KẺ THẤT LẠC – Truyện SEX 2023 Hay – Update Chương 32 END
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: KẺ THẤT LẠC – Truyện SEX 2023 Hay – Update Chương 32 END
Tác Giả: 69deluxe
Danh Mục: Dâm Hiệp, Gái Xinh, Hiếp Dâm, Phá Trinh, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng, Vụng Trộm
Thể Loại: dị năng, harem, xuyên không
Lượt Xem: 780 Lượt Xem
18h40, cùng ngày,
Lúc này bên bãi đất trống sát bờ sông. Trên hai cái áo mưa ghép lại phủ lên trên thảm cỏ, năm đứa đứa Thy Thy Hội Đạt Bình Hào quây quần bên nhau trò chuyện.
-
Bên này là sông Sài Gòn. Ra tới ngoài kia là sông Đồng Nai rồi… – Hội vui vẻ giới thiệu.
-
Wah… Rộng quá sức… – Thy Thy xuýt xoa.
-
Cái này mày bơi qua nổi không Hội ?
-
Ha ha… Nhìn vậy chứ rộng cả bảy tám ngàn mét đó… Bảy tám ngàn mét trong hồ thì tao còn tự tin. Chứ ở sông lớn thế này phải thuận theo lực nước chảy, có khi còn gặp luồng ngược, gặp xoáy… Nguy hiểm lắm.
-
Ý… Chiếc du thuyền kia đẹp quá…
Thy Thy vội rút điện thoại ra. Dùng chế độ camera zoom vào hết mức. Vừa thấy được quan cảnh trên chiếc du thuyền đó dù mờ nhạt nhưng cũng đủ làm con bé thích thú reo hò:
-
Wah… Hình như là có đám cưới trên đó ah…
-
Ừ. Có rất nhiều người…
-
Cô dâu kìa… Ôi… Cô dâu mặc váy trắng thật đẹp nha…
-
Bạn thấy được mặt mũi người ta sao ? – Đạt cười xòa nói.
-
Hi hi… Không thấy được thì phải biết suy luận chứ ? Có đại gia nào dám bỏ tiền thuê du thuyền đãi tiệc cưới mà lấy vợ xấu không hả ? – Thy Thy đưa cái cằm nhọn bướng bỉnh lên hỏi.
-
Ờ… Cũng có lý…
-
Eh… Mà hình như cô Khánh Phương Chủ nhiệm Lớp mình cũng đám cưới bữa nay thì phải. Tao đi ngang phòng giáo viên nghe bàn tán xôm tụ lắm ah… Không biết chiếc du thuyền đó có phải tiệc cưới của cô Phương không ?
-
Xì… Có trùng hợp như vậy không ? Hôm nay là ngày tốt ah… Hôm nay mày đi đâu cũng thấy đám cưới hết ah… – Hội chề môi nói.
-
Ờ… Cũng phải…
Ngay lúc này từ phía du thuyền phát ra một tiếng nổ vang đến tận nơi này làm năm đứa sững người. Trước năm cặp mắt long lanh của chúng từ đuôi thuyền bắn lên một cột sáng đến giữa trời chợt nổ bung ra thành cả trăm cả ngàn hình trái tim đỏ lấp lánh.
-
Wahhh… Thích quá… Lãng mạn quá đi mất…
-
Lúc này cô dâu sẽ choàng tay qua cổ chú rể… trao cho chú rể một nụ hôn…
-
Eh… Này này… Bọn mình cũng muốn làm chú rể ah…
-
Hi hi… Vậy tối nay mình sẽ là cô dâu của mọi người…
Cùng thời gian,
Trên sân khấu nhỏ, Khánh Phương và Hoài Nam đang thực hiện nghi thức uống rượu giao bôi. Nàng tựa sát vào người anh, ánh mắt long lanh nhìn lên ánh mắt anh như thấy muôn vàn trái tim lấp lánh. Giây phút này trái tim của Khánh Phương như được ngâm trong nước ấm. Nàng choàng tay qua cổ Hoài Nam, dâng lên anh một nụ hôn nồng nàn.
-
Anh hôi rượu quá… Có say không đó ? – Nàng thì thầm trên môi anh.
-
Anh không say rượu đâu. Chỉ say em thôi…
-
Ưm…. Không được sờ. Người ta nhìn kìa trời ơi…
-
Hắc hắc…
Một tiếng. Lại một tiếng nổ chấn động nối tiếp nhau. Tất cả ánh mắt đều phấn khích nhìn lên bầu trời phủ kín những bông hoa lửa lấp lánh tuyệt đẹp. Lại chứng kiến đôi uyên ương còn mê mẩn hôn nhau trên sân khấu.
