha mậy.
  • Hờ đã vậy.

Nó gật đầu bỏ tiền trở lại túi đeo nhanh chân theo ông Ben.

  • Hà hà đây đây, thằng Mon em nói đây anh. Lính ruột số một của em đó. Ê Mon đây là anh Hiển, anh Ân. Chủ công ty xx ngoài HN bửa nay vô tham quan sẳn bàn công chuyện với bên mình. Chăm sóc hai anh hết mình nha mậy!
  • Dạ em chào anh Hiển, em chào anh Ân.

Nó cuối nhẹ đầu tươi cười chìa tay ra, ông tên Hiển đầu hơi hói cũng vui vẻ bắt tay nó, tiếp theo ông tên Ân râu quai nón cũng gật đầu bắt tay.

  • Chào em! Trông trẻ thế này đã theo thằng Ben giỏi đấy.
  • Sao lúc này mới ra ku em?
  • À dạ em đi công chuyện cho anh Ben mới xong đó anh. Nghe hai anh vô chơi em chạy ra liền nè.
  • Haha phiền em quá, giờ này phải đưa bọn anh đi chơi.
  • Có gì đâu anh! Đi chơi sao nói phiền được.
  • Ku em tên Mon nhỉ, người gốc ở nơi nào?
  • Dạ em dân miền Tây anh.
  • Chà! Hôm nào có dịp đưa bọn anh về miền Tây phát nhỉ.
  • Dạ sẳn sàng luôn anh, chừng nào muốn đi cứ nói em.
  • Ok ok! Thằng nhóc trông ok đấy Ben.
  • Hà hà lính ruột em mà, làm việc ngon lành. Bửa nay hai anh cứ chơi thoải mái một bửa, mọi chuyện để thằng Mon nó lo, việc của hai anh chỉ có vui chơi hết mình, đừng quan tâm tới tiền bạc gì hết, không hết mình là không nể thằng em nha.
  • Chú Ben mày cứ đùa, không hết mình bọn anh vào tận đây làm gì.
  • Haha thế đêm nay bọn anh chả ngại nhé.
  • Chổ anh em đi chơi không nói chữ ngại nha anh Ân.

Ông Ben ha hả cười nắm vai ông Ân, tay còn lại vỗ nhẹ vai nó, hiểu ý nó cũng cười tươi.

  • Dạ nay mấy sếp cứ chơi thoải mái, mọi chuyện có em lo. Hì hì…anh Hiển anh Ân em nói nghe.
  • Hà hà sao thế ku em?

Nó vui vẻ ôm vai hai ông sếp lại gần chỉ tay về bên trong quán bar.

Bạn gái em có dẫn theo mấy cô bạn đón hai anh. Mấy bạn này cũng hay làm event bên công ty em, anh thấy ba bạn váy xanh đỏ trắng không, nay em giao mấy bạn cho các sếp, đặc biệt là hai anh đó nha. Theo lẽ phải giới thiệu, nhưng chổ anh em đàn ông với nhau, em để hai anh làm quen tìm hiểu mới vui. Bửa nay mấy sếp phải hết mình mới được, vô đây chơi với anh Ben, hai anh ngại là ổng chửi em chết đó.

Bài này chị Thủy dạy nó sài hoài, triển riết thành quen miệng, vừa lấy lòng khách vừa đề phòng mấy ông đụng tới cô nàng đi nhậu tiếp khách dùm nó. Nghe nó nói, hai ông sếp đã ngà ngà say nhưng mắt vẫn sáng rực nhìn về phía ba cô nàng bên trong, tất nhiên mấy cô cũng cười tươi gật đầu, không quá lố cũng không quá nhạt.

  • Haha ku em mày chuẩn chỉ đấy.
  • Nhiệt tình thế này, không thể ngại được nhỉ haha.
  • Dạ hai anh cứ vui vẻ hết mình, tuốt ngoài kia vô đây, có mấy anh em đàn ông ngồi nhậu không coi sao được, nay rủ mấy em ra hơi đột xuất nên mấy em có sai sót gì hai anh thông cảm nha, bửa sau nếu thích em lại giới thiệu mấy bạn khác, vô đây mấy sếp chỉ cần vui, còn lại em lo hết.
  • Chà ku em mày cứ thế này, bọn anh phải vào thường xuyên nhỉ.
  • Haha thằng Mon như này tại sao đến lúc này mới bảo em nó ra chơi, như thế không được Ben nhé.
  • Dạ tại nó bận công việc đó anh. Hà hà thằng này nó nhậu dở thành ra hay dẫn theo mấy em gái đi chơi chứ đâu tốt lành gì.
  • Haha không sao, anh em ngồi với nhau thi thoảng làm vài ly vẫn được, bọn anh chả quan trọng uống ít hay nhiều, vui với nhau đủ rồi.
  • Như thế à, ku em mày xem ra vừa khéo vừa tinh tế, cứ thế này bảo sao anh Ben mày nhắc cả tối.
  • À dạ…hì hì em uống dở chứ mấy cô nàng bạn của bạn gái em cũng ok lắm à. Sao anh Ân, anh Hiển…giao chiến thử với con gái trong này chớ…
  • Ái chà! Thách thức nhau đấy à ku em?
  • Haha cánh chị em thách đó, không phải em.
  • Hà hà nhất trí luôn. Thế nào, sợ không Ân.
  • Ơ hay, anh Hiển chả sợ, em lại ngán à.
  • Vậy vô chiến thôi hai anh. Haha thằng Mon, dẫn đường mày.
  • Ok luôn!

Nó vui vẻ đi trước, ông Ben ôm vai bá cổ hai ông anh kia theo sau, tới trước mặt mấy cô gái, nó nháy mắt nhẹ rồi mỉm cười kéo tay cô nàng phe mình lại bên cạnh.

  • Em! Đây là anh Ben sếp anh, còn đây là anh Ân, anh Hiển vừa ngoài HN vào chơi. Em giới thiệu bạn cho mấy anh làm quen dùm anh nha. Dạ đây là Anh Thư bạn gái em.
  • Chào em nhé!
  • Anh rất chào các em!
  • Hihi dạ mình vừa đi vừa nói nha anh Ân, anh Hiển.
  • Nè em gái, quên anh hả?
  • Hihi dạ em mời anh Ben luôn.
  • Haha! Vô thôi hai anh, nay tới bến nha.
  • Ok ok!

Ông Ben vui vẻ ôm vai hai ông anh đi theo cô nàng Anh Thư, ba cô gái kia cũng đi theo. Chờ hai ông khách bước vô cửa, ông Ben cố tình tuột lại kéo vai nó thì thầm.

