HOA XƯƠNG RỒNG – Seri Truyện Siêu Phẩm ( Đã END )

Chương 11: Đỗ Văn Quang

Đêm hôm qua, sau khi bem nhau một trận tơi bời hoa lá thì bà Tố Quyên quyết định ngủ luôn ở phòng của mình mà không sang phòng của Mạnh như mọi hôm nữa. Điều đó cũng có nghĩa là màn kịch chữa bệnh cho con cũng từ đây mà chấm dứt. Không phải bà không muốn mọi chuyện đi xa hơn nữa, cũng chẳng phải ông Đạt có ý muốn dừng lại, họ đều bị cuốn vào trò chơi do chính mình tạo nên bởi nhân vật chính trong trò chơi lại chính là những người tạo nên nó. Nhưng bà Tố Quyên vẫn còn lý trí của riêng mình, trong mọi hoàn cảnh, bà vẫn luôn ý thức được mình là mẹ của Mạnh. Một chút mong manh đó đã giữ hai mẹ con ở bên bờ này của chữ loạn luân.

Đấy là bà Tố Quyên tự ngụy biện cho mình như vậy thôi. Chứ thực ra hai chữ Loạn Luân vô cùng vô tận lắm, không thể cắt nghĩa một cách chính xác được. Hay nói đúng hơn, không có cái gọi là ranh giới, cũng chẳng có cái lằn ranh nào cụ thể để phân biệt. Chắc chắn không thể gọi cái hành động buồi con xiên vào sâu trong lồn mẹ xảy ra thì mới được tính là loạn luân. Thế những hành động mẹ sờ buồi con, con móc bướm mẹ đến cực khoái, rồi con còn ghé môi vào hôn không sót một centimet nào vào lồn mẹ, chưa hết đâu, đứa con trai dùng đầu buồi địt phầm phập vào đầu lồn mẹ thì có được tính là loạn luân không?

Nhưng thôi, không so đo tính toán chuyện đấy làm gì? Định nghĩa về loạn luân cũng là do con người nghĩ ra và định danh nó. Vậy nên Tố Quyên nghĩ thế nào là loạn luân thì nó thành thế thôi. Bảo nó là loạn luân thì nó là là loạn luân, bảo chưa loạn luân thì là chưa.

Mạnh tối hôm qua từ nhà Thục Trinh về, phải ngủ một mình vì không thấy mẹ sang ngủ như mọi khi, chắc là cậu tiếc lắm đây. Cậu nghĩ lại, đêm hôm trước mình đã bạo dạn làm điều trái ý mẹ là lựa lúc mẹ ngủ thì mò mẫm lột quần silít và tốc váy mẹ lên để bú liếm và địt ngoài lồn. Không lẽ mẹ giận vì mình vì đã làm những điều đó nên mẹ không còn sang ngủ với mình nữa hay sao? Đêm thứ nhất, đêm thứ 2, đêm thứ ba Mạnh có thể nghĩ rằng mẹ vì ngủ mơ, vì nhớ bố nứng lồn nên mới có những hành động tế nhị với mình như thế. Nhưng sự việc cứ lặp đi lặp lại hết đêm này qua đêm khác, qua mấy tháng trời như vậy, Mạnh không thể nghĩ là mẹ đang ngủ mơ được. Cậu khẳng định chắc chắn là mẹ vẫn thức.

Và cái đêm qua cũng vậy, cậu biết mẹ đã thức kể từ lúc cậu ghé môi vào bướm. Những tiếng rên rỉ tưởng chừng như vô thức của mẹ nhưng có chủ đích, rồi hai chân mẹ co vào xòe ra, duỗi lên đuội xuống. Rồi mẹ âm đạo mẹ co bóp mỗi lần cậu liếm, cậu móc, cậu chọc. Tất cả những cái đó đủ để Mạnh biết mẹ đang thức và tận hưởng những khoái cảm mà cậu mang lại. Cũng chính vì biết mẹ thức nên Mạnh càng không dám chọc hẳn buồi vào trong âm đạo mặc dù rất muốn như vậy. Bởi cậu biết tính mẹ, cái điều mẹ vẫn úp mở nói về giới hạn ấy là gì. Cậu không dám vượt qua khi không có sự cho phép của mẹ. Nhưng nghĩ lại, đó có khi lại là điều dở, bởi chuyện cậu tuột quần mẹ ra bú liếm đã là vượt quá sự cho phép rồi, mà đã quá thế nào cũng là quá. Chi bằng lúc đó mạnh dạn hơn mà sọc vào lồn thì hôm nay không phải tiếc nuối như thế này. Có lẽ, từ giờ trở đi, mẹ sẽ không bao giờ sang đây ngủ nữa. Mạnh trằn trọc mãi không ngủ được, cậu tự hỏi lòng mình, không lẽ mình đã quen hơi mẹ rồi sao?

Trở lại với buổi sáng ngày hôm nay với ông Đạt. Khi đã ngồi ở hàng ghế sau chiếc Land Cruiser V8 do tài xế riêng lái trên đường tới công ty ông mới mở điện thoại ra, tối hôm qua địt vợ xong là ngủ một lèo tới tận sáng không chạm vào nó. Ông chăm chú đọc tin nhắn của ông bạn giám đốc bệnh viện Vinmec rồi ra lệnh cho lái xe:

– Cho tôi đến thẳng bệnh viện Vinmec!

Người lái xe đáp lời:

– Vâng, thưa chủ tịch.

