KẺ THẤT LẠC – Truyện SEX 2023 Hay – Update Chương 32 END

CHƯƠNG 3: ĐÊM TÂN HÔN KHÔNG TỒN TẠI TRONG KÝ ỨC (2) – Sáng tác cùng Feelex

Ông Bắc nhíu mày nhìn xuống Khánh Phương. Ông đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay nàng. Nhưng khoảnh khắc khi thần thức của ông chuẩn bị xâm nhập vào cơ thể của nàng thì bất ngờ bên tai ông vang lên một âm thanh rất nhỏ.

“Răng rắc…”

  • Không tốt…​

Ông Bắc giật thót. Vừa thấy năm viên linh thạch bên ngoài vỡ vụn, ngũ hành trận bao quanh hai người cũng vụt biến mất, nét mặt ông liền tái đi, sợ hãi. Vừa rồi ông đã lãng phí quá nhiều thời gian suy ngẫm về tám khối Thiên Âm thạch vỡ vụn không rõ lý do. Lại quên khuấy đi năm viên linh thạch bên ngoài duy trì không được bao lâu… Ông vốn phải hoàn toàn phong bế đan điền của mình trước khi ngũ hành trận tiêu biến. Nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn…

Sắc mặt ông Bắc biến đổi. Ánh mắt đầy vẻ nghiêm trọng ngẩng đầu lên nhìn. Dù phía trên ông chỉ là trần nhà. Nhưng ông có thể cảm nhận được một uy áp đáng sợ đè nặng lên thân mình. Ông Bắc hít sâu một hơi từ từ đứng lên. Chỉ một động tác đơn giản như vậy đối với ông lúc này như nâng lên cả một ngọn núi…

Lúc này bên ngoài dinh thự nhà họ Lê mây đen vần vũ cuồn cuộn quy tụ lại như trung tâm một cơn bão cấp 9. Những tia sét ngoằn ngoèo chạy lan trong tầng tầng mây đen như tích tụ hết tất cả sức mạnh của trời đất. Chợt trên mái nhà xuất hiện một bóng người thon gầy, áo choàng khoác trên người bay phần phật trong gió. Ông Bắc ngửa đầu lên nhìn trời, chợt buông tiếng cười dài.

  • Ha ha… Tu chân vốn là nghịch thiên mà đi. Ta không tin ông trời có thể làm gì ta…​
Giọng nói của ông oang oang vang động cả bầu trời đêm như muốn át đi cả tiếng gầm gừ của giông tố.
  • KIẾM…​
Lời ông vừa dứt. Một tiếng ngân vang từ trong phòng ngủ bên dưới. Một tia sáng từ bên dưới bắn lên phá tung cả lớp mái ngói. Trong tay ông Bắc xuất hiện một thanh kiếm không ngừng lóe sáng như đang hào hứng phấn khích.
  • Đi thôi…​
Ông Bắc như nói với chiến hữu thân thiết nhất của mình. Ông bắt đầu chạy đến rìa ngoài mái nhà nhún người nhảy lên… Cả người ông lúc này nhẹ bẫng như một chiếc lá. Một chân đạp lên một ngọn cây lấy đà nhảy thêm một bước nữa đã đến mái nhà khác ngoài khuôn viên dinh thự nhà họ Lê. Cứ như thế thân hình ông từ mái nhà này chuyển sang mái nhà khác đi xa dần… Đám mây cuồn cuộn rít gào dường như cũng cảm nhận được… Từ từ di chuyển theo hướng đi của ông.
  • Ông chủ…​

