HOA XƯƠNG RỒNG – Seri Truyện Siêu Phẩm ( Đã END )

Chương 17: Bán con?

Tại một quán café cách Công ty Đẹp + không xa, Tố Quyên nhấp một ngụm nước cam nho nhỏ rồi lo lắng nhìn ra phía cửa. Cô giấu không để Mạnh cũng như chồng mình biết cô có mặt ở đây. Người mà Tố Quyên muốn gặp vào lúc này chính là mẹ đẻ của Mạnh, cô Hoa. Vì không có số điện thoại của cô Hoa nên Tố Quyên phải nhờ Thục Trinh. Tố Quyên cũng không quên dặn dò Thục Trinh phải giấu Mạnh chuyện này. Bởi Tố Quyên muốn nói chuyện riêng với cô Hoa với tư cách là 2 người đàn bà, hai người mẹ.

Đúng giờ hẹn, cánh cửa kính đóng kín che bụi và tiếng ồn của quán café tự động mở ra vì có người bước vào. Thục Trinh đi đầu trong bộ váy xuôn rộng hơn thân người một chút để che đi những khiếm khuyết của cơ thể mình, trên chiếc váy là họa tiết những bông hoa rất to. Theo sau Thục Trinh, dáng người nhỏ bé kham khổ, khép nép và lụi cụi vì không quen của cô Hoa, và hình như là chưa bao giờ cô Hoa bước chân vào những nơi như thế này. Cô ngó ngó nghiêng nghiêng nhìn mọi đồ vật bầy biện trong quán, cũng là phán đoán xem người đã nuôi con của mình suốt bao nhiêu năm qua là ai. Chưa gặp nhưng bà cũng biết, đó hẳn phải là một người phụ nữ sang trọng và quý phái.

– “Thục Trinh, cô ở đây”, Tố Quyên đứng dậy gọi tên Thục Trinh vì mình ngồi ở một bàn góc phía trong cùng, sợ Thục Trinh không tìm thấy.

Thục Trinh nhìn cô Tố Quyên rồi quay lại phía sau nói với cô Hoa. Chẳng phải bây giờ khi cô Hoa là mẹ của anh Mạnh thì Thục Trinh mới thân với cô. Từ những ngày đầu tiên vào làm tại công ty Đẹp +, Thục Trinh vẫn thường hay nói chuyện với cô rồi. Lúc đầu thì cô Hoa cũng ngại vì khác nhau ở chức vụ và công việc, nhưng lâu dần thành quen, hai cô cháu vẫn thủ thỉ tâm sự với nhau nhiều chuyện đàn bà. Có rất nhiều bữa trưa mà giờ chẳng ai có thể nhớ được là bao nhiêu bữa nữa, hai cô cháu vẫn ngồi cạnh nhau ăn trưa, mỗi người xúc một hộp cơm:

– Cô Hoa, mẹ nuôi của anh Mạnh ngồi ở đằng kia.

Cô Hoa gật đầu, trên khuôn mặt cô không tỏ vẻ gì khác thường nhưng có ai biết trong lòng cô đang run lắm. Bởi cô không biết sẽ phải nói cái gì với người đàn bà quyền quý cao sang ấy. Cô rón rén từng bước chân theo bóng lưng của Thục Trinh mà đi.

Tố Quyên đã đứng dậy chờ sẵn, khi hai cô cháu Thục Trinh đến gần bàn, Tố Quyên chủ động dịch sang một bên rồi cô cũng chủ động cúi xuống cầm bàn tay gầy gò thô ráp của cô Hoa rồi nói:

– Chị là chị Hoa phải không?

Nhìn khuôn mặt khắc khổ của cô Hoa, ai cũng suy luận có lẽ cô Hoa phải hơn Tố Quyên một hai chục tuổi, nhưng thực ra cô Hoa hơn Tố Quyên có 2 tuổi mà thôi. Người nhà quê già đi nhanh lắm, nắng, gió và lam lũ làm người ta già nhanh hơn. Không như Tố Quyên, sinh ra và lớn lên tại thành thị, chửa biết làm nặng bao giờ lại luôn luôn biết cách chăm sóc sắc đẹp của mình nên trẻ lâu là phải rồi.