-
Wahhh… Đẹp quá….
-
Lãng mạn ghê…
-
Chụp hình đi… Trời ơi… Cảnh tượng này làm tôi mất ngủ thôi…
Nhưng không phải ai cũng có tâm hồn bay cao đầy lãng mạn. Một số người đứng gần ban công tàu nghe được âm thanh khác lạ trong tiếng pháo hoa, còn có mùi khen khét lan tỏa trong không khí. Họ nhìn ra bên ngoài lập tức nét mặt của họ đều biến đổi…
-
MỌI NGƯỜI CẨN THẬN… CÓ KẺ TẤN CÔNG…
-
Đội hộ tống xung quanh du thuyền đều bị hạ sát hết rồi…
-
Sao ?
-
Đứng lại…
-
Mời mọi người trở về chỗ ngồi đi. Tôi sẽ không lặp lại lần hai đâu…
Lúc này, ông Bắc bước lên phía trước. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía gã đàn ông bịt mặt đứng trên cao.
-
Cậu là ai ?
-
Ông không cần biết tôi là ai ! – Hắn nói bằng chất giọng ồm ồm nặng nề. – Tôi không muốn gây ra thương vong cho bất kì vị khách nào trên chiếc du thuyền này. Vì thế vui lòng hợp tác với tôi một chút…
-
Hợp tác sao ? Hừ… Mượn kiếm…
Tức thì thanh kiếm cổ đang nằm trong tay ông Nguyễn Hữu Lộc liền rời khỏi vỏ lao như tên bắn mà tới được ông Bắc nhẹ nhàng bắt lấy. Chỉ một hành động nhỏ như vậy của ông cũng đủ làm mọi người toàn trường hít sâu một hơi toàn thân lạnh lẽo. Lý Được tập trung vào con mắt laser của mình để thu lại toàn bộ diễn biến trước mắt để phục vụ công tác nghiên cứu phân tích phía sau. Ông Nguyễn Hữu Lộc lúc này nét mặt lại sượng cứng mất tự nhiên. Đó là thanh kiếm gia truyền của gia tộc họ Nguyễn. Kẻ kia cứ thế phất tay một cái đã lấy khỏi tay ông… Nhưng dù bất mãn bực mình thế nào thì ông cũng chỉ biết nén một tiếng thở dài.
-
Ha ha… Tôi biết mình không phải là đối thủ của ông. Nhưng tôi khuyên ông nên suy nghĩ thật kỹ trước khi ra tay…
-
Tôi nghĩ mọi người ở đây cũng biết trên người tôi là thứ gì. Trên chiếc du thuyền này có năm trái bom. Bốn trong số đó đặt ngay bên dưới vị trí các vị đang ngồi… Chỉ cần tôi buông lỏng tay hoặc nhịp tim của tôi ngừng lại thì hậu quả không cần tôi nói thêm nữa.
-
Anh muốn gì ? Nói đi…
-
Tôi muốn một vật trên người ông Bắc. À. Trên người ông cũng có đấy…
-
Đó là thứ gì ?
-
Để cho các vị ở đây hiểu được mục đích của tôi. Tôi đành phải giải thích một chút vậy…
-
Năm trăm năm trước, ông tổ của năm gia tộc tu chân lớn nhất tại An Nam lúc bấy giờ là nhà họ Võ, Trần, Huỳnh, Ninh, Nguyễn tương ứng với năm thuộc tính ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ… đã cùng nhau phát hiện một mạch linh thạch vô cùng lớn. Mạch linh thạch đó kéo dài qua hai tỉnh, chiều rộng cả vài chục kilomet.
-
Nếu linh mạch này có thật… thì đó sẽ là khởi nguyên của một thời kỳ tu chân tái hiện trên thế giới.
-
Chuyện này sẽ là tai họa cho đất nước ah. Lúc đó còn ai có thể khống chế đám người tu chân này chứ ?
-
Suỵt…
Hoài Nam hơi nhíu mày. Hắn nhận ra lời gã đàn ông kia nói hơi khác với cha nuôi. Không phải cha nuôi nói rằng nhà họ Lê dẫn đầu năm gia tộc sao ? Vậy thời điểm mà hắn nói thì nhà họ Lê lúc đó ở đâu ?
