[Kể chuyện] Vì em xứng đáng

***

Nhìn Nga đi ra ngoài cùng người thanh niên kia, tôi bỗng cảm thấy chán nản thực sự, tính tiền rồi cũng lái xe về nhà. Về đến nhà, bố mẹ cũng đã về nhà cùng một loạt các bạn bè chiến hữu của bố mẹ, đang cười đùa ầm ỹ ở trong phòng khách. Tôi cũng không lên thẳng cầu thang về phòng, mà vòng sang phòng khách chào các cô chú. Hầu hết là những khuôn mặt tôi đã quen thuộc hàng bao nhiêu năm, cúi chào từng người một, rồi lại cười tươi trả lời khi các cô chú hỏi thăm. Nhiều nhất vẫn là câu hỏi bao giờ thì cưới vợ, mẹ tôi cũng bắt đầu sốt ruột đã nhiều lần bóng gió nếu tôi không tìm được bạn gái dẫn về thì mẹ sẽ tự tìm cho tôi, tôi nhớ không nhầm thì trong số con cái các cô chú chỉ còn tôi một hai người nữa là chưa dựng vợ gả chồng. Tôi lại cười trừ với lí do duyên chưa tới, nhưng mẹ tôi lại vô cùng hào hứng nhận hết lời giới thiệu này đến lời giới thiệu khác của các cô chú. Tôi khôn hồn xin phép lên thay quần áo rồi xuống sau.

Tiện tay bật bộ đĩa hát, tôi lại thả mình lên giường lắng nghe tiếng nhạc du dương của bản giao hưởng đang phát ra. Nhà tôi không có ai đi theo con đường ca nhạc, có lẽ chỉ có chú Minh chú kế của bố tôi là có chút am hiểu, chú là một nhà ngoại giao và hiện đang làm ngoại giao ở nước ngoài. Hồi bé, hai anh em tôi cũng được mẹ gửi sang học đàn cùng con bé Tuyết con gái lớn của chú, thua tôi năm tuổi. Tôi có thể chơi cơ bản các đàn piano và đàn guitar. Đàn guitar cũng là do chú Minh dậy chỉ vì câu nói “biết đàn guitar, sau này tán ai cũng đổ. Nhờ có ngón đàn này mà chú tán đổ cô Hằng đấy” của chú mà tôi học. Cô Hằng ngày xưa xinh nổi tiếng khắp trường tổng hợp, chú Minh cũng vì nghe tiếng mà lặn lội từ Đại học ngoại giao đến để nhìn bằng được cô và chú trúng ngay tiếng sét ái tình, cũng nhờ sự chai mặt và ngón đàn điêu luyện mỗi tối dưới ký túc xá của cô mà chú được toại nguyện. Chú Minh tôi giống ông nội, không cao lắm, mặt vuông chữ điền, ngày xưa chú gày gò nhìn khá bình thường. Nên chú vẫn tự hào là hạ gục bao nhiêu anh chàng cao to đẹp trai hơn ngàn lần chú để ôm người đẹp về. Bố tôi và tôi có khuôn mặt giống bà nội hơn, mặt tương đối tròn và mềm mại, kiểu thư sinh và cũng cao hơn chú Minh. Bố tôi hồi còn đi học, cũng nổi tiếng sát gái vì đẹp trai và học giỏi. Hồi bà nội còn sống, hay kể chuyện mẹ tôi ghen, bà nội và mẹ tôi còn đi rình bắt bố tôi, chẳng biết bố tôi cao tay hay là vô tội, nhưng mẹ tôi chưa bao giờ bắt được bố tôi. Sau này, có anh em tôi, bố tôi cũng bắt đầu trí thú làm ăn và bỏ hẳn nhà nước để kinh doanh bất động sản, mẹ tôi cũng bỏ việc để bươn chải cùng bố tôi. Tôi vẫn nhớ, ngày còn bé tí, tôi hay được theo bố mẹ đi xây nhà để bán do bà tôi sức khỏe yếu, không trông được cả hai đứa, mà gửi nhà trẻ thì mẹ tôi lại không yên tâm.

Suy nghĩ lan man, đầu tôi lại chợt hiện lên gương mặt của Nhung. Không hiểu sao tôi lại nhớ từng nét biểu cảm trên mặt cô, cả những nét vui và những nét ưu tư khi cô nói về mối tình của mình. Tự nhiên, tôi lại tần ngần cầm điện thoại lên nhìn chăm chú vào tên cô, ngẫm nghĩ một lát tôi nhắn một cái tin cho cô.

“Chào em! Bố ẹm em thích cái gì nhỉ?”

“Dạ. Em chào anh! Bố mẹ em đơn giản lắm, cũng chẳng thích gì cụ thể”

“Mai đến ra mắt mà đến tay không cùng kỳ. Em thử gọi ý xem nào”

“Em nói thật mà, không cần tốn kém đâu. Anh đến là bố mẹ em vui rồi”

“”

Tôi nhắn cho cô một cái mặt cười. Ngẫm nghĩ một lát, tôi đi đến cái tủ rượu ở góc phòng, nhìn qua một lượt rồi lấy ra hai chai rượu whiskey loại trung bình, sau đó đi sang phòng kho, lấy hai khăn lụa mà công ty tôi mua để làm quá biếu ngoại giao. Mấy loại khăn này đều là nguồn từ chú Minh, cô Hằng chuyên bán hàng xa xỉ cao cấp mang từ nước ngoài về. Một chiếc khăn vuông màu xanh lam có viền cách điệu màu vàng dành tặng cho mẹ của Nhung, còn một chiếc khăn lụa dài màu hồng họa tiết hoa trúc đào màu tím hồng nhạt tặng cho Nhung.

Xếp gọn gàng vào cái túi quà tặng tết, tôi để lên bàn góc trong phòng ngủ, sau đó thay lại bộ quần áo vest lich sự để xuống tiếp các cô chú cùng bố mẹ.

