Năm Ấy Gặp Được Anh
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Năm Ấy Gặp Được Anh
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Teen
Thể Loại: truyen teen
Lượt Xem: 1794 Lượt Xem
(7) Đính ước đêm tuyết
Trong hạnh phúc thời gian trôi nhanh hơn. Năm ấy mùa đông đặc biệt tới sớm, sáng sớm tôi đã bị tiếng gọi của lão Lục đánh thức. Tuyết rơi. Đúng vậy, ở phương Bắc thì không có gì lạ, nhưng ở thành phố này của chúng tôi hầu như không thể thấy được tuyết. Điều đầu tiên tôi nghĩ đến khi nhìn màu trắng bạc trải đầy mặt đất là Thế Phàm. Trời mưa anh đi lại đã khó khăn, bây giờ tuyết thì càng đừng hỏi. Nhưng anh thích hoạt động, lại không thích phiền hà người khác. Càng nghĩ tôi càng thấy lo, vội vã chui ra khỏi chăn rửa mặt mặc quần áo, trước khi đi còn không quên dặn các cô ấy xin nghỉ hộ tôi.
Tuyết rơi khó bắt xe hơn, đi cũng chậm hơn, xuống xe tôi chạy thẳng đến cửa hàng, tôi biết nếu anh ở đó thì không sao. Thật may, anh ở đây.
Anh hơi giật mình, hỏi sao tôi lại đến. Tôi không nói tôi lo, chỉ khẽ cười nói nhân cơ hội hiếm có đến thưởng tuyết với anh. Lúc này anh mới an tâm. Lúc rảnh rỗi tôi lén hỏi Tiểu Lan sáng nay anh đến bằng cách nào, có bị ngã không. Tiểu Lan nói lảng sang chuyện khác, nhưng nhìn nét mặt cô ấy tôi cũng biết chuyện gì đã xảy ra, anh em nhà này không biết nói dối. Buổi sáng đi bước đầu tiên suýt ngã, sau đó được anh Cường cõng đến.
Tôi tức giận muốn chết, còn muốn giấu tôi ư, người này bao giờ mới học được không cậy mạnh? Tức thì tức nhưng tôi biết có ầm ĩ với anh cũng không ăn thua. Vì thế cả ngày tôi không yên lòng tính toán xem phải làm thế nào. Anh thấy tôi ít nói, hình như có gì không đúng, hỏi tôi có phải không thoải mái trong người. Tôi đáp vâng, hình như trời lạnh quá nên bị cảm rồi. Anh rất lo lắng, sờ trán tôi nhưng không thấy nóng. Một lát sau vẫn không yên lòng, dặn tôi về nhà anh ngủ trước, trước khi đi còn dặn uống nhiều nước nghỉ ngơi nhiều không nên đi lung tung, anh sẽ đóng cửa hàng sớm để về với tôi.
Tôi ngoan ngoãn đi về. Tôi cũng biết anh sẽ không muốn cho tôi thấy anh chật vật trong tuyết, tôi kiêu hãnh vì anh, anh lại không muốn lộ ra sự bất đắc dĩ và yếu đuối của mình trước mặt tôi. Tôi nằm trên giường nghĩ, tôi phải giữ chặt người đàn ông vừa kiêu ngạo vừa cố chấp này, làm sao đây, tôi nên làm thế nào để cho anh biết tôi không ngại, tôi yêu tất cả, kể cả sự tàn tật của anh?
Buổi tối quả thật họ về sớm. Tôi giả vờ ngủ, anh đi vào sờ trán tôi, không yên lòng lại lấy đầu dựa một chút, xác định tôi không sốt mới đứng lên đi nấu cơm tối, lúc đi ra ngoài sợ làm tôi tỉnh giấc nên không dám dùng nạng, chỉ vịn vào bàn và tường nhảy ra ngoài. Tôi rất cảm động, cảm thấy được tình yêu của anh bao phủ. Tiểu Lan lặng lẽ kể với tối, buổi tối lúc về anh không cự nự gì, để A Cường cõng mình. Ăn cơm xong, tôi giả vờ nhờ A Cường đưa tôi về kí túc, anh nghe thấy quả nhiên không đồng ý, nói không thoải mái thì ai chăm sóc cho, trên đường còn hứng lạnh, hôm nay em ở lại đây, anh ra ngoài ngủ. Tôi quen biết anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh giữ tôi lai, đừng nói là giả ốm mà ốm thật tôi cũng cam lòng.
Tôi phấn chấn quấn lấy anh nói này nói kia. Anh hoài nghi nhìn tôi bảo sao em có tinh thần thế nhỉ. Tôi hơi chột dạ nói ngủ cả buổi chiều nên thấy thoải mái hơn nhiều. Hơn mười giờ anh giục tôi về phòng ngủ, tôi vẫn bất động. Anh nói anh muốn ngủ, tôi nói anh còn chưa tắm kìa. Anh nói em ở đây anh tắm thế nào. Tôi bị nghẹn.
Bất đắc dĩ lên giường, nghe thấy tiếng cây nạng của anh lọc cọc bên ngoài, tiếng lấy nước. Sau đó lại xoảng một tiếng, tôi cứ ngỡ anh bị ngã, giật mình nhảy từ trên giường xuống, lúc chạy ra thì thấy anh tập tễnh nhưng vẫn vững vàng đứng đó, mà anh thấy tôi chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, không có áo khoác còn đi chân trần.
Anh ôm cổ tôi, cố kiềm chế không rống lên: “Em muốn bị ốm à! Đây là thời tiết gì, sao em không biết chăm sóc bản thân thế!” Tôi à một tiếng vội vàng chạy về giường, sau đó anh theo vào. Giúp tôi đắp kín chăn, tay còn xát chân tôi cho ấm: “Xem chân em lạnh cóng rồi này.”
