Hệ Thống dâm tiện – Truyện 18+ Xuyên Không Hài Hước – Update Chương 12

Từ chap này sẽ gọi main là Ngô Ứng Hùng thay vì cái tên Hùng như tiền kiếp các bác nhé.

HỒI 12: Hải công công.

Trong lòng đã có tính toán, Ngô Ứng Hùng xem lại hệ thống, sau khi bị lừa một vố gã hiện chỉ còn một ngàn một trăm điểm dâm tiện bèn tiện tay mua thêm ba viên Bất Bại Thần Đan.

Tuy cái hệ thống mất dậy này hay lừa đảo và buông lời châm chọc gã nhưng hàng của nó lại rất được việc. Từ combo đai trinh tiết và cặc giả điều khiển từ xa đến bất bại thần đan sử dụng đều phê chữ Ê kéo dài nhé.

Bất Bại thần đan là thứ tốt, nếu gã đổi mới khu vực mua sắm sẽ mất đi, chẳng biết bao giơ quay lại vì vậy gã chẳng buồn tiết kiệm lập tức mua thêm 3 viên.

Còn 200 điểm dâm tiện, gã tiện tay bấm luôn vào nút Rút Thăm Trúng Thưởng.

“Tinh. Chúc mừng ký chủ rút trúng thần khí Cục Gạch.”

Mặt Hùng đần thối.

Đạ mấu, thần khí? Đây là thế giới võ hiệp chứ có phải thế giới tiên hiệp éo đâu mà thần khí?

Vả lại thần khí quái gì có tên CỤC GẠCH? Có thể đặt cái tên nào đó có khi thế hơn chút được không?

“Cục gạch xuất thân từ lò gạch làng Vũ Đại, hàng Việt Nam chất lượng cao, chỉ cần là người Trung Quốc bất kể võ công cao cường tới mức nào, một gạch là ngất.

Hướng dẫn sử dụng: Trực tiếp nện vào đầu đối thủ.

Độ bền: Vô hạn.

Khả năng đặc biệt: Tự động triệu hoán.”

Cái lùn mía.

Tưởng tượng xem, Ngô ứng Hùng đầu đội nón lá giơ tay lên triệu hoán thần khí cục gạch làng Vũ Đại, miệng hô: “Đông Lào avenger assemble!!!!!”

Quá oách.

Hơn nữa cục gạch này là thần khí, độ bền vô hạn đó nha, có đập bao nhiêu cũng không hao tổn chút nào.

Nhưng vấn đề là, làm sao cầm cục gạch này tương vào đầu đối thủ?

Bà mẹ nó, đừng thấy gã vừa một tay hất văng Kiến Ninh mà tưởng trình gã cao. Tất cả là nhờ Bất Bại Thần Đan. Chứ ở tình huống bình thường, gã còn cách ả ta ba mét thì đã lập tức bị một cước nằm thẳng cẳng, ở đó mà cầm gạch nện người ta.

Muốn từ xa ném gạch vào đối thủ? Đừng quên đây là thế giới võ hiệp, đừng nói khinh công người ta lách một cái là qua, thậm chí người ta chẳng thèm né tránh, chỉ tuỳ tiện tung một cái ám khí hoặc chém ra một kiếm thì cục gạch thần khí này chả khác gì cục gạch bình thường cả.

Đúng là cái thứ gân gà, bỏ thì thương vương thì… của nợ.

Thôi kệ, dù sao bỏ ra 200 điểm mua ra một thứ thần khí, dù có hơi dở hơi nhưng cũng coi như lời to.

Gã vốn còn định đổi mới khu mua sắm nhưng nhìn lại số điểm dâm tiện của mình trên răng dưới cát tút, có đổi ra vật phẩm ngon thì cũng chẳng thể nào sử dụng nên đành nghiến răng tự nhủ: “Nho còn xanh lắm.” rồi lặng lẽ thoát giao diện.

Sau khi hệ thống ban bố hai nhiệm vụ chính phản, Ngô Ứng Hùng tự có lựa chọn của mình nên cũng không về phủ mà đi thẳng vào cung.