Cô Hoa không dám cử động đôi bàn tay của mình, cô chỉ khẽ nhìn xuống bàn tay đen đúa gầy gò ấy, nó được bọc bởi một bàn tay mềm mại và trắng như ngọc, cô sợ mình cử động sẽ làm đôi bàn tay ngọc ấy bị đau:

– Vâng, tôi là Hoa. Chị là Quyên phải không? Tôi nghe Trinh nói chị muốn gặp tôi?

Tố Quyên kéo cô Hoa ngồi xuống một cái ghế rồi kéo sát ghế của mình vào rồi ngồi xuống:

– Vâng, em hôm nay là muốn gặp chị để nói lời cảm ơn đối với chị.

Thục Trinh ngồi cùng bàn nhưng không nói gì, chỉ chăm chú lắng nghe câu chuyện của hai người, một người là người mà không chỉ riêng cô mà đa số phụ nữ Việt Nam coi là thần tượng, quý bà Tố Quyên, một người mà cô hết sức quý mến từ trong tâm khảm của mình, cô lao công Hoa. Hai người đó giờ đều có một điểm chung, là anh Mạnh đều gọi là mẹ.

– Tối hôm qua tôi mới biết chuyện do Mạnh kể lại. Tôi bất ngờ lắm, tôi chẳng bao giờ nghĩ chuyện như vậy lại có thể xảy ra. Thực ra cả đêm qua tôi cũng nghĩ đến chuyện sẽ phải đi gặp chị để nói chuyện một lần, cũng là để nói lời cảm ơn chị. Nhưng …. Nhưng ….. tôi không biết phải gặp chị như thế nào. May quá sáng nay cháu Trinh lại nói chị hẹn gặp tôi ở đây. Tôi …. Tôi ……

Cô Hoa ấp úng nghẹn ngào, sự thật Mạnh là con đẻ của mình, thằng Quang, đứa con mà cô dành cả cuộc đời để lo lắng ấy vậy mà lại là con của một người khác. Đúng là cuộc đời, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Thấy cô Hoa ấp úng, Tố Quyên nói đỡ lời:

– Chị ạ, mọi chuyện xảy ra vợ chồng em cũng là rất bất ngờ. Để em kể lại đầu đuôi câu chuyện cho chị nghe, chuyện tại sao vợ chồng chúng em biết được Mạnh không phải là con đẻ đến bây giờ có lẽ Mạnh cũng chưa biết. Chuyện này phải bắt đầu từ đứa con út của cháu Thục Trinh đây …………. ……………… ……….

Thế là Tố Quyên đầu đuôi kể lại câu chuyện chồng mình phát hiện ra Mạnh không phải là con đẻ, các kết quả xét nghiệm ADN, chuyến hai vợ chồng về Nghệ An, rồi cô cũng nói rõ lý do tại sao lại chậm công bố thông tin cho những người trong cuộc được biết bởi vì sợ Mạnh quá sốc vì bất ngờ.

– “Thì ra chuyện là như vậy!”, cô Hoa gật gật nhẹ đầu, cô đã thực sáng tỏ lý do vì sao mình và Tố Quyên lại có thể nuôi nhầm con của nhau.

– Vâng chị ạ, em nghĩ mọi chuyện đều có cái duyên và cái số của nó. Ơn trời là cả hai đứa con của chúng ta đều lớn khôn. Em rất cảm ơn chị đã vất vả nuôi cháu Quang khôn lớn và học hành đầy đủ được như ngày hôm nay. Em biết, chị đã phải rất vất vả mới lo cho cháu Quang học hành thành đạt.

Trong đầu cô Hoa là hàng loạt những hình ảnh về quãng đời đã qua như những thước phim chạy nhanh, những vất vả, những gian lao mà hai mẹ con cùng nhau phải trải qua vẫn còn nguyên vẹn như chúng mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.