“Anh cũng thế.” Tôi chỉ vào đôi chân trần của anh. Đây là lần đầu tôi thấy chân anh, một chân khỏe mạnh cân đối, một co quắp biến dạng, ngón chân quặp hết vào trong, nghiêng sang một bên. Lúc ấy anh mới ý thức được tôi đã thấy những gì anh không hề muốn tôi thấy, theo bản năng che lại: “Đừng nhìn, em sẽ thấy ghê sợ.”
Tôi đưa tay ôm lấy anh, khẽ cọ mặt trên cổ anh: “Kỷ Thế Phàm, anh thật ngốc. Chỉ có một chàng trai ngốc mới nói những lời ngốc nghếch đó. Trên mông em cũng có một vết bớt vừa to vừa xấu, anh có muốn xem không, xem rồi liệu anh có ghét bỏ em không?”
Anh không cười, nâng mặt tôi lên, ánh mắt bi thương nhìn tôi: “Khả Nghi, không giống nhau. Của anh là dị dạng, dị dạng và khuyết tật từ nhỏ, hơn nữa sẽ càng ngày càng tồi tệ.” Ánh mắt anh khiến tôi đau lòng không chịu nổi, một người không chịu thua kém như vậy lại tự ti sâu sắc.
“Anh không muốn em nhìn, em sẽ không nhìn. Nhưng anh đưa chân vào đây để em ủ ấm cho anh được không, anh lạnh em cũng đau lòng.” Chuyện khác tôi không nắm chắc, nhưng tôi biết anh không từ chối được khi tôi nằm trong lòng anh.
Anh ngoan ngoãn đưa chân đã lạnh cóng vào. Tôi dựa vào lòng anh, dùng chân tôi nhẹ nhàng xoa xoa chân anh, không đợi anh có bất kỳ phản ứng nào, tôi đã đón lấy môi anh, anh không tránh né nữa, người cứng ngắc cũng dần thả lỏng. Môi tôi trượt từ môi anh xuống cổ, lại hôn vành tai anh, nỉ non bên tai anh “Thế Phàm, em yêu anh, yêu anh vô cùng, Thế Phàm, anh biết không?”
Anh đột nhiên nâng cằm tôi lên, sau khi nhìn chăm chú tôi ba giây lại dùng hết sức hôn, cứ như muốn dùng cái hôn này để chứng minh anh yêu tôi bao nhiêu. Chúng tôi ôm lấy nhau thật chặt như hận không thể uốn cong đối phương đến tận xương.
Dần dần tôi cảm thấy thân thể anh có sự biến hóa, cũng không biết phải làm tiếp thế nào, trong một khắc ấy tôi chỉ tình nguyện nghe cảm giác của mình, tôi nguyện làm người đàn bà của anh. Khi anh đè lên người tôi, giao thân thể nóng bỏng cho tôi, tôi không kìm được cắn vai anh thật mạnh, chúng tôi đều cảm nhận được đau đớn, cũng đều cảm nhận được hoan hỉ của tình yêu. Khi luồng nhiệt nóng bỏng tiến vào thân thể tôi, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao loài người lại có giới tính, ấy là để hai người yêu nhau có thể hòa làm một.
Tôi nằm trong ngực Thế Phàm, vuốt ve thân thể anh, người anh rắn chắc, cánh tay mạnh mẽ. Chỉ là bên mông trái hơi lõm xuống, có lẽ do thời gian dài không vận động. Tôi đột nhiên ngồi dậy, dọa anh giật mình: “Em làm gì vậy?”
“Anh có muốn xem cái bớt của em không, đó là chỗ xấu nhất trên người em, thật đấy, không lừa anh.”
Nói xong, tôi lập tức xoay người nằm xuống, anh cười, đánh một cái lên mông tôi: “Rồi thấy rõ rồi, một vết bớt rất nhỏ, nhanh nằm vào chăn không lạnh.”
Tôi lật người, cọ mặt vào chân trái của anh: “Em biết anh sẽ không chê em, cho dù vết rất lớn cũng không.”
“Được rồi, anh biết, em dậy mau, cọ như thế buồn lắm.”
“Anh có máu buồn à?” Tôi lại cố ý lấy tay gãi.
Anh cười, kéo tôi dậy: Ngoan nào, đừng nghịch ngợm nữa.
“Anh buồn thật à, em nghĩ là không có cảm giác, có thể tùy tiện cho em sờ nắn.”
Anh cầm tay tôi để lên chân trái, nhìn vào mắt tôi: “Có cảm giác, biết đau biết buồn, chỉ không động đậy được. Nếu em gãi chân phải của anh, anh sẽ tránh đi, nhưng chân trái dù có muốn cũng không tránh được, em hiểu chưa?”
“Thế Phàm–”
“Sao?”
“Hình như anh chưa từng nói yêu em.”
“Hả, anh cứ tưởng anh nói rất nhiều lần rồi.”
“Một lần cũng chưa.”
“Chưa nói thì càng không cần phải nói.”
“Vậy gọi em một cách âu yếm”
“Khả Nghi”
“Chưa đủ dễ nghe”
“Tiểu Nghi?”
Tôi cười haha: “Cũng tạm.”
“Không được, lợi dụng anh sao, Khả Khả? Tiểu Khả? Khả Nhi?”
“Ừ, tên này không tồi, về sau trên giường chỉ được gọi em như thế.”
“A, vậy mà em cũng nói ra được… Khả Nhi, Khả Nhi.”
“Đừng, anh chơi xấu.”