Từ trong dinh thự nhà họ Lê lúc này vang lên một tiếng kêu đầy lo lắng. Trong bóng đêm thân hình gầy gò của chú Đức thoăn thoắt chạy thẳng ra trước cổng. Tâm Tiến hai người bảo vệ vừa thấy ông lao đến nhanh như tên bắn bốn con mắt liền mở tròn ra ngạc nhiên. Quên cả mở cửa. Nhưng cửa cũng không cần mở. Ông Đức dẫm hai chân thật mạnh cả người bắn lên như đạn pháo lộn một vòng trên không đã vượt qua bờ rào cao hơn 6 mét, rơi xuống bên ngoài. Tâm Tiến cả người lảo đảo, suýt nữa ngã ngồi ra đất. Hai người làm bảo vệ ở đây bao nhiêu năm. Sớm đã nghe đồn ông chủ là một người tu chân. Đêm nay hai người mới biết không chỉ ông chủ, mà người quản gia già khọm tưởng đi không nổi kia cũng là một cao thủ ah…

Ông Đức lao đi vùn vụt nhanh như tên bắn. Ánh mắt ông không ngừng dõi theo vùng mây đen cuồn cuộn đang hướng về phương xa. Dường như nó đang dừng lại. Đó là hướng bờ sông Sài Gòn. Ông Đức hiện giờ chỉ hận mình tư chất kém, cảnh giới dưới ông chủ quá nhiều, lúc nguy cấp thế này lại không thể giúp đỡ được gì.

Lúc này bên trong phòng ngủ của vợ chồng Hoài Nam đột nhiên xuất hiện một bóng người lọm khọm già cỗi. Nếu ông Bắc còn ở đây có lẽ phải sợ hãi đến không nói được lời nào. Không chỉ vì người đàn ông già cỗi đó vô cùng quen thuộc đối với mọi người trong dinh thự nhà họ Lê, mà cách ông ta xuất hiện một cách đột ngột như bước ra từ trong không khí. Người đàn ông lớn tuổi đó lại là người ít ai chú ý nhất ở nơi này, lão Mai làm vườn.

Lão Mai bước lại hai mắt già lão khẽ nhướng lên nhìn Khánh Phương toàn thân lõa lồ mái tóc dài đen óng xõa tung đã chìm vào giấc ngủ sâu, nén một tiếng thở dài. Ông ta tập tễnh bước vào nhà vệ sinh lấy ra một cái khăn ướt và thau nước ấm. Ngồi xuống bên cạnh Khánh Phương, ông nhẹ nhàng lau sạch cơ thể cho nàng. Trong ánh mắt mờ đục của lão Mai dường như Khánh Phương hay thân thể trần truồng tuyệt đẹp của nàng đều như một chậu kiểng quý giá cần nâng niu trau chuốt. Ông lau qua khắp cơ thể nàng mà không hề cố ý động chạm bất cứ nơi nhạy cảm nào.

Sau khi lau rửa sạch cơ thể cho Khánh Phương, lão Mai chợt chuyển người ngồi xuống bên cạnh nàng. Bàn tay của ông đặt lên vị trí bụng dưới của nàng. Một sự già cỗi héo rũ tiếp xúc với sự bóng bẩy mượt mà tạo nên một hình ảnh tương phản cực độ đến nhói đau cả mắt. Giữa lòng bàn tay của ông và da thịt của Khánh Phương chợt lóe lên một luồng ánh sáng từ mờ nhạt rồi từ từ sáng rực lên. Nếu lúc này xuất hiện một người thứ ba sẽ phải sửng sốt chứng kiến hàng lông mày đã bạc trắng của lão Mai đang từng chút đông cứng lại. Hơi nước trong không khí hội tụ về đọng lại trên hàng lông mày của ông một lớp băng mỏng.

