KẺ THẤT LẠC – Truyện SEX 2023 Hay – Update Chương 32 END
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: KẺ THẤT LẠC – Truyện SEX 2023 Hay – Update Chương 32 END
Tác Giả: 69deluxe
Danh Mục: Dâm Hiệp, Gái Xinh, Hiếp Dâm, Phá Trinh, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng, Vụng Trộm
Thể Loại: dị năng, harem, xuyên không
Lượt Xem: 938 Lượt Xem
– NGƯƠI SẼ TRẢ GIÁ CHO VIỆC NÀY…
Ông Bắc gầm lên giận dữ. Nhưng ánh mắt ông không giấu được đắc ý khi thấy được vẻ hoang mang ngơ ngác của gã đàn ông bịt mặt kia. Chắc hẳn hắn đang rất ngạc nhiên vì hiệu quả của gói thuốc nổ trong khoang lái đã vượt quá mong đợi.
-
Hừ… Tôi thật sự không mong muốn kết quả này. Dù sao cũng đã xảy ra rồi… Tôi cho ông một cơ hội cuối cùng…
-
TAO KHÔNG CÓ… – Ông Bắc gần như mất kiểm soát hét lên. – Tao đã nói là tao không đem theo miếng ngọc bội đó trong người. Mày muốn sao mới tin hả ?
-
Được rồi… Nếu cậu chỉ cần một miếng trong đó thì lấy của tôi đi vậy…
Minh Hồng đưa cánh tay còn lại lên nhẹ nhàng bắt lấy miếng ngọc. Hắn nở một nụ cười của kẻ chiến thắng. Nắm tay to bè cứng rắn dùng lực bóp chặt lại. Trong đầu hắn đã tưởng tượng đến âm thanh răng rắc giòn tan của thứ nằm trong lòng bàn tay mình. Không sai. Hắn không hề có ý định mang nó đi. Thậm chí hắn không nghĩ đến mình còn sống rời khỏi chiếc du thuyền này. Thân phận đã bị bóc trần. Vậy thì chỉ cần hắn thành công tiêu hủy miếng ngọc này tại đây ngay trước mặt đám người tu chân kia là đã quá đủ rồi… Nhưng qua vài giây nét mặt hắn trở nên khó xem. Hắn đã dùng toàn bộ nội công cấp tông sư của mình vẫn không thể bóp nát được một miếng ngọc bội nho nhỏ. Thật kì lạ.
Nhìn thấy vẻ bối rối của Minh Hồng, ông Bắc khẽ nhếch mép cười. Nếu miếng ngọc kia dễ phá hủy như vậy thì làm sao ông để nó rơi vào tay hắn. Đừng nói là nội công tông sư võ giả, ngay cả toàn bộ linh lực Kim đan giả của ông cũng không thể làm miếng ngọc truyền thừa sứt mẻ mảy may. Nên biết khi xưa để khắc được bản đồ lên, rồi cắt nó ra thành những mảnh đều nhau, cả năm vị Nguyên Anh phải hợp lực mới làm được việc đó. Thanh Thiết ngọc không chỉ là một cái tên ah.
-
Tôi thành thật xin lỗi những người đã bị thương vì chuyện đêm nay. Tôi chỉ mong muốn điều tốt cho xã hội này mà thôi…
Ông Bắc hai mắt lóe sáng nhìn theo bóng dáng hắn, hai nắm tay siết chặt kìm nén kích động. Chỉ cần kẻ đó đem theo miếng ngọc của nhà họ Nguyễn rời khỏi tàu thì kế hoạch của ông xem như đã thành công. Phía trước và sau đoạn sông này là bốn đội cano siêu tốc do lão Đức quản gia của ông dẫn đầu… Ông không tin Minh Hồng có thể chạy thoát. Thậm chí, nếu hắn cùng đường ném miếng ngọc kia xuống sông vậy thì càng đơn giản. Ông đã đánh ấn ký thần thức của mình lên nó. Dù nó chìm sâu đến đâu, ẩn dưới tầng tầng bùn đất ông cũng có thể xác định được vị trí chính xác.
Diễn giải thì dài dòng nhưng tất cả suy nghĩ trong đầu ông Bắc chỉ lóe lên trong tích tắc. Ông đứng bất động nhìn về phía bóng người Minh Hồng từ mui du thuyền lao thẳng xuống.