“Muộn rồi, cô bé ngốc”… Lần này có kinh nghiệm hơn, anh không ở phía trên nữa, mà từ một bên dùng ít sức hơn, chân trái kẹp giữa hai chân tôi, như vậy có thể dùng sức dễ dàng hơn.
Buổi sáng khi tỉnh lại, thấy anh đang nằm cạnh tôi ngủ say sưa. Tôi không nhịn được hôn anh.
Ai ngờ anh đã đè tôi xuống: “Cứu mạng, em tưởng anh đang ngủ, đồ lừa đảo.”
“Đang ngủ thật, ai bảo em trêu chọc anh.”
“Em thấy anh ngủ ngon, cứ nghĩ anh mệt.”
“Em có muốn thử xem anh có mệt thật không?”
“Đừng, đại gia tha mạng, người mệt là tiểu nhân, tiểu nhân không chịu nổi.” Anh cười haha.
Tôi vuốt ve gương mặt anh: “Thế Phàm, em thích nhất nhìn anh cười, lúc anh cười là người đàn ông đẹp trai nhất thiên hạ.”
“Thế lúc anh không cười?”
“Là người đàn ông cool nhất thiên hạ.”
Anh cười ha hả. Kéo tôi vào lòng: “Chỉ cần có em, anh là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời.”
Tôi khẽ chạm vào mông anh, hỏi anh có đau không.
Anh nói không đau.
“Kỳ lạ thật, vỗ mông ngựa* nửa ngày lại không đau.”
*tiếng Trung: nịnh hót
“Chết em rồi, bây giờ anh không bỏ qua cho em nữa.”
“Cứu mạng…” Qua đêm đó khoảng cách của chúng tôi kéo lại càng gần. Buổi sáng anh đến cửa hàng, không cậy mạnh nữa, anh dùng nạng bên phải, A Cường đỡ bên trái, tôi giúp anh cầm nạng trái theo sau.
Vào cửa hàng anh ngồi xuống, tôi để nạng bên cạnh anh, thừa dịp A Cường không có mặt ở đó chỉ vào mũi anh: “Bây giờ em đi học, anh phải nghe lời biết chưa? Trên đường tuyết còn chưa tan hết, không cho phép anh cậy mạnh, đi đâu gọi A Lan hoặc A Cường đi cùng anh, nếu anh dám ngã thì em sẽ hừ hừ.”
“Hừ hừ là có ý gì.”
“Hừ hừ là em sẽ khóc chết cho anh xem!”
“Ừ, cái này anh rất sợ.” Anh nhẹ hôn tôi: “Được rồi, ngoan, nhanh mang túi xách đi học đi. Sinh viên ý thức kém quá, không trốn học thì lại đi muộn.”
Từ đó về sau, thời gian biểu của tôi lại điều chỉnh. Mỗi chiều thứ sáu tan học lại chạy thẳng đến cửa hàng của anh. Buổi tối ở nhà anh chiều thứ bảy về nhà, chiều chủ nhật lại đi, sáng thứ hai về trường. Có chiều thứ tư không có giờ cũng đến tìm anh, nhưng không dám ngủ lại. Như vậy vừa tuân thủ quy chế của trường cũng không khiến bố mẹ nghi ngờ, tình yêu của chúng tôi tiến triển hết sức thuận lợi.
Trong phòng kí túc ngay cả lão Đại cũng bắt đầu yêu, bốn người kia đã đổi bạn trai một lượt. Mà tôi vẫn chỉ yêu Kỷ Thế Phàm, mọi người từ không ủng hộ đến giờ đã coi chúng tôi là cặp đôi mẫu mực.
(8) Anh trong mắt các chị em
Thế Phàm rất thích đọc sách, lúc rảnh rỗi đều cầm một quyển trên tay. Loại nào cũng đọc, dĩ nhiên nhiều nhất là sách về Cơ Điện tử. Phân nửa số sách tôi mượn ở thư viện là cho anh đọc, tôi rất ít khi xem. Tôi thưởng tự hỏi trong hai chúng tôi ai mới đúng là đang học đại học, tôi thì lên lớp bữa đực bữa cái, anh lại ham học hỏi như khát. Lúc đọc sách tôi ngủ gà ngủ gật, anh lại chăm chú say sưa. Cuối kỳ anh giúp tôi lên kế hoạch ôn thi. Thường chỉ cần tổng hợp tài liệu ôn tập của anh và lão Đại, bốn người chúng tôi đã có thể thong dong ứng phó với kỳ thi. Chỉ riêng điểm này mọi người trong phòng kí túc đã vô cùng bội phục anh, tôi còn hoài nghi phải chăng chỉ số thông minh của anh vượt quá 180, tôi từng hỏi anh: Thế Phàm, anh có muốn làm trắc nghiệm đo chỉ số thông minh không?
Anh xoa đầu tôi, trả lời: “Đo để làm gì, không dưng tự tìm chuyện đả kích mình.”
“Sao lại là đả kích? Trí thông minh của anh chắc chắn vượt xa người bình thường.”
Anh khẽ cười: “Người anh sợ bị đả kích là em.”
“Anh được lắm, dám chế giễu em, xem em cắn chết anh đây!”
Từ sự tò mò mãnh liệt đối với Kỷ Thế Phàm, các chị em luân phiên theo tôi đến cửa hàng của anh, xem anh là thần thánh phương nào mà khiến lão Tứ điên đảo thần hồn. Các cô nhất trí đánh giá là tài tử, đẹp trai, thiếu sót lớn nhất là chân bị tật. Đối với câu nói cuối cùng này tôi cực kỳ khinh bỉ.
