Nếu tôi là thằng ngốc thì anh là thằng tồi

Author: Angel219

Category: lãng mạn , SA, nhảm

Rating: 13+

Warning không gì cả ( ôi lần đầu tiên mình trong sáng thế này)

thang_toi

Status hoàn thành

Summary: Một tình bạn dở dở ương ương. Một tình yêu chưa tới.

A/n : Quà sinh nhật tặng Mac yêu. Dù đã được Mac bật đèn xanh, nhưng mà vốn không đủ can đảm dám tặng Mac cái gì đó thật angst, nên đành nặn ra cái fic này. Môtip không mới, nhưng được cái nhẹ nhàng, dễ đọc.

Chúc Mac vui với món quà nhỏ này, có gì ang tạ tội Mac sau.

* Khóc ròng*, viết fic này có 3h đồng hồ. Vừa viết vừa nhắn tin qua lại với vài người, lạy trời Mac đừng giận gì là được.

Tóm lại vẫn yêu Mac nhất, ngang với uke, ty, ss, em trai (còn ai nữa không ta?)

Beta bởi meomeo _ uke yêu dấu…

1

Cậu ném chiếc cặp xuống bàn với ánh mắt gần như tóe lửa. Cậu đang rất tức giận, chỉ muốn bóp chết một ai đó ngay lúc này. Mà thật ra đối tượng của cậu chỉ có một. Là người duy nhất cậu căm thù. Là loại người chỉ nghĩ thoáng qua đã khiến cậu thấy rùng mình. Tự lẩm bẩm sao trên đời đã có cậu lại tồn tại thêm một tên vừa điên khùng vừa bệnh hoạn như thế được chứ?

Cậu nín thở. Điện thoại reo vang bài Hug của DBSK*. Cậu luống cuống với mớ suy nghĩ chưa kịp giải quyết. Nửa muốn tắt điện thoại, nửa muốn quăng nó dưới gối để làm như không hề nghe thấy cuộc gọi này. Nhưng, trong lúc bối rối, cậu lại lỡ tay ấn đại một phím để rồi chết lặng, sững người trong vài giây. Bên kia, giọng nói vẫn vang lên đều đều.

– Yuki. Không phải cậu đang trốn tránh tôi đấy chứ?

Thở dài. Cậu ghét cái cách tên này suy đoán. Cậu mà thèm trốn hắn. Cậu đĩnh đạc thế cơ mà. Dù thật sự chả khoái cái ý nghĩ phải trả lời điện thoại của cái tên vài tiếng trước đã mang cậu ra làm trò cười. Cậu miễn cưỡng trả lời để không mang tiếng là đồ con rùa.

– Cậu là ai mà tôi phải trốn tránh. Rõ dát vàng lên mặt.

Cậu cáu bẳn khi trong điện thoại vang lên tràng cười không dứt. Rất lâu, cỡ chừng một phút sau, hắn mới trả lời lại. Giọng hắn gấp gáp vì vẫn thoáng chen tiếng cười. Không hề ngạc nhiên khi cậu không ngắt điện thoại. Làm sao cậu có thể ngắt nếu hắn là người gọi đến? Thâm tâm hắn quá quen thuộc những lần cậu sướng rơn khi nhìn vào thời gian cuộc gọi. Hắn luôn để tâm tới những chi tiết nhỏ nhặt nhất.

– Nghe này. Tôi biết trước khi cậu lỡ tay nhấn nhầm phím nhận cuộc gọi, thì cậu đã có ý định tảng lờ nó. Hoặc quăng nó vào một góc nào đó và giả vờ mình không biết. Cậu tưởng ai cũng ngu ngốc như cậu chắc?

Câu cuối cùng đánh động vào tâm trí cậu. Đang mơ màng nằm lăn ra giường, cậu bật dậy, nhìn điện thoại chằm chằm. Đủ nhận ra mình không mơ ngủ. Rồi cậu lớn tiếng la trước khi ngắt điện thoại. Khóa nguồn. Cậu thật sự muốn ngủ rồi.

– Cút đi cho tôi……………..

