Năm Ấy Gặp Được Anh

(19) Bắt đầu lại
Lão Đại và lão Lục ngồi trên ghế salon nhà tôi, ba người trừng mắt nhìn nhau, đồng loạt mặt ủ mày chau.
Lão Lục: “Tớ nói này, Khả Nghi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, khó khăn lắm ông Trời mới mở mắt cho hai người gặp mặt một lần, tốt lắm, bây giờ Thế Phàm còn không cho nhắc đến tên cậu trước mặt anh ấy. Cậu lại làm gì vậy?”
“Anh ấy muốn tớ quên anh ấy đi, vì anh ấy không còn là Thế Phàm ngày xưa, tớ cũng không còn là Phương Khả Nghi của quá khứ nữa. Chỉ đơn giản như vậy.”
“Không thể hiểu nổi, chuyện nhảm nhí gì thế! Mười năm rồi ai có thể không thay đổi, cậu nhìn lão Đại đi, cô ấy còn là Lưu Tiểu Phân trong quá khứ ư, bây giờ là mẹ sề rồi, cái gì cũng hiểu chỉ không hiểu con gái và đức ông chồng nhà mình. Nhìn tớ xem, nhớ ngày xưa cũng nhí nhảnh lắm, bây giờ suốt ngày chỉ kè kè bên chồng, chả khác gì mấy bà vợ ở nông thôn mong kiếm thằng cu nối dõi tông đường cho nhà họ Lý của anh ta. Hay nói A Cường chết giẫm, đến giờ tớ vẫn không quên được dáng vẻ anh ấy ngày đầu tiên đến trường mình, lúng túng chỉ muốn kiếm lỗ nẻ chui xuống, bây giờ thì sao, động đến chuyện gì cũng có thể nói có bài có vở. Bây giờ những cô bé trẻ tuổi thích được bao nuôi, chịu làm bồ nhí người ta nhiều lắm. Mỗi năm công ty đều nhận những sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, vừa nhìn thấy cái gì tổng giám đốc Kỷ tổng giám đốc Lý nhà chúng ta đều sùng bái ngưỡng mộ, có bao nhiêu cái mũ hay đẹp đều chụp tất lên đầu các lão. Trường Giang sóng sau đè sóng trước, các bà chị, thập niên 90 biến thành xã hội hỗn loạn như bây giờ còn có gì không thể thay đổi!”
Lão Lục càng nói càng xa, chúng tôi đều phải phì cười.
Lão Đại nói: “Mọi người đang lo lắng chuyện của Khả Nghi, cậu lại tán chuyện tào lao nhà cậu. Nói lại, A Cường cũng được lắm đó chứ, ngày xưa cậu cũng thật tinh mắt, chọn được cổ phiếu tiềm năng.”
Lão Lục vội vàng thanh minh: “Trời ạ, ngày xưa lúc tớ gặp anh ta, anh ta vẫn còn nghèo rớt. Còn chẳng phải tớ nhìn trúng anh ấy là người đàng hoàng, cầu tiến, chịu khó chịu khổ, ai mà ngờ được phong thủy thay đổi lại được làm tổng giám đốc. Cậu nói xem con người thật lạ lùng, bây giờ nghĩ lại thời gian tốt đẹp nhất của chúng tớ lại là lúc khởi đầu gian nan nhất, lúc ở Quảng Châu bọn tớ ở trong tầng hầm, mua hai cái bánh bao còn nhường qua nhường lại, bây giờ ăn vây cá cũng không có cảm giác đó nữa. Thôi lan man quá rồi, Khả Nghi, cậu không định từ bỏ đấy chứ?”
“Từ bỏ? Tớ mà từ bỏ? Đùa gì thế, tớ không tin tớ không dây dưa với anh ấy được, có bản lĩnh anh ấy lại kết hôn đi, nếu không thì không thoát được tớ đâu.”
Lão Lục hưng phấn vỗ vai tôi: “Đây mới giống Phương Khả Nghi này, thời gian trước cậu cứ thờ ơ không nóng không lạnh, tớ nhìn cũng phát chán. Vậy tớ và lão Đại yên tâm rồi. Tiện hỏi luôn, cậu định dùng cách gì để dây dưa?”
“Chưa biết.”
“Ai, cái ông này cố chấp lắm cơ, đúng là khiến người ta không chịu được. Đừng lo đừng lo, ba người chúng ta, cử nhân thạc sỹ tiến sỹ còn không giải quyết được một Kỷ Thế Phàm?”
Lão Đại lão Lục ra sức hiến kế nào khích tướng, mỹ nhân kế, khổ nhục kế vân vân ba mươi sáu kế đều có đủ. Tham mưu nửa ngày, đột nhiên lão Đại cười to: “Các cậu nói xem tình cảnh bây giờ có giống mười năm trước trong kí túc bọn mình giúp Khả Nghi tính kế giải quyết Kỉ Thế Phàm không? Không ngờ mười năm sau chúng ta lại phải xuất chiêu lần nữa. Khả Nghi, tớ tin trên thế giới này duy chỉ có cậu giải quyết được Kỷ Thế Phàm. Cũng chỉ có cậu mới mang lại hạnh phúc cho anh ấy, rất nhiều năm rồi tớ chưa thấy anh ấy cười. Khi ấy hai người các cậu mới hạnh phúc làm sao! Bọn tớ biết các cậu bao năm nay, nhìn các cậu phân phân hợp hợp đau lòng biết bao. Chỉ khi hai người đến với nhau bọn tớ mới dám tin cuộc sống này thực sự tươi đẹp, ông Trời còn có công bằng.”