– Người mẹ nào cũng làm như tôi cả thôi. Chị cũng vậy mà, cũng lo cho cháu Mạnh được sung túc, học hành đàng hoàng. Người phải cảm ơn là tôi mới phải chứ. Tối hôm qua, Mạnh đã nhận tôi làm mẹ, thằng bé thật tình cảm. Nó không hề chê tôi nghèo.

Cái này thì Tố Quyên phải tự hào, vì đó là sản phẩm của cô:

– Vâng, Mạnh từ bé đến lớn luôn là một đứa sống tình cảm. Luôn yêu quý tất cả mọi người xung quanh. Hôm qua, lúc Mạnh đi gặp chị thì em cũng được Thục Trinh báo tin. Thực sự là em mừng lắm vì con nó biết suy nghĩ như vậy.

Nhắc lại chuyện hôm qua, lúc Mạnh buồn thảm rời khỏi căn biệt thự mà mình không thể ngăn cản, Tố Quyên lo lắng lắm vì sợ Mạnh xảy ra chuyện gì. Rồi cô nghĩ ngay đến Thục Trinh vì đoán Mạnh sẽ tới chỗ Thục Trinh. Lúc Mạnh tới nhà, rồi lúc Mạnh đi gặp mẹ và về, tất cả đều được Thục Trinh báo cho Tố Quyên biết.

Thấy cô Hoa không nói gì, Tố Quyên nói tiếp:

– Chị Hoa ạ, giờ chị em mình đều có 2 đứa con. Mạnh mặc dù không phải là đứa con do em sinh ra nhưng cũng là do em nuôi lớn, em coi Mạnh không khác gì con đẻ của mình. Và em nghĩ là đối với Quang thì chị cũng như vậy.

Cô Hoa gật đầu, không cần Tố Quyên phải nói thì cô Hoa cũng hiểu biết được chuyện này, thằng Quang không phải là con cô, nhưng đến tận giờ phút này cô vẫn không ngừng suy nghĩ về nó, vẫn quan tâm và lo lắng thậm chí còn hơn cả lúc trước. Nhưng đã hơn 1 tuần nay, cô chưa gặp con lần nào, cô vẫn ở trong nhà trọ đơn sơ của mình, có gọi điện cho Quang thì nó bảo nó đi công tác chưa về.

– Vâng, tôi cũng nghĩ như vậy. Chỉ mong hai anh em chúng nó đoàn kết, yêu thương nhau để những người mẹ như chúng ta không phải lo lắng.

Nghe cô Hoa nhắc đến chuyện này, không ai bảo ai nhưng Tố Quyên và Thục Trinh nhìn lên nhau, có lẽ cả hai người phụ nữ này đều linh cảm thấy việc này rất khó thành hiện thực, sự việc buổi chập tối ngày hôm qua tại căn biệt thự của mình, Tố Quyên đã thấy biểu hiện rất rõ của Quang là không chấp nhận làm anh em với Mạnh. Còn Thục Trinh thì biết qua những lời nói mơ hồ của Mạnh.

Tố Quyên nói:

– Vâng, em cũng hy vọng là anh em chúng nó đùm bọc lấy nhau.

Nói rồi, Tố Quyên mở cái túi LV của mình ra rồi lấy một túi vải vuông vắn đặt lên bàn, trên túi vải có in hình của ngân hàng Vietcombank, Tố Quyên đẩy cái túi sang phía cô Hoa rồi nói thêm:

– Chị Hoa này, em biết hoàn cảnh của chị còn nhiều vất vả khó khăn. Em thì có điều kiện tốt hơn chị một chút. Vợ chồng em biếu chị ít tiền để chị trang trải cuộc sống, không phải làm những công việc nặng nhọc nữa. Chị em mình giờ cũng có tuổi rồi, mọi chuyện nên chuyển sang con cái nó lo. Cũng là tấm lòng của vợ chồng em muốn cảm ơn chị đã vất vả nuôi nấng Quang bấy lâu nay.

Tố Quyên không dám nói số tiền ở trong túi là bao nhiêu, bởi nói ra sợ cô Hoa sẽ không dám nhận. Tố Quyên muốn biếu cô Hoa nhiều hơn chứ không phải chỉ là 1 tỉ trong túi trên bàn, nhưng sợ nhiều quá cô Hoa sẽ nghĩ khác đi vấn đề.