Thời gian trôi qua từng giây thật chậm rãi. Chợt lão Mai mở choàng hai mắt, lớp băng sương trên mặt ông cũng lập tức tan đi. Ánh mắt ông đầy vẻ ngạc nhiên nhìn xuống Khánh Phương còn đang ngủ say không hay biết gì. Như hiểu ra chuyện gì gương mặt ông hơi giãn ra, gật gù mỉm cười:

  • Dù con không hay biết gì… nhưng ta đã lợi dụng con là sự thật. Thôi vậy. Để ta hồi báo con một chút…​

Lão Mai vừa dứt lời liền đưa ngón tay gầy trơ xương của mình nhẹ nhàng điểm lên vị trí đan điền của Khánh Phương. Ngón tay gầy trơ xương của ông khẽ vẽ một vòng tròn nhỏ rồi lập tức rụt về. Không ngờ tại vị trí đó hiện ra một vòng tròn ửng hồng mờ nhạt như được phát sáng từ dưới lớp da mịn màng của Khánh Phương. Vòn tròn đó từ từ xoay chuyển theo chiều kim đồng hồ rồi từ từ tối đi qua vài giây đã hoàn toàn chìm ẩn vào trong. Khánh Phương vẫn đang ngủ say giấc, hàng lông mày chợt giãn ra một chút như toàn thân đều thoải mái dễ chịu.

Lão Mai nhẹ nhàng bế bổng cả người Khánh Phương, từng bước đến bên giường đặt nàng xuống. Ông cẩn thận kéo chăn phủ kín cơ thể nàng.

Ngay lúc đó bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Lão Mai cũng không vội vàng tránh đi, chỉ tập tễnh từng bước đi về phía ban công.

Gần như cùng lúc đó Hoài Nam xông thẳng vào phòng. Hai mắt hắn nhìn quanh như dò xét lại không thấy gì cả, cuối cùng mới nhìn về phía Khánh Phương đang mê man trên giường. Thật kì lạ. Hơn một phút trước Hoài Nam phát hiện camera của mình có vấn để. Hình ảnh truyền về rất nhiễu loạn, ngắt quãng. Vừa rồi Hoài Nam còn thấy Khánh Phương đang ngủ lại đột nhiên cả người trần truồng bay lơ lửng trên không rồi đáp xuống giường. Hắn mới vội vàng ba chân bốn cẳng từ phòng sách chạy lên đây xem chuyện gì đã xảy ra.

Hoài Nam đóng cửa phòng, đến bên cạnh giường nhìn chằm chằm vào Khánh Phương đang ngủ mê mệt. Hắn giở lớp chăn trên người Khánh Phương lên. Nhìn thấy cơ thể trần truồng của nàng, gương mặt hắn vặn vẹo đầy vẻ ghen tuông khó chịu. Nói là ghen tuông cũng không đúng. Vì Hoài Nam không yêu Khánh Phương, thậm chí hắn không yêu ai cả ngoài bản thân mình. Hắn hít sâu một hơi. Cởi quần áo. Rồi giở chăn chui vào ôm ghì lấy cơ thể trần truồng của Khánh Phương.

Hoài Nam lật người nàng ra, cả người chồm lên trên. Hai tay hắn vò nắn hai bầu vú tròn trịa của nàng, miệng thèm thuồng ngậm lấy đầu nhũ hoa đỏ hồng còn sưng tấy của nàng. Hắn muốn gỡ gạc lại sự thua thiệt của mình đêm nay bằng cách dày vò thân thể Khánh Phương.

  • Ư….​

Trong giấc ngủ say Khánh Phương như cảm nhận được khẽ ư ử phản đối. Nhưng Hoài Nam không ngừng lại. Hắn vùi mặt mình vào giữa hai khối thịt êm nhu co giãn mà hôn hít thèm thuồng. Nhưng một lúc sau Hoài Nam chợt thở dài chán nản, ngã lưng xuống giường. Đêm nay hắn đã xuất tinh một lần, lúc này dù rất muốn nhưng dương vật không cứng nổi.

“Roẹt…” Một tia chớp sáng lòa giáng thẳng xuống. Vài giây sau mới phát ra một tiếng nổ lớn làm cả mặt đất như rung chuyển.