Hôm sau là ba mươi Tết, bố mẹ tôi tranh thủ đi trả lễ để còn kịp về buổi chiều. Ăn sáng song, tôi thay một bộ áo vest nhã nhặn, khoác thêm cái áo dạ xám, phóng chiếc wave đến nhà Nhung. Nhung đang đợi tôi ở chỗ quán café hôm nọ, sau đó ngồi lên xe để chỉ đường cho tôi vào nhà cô. Nhà cô ở cuối ngõ rất rộng có thể đủ để hai xe ô tô tránh nhau, nhà cô cũng rộng, xây kiểu cũ hai tầng, phía trước có mảnh vườn được trồng rất nhiều loại hoa và cả một cây đào rất to đang nở bung những cánh phớt hồng, phía sau nhà vẫn còn mảnh vườn để trồng rau.

Đến cổng, tôi tắt máy xuống xe dắt bộ vào nhà. Cả bố mẹ và đứa em trai của Nhung đứng ngay trước của nhà trang trọng đón tôi. Bố mẹ cô cỡ chạc tuổi bố mẹ tôi, trong rất chân chất và hiếu khách. Cả hai đều nở nụ cười tươi và chủ động lên tiếng chào tôi. Tôi cũng lễ phép cúi người chào cô và đưa hai tay bắt lấy bàn tay to bè, thô ráp nhưng rất ấm áp của bố Nhung. Cậu em trai Nhung nhút nhát đứng sau bố lí nhí chào tôi. Tôi quên không hỏi tên cậu bé và cũng may có chuẩn bị sẵn cái phong bao lì xì vì cũng chẳng biết cậu bé thích gì.

Xách cái tùi quà Tết, tôi theo cô chú vào nhà, cởi giày trước cửa xách cái túi vào nhà. Tôi không ngồi ngay xuống chiếc ghế mà bố Nhưng mời, mà lại lễ phép xin chú được thắp nén hương để cảm tạ tổ tiên, bố Nhung cười phúc hậu gật đầu và đi đến bàn thờ rút ra một nén hương, tôi cũng đặt chiếc túi xuống lấy ra một chia rượu đặt lên bàn thờ sau đó nhận que hương của chú kính cẩn giơ lên đầu vái nhẩm rồi cúi đầu lễ tạ ba lạy sau đó mới cắm nén nhang lên bàn thờ.

Bố Nhung cùng thu tay lùi lại và mời tôi ngồi xuống ghế, nhận chén nước chú đưa cho, tôi lễ phép mời chú và mời cô, nhìn ánh mắt của chú và cô, tôi biết mình đã ghi điểm, còn Nhung cũng đang nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái.

Nhấp một ngụm chè, tôi mới hỏi thăm cô chú về tình hình chuẩn bị Tết bình thường như những xã giao khác. Sau đó tôi mới chậm rãi đặt chén trè xuống khay, rồi đứng lên lấy ra chai rượu hai tay đưa lên trước chú.

– Cháu lần đầu gặp mặt cô chú, cũng không chuẩn bị quà gì, chỉ có chai rượu kính tổ tiên và chai rượu này để chú mời khách ngày Tết.

Chú đưa tay với câu cám ơn nhận lấy chai rượu tôi đưa. Tôi lại lấy ra gói quà đựng cái khăn hai tay đưa cho cô.

– Cháu tặng cô một khái khăn lụa, Tết cô quàng đi chơi Tết, đi lễ. Quà mọn mong cô đừng từ chối.

Cô ngập ngừng rồi cùng nhận món quà của tôi. Sau đó tôi lại lấy ra một cái hộp, đưa cho Nhung.

– Cái này tặng em, anh quen em mấy tháng mà bây giờ mới tặng quà, cái này cũng do bạn anh hôm qua nó mới về nước. Hi vọng em sẽ ưng ý với món quà này.

Nhung ngẩn người, tay có chút run rẩy nhận món quà tôi đưa.

– Em cứ mở ra đi, xem có ưng ý không.

Cô ngần ngừ rồi cũng run run mở gói quà, sau đó từ từ mở cái nắp hộp, rồi cầm khăn ra và rút cái kẹp trên khăn. Chiếc kẹp vừa bung, tấm khăn lụa nhẹ nhàng bung ra, duyên dáng chảy xuống. Tôi hài lòng với vẻ mặt ngạc nhiên và yêu thích của Nhung khi chiếc khăn bùng ra và chạy tày tay cô xuống đến đùi.

– Em thử khoác xem nào.

Nhung quàng chiếc khăn lên vai, chiếc khăn bay lên, rồi lại mềm mại nhẹ nhàng như mây rơi xuống người cô, những bông hoa khẽ lay động như đang vờn trong gió khoe ra màu sắc quyến rũ của mình, làm khuôn mặt của Nhung như bừng sáng như cùng khoe sắc với những bông hoa. Tôi ngẩn người sững sờ nhìn cô, tim tôi như nhảy lên đánh binh một cái. Tôi đã nghĩ đến hiệu quả này vì tôi đã nhìn một số người khoác chiếc khăn này lên người, nhưng không ngờ hiệu quả trên người Nhung lạ động lòng đến như vậy.

– Em cám ơn! Nhưng … sao anh lại tặng em món quà giá trị như vậy?

– Vì em xứng đáng.

Tôi đơn giản nói, về giá trị không nhiều người biết, chỉ một số người sành điệu mới biết giá của nó là bao nhiêu. Lúc này tôi cũng định thần lại, từ từ ngồi xuống, sau đó rút ra cái phong bao lỳ xì.

– Em … Bảo. Anh không biết sở thích của em là gì, nên không chuẩn bị được quà cho em. Anh tặng em cái lì xì này, mừng tuổi năm mới em.

Nhưng nhắc khẽ vào tai tôi tên em trai cô, tôi đưa cái phong bao lỳ xì màu đỏ đưa cho Bảo.

– Cháu biết Nhung, nên khi tặng quà có chút tự tin, chỉ là lần đầu gặp cô nên mạo muội chọn quà. Cô mở ra xem có ưng ý không ạ.

Cô Thảo cũng có chút háo hức mỏ gói quà, sau đó mở hộp và cùng cầm cái khăn lụa ra, tấm khăn lụa này dày hơn cái của Nhung, tất nhiên giá trị thấp hơn, nhưng cũng không rẻ, chất lụa mịn mát, thích hợp với những cô đứng tuổi nếu mặc áo dài nhung sẽ càng đẹp hơn. Chiếc kẹp bung ra, chiếc khăn lụa liền như dòng suối chảy xuống, cô Thảo không dấu được nét cười.

