Đừng Khóc Ngốc Nhé
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Đừng Khóc Ngốc Nhé
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Teen
Thể Loại:
Lượt Xem: 308 Lượt Xem
..nhưng tôi vẫn thấy ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy khóc…đủ thấy tình yêu cô ấy dành cho anh traitôi lớnthế nào…Tôi đã hiểu, tôi không thể tiếp tục hy vọngsẽ có được một thứ không phải của mình nữa, tôi luôn chỉ là mộtcái bóng, một cái bóng không hơn không kém,…tôi không nhận ra hay tôi tự lừa dối mình???
——————–
Nó lật từng trang, từng trang, trang nào cũng là tranh chân dung một cô gái…là nó…đôi mắt ấy… mái tóc ấy… chỉ cần nhìn lướt qua là có thể nhận ra người trong tranh chỉ có thể là nó mà thôi…Trang đầu tiên của quyển sổ là một dòng chữ…một dòng chữ đơn giản nhưng đủ đểlàm cho nó thấy trái tim mình như tan ra…
” Ngố_ My heartkeeper”
Ký tên: Nguyễn Hải Nam.
Nó_ ngố_ người nắm giữ trái tim Nam…
Bây giờ thì nó đã hiểu, không aicó thể thay thế Nam trong tráitim nó, người nó đã yêu, đang yêuvà sẽ yêu, mãi mãi chỉ có thể là Nam mà thôi…
Nhìn lại trên bàn còn có một quyển album nữa, nó tò mò quá,hình như quyểnalbum nàylà của Nam, trước đây nó có nhìn thấy một lần, nhưng Nam khôngcho nó xem mặc chonó kỳ kèo năn nỉ đến gãy lưỡi…
– Phan Anh ah, Thu xem quyển album đó được chứ?
1 phút lưỡng lự…nhưng rồiPhan Anh cũng đưa cho nó…Mở quyển album, một lần nữa nó khóc… Trpng đólà một serie ảnhcủa nó, từ khi nó 3 tuổi đến năm nó học lớp 10…Nam có vẻ rất kỳ công mới có được nhiềuảnh của nó thế này…
Nó cứ tiếp tục khóc như thế, rồinhư kiệt sức, nó…ngất ( lại ngất)
– Su! Su! tỉnh lại đi Su ơi! đừng làm Bốp sợ
– Thu! Thu làm sao thế….
————————
“Đau đầu quá”. Nó rên. Từ từ mở mắt, tự hỏi mình đang ở đâu, rồi không mấtquá nhiều thời gian, nó tự trả lời bằng mộtcâu hỏi tu từ: ” khỉ thật! Sao cứ suốt ngày phải nằm việnthế này?”. Rồi nó nghe thấy tiếng khóc…là mẹ nó, mẹ nó đang khóc, sao thế nhỉ?
Trườn xuống khỏi giường, nó khẽ mở hé cánh cửa. Bốnó với mẹ nó đang nói chuyện. Nó tuy không địnhnán lại nhưng mẹ nó không ngừng khóc nên nó đành phải làm một việc mà nó!không muốn làm chút nào, đó là…nghe trộm.
– Em bình tĩnh lại đi.
– Làm sao em bình tĩnh được? Mẹ nó đột nhiên hétlên. Nó giậtmình, chưa baogiờ nó thấy mẹ nó to tiếngvới bố nó cả…
– Anh xin lỗi…
– Hu hu …sao lại thế này hảanh?Nó mới có 18 tuổi…Em phải làm sao đây?
-….
– 3 tháng? 3 tháng nữa nó sẽ…? Sao lại như thế được?Em đang gặp ác mộng thôi..tỉnh dậy là hết..phải không anh?