Trên con đường trống trải chạy dọc bờ sông Sài Gòn. Hai bên lề đường vài trụ đèn bằng thép ống đã bị nung chảy ngã gục xuống. Một mảng cây xanh bốc cháy rừng rực tỏa ra nghi ngút khói. Giữa mặt đường trống vừa xuất hiện một cái hố đường kính gần mười mét. Trong làn khói khét lẹt do nhựa đường bị nung chảy, ông Bắc nằm bất động cả người khét đen, mái tóc bạc cháy xém nhiều chỗ còn bốc khói, ngay cả áo choàng trên người ông cũng tan nát không còn được mấy miếng. Có thể nói phần lành lặn nhất của ông hiện giờ chỉ là cây kiếm còn nắm chặt trong tay. Ông chợt cử động, chống kiếm xuống đất từ từ đứng dậy. Nhổ toẹt một bãi nước bọt pha với máu loãng, ông chĩa cây kiếm lên trời khàn khàn gầm lên:

  • Mẹ… Mày ăn gian… Tao chưa chuẩn bị…​
“Roẹt…” Trả lời ông không phải là một câu tranh luận. Một tia sáng chói lòa nhanh đến không kịp làm ra bất cứ điều gì giáng thẳng vào cây kiếm truyền xuống toàn thân ông. Cả người ông Bắc bất động. Miệng bốc khói trắng. Ánh mắt vẫn vô cùng khó tin nhìn lên bầu trời. Đây có nên tính là ăn gian hay không ah ? Tại sao nhanh như vậy ?
  • Ông chủ… Dẫn lôi trận…​

Bên tai ông Bắc chợt vang lên tiếng nói quen thuộc của ông Đức quản gia. Một cái túi vải từ rất xa được ném tới rơi thẳng xuống chân ông. Ông Bắc mừng rỡ. Vội vàng cúi xuống mở bung cái túi ra. Đây chính là thứ ông đã chuẩn bị để đối phó lôi kiếp nhưng không có thời gian đem theo. Vừa rồi nếu ông không chạy đi ngay để dẫn lôi kiếp đuổi theo mình để sấm sét Kim đan giáng xuống dinh thự nhà họ Lê thì hậu quả rất khó tưởng tượng. Chỉ nhìn quanh nơi này thì biết.

Ông Bắc không chậm trễ một khắc nào nữa. Lôi kiếp Kim đan là cửu lôi oanh đỉnh. Mới qua hai lần toàn thân ông đã đầy thương tích không chịu nổi. Dĩ nhiên đó là ông, nếu là một người bình thường thì chỉ cần một tia nhỏ cũng đủ chết mười lần. Ông Bắc ngồi giữa hố tròn, hai tay bắt pháp quyết vừa vung ra phía trước liên tục 49 viên linh thạch. 49 viên đá trước ngọn lửa bập bùng xung quanh lấp lánh một thứ ánh sáng kì ảo. Chúng được thần thức của ông điều khiển rơi xuống những vị trí khác nhau tạo nên một sự liên kết huyền diệu vô cùng.

  • DẪN LÔI TRẬN… KHỞI…​
“Roẹt… Ầm…” Ngay khi ông Bắc vừa hét lớn thì gần như cùng lúc một tia sét còn mạnh hơn hai cái trước vài lần giáng thẳng xuống. Ông Bắc theo phản xạ tự nhiên rụt đầu xuống, cả người run rẩy. Hai giây trôi qua ông mới mở mắt mừng rỡ nhận ra mình đã thành công. Tia sét vừa rồi lại không giáng vào ông mà bị dẫn lôi trận hút vào. Nhìn mặt đường nhựa xung quanh 49 viên linh thạch như biến thành nồi nước sôi nổi lên từng bọt khí đen nổ lụp bụp, da đầu ông cũng phải tê dại sợ hãi.
  • Ha ha… Ông chủ thành công rồi… – Ông Đức hai mắt đỏ hoe mừng rỡ đến phát khóc.​

Đột nhiên lúc này bên tai ông Đức vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Ông quay ngoắt lại. Ông thấy từ xa ba chiếc xe cảnh sát đi cùng một xe cứu hỏa đang lao nhanh về phía này. Phía xa xa còn có vài chiếc xe dân thường đang đỗ lại tò mò quan sát. Ông Đức không chờ đợi, bước nhanh ra giữa đường, hai tay giơ lên chặn đứng dòng xe.