  • Ê mậy vợ tau chiều giờ có gọi mày không?
  • Hơ…không có. Bộ chỉ không biết anh đi tiếp khách hả.
  • Biết! Đm mày biết cái nếch con vợ tau rồi đó. Khách thì khách, điều tra cứ điều tra. Mệt chết mẹ!
  • Rồi anh có kêu đi với em không?
  • Hà hà có. Chớ không dễ gì nó để yên tới giờ.
  • Vậy cũng hỏi em! Mà chắc chút thế nào chỉ cũng gọi em cho coi.
  • Há há binh cho kỹ nha mậy.
  • Biết rồi hờ hờ!
  • Nay chắc tau quắc tiếp. Giữ bóp cho tau mậy!
  • Rồi đưa em!
  • Đây!

Ông Ben rút bóp ra đưa cho nó, chỉ giữ lại tiền trong túi quần riêng.

  • À mấy đứa này ok không mậy?
  • Yên tâm, chị Thủy sắp xếp anh cứ lo.
  • Đm này kèo lớn phải lo chớ mậy.
  • Biết vậy chiều giờ không nói em trước.
  • Ban đầu tính tuần sau, tại hai thằng chả vô bất ngờ, chiều giờ tau lu bu quá quên dặn mày.
  • Ờ thôi nói chứ nảy em nói chị Thủy rồi, dễ gì chỉ không dặn dò kỹ.
  • Ừ! Vậy được.
  • Ủa hai ông này vô ở tới chừng nào?
  • Ở thêm mai hai thằng chả đi Cần Thơ rồi bay về ngoải. Còn bàn bạc nhiều, nay ổn mai ký bản ghi nhớ trước, có gì hết tuần sau hoặc đầu tháng tau ra HN mới ký chính thức. Mày với con Loan coi chuẩn bị đi với tau.
  • À dạ, vậy nói em sớm.
  • Ừ! Thôi vô, coi dặn con bạn mày kỹ lại nghen. Kèo lớn chăm sóc mấy ổng cho khéo vô.
  • Dạ!

Ông Ben vỗ vai nó thiệt mạnh sau đó hai anh em kéo nhau chen vào đám đông, mải nói chuyện nên bị mất dấu, hai ông khách chắc bị mấy cô nàng bắt cóc mất, tính ra khách ông Ben chưa thấy ai ngại vụ ăn chơi bao giờ.

Quán bar khá lớn, người lại đông khiến nó phải hỏi nhân viên khu bàn vip mới tìm được bàn của mình, thực ra dù đi quán nào cũng vậy, đã tiếp khách thì chắc chắn chị Thủy sẽ sắp xếp đặt cho nó bàn khu vip hoặc vị trí đẹp nhất, ngoài quán bar còn có quán ăn, nhà hàng, karaoke hay nhiều điểm ăn chơi khác, chỗ nào cũng phải ổn vì tiền tiếp khách với ông Ben không phải vấn đề. Ông Ben tuy dặn dò kỹ chứ việc của mấy cô nàng bửa nay chỉ cần vui vẻ ăn nhậu làm hài lòng mấy ông khách, còn chuyện bàn bạc công việc, hợp đồng, nhất là cái kiểu vừa đi chơi vừa đẩy đưa dụ khách ký hợp đồng này, ông Ben là con cáo già thành tinh, ký sơ bộ với ổng chẳng khác nào cam kết ký chính thức, gật đầu đi chơi kiểu này với ổng rồi thì khó đổi ý lắm. Với lại nếu đã đi tới bước gặp gỡ như bửa nay thì chắc chắn mấy sếp cũng đã bàn bạc, giao lưu, quen biết từ lâu. Còn lo lắng về mấy cô gái càng không cần lo, quen chị Thủy chưa thấy ai không ổn, về ngoại hình càng không lo, lúc nảy nó cũng nhìn rồi, không tính Anh Thư thì ba cô nàng kia ai cũng chẳng kém mấy bà cô sư tử trong nhóm nó. Bên cạnh việc tiếp khách như giờ, chuyện nhạy cảm hơn như chuyện tiếp khách tới mức độ nào, lên giường hay không lại là vấn đề khác, chị Thủy không liên quan không can thiệp, nó càng không quan tâm, chấp nhận hay không là việc của mấy cô nàng và các sếp. Như bây giờ, bốn cô nàng trước mặt chính nó và cả chị Thủy cũng không quan tâm có bạn nào đi khách hay không, thỏa thuận chỉ là đi ăn nhậu giao tiếp, rời khỏi bar là kết thúc, chuyện có qua đêm với mấy sếp hay không tự nội bộ họ trong quá trình ăn nhậu vui chơi thỏa thuận riêng tùy họ. Việc này đơn giản như chuyện vô bar chơi có các bạn nữ pr hoặc giả khách sẽ cùng ngồi chơi, uống rượu, trò chuyện. Nói đi cũng phải nói lại người chị Thủy giới thiệu đi với mấy sếp phần nhiều cũng sẵn sàng cho mọi tình huống, đó là việc riêng của các cô, nó không quan tâm, riêng Anh Thư có lẽ không, chỉ thuần túy đi nhậu dùm vì chị Thủy đủ hiểu tính nó. Ăn chơi các kiểu với mấy sếp nó chỉ dẫn đi vui chơi thế nào kệ mấy sếp, cả ông Bảo cũng quen với việc này. Còn cô gái đi với nó bên ngoài có đi khách hay không nó không quan tâm, nếu lên giường với nó, là do cả hai tự nguyện về mặt cảm xúc, không có chuyện tiền trao tình đến. Nên thường nhờ con gái đi nhậu tiếp khách với nó, chị Thủy toàn nhờ người quen phù hợp với tính nó, vấn đề nó chả phải đạo đức thanh cao gì, chỉ là…ai cũng biết xung quanh nó có thiếu người đâu. Chưa kể…thất thân chuyện nhỏ, tấm thân trung trinh không có dễ mất được. Hí hí!

Tìm được bàn, nhìn thấy ông Ân đang ngồi với cô nàng váy đen, ông Hiển được cô nàng váy trắng kèm sát, nó với ông Ben nhìn nhau nháy mắt cười cười sau đó ông Ben ngồi xuống kế bên cô nàng còn lại. Nhìn là biết hai ông kia chia người xong, ông Ben tuy cũng mê gái nhưng ông không quan tâm mình sẽ được ghép với cô nàng nào đẹp hay xấu hơn vì ổng cái gì thiếu chứ gái đẹp chắc chắn không, với lại sếp nó kiểu già không bỏ nhỏ không tha, tầm này cho ổng ngồi với ai cũng được miễn không phải vợ ổng là được. Đương nhiên nó phải ngồi với cô nàng Anh Thư rồi, ngoài em ra nó chẳng để ý nhớ tên ba cô nàng kia thành ra cứ kêu màu váy của các cô cho nhanh. Vừa ngồi xuống bàn, chị Minh Châu liền vui vẻ đưa rượu lên nói vài câu xả giao mời mọc, cả bàn nhanh chóng đứng dậy cụng ly sôi nổi, đang ngồi đột nhiên đứng làm nó càng ngợp hơn bởi chiều cao của bà cô ngồi kế mình, chân đã dài còn mang giày trắng cao chót vót, kiểu này chắc bớt tiền tip vì cái tội dìm hàng nó.