“Ầm…”
Đột nhiên từ bên dưới mặt sông nổ tung lên một cột nước cao cả chục mét. Một bóng người bay thẳng lên đón lấy hướng Minh Hồng. Một thanh trường kiếm được vung ra lóe sáng nhanh như tia chớp. Cánh tay cầm ngọc bội đứt lìa đến tận vai bị kẻ vừa xuất hiện bắt lấy. Hắn đạp mạnh lên thân thể to lớn của Minh Hồng còn chơi với giữa không trung, có thêm lực đẩy cả người hắn một lần nữa lao lên đáp xuống mui du thuyền.
“Ùm…”
Minh Hồng còn chưa kịp hét lên đau đớn thì thân thể to lớn hùng vĩ của hắn đã đâm sầm xuống mặt nước như một trái đạn pháo. Máu đỏ hòa lẫn trong nước lan ra xung quanh. Minh Hồng hoàn toàn biến mất trong dòng nước sông nâu sẫm tối đen.
Người đàn ông vừa xuất hiện rất nhiều người ở đây đều nhận ra. Ông ta là Đỗ Đức Lập, Phó Chủ tịch Hiệp hội Tu chân An Nam. Người đã nộp đơn xin miễn nhiệm vài ngày trước. Nhìn ông ta cả người ướt sũng nước, một tay cầm trường kiếm một tay cầm cánh tay to lớn của Minh Hồng còn nhỏ máu tong tong, mọi người đều ớn lạnh sợ hãi. Quanh người ông ta bắt đầu tỏa ra hơi nước mù mịt. Chỉ mất vài giây quần áo đầu tóc ông ta đều khô ráo không còn một giọt nước.
Đỗ Đức Lập là tu chân giả Trúc cơ Đại viên mãn thuộc tính hệ hỏa tại đây rất nhiều người đã biết. Trong tu chân giới thuộc tính hệ Hỏa không chỉ một nhà, như ông Bắc Trưởng tôn nhà họ Lê cũng là một ví dụ ngay trước mắt. Thậm chí vài người trong nhóm khách mời cũng có linh căn thuộc tính Hỏa. Nhưng cách Đỗ Đức Lập dùng linh lực hong khô quần áo trong chớp mắt như vậy vẫn làm mọi người sửng sốt. Nếu để họ dùng cách như ông ta, không phải là không được, nhưng sẽ tốn không ít thời gian thậm chí dẫn đến linh lực khô cạn. Đây là sự khác biệt về phân cấp trong linh căn. Linh căn cùng hệ cũng phân chia thành ba cấp độ. Nhân, Địa và Thiên. Đây chẳng phải nói linh căn Hỏa hệ của Đỗ Đức Lập thuộc cấp độ cực cao. Thiên cấp ?!
-
Hoài Bắc ah… Thật xin lỗi. Đến chúc mừng hai cháu mà tôi không có phương tiện. Đuổi theo cái du thuyền của ông mất thời gian một chút… Ha ha…
-
Ninh Lập… Mày đến đám cưới không mang quà mừng sao ? – Ông Bắc nghiến răng ken két hỏi.
-
Quà sao ?
-
Ah… Quà. Có quà đây…
-
Miếng ngọc của nhà họ Nguyễn đâu ? – Ông Bắc nheo mắt lạnh lùng hỏi.
-
Không có… Hẳn tên đầu to kia đã mang nó xuống đáy sông rồi… – Ninh Lập nhúng vai nhàn nhã như không có gì liên quan đến mình.
-
Để xem ngươi có giao nó ra không ?
“Quá nhanh”. Đó là suy nghĩ xuất hiện trong đầu tất cả mọi người có mặt tại đây. Lý Được và Giáo sư Châu nét mặt liền biến đổi. Tốc độ vừa rồi của ông Bắc có thể nói là vượt khỏi khả năng quan sát bằng mắt thường. Dù trong con mắt laser của Lý Được cũng chỉ bắt được những hình ảnh mờ nhạt cách khoảng của ông ta mà thôi.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía bóng dáng lêu nghêu, mái tóc phần phật bay trong gió trên mui thuyền của ông Bắc. Lại nhìn sang Ninh Lập liền thấy được sự chênh lệch về hình tượng và khí thế rất rõ ràng.