Đúng vậy, mỗi ngày đều là một ngày hoàn toàn mới, không có gì là không thay đổi, tại sao chúng ta không thể sống tốt hơn quá khứ? Sau khi trải qua bao cơn mưa gió, chúng ta đã trải qua cách trở, đã học cách quý trọng, chúng ta vào năm ba mươi tuổi có thể có nhiều hơn quá khứ.
Tôi gọi cho A Cường hỏi công ty họ có tuyển người không, A Cường cười trong điện thoại: “Khả Nghi, em thật sáng ý đấy. Yên tâm, nhân tài từ nước ngoài về như em công ty bọn anh bất cứ lúc nào cũng thiếu. Anh lập tức sắp xếp để tổng giám đốc Kỷ trực tiếp phỏng vấn em.”
Ngày phỏng vấn còn chưa đến, tổng giám đốc Kỷ đã gọi điện đến rồi:
“Khả Nghi, em điên rồi à, có công việc ở công ty nước ngoài không làm lại chạy đến thi tuyển vào công ty anh. Công ty bọn anh không thuê nổi em.”
“Lạ nhỉ em còn chưa thỏa thuận tiền lương sao anh đã biết không thuê được rồi?”
“Đừng làm loạn nữa có được không. Sao em vẫn bốc đồng như thế?”
“Ai rảnh chơi với anh. Em đã từ chức rồi, làm kẻ thất nghiệp suốt một tuần nay, không xin vào công ty các anh thì em đi đâu kiếm việc làm bây giờ?” Nói xong tôi cúp điện thoại, rất đắc ý.
Tôi ngồi trong phòng làm việc của Kỷ Thế Phàm, tò mò nhìn đông nhìn tây. Tôi phát hiện ra lúc không có mặt anh tôi rất sợ anh, nhưng chỉ cần tôi và anh ngồi với nhau nhiều hơn một lát, tôi lại là Phương Khả Nghi ngày đó.
Ngồi sau bàn làm việc tổng giám đốc, Thế Phàm tay gõ một cái.
“Tổng giám đốc, có vấn đề gì à?”
“Tại sao lại rời khỏi công ty cũ?”
“Tích lũy đủ kinh nghiệm sau khi làm cho người nước ngoài rồi, em cảm thấy đã đến lúc nên đền đáp Tổ quốc, ủng hộ doanh nghiệp quốc nội.”
Thế Phàm dở khóc dở cười: “Công ty anh tạm thời không có vị trí nào thích hợp với trình độ chuyên môn của em.”
“Em nộp hồ sơ cho vị trí trợ lý Tổng giám đốc, tổng giám đốc Lý đã nói vị trí này còn đang trống.”
“Mức lương cũ của em rất cao, công ty bọn anh không trả được cao như vậy.”
“Em hài lòng với mức lương ngang với các nhân viên khác cùng cấp trong công ty, không cần phải cao như trước đây, vì em tin tưởng có cơ hội phát triển tốt hơn ở công ty các anh.”
Tôi lại ghé sát vào bàn nhỏ giọng nói: “Nói thật thì em phải nuôi nhà nuôi xe, không thể không đi làm. Trả khoản trả góp tháng này rồi em không còn tiền ăn cơm nữa. Hôm nay phỏng vấn cũng phải đi xe buýt đến. Nói nhỏ với anh, hôm qua em vừa phải ăn chực ở nhà lão Đại. Anh biết bố mẹ em sang Úc rồi mà, em có muốn ăn báo cô các cụ cũng không được.”
“Nếu em cần tiền, trước anh có thể, khụ, đưa cho em. Nhưng có tuyển em hay không, anh còn phải suy nghĩ…”
“Tại sao em phải cầm tiền của anh, em có thể tự mình kiếm sao phải lấy tiền của anh? Không phải anh chưa bao giờ cầm tiền của em ư!”
Nói đến đây, hai chúng tôi cùng ngượng ngùng, đây đâu còn giống cuộc phỏng vấn.
Ngừng một chút, tôi nghiêm trang nói: “Em cảm thấy với trình độ học vấn kinh nghiệm làm việc của em tuyệt đối có thể đảm nhiệm chức vụ trợ lý Tổng giám đốc. Nếu các anh cảm thấy em sẽ không yên ổn ở vị trí này lâu, chúng ta có thể kí hợp đồng dài hạn.” Mọi việc phải một vừa hai phải, tôi không dám duy trì không khí mập mờ này, nếu Thế Phàm nói trắng ra là không cần tôi thì tôi cũng hết cách với anh. Bây giờ giữ vững không khí giải quyết công việc chung có vẻ an toàn hơn.
Buổi tối tôi đến nhà lão Lục ăn cơm, A Cường nghi ngờ hỏi: “Khả Nghi, em nghèo đến mức như vậy thật à?”
Lão Lục khẽ lườm anh: “Anh ngốc à, lương của Khả Nghi gấp ba lần của em, mới mấy ngày không đi làm đã nghèo được chắc.”