– Chiếc khăn rất đẹp. Cô cám ơn cháu.

Nhung cũng có vẻ tán thưởng, nhưng cô khẽ nhíu mày.

– Anh lương kỹ sư làm được bao nhiêu mà lại mua nhiều quà như vậy?

– Làm thì cả năm cả đời, ra mắt chỉ có một. Với lại em yên tâm, những món quà này không ảnh hưởng đến khoản tiết kiệm của anh. Cái này là tiền thưởng khi anh hoàn thành tốt công việc ở công ty đấy.

Tôi hơi chém gió một chút. Sau đó lại tiếp tục, khi sự háo hức cũng lắng xuống.

– Cháu cũng trước hết xin lỗi cô chú, vì đã quen em Nhung trước khi xin phép cô chú. Một phần công việc của cháu cũng bận, một phần cháu sợ, sợ cô chú không cho phép, nên cứ lần nữa mãi. Đến tận hôm nay mới dám đến cùng vì em Nhung đã xin phép cô chú trước, điều mà với tư cách là một người đàn ông cháu nên phải chủ động.

Những câu kiểu này không làm khó được tôi, vì trong suốt thời gian qua tôi đã được luyện tập với đủ mọi tầng lớp và cũng biết phải thể hiện thế nào. Nét cười càng tràn ngập trên mặt cô chú, cô luôn mồm nói

– Không sao. Không sao. Cháu đã đến cô chú cũng coi như con cháu trong nhà.

– Vâng, cháu cám ơn cô chú. Chắc em Nhung cũng đã giới thiệu về cháu. Cháu xin được giới thiệu lại ạ. Cháu tên Cường, kỹ sư xây dựng, hiện cháu đang làm thi công các công trình chủ yếu là nhà ở và văn phòng, trải dài từ bắc vào Trung, nên thỉnh thoảng cũng phải đi công tác một thời gian. Nhưng cháu vẫn xác định định cư ở Hà Nội, vì bố mẹ cháu cũng ở đây. Bố mẹ cháu đã về hưu, sau cháu còn có một cô em gái đang học đại học. Còn những cái khác về bản thân, cháu không dám nói ra, sau này có thời gian cô chú sẽ có những đánh giá riêng về cá nhân cháu.

– Vậy được rồi. Thôi nào, chuẩn bị ra ăn cơm. Ông Quý đi lễ tạ, rồi mình ngồi vào mâm nào. Nhung, cất áo khoác đi cho anh Cường.

Cô Thảo đứng lên bắt đầu sốt sắng phân công mọi người. Tôi cũng đứng dậy, cởi cái khoác dạ để Nhung treo lên mắc, sau đó đi cùng cô ra bàn ăn. Chú Quý lễ tạ xong bưng mâm cỗ xuống, còn Bảo mang vàng mã ra góc vườn để hóa. Cô Thảo cũng bưng ra những món nóng từ trong bếp, mâm cơm tất niên cũng giống như những mâm cơm truyền thống khác, gồm có giò, nem rán, một bát canh măng mọc, một đĩa gà luộc, một đĩa đỗ xào, một bát thịt đông, bánh trưng và đặc biệt có cả một đĩa hành muối trắng bóc.

Chú Quý lấy ra một chai rượu thuốc, rót cho tôi một chén và chú một chén, còn cô Thảo, Nhung và Bảo thì chia nhau một lon beer. Bữa cơm rất đầm ấm, tôi cũng tự nhiên và ăn rất ngon miệng, cô Thảo liên tục giục Nhung gắp đồ ăn cho tôi, rồi lại giới thiệu những món mà Nhung nấu, hầu như mọi món đều Nhung làm chỉ có món dưa muối là cô Thảo làm. Tôi ăn rất ngon miệng, thình thoảng lại tấm tắc khen rồi nhìn sang Nhung cười, đa phần cô sẽ lảng tránh ánh mắt tôi và mặt lại đỏ lên một chút. Trong bwuax ăn, tôi cũng kể nhũng chuyện vui về công trình, kể những kỷ niệm vui vẻ mà tôi có đối với từng tòa nhà đã thi công, cô chú cũng khá cởi mở kể về hoàn cảnh gia đình. Cô chú cũng về hưu, chú vốn là bộ đội phục viên, còn cô cũng làm giáo viên, kinh tế tạm ổn vì cả hai cô chú đều có lương hưu. Cô còn kể cả những kỷ niệm hồi bé của Nhung làm Nhung thỉnh thoảng phải gắt lên.

– Cô lúc nào phải cho cháu xem ảnh hồi bé của Nhung mít ướt mới được. Chứ cháu không thể hình dung cô bé mít ướt, khóc nhè cả buổi với cô gái thùy mị, duyên dáng như hiện tại.

Tôi vừa cười vừa khen nịnh một câu, cô Thảo cười tít mắt, còn mặt Nhung đỏ lựng cúi gằm xuống. Chú Thảo gần như không nói chuyện, nhưng nét măt chú dãn ra, tiếng khà khi hớp rượu cũng khoản khoái hơn, và tôi cũng cụng với chú hăng hơn. Đến nửa buồi chiều, chúng tôi cũng kết thúc bữa tất niên trong tiếng cười vui vẻ, chú Thảo đã lờ đờ nhưng tiếng cười của chú lại vang nhất, vừa liêu xiêu bá vai tôi vừa giơ ngón cái lên đi đến bên bàn uống nước. Cô Thảo pha một ấm trà mới cho chúng tôi, còn Nhung đang lúi húi dọn bát đũa, Bảo cũng giúp chị một lúc rồi chạy đi đâu mất.