——-

Giám đốc bệnh viện Vinmec là một người bạn rất thân của ông Đạt, hai người chơi với nhau cũng được mấy chục năm rồi, tên là Chức, chúng ta gọi là bác sĩ Chức cho đúng chức danh về mặt chuyên môn.

Tại phòng làm việc của giám đốc bệnh viện.

Bác sĩ Chức mái tóc hoa râm, bằng tuổi với ông Đạt, khuôn mặt vô cùng lo lắng và buồn rầu vừa pha ấm trà mới mời bạn vừa nói:

– Có chuyện rất hệ trọng liên quan đến cháu Mạnh nên tôi phải gọi anh đến đây sớm thế này.

Ông Đạt thực sự không hiểu chuyện gì mà ông bạn mình lại dùng cái từ “nghiêm trọng”, từ lúc ở trên oto đọc tin nhắn, ông cũng nghĩ mãi mà không ra, sáng nay trước khi rời khỏi nhà cả nhà 3 người vẫn ăn sáng cùng nhau. Trông thằng Mạnh không thể nói là nó vấn đề gì được:

– Sáng nay tôi mới đọc được tin nhắn của anh. Chứ nếu hôm qua đọc được tôi đã qua chỗ anh luôn rồi. Việc hệ trọng mà anh nói liên quan đến cháu Mạnh. Không lẽ thằng Mạnh nhà tôi bị bệnh gì hay sao? Thời gian gần đây hình như cháu cũng hay qua viện để chữa bệnh cho một đứa bé.

Bác sĩ Chức rót trà ra cốc rồi đẩy về phía ông Đạt:

– Vâng, cháu bảo với tôi đấy là con nuôi của cháu. Đứa bé bị ung thư nhưng đã ổn định rồi. Đang trong giai đoạn điều trị phục hồi và ngăn chặn sự phát triển trờ lại của tế bào ung thư. Nhưng tôi mời anh đến đây không phải là về việc đó, cũng không phải cháu Mạnh có bệnh tật gì.

– “Vậy thì là chuyện gì?”, ông Đạt có một cái thở phào, điều ông lo lắng nhất đã không xảy ra. Giờ thì còn có chuyện gì được cơ chứ, đấy là ông Đạt nghĩ thế.

Mắt bác sĩ Chức thật chăm chú, trên trán hằn nhiều nếp nhăn vì bác sĩ chưa biết phải bắt đầu từ đâu:

– Hôm qua, bệnh viên có lấy máu của Mạnh để truyền cho cháu bé. Tôi đọc kết quả xét nghiệm nhóm máu của Mạnh thì …………….

– “Thì sao?”, ông Đạt sốt ruột hỏi dồn.

– Nhưng anh phải thật bình tĩnh thì tôi mới nói được.

– Tôi vẫn đang bình tĩnh đây, có gì anh cứ nói.

Trầm ngâm một lúc, cuối cùng bác sĩ Chức mới nói một câu mà ông Đạt nghe như sét đánh ngang tai mình:

– Thì ……….. tôi nghi ngờ ………………. Mạnh không phải là con của anh.

– “Choang!”, ông Đạt đứng phắt dậy làm cái chén uống trà rơi vỡ tan xuống nền gạch đá hoa. “Hả, anh bảo sao cơ? Thằng Mạnh không phải là con tôi????”.

Bác sĩ Chức không nói ra miệng nữa nhưng ông gật đầu thật mạnh để xác nhận điều ông Đạt vừa mới hỏi.

Vẫn cứ đứng như trời trồng nhìn người bạn trong chiếc áo blouse trắng, ông Đạt lắp bắp:

– Sao sao sao …. có có ….. chuyện …. đó được……. Anh có nhầm lẫn gì không đấy? Thằng Mạnh không là con tôi thì là con ai?

– Anh bình tĩnh ngồi xuống nghe tôi nói.

Ông Đạt ngồi xuống ghế salong mà hai đầu gối ông bủn rủn, tim đập loạn xạ trong lồng ngực:

– Anh nói đi.

Bác sĩ Chức chậm rãi nói một cách rành rọt:

– Kết quả xét nghiệm, nhóm máu của cháu Mạnh là AB. Còn nhóm máu của anh và Quyên đều là O. Về mặt di truyền học thì điều đó là không thể.

Hồ sơ sức khỏe của ông bà Đạt đương nhiên bác sĩ Chức biết từ rất lâu, chính vì thế bác sĩ Chức đã biết được nhóm máu của ông Đạt và Tố Quên từ trước, hôm qua đối chiếu với nhóm máu của Mạnh bác sĩ Chức mới nghi ngờ chuyện này.

– Không thể như thế được. Chuyện này là không thể xảy ra. Tôi …. Tôi ….. Anh biết gia đình tôi rồi đấy. Không thể như thế được.

Đến giờ này, ông Đạt vẫn không tin những kết luận của bác sĩ Chức, đó là chuyện ông không bao giờ nghĩ tới. Ông cũng chưa bao giờ nghi ngờ sự chung thủy của vợ cả. Ông còn nhớ rất rõ, đêm tân hôn mặc dù ông không phá trinh bà Tố Quyên nhưng trước đó, hồi hai đứa còn yêu nhau chính ông, chính ông là người phá trinh bà Tố Quyên cơ mà. Vệt máu đó loang lổ bằng bàn tay ở ga giường đến giờ ông vẫn còn nhớ như in.

Bác sĩ Chức nói tiếp:

– Tôi mới chỉ nói là nghi ngờ thôi, bởi trong thực tế vẫn có những dị thường về mặt di truyền, tỉ lệ 1 phần triệu, nhưng không phải là không có. Để chắc chắn khẳng định Mạnh có phải là con của anh không thì chỉ có cách xét nghiệm ADN.