-
Thứ mà tôi muốn gồm có năm miếng như nhau. Đó là năm miếng ngọc bội gia truyền của Võ, Trần, Huỳnh, Ninh, Nguyễn… khi năm miếng ngọc này hợp nhất sẽ tạo ra một bản đồ vị trí hoàn chỉnh dẫn đường đến linh mạch trong lòng đất.
-
Theo tôi được biết trong tay ông Bắc hiện giờ nắm giữ ít nhất 2 miếng ngọc bội của nhà họ Võ truyền thừa từ bà nội ông, họ Trần là từ vợ ông.
Minh Hồng nói cũng không sai. Trong tay ông từ sớm đã có hai miếng ngọc bội. Một từ bà nội là người cuối cùng của gia tộc họ Võ. Miếng thứ hai là từ vợ ông Trần Quý Liên. Nhưng không ai biết miếng thứ ba đã đến tay ông khi hỏi cưới Khánh Phương cho Hoài Nam. Nó xem như của hồi môn của nhà họ Huỳnh cho con gái. Và đêm nay nếu thành công, trong tay ông sẽ gom đủ bốn miếng. Đích đến đã rất gần ngay trước mắt.
Ông Bắc làm ra tầng tầng âm mưu tốn nhiều công sức chỉ để lấy được miếng ngọc bội thứ tư hoàn toàn không phải vì ông e ngại gia tộc nhà họ Nguyễn. Nếu muốn ông cũng có thể mạnh mẽ uy hiếp Nguyễn Hữu Lộc để cướp nó đi. Sở dĩ ông bỏ ra nhiều công phu như vậy là để tạo cho lớp người cao tầng trong chính phủ một sự yên tâm giả tạo. Bao năm nay ông biết từng hành động của mình đều bị chính phủ giám sát chặt chẽ. Ông cần họ yên tâm về mình, không tiếp tục nhìn chằm chằm vào mỗi bước đi của ông. Ông cần thời gian để chuẩn bị thâu tóm miếng ngọc cuối cùng vào tay… Khi đó ông sẽ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Mười năm sau khi Lê Hoài Bắc ông trở lại thì quyền lên tiếng trên đất An Nam này đã hoàn toàn do ông quyết định.
-
Thật ra trong tay ông có bao nhiêu cũng không quan trọng. Ông cũng không cần trả lời. Tôi chỉ cần một trong năm miếng đó là đủ rồi… Vì tôi không phải là tu chân giả, đối với tôi tu chân giả là một khối ung nhọt của cái xã hội này. Một xã hội hiện đại và công bình không nên tồn tại những thành phần có khả năng bẻ cong pháp luật. Một xã hội tiên tiến và hòa bình phải đảm bảo được quyền lợi và trách nhiệm của tất cả công dân đều ngang nhau.
-
Chỉ cần tôi phá hủy một trong năm miếng ngọc đó… thì cái linh mạch tai họa kia sẽ mãi mãi ngủ yên trong lòng đất. Đoạn tuyệt khả năng phục hưng của đám người tự cho mình là thần tiên trên thế gian…
-
Hừ… Một thằng điên. Mày nghĩ mày là ai chứ. Đấng cứu thế sao ?
-
Chủ tịch Bắc đừng giao ra gì hết. Một kiếm chẻ đôi nó đi…
-
Hừ…
-
Những lời cậu nói đều rất chí lý. Nhưng tôi nghĩ lời lẽ biện minh hùng hồn đầy chính nghĩa đó không nên nói ra từ một kẻ che mặt. – Ông Bắc nhếch mép cười cợt nói.
-
Việc đó có gì không hợp lý. Dĩ nhiên tôi phải giữ lại đường lui cho mình rồi…
-
Cậu sai rồi. – Ông Bắc lắc đầu. – Cậu che mặt không phải vì sợ truy cứu trách nhiệm hay trả thù… Vì nếu thân phận cậu lộ ra, mọi người sẽ lập tức thấy rõ mục đích đen tối bên trong của cậu… Những lý luận hùng hồn vì an ninh xã hội, bình đẳng công dân… Tất cả đều là rắm thối.
-
Hừ… Ông nghĩ nói như vậy sẽ làm cho tôi phơi bày thân phận mình ra sao ?
-
Cái đó cũng không cần. Vì dù cậu dùng khăn che mặt bằng một loại chất liệu ngăn chặn thần thức nhưng tôi vẫn có thể biết được cậu là ai… Đỗ Minh Hồng.
-
Ông…
Tất cả mọi người lúc này đều hiểu. Lời ông Bắc nói không hề sai. Thân phận của Đỗ Minh Hồng không đơn giản. Hắn là Tông sư An Nam võ đạo, Ủy viên Hiệp Hội võ thuật An Nam.
