Mùa dịch – Chuyện vụng trộm 2024

Mùa dịch(tiếp)
Nhằng cái đã đến nơi rồi. Nó nhìn theo bóng chj mà nuốt nước miếng. Cái mông chòn ủng, cái eo thon gọn không chút mỡ thừa. Đáng ra chị phải làm người mẫu mới đúng.
Nó dọn đồ vào giúp chị M. Nói chuyện qua loa rồi đứng dậy về. Cũng chẳng có lý do gì tiếp cận thêm được.
Nó suy nghĩ mãi. Không vội được phải có chiến thuật mới được.
Dịch bệnh ngày càng phức tạp hơn. Nó hôm thì mang cho chị mớ rau, hôm thì ít thịt, hôm lại ít hoa quả…
Thực phẩm ngày càng khó khăn. Phía nam lại càng phức tạp. Nó sang mấy lần thấy chị rất lo lắng cho anh Ch. Nó chỉ biết an ủi chân thành rồi cắp đít ra về.
Được hơn tuần, nó qua nhà chị. Bấm chuông mãi chị mới ra mở cửa. Khẩu trang đầy đủ. Nói chuyện mới biết chị bị ốm sốt. Không biết như nào.
Nó đã tiêm 2 mũi rồi nên cũng kệ. Hỏi han chị. Rồi dặn dò cẩn thận.
Chị đã test thử rồi. Vẫn âm tính. Nhưng chắc phải test lại sau. Nó ra về cũng hơi lo…
Ngày hôm sau, buổi sáng. Nó bằng các mối quan hệ vớ vẩn mua được mấy cân cam. Nó manh sang cho chị:
– Chị M ơi…
Nó gọi mấy lần mà chị không trả lời. Nó rút điện thoại ra gọi cho chị.
Một cuộc, hai cuộc chị mới bắt máy. Chị bị ốm thật rồi.
Chị thều thào nói với nó pass cửa để nó tự vào: 1811xx.
Nó bấm pass bước vào. Việc đầu tiên là nó mở thoáng các cửa cho thông gió. Sau đó nó sát khuẩn tay. Đeo khẩu trang 3M của nhà chị có.
Nó cẩn thận test lại cho chị. Vẫn âm tính mà sốt quá trời.
Chả biết như nào. Nó đành vắt cam, nấu cháo cho chị ăn….
Kể từ hôm đó. Nó biết luôn pass cửa nhà chị. Nó ra vào chăm sóc hỏi han chị. Nhưng chị vẫn túc tắc được các công việc cơ bản như vệ sinh, ăn uống.
Thấm thoát đã 7 ngày sau khi bị phong toả. Nó vẫn qua lại chăm chị đều đều. Chị cũng chỉ bị sốt nhẹ nhẹ. Giờ đã đỡ hơn nhiều. Không còn sốt nữa.
Nó chỉ mấy lần mục kích được chị M nhưng chỉ thoáng qua thôi.
Nó cũng nản. Mấy ngày nay, chung cư chỗ nó ở lại phát hiện thêm 2 ca nữa. Tình hình có vẻ căng hơn. Nó chỉ chạy lên chạy xuống mua đồ, lấy đồ tiếp tế.
Hôm nay, nó ở nhà. Lôi cái máy ảnh ra chụp choẹt tí. Cái ước mơ chụp ảnh nó từ ngày còn học cấp 3. Nhưng cái ngề này khó kiếm ăn quá nên nó đành ôm trong lòng. Để thoả mãn đam mê. Khi đã có tí tiền tiêu nó dành dụm và mua được một bộ máy ảnh cũng tàm tạm.
Nó đang nghịch máy ảnh ở phòng uống nước thì có chuông cửa:
Em chào chị
Hì… em đang làm gì đấy. Hai ngày không thấy em chị tưởng em ốm
Không ka ka… em khoẻ lắm. Chị vào chơi.
Nó lăng xăng chạy đi lấy cho chị cốc nước lọc.
Nói chuyện một hồi. Hôm nay nó thấy chị xinh hơn hẳn. Chắc do mấy hôm trước chị ốm nên hôm nay chị hồi. Nó kết nhất là cái dáng nuột nà của chị.

Nó nảy ra ý tưởng nhờ chị làm người mẫu chụp thử vài kiểu:
– Hay chị làm người mẫu của em đi? Em chụp xem tay nghề thế nào?
Úi… chị già rồi. Ngại lắm
Xiii. Chị mà già… Chị giúp em đi. Em chưa chụp mẫu nữ bao giờ. Toàn phong cảnh
Nhưng dịch như này làm sao chụp được. Hơn nữa chị ngại lắm.
Nó suy nghĩ một lát. Trợt loé ra ý kiến:
– Chụp trong nhà cũng được mà chị. Chụp xong nếu chị không ưng em xoá ngay.
Chị lưỡng lự. Nhưng cũng nể nể nó mấy hôm bữa chăm cho chị. Hơn nữa mấy hôm bữa chị cũng để ý nó không hề có ý lợi dụng gì chị.
– Cũng được. Nhưng phải bí mật nhé…