Tôi tỏ vẻ oan uổng: “Đại tiểu thư ơi, em lạy chị. Đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng mà, cậu thử đặt mình vào hoàn cảnh của tớ xem. Mới đi làm được vài năm, tiền kiếm được ở nước ngoài đều đã dồn hết vào mua nhà, hiện tại còn nợ đến mười mấy vạn. Nhà các cậu là hai người kiếm tiền trả góp nhà, lại còn cho thuê nhà cũ nữa, tức là lấy nhà “nuôi” nhà, không biết chừng đến lúc bán lại trúng to ấy chứ. Lại nói lúc các cậu mua nhà bao nhiêu một mét vuông, còn đến lúc mình mua thì giá đã tăng lên bao nhiêu, không ngờ tớ mới đi nước ngoài một chuyến, giá nhà trong nước đã vượt quá cả nước Anh. Tớ khóc với ai bây giờ? Không mua được nhà tớ đến ở nhà các cậu.”
Lão Lục cười tôi: “Cậu diễn nhập vai ghê. Giả nghèo thành nghiện, nói cậu không có nhiều tiền gửi ngân hàng tớ còn tin, chứ đang ở khu nhà cao cấp lái xe xịn đột nhiên nghèo đến mức phải ngồi xe buýt, không có tiền ăn cơm, đến Thế Phàm cũng không thể tin được.”
“Sợ tớ đến xin cơm nhà các cậu thì cứ nói thẳng ra, hay cậu ghét tớ làm kì đà cản mũi đây. Các cậu bảo tớ là tiểu thư thuộc giai cấp tư sản, thật ra tớ cũng chịu cực không ít đâu nhé, chẳng qua các cậu không biết thôi. Cậu xem lúc đi tớ như thế nào, rửa bát không sạch, bây giờ tớ có thể nấu cả tiệc cung đình đấy.”
A Cường nói: “Thật hả, không nói sớm, không cần tiệc, ngày mai bốn mặn một canh là được.”
Tôi cười: “Anh ở với lão Lục lâu cũng học xấu rồi. Em mới ăn hai bữa cơm của nhà anh đã thành giúp việc theo giờ rồi sao. Em nói tiệc “Cung Đình” là mì ăn liền kia, không phải tiệc tùng linh đình. Anh thích ăn mai em mua bốn gói, mỗi người nhà anh ăn hai gói, khuyến mại thêm cho anh cây xúc xích.”
Lão Lục cười: “A Cường thật thà lại bị con bé này lừa rồi.”
Buổi tối, lão Lục đưa tôi ra cổng, tôi không khỏi cảm khái: thật hâm mộ các cậu, có một gia đình ấm cúng biết bao. Vì sao tớ và Thế Phàm hao tâm tốn sức đến vậy.
Lão Lục nói cậu thử nhìn những ngọn đèn kia, nhà ai chẳng vậy, đi làm rồi về nhà chính là một ngày bình thường nhất. Cậu nói con người có kì lạ không, lúc sung sướng chẳng có cảm giác gì, nhưng gian nan khổ cực cả đời cũng không quên được. Khi đó bọn tớ nghèo biết bao, lúc kết hôn còn thuê một gian phòng nhỏ, ban đêm đi vệ sinh A Cường còn phải cầm đèn pin theo sau. Không dám nghĩ đến sinh con, đi làm về, A Cường nấu cho tớ bát mỳ gà, nhìn tớ ăn hết rồi ôm tớ thật chặt. Khi ấy cảm thấy khổ, nhưng bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là hạnh phúc đáng giá chúng tớ ghi nhớ cả đời, là nền tảng kiên cố cho cuộc hôn nhân của bọn tớ. Bởi vậy, Khả Nghi à, cậu phải quý trọng hiện tại, thật, quá trình theo đuổi hạnh phúc vốn chính là hạnh phúc, chẳng qua ngay lúc đó bản thân mình không biết mà thôi.”
Mấy hôm sau, Thế Phàm gọi cho tôi, nói đã giới thiệu tôi với một công ty khác, anh gửi hồ sơ của tôi cho họ, đối phương cảm thấy hứng thú vì vậy hẹn tôi đến phỏng vấn.
Tôi rất dứt khoát nói được, sau đó gác máy. Tôi có thể nói không hay sao, tôi thật phục anh, chuyện như vậy cũng nghĩ ra.
Tôi dành trọn vẹn hai giờ trang điểm, chọn một bộ đồ công sở “tương đối gợi cảm”, sau đó đi một đôi giày cao gót thời thượng nổi bật đi phỏng vấn.
Phỏng vấn xong, tôi một lòng về nhà chờ điện thoại của Thế Phàm.
Ở thời điểm tôi gần như chờ không nổi nữa, điện thoại rung.
“Khả Nghi, em phỏng vấn thế nào?”
“Rất tốt, giám đốc của họ quyết định chọn em ngay tại chỗ.”
“Thật sao, ừm, họ hỏi em những câu gì?”
“Hỏi mấy câu chung chung thôi, sao thế, có vấn đề gì phải không?”
“Anh cũng không chắc lắm.”
“Rốt cuộc là sao, anh đừng ấp a ấp úng thế.”
“Vừa rồi người bạn đó gọi hỏi anh một tá những câu không liên quan, ví dụ như em đã kết hôn chưa, đã có bạn trai chưa, vân vân.”