Cô Hoa giật bắn mình vì biết cái túi trước mặt mình là tiền, không biết là bao nhiêu nhưng nhìn cái bọc to tướng thế kia thì chắc chắn không phải là ít. Cả đời cô chắc không bao giờ có được khoản tiền này. Tiền nhiều thật đấy, nhưng trong lòng cô Hoa lại không mảy may suy nghĩ đến nó, cô nói thật nhanh:

– Ơ kìa, sao chị làm thế. Tôi không dám nhận đâu.

Tố Quyên biết những người như cô Hoa, nghèo thật nhưng lòng tự trọng cũng rất cao, không dễ gì mà nhận ngay được, cô nài thêm:

– Chị, chị nhận cho vợ chồng em vui. Cũng không có nhiều nhặn gì đâu, chỉ là tấm lòng của vợ chồng chúng em muốn cảm ơn chị thôi.

Cô Hoa đẩy túi vải trị giá 1 tỉ về phía trước mặt của Tố Quyên rồi nhìn vào khuôn mặt quý phái ấy, lần đầu tiên trong buổi nói chuyện này, cô Hoa mới dám nhìn thẳng như vậy:

– Tấm lòng của vợ chồng chị thì tôi xin nhận. Nhưng còn tiền thì tôi không dám. Quang là con của tôi, tôi là mẹ, tôi làm những điều mà ai cũng làm cho con của mình. Cũng giống như chị, đã nuôi Mạnh vậy. Chúng ta không ai nợ ai, không ai phải cảm ơn ai cả. Số phận đã đưa đẩy tôi nuôi con của chị, chị nuôi con của tôi. Nếu cả đời này không ai biết được sự thật, có lẽ tôi cũng không bao giờ hối hận vì đã chăm lo cho Quang bằng cả cuộc đời tôi.

Tố Quyên cố thêm một lời nữa, là thật tâm mình muốn giúp đỡ cô Hoa, cả cuộc đời Tố Quyên đã giúp đỡ nhiều người, làm từ thiện không biết bao nhiêu mà kể, huống hồ là người đã vất vả nuôi dưỡng con mình thành đạt bấy lâu nay:

– Chị nhận đi mà, nhận cho em vui.

Tố Quyên nói đến đây thì cô Hoa bật khóc, cô bám hay tay vào tay vịn của chiếc ghế như muốn đứng dậy, cô kìm nén nói ra lời ruột gan của mình:

– Không! Tôi không thể nhận tiền của chị được. Tôi nhận hóa bằng tôi bán con hay sao!

Nói đến đây, cô Hoa cũng không đủ sức mà đứng dậy nữa. Cả ba người bên chiếc bàn nhỏ trong quán café im lặng, không ai dám nói thêm bất cứ một lời nào. Nhất là Tố Quyên, cái suy nghĩ của cô xuất phát từ cái thiện lành, điều đó không phải bàn cãi. Nhưng Tố Quyên không thể lường hết được mọi chuyện, hay đúng hơn, Tố Quyên không phải ở trong hoàn cảnh khốn khó giống như cô Hoa, nên cô không thể hiểu được tâm lý của một người mẹ như cô Hoa. Trong cuộc sống, có những điều không thể dùng tiền mà giải quyết, việc này cũng là một trong số những điều như vậy.

– “Vâng, em hiểu rồi, xin chị đừng buồn, cũng đừng trách vợ chồng em”, Tố Quyên cất bọc tiền vào trong túi xách của mình rồi nói.