-
Mày còn đủ mặt mũi đòi tao sao ? Người cần trả lại đồ của người khác phải là mày… Miếng ngọc của Ninh gia ở đâu ? – Ninh Lập nheo mắt gầm gừ hỏi.
-
Hừ… Tao chưa hề nhìn thấy hoặc chạm một ngón tay lên miếng ngọc của Ninh gia. Câu trả lời này tao đã lặp đi lặp lại hơn hai mươi năm. Mày không tin không sao cả…
-
Vậy còn Ninh Hải Thuận anh họ tao ? Trưởng tôn nhà họ Ninh vào Nam hơn hai mươi năm trước rồi mất tích… Mày đừng nói mày không liên quan…
-
Ha ha… Không có gì để nói nữa sao ?
-
Quý vị… Tôi xin vài phút của quý vị để kể một bí sự đã dẫn đến sự điêu tàn của năm gia tộc tu chân đất An Nam.
-
Có lẽ mọi người đều biết. Hơn năm trăm năm trước đứng đầu tu chân giới An Nam là năm gia tộc họ Võ, Trần, Huỳnh, Ninh, Nguyễn tương ứng với năm thuộc tính ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
-
Rất nhiều người nghĩ rằng sự tàn lụi của năm gia tộc là đến từ Tiết độ sứ Cao Ngôn, quan cai quản An Nam do Triều đình Hoa hạ. Điều đó cũng không sai. Nhưng tuyệt đối không phải là dấu chấm hết cho sự truyền thừa của bất kỳ gia tộc nào trong năm gia tộc.
-
Vì sự điêu tàn thật sự của họ chỉ mới bắt đầu từ hơn một trăm năm trước mà thôi.
-
Hơn một trăm năm trước tử tôn nối dõi nhà họ Võ không ngừng rơi rụng một cách bí ẩn. Đứa con gái còn lại duy nhất là Võ Hoàng Yến thì sớm đã gả cho Lê Thước, ông nội của người bạn tôi… Hoài Bắc. Hiển nhiên không khó đoán, miếng ngọc nhà họ Võ chỉ còn cách giao cho Hoàng Yến đứa cháu gái duy nhất còn mang họ Võ. Không khó đoán miếng ngọc đó đã thu vào tay nhà họ Lê…
-
Sáu mươi năm sau câu chuyện lại một lần nữa lặp lại với nhà họ Trần. Cháu trai Trưởng tôn nhà họ Lê vừa quật khởi cưới Trần Quý Liên, cháu gái nhà họ Trần. Điều này cũng bình thường. Nhưng bắt đầu từ sáu tháng sau, anh trai, em trai thậm chí em họ của Trần Quý Liên đều lần lượt mất tích. Tử tôn nhà họ Trần cũng đoạn tuyệt từ đó…
-
Ha ha… Tôi không nói đến nhà họ Ninh vì thật sự đến nay tôi vẫn chưa có thông tin chính xác. Nhưng tôi chỉ nói đến đây mọi người có thể đoán được sự điêu tàn của năm gia tộc đến từ đâu ?
-
Tất cả là âm mưu của một gia tộc đến sau muốn chen chân vào năm vị trí đứng đầu tu chân giới, thâu tóm bí mật linh mạch do năm vị tộc trưởng khi xưa dùng tính mạng để bảo tồn cho đất An Nam.
-
Có thể ở đây rất ít người biết. Danh xưng năm gia tộc khi xưa không đơn thuần là một danh hiệu tôn vinh. Họ Võ, Trần, Huỳnh, Ninh, Nguyễn tương ứng với năm thuộc tính ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ… hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên. Nếu chỉ là một sự trùng hợp thì danh xưng Ngũ hành An Nam đã không làm giặc Phương Bắc kinh sợ cả ngàn năm trước.
-
Ngũ hành An Nam là một bí pháp Ngũ hành hợp kích có thể tăng sức mạnh tấn công lên 20 lần.