– “Xét nghiệm ADN?”, ông Đạt hỏi.

– Phải. Xét nghiệm ADN. Sẽ cho ra kết quả chính xác ở mức tuyệt đối. Việc này có làm hay không là ở anh quyết định.

Ông Đạt trầm ngâm chìm vào suy nghĩ đăm chiêu. Sống đến nay đã hơn năm mươi năm trong cuộc đời, có lẽ ông chưa bao giờ phải suy nghĩ nhiều như thế này. Biết bao nhiêu giả thuyết xảy ra giữa có nên xác định hay là không nên. Theo như lời bác sĩ nói, thì khả năng cực cao thằng Mạnh không phải là con của mình. Vậy thì nó là con của một ai đó với vợ, có thể trong thời gian hai người yêu nhau bà Tố Quyên đã trót dại với một ai đó đến có thai nhưng vẫn cưới ông làm chồng. Thằng Mạnh là do vợ ông đẻ ra, điều đó không phải bàn cãi gì nữa rồi. Bây giờ mà bung bét chuyện này ra thì gia đình ông sẽ tan nát hết. Bao nhiêu năm nay vợ chồng ông mặn nồng như vậy, mà bà Tố Quyên lại giấu ông chuyện động trời này sao? Hàng loạt khả năng, hàng loạt nghi vấn cứ quẩn quanh trong đầu ông Đạt.

Bác sĩ Chức cũng biết ý không nói gì để mặc ông Đạt trầm tư và tự đưa ra quyết định. Cá nhân ông biết, chuyện này cực kỳ hệ trọng, có can hệ đến gia đình, dòng tộc, danh dự cá nhân, uy tín thương trường. Vậy nên cần phải suy nghĩ cho thật kỹ trước khi quyết định một việc gì đó.

Sau khoảng 15 phút, ông Đạt mới đưa ra kết luận:

– Tôi đồng ý xét nghiệm ADN.

Ông quyết định như vậy là có lý của ông, cái ông cần lúc này là phải xác định chính xác thằng Mạnh có phải con của ông không đã. Còn sau này, dù kết quả có như thế nào thì ông chưa thể ra quyết định ngay được, còn phải suy nghĩ thêm nữa. Ông nói thêm:

– Giờ phải làm như thế nào?

– Tôi vẫn còn lưu mẫu máu của cháu Mạnh từ hôm qua. Giờ anh cho tôi 3 sợi tóc là được. Nhanh nhất là đến tối nay tôi sẽ có kết quả cho anh.

Ông Đạt dứt một lọn tóc của mình ra, có sợi bạc, có sợi đen nhưng chắc chắn là nhiều hơn ba sợi. Trong giờ phút này, bảo ông vặt đúng 3 sợi thì khác nào đánh đố, ông nhổ bừa một dúm tóc có đến mấy chục sợi.

Bác sĩ Chức cầm nhúm tóc của ông Đạt rồi đựng vào một túi nilong y tế một cách hết sức cẩn thận. Sau đó cầm túi ni long đó đi về phía bàn làm việc của mình cất vào trong ngăn kéo. Khi ông trở ra thì ông Đạt nói giọng rất nghiêm trọng:

– Chuyện này đã ai biết chưa?

Việc này bác sĩ Chức cũng đã lường trước từ ngày hôm qua và đã có sắp xếp rồi:

– Có một cậu nhân viên mới ở phòng xét nghiệm biết kết quả, nhưng cậu ta không nắm được hồ sơ sức khỏe của anh và Quyên. Vì vậy tôi cho là chuyện này đến nay vẫn chưa ai biết. Để đề phòng bất trắc xảy ra, sáng nay tôi đã chuyển cậu nhân viên đó sang bộ phận khác. Tôi cũng thu hồi và cất giữ kết quả xét nghiệm máu của cháu Mạnh và hồ sơ sức khỏe của anh và Quyên rồi.

– Anh là chỗ thân tình với tôi. Chuyện này anh giúp tôi tuyệt đối không được nói ra cho bất kỳ ai biết, kể cả vợ tôi.

– “Tôi biết rồi, anh yên tâm!”, bác sĩ Chức gật đồng chắc nịch.

Ông Đạt trong lòng hoang mang vô tận rời khỏi phòng làm việc của giám đốc bệnh viện để đến cơ quan. Ngồi trên xe oto, ông không tránh khỏi ý nghĩ tiêu cực: “Không lẽ, truyền thuyết về những người tên Đạt là có thật?”

———–

Cả ngày ở cơ quan, ông Đạt tất nhiên chẳng làm được việc gì ra hồn, cứ giam mình trong phòng làm việc mà nghĩ ngợi lung tung. Không nghĩ làm sao được cơ chứ, trước mắt ông là hoàn cảnh vô cùng cay nghiệt. Nên nhớ rằng, ông là con trai duy nhất của dòng họ Trần danh giá, bao nhiêu năm nay vẫn cứ nghĩ mình có đứa con nối dõi tông đường, kế thừa sự nghiệp của ông và gia tộc. Ấy vậy mà, đùng một phát lại trở thành người không con không cái. Nếu sự thực điều ấy xảy ra, ông có nên tiếp tục sinh thêm con không? Sinh con với ai? Với vợ Tố Quyên? Hay với người nào khác đây?