Nó đứng sứng. Bố nó đangkhóc.. Nó chưa bao giờ thấy bố nó khóc…18 tuổi? Nói nó à? Nhưng sao lại 3 tháng? 3 tháng nữa nó sẽ làm sao? Sao mẹ nó lạikhóc? Hàng trăm câu hỏiđang nhảy nhót trong đầu nó…
– Em à…Bây giờ chúng ta phải thật bình tĩnh…Đừng nói cho con biết vội, nó sẽ shock lắm…Hãy để con sống vui vẻ trong 3 tháng cuối đời nó…
3 tháng cuối đời? Giờ thì nó đã hiểu…hiểu rất rõ…Nócó shock không? Có chứ…Làm sao không shock cho được khi một ngày thức dậy người ta nói với nó ( ah không…nó nghe lỏm được mới đúng…) rằng nó sắp chết… Ừ, nó sắp chết…Khi mới 18 tuổi…với cái lý do muôn thủa của phim Hàn Quốc- ung thư…Nhưng ít ra trongphim người ta cũng sống được đến ítnhất là 20 tuổi,thế mà nó mới 18… Ra đâylà lí do từ đầu năm đến giờ no ngất lên ngất xuốngkhông biết bao nhiêu lần… Nó shock, nhưng nó không khóc, chính xác là nó không chophép nó khóc…
Mải đi lạc theo suy nghĩ mông lung của mình, nó không nhận ra là nó đã khuỵ hẳn xuống, và…bố mẹ nó đang đứng nhìn nó,ánh mắt lộ rõ vẻ đau đớn…
– Bố mẹ ạ, hôm qua ai đưa con vào đây vậy? Nó hỏi, cố nở mộtnụ cười gượng gạo.
– Bốp với Phan Anh. 2 đứa nó lo lắm..Chúng nó nói chiều sẽ quay lại. ..Con đã nghe…
– Vâng, con nghe rồi…Nhưng conkhông sao.. Nó ngắt lời mẹ nó.
– Nhưng…
– Con không sao thật mà mẹ…Ah,con muốn xin bố mẹ mộtviệc…
-…..
– Bố mẹ đừng nói cho ai biết chuyện này, được chứ ạ?
Bố mẹ nó không nói gì, mẹnó vẫn khóc…
-….
– Không được ạ? Coi như con cầu xin bố mẹ được không?
Bố mẹ nó nhìn nó, khẽ gật đầu..
————————–
Nó không muốn mọi người phảilo lắng, nhưng nó vẫn quyết định nói cho một người biết, vì nó cần sự giúp đỡ. Nó không biết rằng việc nó sắp làm khiếncho người ấy đau khổ đến thế nào…
————————–
Xuất viện, nó đến tìm Bốp.
– Bốp à, Su…
– Stop! Khiếp sao hôm nay Su đổi cách xưng hô thế? Bốp nổi hết gai ốc rùi nè… Nhờ gì thì nhờ đê…
– Uhm… Bốp làm người yêu Su nhá…
– Hả???
– Từ từ đã nào, đã nói hết đâu, chỉ là giả vờ thôi…
– Cái gì???? Sao…
– 3 tháng thôi…
– Bốp hỏi Su là tại sao? hả?hả? Ýđồ jề? Khai mau.
– Uhm…Su sắp chết, 3 tháng nữa… Nó cố gắng nói bằng giọng thản nhiênnhất…
Thằng chó Bốp tự nhiên cười phá lên y như ” địa chủ được mùa”
– Ha ha ha…
– Cười jề?
Bốp không trả lời mà hỏi lại nó:
– Ung thư hả?
– Uhm…
– Đùa…Bốp cấm Su đùa cái kiểu đấy nhá…Mà… Su có chảy máu cam đâu? Đừng tưởng lừa đượcthiên tài nhá.
– Ở Mỹ cũng xem phim Hàn Quố cà?
– Có chứ, con em họ suốt ngày bắt xem cùng…
– Nhưng Bốp này…Nó nói nhỏ…
– Jề?
– Su không đùa đâu…
Bốp quay phắt sang nhìn thẳng vào mắt nó, như để tìm xem có ánh lên chút nào là không thànhthật không, nhưng vì rõ ràng lànó nói thật, nên Bốp không thể tìm thấy một tí nào gọi là giả dối trong mắt nó cả nên mặt không còn có vẻ đùa cợt nữa.
– Vậy tại sao…
– Su muốn Chung và Phan Anh quên Su đi, không muốn hai người ấy phải đau khổ vì Su nữa…
-……….
– Vậy Bốp có giúp Su không?
-……….
– Thôi vậy…
– Bốp đồng ý…
– Uh…Cảm ơn.