2

Buổi chiều, cậu tỉnh dậy với cái bộ mặt không thể ngu hơn nữa. Dư chấn ban sáng vẫn còn. Nó khiến cậu lơ ngơ trong vài phút mới tỉnh hẳn. Dù vậy, cậu đã không còn thấy sốc. Vì một lẽ, cái trò hắn làm với cậu, ít nhất đã lặp lại hàng trăm lần rồi.

Nói như vậy có lẽ hơi quá. Nhưng không, đó là sự thật mà cậu muốn quên nhất lúc này. Đôi lúc, cậu tự nhủ, nếu ngày xưa, cậu không sinh ra ở chung bệnh viện với hắn. Hoặc giả tỷ, mẹ hắn và mẹ cậu không quen biết nhau thì có lẽ cuộc đời cậu sẽ theo một hướng khác rồi. Nhưng ước mơ vẫn chỉ là ước mơ. Cậu cứ luôn bị dính với hắn. Và tần suất làm phiền cậu, đến từ hắn, mỗi lúc một nhiều. Từ lớp học tới cuộc sống bình thường. Từ kết bạn với cả quen bạn gái. Bao giờ cậu xuất hiện ở nơi đâu thì không cần gọi, chỉ vài phút để hắn trờ tới, và cái miệng không bao giờ thoát khỏi cái nụ cười nhếch mép đặc trưng quen thuộc. Nó làm cậu thấy bệnh. Vì thù thì ít mà tự kỷ thì nhiều. Ông trời thật là ưu đãi với hắn.

Nhưng chuyện đâu phải đơn giản như thế. Cậu lúc nào cũng bị đem ra so sánh. Hắn lúc nào cũng vậy, luôn là tấm gương sáng để mọi người trong nhà dùng để gọt giũa chút nhân cách bướng bỉnh nào đó trong người cậu. Dù cậu luôn nhủ trong lòng là vô ích, nhưng vẫn thấy rất bực mình. Con người cậu mà. Cuộc sống cậu đó. Lý gì mà cứ dính dáng tới hắn trong mọi trường hợp thế kia.

Đỉnh điểm của mọi thứ là khi hắn và cậu cùng học chung năm cấp 3. Cậu cao ráo, đẹp trai. Dĩ nhiên rồi. Vì cậu may mắn thừa hưởng gen di truyền đầy đột phá về chiều cao và khuôn mặt ngời sáng của mẹ. Nhưng đó vẫn là chưa đủ. Vì so với hắn, một lần nữa cậu luôn là kẻ thua thiệt. Chiều cao của cậu chẳng thấm tháp gì so với chiều cao gần mét 9 của hắn. Đó là chưa kể cái mặt hắn nhìn sơ cũng đủ hiểu trình lăng nhăng như thế nào. Vậy mà, cho đến bây giờ, khối đứa bệnh họan vẫn mơ được đi cùng hắn. Cậu thấy nực cười, nhưng không quan tâm lắm. Cho đến khi, những cô gái bên cậu trở nên bám cậu để hỏi thăm về hắn. Dù là bạn bè, họ hàng, người quen đơn thuần, hay cao cấp hơn là người cậu có để ý tí chút. Tất cả đều lần lượt trở thành bạn gái trong chỉ một tuần của hắn. Đơn giản đến bất ngờ.

Cậu tức tối khi đầu óc bắt đầu nhớ đến chuyện hồi sáng. Cậu thật sự tức giận. Hắn coi thường cậu quá thể mà. Nếu đó là một cô gái bình thường, có lẽ cậu sẽ cho qua như mọi lần. Nhưng đây lại là người mà cậu thích. Và cậu cũng đã báo với hắn ngay khi có cảm giác rung rinh. Tại sao hắn vẫn muốn cua cho bằng được? Và tại sao lại không hề nói rằng hắn cặp với Sara để cậu phải bẽ mặt khi tỏ tình. Hay phải làm cậu thảm hại trước tất cả mọi người mới khiến hắn vừa lòng?

Cậu nhíu mày. Đương suy nghĩ mai làm thế nào đến lớp mà không ê mặt thì cánh cửa phòng mở toang. Hắn ùa vào như cơn lốc. Tay hắn xoay xoay trái bóng da cam. Đầu hắn quấn một miếng băng dài. Trông dị hợm không thể tả. Điều cậu ghét hơn cả là miệng hắn vẫn cười, như không hề biết cơn giận trong cậu là cái quái gì nữa.