Tôi cũng chưa say hẳn, nhưng có chút chuếnh choáng, bình thường như thế này tôi sẽ sảng khoái nằm ra giường để ngủ một giấc. Nhưng mà, hôm nay tôi phải về thôi, về vì hôm nay nhà tôi cũng làm tất niên và gia đình các cô chú sẽ sang nhà tôi, tôi có một tập lì xì phải phát nếu không sáng mồng một đừng hỏng ngủ yên với bọn nó. Mà cái này cũng là lỗi của bố tôi, đang yên lại làm nguyên một khu để các cô chú ở quây quần bên nhau. Tôi cũng thực sự thèm như chú Quý đang nghẹo đầu ngủ trên ghế. Uống hớp trà đặc, tôi đứng lên giúp cô Thảo đỡ chú đứng lên vào dìu vào phòng trong. Sau đó lại quay lại bàn uống nước đợi Nhung rửa bát xong. Một cơn gió khẽ lùa vào nhà làm tôi hơi rùng mình, kéo chặt cái áo vest cũng không giúp gì được mấy, tôi nhìn quanh để tìm cái áo dạ mà Nhung cầm đi treo nhưng cũng không thấy nó ở đâu. Tôi đứng dậy kéo chặt cái vạt áo để cài hết hàng cúc lại vừa lúc đó Nhung cũng từ trong bếp đi ra.

– Anh lạnh à?

– Ừ, lấy cho anh cái áo khoác, uống rượu vào nên hơi lạnh.

– Đợi em một lát.

Nhung quay vào nhà, lát sau quay lại với chiếc áo dạ của tôi, tôi cầm lấy mặc vào người, người có ấm hơn một chút nhưng cổ vẫn cảm thấy lành lạnh dù tôi cố kéo cao cái cổ áo.

– Uống rượu vào nó vậy đấy, cảm thấy nóng trong người, nhưng thực tế chỉ làm có cảm giác lạnh càng tăng do chênh lệch nhiệt độ giữa trong người và ngoài trời.

Tôi kéo cái áo xiết vào người và có kéo cái cổ áo sát vào cổ. Nhung thấy tôi có vẻ khổ sở, cô xoay người chạy biến lên gác, sau đó lại chạy nhanh xuống, tay cô cầm một cái khăn len xẫm mầu đến trước người tôi quàng hai vòng quanh cổ. Mùi nước hoa nhàn nhạt, có lẫn mùi hương cơ thể xộc vào mũi làm tôi không khỏi hít một hơi sâu, trong lòng chợt cuộn lên từng đợt sóng. Khuôn mặt cô gần sát ngay trước mắt, tôi còn cảm nhận được hơi thở thơm tho của phà vào mặt, khi cô đưa tay giắt cái đầu khăn vào sát cổ tôi, sau đó kéo chặt hai vạt áo khoác của tôi rồi cài lại hàng cúc cho tôi. Mắt tôi như đính chặt lên khuôn mặt đáng yêu với hai gò má đang hồng rực lên, sự xao động trong lòng càng dữ dội, tôi khó khăn nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ. Nhưng rồi một sự ham muốn mãnh liệt lại đẩy lên làm tôi như nghẹn lại trong cổ, nhịn không được tôi cúi xuống hôn lên đôi môi hồng nhuận đang hé ra của Nhung. Cảm giác nhu nhuyền, mềm mại, ấm áp xộc vào óc tôi làm tôi chết trân, đầu như nổ tung, mọi thứ trong người như tung ra từng mảnh lục cục rung lắc. Nhung cũng khựng lại nhìn chằm chằm vào mặt tôi, nhưng không có sự túc giận nào, tôi chỉ thấy có sự ngây ngẩn mơ hồ hiện lên trong mắt cô, hai tay cô vẫn giữ vạt áo tôi bất động.

– Anh … xin lỗi!

Tôi bật ra thảng thốt khi nhận ra sự mạo phạm của mình.

– Anh tự nhiên không khống chế được.

Lúc này cô cũng hồi tỉnh lại, ánh mắt cụp xuống, hai tay rời vạt áo tôi, khuôn mặt đỏ lựng lên, nhưng cô cũng không có phản ứng gì khác chỉ cúi gằm bất động đứng trước mặt tôi hai bàn tay buông thõng, ngón tay hết nắm vào lại xòe ra. Đúng lúc đó, có tiếng ho khẽ của cô Thảo vọng ra, kéo chúng tôi khỏi không khí có chút khó xử này.

– Cháu định xin phép cô chú để cháu về, hôm nay nhà cháu cũng làm cơm tất niên.

Tôi nhanh miệng bật ra một câu, rồi lùi lại hai bước xa khỏi Nhung.

– Ừ, cháu về đi. Liệu uống rượu rồi chạy xe có an toàn không?

– Chắc không sao đâu ạ. Cháu cũng không quá say.

– Nhung đưa tiễn anh Cường về nhé. À cháu chờ một chút, nhà chẳng có gì, cô có ít rau trồng sau vườn đảm bảo sạch, cô đã đóng vào thùng rồi, cháu chịu khó mang về biếu bố mẹ hộ cô.

– Vâng, cháu cám ơn cô.

Cô Thảo quày quả đi vào khu bếp, rồi bưng ra một cái thùng cùng một cuộn dây, sau đó đi thẳng ra xe của tôi, không cho tôi đưa tay ra đỡ cái thùng.

– Anh phải về đây. Cám ơn em vì bữa ăn rất ngon miệng, em nấu ăn rất tuyệt.

Tôi tiếp tục lùi lại hai bước nhìn cô, rồi sau đó mới quay lưng đi ra sân. Cô Thảo đã buộc xong chiếc thùng vào yên sau của chiếc wave, dùng tay lắc thử độ vững trãi của nó, sau đó mới gật đầu hài lòng.

– Cháu cám ơn cô. Chúc cô và gia đình ăn tết thật vui vẻ và đầm ấm. Một năm mới an khang thịnh vượng.

– Cũng cho cô gửi lời chúc Tết đến bố mẹ nhé và chúc cả gia đình cháu một năm mới vạn sự như ý.

– Vâng.

– À này, tí cô quên mất. Chú có dặn cô mời cháu mồng hai Tết đến nhà cô mừng năm mới, sau đó sang nhà ông bà nội của Nhung để chúc Tết ông bà luôn. Cháu có bận gì không?