Nó biết Bốp sẽ đồng ý. Bốpchưa bao giờ từ chối nó điều gì cả…
– Mai Bốp qua đưa Su đi học…
– Uhm…Ah này, Su muốn Bốp hứa…
-….
– Đừng nói cho ai biết…và…
– Nói nốt đi. Bốp cố giữ nhưng rõ ràng là giọng đang lạc đi.
– Đừng yêu Su…
– Xời…Báu lắm ấy
– Vậy thì tốt…Vậy ta yêu nhau đi…
————————–
————————–
Su ah! Su độc ác lắm biết không…sao cứ làm cho Bốpphảiđau lòng vậy? Sao Bốpkhông thể nào ngăn mình chạy đến bên Su, không thể ngăn mắt mình dõi theo Su, dõi theo những nơi Su đi qua…Su ah! Bốpphải làm sao đây?…
————————–
Bước ra khỏi cổng, nó thấy3 người đang đứng chờ nó( khỏicần nói cũng biết ai rồi). Nó nhanh chóng leo lên xe Bốp không do dự. Quay qua Chung và Phan Anh:
– 2 người đi trước nhá, Thumuốn đi với Bốp…Bốp à, đithôi.
Nó quay mặt đi luôn, để lạiChung và Phan Anh nhìn nhau lắc đầu khó hiểu.
Từ hôm ấy, nó tránh mặt Chungvà Phan Anh. Trên lớp, ngoài giờhọc ra, nó dính luôn lấy Hiền, còn đâuthì toàn đi với Bốp, ” người iêu” nó…
————————–
Sao thế nhỉ? Dạo này cô ấyhìnhnhư đang tránh mặt tôi, lại còn suốt ngày đi vớianh Linh nữa…Cô ấy ngồi ngay bàn trên mà chẳng thèm quay xuống nhìn tôi lấy một lần, mà hình như còn tránh cả Chung nữa thìphải, hic không biết là có làm gì để cô ấy giận không nữa…!Lạ quá, suốt ngày đi với anh Bốp, làm lâu lâu tôi chẳng có dịpnói chuyện với cô ấy nữa, cả việc chở cô ấy đến lớp giờ cũnglà của Bốp…Tôi có làmgì sai không nhỉ? Ôi sao mà đau đầu thế không biết…
————————–
-Thu ah, tụi này có chuyện muốn nói.
Chung và Phan Anh có vẻ khôngthể tiếp tục chịu đựng được sự” bánh bơ” của nó nữa nên quyết địnhhỏi cho ra nhẽ.
-……
– Sao phải tránh tụi này như tránh tà thế?
– Đâu có…
– Lại không nữa? Với lại suốt ngày đi với anh Linh là sao???? Phan Anh có vẻ bực.
-….
– Sao Thu không nói gì? Uh, suốtngày thấy Thu đi với Bốp…cũngkhông cho tụi này đưa đi học nữa… Chung nói giọng buồn buồn.
– Có gì lạ đâu, thì Thu Bốp đang-yêu-nhau…Nó nói rành rọttừng chữ.
– Cái gì???? Cả hai thằng hét ầm lên làm mọi người nhìn chằm chằm về phía 3 đứa nó.
-Thu nói dối…
– Không, Thu không nói dối…mà tại sao Thu phải nói dối…
– Việc Chung và Phan Anh theo đuổi Thu làm Thu mệt mỏi đến thế sao?
– Ơ, không phải vậy…Thu…yêu..Bốp mà…
Đúng lúc đó Bốp đến đón nó. Thấy nó đang ” kẹt” giữa 2 anh chàng kia liền “ra tay cứu giúp”
– Su, mình về thôi, chiều còn đi chơi nữa
– Thôi Thu đi nha. Nó chỉ chờ có thế rồi tót lên xe Bốp luôn…nó chỉ còn kịp nghe Chung nói câu cuối cùng trước khi quay lưng đi thẳng
– Thu ác lắm….