Ba chiếc xe cảnh sát dừng lại trước người ông. Vài người cảnh sát vẻ mặt đầy nghiêm trọng bước xuống, tay còn đặt hờ trên bao súng. Người cảnh sát lớn tuổi nhất mang quân hàm thiếu tá bước lại nhíu mày hỏi:

  • Tại sao ông chặn xe chúng tôi ? Phía trước là chuyện gì ?​

“Roẹt… Ấm…” Người cảnh sát kia vừa nói xong thì một tia chớp chói lòa giáng xuống. Đám người phía sau ông ta đều sợ hãi vội lùi ra phía sau. Dĩ nhiên một người bình thường hầu như không thể chứng kiến một tia sét ở khoảng cách gần như vậy. Vài kẻ có may mắn đó đều đã chết. Nhưng đối với hiểu biết của người tu chân, đây là khoảng cách an toàn. Thiên kiếp sẽ không đánh nhầm lên kẻ khác trừ phi hắn vượt qua khoảng cách bán kính 10 mét xung quanh người độ kiếp.

Lúc này, ông Đức hơi bất ngờ nhận ra người đàn ông mang quân hàm Thiếu tá trước mặt mình hoàn toàn chưa lùi lại một bước nào.

  • Chúng tôi là người của Hiệp hội tu chân An nam… – Ông Đức đưa ra một tấm thẻ chứng nhận. – Ở đây đang xảy ra một số tình huống có thể gây nguy hiểm với thường dân. Rất mong các anh phối hợp chặn đứng tuyến đường này… Tất cả tổn thất về vật chất ở đây sẽ do chúng tôi chịu trách nhiệm.​
Người cảnh sát lớn tuổi nhìn tấm thẻ vài lượt rồi trả lại cho ông Đức. Ông ta nhìn qua ông Đức lại nhìn cái hố to lớn đang bốc khói nghi ngút phía trước, ánh mắt lóe lên một tia kiêng kị khó che giấu. Tu chân giả là bí mật đối với người bình thường nhưng không hề xa lạ đối với chính phủ hay những người làm công tác bảo vệ an ninh xã hội như ông.
  • Được rồi… Tôi muốn biết danh tính người đang độ kiếp…​
Ông Đức hai mắt hơi nheo lại nhìn chằm chằm người cảnh sát lớn tuổi trước mặt. Ngay cả trong giới tu chân thì độ kiếp cũng là một khái niệm chỉ xuất hiện trong sách vở. Vậy mà người đàn ông trước mặt này lại có thể xác định hiện trường trước mắt là một vụ độ kiếp ?! Ông ta là ai ? Ông Đức không khỏi chuyển ánh mắt xuống ngực áo ông ta lại không thấy được bảng tên.
  • Chuyện này ông không cần biết ? – Ông Đức lạnh giọng nói. – Đây là danh thiếp có số điện thoại của tôi. Những hư hỏng ở đây khi có chi phí đền bù cụ thể cứ liên hệ tôi.​
  • Ah… Trần Chí Đức, Cố vấn Hội đồng Quản trị, Tập đoàn Bắc Nam… – Người cảng sát liếc nhìn cái danh thiếp, nhếch mép cười. – Xem ra ông Bắc đã lên Kim đan… Thật là đáng mừng…​
  • Đi thôi… Chặn đứng hai đầu con đường này lại. Đặt biển báo cho các phương tiện đi vòng sang.​
Nhìn người cảnh sát lớn tuổi mang quân hàm thiếu tá quay về xe vừa ra lệnh, chú Đức hơi nhíu màn như suy nghĩ. Ông Đức dù công việc chính là quản gia nhưng ông vẫn có một chức danh bên trong Tập đoàn Bắc Nam để tiện thay mặt ông chủ đi giao tế làm việc. Nhưng điều ông không ngờ rằng mình đưa danh thiếp ra lại vô tình tiết lộ ra thân phận của ông chủ.