Khi người ta bị dồn vào cái hoàn cảnh oái ăm thì hay nghĩ ngợi lung tung như thế. Rồi nữa, liệu ông có sẵn sàng tha thứ cho vợ nếu như thằng Mạnh thực sự không phải là con của ông không. Cái ông khó chấp nhận nhất không phải là chuyện bà Tố Quyên đã trót lỡ dại với ai đó, chuyện đó lớn nhưng không phải là không tha thứ được, bao nhiêu năm sống bên nhau đầu ấp má kề, rồi chuyện vừa rồi chữa bệnh cho Mạnh nữa, ông biết ông có thể tha thứ được. Nhưng cái làm ông đau đớn nhất đấy chính là bị lừa dối, bị cắm sừng mà mình không biết. Là đàn ông, điều đó mới thực sự đớn đau. Ông chưa chắc mình đã có thể vượt qua được.

Bữa tối hôm nay chỉ có hai vợ ông, Mạnh lại viện cớ gì đó sang nhà Thục Trinh ăn cơm, ông Đạt lặng thinh không nói một lời nào bởi mọi suy nghĩ của ông đang để ở chỗ ông bác sĩ Chức. Bà Tố Quyên thấy làm lạ lắm bởi những giây phút chỉ có hai vợ chồng thế này, hai ông bà thường tình cảm âu yếm lắm, có gặng hỏi, có bắt chuyện thế nào đi chăng nữa ông cũng chỉ ậm ừ cho qua.

Trên phòng ngủ của hai vợ chồng, bà Tố Quyên quấn một chiếc khăn từ vú dài xuống nửa mông bước ra khỏi phòng tắm. Bà nhìn ông Đạt ngồi khá nghiêm túc bên chiếc bàn nhỏ, mắt chăm chăm nhìn vào cái điện thoại ở trên mặt bàn. Bà lại gần ngồi xuống cái ghế đối diện, âm trầm hỏi:

– Anh có chuyện gì phải không? Từ tối đến giờ em thấy anh khác quá, chưa bao giờ em thấy anh như vậy cả. Hay anh giận em chuyện gì?

Ông Đạt thoáng giật mình vì lời hỏi thăm của vợ. Thực sự thì ông cũng muốn mình bình thường như mọi ngày, nhưng không thể kiềm nén được suy nghĩ, không thể giả tạo làm ra cái bộ mặt vui vẻ với những điều mình đang suy nghĩ trong lòng:

– Không, không có chuyện gì đâu. Chỉ là mấy chuyện vớ vẩn trên cơ quan.

Tố Quyên tháo chiếc khăn tắm để lau nốt những giọt nước còn đọng lại trên cổ, ánh điện sáng trưng để ông Đạt nhìn thấy rõ toàn bộ cơ thể trần truồng ngọc ngà trắng mượt của vợ, vừa lau bà Tố Quyên vừa nói, giọng hòa ái:

– Em làm vợ anh đến nay đã được hơn 25 năm, em hiểu anh hơn ai hết trên đời này. Đừng giấu em. Có phải anh đang suy nghĩ về chuyện của thằng Mạnh không?

Lại thêm một cái thót người nữa khi vợ nhắc về Mạnh, nhưng ý của bà Tố Quyên là chuyện xảy ra giữa bà và Mạnh, chứ không phải là những chuyện liên quan đến nòi giống như ông đang nghĩ:

– Đúng là chuyện liên quan đến thằng Mạnh, nhưng không phải chuyện đó.

Ông Đạt nói xong câu đấy thì nuốt một ngụm nước bọt thật lớn để lấy bình tĩnh, trước khi có kết quả chính xác, ông cần xác định một chuyện đối với vợ, ông nói tiếp:

– Quyên! Em có giấu anh chuyện gì không?

Nói là không giấu cái gì thì hơi quá đáng, bởi những chuyện xảy ra trong đêm giữa hai mẹ con mô tả lại bằng lời nói thì cũng không hết được, thể nào chả xót một chi tiết nào đó. Lấy ví dụ như cái đêm cuối cùng, cái đêm mà Mạnh bạo gan dám liếm lồn mẹ ấy, Tố Quyên có kể lại hết, nhưng bà còn quên một chi tiết cuối cùng, đó là lúc mọi việc đã xong xuôi, khi Tố Quyên quấn chăn nằm ngủ thì nhẹ nhè thò tay xuống bướm, dồn tinh trùng ở ngoài mặt lồn rồi nhét cả vào bên trong lỗ bướm:

– Chuyện với con có thế nào, em đã kể lại cho anh nghe cả, không giấu một điều gì. Chẳng lẽ anh lại nghi ngờ em sao?

Hai vợ chồng đang lệch pha nhau về câu chuyện, cơ bản là vì ông Đạt không nói thẳng ra chuyện mà ông đang suy nghĩ. Ông cáu lên bằng cái giọng hơi gắt:

– Anh đã nói rồi, không phải vì chuyện đó. Là chuyện khác.

Thấy chồng cáu với mình một cách hết sức vô lý, Tố Quyên quấn lại khăn lên người, bà cũng chẳng còn tâm trạng nào mà khoe thân với chồng cả:

– Sao anh lại cáu lên với em. Chuyện khác là chuyện gì, anh cứ úp úp mở mở cứ làm như em có lỗi gì không bằng. Có chuyện gì thì anh nói thẳng ra. Vợ chồng bao nhiêu năm nay chung sống, em không thích vòng vo.