Nhờ có chị Minh Châu làm chủ cuộc chơi, Anh Thư vui vẻ khéo léo giao tiếp, ba cô nàng kia càng đầy đủ nhan sắc chiêu trò, mấy ông khách dần dần bị cuốn vào cuộc vui không điểm dừng, thậm chí có lúc quên luôn sự tồn tại của nó. Điểm này cả nó đều thích và ông Ben càng hài lòng, kiểu mập mờ giữa công việc và ăn chơi chính là thứ ông sếp nó thích nhất. Rượu càng nhiều, men say càng quay cuồng giữa tiếng nhạc chát chúa, nó cứ ngồi im lặng mĩm cười, giống như mình chẳng liên quan đến bàn nhậu này. Người khá say, có lẽ vì mệt suốt mấy hôm nay, tuy có Anh Thư và chị Minh Châu dùng vài thủ thuật kín đáo giúp nó giảm số lượng rượu phải uống nhưng người không dễ chịu chút nào. Một cô nàng pr của quán khá xinh thường trực theo bên cạnh chị Minh Châu nhẹ nhàng dựa vào một bên nó thì thầm với cô nàng Anh Thư, chiếc lưng trắng tinh thơm ngát đập vào mắt làm nó có chút ngứa tay, kiểu áo này mà rút nhẹ cọng dây thì có biến vui liền.

  • Anh Thư! Đưa ly trà anh Mon cho chị.
  • Dạ! Í chị Ty có người ngắm ké lưng chị nè.
  • Hihi biết lâu rùi, ổng hư lắm kệ ổng đi.
  • Hừ hừ…ngồi kế bạn gái mừ ngắm người khác là sao cưng?
  • Ấy…không có, không hề có…
  • Quay qua đây nhanh! Hừ hừ…

Cô nàng trừng mắt nhéo nhẹ lên chân nó, bà cô này nảy giờ cứ như bạn gái thiệt không bằng, cô nàng Ty cười khúc khích cốc lên trán nó một cái, vui vẻ thu hồi ly trà của nó đổ vào một chiếc ly to của bạn nhân viên phục vụ cầm sau lưng rồi lấy một ly trà khác để trước mặt nó nháy mắt.

  • Lâu lâu ghé chơi hành người ta quá nghen.
  • Hehe nhằn hoài tội nghiệp anh, người đẹp ở không làm gì phí ra.
  • Hứ! Nể mấy người đẹp trai tui mới chăm nghen. Mệt muốn chết hà!

Cô nàng cười khúc khích xoay lưng dựa vào chân nó ngân nga theo tiếng nhạc xập xình, lại kéo tay nó đặt lên eo mình xoa nhè nhẹ cánh tay nó. Bà cô Anh Thư mồi một điếu thuốc nhẹ nhàng rít nhẹ thồi phù phù vô tai nó.

  • Mon hư hỏng ghê hen, ngàn ly hông sỉn hihi
  • Hơ…em mà để anh sỉn, lấy thân ra đền nha.
  • Nằm mơ…về em méc chị Thủy anh Mon tay trái tay phải dê gái nè.
  • Ờ méc đi, khỏi nhận tip nha.
  • Hihi ai cần tip của anh chứ plee!

Cô nàng cười hì hì đưa thuốc lá lên miệng nó, lại cầm ly trà của mình lên uống một ngụm nhỏ rồi đưa ly trà sang đút cho nó.

Mệt dữ hông, người anh nóng quá hen.

Một tay đút trà một tay xoa nhè nhẹ vai gáy nó, hơi thở cô nàng kèm theo men rượu nồng dựa sát vào vai nó cứ như truyền hơi mát từ người mình, đúng là người cô nàng mát thật, làm tay phải nó không rời được mảng da mịn màn trên đùi em, cái này không phải nó cố tình sờ soạn, tự cô nàng bắt chéo chân khóa tay để nó khỏi nhéo má chọc em.

  • Ừ! Anh uống dở lắm, đụng vô rượu là người nóng hừng hừng.
  • Hihi ai bỉu nảy anh nuốt mấy ly chi.
  • Hờ tại bị nhìn dữ quá không dám nhả.
  • Xì! Chứ hổng phải tại gái mời khoái quá uống liền.
  • Không có, đổ oan hoài.
  • Nè! Em để ý hết nghen, khỏi chối!
  • Haha…anh không có, em nhớ lộn rồi.
  • Hừ hừ! Ngụy biện hông ngớt hà.

Cô nàng cắn nhẹ lên vai nó thu lại ly trà, hai đứa cùng lúc nhìn lên ly trà trên tay em rồi đồng thanh cười hì hì. Dù quán này không phải căn cứ nhưng nhờ chị Thủy dặn dò, nên chị Minh Châu càng đặc biệt chiếu cố nó, không phải tự nhiên lúc nào cô nàng Ty cũng đứng gần nó dù biết có Anh Thư ngồi chung. Anh Thư biết nó thích nhâm nhi trà đá nên luôn luôn đưa ly trà của em cho nó uống chung, còn ly trà đá riêng của nó không bao giờ rót đầy, lúc nào cô nàng Ty cũng rót hai phần ba, ly của nó mấy cô nàng kêu là ly trà thạch sanh vì mỗi lần có người ép rượu nó ly trà lại đầy thêm. Trò này cũng đơn giản, mỗi lần nó buộc phải uống, Anh Thư đều canh nó vừa uống xong sẽ đưa ly trà cho nó nhả rượu liền vào ly, em và cô nàng Ty ngoài mặt thể hiện gần gũi nó, thực ra Anh Thư lo phần để ý không để ai cầm nhầm ly trà có rượu nhả ra của nó, còn cô nàng Ty sẽ phi tang rồi thay ly khác. Ngoài ra phải có thêm cô nàng Ty đứng bàn vì chị Minh Châu dặn dò để ý xung quanh nhắc nhở, bảo kê nó khỏi bị nhân viên, hoặc người khác đến làm phiền quá nhiều. Lý do vì nó giữ tiền bạc, môi trường này mọi nhân viên, bảo an, phục vụ, hay booking bàn khác đều muốn tiếp cận để giao lưu, mời rượu, mồi thuốc, châm trà hoặc giúp gì đó cho khách, đổi lại khách sẽ tip đặc biệt bàn nó toàn mấy sếp có tiền rất thoải mái và hào phóng. Mỗi lần như vậy nó đều là người tip tiền cho họ thay các sếp, vô hình chung nó trở nên dễ được chú ý, dù mỗi lần tip nó đều nói sếp anh tip nhưng không phải ai cũng để ý, không phải ai cũng nhớ hoặc tin, nhiều người nhìn thấy họ chỉ cần biết tiền tip từ tay nó ra nên càng được nhân viên bàn khác chú ý, người này truyền tai người kia, cứ vậy nó thường bị vây quanh đặc biệt chăm sóc, càng là đối tượng được mời rượu, bắt chuyện. Bên cạnh đó các sếp càng thu hút người khác tới phục vụ, giao lưu…vì ông Ben lâu lâu cũng tự rút tiền thoải mái tip, nhưng bị vây quanh quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến chuyện bàn công việc của ổng. Thoải mái không có nghĩa là bừa bãi, dù sao đây cũng tiền công ty, ông Ben tin tưởng nó cũng vì nó luôn cân bằng giữa việc hào phóng với nhân viên phục vụ cuộc vui của mình và phung phí quá đà. Đây cũng là nguyên nhân ổng thích đi với nó, chấp nhận cho nó chơi gì chơi làm gì làm, ổng cũng mắt nhắm mắt mở cho nó sài chiêu trò tránh uống sỉn, có nó luôn tỉnh táo ổng tha hồ tiếp khách hết mình, tiền bạc, chi phí đều ổn nhưng vẫn giữ được hình ảnh thoải mái, hào phóng với nhân viên. Mấy cô nàng có cưng hoặc thích nó hay không cũng phải bảo kê cho nó tỉnh, nó mà sỉn không ai trả tiền cho mấy nàng, nhất là bà chị Minh Châu, bàn của bả nên giờ ai dám hại nó phải bước qua xác cô nàng.