Cô Hoa lấy gấu tay áo chấm chấm lên khóe mắt của mình rồi gật đầu. Cách Tố Quyên đưa tiền cho cô, lời Tố Quyên nói với cô khi đưa tiền đương nhiên cô Hoa hiểu đây không phải là chuyện mua bán, đây chỉ là tấm lòng mà thôi. Với mình thì số tiền đó là lớn, rất lớn, nhưng đối với một người như Tố Quyên thì chỉ là một số tiền rất nhỏ thôi. Người trong cuộc thì nghĩ vậy, đơn giản thôi, nhưng còn miệng lưỡi thiên hạ, họ có hiểu sự việc này đâu. Nếu cô Hoa nhận tiền thì mọi người sẽ nghĩ cô ra làm sao, đặc biệt là Quang, nếu Quang biết cô nhận số tiền này thì nó sẽ nghĩ cô như thế nào, có thể nó chỉ thẳng mặt cô mà nói: “bà đã bán tôi lấy tiền rồi mà”, điều đó là có thể lắm chứ.

– “Chị đừng giận vì chuyện vừa rồi, em cũng chỉ ……”, Tố Quyên vớt vát khi thấy cô Hoa bật khóc.

Một hồi sau, cô Hoa trấn tĩnh, lấy lại tinh thần mới nói:

– Ý tốt của vợ chồng chị tôi hiểu mà, tôi không có ý trách gì vợ chồng chị. Điều tôi lo lắng nhất lúc này, đấy chính là thằng Quang. Tôi là mẹ nó, nên tôi hiểu tính cách của nó. Nó là đứa có nghị lực, biết ý thức được hoàn cảnh của mình và luôn có ý chí vươn lên. Nó luôn luôn mặc cảm với hoàn cảnh nghèo khó của gia đình và tự tin với những người hơn mình. Nhưng chính điều đấy mới làm tôi lo lắng nhất, giờ đây, khi Quang đã một bước trở thành một con người khác. Tôi lo cháu sẽ không giữ được mình, sẽ làm điều gì đó không đúng với những điều mà tôi đã răn dậy cháu.

Nói đến đây, cô Hoa nhớ lại cái cuộc điện thoại khô khan không tình nghĩa của cô và Quang lúc đêm hôm qua.

Còn Tố Quyên và Thục Trinh cũng có suy nghĩ của riêng mình. Đối với Tố Quyên, sự việc chiều hôm qua, trong tầm hiểu biết của mình, Tố Quyên có thể đoán ra chín mười phần lý do tại sao Quang lại làm như vậy, rồi tương lai Quang sẽ ra làm sao. Nhưng vì mới nhận lại con, cô không nỡ nặng lời với nó.

Tất nhiên, những suy nghĩ của mình, trong lúc này, Tố Quyên không thể nói ra với cô Hoa, cũng như với Thục Trinh được. Mọi thứ chỉ là trong suy đoán, không có căn cứ của mình mà thôi. Cô gật đầu đồng tình với những nhận định của cô Hoa, người đã nuôi lớn Quang và đương nhiên là người hiểu Quang nhất rồi.

———–

Buổi chiều hôm đó, tại phòng làm việc của Tổng Giám đốc công ty Đẹp +, Kiều Huyền, căn phòng chỉ có 2 người là Mạnh và cô. Kiều Huyền vào thẳng vấn đề không úp mở:

– Cô đã biết được hoàn cảnh của cháu qua các phương tiện thông tin đại chúng.

Trên khuôn mặt Mạnh không một chút buồn rầu, cậu nghỉ cả buổi sáng ở nhà Thục Trinh và đến làm việc vào đầu giờ chiều. Sau khi hụt hẫng vì mình thay đổi nguồn cội, Mạnh đã lấy lại tinh thần với suy nghĩ tốt đẹp rằng từ giờ trở đi mình sẽ có hai người mẹ, hai người cha, hai gia đình khác nhau, cái nào cậu cũng trân trọng cả.

– Hì hì hì! Giờ cháu có 2 người mẹ mà. Càng vui ạ.

Kiều Huyền cũng bất ngờ với thái độ của Mạnh khi đối diện với sự thật. Trong suy nghĩ của cô Tổng giám đốc thì việc này sẽ có tác động rất lớn đối với Mạnh, nhưng xem ra cậu ta coi chỉ nhẹ tựa lông lồn, à không, nhẹ tựa lông hồng. Kiều Huyền nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình đối với Mạnh:

– Hôm nay, cô gọi cháu lên đây cũng là vì việc này.