Tất nhiên tôi không bận gì, chỉ là tôi cũng không quyết định được. Tôi ngước mắt nhìn Nhung lúc này đã đứng sau lưng cô Thảo, như hỏi ý kiến cô, nhưng cô lại lảng tránh ánh mắt của tôi.

– Vâng, mồng hai cháu sẽ đến ạ. Thôi, cháu phải về đây. Cháu chào cô nhé. Anh về Nhung ơi.

Tôi nhanh mồm trả lời rồi đẩy cái xe ra cổng.

– Nhung, con đưa tiễn anh Cường.

Tôi tự nhiên thấy vui vui, cố ý dắt xe chậm một chút. Nhung nghe lời mẹ, cũng đi theo sau tôi, nhưng cô cũng không đi lên ngang tôi mà giữ khoảng cách khoảng hai bước chân.

Ra đến ngoài cổng, tôi cũng không nổ máy xe, mà tiếp tục dắt bộ dọc theo cái ngõ nhà cô ra đến phố, Nhung vẫn lầm lũi đi đằng sau. Tôi dừng chân không dắt tiếp nữa.

– Anh xin lỗi, vì có lẽ có những hành động, lời nói hơi ngoài dự kiến và cũng ngoài dự tính của em. Nếu làm em khó xử, anh sẽ điều chỉnh lại.

Nhìn khuôn mặt cúi gằm, hai môi mím chặt, có chút hoang mang của cô tôi lên tiếng. Cô cũng không dừng bước mà tiến xát đến gần tôi, giọng lí nhí.

– Không, không có gì. Chỉ là em có chút hơi loạn.

– Vậy em vào nhà đi. Mồng hai anh sẽ đến chúc Tết gia đình.

– Vâng, hẹn gặp anh mồng hai.

– Vậy em vào nhà đi.

– Anh cứ đi đi rồi em sẽ vào nhà.

Tôi nhìn cô cười, rồi ngồi lên xe máy, đội cái mũ bảo hiểm vào và kéo kính xuống. Chiếc xe xoẹt một tiếng khởi động sau đó động cơ rồ lên. Tôi vào số, rồi phóng đi, nói vọng lại một câu.

– Hẹn gặp em mồng hai.

Đúng như tôi dự tính, khi tôi về đến nhà lũ nhóc của các cô chú tôi đã đông đủ và reo lên khi tôi phóng vào sân. Dựng chân chống, tôi bấm cái điều khiển để cánh cồng đóng lại, sau đó tháo thùng rau xuống.

– Đứa nào giúp anh bê thùng này vào đưa cho bác Huấn thì anh sẽ lì xì gấp đôi.

Thế là bọn nhóc nhao nhao lên bê thùng, lũ nhóc cũng khôn, mỗi đứa bám một tay cùng nhau bê cái thùng vào nhà. Cởi cái mũ treo vào xe, tôi nổ máy để phóng lên dốc thoải vào gara, sau đó đi theo cửa nghách lên nhà. Lũ nhóc cũng bê xong thùng đồ vào bếp, rồi ùa ra vây quanh tôi chìa tay ra nhao nhao.

– Em cũng bê … Em cũng bê.

– Được rồi, lên phòng anh. Nhanh!

Tôi quay người nhảy hai bậc cầu thang một lên phòng tôi. Phát cho mỗi đứa hai cái phong bao lì xì, một cái có tờ năm trăm, một cái có tờ một trăm, lũ nhóc nhẩy cầng lên ào ra khỏi phòng. Tôi thay bộ quần áo, mặc vào bộ quần áo thể thao, rồi đi xuống phòng khách.

Các chú đang vây quanh bộ bàn gỗ trường kỷ giữa phòng khách, chia hai phe chiến đấu bên bàn cờ. Các cô thì đang tíu tít trong bếp chuẩn bị cỗ, bố mẹ tôi vẫn chưa về.

Nhìn bàn cờ, tôi đẩy một quân, sau đó lại lượn sang bên kia đứng nhìn bàn bên kia reo lên một tiếng, còn bên này lại xì xào bàn luận. Tôi đứng ngó sau lưng các chú nghe tiếng bàn luận, khẽ hắng giọng nhắc các chú.

– Mã sang sông ăn tốt.

Các chú bỗng sôi nỏi hẳn lên, bên kia lại trầm xuống. Tôi cười cười, bỏ các chú lại, đi vào trong bếp lên tiếng chào các cô.

– Mày đi đâu về mà có rau ngon thế?

– Cháu đến nhà bạn cháu chơi, được biếu đấy.

– Bạn trai hay bạn gái? Mọi năm có thấy mày có bao giờ mang rau từ nhà bạn về đâu? Mà mấy đứa bạn mày toàn nhà là ra đến đường nhựa, lấy đâu ruộng trồng rau.

– Ha … ha … các cô đoán đi.

– Nhìn mặt hơn hớn thế kia chắc là bạn gái rồi.

– Không, nếu nó có bạn gái, chị Hồng đã không phải nháo lên dặn dò chị em mình tìm mối cho nó.

Tôi cất tiếng cười “ha ha”, chuồn vội khỏi bếp. Tôi lên phòng chiếu phim trên tầng ba, lũ trẻ đang nằm la liệt xem phim anh hùng siêu nhân từ chiếc máy chiếu. Bọn nó mải mê cũng chẳng ngó tôi luôn, tôi lại quay xuống tầng hai về phòng mình. Bấm cái máy nghe nhạc, rồi trèo lên giường, sau đó thiu thiu ngủ mất.

Khi tôi tỉnh dậy, trời đã sẩm tối, tiếng các chú vẫn oang oang vọng lên từ phòng khách. Nhổm hẳn dậy, tôi đi vào nhà tắm rửa mặt mũi. Bố mẹ tôi đã về, mẹ tôi đang chỉ huy các cô xắp mâm bát xuống cái sàn phòng ăn, chiếc bàn ăn đã được thu gọn lại dẹp dọc mặt bàn để lấy chỗ bày thức ăn. Bố tôi không thấy ở dưới nhà, chắc đang cúng ở trên gác, lũ trẻ cũng tụ tập ở phòng khách đang dán mắt vào cái màn hình tv tiếp tục xem bộ phim, các chú vẫn hăng say cãi nhau om tỏi quanh bàn cờ. Tôi lượn xuống bếp, bốc miếng nem rán giòn tan, miệng hít hà vì nóng.