Ngồi nghĩ linh tinh cả buổi, có ai đẹp đẹp đi ngang thì ngắm, có ai mời rượu thì uống, thi thoảng chi tiền tip dùm sếp, được phe mình bảo kê tuyệt đối, nhưng càng khuya mấy sếp càng sỉn nó cũng phải làm bộ sỉn ngang ngang các sếp, lấy Anh Thư làm điểm tựa tài năng mà dựa. Công việc chắc thuận lợi, ông Ben với hai sếp kia cũng vui vẻ nhậu tẹt ga, không thấy ông nào ý kiến gì về ba cô gái bên cạnh, nó cũng nhẹ nhõm. Khuya, nhìn mấy sếp gần như sỉn dán chặt vào lòng mấy cô nàng, cũng là lúc nó thở phào không cần giả say nửa, ngồi thẳng dậy tươi tỉnh như một vị thần. Thấy vậy, mấy cô gái đều cười như được mùa. Người sỉn được tỉnh, còn mấy cô gái tuy tươi tắn nhưng nhìn cũng biết mọi người đều mệt. Nó giơ ngón cái lên ra dấu với chị Minh Châu, tươi cười gật đầu khen luôn mấy cô nàng khác.

  • Chị Châu đói không?
  • Hì hì dzạ đói. Cho cắn miếng coi.
  • Hơ không được, ai kêu hồi sớm xin ôm không cho.
  • Giờ mệt rùi, muốn ôm trai đẹp nè, ôm cái coiiii
  • Không nha…em còn zin…ấy ôm chứ không có sờ nha…nào nào…nhột!
  • Hí hí!

Cô nàng nhào vô vừa ôm vừa sờ vừa bẹo má khiến nó bị đè sát vô người Anh Thư, đã áo cô nàng hở ngực thì chớ, nó hí hửng à không khổ sở vì bị kẹp giữa hai người đẹp suýt bị ngừng tim. Trêu chọc nó đã đời mới chịu ngồi đàn hoàng lại vui vẻ ăn trái cây. Nó cười cười.

  • Đói không chị Châu?
  • Hỏi hoài, đói muốn chết!
  • Ủa ôm rồi, sờ rồi đói gì nửa?
  • Hihi trai này chưa được ăn, dễ gì no.
  • Hừ hừ…trai của em nghen, giành giành em quýnh sưng đít nha.
  • Con quỷ, địa bàn của tau nghen mậy.
  • Kệ chị! Mon của em nha!
  • Ê Ty đè nó xuống tau bóp đít cái coi.
  • Hihi.

Mấy cô nàng vui vẻ đùa giỡn, nó híp mắt thở hơi lên ngắm không sót cảnh nào, nhất là cô nàng Anh Thư mỗi lượt cử động, vạt áo cứ như tuột khỏi vai để lộ da thịt trắng ngần nhìn chỉ muốn úp mặt vào nhai lấy nhai để. Nó vừa ngắm mấy cô nàng vừa vẫy tay kêu một bạn nam nhân viên phục vụ bàn nó lại gần đưa cho bạn 500k.

  • Em ra ngoài đường mua dùm anh mấy phần đồ ăn, thấy gì ngon ăn no no mua đại nha. Mua cho em luôn đó, ăn gì cứ mua. Có thiếu em trả dùm anh về đưa lại nha.
  • Dạ anh Mon!

Nghe nó dặn, mấy cô nàng mắt sáng rỡ nhao nhao kéo bạn nhân viên lại dặn món.

  • Cá viên chiên, bò viên, tôm viên nha.
  • Em ăn bắp xào!
  • Chị ăn trứng lộn, cút nướng!
  • Ơ…nè nè nhiệt tình dữ vậy, tiền tui đó mấy cô nương.
  • Hihi của anh Mon mới ăn nghen.

Nó lắc đầu cười kêu bạn nhân viên đi mua đồ, mấy nàng thôi giỡn vui vẻ tám chuyện, nghe nhạc. Chị Châu kêu nhân viên dọn bớt đồ trên bàn, rượu còn hơn một chai, chai nguyên gửi lại, chai kia còn một ít vẫn để nhâm nhi tiếp.

  • Ra bill luôn nha chị Châu!
  • Ok Mon!

Chị Châu vui vẻ đi vào lấy bill, nó móc tiền đếm đếm sau đó rút tiền nhẹ nhàng kéo tay cô nàng Ty lại mỉm cười.

  • Nè gửi Ty nha.
  • Cảm ơn anh Mon nè!
  • Ơ…cảm ơn không hả, hun chục cái coi.
  • Hihi thấy ghét!
  • Này đi đâu đó, không hun thiệt hả.
  • Đi tô son hun mới đã. Chờ xíu hihi!

Nó bật cười nhìn theo cô nàng chen vào đám đông, eo cũng đẹp chứ, nó sờ cả buổi nó biết.

  • Anh nha! Em méc chị Thủy. Chọc gái miết hà.
  • Nè nè đang làm bạn gái tui, phản hả.
  • Gặp ai cũng đòi hun đòi ôm, nham nhở thấy ghê.
  • Ơ chứ em có hun anh đâu.
  • Hừ! Ai thèm! Nằm mơ hổng được nghen cưng.
  • Ờ vậy để người khác hun chớ.
  • Hông cho lun!
  • Vô lý…!
  • Kệ em hihi.