  • Ha ha…​
Nghe tiếng cười vang mạnh mẽ của ông chủ, ông Đức mừng rỡ quay ngoắt lại. Vừa nhìn thấy người đàn ông toàn thân gần như trần truồng xuất hiện trước mặt mình, hai mắt ông Đức liền đỏ hoe rưng rưng nghẹn ngào:
  • Cậu chủ… Đã lâu lắm rồi tôi không được gặp cậu chủ ah…​
  • Ha ha…​
Ông Bắc bật cười lớn. Lúc này, gương mặt già cỗi đầy nếp nhăn của ông đã hoàn toàn biến mất, trở nên căng bóng hồng hào. Ngay cả mái tóc bạc cũng gần như biến mất chỉ còn một ít bạc hai bên tóc mai. Nhìn ông Bắc bây giờ như trẻ hơn hai mươi tuổi chỉ tương đương với một người đàn ông trung niên chưa đến năm mươi. Ngay cả thân thể của ông trải qua lôi kiếp tẩy rửa cũng được tái tạo lại hoàn toàn. Những múi cơ chảy xệ vì thời gian đã săn chắc lại. Toàn thân ông ngoài một bùn đất lấm lem thì những vết cháy khét đã bong tróc lộ ra một làn da căng bóng lành lặn bên trong.
  • Ha ha… Bạn già… Tôi cũng lắm rồi mới nghe ông gọi tôi là cậu chủ đó… – Ông Bắc đón lấy quần áo từ tay ông Đức vừa vui vẻ nói chuyện vừa tranh thủ mặc lên người.​
  • Vâng. Sau này tôi sẽ gọi cậu chủ như vậy.​
  • Thôi, không cần. Nghe cứ như cưa sừng làm nghé vậy.​
  • Ha ha… – Hai người bật cười vang cả con đường.​
Chợt nhớ đến chuyện vừa rồi nét mặt ông Đức liền trầm xuống đầy vẻ thận trọng. Ông chậm rãi kể lại cho ông chủ nghe cuộc đối thoại giữa mình và người cảnh sát mang quân hàm Thiếu tá kia.
  • Tôi thật sơ suất đã làm lộ ra thân phận ông chủ. Xin ông chủ trách phạt. – Ông Đức giọng đầy thành khẩn cúi thấp đầu nói.​
  • Haizz… Trách phạt gì chứ ? Trước sau gì họ cũng biết thôi… – Ông Bắc đỡ người quản gia trung thành của mình lên cười nhạt nói.​
  • Ah… Để tôi đoán xem… – Ông Bắc cười tủm tỉm nhìn ông Đức nói. – Ông ta thấp hơn tôi một chút, mái tóc hoa râm, vành tai nhỏ, giữa sống mũi có dấu vết như từng bị gãy qua…​
  • Đúng… Ông chủ biết người đàn ông đó ? Ông ta tên là gì vậy ? Tôi không thấy được bảng tên ông ta… – Chú Đức tò mò hỏi dồn dập.​
  • Tôi chưa bao giờ gặp ông ta… Càng không thể biết tên ông ta được…​
  • Vậy… Tại sao ?​
  • Ha ha… Vì thần thức của tôi là Kim Đan ah… – Ông Bắc thích thú cười vang. – Ông ta hiện giờ đang ngồi băng sau của một chiếc xe cảnh sát biển số 4137 đang lên dốc cầu Sài Gòn.​
Ông Đức há hốc miệng không khép lại được. Ánh mắt ông vô thức nhìn về phía cầu Sài Gòn xa xa chỉ nhỏ như một cái que kem. Từ đây đến đó không dưới hai kilomet ah…
  • Ông biết vì sao người đàn ông đó không đeo bảng tên không ? – Ông Bắc chợt lên tiếng hỏi.​
  • Vì… Ông ta không phải cảnh sát tại địa phương ?​
  • Đúng như vậy. Ông ta là Thiếu tá Đoàn Xuân Cảnh – Đội điều tra Đặc biệt. Tôi vừa thấy được bảng tên của ông ta.​