Vô luận là về phe Khang Hy hay ở phe Ngao Bái, muốn hoàn thành nhiệm vụ thì yếu tố tiên quyết vẫn là võ lực. Ngô Ứng Hùng có thể khoa môi múa mép thuyết phục Hồ Thiên toàn tâm toàn ý bảo hộ gã nhưng không có nghĩa là bọn Ngao Bái hay Khang Hy chịu nghe gã ba hoa. Chỉ sợ gã chỉ kịp gào lên: “Hai vị, nghe tại hạ nói một lời.” thì cái đầu của gã đã phải dọn chỗ rồi.

Bản thân gã đã vô duyên với con đường võ học , Hồ Thiên lại không có ở đây , nhất định phải tìm trợ giúp khác.

Trong thế giới Lộc Đỉnh Ký, trong hoàn cung vẫn còn hai cường nhân có thể đấu với Ngao Bái.

Hải Đại Phú và Thái Hậu Giả Mao Đông Châu.

Suy đi nghĩ lại bên cạnh giả thái hậu vẫn còn hai ba tên cao thủ của Thần Long Giáo tiếp cận bà ta không phải dễ trong khi tên thái giám quái gở Hải Đại Phú lại quanh năm sống một mình,

* *

Không khó để tìm được căn phòng của Hải Công Công. Đúng như Ngô Ứng Hùng dự đoán tên thái giám này tính tình cổ quái hỉ nộ bất thường, nên xung quanh chẳng có mấy người ở, Ngô Ứng Hùng đi vào chẳng gặp chút trở ngại nào.

Cánh cửa vừa mở, một cơn gió lạnh ập vào mặt Ngô Ứng Hùng, gã hơi thoáng nhăn mặt rồi la lớn:

Hải công công có đây không?

Một giọng già nua nặng nề kèm vài tiếng ho húng hắng vang lên:

Là vị quý khách nào?

Ngô Ứng Hùng cười khành khạch:

Cẩu thái giám to gan, còn không mau quỳ xuống nhận tội.

Vù một tiếng, cổ họng Ngô Ứng Hùng đã bị kẹp cứng, người gã nhanh chóng bị nhấc bổng lên như một con gà.

Tiểu tặc, ngươi vừa nói gì?

Ngô Ứng Hùng sớm đã ngậm sẵn Bất Bại thần đan trong miệng nhưng chẳng vội nuốt xuống mà thản nhiên cười lạnh.

“Chỉ sợ ngươi một chiêu ra đòn sát thủ chứ còn muốn cùng ta nói chuyện thì dễ khửa khửa, nên nhớ trước khi làm trai bao ông đây còn là chủ tịch tập đoàn đa cấp đấy, miệng lưỡi thì ta chẳng thua ai.”

Cẩu thái giám, ngươi dám động thủ với bản phò mã?

Ngài là… ngài là… Ngô thế tử…phò mã gia…

Cánh tay lão nhanh chóng nới lỏng rồi từ từ thả Ngô Ứng Hùng xuống.

Quả nhiên cái thân phận Bình Tây Vương thế tử này tuy người người căm ghét nhưng cũng giống như một đống cớt, chả ai dám dây vào.

Hải Đại Phú trong nguyên tác xuất hiện ngắn ngủi hành vi độc ác bất chấp thủ đoạn nhưng lại có một ưu điểm: Cực kỳ trung thành với Thuận Trị.

Ông ta vì đạo mật chỉ điều tra cái chết của Đổng Tiểu Uyển mà ở lại trong cung mấy chục năm trời, bị Vi Tiểu Bảo hạ độc mù mắt sức sống suy kiệt cũng dốc sức liều mạng với thái hậu giả để báo thù.

Vì vậy ông ta tuyệt đối không thể giết Ngô Ứng Hùng.

“Tinh, ký chủ đe doạ Hải Đại Phú thành công, thưởng 200 điểm danh vọng.