Cô nàng hung hăng ngắt nhéo nó y như người yêu thiệt, lắm chừng nó còn không biết đây là lần đầu gặp nhau, suốt đêm tuy có tinh nghịch nhưng phần nhiều cô nàng rất chu đáo, dịu dàng với nó, với các sếp tiếp đãi trò chuyện rất vui vẻ khéo léo. Giỡn thêm chút chị Minh Châu tươi cười đem bill ra sau đó ngồi bên cạnh bật màn hình điện thoại cùng nó kiểm tra bill, không có gì sai sót, nó đếm tiền đưa chị, trong lúc cô nàng đếm lại tiền nó lại rút vài tờ 500 dúi nhẹ vào tay chị.

  • Trùi ui tui cũng có nè ta.
  • Haha sao thiếu của má mì được.
  • Má mì cái đầu cưng á. Hihi Mon dễ thương ghê, hun cái coi.
  • Nào nào…em còn zin…nè hun chớ sao cạp cô nương…nhột quá!

Nó thở dài hí hửng, bà chị cũng nhiệt tình quá rồi, cạp muốn rụng tóc nó, lau lau cái trán dính đầy son môi, nó quay qua nhìn Anh Thư cầu khẩn.

  • Nè ngắt hoài nha, không có phần của em đâu, khỏi ngắt mất công. Nảy có đứa kêu không cần tiền mà.
  • Hứ! Em hông thèm!
  • Không thèm đúng không, ờ vậy thôi, coi như đi làm không công thôi.
  • Hihi đi làm đam mê mờ. Ai nói em làm hông công.
  • Là sao?
  • Hùi sớm nói rùi, nay thèm thịt người, chút ăn thịt anh Mon pleeee!
  • Ớ…không được, hay thôi cầm tiền đi, anh ăn không ngon đâu.
  • Hông lấy!
  • Nào…cầm!
  • Hông đó! Lấy anh Mon thuiiiii!
  • Lấy cái giề mà lấy. Nè của em nè.
  • Hihi hông nha, nay em đi chơi, hông phải đi làm. Nghiêm túc!

Nó trợn tròn mắt tính cho tiền vô ví, cô nàng chu miệng giật ví giấu sau lưng trừng mắt lại.

  • Hông là hông mà. Nay em xin chị Thủy theo anh đi chơi, hổng tin hỏi chỉ coi, hông lấy mờ.
  • Gì…tào lao, đánh sưng mông giờ. Đi làm phải lấy tiền.
  • Hông đó! Hỏi chị Thủy coi, hihi nay em có tính đi làm đâu.
  • Nè không có giỡn nha.
  • Thiệt! Hông giỡn mà, người quen hông lấy tiền anh Mon chi.
  • Tào lao! Mới quen, đây là đi làm, uống rượu hại sức khỏe, cầm liền cho tui.
  • Hông nè! Ủa em đi chơi bộ, với lại ai nói mới quen. Hì hì bộ anh tưởng chị Thủy tự nhiên kêu người hổng quen đi với anh hả.
  • Ờ thì biết là quen, nhưng quen chị Thủy thôi chứ làm gì quen anh.
  • Hì! Em quen anh Mon chứ bộ, tại anh Mon hổng nhớ em.
  • Ơ…

Nó lại tròn mắt ngẩn người nhìn Anh Thư, cô nàng chu môi cười, gạt tay nó ra gác cằm lên vai nó, đôi mắt em chớp chớp long lanh nhìn nó thật gần, môi thơm như thì thầm bên tai.

  • Nay thấy tin nhắn chị Thủy hỏi, em xin đi chơi với anh nè, chứ hông nay em ngủ ở nhà, cở này em tập trung học với làm ban ngày, lâu rùi hông đi tiệc nè hì hì.
  • Ờ…cái này…
  • Anh Mon hông nhớ em hì hì. Thiệt ra bửa nay hổng phải lần đầu em đi tiếp khách với anh Mon nha. Hùi trước em đi với anh hai lần rùi, chỉ là hông ngồi với anh hihi.
  • Vậy hả…mà lâu chưa.
  • Uhm cũng lâu. Em cũng biết anh Mon trước nè, hồi lâu em hay chơi bên chị Thủy, cũng làm giả khách bên bển. Lần đó nhận đi tiếp khách với anh Mon, mà anh Mon hông để ý em.
  • À à ra vậy, ừ lâu thì anh không nhớ thiệt, đầu óc anh hay quên.
  • Uhm mấy tháng em nghỉ đi làm, cũng quên anh Mon. Nay chị Thủy nhắn tin em mới nhớ…xin đi liền.

Nó cốc đầu cô nàng cười nhẹ.

  • Nghỉ làm rồi xin đi chi cô nương?
  • Tại em nhớ lần đó em ấn tượng anh Mon.
  • Hả…vụ gì. Chà…đừng khen anh đẹp trai nha.
  • Hihi uhm…anh Mon dễ thương mà. Nhìn baby ghê!
  • Haha nào đừng khen nửa, anh mắc cỡ.
  • Anh Mon mặt dày thì có hihi.

Cô nàng cười khúc khích lại dựa sát hơn vào người nó, chẳng khác đang ôm nhau.

  • Chà người đẹp cỡ này, sao anh không nhớ ta. Thiệt có đi tiếp khách với anh rồi không?
  • Thiệt nè! Anh Mon hông để ý em, em mới ấn tượng nè tại lần đó anh Mon ngồi có mình hà, nguyên đêm ngồi hút thuốc lâu lâu uống rượu hông chơi với ai, nguyên buổi hông thấy anh Mon nói chuyện với em, nhìn em sơ sơ rùi thui, về hông thèm xin số làm quen gì luôn. Mấy ông kia hổng ngồi với em cũng xin số nhắn tin làm quen quá trời. Còn cái ông kêu mình đi làm thì tip tiền xong hỏi mình được câu em có đi riêng với ai hông, hông đi cái kêu taxi đuổi em về. Ủa hông nói thêm câu nào luôn.
  • Ờ…làm xong kêu về chứ nói gì nửa.
  • Hihi ban đầu em nghỉ chắc ổng coi mình gái đi tiệc, gái đi khách, ổng hổng thèm chơi với mình.
  • Cái này…
  • Nghe em nói hết nè. Thiệt em tưởng vậy á, bửa đó chị Thủy kêu em đi taxi theo coi tụi anh đi đâu. Hì ban đầu theo cái thấy tụi anh kêu thêm gái vô khách sạn, em nói ông này hông tốt lành gì bày đặt chảnh với mình. Anh Mon lên phòng xong em tính về méc chị Thủy, ai ngờ đang vòng xe thấy anh lù lù dắt theo con nhỏ đó xuống. Hihi lúc đó em nói chắc ổng chê con nhỏ đó, thằng này kén gái dữ. Cái em thấy mặt con đó mới biết nó gái hạng sang bên ông Bảo em nhìn em còn mê nói gì mấy ông. Em chặn đường hỏi, nó kêu ông sếp anh ép anh lên phòng. Nó kể lên phòng chờ mấy ổng vô phòng hết anh đưa tiền nó rùi kêu về, dặn nó ông sếp có hỏi cứ xạo có ngủ với anh. Hihi có sếp lo phòng lo gái mừ hổng hưởng, có người chui xuống xe chạy đi uống cà phê xong ổng ngủ quên trong xe luôn. Hihi coi chịu nổi hông, bởi bửa đó em nói ông này chắc một là hông thích con gái, hai ổng chảnh hổng thèm chơi với gái làm nghề như mình, gớm mình, coi thường mình.
  • Ờ ờ…anh hai fai thiệt.
  • Hihi mặt anh hai fai chắc trái đất hết ai đàn ông. Mê gái thấy sợ luôn. Hì sau về chị Thủy nói tính anh vậy, hông phải anh coi thường tụi em. Ấn tượng anh Mon từ đó, có cái cũng ghim, mắc gì mình cũng coi được chớ bộ, ổng lơ mình mà hông phải một lần mới tức. Thành ra ghét quá tính kiếm cơ hội dằn mặt anh Mon mà xui cái mắc học nhiều, hông đi làm nửa, quên luôn anh Mon, nay thấy tin nhắn chắc chị Thủy gửi một lượt nhiều người ha sao á, em đọc xong nổi hứng xin đi chơi.