“Vậy à, anh hỏi xem rốt cuộc giám đốc của bọn họ tuyển quản lý phòng dự án hay tìm người yêu, em có bạn trai hay chưa mắc mớ gì đến anh ta?”
“Em nhận lời họ rồi à?”
“Vẫn chưa, hẹn ngày mai trả lời chính thức.”
“Em muốn không?”
“Anh nói xem?”
“Đây là công việc của em.” Thế Phàm có vẻ mất kiên nhẫn.
“Là công việc của em, không sai, nhưng do anh giới thiệu. Anh nói được, em sẽ đồng ý, anh nói không được, em sẽ từ chối. Nhưng nếu một ngày nào đó em bị quấy rối tình dục là trách nhiệm của anh hết.”
Đầu dây bên kia im lặng thật lâu, cuối cùng thở dài: “Thôi, tuần sau đến công ty bọn anh đi.”
“Được.” Tôi rất dứt khoát gác máy.
Nghĩ một lát, bèn gọi lại: “Hôm nay nhà lão Lục về nhà ông bà ăn cơm, tối nay em không có nơi ăn chực.”
Lại im lặng một lát, sau đó: “Em muốn ăn gì?”
Tôi nói tên một nhà hàng sang trọng.
“Được, tám giờ nhé, hôm nay anh có chút việc, sẽ về trễ.”
“Không được, trưa nay còn chưa ăn cơm, em đói lắm rồi, muộn nhất sáu rưỡi.”
Tôi không tẩy trang, hiếm khi trang điểm lộng lẫy như vậy, không để Thế Phàm nhìn thấy thì thật tiếc, phải củng cố quyết tâm của anh không đẩy tôi vào đám lang sói đó. Tôi thay hết bộ này đến bộ khác, cuối cùng chọn một chiếc váy dạ hội trễ ngực, nhìn thời gian đã gần muộn, vội vàng lấy túi xách ra khỏi cửa.
Nhanh nhẹn hết mức cuối cùng vẫn bị muộn, vừa xuống xe tôi gần như chạy vào, đến trước mặt Thế Phàm còn thở hổn hển.
Thế Phàm cau mày nhìn tôi: “Đi xe buýt đến?”
“Anh đùa sao, mặc như vậy mà đi buýt, em gọi taxi.”
Anh nhìn tôi: “Không có tiền ăn cơm, có tiền gọi taxi?”
“Tiền xe chỉ có mười tệ, ăn một bữa ở đây bao nhiêu tiền? Người nghèo cũng có lòng tự trọng đấy nhé, chưa kể em chỉ tạm thời khó khăn, anh không thể coi thường người khác như vậy được.”
“Em mặc thế này đi phỏng vấn?”
Tôi trợn mắt nhìn anh: “Kỷ Thế Phàm, anh thật quá đáng. Mặc thế này gọi là đi hẹn hò, không phải đi phỏng vấn.”
Tôi không cam lòng hỏi: “Thế Phàm, mặc thế này không đẹp à? Em cứ tưởng là cũng được chứ.”
Anh nhìn thực đơn, chỉ gật đầu.
“Anh không nhìn mà gật đầu là ý gì hả?”
“Còn phải nhìn gì nữa, lúc vào em vội vàng như có lửa cháy đằng sau, sợ là cả nhà hàng không ai không phải ngước nhìn.”
Tôi tròn xoe mắt, ý anh là khen tôi phải không?
Thức ăn được dọn lên, tôi đánh chén gió cuốn mây tan không khác gì mới từ nạn đói châu Phi trở về, trưa nay tôi chưa ăn bởi vì còn tức anh. Nhưng có thể trong mắt Thế Phàm, tôi đang khó khăn thật.
“Mỗi tháng em phải trả bao nhiêu?”
Tôi duỗi một bàn tay.
Thế Phàm lấy trong ví ra một tấm thẻ: “Đây là thẻ lương của anh, em cầm dùng trước.”
Tôi nhìn thoáng qua, ngang nhiên lấy cho vào túi. Tôi thầm nghĩ, nói đùa sao, lương của Kỷ Thế Phàm không để tôi cầm thì ai cầm.
Thế Phàm cũng hơi ngỡ ngàng, không ngờ tôi thoải mái nhận như vậy chứ chẳng cự nự tự trọng của người nghèo cái gì.
“Thế Phàm, đưa em đi xem phim đi. Từ lâu lắm rồi em muốn xem mà đi một mình thì buồn chết.”
“Anh còn phải về công ty, có vài việc chưa xong.”
“Thật à, thế thì thôi vậy.”
Ăn cơm xong, tôi chìa cho anh xem ví tiền rỗng tuếch, bên trong chỉ có vài chiếc thẻ.
“Gì vậy?”
“Hết tiền mặt rồi. Nếu anh không đưa em về thì em không về nhà được.”
Thế Phàm không chịu nổi nữa: “Sao em có thể nghèo đến mức đấy, tiền của em đâu, bị cướp hay bị trộm?”
Tôi tủi thân nói: “Em mới đi làm được mấy năm, dành dụm được bao nhiêu đều dùng cho khoản trả trước khi mua nhà, còn phải vay thêm bố mẹ, năm nay lương được bao nhiêu ngoài trả góp nhà còn phải nuôi cục cưng xe của em. Sao anh có luận điệu y hệt như lão Lục, làm như em đi nước ngoài đãi vàng vậy. Có phải nghĩ em ở nước ngoài sung sướng lắm không, chẳng qua em không muốn kể ra thôi. Anh còn nhớ chuyện em bị viêm ruột thừa phải vào viện không?”