Khi cô Tổng giám đốc nói đến đây rồi ngừng lại, Mạnh có suy nghĩ mông lung, cái điều mà cậu dự đoán trước được ngay khi nghe cuộc điện thoại hẹn gặp của cô Kiều Huyền vào buổi sáng nay. Cậu sẵn sàng đối mặt với nó bởi cậu biết, giờ đây, cậu không còn là thiếu gia nức tiếng thủa nào. Mạnh nhát ngừng nhát nghỉ nói:

– Cô ……… định cho cháu ………… nghỉ việc ……….. phải không ạ? Nếu cô định làm như thế thì cháu cũng không giận gì đâu ạ. Cháu hiểu mà.

Kiều Huyền mỉm cười thật nhẹ, nụ cười bình thản nhất trong con đường kinh doanh không ít gian truân của cô suốt bao nhiêu năm nay:

– Thú thực với cháu, lúc đầu cô nhận cháu vào làm vị trí Giám đốc sáng tạo có không ít phần tác động vì cháu là con của quý bà Tố Quyên, người phụ nữ quyền lực nhất trong ngành thời trang khu vực Đông Nam Á. Cô nhận ra cháu từ trước khi buổi phỏng vấn xin việc của cháu diễn ra. Nhưng ……………. thời gian cháu làm việc tại công ty, tuy không nhiều nhưng cô và các nhân viên ở công ty đã hiểu phần nào ở con người cháu, ai ai cũng quý mến cháu cả. Nhất là Giám đốc Truyền thông. Cháu làm việc bằng chính sức lao động của mình chứ không phải vì một lý do nào khác. Chính vì vậy, hôm nay cô gọi cháu lên để nói rõ cho cháu hiểu. Cô và công ty Đẹp + chính thức mời cháu cộng tác làm việc với một tư cách hết sức bình thường, rằng Công ty Đẹp + là một công ty về thời trang đồ lót, muốn cộng tác với cháu, Trần Quốc Mạnh, đơn giản thế thôi, không vì một lý do nào khác. Không biết ý cháu thế nào?

Mạnh thở phào, cái lo lắng bị đuổi việc chợt tiêu tan đâu mất:

– Phù! Vậy mà cô làm cháu lo quá, cháu tưởng là mình bị đuổi việc rồi chứ.

Kiều Huyền xua tay cười xòa:

– Vớ vẩn nào! Thế bộ sưu tập mùa đông cháu làm đến đâu rồi.

– Dạ cháu làm được một nửa rồi, khoảng 1 tuần nữa cháu sẽ hoàn thành về mặt ý tưởng và trình bày trước Ban giám đốc.

– Cháu có thể nói sơ qua cho cô nghe về ý tưởng này được không?

– Dạ được ạ. Ý tưởng của cháu về bộ sưu tập mùa đông là …….. là …. Là ….. là ….. cô thấy như vậy có được không?

Kiều Huyền nghe xong thì gật gù tán đồng, nhưng hai trán hơi nhăn lại đưa ra phán đoán:

– Nghe có vẻ được đấy. Nhưng cô còn thắc mắc một điều, không biết có đúng không? Ý tưởng này của cháu có phải là ……….. muốn nói với Thục Trinh một điều gì đó không?

Mạnh suýt chút nữa thì vồ lấy môi cô Huyền, để cô không tiết lộ bí mật:

– Suỵt, cháu mong cô đừng để Thục Trinh biết việc này. Cô phải giữ kín cho cháu.

Kiều Huyền gật đầu:

– Biết rồi, biết rồi! Thục Trinh là một cô gái tốt, cô rất quý. Cô mong cháu đừng bao giờ làm tổn thương nó. Người như nó, sẽ khó để yêu, nhưng đã yêu rồi sẽ rất dễ gục ngã nếu như thất bại.

– Hì hì hì! Cháu hiểu rồi ạ!