-
Bí pháp này được lưu truyền trong năm gia tộc chỉ truyền nam không truyền nữ. Và mỗi gia tộc tùy theo thuộc tính linh căn của mình chỉ biết phần có liên quan đến họ. Đây là quy định đặt ra bởi ông tổ của năm nhà. Tránh khả năng tiết lộ bí pháp cho phía thù địch. Ngay cả tôi là người cuối cùng trong nhà họ Ninh cũng chỉ biết được một phần năm bí pháp đó mà thôi. Không phối hợp với bốn phần còn lại nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
-
Vì thế tôi nói… Nhà họ Lê vì tâm tư ích kỷ của mình đã đoạn đi căn cơ bảo vệ bờ cõi đất An Nam. Họ là tội nhân của cả dân tộc… Đúng nhận sai cãi…
-
Hừ… Đừng ngậm máu phun người. Nếu mày đã nói đủ rồi thì đêm nay tính toán ân oán một lần đi…
-
Hoài Bắc ah. Hoài Bắc… Mày không nghĩ rằng tao ngu ngốc đến mức tự đưa thân mình vào miệng cọp cứ… Hôm nay còn chưa biết ai tính toán nợ nần với ai đâu ?! Ha ha…
“Tinh…” Một âm thanh ngân vang trong màn đêm. Cánh tay cầm kiếm của ông Bắc khẽ chấn động.
Chỉ một âm thanh đơn giản như vậy lại làm mọi người toàn trường sắc mặt biến đổi. Tất cả tu chân giả ở đây đều hiểu hiện tượng linh lực ngoại phóng là tượng trưng cho điều gì.
Nghĩ đến Kim Đan giả hình ảnh đầu tiên trong đầu mọi người là một người đạp phi kiếm bay ngang trời. Nhưng điều ít ai nghĩ tới là khi một Kim Đan giả đối địch trên không họ sẽ xuất thủ thế nào ? Bằng thanh kiếm họ đang dùng để bay sao ? Nếu không muốn té lộn cổ chết thì đừng làm như vậy. Hay là đem theo bên mình một thanh kiếm khác để chiến đấu ?! Không thấy nặng nề vướng víu sao ? Làm ơn đừng nghĩ đến các loại túi trữ vật, nhẫn trữ vật nữa. Thứ đó chỉ xuất hiện trong truyện tu tiên mà thôi.
Nếu nói khác biệt lớn nhất giữa Luyện Khí và Trúc cơ là thần thức, thì giữa Trúc Cơ và cảnh giới Kim Đan là linh lực ngoại phóng. Có linh lực ngoại phóng mới có thể truyền vào phi kiếm để bay. Có linh lực ngoại phóng mới biến mười đầu ngón tay trở thành đòn sát thủ vô cùng lợi hại của Kim Đan giả. Thứ họ dùng linh lực nén qua đầu ngón tay bắn ra ngoài cũng có thể gọi là kiếm khí. Bên ngoài thì tương tự như võ giả cảnh giới Đại tông sư có khả năng nội lực ngoại phóng. Nhưng về uy lực thì cách biệt trời biển như so sánh giữa một cây đao và súng tiểu liên.
-
Mày đoán được rồi đấy. Nhưng không cần quá sợ hãi… Linh lực của tao chẳng qua là cô đọng được một nửa mà thôi…
-
Lẽ ra tao bây giờ có thể dùng một đầu ngón tay phế đi mày. Nhưng không… Tao là người rất công bằng… Tao sẽ dùng lối truyền thống để mày tâm phục khẩu phục…
-
ĐI CHẾT ĐI…
Cảnh tượng hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của mọi người. Người lẽ ra phải bại lui lại không phải là ông Bắc. Ninh Lập bay ngược ra sau, người còn trên không miệng đã phun ra một vòi máu. Hai chân hắn chạm xuống, loạng choạng giật lùi thêm vài bước mới dừng lại ngay sát mép rìa của mui tàu.
-
Mày… Mày… – Ninh Lập khó tin, tay run rẩy chỉ vào mặt ông Bắc. – Mày… đã lên Kim Đan ?
-
Nể tình bạn khi xưa tao mới cho mày cơ hội khoác lác mơ mộng một chút… Bây giờ xem như tình nghĩa đủ vẹn toàn rồi… – Ông Bắc nhếch mép cười nhạt.
-
Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày…
-
Đi chết đi…
Một tiếng thanh thúy giòn tan vang lên. Thanh kiếm trong tay Ninh Lập vỡ vụn thành nhiều mảnh bắn thẳng vào ông Bắc phủ kín tất cả huyệt vị trước người ông. Ông Bắc cũng không ngờ hắn có chiêu thâm độc như vậy. Thanh kiếm trong tay không ngừng huy động tạo thành một bức tường trắng bạc che chắn trước người mình. “Đinh đương…” Liên tục hơn mười tiếng âm vang thanh thúy. Màn kiếm quang của ông không ngừng tóe lửa mới gạt đi toàn bộ những mảnh kiếm của Ninh Lập. Nhưng ông nhìn lại thì Ninh Lập đã rời khỏi mui thuyền…
-
Không tốt…
Khánh Phương toàn thân cứng đờ bị Ninh Lập miệng đầy máu tanh khống chế. Những ngón tay của lão bóp chặt cổ nàng không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn.