“Uh, Thu ác…Thu biết…Phan Anh ah…Chung ah…THu không làm khác được..Thu xin lỗi…”
————————-
Cô ấy nói ra một cách thản nhiên, nhưng từng câu, từng chữ như những nhát dao đâm vào trái tim tôi, tôi biết cả tôi vàPhan Anh đều cảm thấy đau đớn…Trái tim có những lĩ lẽ riêng…Cuối cùng thì người đượcchọn không phải là ai trong 2 đứa tôi…Tôi còn biết làm gì ngoài việc chúc cô ấy hạnhphúc bên Bốp? Cô ấy đã chịu đựng đau khổ đủ rồi…Hừ…Dù sao anh Bốp cũng tốt…
————————-
Cô ấy và Bốp? Không thể nào…Làm sao lại thế được…Nhưng cô ấy đã nói cô ấy yêu Bốp mà…không lẽ cô ấy nói dối…mọi việc như rối tung lên…Nhưng mà sao dạo này cô ấy xanhxao quá…Đã hơn một tháng trôi qua, bệnh của nó dạo này có chuyểnbiến xấu, nó hay đau bụng, tức ngực, chóng mặt hơn. Thỉnh thoảng nó lại bắt gặpmẹ nó khóc, rồi thấy nó lại nhanh chóng lau nước mắt, không muốn nónhìn thấy…Những lúc như thế nó đều an ủi mẹ nó rằng nó vẫn đang sống sờ sờ đấy thôi…trong khi người đáng lẽ cần an ủi là nó mới phải…
————————-
– Con chào u.
– Bốp hả? Để u gọi nó.
– Con xuống rồi đây. Con rangoài với Bốp một lát nhé.
– Uhm, 2 đứa ra ngoài hít thở cho thoải mái.
– Con chào mẹ
– Con lại chào u.
– Cái thằng này…
Nó với Bốp cứ sóng đôi như thếkhông nói với nhau câu nào. Nó chẳng biết nói gì cả. Bốp thì có vẻhơi khó chịu nên lên tiếng.
– Dạo này có đau nhiều không?
Nó mỉm cười, lắc đầu. Lạ thật, nó lúc nào cũng có thểcười được. Chẳng ai nghĩ con bé 18 tuổi- bị-ung – thư- giai- đoạn- cuối này lại có thể bình thản đến thế, giông như đã biết trước từ lâu, rất lâu rồi vậy…
– Su gầy và xanh quá.
Nó lại mỉm cười. Bốp có vẻbực.
– Sao Su cứ thản nhiên nhưkhông có chuyện gì thế?
– Vậy Su phải làm sao? Khóc ư?
– Đừng cười một cách ngốcnghếch vậy…
Nó vẫn cười.
– Phải cười khi còn có thể chứ. Còn gần 2 tháng nữa thôi mà. Mỗi ngày cười chomột năm. Hôm nay cười cho tuổi 19, mai cười cho tuổi 20, rồi 21, 22..những tuổi mà Su sẽ không được trải qua…
– Bốp cấm Su nhắc đến chuyện này một lần nữa…
– Có sao đâu… Rồi mọi chuyện cũng sẽ kết thúc thôi mà, thời gian trôi nhanh lắm…
Bốp đột nhiên nắm tay nó,kéo lại, Bốp ôm nó.
– Xin Su đấy, đừng nói thế nữa, Bốp sợ…sợ lắm…
Nó để yên như thế, trong vòng tay Bốp, thằng bạn nó đang runlên…Có cái gì đó rơi xuống vai nó, 1giọt, rồi 2 giọt… Bốp đang khóc ư?
– Bốp ah…
– Đừng nói gì cả, cũng đừng cựaquậy…
– Uhm…được rồi…
Chúng nó có khi sẽ đứng như thế cho đến khuya nếu trời không mưa, mưa to lắm…Phải chăng ông trời đang khóc thay cho nó? Uh, có thể lắm chứ…
Dù đã cố chạy thật nhanh nhưng lúc về đến nhà thì hai đứa nó cũng đã ướt như chuột lột.
– Trời ạ, 2 đứa ngốc này, sao không vào đâu mà trú,nhỡ ốm ra đấy thì làm sao? Mẹ nó vừa lau tóc chonó vừa trách.
– Tại con u ạ. Con lôi Su chạy…
– Con không cần nhận tội thay nó, cái sở thích quái gở là dầm mưa của nó u chả biết rõ quá ấyà…
– Hì, iêu nhau thì phải thế nó mới lãng mạn mẹ ah…
– Hừ…mẹ nó gằn giọng.