———-

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, vậy là một tháng nữa đã trôi qua. Chập tối hôm đó, Tố Quyên ở nhà một mình. Căn nhà rộng lớn là vậy nhưng giờ sao trống ngoắc trống ngơ. Mạnh thì ở nhà Thục Trinh, từ lúc biết sự thật đến nay Mạnh chưa bao giờ trở lại căn biệt thự này. Tố Quyên cũng không biết lý do tại sao, cô gặp Mạnh nhiều nhưng ở nơi khác không phải căn nhà này, có hỏi lý do tại sao con không trở về thì Mạnh ấp úng không nói rõ lý do. Tố Quyên cũng bán tín bán nghi rằng trong chuyện này đứa con trai của cô tên Quang có tác động nào đó nhưng có hỏi thế nào thì Mạnh cũng không có nói. Chỉ nói đơn giản rằng Mạnh muốn có thời gian bên mẹ đẻ nhiều hơn. Linh tính của một người mẹ báo cho Tố Quyên biết sự việc không đơn giản như vậy.

Còn ông Đạt, sau một trận cãi nhau rất lớn của hai vợ chồng hôm xảy ra sự việc kia, thì ông Đạt đã chuyển sang ở một căn biệt thự khác ở khu Mỹ Đình, đó là căn nhà của hai vợ chồng mua từ rất lâu nhưng không có người ở. Chuyện mâu thuẫn cũng xuất phát từ chuyện bà Tố Quyên muốn Mạnh về nhà sống như trước đây, nếu Quang có về sống cùng thì bố trí căn phòng khác. Còn ông Đạt thì không muốn chuyện đó xảy ra, không biết có phải ông bị tác động của Quang mới nên nỗi này không.

Theo thông tin mà bà Tố Quyên nhận được thời gian gần đây, ông Đạt đã sống chung với Quang trong căn biệt thự đó. Một điều mà bà Tố Quyên vô cùng bất ngờ là ông Đạt đã để Quang làm Tổng giám đốc Trần Gia, một điều mà theo lẽ kinh doanh là không nên, bởi Quang có là con đẻ cũng chưa đủ tuổi và kinh nghiệm để điều hành một tập đoàn lớn như Trần Gia, có rất nhiều rủi ro tiềm ẩn khi giao tập đoàn cho một người non kinh nghiệm như Quang. Nhưng bà không thể tác động bởi từ trước đến nay, hai vợ chồng điều hành công ty riêng của mình, ít liên quan tới nhau.

Trên thực tế, hai vợ chồng bà gần như đang sống cuộc sống ly thân. Nhưng chữ tình và chữ nghĩa vẫn còn nguyên vẹn trong lòng Tố Quyên, bà vẫn rất quan tâm tới cuộc sống của chồng nhưng vì lòng tự ái mà không dám trực tiếp hỏi chuyện ông. Theo tin mật báo của người thân cận bên cạnh ông Đạt chuyển tới, là ông Đạt đã không tới công ty làm việc khoảng 10 ngày nay rồi.

Tố Quyên đứng ngồi không yên trên bàn trà sang trọng giữa phòng khách. Bỗng bà giật mình vì một người bước vào không một tiếng động:

– Quang!!!!!!!

Là Quang xuất hiện ở cửa ra vào căn biệt thự. Từ khi ông Đạt không ở đây, Quang cũng chưa một lần nào xuất hiện:

– Mẹ! Sao mẹ lại ngạc nhiên khi con về nhà?

Quang thủng thỉnh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với mẹ.

Tố Quyên có cảm giác gì đó sợ sệt khi đối diện với chính con đẻ của mình, cô không thể hiểu nổi bản thân mình nữa:

– Mẹ không ngạc nhiên, chỉ bất ngờ là con về. Nếu mẹ nhớ không nhầm thì cũng gần 1 tháng nay rồi con không về nhà thăm mẹ.

– Thì mẹ biết rồi đấy, con ở với bố. Bố ở một mình nếu con không chăm thì ai chăm cho bố đây.

Tố Quyên không muốn đôi co thêm với Quang một chút nào, cô không có cảm hứng khi nói chuyện với con. Trong con mắt nhìn đời của mình, Tố Quyên không tìm thấy ở Quang bất cứ sự tin tưởng nào. Nếu không phải là có mối quan hệ mẹ – con, có lẽ Tố Quyên sẽ chẳng bao giờ giao tiếp với một người có ánh mắt tự tin thái quá như Quang:

– Thế giờ con về đây làm gì?