Thế Phàm gật đầu: “Nhớ.”
Thế là tôi cực kỳ hưng phấn kể lại chuyện đen đủi mà tôi gặp phải lần đó. Thật ra bạn bè ở nước ngoài đã nghe tôi kể chuyện này đến thuộc làu. Viêm ruột thừa là thủ thuật ngoại khoa tầm thường nhất, dành cho bác sỹ thực tập luyện tay, vậy mà tôi suýt chút nữa bị dày vò đến chết trong bệnh viện. Kinh nghiệm bi thảm đó về sau trở thành chuyện đầu môi thú vị của tôi, bình thường gặp ai tôi cũng kể. Ngược lại, với bạn bè thân thiết nhất và người nhà tôi chưa từng hé răng một lời. Trước kia không kể với Thế Phàm vì sợ anh lo nghĩ, bây giờ tôi chỉ sợ anh không lo nghĩ cho tôi.
Anh vẫn trầm mặt nghe, không lên tiếng.
Chờ tôi văng nước miếng tứ tung xong, anh chỉ hỏi: “Đã no chưa? Còn muốn ăn gì nữa không?”
“Còn muốn ăn kem, nhưng anh không có thời gian mà.”
“Ừm. Ăn xong nhanh còn đi xem phim.”
Tôi sáng mắt hỏi: “Thật ư, anh và em cùng đi, Thế Phàm, anh thật tốt. Vậy tính tiền thôi.”
“Không ăn kem?”
“Đến rạp ăn, hai suất.”
Cả buổi tối tôi đều ở trong trạng thái kích động tột độ, lâu rồi tôi không vui đến như vậy. Lúc Thế Phàm đưa tôi về nhà, tôi mở nhạc thật lớn, sau đó rung đùi lớn giọng hát theo. Thế Phàm liếc nhìn tôi, mũi hừ một cái: “Thật ầm ĩ”, ra vẻ nghiêm trang lái xe, mà tôi thấy rõ mắt anh chứa đựng cưng chiều và khóe miệng đang cười.
(20) Anh là ông chủ của tôi
Lão Lục khen tôi: Khả Nghi, cậu giỏi thật. Tớ nhớ mới không lâu trước đây, Thế Phàm còn nghiêm mặt bảo đừng ai nhắc đến tên cậu trước mặt anh ấy nữa, bây giờ lại tự dẫn sói vào nhà. Lần này không cần bọn tớ nhắc, cậu ngày nào cũng lượn qua lượn lại trước mặt anh ấy.
Không lâu sau khi đi làm, lão Lục lại khen tôi, Khả Nghi cậu đúng là thần may mắn của công ty, cậu vừa đến, chúng ta liên tiếp nhận được mấy dự án.
Nói thật, trước kia ở công ty nước ngoài tôi làm việc hoàn toàn theo quy luật sáng chín chiều năm. Nếu ở công ty nước ngoài, tôi thực hành triết lý làm việc kiểu phương Tây: làm thêm giờ một phút cũng không, chứ nói gì đến làm thêm cuối tuần. Nhưng kể từ khi vào công ty anh, tôi bận đến người ngã ngựa đổ. Tám chín giờ tối vẫn còn đi họp với ban dự án, sáng sớm đã có mặt ở công ty, thứ hai đến chủ nhật không gián đoạn ngày nào, mấy cân mỡ tôi nuôi được trong thời gian trước nghỉ ở nhà loáng cái đã mất sạch.
Lão Lục nói, cậu giảm cân thành công nhỉ.
Tôi lườm cô ấy: Ngày nào cũng phải cạnh tranh với các thiếu nữ đôi mươi ở công ty dễ lắm sao. Về nhà muộn như thế, sáng còn phải dành thời gian ướm thử quần áo, trang điểm, làm phụ nữ mệt chết đi được.
Lão Lục nói: Cậu có mặc bao tải rách vẫn là mỹ nữ trong mắt Thế Phàm. Tớ khuyên cậu đừng lo lắng vớ vẩn, công ty kỹ thuật như chúng ta đào đâu ra người đẹp, mấy trăm năm mới tìm được người như cậu. Nhưng mà thanh niên độc thân ở công ty lại xếp một hàng dài, cậu đừng tự tìm phiền toái cho mình.”
Bởi vì có nhiều dự án, chức danh của tôi bây giờ là quản lý ban dự án mà không phải trợ lý giám đốc nên rất ít khi gặp được Thế Phàm. Đối với việc sụt cân nhanh chóng của tôi, ban đầu anh giả vờ không thèm để ý, cuối cùng đến một ngày anh viện cớ mời tôi ăn cơm ở ngoài, gọi một bàn đầy thức ăn, cứ như thể ăn xong tôi có thể đắp lại được mấy cân thịt kia vậy.
Tôi không hề đụng đũa.
“Sao em không ăn?”
“Giảm cân.” Tôi cố ý trêu anh.
Thế Phàm mất hứng: “Giảm cái gì mà giảm, em xem em gầy đến mức nào rồi, có cần phải liều mạng thế không.”
“Anh nên phấn khởi mới phải, nhân viên nhiệt tình với công việc thế này biết tìm ở đâu.”