Cô Hằng đang xào nấu quay người lấy cái đũa đập vào tay tôi, cô đúng là số một, vừa đẹp người vừa đẹp nết, lại nấu ăn cực ngon, mỗi tội là nhiều quy tắc như không được bốc thức ăn trước khi vào mâm, không được gõ bát, không được gắp thẳng thức ăn từ đĩa lên mồm … mỗi lần nhà tôi có liên hoan thế nào cũng có đứa bị roi quật vào tay vì vi phạm quy tắc.

– Ui … đau. Tại cô nấu ăn ngon quá. Với lại cháu lớn rồi, đâu còn nằm trong phạm trù phải ăn roi.

– Lớn … mày cứ lấy vợ rồi hãy nói lớn. Chưa lấy vợ, vẫn bị ăn roi.

– Oài … khó quá. Hay cô xem cô có đứa cháu gái nào, xinh đẹp bằng nửa cô, đảm đang và nấu ăn ngon bằng nửa cô, giới thiệu cho cháu đi, mà không cần giới thiệu, cưới luôn cũng được.

– Ha … ha … mày toàn tính ăn sẵn. Được mấy hôm, mày ăn chán rồi lại đá nó à?

– Sao cô lại đổ oan cho cháu, cháu có bao giờ đá ai đâu, toàn người ta đá cháu chứ. Vậy mới nhờ cô.

Tôi lại tranh thủ cô đang lúi húi lật nem, thò tay bốc một cái, rồi phùng mồm hít hà vì nóng.

– Ờ… há… Cô cũng chẳng hiểu bọn con gái mắt nó để đâu, cháu cô ngời ngời thế này mà toàn bị bọn nó đá. Thanh niên như cháu, giờ đốt được cũng khó tìm.

– Giờ bọn nó đeo kính cận ca lũ, ánh mắt thiện cận, soi đèn ăn thua gì.

– Ngày xưa, tình yêu nó thuần phác, giờ bị bào mòn hết rồi, các tiêu chuẩn đạo lý đã bay đi sạch.

Cô rất hay mang ngày xưa ra để than vãn, tôi biết cô quý tôi nhất nhà. Bố tôi làm anh cả, phải nói là rất mẫu mực, một tay bố tôi lo kinh tế cho tất cả các cô chú. Ông bà nội tôi có bốn người con, hai trai đầu hai gái út. Khi bố mẹ tôi làm ra tiền, tất cả các cô chú đều được bố mẹ tôi chu cấp, chú Minh khi đó mới chỉ làm nhân viên ở BNG lương ba cọc ba đồng, cô Hằng làm ở Viện Khoa học cũng vậy. Mãi sau này, khi chú bắt đầu đi ra nước ngoài làm việc thì kinh tế mới dần khá lên. Rồi lại chính tay mẹ tôi đưa đường mở lối để cô Hằng bắt đầu buồn bán hàng hóa xa xỉ phẩm nhập từ nước ngoài về. Chính vì vậy mà cô Hằng rất thân với mẹ tôi, có lẽ do mẹ tôi cũng là phận làm dâu. Trong hai cô, vợ chồng cô út khá hơn, chú nhà cô cũng có công ty riêng chuyên phân phối nguyên liệu ngành nhựa, còn cô thứ ba thì cả hai vợ chồng đều làm nhà nước. Để các cô khỏi tị nạnh, khi bố tôi mua khu đất này, liền chia làm bốn mảnh xây bốn căn nhà cho mỗi cô chú mỗi người một căn. Tiền cho bọn trẻ con đi học, bố mẹ tôi cũng cáng đáng, để đứa nào cũng được học như đứa nào. Dưới sự điều phối của bố tôi, các cô chú nghe răm rắp, kể cả chú Minh dù ở bên ngoài thế nào, nhưng về nhà đều phải một phép với bố tôi. Bố mẹ hòa thuận, đến thế hệ của chúng tôi cũng rất hòa thuận và tôi nghiễm nhiên lại là anh trưởng vì tôi là con cả của bố tôi, tôi cũng lớn tuổi nhất trong thế hệ thứ ba. Và tôi cũng học giỏi nhất và cũng có tiếng là ngoan, chính vì vậy cô Hằng rất quý tôi, nhiều khi hai đứa nhà cô cũng phải thắc mắc. Ngày trước tôi không du học cũng chính là vì anh cả, bố mẹ tôi muốn tôi học trong nước để tiếp quản công ty, cũng như để làm gương cho bọn nhóc con.

Bọn nhóc ngồi cùng mâm với các cô, còn tôi ngồi cùng bố tôi và các chú, tôi không uống nhiều vì buổi trưa vẫn còn dư âm. Tôi coi như chỉ ăn cơm, khi bọn nhóc con ăn xong, tôi cũng xin phép đứng dậy để mấy ông chú ngồi lại với bố tôi ôn lại một năm vừa qua và cũng bàn định hướng cho năm tiếp theo, đây là cái lệ của nhà chúng tôi.

Uống một chén trà nguôi, tôi quát bọn nhóc tắt tv, rồi lùa bọn nó lên xe đi dạo quanh thành phố một vòng. Hôm nay giao thừa, bọn nó cũng chẳng ngủ sớm, còn các cô tập trung ở nhà tôi để nấu đồ cúng giao thừa. Tám đứa nhóc cả nam lẫn nữ hò reo trong xe, rồi thò đầu ra khỏi cửa sổ trời vẫy tay loạn xạ. Trong đám này lớn nhất là con chú Minh năm nay cũng chỉ mới mười ba tuổi, ba đứa nhà cô ba trong đó hai trai một gái và hai đứa con trai nhà cô út, và hai đứa cháu con em chồng mà cô út đưa về nuôi giúp. Càng đến gần trung tâm, phố càng đông và đường chắn từ xa. Tôi cũng gửi xe hơi xa một chút để tí về lấy cho dễ, dù đi bộ xa một chút. Sau đó đoàn chúng tôi rồng rắn đi ra bờ hồ, tôi đi đầu, sau đó là đứa bé nhất rồi lớn dần lên đến cuối đoàn, đứa sau phải quản đứa trước để tránh bị lạc.