– Mẹ sao vậy, con là con đẻ của mẹ, không lẽ mẹ không có một chút tình cảm nào với con sao? Hay là trong mắt mẹ, chỉ có thằng Mạnh mới là con mẹ.

– Đứa nào cũng là con hết.

Quang tinh khôn chuyển chủ đề, hắn về đây hôm nay không phải là muốn cãi nhau với mẹ hắn, mà là vì mục đích khác:

– Hôm nay con về đây là để hỏi thăm sức khỏe của mẹ. Mẹ không thể mời con một cốc nước hay sao?

Tố Quyên đi về phòng bếp, rót hai cốc nước cam đã vắt sẵn ở trong tủ lạnh vào hai cái cốc, cô thực lòng cũng muốn uống một cốc nước cam để cơ thể nhẹ nhàng hơn, cũng là muốn làm dịu bớt trạng thái căng thẳng mà mình đang gặp phải.

Đặt một cốc nước cam trước mặt mình, một cốc nước trước mặt Quang, Tố Quyên nói:

– Con uống đi.

Quang nhấp một ngụm nước cam rồi hình như chợt nhớ ra chuyện gì:

– À mẹ, con về đây cũng là tiện lấy cho bố cái kính lão. Bố nói là để ở trong ngăn kéo tủ tapluy đầu giường. Bố muốn đọc sách mà không có kính. Con bảo để con đi làm cái mới nhưng bố bảo là muốn dùng cái kính cũ, cái đó hợp với số đo mắt của bố. Mẹ lấy hộ con được không?

– Ừ, để mẹ lên lấy.

Tố Quyên đứng dậy đi lên phòng lấy kính lão cho chồng. Cái kính này theo trí nhớ của Tố Quyên thì đúng là để ở ngăn kéo tủ tapluy đầu giường ngủ của hai vợ chồng.

——–

Nửa giờ sau kể từ lúc Quang bước vào trong căn biệt thự gặp mẹ, Quang lái chiếc xe Range Rover, chiếc xe ngày xưa là của Mạnh, ra khỏi cổng rồi đi một đoạn khoảng 500 mét rồi dừng lại. Bước ra khỏi xe, hắn đảo mắt xung quanh rồi bấm điện thoại gọi đi đâu đó. Một lúc sau có một hai chiếc xe gắn máy đỗ lại cạnh xe của hắn, tất cả có 4 người thanh niên lạ mặt. Quang đưa chìa khóa bấm cổng nhà biệt thự cho một người thanh niên rồi nói:

– 30 phút sau chúng mày hãy vào nhà, nhớ là làm thật nhiệt tình theo những gì tao đã dặn. Thuốc có tác dụng đến tận sáng hôm sau cơ. Đừng quên quay phim. Xong việc thì đi ra chỗ hẹn. Tao đưa nốt tiền.

Nói xong Quang đưa thêm cho người thanh niên đó một bọc tiền khá lớn.

– Vâng, anh yên tâm, bọn này sẽ làm theo đúng những gì anh dặn.

Tên thanh niên đó nhìn về phía 3 người cùng đi rồi hất hàm:

– Chúng mày, đi thôi.

Khi hai chiếc xe máy vọt đi, Quang còn nghe văng vẳng tiếng một thằng ngồi đằng sau:

– Đại ca, vụ này ngon à nha, vừa được chơi gái lại vừa có tiền. Đại ca kiếm mối này ở đâu vậy.

Khi đám thanh niên đi khuất, Quang ngửa mặt lên trời rồi cười to, ánh mắt hắn đục ngầu như một thằng điên:

– Ha ha ha !!!!! Ông bà đừng trách tôi. Lỗi là tại ông bà đã bỏ tôi khổ sở 25 năm năm trời. Giờ tôi phải lấy lại những gì mà tôi đáng được nhận. Tất cả! Tất cả phải là của tôi. Ha ha ha ha !!!!!!!!!!

— Hết chương 17 —​