Quả nhiên hệ thống sau khi mở ra khu mua sắm ra tay hào phóng hơn nhiều. Chỉ đe doạ Hải Đại Phú cũng được đến 200 điểm.

Thế nào? Cẩu thái giám? Ngươi còn gì để nói?

Đôi tay Hải Đại PHú run lên. Thực sự trong lòng ông ta rất muốn một chưởng đập chết tươi thẳng ranh con trước mặt thế nhưng đúng như Ngô Ứng Hùng nghĩ, ông ta không dám.Tên này tuy cực kỳ đáng ghét nhưng thân phận của hắn lại cực kỳ mẫn cảm, nếu hắn chết đi, vương triều Mãn Thanh lúc này tuyệt đối không thể chống lại cơn thịnh nộ của Ngô Tam Quế.

Cuối cùng ông ta chỉ đành quỳ xuống hành lễ:

Nô tài không dám.

Ngươi có gì không dám? Ngay cả đem người vào cung giả làm thái giám mưu đồ hành thích hoàng thượng thì có gì không dám?

Toàn thân Hải Đại Phú run lên kịch liệt, lão đương nhiên biết tên tiểu tử Vi Tiểu Bảo đã bị Ngô Ứng Hùng giết chết, cũng sớm đoán được Ngô Ứng Hùng sẽ không bỏ qua chuyện này. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ tới hắn lại một mình tới đây chụp một cái mũ hành thích hoàng thượng to đùng lên đầu lão.

Lão cuối đời buồn chán bất quá muốn thu thập tứ thập nhị chương kinh để nghiên cứu tiện thấy Vi Tiểu Bảo thông minh lanh lợi nên mới thuận tay để hắn đi đánh bạc với mấy tên thái giám con để vào Ngự thư Phòng chứ không hề có ý định hành thích Khang Hy.

Thế nhưng lúc này Vi Tiểu Bảo lại chết trong tay Ngô Ứng Hùng, việc này lại có thị vệ và thái giám làm chứng, cơ bản Ngô Ứng Hùng đã nắm đằng chuôi, Hải Đại Phú muốn biện minh cũng không sao nói nổi.

“Tinh, Hải Đại Phú run sợ, tặng 150 điểm danh vọng.”

Phò mã gia minh xét, lão nô bị tên tặc tử kia gia hại đôi mắt mù loà, nhất thời bất cẩn không phân biệt địch ta bị hắn qua mặt. Cũng may phò mã gia anh minh thần võ trừ đi kẻ gian tà. Lão nô đối với hoàng thượng lòng trung có nhật nguyệt soi sáng tuyệt đối không hề có chút lòng gian. Xin phò mã gia minh xét.

Rồi dập đầu bôm bốp.

Ngô Ứng Hùng mừng thầm rồi cười nhạt: “Tên cáo già này trước thì bảo bị Vi Tiểu Bảo lừa mù mắt sau lại tâng công ta giết y, hừ, muốn ta cứ vậy bỏ qua hả?”
Gã cười cười:

Hải công công, một thân võ công cao cường tuy đôi mắt đã mù nhưng chẳng lẽ đôi tai ông cũng phế rồi? Ngay cả thái giám thân cận mình bao lâu bị thay thế cũng không phân biệt được ư? Hơn nữa nếu ông không biết… – Gã cao giọng gần như rít lên- thì tại sao lại hạ độc trong canh của hắn mỗi ngày?

Hải Đại Phú nghe như sét giữa trời quang, không phải Ngô Ứng Hùng vừa gặp đã giết tên Vi Tiểu Bảo kia hay sao? Tại sao ngay cả việc mình âm thầm hạ độc hắn gã cũng biết?

Nhất thời hai bàn tay ông ta siết lại, trong lòng bất giác nẩy sinh ý định giết người. Tên này biết rõ mọi chuyện như vậy lại dám tới đây một mình?

Hai bàn tay ông ta âm thầm siết chặt, nội lực tụ vào trong lòng bàn tay.

Hôm nay tuyệt đối không cho tên cẩu thế tử này sống sót rời khỏi đây.