Trong thần thức của ông Bắc, người đàn ông dó ngồi trong xe vừa rút một cái bảng tên từ túi áo đeo lên trước ngực. Trong mắt ông lúc này những kẻ này thật yếu ớt vô cùng. Trước đây ông có thể còn e ngại một chút bây giờ thì không. Nếu ông muốn thậm chí đứng nguyên ở đây vẫn có thể điều khiển phi kiếm một kiếm chẻ đôi chiếc xe đó ra.

Ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu ông Bắc lập tức vang lên một hồi chuông cảnh báo. Vừa đạt được cảnh giới cả đời mơ ước, toàn thân tràn ngập lực lượng như núi lửa, ông nhận ra trong đầu mình bắt đầu xuất hiện những ý nghĩ nguy hiểm. Không được. Không bao giờ có thể xem thường năng lực của người khác. Nếu không một ngày mình có thể trả giá lớn vì điều này.

Ông Bắc thả bộ về nhà thong thả như một người bình thường. Ông cần tranh thủ mỗi khắc thời gian để rèn luyện lại tâm tính của mình. Đúng là năng lực to lớn hay làm cho suy nghĩ trong đầu con người ta biến chất. Thật sự. Nếu một ngày ông đạt ngưỡng Nguyên Anh thật còn không biết sẽ thay đổi tính nết đến thế nào.