Lão Ngũ nói, tớ không tin chẳng lẽ cậu không hi vọng đi đường được nắm tay người yêu, lúc mệt được anh ấy cõng? Tôi hỏi ngược lại, chẳng lẽ đây là yêu cầu của cậu với bạn trai? Những thứ quan trọng hơn cậu không để ý lại đi để ý mấy thứ này? Thích có người cõng thì tìm công ty chuyển nhà, họ còn có thể khiêng cậu lên ấy chứ. Lão Đại đứng về phía tôi, theo lời cô ấy, lão Tứ bình thường IQ EQ không cao, chỉ có trong vấn đề chọn người yêu lại phát huy cả hai Q đến cực hạn.
Lão Đại cũng là người có ấn tượng tốt nhất về Thế Phàm, cô nhận xét anh không chỉ thông minh, tài hoa mà quan trọng hơn là chín chắn, có lý tưởng và nhiệt huyết. Hai người thảo luận về chuyên ngành thì giống như quen biết đã lâu, không có cửa cho tôi chen miệng. Về kí túc, lão Đại còn cảm khái: kiến thức chuyên ngành của Thế Phàm vững hơn rất nhiều so với sinh viên đại học chính quy như chúng ta, bằng cấp của chúng ta đúng chỉ là đồ dỏm. Mọi người cười ha hả, nói chúng tôi theo đuổi những điều khác nhau, lão Đại muốn đi làm nghiên cứu khoa học, Thế Phàm lại kết hợp giữa sở thích cá nhân và sự nghiệp, còn mấy người bọn tôi tương lai chỉ cần tìm được một công việc đủ nuôi thân là được, mấu chốt là phải gả cho một người chồng tốt, kiến thức hôn nhân gia đình mới là cần thiết nhất.
Có một lần Thế Phàm đến trường tìm tôi, anh và A Cường đi ngang qua vì công việc nên ghé vào thăm tôi một lát, cũng để xem trường đại học là như thế nào.
Khi cô quản lý tầng dưới gọi to: “Phương Khả Nghi phòng *** có người tìm”, có đến mười mấy cái đầu thò ra từ cửa sổ các phòng kí túc, làm cho hai người đứng ở dưới tầng xấu hổ muốn chết. Nửa phút sau 6 người phòng chúng tôi đồng loạt đứng trước mặt bọn họ. Có lẽ lớn thế này đây là lần đầu tiên A Cường bị nhiều nữ sinh như vậy nhìn, mặt đỏ bừng nấp sau lưng Thế Phàm, hận không thể chui xuống đất.
Dọc đường lão Lục không ngừng trêu chọc anh ta, con bé này rất thích bắt nạt người thật thà. Địa điểm đầu tiên chúng tôi đến là nhà ăn, vì bây giờ đúng vào thời gian ăn trưa. Ăn cơm với sáu cô gái, Thế Phàm và A Cường thật không quen nổi, ba người phụ nữ thành một cái chợ, đây còn tận sáu người, trời! Nước bọt phun ra còn nhiều hơn canh.
A Cường nghĩ mãi không ra tại sao gọi một người mà lại nhiều cái đầu thò ra như vậy. Lão Ngũ nghiêm túc giải đáp: “Nói cho anh biết nhé, có thể tạo được hiệu quả như vậy ở khu nhà này chỉ có hai người, một là Phương Khả Nghi, hai là một người ở tầng ba có biệt hiệu Nhóc Ninja Rùa. Ai, anh chưa thấy con bé cá sấu lên bờ đó, thật là một chuyện đáng tiếc nhất đời! Em nói cho anh, đôi mắt của cô ta… (blablabla một đống hình dung từ khoa trương). Điểm chung hiếm có của Khả Nghi với cô ta là: không có ai tìm bao giờ. Không tin lần sau anh cứ bảo cô quản lý gọi tên em, Tô Á Như, đảm bảo chỉ có đầu của em vươn ra, bởi vì không ai tò mò cả! Thật ra đầu em không cần duỗi ra vì đã biết ai tìm rồi. Ai, nếu các anh thấy thương hại Phương Khả Nghi thì đến đây thường xuyên hơn là được.”
Ăn cơm xong tôi kéo Thế Phàm đi, mặc A Cường với 5 cô gái kia, lấy lí do nghe rất hay là cơ hội rèn luyện để sau này còn tìm bạn gái. Tôi dẫn anh đi thăm giảng đường, phòng máy tính, phòng thí nghiệm, thư viện, hội trường lớn, còn có hồ tình yêu.
Trường rất rộng, tôi đi bên anh chống nạng, không thể cầm tay anh, chỉ có thể đỡ anh một lát mỗi khi lên xuống cầu thang. Không thể không thừa nhận chúng tôi đi cùng nhau thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò. Thế Phàm bắt đầu hơi thiếu tự nhiên, nhưng tôi lại hết sức vui mừng, chỉ đây chỉ đó ríu ra ríu rít, thỉnh thoảng còn dừng lại nhân cơ hội ôm anh một cái.
Ưu điểm của Thế Phàm là khi tôi vui anh cũng vui lây, chỉ cần tôi không ngại, không để ý người khác thấy thế nào, anh cũng sẽ không để ý. Nên dần dần anh cũng thả lỏng, cười nói cùng tôi suốt dọc đường. Cuối cùng đã thấm mệt, chúng tôi ngồi trên ghế đá ven hồ, ánh mặt trời xuyên qua tán cây vẩy lên người chúng tôi, thật ấm áp dễ chịu. Tôi thỏa mãn dựa vào anh, nói cho anh biết hôm nay thấy anh tôi vui sướng bao nhiêu, trong buổi trưa một ngày nắng đẹp có thể ôm người tôi yêu mến bên bờ hồ, lãng mạn biết bao, vui vẻ biết bao. Thế Phàm chỉ mỉm cười, dùng cằm cọ lên trán tôi, thật thoải mái.