-
Bỏ con gái tôi ra…
-
CHA… MẸ….
-
Cha mẹ không sao…
-
Ha ha… Con dâu ông đây sao ? Rất xinh đẹp ah…
-
Buông con bé ra… Bắt một người bình thường làm con tin, không thấy hổ thẹn cho thân phận mình sao ?
-
Người bình thường sao ? Hắc hắc… Sao tao lại thấy là Linh căn Thiên cấp Thủy thuộc tính nhỉ ? À phải rồi. Con gái nhà họ Huỳnh đây mà… Xin lỗi lão Cang nhé…
-
Thuần Âm chi thể ah… Trời sinh lô đỉnh… Ha ha…
-
Chật chật… Thật tiếc. Nguyên âm của con bé quý giá như vậy lại để cho thằng con vô dụng của lão Bắc hoang phí mất…
-
Thì ra là như vậy… Ha ha…
Ninh Lập cũng nhận ra có kẻ tập kích phía sau mình. Hắn lập tức dồn toàn bộ linh lực còn sót lại trong cơ thể lên cánh tay định bóp nát cái cổ nhỏ trắng ngần của Khánh Phương. Nhưng kẻ kia đã tới ngay sau lưng hắn. Hai bàn tay bằng kim loại bắt lấy hai bên vai hắn, bẻ mạnh. Âm thanh răng rắc vang lên rõ mồn một làm mọi người toàn trường đều ớn lạnh sợ hãi.
-
AAA…
-
Mày… không bằng cầm thú ah… Vì Kim Đan… mày có thể…
-
Cha…
Ông buông lỏng nó rơi xuống sàn tàu phát ra tiếng đinh đương thật nhỏ. Khánh Phương nhận ra đó là một mảnh kiếm vỡ của chính lão già kia dùng để tấn công cha nuôi. Nhưng máu vẫn nhỏ xuống từ ngón tay của ông. Mảnh kiếm kia quá sắc bén đã cắt vào tay ông. Bà Khánh Vy cũng lo lắng chạy tới. Khánh Phương vội xé một mảnh vải từ váy cưới của mình băng bó cho cha.
-
Cha không sao…
-
Cha… Cái gì là Thuần Âm chi thể ? Còn có… Trời sinh lô đỉnh ? – Khánh Phương chợt lên tiếng hỏi.
-
Lão già kia nói bậy bạ thôi… Không có gì liên quan đến con hết. – Ông Cang nhíu mày nói.
“Tao biết mày còn có thể nghe được… Báo cho mày một tin vui. Nhà họ Ninh mày truyền thừa không đoạn tuyệt. Kẻ đó đã trở về…”
Hai mắt Ninh Lập khẽ chuyển động như muốn nhìn lên mặt ông Bắc, xác nhận lời ông vừa nói. Nhưng bàn tay ông đã khẽ đặt lên đầu hắn vuốt nhẹ. Hành động của ông bên ngoài ai cũng nghĩ là ông đang vuốt mắt cho Ninh Lập. Nhưng thật sự một cái chạm hời hợt đó linh lực ông như thác lũ đánh thẳng vào đầu Ninh Lập, chấn nát bộ não của lão. Ông Bắc rút tay về thở dài. Không ai biết trong lòng bàn tay ông lúc này đã có một giọt máu của Ninh Lập được linh lực bao lấy. Giọt máu này có thể giúp ông truy tìm tông tích một kẻ thất lạc hơn hai mươi năm không còn nhớ đường về nhà.
Ông Bắc ngẩng đầu lên chợt bắt gặp cái liếc mắt lạnh lẽo của Huỳnh Tấn Cang. Cả người ông nhột nhạt khó chịu… Dĩ nhiên ông biết lý do tại sao Tấn Cang ra tay quyết tuyệt như vậy với Ninh Lập. Ông ta cũng như Ninh Lập đã đoán được ông dùng thân thể con dâu mình để tấn cấp Kim Đan. Và chấm dứt mạng sống của Ninh Lập là cách duy nhất để bảo vệ danh dự cho Khánh Phương.