Ông Đạt định nói tiếp gì đó thì đúng lúc đó điện thoại của ông sáng đèn, tiếng rung rung của điện thoại vang lên, là tin nhắn. Ông lập tức im bặt, tay run lẩy bẩy từ từ với xuống chiếc điện thoại nửa muốn thật nhanh, nửa muốn không chạm vào nó. Tin nhắn báo là của ông Chức gửi, vậy chắc chắn khi mở nó ra, ông sẽ biết Mạnh có phải là con trai mình không.

Gạt ngang trên màn hình, nội dung tin nhắn của ông Chức hiện ra. Ông Đạt có cảm giác thắt nghẹn ở cổ không thể thở nổi, tim ông như muốn ngừng luôn nhịp đập, máu không dồn được nên não. Dòng đầu tiên của tin nhắn chỉ ghi gắn gọn: “Mạnh không phải là con anh”. Còn dòng thứ 2 là ảnh chụp tờ giấy A4 “KẾT QUẢ PHÂN TÍCH ADN” với chữ in đậm ở bên dưới: “Người có mẫu ADN kí hiệu: 66521A và người có mẫu ADN kí hiệu 66521B KHÔNG có quan hệ Cha – Con”.

Ông loạng choạng rơi bụp xuống ghế ngồi, mắt ông hoa hoa, trước mặt ông chỉ là một màn ảnh mờ mờ ảo ảo. Chiếc điện thoại từ tay ông rơi bụp xuống đất. Vậy là điều ông lo sợ nhất đã đến. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nhìn thấy kết quả, ông thực sự không thể kiềm chế nổi. Nó là sự mất mát quá đau đớn, nó là một sự xỉ nhục trà đạp lên danh dự cả một đời của ông.

Tố Quyên thấy biểu hiện của chồng thì hốt hoảng:

– Anh Đạt, Anh Đạt ………….. anh bị làm sao vậy?

Lần đầu tiên ông Đạt có cảm giác khinh bỉ và căm ghét người đàn bà ở bên cạnh mình đến như vậy, thấy vợ xồ lại phía mình lắc lắc vai, ông lấy hết sức bình sinh đẩy vợ ra một cái thật mạnh làm bà Tố Quyên ngã bổ chổng ra đằng sau, hai chân bà dạng ra hai bên, không có quần lót làm lỗ bướm nở to ra một mầu đỏ au. Nhưng ông Đạt làm gì có nhìn thấy gì đâu cơ chứ.

– Ái ……….. anh đẩy em!

Vô tình thế nào, Tố Quyên lại ngã đúng vào chỗ cái điện thoại của ông Đạt vừa rơi, là điện thoại loại tốt nên mặc dù bị rơi tự do nhưng nó vẫn hoạt động tốt. Bà cầm điện thoại lên, trên màn hình là những tin nhắn mà ông Chức vừa gửi với nội dung như trên.

Tố Quyên há hốc mồm, cô phải đọc đến lần thứ 2 mới khẳng định là mình đọc đúng:

– Cái …. cái …. gì thế này. Thằng ……. Mạnh …… thằng Mạnh ……. không phải là ………… con anh? ANH ĐẠT.

Tố Quyên gọi tên chồng thật to như quát lên.

Ông Đạt từ từ đứng dậy khi lấy lại được hơi thở bình ổn, ông không nịnh vợ giống như thường ngày ông vẫn hay làm, ông quát lên nhìn thẳng vào mặt bà Tố Quyên:

– Em còn to tiếng với anh sao? Hả Quyên? Đến giờ này mà em vẫn giấu anh? Thằng Mạnh không phải con anh. Nó là con của ai thì em phải biết chứ.

Tố Quyên nhìn lại chằm chằm vào mặt chồng, những lời nói đay nghiến vừa rồi là một sự xúc phạm lớn đối với bà. Bà rành rọt:

– Anh Đạt, anh nghi ngờ em phản bội anh? Anh bị điên à? Anh là người yêu đầu tiên và duy nhất của em. Từ trước đến giờ, em chưa từng phản bội anh bất cứ một lần nào, kể cả là trong suy nghĩ. Điều cần nhất bây giờ chính là anh phải bình tĩnh. Chỉ có bình tĩnh mình mới giải quyết được vấn đề. Anh nói đi. Tại sao anh lại nghi ngờ thằng Mạnh không phải là con anh. Tại sao lại có kết quả xét nghiệm ADN này?

Nghe vợ nói một tràng như vậy làm ông Đạt trùng xuống. Ông những tưởng sau những lời nói vừa rồi, vợ ông phải quỳ xuống chân ông mà xin tha thứ, ấy vậy nhưng ngược lại, qua ánh mắt và giọng nói của vợ, ông tin là không có sự dối trá trong đó. Ông lại ngồi thịch xuống ghế:

– Những điều em nói là thật?

– Em lấy danh dự của em, của họ hàng nhà em ra đảm bảo với anh là em không nói dối. Anh nói đi. Tại sao anh lại nghi ngờ thằng Mạnh không phải là con anh? Em khẳng định thằng Mạnh là con của vợ chồng mình. Không thể sai được.

– Chuyện là như thế này ……………..

Ông Đạt đầu đuôi kể lại câu chuyện từ sáng nay chỗ ông bạn Chức cho vợ nghe. Bà Tố Quyên trong đầu vẫn chắc như đinh đóng cột, Mạnh là con của ông bà. Bà chửa 8 tháng, bà sinh con, lúc mới sinh, bác sĩ ấp nó vào lồng ngực bà một lúc, bà còn nhìn rõ cái chim bé nhỏ xinh xinh của nó mà, điều ấy là sự thật không thể khác được. Nghe chồng nói xong bà lắc đầu nguầy nguậy:

– Không thể như thế được. Em chắc chắn có sự nhầm lẫn gì ở đây. Em chưa bao giờ ngủ với bất kỳ một người đàn ông nào khác ngoài anh thì làm sao thằng Mạnh không phải là con anh được. Vô lý. Vô lý hết sức.