– Yuki, chúng ta đi chơi đi.

Hắn nhanh chóng ra lệnh. Cậu buông đĩa, trố mắt nhìn. Đôi tay hắn là chiếc nhẫn sáng bóng hiệu IY. Nhanh như chớp, cậu phóng lại. Lật lật đôi bàn tay hắn trong tay mình. Mắt chớp chớp như không tin.

– Ichi. Không thể nào. Đừng nói với tôi cậu mà chịu mua nhẫn cặp nha. Cái này mắc lắm. Cậu đeo chung với Sara hả?

Vừa nói, cậu vừa cúi gầm xuống. Cười buồn. Ra vậy, tình cảm của hắn và nàng đã sâu đậm đến nỗi mua nhẫn cho nhau rồi. Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu. Có khi nào, cậu là kẻ đến sau không? Và cậu mới là kẻ trách lầm hắn?

– Yuki, tỉnh dậy đi nào. Cái này tôi mua chung với một cái nhẫn khác. Dành tặng cho một người đặc biệt. Không phải Sara đâu. Quên hết đi, chơi bóng rổ với tôi. Lần này tôi tự tin đánh bại được cậu.

Cậu cười mỉm. Lần nào hắn cũng nói câu này. Nhưng chả bao giờ là sự thật. Chiều cao của hắn là một lợi thế. Nhưng trời cho cậu một điều còn ăn đứt cái chiều cao chết tiệt ấy. Cậu có sự nhanh nhẹn của một con sóc. Và đó luôn là lý do, sau bao nhiêu năm, hắn chả có lần nào thắng được cậu. Và cậu tự tin với điều này. Cậu gật đầu. Giật lấy trái bóng trên tay hắn, cậu chạy thật nhanh xuống lầu trong khi cố với ra sau la làng.

– Ichi. Tôi và cậu thi chạy ra sân bóng. Ai tới trước được người thua mời đi ăn kem.

Và dường như cậu quên hẳn cái gì đó mất rồi. Bằng chứng là nụ cười ngẩn ngơ của kẻ đuổi theo sau cậu. Miệng lẩm bẩm những câu vô nghĩa.

3

Cậu thở dốc. Cố nhoài người ra sau chạm lấy chai nước trên băng đá, nuốt ừng ực như thể cậu chết khát từ lâu lắm rồi. Nhưng vài phút sau, một người khác cũng ngồi phịch xuống, bên cạnh cậu. Hắn thở dài, trước khi giựt lấy chai nước trong miệng cậu, tu một hơi.

Bị cướp, nhưng cậu chả thèm giận. Vì cậu thắng rồi. Cú ăn 3 hồi nãy làm cậu thắng được cả đấu pháp mới gì đó của hắn. Và điều đó cũng có nghĩa là hắn là người chi tiền. Cậu reo lên khi nghĩ bụng sẽ ních chật cứng ít nhất là 6 cây kem cầu vồng.

– Woaaaaaa, hôm nay cậu chết với tôi. Tôi đói bụng rồi, đi ăn kem đi.

Cậu chùi chùi vết dơ trên tay vào áo hắn. Cười khì. Mặc cho hắn càu nhàu. Trước khi hắn làm cậu khựng lại, mém sặc.

– Từ từ. Tôi còn đang hôn gián tiếp với cậu mà.

– Bệnh à?

Cậu cúi mặt, ra chiều thông cảm cho kẻ đối diện. Xem chừng hắn ta thua quá hóa rồ chăng?

– Cậu không thấy tôi và cậu uống chung một chai nước sao?

– Chết với tôi. Tên Ichi ngốc nghếch bệnh hoạn….

Cậu reo lên, rồi rượt hắn chạy lòng vòng khắp sân. Ý nghĩ vừa mới chớm vụt tắt. Chỉ có không gian trải dài hai cái bóng uốn lượn khắp mặt sân.