Giờ này bờ hồ vẫn chưa đông lắm vẫn có thể đi vòng quanh được, bọn nhóc được hôm xổ lồng, muốn gì tôi cũng mua. Chúng tôi cứ lòng vòng quanh bờ hồ, tạo thành một hàng khá kỳ dị, rất nhiều người chỉ chỏ và nhìn đội hình của chúng tôi cười. Lũ nhỏ vô tư hân hoan nhìn ngắm ngang dọc, nhưng không tách khỏi đoàn, tay đứa này lắm lấy áo đứa kia tôi thì dắt tay đứa nhỏ nhất. Trên người chúng nó buộc đủ các loại bóng bay, tay thì nắm chặt cái kẹo mút, túi cũng chật căng toàn kẹo. Thằng Hiếu vẫn gương mẫu nhất, rất có dáng anh cả, nó không mua gì cả, tay xách một túi nylon đựng nước. Đoàn chúng tôi đi đến trước đền Ngọc Sơn, tôi yêu cầu bọn nhóc con xếp một hàng ngang, sau đó đi vòng quanh tháp bút, tôi bảo với bọn nó đây là cam kết để sang năm tiếp tục học giỏi. Nếu vẫn duy trì thành tích học tôi sẽ có thường cho từng đứa, nhìn bọn trẻ con mắt nhìn chăm ngọn tháp bút.

Dừng lại một lát, để bọn trẻ con nghỉ một chút cho đỡ mỏi chân, thằng Hiếu đang đưa từng chai nước cho bọn nhóc, tôi nhìn xung quanh, người ngày một đông. Bỗng mắt tôi liếc qua bóng dáng quen thuộc, rồi đóng đinh vào đó. Tôi đứng nhưu trời trồng, miệng há ra đinh cất tiếng mà cổ cứ nghẹn lại, phải mấy lần tôi mới hạ được quyết tâm, dặn thằng Hiếu quản các em không được đi đâu đợi tôi quay lại. Tôi lao vút theo bóng dáng quen thuộc đó.

Đến cách cô mấy bước, tiếng tôi bỗng khẳn đặc lại, nhưng vẫn phát ra tiếng gọi.

– Nguyệt! Nguyệt!

Bóng cô đang mặc chiếc áo khoác dạ đến ngang khuỷu chân bỗng đứng khựng lại như đóng đinh, một lúc sau mới từ từ quay lại, nét mặt thẳng thốt khi nhìn thấy tôi, vẫn khuôn mặt ấy nhưng có chút đầy đặn hơn một chút, nhưng lại có sự chín chắn trưởng thành hơn. Chỉ có ánh mắt vẫn không dám đón ánh mắt của tôi, mà vẫn cố gắng tránh né như ngày nào. Tự nhiên, tôi lại thấy một cảm giác nhẹ nhõm, như có một viên đá đè nặng lên tim bỗng nhiên biến mất. Nét mặt tôi trở lại bình thường, nở một nụ cười thật tươi, tôi hỏi cô.

– Chào em! Năm nay ăn Tết ở trên này à?

– Vâng … năm nay … em ăn Tết ở trên này.

Giọng cô có chút khàn khàn xa lạ đáp lại, dù tôi cũng không biết mọi năm cô có ăn Tết ở đây không, bốn năm rồi tôi chưa gặp lại cô.

– Em dạo này có khỏe không?

– Em vẫn khỏe. Cám ơn anh.

Tự nhiên tôi không còn gì muốn hỏi, ánh mắt nhìn cô bé gái xinh xắn đang mở to đôi mắt đen nháy nhìn tôi.

– Chào cháu bé.

Tôi nở nụ cười thân thiện nhìn bé gái, cô bé mang rất nhiều nét của Huyền.

– Cháu có muốn bóng bay không?

Tôi chỉ vào đám bóng bay xanh đỏ đang bay bồng bềnh phía xa. Cô bé nhìn đám bóng bay, ánh mắt sáng lên, rồi gật đầu lia lịa. Tôi đưa tay ngoắc cậu bé đang ôm chùm bóng bay lại đây, ánh mắt của cô bé đang nhìn không rời chum bóng đang bồng bềnh tiến lại gần.

– Cháu muốn cái nào?

Cô bé mắt nhìn láo liên chùm bóng bay, nhưng lưỡng lự không biết chon quả nào. Tôi liền chỉ cậu bé, lấy mỗi thứ một loại, rồi đưa cả chùm cho cô bé, sau đó trả tiền cho cậu bé, rồi lại đưa cho cậu ta chỗ tiền thừa để mừng tuổi. Cậu bé nhận tiền, đi mấy bước rồi lại quay lại, móc túi ra mấy cái kẹo mút đưa cho tôi. Tôi nhận mấy cái kẹo và xoa đầu đứa bé. Lúc này tôi mới nhận ra điều thiếu thiếu, bèn buột miệng hỏi.

– Chồng em đâu, mà có hai mẹ con đi với nhau?

Khóe môi cô chợt co lại, lông mi khẽ giật, sau đó có chút khó nhọc nói ra.

– Chồng em … hôm nay bận chút việc.

Tôi gật đầu.

– Hôm nay anh cũng đưa mấy đứa em đi chơi, em thấy đám lít nhít đó không?

Tôi giơ tay vẫy lại khi thằng Hiếu cũng giơ tay lên vẫy, rồi tiếp theo cả đám nhóc cùng nhẩy lên hua tay. Đưa tay vào trong túi áo khoác, tôi rút ra một phong bao lì xì.

– Chú mừng tuổi con gái. Chúc con gái sang năm thêm một tuổi mới, ngoan hơn, chăm ăn hơn để mau lớn nhé. À, anh vẫn dùng số điện thoại cũ, nếu cần gì em cứ gọi anh, đừng ngại. Chúc em sang năm mới vạn sự như ý!