Rồi bà Tố Quyên dừng lại, bởi một ý nghĩ lóe lên trong đầu, ý nghĩ đó dựa trên sự phán đoán và sâu chuỗi các dữ kiện:

– Có khi nào ………………………

Ông Đạt trừng mắt lên:

– Khi nào … làm sao?

– Có khi nào, thằng Mạnh cũng không …….. phải là con em. Không. Không thể như thế được. Em mang nặng đẻ đau, em sinh con ra mà. Lúc đẻ xong, bác sĩ còn đưa cho em bế một lúc mới mang đi mà. Không thể như thế được.

Nghe gợi ý của vợ, ông Đạt cũng chộp lấy ngay:

– Chuyện này cũng có thể xảy ra lắm. Em sinh con ở Nghệ An. Ngộ nhỡ ………….

Cả hai ông bà đều đồng thanh cùng một lúc:

– Trao nhầm!

Khả năng này là hoàn toàn có thể xảy ra bởi cách đây 25 năm, quy trình y tế còn rất lỏng lẻo, thực tế có cả hàng chục những sự việc như vậy được phanh phui, đấy là còn chưa kể những người cả đời còn không biết.

Ông Đạt nói:

– Trước hết cần phải xác định thằng Mạnh có phải là con em không đã. Đi, vợ chồng mình đi đến chỗ ông Chức ngay.

Bà Tố Quyên gật đầu nhưng chợt trùng xuống, sau sự căng thẳng vì mâu thuẫn, giờ bà mới suy nghĩ đến hậu quả của sự việc nếu những điều mà vợ chồng bà phán đoán là đúng:

– Anh ơi, ngộ nhỡ thằng Mạnh không phải là con của vợ chồng mình thì sao? Nó sẽ như thế nào nếu biết được chuyện này. Rồi con của chúng ta là ai? Giờ này nó đang ở đâu? Có khỏe mạnh không hay là đã ……

Ông Đạt ôm vào hai bên vai vợ động viên:

– Đừng nói gở!

Hai ông bà nhanh nhanh chóng chóng đến thẳng bệnh viện, nơi có ông giám đốc đang chờ lấy lông lồn của bà Tố Quyên để thực hiện một cuộc xét nghiệm ADN thứ 2.

——

10h sáng ngày hôm sau, tại bệnh viện đa khoa tỉnh Nghệ An, đặt tại thành phố Vinh, cách đây 25 năm bà Tố Quyên đã sinh con tại đây. Còn nhớ, hồi đó bà mới mang bầu sang tháng thứ 8, dự kiến hơn 1 tháng nữa mới đến ngày sinh nở, ông Đạt tổ chức hai vợ chồng đi chơi biển Cửa Lò, gọi là để chuẩn bị tinh thần sinh con. Ấy thế nhưng, chuyện này cũng là tại ông và bà cả, bụng chửa vượt mặt nhưng ông vẫn địt nhau vì quá nứng. Thành ra trong lúc không kiểm soát được, ông Đạt dập mạnh quá, ảnh hưởng tới thai nhi. Vừa dứt cơn cực khoái cũng là lúc Tố Quyên chuyển dạ đau đẻ. Không kịp về Hà Nội vì đã có tình trạng vỡ ối và mở cửa lồn. Nhập viện sinh con tại Vinh, cách Cửa Lò hơn 15 cây số.

Đêm qua, sau khi đến bệnh viện đưa cho bác sĩ Chức một ít tóc để làm tiếp xét nghiệm ADN xác định một lần nữa Mạnh có phải là con của bà Tố Quyên không thì hai vợ chồng ông Đạt đi xe thẳng đến Nghệ An. Nếu là người phụ nữ khác, thì ông Chức sẽ yêu cầu lấy mẫu vật xét nghiệm là lông lồn, nhưng vì đây là vợ của bạn nên ông yêu cầu lấy tóc, hai mẫu vật này cho ra kết quả không khác nhau.

Chưa sáng đã tới nơi, ông bà thuê một khách sạn sang trọng nhất tại nơi cách bệnh viện không xa. Theo tính toán của ông bà, nếu thực sự Mạnh không phải là con của mình thì họ cần lưu trú ở đây một thời gian ngắn để nhân tiện tìm ra tung tích đứa con thất lạc. Họ chờ kết quả từ phía ông Chức ở trong phòng với sự lo lắng vô cùng.

Đến gần 10 giờ thì ông Đạt lại nhận ảnh chụp Kết quả xét nghiệm gửi qua tin nhắn điện thoại. Nếu không phải là đã chuẩn bị tinh thần từ trước với các phán đoán của mình thì bà Tố Quyên có lẽ đã ngất xỉu. Kết quả cho thấy, Mạnh cũng không phải là con của bà.

Sau khi hỏi người hướng dẫn, ông bà được một cô y tá dẫn lên phòng giám đốc bệnh viện. Là người phụ nữ cũng đã luống tuổi, chắc chỉ một vài năm nữa là về hưu. Vị giám đốc bệnh viện nói:

– Không biết anh chị tìm tôi có việc gì?

Cùng là phụ nữ dễ nói chuyện với nhau hơn, chính vì vậy mà bà Tố Quyên chủ động tiếp chuyện bác sĩ, còn ông Đạt thì ngồi bên cạnh:

– Thưa bác sĩ, vợ chồng chúng tôi từ ngoài Hà Nội vào đây là để tìm hiểu một thông tin.