Về sau, anh mới nói với tôi, thực ra lúc ấy anh rất muốn nói chỉ cần tìm một người bạn trai ở trường thì niềm vui hay lãng mạn đó ngày nào tôi cũng có được.
“Vậy sao anh không nói?” Tôi hỏi ngược lại anh.
“Lúc ấy em thi tình họa ý như thế, anh sợ nói ra lại làm em mất hứng.”
“Anh cũng còn thông minh đấy, hừ.”
“Hừ là có ý gì?”
“Hừ nghĩa là– nếu lúc ấy anh không biết giữ mồm, em sẽ đẩy anh xuống hồ.”
Anh cười to: “Anh chỉ nói sự thật thôi mà.”
“Sự thật cái đầu anh, nếu người con trai kia không phải là anh, em sẽ tự nhảy xuống hồ.”
Anh vừa cười vừa ôm chầm lấy tôi.
Buổi tối tôi rửa chân cho anh. Người ta ngâm chân buổi tối để thư giãn, còn anh là lao lực. Bởi vì chân trái cứng ngắc, không thể duỗi thẳng cũng không thể co lại, vị trí chiếc chậu phải để hơi xa, mà lúc anh khom lưng lại không thể giữ thăng bằng, nên chỉ có thể dùng một cánh tay, một cánh tay khác phải chống lên mép giường hoặc một chiếc ghế để đề phòng ngã sấp. Tôi không thể nhìn dáng vẻ vất vả của anh khi rửa chân, vì vậy chỉ cần tôi ở đây đều sẽ giúp anh rửa chân.
Anh hỏi tôi: “Khả Nhi, em thích anh ở điểm gì, ôm cái chân thối hoắc của anh mà như ôm báu vật vậy.”
“Anh đẹp trai này, thông minh lại có tài.”
“Chỉ tốt nghiệp trung học mà cũng gọi là có tài?”
“Thôi đi, còn phải xem là ai nữa chứ. Nếu so với anh thì tất cả mọi người đều phải về nhà học thêm, giáo viên của bọn em có thể về hưu, giảng đường có thể đổi thành kí túc xá, em có thể là gương xấu của sinh viên đại học đương thời. Dĩ nhiên không chỉ em, mà bốn người còn lại ở phòng kí túc cũng vậy.”
“Bây giờ con gái cũng ưa chuộng đàn ông thành công mà.”
“Em chưa nói xong đâu, anh là một thanh niên rất có triển vọng, tương lai nhất định sẽ là người đàn ông thành công, là cổ phiếu tiềm năng đấy nhé.”
“Không có cô gái nào thích thanh niên tàn tật.”
“Đó là vì các cô ấy không có con mắt nghệ thuật, Venus cụt tay càng hoàn hảo hơn. Dĩ nhiên em không nói ai cụt tay cũng là Venus, gặp thanh niên khuyết tật nào em cũng thích.
Em thích người con trai tên là Kỷ Thế Phàm, khuyết điểm lớn nhất là thích nghe em nịnh hót, xong rồi, anh nhanh lên giường đắp chăn cho ấm đi.” Tôi đưa lời kết, đứng lên đi đổ nước rửa chân.
Công việc của Thế Phàm ngày càng mở rộng, lại thuê thêm một gian hàng bên cạnh, lần lượt sắm máy tính, di động và một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện. Hiện tại phạm vi hoạt động của anh đã rộng ra nhiều, thường ra ngoài làm ăn, A Cường cũng có thể ngồi xe để đi đưa hàng, tóm lại việc buôn bán phát triển không ngừng.
Nói đến di động máy tính, lúc ấy đã rất thông dụng. Nhưng Thế Phàm vẫn không có, nói chính xác là chưa từng có đồ riêng thuộc về anh. Tôi có máy tính, đó là ở nhà, nhưng tôi vẫn không dùng di động. Bởi Thế Phàm không có, tôi càng không cần phải có, dù sao anh có thể tìm đến tôi, tôi cũng có thể tìm được anh. Mặc dù tôi bốc đồng tùy hứng, đôi khi đột nhiên chỉ vì một việc nhỏ mà giận dỗi Thế Phàm, nhưng nếu có điểm nào tốt, chính là không ham vật chất phù phiếm như các nữ sinh khác. Giống như lão Tam và lão Ngũ thích nhất là nói chuyện thời trang hàng hiệu, mỹ phẩm làm đẹp, còn thích mua đồ theo phong trào nữa… Tôi cũng nghe, nhưng không góp lời. Các chị em đều ngạc nhiên không biết tôi không để ý thật hay vì tình trạng kinh tế của Kỷ Thế Phàm mà không muốn tạo áp lực cho anh.
Thật ra hai năm qua Thế Phàm đã kiếm được ít tiền, nhưng ngoài đảm bảo cuộc sống của hai người họ thì phần lớn đều đầu tư vào kinh doanh. Kinh tế không dư dả, trong lòng anh luôn cảm thấy có gánh nặng rất lớn đối với tôi, cảm thấy tôi ở bên anh chịu tủi thân khổ sở, luôn ngại cho tôi còn ít. Thực tế là tôi chẳng thiếu thốn bất cứ thứ gì. Từ sau khi quen biết Thế Phàm và lão Đại, tôi luôn cảm thấy người ta nên có lòng biết ơn. So với họ, cuộc sống của tôi từ tiểu học trung học đại học thật thuận lợi trôi chảy, chưa bao giờ phải lo nghĩ chuyện miếng cơm manh áo. Còn có thân thể khỏe mạnh, trí thông minh trung bình, gương mặt dễ coi, cao gầy, ăn nhiều không béo không phải khốn khổ vì giảm cân. Sau đó thì sao, ông Trời lại đưa Kỷ Thế Phàm đến cho tôi, anh thương tôi yêu tôi hận không thể mang tất cả những gì tốt nhất của mình cho tôi, tôi không cần tìm kiếm trong biển người mênh mông, không cần phải trải qua lừa dối giẫm đạp mới hiểu được chân lý tình yêu, trời ơi, tôi còn có gì phải oán trách.