Cô nàng vui vẻ cười, miệng thổi phù phù vô tai làm nó bật cười cốc đầu cô nàng nghiêm mặt.

  • Rồi! Nói cho đã cũng vậy, em đi chơi kệ em, cái này anh nhờ đi tiếp khách, đi làm. Tiền là phải nhận, cái nào ra cái đó.
  • Hông mà…em hổng lấy! Em hông thiếu tiền nha nha.
  • Không thiếu sao trước đi làm chi?
  • Kiếm tiền là phụ, mê chơi là chính nha! Đi làm vui muốn chớt, vừa được chơi bar, vừa có tiền nhiều, nhất là có cả đống chiện để nói xấu đàn ông mí người. Hihi!
  • Ơ…ngộ! Thôi mệt bớt lý do, cầm tiền! Đánh đòn giờ!
  • Hông đó! Làm như nhiều tiền lắm á.
  • Ơ…tự ái dồn dập. Nè thấy gì không, nguyên cọc…cứ cầm tiền nè, công sức vừa nhậu vừa nói cả đêm, cười không cũng mỏi chứ. Làm gì làm, phải cầm, tiền này tiền công ty anh, yên tâm.

Cô nàng bỉu môi lại gạt tiền khỏi tay mình.

  • Xí! Làm như em hổng biết. Tiền tip mấy bả mới tiền công ty, tiền thuê riêng như em bửa nay anh lấy tiền túi anh thì có. Chị Thủy nói em rùi, anh toàn làm vậy.
  • Ơ…cái này tiền công ty thiệt, của ông Ben cho mà.
  • Hông dám! Khỏi xạo, em nghe lời chị Thủy, hông nghe anh xạo đâu.
  • Hờ…tiền ai cũng vậy thôi, ông Ben ổng cũng biết, yên tâm về ổng cũng thưởng anh bù lại à nên anh mới dám chơi sang thuê người đi tiếp khách phụ nè. Thôi cứ cầm cho tui vui cái coi. Nảy giờ chị Thủy nói em này, chị Thủy nói em thế kia, vậy chị Thủy chắc chưa nói, không nghe lời anh thì sao hả. Là mặc kệ không quen biết không kêu đi chung nửa đó.
  • Hừ! Chơi gì chơi đe dọa.
  • Không phải đe dọa, cái này nghiêm túc. Như anh chơi với chị Thủy, thân gì thì thân, anh xin tiền chị Thủy sài cũng được, nhưng đã nói là làm thì cái nào ra cái đó. Nay về tiền hoa hồng giới thiệu người đi tiệc anh đưa chị Thủy cũng phải lấy. Giống như tụi em nhận việc, quen biết cỡ nào thì quen, cũng phải trích lương trả % cho chị Thủy hoặc chị Minh Châu. Nếu như mình quen biết chơi với nhau rồi, sau này hết tiền, anh xin xỏ em bao anh đi ăn, đi chơi các kiểu cũng được. Còn công việc là công việc hiểu chưa.

Nó mĩm cười nhưng không phải cười nhăn nhở trêu chọc, mắt nó nghiêm túc, cô nàng cũng thôi cười nhìn nó thật sâu, đôi mắt tròn chớp chớp như đang suy nghĩ, em thở nhẹ chu miệng.

Xí! Bày đặt nghiêm túc, nhìn thấy ghét. Rùi mỗi đứa lui một chân, em lấy nhiêu hoy.

Cô nàng rút hai tờ tiền trên tay nó, mỏ tiếp tục chu lên ra vẻ bướng bỉnh.

Ủa khỏi nhăn, nhận việc có quyền giảm giá dịch vụ nha. Hông chịu hổng chơi với em nửa thì thui, hừ hừ…nói vậy hổng phải đe dọa người ta chứ là gì. Hừ hừ!

Nhìn cái mỏ cô nàng vừa chu lại vừa mím lại, đôi mắt trừng trừng khoe độ tròn, nhìn thấy cả môi dưới tinh nghịch đo đỏ của em khi chu ra, nó phì cười.

Rồi chịu thua, đúng là không dọa được em! Haha!

Nó xoa cái má bướng của em mấy cái, cả tối bị cô nàng dùng chân khóa tay suốt, giờ tuy không lả lơi với nó nửa nhưng ngược lại cô nàng lại để mặc nó sờ má nhéo mũi mình.

  • Đã người ta nói đi chơi, ép người ta kiểu đi làm. Hừ hừ…
  • Ép cái gì, ban đầu kêu đi làm rõ ràng.
  • Đó anh kêu kệ anh, em xin chị Thủy đi chơi bộ. Hihi hoy em nghĩ lại rùi, hông thèm giảm giá cho anh nửa.
  • Ơ…
  • Hihi tiền còn lại ghim đó. Mai mốt rảnh bắt anh dẫn em đi chơi bù.
  • Hờ…hay thôi em cầm thêm cái này đi cho nhanh.
  • Hừ! Tính lơ em giống hùi trước hả. Nè nha nay đi chung nha, chăm sóc anh cả đêm nha, ủa bộ người free hả sờ soạn dê người ta biết nhiêu xong bỏ hả hả hả…
  • Ớ ờ…nào…sờ soạn hồi nào. Không có…không có!
  • Hừ! Nè nha ôm eo nè, sờ mặt em trôi kem hết nè, sờ đùi nè…nè nè…thấy hông, móc tưa hết quần em rùi nha nha!

Cô nàng trừng mắt hung hăng kéo tay nó sờ lên đùi mình, còn kéo đầu nó thật sát vô ngực mình rồi nghiêng người cho nó nhìn thiệt rõ mấy đường cắt lộ da của em. Nó phì cười mặc dù nhìn không rõ vì khá tối nhưng bàn tay ngoài cảm nhận mềm mại mát lạnh từ da đùi em ra nó còn sờ thấy mấy sợi vải bị nó nghịch tua tủa.