Anh không có cách nào với tôi: “Em vốn ăn được lắm mà. Có phải không thoải mái ở đâu?”
Thấy anh lo lắng cho tôi như vậy, tôi không thể làm gì khác ngoài nói thật: “Anh gọi nhiều quá, nhìn đã thấy no.”
“Vậy em muốn ăn gì.”
“Thôi, ăn bát cháo đi. Còn những món này, đợi lát nữa làm việc khuya đói bụng, nhân tiện mời mọi người cùng ăn, đỡ lãng phí.”
“Bây giờ em rất biết cách sống.”
Tôi thở dài: “Kỷ Thế Phàm, anh coi thường em rồi. Em làm việc chăm chỉ là để chứng minh năng lực của mình, không muốn người khác coi mình là bình hoa. Trong mắt anh em không biết cách sống, không chịu được khổ không chịu được mệt đến thế ư. Trước đây em ban ngày đi học, buổi tối đi làm thêm, thậm chí không có cả thời gian nghỉ ăn cơm. Bây giờ mới làm thêm vài ngày, còn chưa mệt chết được. Ngược lại anh xem anh sắp biến công ty thành nhà rồi.”
Đây là lời nói từ đáy lòng tôi. Phương Khả Nghi tôi từ bé đến giờ chưa bao giờ nghiêm túc làm gì, học đàn khiêu vũ hội họa, cái gì cũng bỏ dở giữa chừng. Học văn hóa cũng thế, bố mẹ gây áp lực hơi lớn là thành tích có thể đi lên, họ vừa nơi lỏng là lại rơi xuống, mãi đến khi gặp Thế Phàm tiềm năng mới bùng nổ. Nghĩ kĩ lại, người có thể khiến tôi muốn cố gắng chỉ có Thế Phàm.
“Xin lỗi em.” Thế Phàm mang vẻ áy náy.
“Thôi, cũng do anh quan tâm đến em. Vậy em nhân tiện quan tâm ông chủ, dạo này chân anh thế nào, sức khỏe vẫn tốt chứ?”
“Đều tốt cả. Chỉ lúc giao mùa và mùa đông hơi rắc rối, còn những lúc khác đều tốt.”
“Ai, hỏi anh cũng vô ích, lúc nào anh cũng nói tốt.”
Anh cúi đầu ăn cháo, làm ra vẻ không nghe thấy.
Lão Đại cứ cách ngày lại gọi điện thoại hỏi tôi, thế nào rồi, ngày nào cũng gặp, tiến triển thế nào.
Tôi cười khổ: Lão Đại, cậu nóng ruột, tớ còn nóng hơn. Bây giờ tớ cứ thấy anh ấy là như sói thấy dê, hận không thể một miếng nuốt chửng, nhưng lại không dám manh động, sợ dọa dê chạy mất.
Công ty rất đông người, hầu như chúng tôi không làm việc cùng nhau. Mỗi lần gặp đều nghiêm túc bàn công việc, nghiêm túc thể hiện quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, một cơ hội mập mờ nho nhỏ cũng không có. Dự án đang trong giai đoạn cài đặt điều chỉnh cuối cùng, hầu như tối nào cũng ăn ở công ty, nếu không mọi người ra ngoài cùng ăn tối, nên gần đây anh cũng không rảnh để ý đến tôi, tôi hận đến nghiến răng.
Một hôm, tôi, Thế Phàm, lão Lục và A Cường đang trong phòng họp, điện thoại của tôi kêu lên. Tôi vừa nghe, trong điện thoại vang lên tiếng hét chói tai của phụ nữ, sau một tràng lăng mạ chửi rủa tôi cũng dần hiểu ra vấn đề.
Thì ra cô ta là vợ của người phụ trách dự án bên đối tác, nghi ngờ chồng ngoại tình. Tra danh sách cuộc gọi phát hiện hai tháng vừa rồi số điện thoại liên lạc thường xuyên nhất là của tôi, cô ta thử gọi đến quả nhiên là giọng nữ, vì vậy mới chửi um lên.
Tôi đúng là kẻ giơ đầu chịu báng mà. Lúc cô ta ngừng lại để thở, tôi nói với cô ta, tôi là quản lý dự án của bên B, chỉ có quan hệ công việc với chồng cô, có phải cô tìm nhầm người hay không. Cô ta sửng sốt, cúp máy cạch một cái.
Lão Lục ở bên cạnh giận dữ, không kìm được đòi lập tức đi tìm người phụ trách bên B bảo anh ta quản vợ cho chặt. Tôi bảo thôi, chỉ là nhầm lẫn, không chịu bỏ qua cũng chẳng có nghĩa gì, coi như bị chó cắn một miếng, tôi còn cắn lại chó hay sao.
Lão Lục không tin nổi đây là lời tôi nói: “Khả Nghi, sao bây giờ cậu lại dễ tính thế. Trước kia có bao giờ cậu bị người ta bắt nạt mà không nói gì? Nếu không phải tớ biết cậu, tớ còn tưởng cậu đúng là cô nhân tình kia đấy.”