(9) Thời gian cuối cùng của thời đại học vô tư lự
Kỳ nghỉ hè năm thứ ba, tôi lấy cớ về nhà lão Đại trải nghiệm cuộc sống vùng núi Trung Quốc, mang hành lý đến nhà Kỷ Thế Phàm ở. Đây là lần đầu tiên tôi ở nhà anh một thời gian dài như vậy, anh vừa kích động vừa vui vẻ, nhưng nghĩ lại người cực khổ nhất cũng là anh.
Bình thường A Lan vừa chăm sóc bà vừa phụ giúp cửa hàng, bây giờ tôi đến đây anh không thể để A Lan trông nom cả tôi. Thực tế tôi cũng không cần người chăm sóc, chỉ là anh không yên tâm. Từ sáng sớm vừa rời giường là bắt đầu luôn chân luôn tay, ra ngoài đi làm cũng không dám đi xa, thế nào cũng phải về ăn cơm trưa, cơm tối với tôi. Tôi nói anh không cần như vậy, buổi trưa em nấu mỳ ăn với bà nội là được, anh bảo ngày nào cũng ăn mỳ làm sao được. Tôi nói ở trường ngày nào cũng ăn ở cái nhà ăn quỷ quái kia còn được nữa là ăn mỳ? Nhưng anh nhất định không đồng ý, đúng là cố chấp hết mức.
Chỉ cần có anh ở nhà, tôi sẽ không được vào bếp, không được rửa bát. Tôi đến cửa hàng giúp một tay, một lúc lại sợ tôi nóng, một lúc lại sợ tôi bị quạt thốc sẽ cảm, một lúc lại hỏi tôi có khát không, tôi đi vệ sinh hơn hai lần lại lo lắng hay tôi ăn đồ lạnh nhiều bị đau bụng.
Tôi nói Kỷ Thế Phàm anh đừng dọa em, anh còn như thế em sẽ phải nghi ngờ anh ngoại tình hay làm việc có lỗi với em. Anh nói thật không biết đầu em chứa cái gì, chuyện như thế cũng nghĩ ra được.
Tôi nói đây không phải lần đầu em đến nhà anh, anh đừng căng thẳng như thế có được không.
Anh nói em ở đây anh phải có trách nhiệm với em, nếu gầy thì làm thế nào, bị ốm thì làm thế nào, không vui thì làm thế nào?
Tôi nói, em vui nhất là chuyện gì anh cũng chiều ý em một chút, em không phải là em gái họ Lâm, không dễ ốm như thế, gầy đi thì tốt, trong kí túc mọi người đều muốn giảm cân đấy. Em nói với anh này, nếu anh để bản thân mình gầy đi, về sau em sẽ không đến đây ở nữa.
Kỳ nghỉ hè kết thúc rất nhanh, tôi trở lại trường. Đã vào năm thứ tư đại học, người bận thì bận đến chết, mà người rảnh thì rảnh đến chết. Tìm đề tài, tìm luận đề, tìm nơi thực tập, chuẩn bị viết luận văn tốt nghiệp. Các đồng chí có chút ý thức lo xa hay hiểu biết tình hình đều bắt tay vào viết sơ yếu lý lịch xin việc. Điều này là không tránh khỏi, mấy năm trước sinh viên tốt nghiệp còn được ưa chuộng, bây giờ thì tốt rồi: cả một bó to cũng không đáng mấy đồng. Tình huống phòng kí túc của chúng tôi là: lão Đại không cần lo nghĩ, cô ấy nhất định sẽ học nghiên cứu sinh; lão Nhị lão Tam sốt ruột tưởng chết, không muốn về mà nghĩ cách ở lại thành phố này; lão Tứ tôi không rảnh lo chuyện này, tôi và Thế Phàm một ngày không gặp như cách ba thu, bây giờ không phải lên lớp nữa, tôi giống như chú chim non sổ lồng, bay tới bay lui giữa hai đầu; lão Ngũ chuẩn bị đi du học; lão Lục cũng là người địa phương như tôi nên tạm thời không cần vội vàng lo lắng. Bố mẹ tôi cũng đề cập đến chuyện đi du học, tôi nói cho họ biết, con gái họ có thể lấy được bằng đại học là may lắm rồi, học lên nữa cũng chỉ phí tiền thôi, quan trọng nhất là bố mẹ yên tâm cho con đi xa như thế sao? Họ suy nghĩ một lát rồi cũng không nhắc lại nữa.
Tôi nói với Thế Phàm chờ tôi tốt nghiệp chỉ cần tìm được một công việc ổn định sẽ dẫn anh về nhà ra mắt bố mẹ. Thế Phàm vô cùng âu lo, cảm thấy bố mẹ tôi sẽ không đồng ý. Tôi nói tuy không có khả năng thuận buồm xuôi gió, nhưng bố mẹ tôi là người hiểu đạo lý, không phải kiểu tiểu thị dân, chỉ cần cho họ chút thời gian, hiểu rõ con người anh rồi nhất định họ sẽ đáp ứng. Tôi còn nói Thế Phàm anh có thể hứa với em bất kể tình huống thế nào anh cũng không giận họ, cũng không thể không cần em được không. Nếu bố mẹ em ban đầu không đồng ý, anh đừng trách họ, họ chỉ quá yêu em thôi.