  • Ông chủ. Cái gì là Đội điều tra Đặc biệt ? – Ông Đức bên cạnh đi chậm hơn ông chủ nửa bước chân, chợt buột miệng hỏi.​
  • Tôi không biết. Nhưng tôi có thể đoán. Khả năng rất lớn đó là một cơ quan an ninh chuyên điều tra đối phó với tu chân giả…​
  • Điều tra chúng ta ? Tại sao ? Chúng ta có làm gì phạm pháp đâu ? – Ông Đức nhíu mày hỏi.​
  • Haizz… Ông không hiểu. Trong mắt chính phủ tu chân giả là những khối u ác tính cần phải được loại bỏ… Một ngày xã hội văn minh này hoàn toàn không còn một tu chân giả nào thì cán cân công lý mới được đảm bảo. Quyền thực thi pháp luật mới thực sự kiểm soát trong tay họ…​
  • Nhưng rõ ràng họ công nhận sự tồn tại của chúng ta. Ngay cả Hiệp hội Tu chân An nam còn có trụ sở không nhỏ mà ?​
Ông Bắc quay sang nhìn ông Đức, lắc đầu giọng cười cợt nói:
  • Hiệp hội tu chân chẳng qua là một sự nhượng bộ cần thiết thôi… Ông biết phòng thí nghiệm của lão Châu điên chứ ? Ông ta đào đâu ra hàng tỷ tỷ đô la để làm cái phòng thí nghiệm dưới lòng đất đó. Mà thậm chí nó bí mật đến mức không ai biết. Nếu không có vụ nổ hơn hai năm trước thì ai biết đến sự tồn tại của nó ? Mục đích tồn tại của phòng thí nghiệm đó là gì tôi cũng không cần nói.​
  • Lần đó tôi nghe đồn rằng phá hủy nơi đó là do một cường giả cấp Nguyên Anh… – Ông Đức giữ giọng thật khẽ nói.​
  • Tôi nghĩ là không phải… Tôi đã xem qua hình chụp hố thang máy bị nấu chảy biến dạng từ tầng 14 lên đến mặt đất… Đó như là một loại năng lượng dư thừa bị thiêu đốt mới trở nên hỗn loạn mất kiểm soát như vậy.​
  • Nếu người đó là cường giả Nguyên Anh thật sự… Ha ha… Hắn sẽ thèm lao lên bằng hố thang máy sao ? Một đấm của hắn có thể xuyên qua mười bốn tầng lầu đấy…​
  • Nguyên Anh ah… – Ông Bắc thầm cảm thán. – Một tu chân giả cấp Nguyên Anh hoàn toàn có thể uy hiếp đến sự tồn tại của chính phủ.​
  • Ông chủ, ông có đề cao quá không ? Vũ khí hiện đại cũng rất ghê gớm ah… – Chú Đức không tin Một trái bom nguyên tử tôi nghĩ mười gã Nguyên Anh cũng thành tro bụi…​
  • Ồng nói không hề sai. Đừng nói là bom nguyên tử. Trên thế giới có ít nhất 20 loại bom gọn nhẹ hơn đủ khả năng tiêu diệt cường giả Nguyên Anh. Nhưng ông nên nhớ người ta không đứng yên cho ông thả bom ah…​
  • Thần thức Nguyên Anh kinh khủng đến mức nào chứ. Dù họ dùng tên lửa đạn đạo xuyên lục địa thì khi nó còn cách mục tiêu hàng trăm kilomet đã bị phát hiện rồi. Thậm chí Nguyên Anh giả có thể dùng thần thức của mình kích nổ đầu đạn từ rất rất xa… Đừng nói là tiêu diệt… Thậm chí âm thanh đầu đạn nổ còn không truyền được đến được tai của họ.​
  • Ngược lại, nếu một cường giả Nguyên Anh muốn ám sát nguyên thủ quốc gia thì vũ khí nào trên đời có thể ngăn cản hắn ? Hay một ví dụ khác… Nếu một cường giả Nguyên Anh rảnh rỗi dùng thần thức điều tra thông tin tuyệt mật của chính phủ thì ai có thể ngăn cản hắn ? Ông hẳn đã biết không có một trận pháp nào trên đời ngăn cản được thần thức của cường giả cấp Nguyên Anh… Ngoại trừ…​
  • Ngoại trừ một tu chân giả khác tối thiểu ngang cấp với hắn… – Ông Đức thì thầm như tự nói với mình.​
  • Ha ha… Chính xác là như vậy. Đó cũng chính là vòng luẩn quẩn mà chính phủ luôn đau đầu. Họ muốn chúng ta hoàn toàn biến mất nhưng trước khi khoa học có thể bù đắp được khoảng cách chênh lệch về vũ lực thì họ vẫn phải sử dụng khả năng của chúng ta… để chống lại chính chúng ta.​
  • Đó cũng là lý do mà chính phủ phải nhượng bộ cho Hiệp hội tu chân An Nam được tồn tại…​
  • Ông chủ phân tích đúng lắm…​
  • Khà khà… Ông già rồi không phù hợp với mấy trò vuốt mông ngựa này đâu…​
  • Tôi… Ha ha…​
Ông Bắc bước sang khoác vai người bạn già lâu năm thoải mái đi bộ về nhà. Hai người đều đi chân trần. Một đôi dép lê cũng không. Nhưng viên đá xanh nào họ dẫm qua đều trở thành bột mịn.
  • Ông đã chuẩn bị thuốc nhuộm tóc cho tôi chứ…​
  • Dạ có, ông chủ.​
  • Còn dụng cụ trang điểm…​
  • Dạ… đã xong…​
  • Tốt lắm…​
——————+++++++++—————–