“Cậu ngốc hả, tớ mà là nhân tình còn không khóc lóc om sòm lên? Trước kia không nhịn được là vì chưa bao giờ phải chịu uất ức gì. Sau này đi làm thêm từng bị người ta chỉ vào mặt mà mắng, bị coi thường vô số, lúc đi học bị giảng viên kì thị người Hoa gây khó dễ, lúc đi làm bị người da trắng chèn ép còn phải tỉnh bơ như không. Chuyện lần này có thấm vào đâu. Nếu chỉ một chuyện hiểu lầm đã ầm ĩ trời long đất lở, tớ sống thế nào được?”
Lão Lục và A Cường im lặng đồng thời đưa mắt nhìn Thế Phàm, người kia nhìn chằm chằm tài liệu trên bàn, không biết đang nghĩ gì.
Thế Phàm gọi tôi đến phòng làm việc của anh, câu đầu tiên hỏi là: tại sao trước giờ em không kể những chuyện này?
“Nói làm gì, quen đi là được. Có ai chưa từng bị tủi thân? Em không kể những chuyện này có nghĩa là em không cần anh ư? Vậy anh chịu bao nhiêu uất ức, tại sao đến giờ vẫn không nói với em? Theo ý anh, anh cũng không cần em ư!” Nói đến đây dường như tôi không kiềm chế được cảm xúc của bản thân nữa.
Tôi hít một hơi dài: “Thôi, bây giờ ai gây gổ với em, em cũng không quan tâm. Em không hề quan tâm. Trừ anh.”
Nghĩ một chút, tôi lại cải chính: “Ừm, thực ra anh cũng có thể, vì bây giờ anh là ông chủ của em.”
Tôi xoay người chuẩn bị ra cửa.
Anh lại nói: “Anh quyết định chuyển em khỏi tổ dự án.”
“Tại sao, không phải anh cho em là nhân tình của người ta thật chứ?”
“Dĩ nhiên không phải.” Thế Phàm dừng một chút, vô thức gõ nhẹ lên bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi: “Khả Nghi, anh chỉ không muốn em phải giao thiệp với loại người đáng ghét này.”
Tôi thấy hơi buồn cười: “Tổng giám đốc Kỷ, người như vậy ở đâu chẳng có. Em chỉ là quản lý dự án, không phải nhân viên kỹ thuật, giao thiệp với đủ loại đủ kiểu người là một phần của công việc.”
Thế Phàm cúi đầu trầm ngâm trong chốc lát: “Anh biết, nhưng bây giờ em ở công ty của anh, anh phải có trách nhiệm với em. Anh không biết thì thôi, nếu biết không thể đồng ý.”
Tôi dịu dàng nhìn người đàn ông này, thật ra anh không thay đổi dù chỉ một chút. Luôn muốn bảo vệ tôi, không để tôi phải chịu một ly tủi thân. Nhưng đến cùng anh có hiểu không, người khiến tôi tủi thân nhiều nhất chính là bản thân anh. Kẻ ngốc đại ngốc siêu ngu ngốc này!
(21) Cùng nhà không cùng phòng
Khu nhà tôi xảy ra một vụ cướp, tôi chuyển đến nhà lão Lục ở một tuần. Lúc tôi muốn chuyển về, lão Lục và A Cường sống chết không cho phép, nói một thân một mình như tôi chính là mục tiêu lý tưởng của bọn cướp, để phòng bất trắc cứ ở nhà họ đi.
Trong lúc tôi đi công tác, đang bữa trưa lão Lục vô tình kể chuyện này cho Thế Phàm. Thế Phàm sững sờ, lão Lục còn sững sờ hơn, cô ấy hỏi Khả Nghi không nói cho anh biết sao?
Thế Phàm lắc đầu.
Sao lại như vậy, em còn oán anh mãi, cứ tưởng bây giờ anh lòng dạ sắt đá đến mức quyết tâm không để ý đến cô ấy.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Chuyện gì à, cô ấy ở nhà em một tuần rồi. Ngày nào cũng đòi về nhà, em và A Cường không đồng ý.
Trị an của khu nhà đó không phải rất tốt ư?
Ai biết được, có lẽ là theo dõi lâu rồi. Bây giờ trộm cướp đều tìm hiểu kĩ càng mới hành động. Khả Nghi là con gái lại sống một mình, rất có thể là mục tiêu tiếp theo. Nhưng con bé chết tiệt này không sợ Trời không sợ Đất, suốt ngày nói mình biết Không Thủ Đạo, biết đâu còn bắt được trộm. Em bảo cô ấy mau tỉnh lại đi, đến lúc bọn chúng cướp tiền cướp sắc, cậu kích động như thế có khi còn bị diệt khẩu.
Thế Phàm giận muốn chết, thế mà cô ấy không nói với anh một lời.
Lão Lục cũng không nể mặt: “Nói để làm gì? Bây giờ anh còn quan tâm cô ấy sống chết ra sao ư? Trước kia, chúng ta cùng nhau trải qua nhiều việc, bất kể em hay lão Đại đều luôn đứng về phía anh, chỉ trích Khả Nghi vô tâm ích kỷ. Nhưng bây giờ em tự hỏi mình, người sai chẳng lẽ chỉ có Khả Nghi? Chúng ta không có lỗi gì ư, bọn em chỉ thấy anh khổ sở, chỉ thấy Khả Nghi xuất ngoại ăn sung mặc sướng, vui quên đường về. Thành thật mà nói, bây giờ em lại thấy thương cho Khả Nghi. Anh nghĩ mà xem, người như Khả Nghi lại để người khác thương hại! Em hỏi cô ấy vì sao lại học Không Thủ Đạo, cô ấy cười ha hả nói trước kia làm thêm ở cửa hàng ăn, tối tan làm quá khuya, sợ trên đường về nhà gặp người xấu bèn học một chút võ phòng thân, đánh không lại thì dọa người ta.