Thế Phàm nói anh sẽ không trách họ, càng không không cần em, anh chỉ sợ em áp lực, anh chỉ lo cho em. Bây giờ nghĩ lại chỉ có thể nói chúng tôi đều quá ngây thơ, nhất là tôi.
Sau khi tốt nghiệp, tôi tìm được việc rất nhanh. Ban ngày đi làm, buổi tối về nhà, cơ hội gặp mặt của tôi và Thế Phàm ít đi nhiều. Cuối cùng tôi không kiềm chế được, thông báo với bố mẹ tôi đã có người yêu. Nhân vật nam chính bố mẹ đã gặp rồi, nhưng có thể không có ấn tượng gì, trước đây bố mẹ cũng từng khen anh ấy… Tôi tinh tế trình bày anh tốt ra sao, anh xuất sắc thế nào, anh là thiên tài, từ hai bàn tay trắng dựa vào năng lực của mình kiếm tiền, mở công ty, mua nhà, sẽ có tiền đồ rộng mở.
Nhưng tất cả những gì họ thấy được là “gia cảnh bần hàn”, “tốt nghiệp phổ thông”, “tàn tật”. Tôi thề tôi lớn thế này chưa từng thấy mẹ tôi mất tự chủ như vậy, bà lúc nào cũng tự hào mình ôn hòa nhã nhặn, vậy mà bây giờ văng nước miếng, hai tay kích động quơ múa trong không trung, tôi tưởng suýt chút nữa mình đã ăn cái tát. Còn bố tôi, ngoài miệng nói bình tĩnh đi, nhưng hành động giống thú dữ gặp nguy hiểm, bất an đi đi lại lại trong phòng khách, ông còn hút thuốc để khống chế cơn giận của mình mặc dầu đã bỏ công cai ba năm nay.
Tôi cũng tự nhủ mình phải tỉnh táo, phải dùng lí lẽ mà bảo vệ tình cảm của mình. Nhưng dẫu tôi có nói đến rách miệng, họ cũng không thoái khỏi ba định ngữ này, nhất là từ sau cùng: đúng vậy, tuy thời đại đã thay đổi, bây giờ không coi trọng môn đăng hộ đối, bố mẹ cũng không cần con phải tìm con nhà đại gia, nhưng con có mất trí không mà tìm người (…) như vậy, nuôi con lớn lên, cái gì tốt nhất cũng dành cho con là để con bôi gio trát trấu vào mặt bố mẹ, để làm trò cười cho bạn bè người quen sao? Con mới bước chân vào xã hội mấy ngày, con biết cái gì là tài hoa, cái gì là xuất sắc, xuất sắc tại sao không lên được đại học, thiên tài tại sao chỉ mở được cửa hàng to bằng bàn tay, cái này gọi là thực tế, con biết cái gì!
Mặc dù trước đó Thế Phàm đã dặn tôi bất kể bố mẹ nói gì cũng không nên làm ra hành động thiếu suy nghĩ, phải nhẫn nại phải nhẫn nại, nhưng tôi không thể nghe được nữa, tức giận bỏ nhà đi. Tôi chạy đến chỗ Thế Phàm, anh không chịu chứa chấp tôi, chết sống muốn đưa tôi về nhà. Không nhận được sự ủng hộ mà tôi mong muốn, tôi lại lần nữa tức giận trốn đi, chạy đến phòng lão Đại trong kí túc.
Lão Đại nhìn tôi, không nói gì lập tức gọi cho Thế Phàm nói cho anh biết tôi đã ở đây, bảo anh đừng lo lắng. Suy nghĩ một lát, lại gọi đến nhà tôi nói tôi ở chỗ cô ấy hai ngày để yên tĩnh một lát.
Hai tuần sau, mẹ tôi gọi tôi về, nói muốn nói chuyện với tôi, đảm bảo không tranh cãi, không làm khó, không dùng ngôn ngữ quá khích. Tôi mang theo tâm trạng anh dũng hi sinh trở về, mới biết mấy ngày trước Thế Phàm đã đến tìm bọn họ. Tôi không biết họ đã nói những chuyện gì, nhưng kết luận lại: họ tỏ ý bằng lòng chấp nhận sự thật này, vì họ là bậc cha mẹ hiểu lí lẽ, không muốn để đứa con gái duy nhất phải đưa ra lựa chọn một trong hai tàn nhẫn như vậy, nhưng cũng không có nghĩa là họ tán thành, đối với việc chúng tôi có thích hợp ở bên nhau không, họ vẫn kiên trì không, không, không (đúng vậy, mẹ tôi dùng liền ba chữ không để biểu đạt sự bất mãn cực kỳ trong lòng bà).
Nếu họ đã chịu xuống thang, tôi cũng nhượng bộ chuyển về nhà ở. Tôi nghĩ, bố mẹ không thích là việc của bố mẹ, chỉ cần chấp nhận sự thật là được, lâu rồi sẽ thành quen.
Nhưng tôi đã quá AQ, tình huống thực tế là khi tôi đưa Thế Phàm về không thể không đối mặt với gương mặt lạnh tanh của họ. Bố tôi đọc báo coi như anh tàng hình, mẹ tôi bưng mâm cơm với đồ ăn sẵn lạnh ngắt lên nói bận không có thời gian nấu. Cơn tức giận của tôi sắp bùng nổ thì anh khẩn khoản kéo tay tôi, nói không sao không sao để lần sau cháu nấu.