  • Ờ…cái này…cái này anh “đì-giai” thêm chứ bộ, rách rách thêm mới đẹp.
  • Ai mượn dzạ? Tuôn vải hư quần người ta hết nè, bắt đền giờ á.
  • Hic nè rõ ràng chủ động, giờ tự nhiên đổ anh sờ anh dê. Ngang quá nha cô nương.
  • Hừ hừ! Ai kêu anh ngang trước!
  • Không hề!
  • Có hề! Nè rõ ràng dê em nè…
  • Không có…
  • Hihi! Thui thui hai đứa ăn đồ ăn nè, ôm ấp hoài nhìn chướng mắt quá.

Tiếng chị Minh Châu lù lù trước mặt, cái eo sang chảnh của cô nàng ngang tầm mắt, nó tranh thủ nhìn lướt qua mấy cái rồi ngẩng lên cười trừ. Lo tám với Anh Thư không để ý bạn nhân viên mua đồ ăn đem về hồi nào, lúc này trên bàn bày đầy hộp đồ ăn thơm lừng. Nó gật đầu.

  • Rồi ai đói lại ăn cho vui nha chị Châu. Nè em…mua hết nhiêu tiền đó.
  • Dạ dư trăm mấy nè anh Mon.
  • À rồi giữ luôn nha, đây cầm thêm trăm uống nước nè.
  • Dạ em cảm ơn.
  • Có gì đâu. Nè ăn mấy miếng cho vui. Đứng xích vô đây.
  • Ok ok anh!

Nó dúi thêm 100k vô tay bạn nhân viên rồi kéo luôn anh chàng sát vô bàn. Nhìn qua chưa kịp mời đã thấy bà cô Anh Thư hai tay hai xiên bò viên đang chấm tương ăn tỉnh rụi, rồi thôi khỏi mời đỡ mỏi miệng. Tuy nó với Anh Thư nói chuyện cả buổi trời nhưng vì bar nhạc ồn, hai đứa ngồi xà nẹo với nhau như người yêu mới nghe nhau được, ba cô nàng kia tuy chung bàn, cũng tỉnh táo ngồi chơi nhưng không nghe hai đứa nói gì. Nó giơ tay vẫy vẫy ra dấu, ba cô nàng cười tươi nhìn nó khẽ gật đầu, nói gì nói ba ông sếp giờ này chắc còn trên mây nên ba cô gái vẫn không cử động nhiều được vì phải làm điểm tựa tài năng cho các ông. Nó cười cười vỗ eo chị Minh Châu.

  • Đưa đồ ăn xích qua cho mấy cô nương đó ăn đi chị.
  • Uhm rùi rùi!
  • Ủa bà Ty đâu, kêu đi tô son lại hun em, trốn luôn à. Ai kêu bả ra ăn nè.
  • Hời nó vô liền đó, nó gặp bàn quen đằng đẳng.

Chị Minh Châu vừa nói vừa đẩy mấy hộp đồ ăn qua gần ba cô nàng kia. Nó gật đầu vui vẻ, lại liếc cô nàng bên cạnh đang say sưa ăn bật cười.

  • Chà! Chăm chú chuyên môn dữ. Haiz chưa gì ghét bỏ nhau rồi, ăn một mình vậy đó.
  • Ủa thì anh ăn điiii ai cản đâu.
  • Bận rồi!
  • Bận gì?

Nó tủm tỉm cười nháy mắt về tay trái đang đặt lên vai anh bạn nhân viên, rồi nháy mắt hướng về tay phải đang bị cô nàng dựa vô, bàn tay nó xoa xoa cái eo thon nhỏ của cô nàng làm em cười khúc khích.

  • Sướng quá hen! Nè ăn này ngon nè anh.
  • Hehe!

Nó bật cười há miệng cắn miếng cá viên chiên được cô nàng dùng móng tay nhọn hoắc của mình ghim vào đút cho nó, cả tối chưa để ý, bộ móng của em coi bộ điệu đà dữ à. Ăn linh tinh thêm chút, nó phủi tay đứng dậy nhìn đồng hồ sau đó đếm đếm tiền còn lại trong túi vỗ eo chị Châu.

  • Chị ơi vô gọi chị Thủy một tiếng rồi đưa em 20tr dự phòng nha.
  • Thêm tiền hả. Uhm đợi chị xíu.

Chị Minh Châu xoay lưng đi vô trong, nó xoa má chọc Anh Thư thêm cái mới đi vòng qua cuối người hỏi chuyện ba cô nàng đang tiếp mấy sếp. Vì chuyện nhạy cảm nên nó chỉ có thể lần lượt hỏi riêng từng người, mấy cô nàng vừa xinh đẹp, ăn mặc cũng rất gợi cảm nhưng dù cuối người nói chuyện có thể thoái mái nhìn thứ đàn ông thích nó cũng không thèm ngắm, mắt vẫn nhìn thẳng xa xăm. Tất nhiên không phải nó không thích ngắm, chỉ là lúc này mấy cô đang thân mật với các sếp, nó chẳng thấy hứng thú gì, tính nó dở dở ương ương là vậy. Hỏi chuyện xong, nó gật đầu thở một hơi đi trở lại ngồi xuống bên cạnh Anh Thư, cô nàng kéo tay nó ôm lấy eo mình gác đầu lên vai chớp chớp mắt.

  • Ủa anh nói gì với tụi nó dzạ?
  • Chuyện thường lệ thôi, tự đoán cũng biết mà cô nương.
  • Hihi uhm nè!

Cô nàng với nó nhìn nhau rồi lén bật cười, nó híp mắt dựa người vô ghế đưa mắt nhìn những ánh đèn đủ màu sắc trên cao, hương thơm tỏa ra từ người Anh Thư tuy lạ nhưng vẫn dễ chịu. Nó xòe hai ngón tay trái ra dấu, em hiểu ý liền dịu dàng mồi thuốc đưa lên miệng nó. Nhạc cuối cuộc chơi tuy vẫn sôi nổi nhưng cảm xúc chùn xuống đến lạ. Lại mùi hương khác nửa đáp nhẹ bên người, chị Minh Châu đặt tiền vào tay nó.

  • Đủ rùi nè Mon, đếm lại đi em.
  • Haha thôi khỏi. À giờ tụi em chuẩn bị đi. Chị đặt cho em 4 phòng nha, chị Thủy dặn chị chưa?
  • Uhm nói rồi. Để chị lấy phòng cho.

Chị Châu lại đứng dậy đi vô trong gọi điện. Nó thở phì ngồi thẳng dậy nhờ Anh Thư soi đèn đếm tiền, lấy đủ tiền ra ba phần rồi nhẹ nhàng đứng dậy đi qua kín đáo đưa tiền cho từng cô nàng, mỗi bạn nó chỉ nói một câu không nhiều cảm xúc.

Kêu ảnh dậy ra xe nha em.