– “Chị nói tiếp đi”, bác sĩ ôn tồn nói.

– Cách đây hơn 25 năm, vào ngày 13 tháng 6, tôi có sinh con ở bệnh viện này. Chúng tôi vừa phát hiện, đứa con mà chúng tôi nuôi suốt thời gian vừa qua không phải là con ruột. Chúng tôi nghi ngờ rằng bệnh viện đã trao nhầm con. Vì vậy muốn bác sĩ kiểm tra xem tại ngày đó có những trường hợp sinh con nào để chúng tôi có manh mối tìm lại con của mình.

Vị bác sĩ há hốc mồm vì những điều mà Tố Quyên vừa nói, nếu sự thực là như vậy thì quả đúng là một sự tắc trách rất tai hại mà bệnh viện đã gây ra. Bà bác sĩ giọng rất tha thiết và thành khẩn:

– Trời ạ, có chuyện như vậy hay sao? Anh chị có chắc chắn rằng đứa con mà anh chị đang nuôi không phải là con đẻ không?

Tố Quyên gật đầu xác nhận:

– Chắc chắn 100%, Xét nghiệm ADN cho kết quả cả tôi và chồng đều không phải bố mẹ của cháu.

Vị bác sĩ đứng dậy luôn, vẻ mặt rất căng thẳng và thái độ hết sức vội vã:

– Anh chị ngồi ở đây đợi tôi một lát. Tôi xuống phòng hồ sơ lưu, tôi sẽ lấy hồ sơ sinh tại Khoa Sản ngày đó mang lên đây.

Do đã có dự tính ở trong đầu từ trước, nên trước khi bác sĩ rời khỏi phòng, Tố Quyên dặn dò thêm:

– Vì chuyện này hết sức hệ trọng, liên quan đến gia đình, vì vậy em nhờ bác sĩ trực tiếp làm việc này, không để người thứ 2 được biết.

Đương nhiên bác sĩ đồng ý, bởi chính bà cũng không muốn chuyện này bị lộ ra ngoài, bởi nếu thế uy tín của bệnh sẽ mất hết, thậm chí những cá nhân trực tiếp gây ra việc này cũng không tránh khỏi kỉ luật rất nặng từ ngành y tế.

– Tôi hiểu rồi, chị yên tâm.

Khoảng 10 phút sau, giám đốc bệnh viện quay trở lại với một tập hồ sơ bệnh án trên tay. Đặt tập hồ sơ trên bàn, bác sĩ nói:

– Ngày 13/6 năm đó, tại bệnh viện có tất cả 6 ca sinh. Hồ sơ gồm có: Sản phụ Nguyễn Thị Tố Quyên, sinh con trai, đăng ký tên khai sinh là Trần Quốc Mạnh.

Tố Quyên chen vào:

– Chính là em, em là Nguyễn Thị Tố Quyên.

Bác sĩ lật sang hồ sơ thứ 2:

– Ca thứ 2 là sản phụ: Lê Thị Chiên, sinh con gái, tên khai sinh là Đặng Thị Nữ;

Ca thứ 3 là sản phụ Hồ Thị La, sinh con gái, tên khai sinh là Nguyễn Ngọc Ánh;

Ca thứ 4 là sản phụ Hoàng Thị Ngọc, sinh con gái, tên khai sinh là Vũ Hải Linh;

Ca thứ 5 là sản phụ Nguyễn Thị Thu Thủy, sinh con gái, tên khai sinh là Lã Phương Thảo.

Ca thứ 6, sản phụ Ngô Thị Hoa, sinh con trai, tên khai sinh là Đỗ Văn Quang.

Khi bác sĩ vừa đọc đến ca sinh thứ 6, cũng là ca sinh cuối cùng, hai vợ chồng cùng choáng váng bởi họ cùng có linh cảm, trường hợp này là con của mình, bởi đó là đứa con trai duy nhất ngoài Mạnh.

Tố Quyên vội vàng nói:

– Bác sĩ cho em xem hồ sơ chi tiết của ca sinh con trai thứ 6.

Cầm trên tay tập hồ sơ, ông Đạt chụp ảnh lại từng trang, trong đó ghi rất rõ hồ sơ ca sinh gồm các thông tin quan trọng: “Sản phụ Ngô Thị Hoa, con trai Đỗ Văn Quang, địa chỉ của gia đình ở thôn Trù, xã Nghi Hương, huyện Nghi Lộc, tỉnh Nghệ An”.

Ông Đạt nói:

– Vợ chồng chúng tôi nghi ngờ nhầm lẫn ở trường hợp này. Vì ngày hôm đó chỉ có vợ tôi và sản phụ này là sinh con trai.

Bác sĩ lúc này mới thực sự lo lắng, không biết vợ chồng này sẽ làm gì bệnh viện, nhìn dáng vẻ sang trọng và đường hoàng của hai vợ chồng, đủ để bà phán đoán họ là những người có thế lực:

– Nếu thực sự có việc nhầm lẫn, thay mặt bệnh viện tôi gửi lời xin lỗi tới gia đình. Chúng tôi sẽ hết sức rút kinh nghiệm về việc này. Không biết anh chị định xử lý việc này như thế nào?