-
Võ đạo vi tôn sao ? Ha ha…. Cậu cũng chẳng qua là ngứa mắt đố kỵ với tu chân giả chúng tôi mà thôi. Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa…
-
Hừ… Tôi không có thời gian chơi đùa với mấy người nữa… Tôi chỉ cần ông nói một tiếng… có giao miếng ngọc bội kia ra hay là không ?
-
Tôi không có đem theo trong người. Dù có…
Ông Bắc còn chưa nói dứt lời thì từ bên trong khoang buồng lái phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc. Những tấm vách bằng composite tổng hợp dọc da bên ngoài lúc này như những tờ giấy mỏng xé toạc tan nát. Những ô cửa kính phá tung ra như bụi mịn lấp lánh. Một sức ép như gió lốc quét ngang cả boong tàu. Ngay cả Khánh Phương và Hoài Nam đứng trên sân khấu vị trí xa nhất từ trung tâm vụ nổ cũng bị thổi ngược ra sau nếu không được cha nuôi đỡ lại thì chắc chắn không tránh được một cú ngã đau đớn.
Ông Bắc vẫn đứng sừng sững như chôn chân xuống đất. Cả người ông bất động không lùi một bước. Chỉ có quần áo và mái tóc là phần phật rung động nhưng rất nhanh đã đứng lại.
Hai tai ù đặc. Đầu óc choáng váng. Phải mất vài giây Khánh Phương mới nghe được âm thanh hỗn loạn la hét vang lên trong tai mình. Nàng loạng choạng đứng thẳng lên ánh mắt đờ đẫn nhìn xung quanh. Tiệc cưới của nàng đây sao ? Khắp nơi là người nằm trên đất. Tiếng la hét. Tiếng rên rỉ đau đớn từ bốn hướng đổ dồn đến làm tâm trí nàng như muốn sụp đổ. Nàng chợt nhớ đến cha mẹ vội quay sang bên trái sân khấu. Thấy cha đã đỡ mẹ đứng lên. Hai người ngoại trừ mái tóc rối loạn thì không bị thương tổn gì. Cha mẹ cũng nhìn lại nàng, ánh mắt đầy vẻ lo lắng sợ hãi.
Khánh Phương thở phào nhẹ nhõm nhưng khi nàng vừa nhìn về phía bàn ở cuối dãy, hai mắt liền như nứt ra cả người run rẩy. Bên cạnh khoang lái tàu đã tan nát vỡ vụn trên sàn nhà toàn là máu hòa lẫn cùng thức ăn. Thầy Tuấn Hiệu trưởng nằm bất động áo quần rách nát, một nửa gương mặt cũng nám đen. Chị Hoa nằm cách thầy chỉ nửa bước, đầu tóc rũ rượi cháy xém, tay áo chị nát bươm đầy máu ngay cả cánh tay cũng quặt quẹo biến dạng. Những người khác thì mặt mày đầy máu đang không ngừng đau đớn rên la.
Khánh Phương gương mặt không còn chút máu cả người lảo đảo bước xuống sân khấu. Hai tay nàng run rẩy túm tà váy soiree vướng víu, cố chạy đến thật nhanh.
-
Thầy ơi… Chị ơi…
-
Thầy không sao… Lo cho cô Hoa đi… – Thầy Tuấn thì thào yếu ớt nói.
-
Trời ơi…
Lúc này, mọi người sau cơn kinh hoàng đều vô thức rời khỏi bàn ăn dồn lại phía mũi tàu đứng phía sau ông Bắc, ánh mắt đều nhìn một hướng cùng chung một kẻ thù. Một nửa boong tàu trống trải lúc này chỉ còn gia đình Khánh Phương ba người giữa nhóm giáo viên Lạc Hồng không ngừng đau đớn rên la trong vũng máu.
-
Cô giáo Hoa đang mất máu nhanh. Nếu không đến bệnh viện ngay, cha sợ nguy hiểm… – Ông Cang nói với Khánh Phương.
-
Để con gọi tàu quay lại…
Khánh Phương chợt nhận ra trong tình cảnh này nàng hoàn toàn bất lực. Giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết ai còn quan tâm đến tính mạng của kẻ khác. Khánh Phương thẫn thờ ngồi thụp xuống bên cạnh chị Hoa, nhìn cánh tay dập nát và gương mặt tái nhợt của chị mà lòng chua xót không ngăn được nước mắt.