Xong xuôi, trong lúc mấy cô nàng từ từ kêu mấy sếp tỉnh lại, nó móc chìa khóa vỗ vai bạn nhân viên nam lúc nảy.

  • Em ra nhờ anh bảo vệ nào lui xe ra đường sẳn dùm anh.
  • Dạ!

Bạn nhân viên đi nó vẫn đứng chờ chị Minh Châu ra. Cũng không lâu chị Minh Châu vui vẻ đi ra ôm cổ nó nói nhỏ.

  • Chị nhắn địa chỉ, số phòng cho em rùi nghen.
  • Uhm thôi em đưa mấy ổng đi. Chị ngồi chơi với ông Ben nha, em đưa hai ông kia đi trước. Kêu ai đưa hai ổng ra xe dùm em.
  • Uhm Mon!

Nó vỗ vỗ lưng chị rồi xoay qua kéo tay Anh Thư.

  • Anh đưa hai ông khách đi trước, em ngồi chơi chờ anh nha.
  • Dạ, chạy cẩn thận nghen.
  • Ừ!

Xoa tay cô nàng mấy cái, nó đi qua ôm cổ ông Ben thì thầm nói mấy câu rồi đứng thẳng dậy gật đầu với 2 cô nàng ngồi bên cạnh hai ông khách. Hiểu ý, hai cô nàng dịu dàng thì thầm vô tai hai ông khách, sau đó có hai anh bảo an đi lại cùng mấy cô nàng đỡ hai ông dậy đi ra ngoài. Nó xoa đầu Anh Thư nhanh chóng theo sau. Mặc dù hơi lảo đảo nhưng hai ông khách vẫn tự đi được, ra đến xe nó vui vẻ tip cho hai anh bảo vệ mỗi người 100k sau đó đi lại ôm vai ông Hiển ông Ân nói vài câu. Nghe xong hai ông anh cười cười vỗ vỗ vai nó, mỗi ông kéo tay hai cô nàng chui vào xe. Nó mở điện thoại lên coi địa chỉ rồi lắc đầu thở dài bước vô ghế lái cho xe lăn bánh. Trên xe mấy cô nàng vẫn vui vẻ nói chuyện, vuốt ve hai ông khách khiến không khí trong xe càng ồn ào, chỉ riêng nó vẫn im lặng. Khách sạn cũng không xa lắm, đi tầm 10 phút là đến nơi. Nó xuống xe vào gặp lễ tân trước lấy khóa phòng sau đó đi trở ra gật đầu đưa chìa khóa phòng cho hai cô nàng.

  • Đưa hai anh của anh lên nha tụi em, chăm sóc hai anh kỹ cho anh. Haha anh Ân anh Hiển lên nghỉ ngơi trước nha, em đi đón anh Ben.
  • Ok thằng em.
  • Nay anh rất cảm ơn chú mày. Haha
  • Dạ dạ!

Nó nháy mắt với hai cô gái, cả hai cũng mĩm cười gật đầu ngoan ngoãn, thực ra nó cũng chẳng cần dặn dò nhiều vì đã có chị Châu nói chuyện rồi. Chờ hai cô đưa mấy ông lên phòng, nó nhờ lễ tân kêu taxi đi ngược về bar. Tới bar nó đã thấy ông Ben đang ôm cô nàng váy vàng ngồi nói chuyện trước cửa, cô nàng Anh Thư và chị Minh Châu cũng đang đứng vui vẻ đùa giỡn.

  • Sao mậy ok không?
  • Ok chứ anh. Còn công chuyện ổn không anh?
  • Ngon lành. Haha chú mày làm tốt đó. Về chuẩn bị tinh thần đi HN công tác với tau. Thôi tụi mình đi!
  • Ok anh!

Ông Ben vẫn ôm cứng ngắt eo cô nàng váy vàng giơ tay cười chào chị Minh Châu.

  • Anh đi nha cưng, bửa nào rảnh anh ghé.
  • Dạ bye anh Ben, nhớ qua ủng hộ em nghen.
  • Ok ok!

Ông Ben cười ha hả kéo cô nàng váy vàng ra xe, nó mĩm cười chìa tay tính bắt, chưa gì bà cô Minh Châu đã tủm tỉm cười như con rắn ôm chầm lấy nó.

  • Đi chơi vui vẻ nha, nhớ qua thăm tui đó.
  • Ơ…nào bắt tay, sao lại ôm.
  • Hihi thèm trai trẻ quá rùi. Nhớ ghé chị chơi đó.
  • Haha rồi rồi, nay cảm ơn chị nha.
  • Khỏi cảm ơn, nhớ đem thân qua báo đáp được rùi. Hí hí…đi cẩn thận nghen Mon.
  • Dạ bye chị!

Nó cười vui vẻ luyến tiếc rời cái thân hình sexy thuần thục của bà chị, con gái thật ngộ, lúc đòi ôm không cho, lúc bắt tay lại ôm cứng ngắt, công nhận bạn chị Thủy đúng là toàn yêu nữ, dáng đẹp miễn chê, à khoan…dám thừa cơ bóp mông nó, bà cô này thật đáng đánh đòn. Nó trừng mắt đe dọa khiến bà chị cười hô hố nhảy lùi lại, miệng còn hôn môi xa thách thức làm nó hít sâu một hơi nhịn xuống, kéo tay cô nàng Anh Thư.

  • Đi em!
  • Dạ! Em về nghen chị Châu.
  • Nhẹ tay với trai trẻ của tau nha Thư.
  • Hihi Mon của em rùi, nhịn luôn đi bà già.
  • Con quỷ! Thằng nhỏ còn zin đóa. Hí hí!
  • Nay ổng mất zin chắc rùi hihi!

Nó bật cười đẩy cô nàng vô xe rồi vòng qua ghế lái cho xe lên đường, ông Ben lúc này chỉ có gái, không thèm nói gì tới nó nửa rồi. Qua tới khách sạn ông Bên vỗ vai nó.

  • 7h kêu tau dậy về nha ku!
  • Ok anh!
  • Quên! Đây tối giờ sài còn nhiêu đây tiền. Tổng lại rồi tự xử với con Loan đi nhá.
  • Rồi rồi!
  • Vui vẻ nha ku há há!

Ông Ben cười damdang nháy liếc mắt sang Anh Thư rồi kéo cô nàng váy vàng lên phòng, nó lắc đầu cười khổ quay lưng đi đến phòng khác gần đó. Cửa phòng màu trắng dát hoa văn vàng sang trọng dường như hợp với ngoài hình cô gái có đôi má ửng hồng say men rượu bên cạnh. Hơi thở em ấm nồng thoảng mùi rượu, quyện vào mùi nước hoa và cả mùi tóc em, bất chợt nó cảm giác Anh Thư thật kiêu kỳ quyến rũ. Nó khẽ nhếch môi cười, một chút khoái cảm của thằng đàn ông chợt dâng lên, cảm giác có một cô gái xinh đẹp bên cạnh khiến nó ít nhiều thấy ngông.