Cổng nhà em bị dán quảng cáo, xé đi vẫn còn nham nhở khó coi. Em bảo anh Cường gọi thợ đến sơn lại, anh Cường bận rộn nên quên mất. Đến hôm qua Khả Nghi mua thùng sơn tự mình lăn tường. Anh có thể tưởng tượng Khả Nghi biết sơn tường ư? Em cũng bất ngờ, không biết cô ấy học ở đâu. Em mắng cho A Cường một trận, A Cường cũng thấy ngượng phải vội sửa hết đồ đạc trong nhà, nếu không chắc cũng phải để Khả Nghi làm hộ.
Anh đừng thấy Khả Nghi lúc nào cũng lạc quan phấn chấn, gặp chút chuyện nhỏ là than thở, thực ra cô ấy có nhiều chỗ rất giống anh, gặp phải khổ cực thật sự sẽ ngậm chặt miệng. Bây giờ cô ấy ở nhà em, miệng thì nói coi nhà em như nhà mình, trong suy nghĩ lại thấy ngại ngùng, giúp một tay nấu cơm dọn phòng, trước đây cô ấy không như vậy.
Thế Phàm à, thích một người không nhất thiết phải dành những điều tốt nhất cho cô ấy , anh phải hỏi mình cái cô ấy thực sự muốn là gì? Dĩ nhiên nếu anh nói không yêu cô ấy, không thương cô ấy thì em chẳng còn gì để nói. Tự anh nghĩ đi.”
Lão Lục kể với tôi sau khi cô ấy nói xong Thế Phàm không đụng đũa nữa.
Tôi mím môi, cậu nên đợi anh ấy ăn xong hẵng nói.
Lão Lục cười tôi, cậu thật hết thuốc chữa.
Tôi đi công tác về, buổi chiều vừa vào công ty, Thế Phàm đã tìm tôi.
“Nghe lão Lục nói em đang ở nhà cô ấy?”
“Bà tám này, vâng, đúng vậy.”
“Hôm nay em lại về đó?”
“Em muốn về nhà mình.”
“Em… ở khách sạn đi.”
“Ở khách sạn? Em có nghe nhầm không, ở đến bao giờ? Em không ở nhà mình thì mua nhà làm gì. Anh đừng nghe lão Lục cường điệu, không đến nỗi như thế đâu.”
“Vậy…?” Thế Phàm còn do dự.
Tôi cắt ngang lời anh: “Anh cũng đừng nghĩ đến nhà lão Đại, họ hàng nhà cậu ấy ở quê rất đông, không đến lượt em. Nhà anh cũng không được. Em không phải là túi du lịch anh dùng đi công tác, quẳng ở đâu cũng được.”
“Thế thì em ở nhà lão Lục. Anh không yên tâm em ở một mình. Quyết định thế đi.”
“Quyết định gì cơ, sao anh lại tự tiện thế. Nếu anh không yên tâm thì đến nhà em đi. Bất kể thế nào em cũng phải về nhà mình, không đi chỗ nào hết, chết cũng phải chết ở nhà mình.” Ánh mắt của tôi có lẽ không khác gì Lưu Hồ Lan trước khi anh dũng hi sinh.
Thế Phàm không còn cách nào, đành chống gậy đứng dậy, “Đi thôi, về nhà anh lấy quần áo.”
Hôm sau đến chỗ làm, lão Lục nháy mắt lia lịa, làm đủ kiểu ám chỉ. Tôi mang vẻ mặt như đưa đám. Lúc ăn cơm, cô ấy cáu kỉnh hỏi tôi: “Đến thế rồi còn không giải quyết đi, cậu trông có đần đến nỗi đấy đâu.”
Tôi tức giận hỏi: “Tớ trông không đần, ý cậu là tớ trông dâm đãng lắm hả?”
“Nói gì mà dâm đãng, nghe ghê chết, là mỹ nhân kế.”
“Người ta là chính nhân quân tử, hành động chẳng khác gì Liễu Hạ Huệ, tớ nhảy bổ vào không phải Phan Kim Liên thì là gì? Nhà tớ một phòng cho chủ một phòng cho khách, vừa đủ mỗi người một phòng, cậu bảo tớ phải làm thế nào? Chẳng lẽ nửa đêm lẻn vào phòng của khách, không phải là cưỡng gian sao?”
Lão Lục cười to: “Ai bảo cậu mua nhà to làm gì, một người thì ở nhà một phòng không được sao. Ba phòng hai sảnh, 100 mét vuông, quá lãng phí.”
Tôi cũng không nhịn được bật cười: “Cũng phải, tớ thấy hối hận rồi. Thôi để tớ giả vờ làm trinh tiết liệt nữ hai ngày đi.”
Thế Phàm ở nhà tôi hai ngày, không có gì xảy ra. Tôi ở phòng khách xem tivi, anh ở trong phòng đọc đọc sách hoặc xem tài liệu, sau đó từng người đi tắm rồi đi ngủ. Về việc anh ở nhà tôi bao lâu, sau này thế nào, chúng tôi tránh không nhắc tới.