Tốt lắm, lần sau Thế Phàm tất bật mồ hôi nhễ nhại nấu ra một bàn ăn, bố nói buổi tối có tiệc xã giao cầm túi ra cửa, mẹ nói đồ ăn quá mặn, ăn hai miếng thì quay về phòng, tôi tức run người, muốn phát tác nhưng sợ Thế Phàm càng khó xử, nhưng không phát tác lại không thể nuốt trôi cơn giận, chỉ nhìn chằm chằm bàn ăn không nói tiếng nào. Thế Phàm sợ tôi lật bàn, giả như không để ý gượng cười, còn dỗ tôi ăn cơm.
Vô cùng bất đắc dĩ, thậm chí tôi còn không dám ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy nên an ủi anh một câu nhưng lại không nghĩ ra phải nói gì.
Tôi cứ ngỡ bố mẹ tôi là người có văn hóa có hiểu biết, ai biết họ còn cố chấp hơn người không có trình độ, làm ra những việc cay nghiệt vô tình còn hơn tiểu thị dân. Tôi không muốn Thế Phàm đến nhà tôi để bị khinh thường, nhưng anh nói: em có thể bốc đồng, anh không thể; anh không thể để em trở mặt với bố mẹ. Tôi từng hỏi anh lần đầu đến nhà tôi, bố mẹ tôi đã nói chuyện gì với anh, anh nói không có gì, nhưng bây giờ nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết anh đã bị nhục nhã. Lão Đại nói Thế Phàm là một người đàn ông chân chính, chỉ bằng anh làm những việc này vì cậu, Khả Nghi cậu không được phụ anh ấy.
Một hôm bà nội kéo tay tôi hỏi: “Khả Nghi, có phải bố mẹ cháu không thích Phàm Tử không?”
Tôi cúi đầu không nói.
“Ai,” Bà thở dài: “Chuyện này cũng có thể biết trước mà, đừng nói cháu, cha mẹ nhà ai cũng không đồng ý. Ban đầu Phàm Tử thích cháu, bà cũng lo lắm. Cháu thông minh xinh đẹp, hoàn cảnh gia đình tốt, lại là sinh viên đại học. Nhà chúng ta nghèo rớt mồng tơi, Thế Phàm cố gắng bao nhiêu cũng không thay đổi được thực tế nó là người tàn tật. Quả thực chênh lệch quá lớn.”
“Bà ơi, cháu thề cháu chưa từng nghĩ như vậy, một phút một giây cũng chưa. Ngược lại, đến giờ cháu đều cảm thấy được ở bên Thế Phàm là may mắn của cháu.”
Bà ôm tôi vào lòng: “Phàm Tử thích cháu, ai cũng không ngăn được, bà thấy rõ, chỉ khi có cháu ở bên nó mới có thể vui vẻ, mới có thể nói cười. Bà cũng biết, cháu là cô bé ngoan, thật lòng thích Phàm Tử nhà chúng ta. Khả Nghi à, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bà thương cháu cũng thương Phàm Tử. Bà hi vọng các cháu ở bên nhau, nhưng bà không thể không nói, cháu không thể để chúng ta thất vọng. Cháu không nên trách bà thiên vị, thật sự thằng bé này từ bé đến lớn chịu quá nhiều cực khổ rồi, nó không có người thân bạn bè, thật không dễ dàng mới thích một người đến thế. Bà sợ nếu cháu bỏ nó đi, về sau nó không còn đến được với ai khác. Bà nội lớn tuổi rồi, sớm muộn cũng có ngày phải đi, không có ai bên cạnh chăm sóc nó, bà không thể yên lòng.”
“Bà ơi, trong lòng cháu chỉ có Thế Phàm, từ lúc 18 tuổi cháu đã bắt đầu thích anh ấy, chưa từng thay đổi, bây giờ cũng không, tương lai càng không. Cháu hứa với bà sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, cho anh ấy một gia đình hoàn chỉnh.” Tôi nhìn vào đôi mắt mờ đục của bà mà thề.
Một năm ấy hai chúng tôi sống cũng thật mệt mỏi, nhất là Thế Phàm. Anh là người không chịu thua kém, vậy mà phải chịu bao uất ức, hạ mình cầu xin nhiều lần. Tôi không chỉ một lần khóc lóc kể lể van xin bố mẹ, xin hãy khoan dung một chút, nhìn vào ưu điểm của anh, đừng hành hạ anh cũng đừng đày đọa tôi thêm nữa, nói xong câu cuối mẹ tôi nước mắt lưng tròng, bố tôi lắc đầu thở dài. Đúng vậy, không chỉ có Thế Phàm cảm thấy ấm ức mà bọn họ cũng vậy, ai có thể nói cho tôi biết tôi phải làm gì đây? Họ là bố mẹ ruột của tôi, đoạn tuyệt quan hệ với họ- tôi không làm được, cũng chỉ khiến họ càng ghét Thế Phàm. Bỏ Thế Phàm? Tôi càng không làm được.
Tôi không còn sức sống nữa, sụt cân nhanh chóng, càng ngày càng làm thêm giờ nhiều hơn, trốn về nhà. Cuối cùng có một hôm, bọn họ yên lặng ngồi xuống, nghiêm túc ăn một bữa cơm Thế Phàm nấu. Cơm nước xong mẹ tôi còn phá lệ chủ động đưa quả táo cho Thế Phàm. Tôi và Thế Phàm được yêu mà sợ, mừng mừng rỡ rỡ, rốt cuộc chúng tôi cũng cảm động được trời đất, khổ tận cam lai.
Không ngờ, đả kích lớn hơn rất nhanh đã tới.