Nắng chiều nhè nhẹ…

4

Sáng hôm sau, cậu đến trường với bộ mặt không thể nào tốt hơn. Món kem hôm qua làm hắn tốn một số tiền không nhỏ. Nhưng cứ mặc kệ. Phút áy náy ban đầu trôi qua khi cậu nhớ tới hắn là thiếu gia của biệt thự Sanyo. Nghĩ đến người khác là dại. Cậu thầm nhủ khi lấy tay xoa xoa bụng.

Vào lớp, cậu bắt đầu thấy khó chịu. Xung quanh cậu đầy tiếng xì xào. Đến giờ cậu mới nhớ ra chuyện hôm qua. Cậu quên mất mình đã là tâm điểm của cả trường như thế nào khi cậu bị Sara từ chối.

Cậu cúi người nhìn xuống đất, chân vẫn bước đi. Thoáng buồn. Cậu ngồi phịch xuống ghế sau khi nhìn trên bảng đầy nét vẽ trêu chọc. Tai cậu đầy những tiếng nói xa vời.

– Yuki. Cậu ăn sáng chưa? Tôi có mua loại bánh mà cậu thích nhất đây này.

Hắn từ đâu xuất hiện với bộ mặt không thể đỉnh hơn nữa. Chiếc nhẫn vẫn cứ sáng bóng lên đầy bất thường. Cậu nhanh chóng nghe được vài câu nhận xét bóng gió đầy ẩn ý. Thấy buồn bực, cậu chạy thật nhanh ra khỏi lớp, vượt qua mặt hắn khi nhìn thấy người thứ ba của câu chuyện bước vào.

Ra tới lan can, cậu quyết định mình sẽ trốn trong phòng trồng hoa phong lan. Nơi đó êm dịu, thích hợp cho cái đầu vốn không thông minh, mà lại còn hay đau vì phải suy nghĩ nhiều. Nghĩ đến đây, chân cậu bước vội, chạy về hướng ngược lại mà không chú ý đến người trong góc nhìn cậu thở dài, mắt buồn hẳn đi.

Tiết sau, một động lực phi thường nào đó đã lôi cậu tỉnh dậy. Không muốn cũng phải về lớp, vì tiết sau là tiết thầy Taka dạy toán – một trong tứ đại ma quỷ của trường. Cậu rùng mình khi nghĩ đến vài hình phạt nho nhỏ mà cậu sẽ lãnh nếu trốn học. Hít hơi thật sâu, thở ra nhẹ nhàng trước khi cậu nghĩ mình đủ can đảm bước vào lớp.

Trái với suy nghĩ của cậu, lớp học trở nên im lặng đến đáng sợ. Mọi người chú tâm vào cuốn tập trước mặt hơn là nhìn vào bóng dáng của cậu. Hơi nghi ngờ, cậu tưởng như một trận bão vừa lướt qua cái lớp ồn ào đến nhiều chuyện của mình. Nhưng không, với linh tính bất thường, cậu nhìn ngay lên bảng và liền hiểu ra lý do. Tiết toán có bài kiểm tra đột xuất không báo trước. Một thằng nào đó đã moi được cái tin này nên đánh động cả lớp. Cậu nhìn đồng hồ với một tiếng thở dài không kìm nén. Còn chưa đầy 1 phút là vào lớp. Không đủ để cậu làm bất cứ việc gì.

Đầu hơi buông xuôi. Cậu ngồi xuống ghế, cùng lúc xoay người lấy tập. Cậu cần một tờ giấy kiểm tra, chí ít cũng sẽ ghi được họ và tên. Vừa lúc đó, da tay cậu chạm nhẹ vào lớp bột giấy thượng hạng. Loại nằm mơ cậu cũng biết ai là người sở hữu nó. Là Ichi.

– Cậu làm gì đấy?

– Cho cậu giấy làm bài kiểm tra chứ làm gì?

Hắn cười toe với cậu. Nụ cười làm cậu ngộp thở. Chả biết vì lý do gì. Cậu thầm nghĩ. Tự bao giờ thừa nhận hắn rất đẹp.

– Ca…cảm ơn.

Cậu lúng túng trong giây lát. Rồi quay đi nhanh chóng vì sát thủ học trò bắt đầu bước vào. Chầm chậm, thầy tiến vào chỗ ngồi thông thường của mình. Khuôn mặt lạnh tanh đến đáng sợ.