Ông bà Đạt đứng dậy, việc quan trọng với họ lúc này không phải là quy kết trách nhiệm cho ai, mà chính là việc phải tìm ra được đứa con thực sự của họ. Ông Đạt nói:

– Tạm thời chúng ta khoan nói việc này. Trước tiên chúng tôi cần phải tìm lại được đứa con thực sự đã. Dù sao thì cũng cảm ơn bác sĩ đã cung cấp thông tin cho chúng tôi. Giờ vợ chồng chúng tôi về, có gì cần tôi sẽ liên lạc với bác sĩ.

– “Vâng, có gì anh chị xin cứ trực tiếp điện thoại cho tôi theo số này”, vừa nói, bác sĩ vừa đưa cho ông Đạt một cái cardvisit.

Ông Bà Đạt rời khỏi bệnh viện mà không ai nói với ai câu nào, trong đầu họ đều đang lẩm bẩm từ “Đỗ Văn Quang”, bởi linh tính của người mẹ, của người cha cho họ biết, con trai ruột của họ chính là người này.

Đích đến sau khi rời bệnh viện không phải nơi nào khác mà chính là địa chỉ ghi trong hồ sơ bệnh án của sản phụ Ngô Thị Hoa.

Xe vừa rời khỏi bệnh viện được độ dăm cây số thì ông Đạt nói:

– Đỗ Văn Quang, sao anh nghe cái tên này quen quen nhỉ, hình như chỉ nghe 1 hai hôm nay thôi.

– Anh cố nhớ lại xem nào?

Ông Đạt phanh xe gấp rồi tạt vào lề đường:

– Anh nhớ rồi, hình như cái người mà thằng Mạnh nhà mình giới thiệu tên là Quang, đúng rồi, Đỗ Văn Quang, giọng nó cũng lai lái tiếng Nghệ An. Để anh điện thoại về công ty.

– Vâng, anh điện luôn đi.

Ông Đạt bấm số của thư ký Kim Anh.

Chỉ một hồi chuông, đầu dây bên kia đã có tiếng nói ngọt như mía:

– “Vâng thưa chủ tịch, em nghe đây”, cái cô Kim Anh thư ký kém cu Mạnh 1 tuổi mà gọi ông Đạt bằng anh xưng em không ngượng mồm.

– Lập tức lấy hồ sơ xin việc của cậu Quang mới vào làm việc rồi điện lại cho tôi.

– Vâng thưa chủ tịch.

3 phút sau, thì điện thoại của ông Đạt lại reo, ông bật loa ngoài cho vợ nghe:

– Em cầm hồ sơ rồi, chủ tịch cần thông tin gì ạ?

Ông Đạt: Tên đầy đủ?

Thư ký Kim Anh: Đỗ Văn Quang.
Ông Đạt: Ngày tháng năm sinh?
Kim Anh: 13 tháng 6 năm ….

Ông Đạt: Tên mẹ?

Kim Anh: Ngô Thị Hoa.

Ông Đạt: Tên bố?

Kim Anh: Đỗ Văn Quế nhưng trong hồ sơ ghi là đã mất cách đây 20 năm.

Ông Đạt: Địa chỉ thường trú?

Kim Anh: thôn Trù, xã Nghi Hương, huyện Nghi Lộc, tỉnh Nghệ An. Hiện tại đang tạm trú ở Hà Nội.

Hai vợ chồng ông Đạt nhìn nhau rưng rưng. Mọi thông tin đều trùng khớp không sai một ly, gần như đó chính là đứa con trai thực sự của vợ chồng họ. Vì đang mở điện thoại nên Tố Quyên úp tay lên ngực để ngăn sự xúc động.

Thấy điện thoại tự nhiên im ắng, thư ký Kim Ánh nói:

– Chủ tịch! Chủ tịch còn ở đấy không ạ?

Tiếng Kim Anh ngắt dòng suy nghĩ của hai vợ chồng. Ông Đạt ra lệnh trong điện thoại:

– Giờ tôi có nhiệm vụ cho cô đây. Lập tức yêu cầu cậu Quang đến bệnh viện Vinmec để khám sức khỏe. Cứ nói là theo quy định của công ty phải khám sức khỏe trước khi vào làm việc. Đến bệnh viện thì liên hệ với bác Chức bạn tôi. Đích thân cô phải đi cùng Quang. Thêm nữa, việc này không được nói ra cho bất kỳ ai.

– Vâng thưa chủ tịch. Em hiểu rồi, em làm ngay đây.

Nói xong Kim Anh cúp máy. Tố Quyên vừa nấc vừa nói:

– Hu hu hu, anh ơi, trông con nó thế nào hả anh? Có phải cái bà Hoa kia làm lao công ở công ty thằng Mạnh không anh? Thế thì tội nghiệp con nó quá. Chắc nó sống vất vả lắm. Em thương nó quá.

– Bình tĩnh lại em. Thằng Quang trông khỏe mạnh, khôi ngô, tuấn tú. Giờ anh dẫn em về gặp con. Nhưng trước hết anh phải điện cho ông Chức để xắp xếp chuyện khám sức khỏe cái đã. Dù sao đi chăng nữa, phải có kết quả Xét nghiệm ADN mới khẳng định chính xác được.

Chiếc Land Cruise V8 lập tức gầm rú chạy thẳng về Hà Nội, tất nhiên có tạt qua khách sạn làm thủ tục trả phòng. Chỉ tội ông bác sĩ Chức, chưa đầy 24 giờ mà làm đến 3 xét nghiệm xác định huyết thống.

Còn Mạnh thì sao? Đang tìm cách tán em Thục Trinh kia kìa! Hà hà hà!!!

— Hết chương hoàn toàn không sex rồi các bố teo ạ —​