Tôi nhét cái bao lì xì đỏ vào túi cô bé cùng mấy cái kẹo mút cậu bé bán bóng vừa đưa. Sau đó quay người chạy nhanh đến chỗ bọn nhóc và lại bắt đầu cả đoàn rồng rắn lên mây. Khi chúng tôi về đến nhà cũng gần mười một giờ đêm, các mâm cúng đã chuẩn xong hết, các cô chú cũng chuẩn bị về nhà. Tôi đưa bọn trẻ con đang cầm từng chùm bóng nhảy nhót vui sướng vào nhà và bàn giao cho các cô chú. Sau đó tôi đến từng cô chúc mừng năm mới, rồi xòe bàn tay ra đòi lì xì. Các cô sẽ càn nhằn một chút rằng tôi lớn rồi mà vẫn đòi lì xì, tôi sẽ dùng nguyên câu của cô Hằng để trả lời.

– Lớn … cháu chưa lấy vợ, chưa gọi là lớn.

Các cô lại cười lớn, rồi đưa tôi cái bao lì xì, kèm câu chúc.

– Chúc sang năm cháu sẽ lớn, các cô cũng sẽ bớt được một khoản lì xì.

– Ha … ha … các cô cứ ước đi, nhiều lì xì thế này cháu chưa vội lớn.

Mẹ tôi đứng bên cạnh, nguýt tôi một cái.

– Mày chưa vội, nhưng mẹ vội. Mày xem, các cô chú bạn bố mẹ, còn đứa nào chưa dựng vợ gả chồng chưa? Có cô chú đã lên chức ông bà rồi đấy.

– Mẹ, mẹ còn trẻ đẹp thế này, dù con có con sớm, nó cũng không dám gọi mẹ là bà đâu.

– Chỉ được cái lẻo mép, sao mày không dùng cái đấy với mấy cô gái ấy. Sang năm mẹ sẽ tự tìm cho mày, mày chỉ việc vác người đến xem thôi. Ưng thì gật đầu, mẹ sẽ lo tất.

Tôi tỏ vẻ uể oải, rồi lủi ra khỏi phòng ăn, để lại tiếng cười như nắc nẻ lại đằng sau. Tôi chạy ra phòng khách bắt tay các chú và cùng chúc mừng năm mới. Một lúc sau nhà tôi cũng yên tĩnh hẳn khi các cô chú bê các mâm cúng tản về các nhà. Tôi vào nhà giúp mẹ bưng cái mâm cũng ra hiên, bày đầy đủ tiền vàng mã, mũ hia sẵn sàng để đến giờ bố tôi sẽ cúng. Sau đó vào nhà, kết nối cái máy tính của tôi vào cái tv to ở phòng khách để kết nối với con bé Ngọc. Nghĩ đến nói chuyện với con bé Ngọc tôi lại đau đầu vì đứa bạn thân của nó, cô bé cũng tên là Ngọc, chỉ khác chữ đệm. Con bé Ngọc nhà tôi là Minh Ngọc, thì bạn nó là Khánh Ngọc. Bọn nó thân nhau từ hồi học cấp ba, sau đó như con chấy căn đôi với con bé Ngọc nhà tôi, một tuần phải ở nhà tôi ba bốn buổi, đến nỗi tôi cảm giác quen thuộc như đối với con bé Ngọc nhà tôi. Chẳng hiểu nó thích tôi khi nào, nhưng nó dám nói với con bé Ngọc nhà tôi, rồi lại nói với cả mẹ tôi. Mẹ tôi cũng thích ra mặt, con bé Ngọc lại càng khỏi nói, nhưng tôi lại chẳng có cảm giác gì, cứ nhìn thấy nó là tôi lại nghĩ con bé Ngọc. Tôi phải giải thích mấy lần mẹ tôi mới thôi không nhắc đến nó nữa.

Tôi đánh mấy câu chúc mừng cho con bé Ngọc qua khung chat rồi định chuồn thì mẹ kéo lại. Bất đắc dĩ tôi phải ngồi lại, để rồi gượng gạo thỉnh thoảng cười một cái, vì ngay bên cạnh con bé Ngọc cũng là con bé Ngọc. Cuối cùng cũng đến giờ cúng giao thừa, thừa dịp bố tôi đứng dậy, tôi cũng đứng dậy theo để mẹ ngồi lại một mình nói chuyện với hai con bé Ngọc.

Đợi bố cúng xong, cũng gần đến giờ giao thừa, tôi lấy chai rượu vang nổ và mấy cái ly cao để chuẩn bị chúc mừng giao thừa. Tiếng nhạc báo hiệu giao thừa vang lên trong tv và sau đó là từng chùm pháo hoa vọt lên khắp thành phố. Tôi cũng hơi xóc cái chai một chút, rồi dùng ngón tay tì vào nút bấc ấn mạnh, một tiếng bốp vang lên rất to, kèm theo một dòng bọt trắng trào ra khỏi miệng chia. Rót vào ba cái lý, cà nhà ba chúng tôi cùng nâng lên đụng keng một cái, sau đó uống hết ly rượu và bắt đầu chúc mừng năm mới. Tôi nhận được hai cái bao lỳ xì của bố mẹ, y như mọi năm, với bố mẹ tôi sẽ luôn không lớn.

Sau khi đã đốt hết vàng mã, mũ hia, tôi cũng lên phòng cất cái bao lì xì vào cái hộp gỗ trong tủ. Cái hộp đã gần đầy. Đây là tiền mừng tuổi tôi giữ lại lâu lắm rồi, từ khi tôi còn học cấp ba, chắc cũng là khoản khá lớn. Đóng nắp lại, tôi để cái thùng gỗ vào chỗ cũ. Sau đó bắt đầu nhắn tin cho lũ bạn thân của tôi và trả lời các tin nhắn. Sau khi nhắn hết, tôi tần ngần một chút rồi cũng gửi một tin nhắn cho Nhung, sau đó lại hồi hộp mong chờ tin nhắn đến.

Chiếc điện thoại rung lên kèm theo âm thanh báo tin nhắn đến, tôi nhanh tay mở khóa màn hình, nhìn tên người gửi tự nhiên tôi lại có chút thất vọng, người gửi tin là Bích mới chia tay mấy tháng trước.