Ông Bắc hít sâu một hơi gạt những chuyện rối rắm ra khỏi đầu. Tấn Cang biết thì đã sao ? Ông ta có khả năng làm gì mình sao ? Hay muốn đem con gái về để mang tiếng một đời chồng sao ? Dù vậy ông sẽ có chút nuối tiếc nhưng chỉ là một chút mà thôi. Ông Bắc giao trả thanh kiếm cho ông Nguyễn Hữu Lộc. Rồi đứng ra chắp tay nói với tất cả mọi người:
-
Rất xin lỗi về sự cố đêm nay… Thay mặt nhà họ Lê mong nhận được sự tha thứ của tất cả Quý vị.
-
Không sao, ông khách sáo rồi…
-
Đã nói là sự cố thì có ai muốn đâu chứ ? Chúng tôi đều hiểu mà…
-
Hoài Nam. Con gọi bệnh viện Mekong đưa trực thăng đến rước người bị thương…
-
Dạ… vâng.
-
Ông chủ… Điện thoại của chú Đức… – Hằng từ phía sau đuôi tàu hớt hải chạy tới giọng còn run run nói nhỏ bên tai ông.
-
Có chuyện gì ?
-
“Ông chủ… Chúng tôi đã tìm thấy thi thể của Minh Hồng. Nhưng trên người hắn không có vật cần tìm…”
-
Hừ… Chờ ở đó…
Lúc này trên du thuyền,
“Phạch… phạch…”
Trên bầu trời xuất hiện một trực thăng cứu hộ của bệnh viện Mekong từ từ hạ xuống. Khánh Phương mừng rỡ nhìn lên đã thấy Hoài Nam đang giải tán mọi người tạo chỗ trống. Boong tàu không đủ lớn cho trực thăng đáp. Hai nhân viên cứu hộ dùng dây thừng thả người xuống.
-
Không sao rồi. Em lại đây với anh nhường chỗ họ làm việc…
-
Anh đã làm em thất vọng lắm phải không ?
-
Em… không có… – Khánh Phương lắc đầu nhưng đầu cúi thấp không nhìn vào mắt anh.
-
Lúc anh bảy tuổi. Lần đó cha muốn lấy tiền nhà đi nhậu, mẹ không cho. Vì lu gạo trong nhà đã sắp cạn tới đáy. Hai người cãi nhau Ông lấy một con dao bầu chém bà một nhát rồi bỏ đi… Bà cố lết đến bên cạnh anh. Bảo anh đi gọi hàng xóm cứu giúp. Nhưng lúc đó anh chỉ nhìn vào vết thương sâu hoắm trên vai bà không ngừng tuôn ra máu… Anh sợ máu từ nhỏ. Thậm chí một lần tự mình làm đứt tay mình, anh cũng phải nôn mửa, còn bệnh mất mấy ngày.
-
Khi đó nhìn cả người mẹ đầy máu… Đầu óc anh quay cuồng rồi tối sầm đi không biết gì nữa. Khi anh tỉnh lại thì mẹ anh đã chết vì mất máu… Mẹ anh… Nếu bà sinh ra một đứa con mạnh mẽ hơn thì… có lẽ bà đã không phải chết oan khuất như vậy.
-
Mẹ chết. Ba bán nhà, bỏ đi. Anh bắt đầu cuộc sống lang thang ngoài đường từ lúc đó… Anh không trách ai cả. Vì tất cả là lỗi của anh… Nếu anh có thể mạnh mẽ hơn…
-
Không phải lỗi anh… Trời sinh anh ra như vậy anh không có lựa chọn…
Giây phút này tinh thần hoàn toàn buông lỏng trong lòng Khánh Phương lại xuất hiện câu hỏi chưa có lời giải đáp “Cái gì là Thuần Âm chi thể ? Còn cái gì là Trời sinh lô đỉnh ?” Không hiểu sao trong đầu nàng lại nghe được câu mình vừa nói với Hoài Nam… “Trời sinh anh ra như vậy anh không có lựa chọn…” Nàng có cảm giác ý nghĩa của câu nói đó dường như cũng ứng nghiệm trên người mình.
————+++++++———-