Nó không giấu mẹ nó việc nó với Bốp giả yêu nhau…Mẹ nó không nói gì cả…Bà muốn cho nó làm những điều nó muốn làm…
————————–
Đúng như mẹ nó nói, hôm sau nó ốm thật. Cảm giác mệt mỏi kéo theo những cơn đau bụng hành hạ làmnó gần như kiệt sức. Nó phải nghỉ học. Mẹ nó cũng nghỉ làm để ở nhà chăm sóc nó. Nó thấy thương mẹ nó quá. Nhìn mẹ nó tấtbật như thếnó thấy nó có lỗi… Mẹ nó!gầy đi nhiều, lo lắng cho nó quá đây mà… Cái suy nghĩ bố mẹ nó,bạn bè nó sẽ đau lòng thế nào khi nó chết làm cho nó khóchịu,nó chỉ mong mọi người luôn sống vui vẻ…Nó khóc… khóc như để bù cho 3 năm liền không khóc… Nó không biết rằng mẹ nó đã ngồi bên nó từ lúc nào. Mẹ nó ôm nó vào lòng, mẹ nó cũng khóc…
– Khổ thân con tôi…con sợ lắm phải không?…
Gạt nước mắt , nó nói:
– Không, con không sợ…vì con biết mọi người luôn ở bên con mà mẹ…
Mẹ nó khóc nấc lên…Nó không nói dối, nó không sợ chết , nhưng nó sợ mọi người phải khóc vì nó…
—————————
Nó nghỉ một tuần, quay trở lại lớp. Lạ thật, sao lớp hôm nay im ắng thế, không còn tiếng cười đùa, ra vồn vã chào hỏi nó nhưmọi khi lại càng không. Nó còn nghe thấy tiếng khóc nữa…
– Mọi người sao vậy? Nó hỏi
Không có ai trả lời.
– Có chuyện gì thế? Nó hỏi lại.
Hiền chạy lại, ôm chầm lấy nó, nói trong nước mắt:
– Sao chồng ngốc thế? Sao cứ chịu đựng một mình? Sao khôngđể mọi người chia sẻ?
Ah, vậy là Bốp đã nói ra rồi. Cho dù là cuối cùng mọi người cũng biết thôi nhưng sao tên Bốp không giữ cho nó lâu hơn một chút nhỉ…
Nó khẽ tách ra khỏi Hiền.
– Ngốc quá, ướt hết áo chồng rồi đây này. Một tuần ốm khônggiặt giũ gì hết áo rồi đấy nhá, còn mỗi cái này thôi…Thôi nào…nín đi, chồng có sao đâu, chẳng phải chồng vẫnđang đứng trước mặt vợ sao?
Nó quay sang mọi người:
– Xin lỗi đã giấu ” nhà mình”, nhưng thật là tớ không sao đâu,tớ chẳng lo lắng, cũng không sợ hãi…vì” nhà mình” ở bên tớ mà, đúng không? đừng nói vớitớ làkhông đấy nhé.
Nó vừa nói dứt câu thì Phan Anh và Chung lôi nó ra ngoài.
– Tại sao lại làm thế?
– Xin lỗi, Thu…
– Xin lỗi là xong ư? Tụi này không có cái quyền chia sẻcùngThu dù chỉ trong vai trò bạn bè ư?
Chung nói như quát vào mặt nó.Nó không biết phảitrả lời thế nào mà chỉ biết im lặng… Và rồi…Chung khóc…Phan Anh cũngkhóc… Nó bối rối lắm, nó không muốn nhưng sao ai cũng khóc vì nó thế này…
………….
” Renggggggggggg….”
Chuông vào lớp. Tiết toán của côchủ nhiệm. Lớp hômnay không” nổi loạn” nữa mà ngồi im không nói câu nào… Nó thấy rõ là cô giáo có mấy lần quay đi đểlau nước mắt… Cô giáo cũng biếtrồi ư? Tất cả biết hết sao?…
—————————
– Bốp!!!
-………………
– Sao ông không giữ lời hứa hả?Ông hứa với tui cáigì?
-……………..
– Ông nói gì đi chứ…
Bốp bỗng nhiên khuỵu xuống, ôm lấy chân nó…
– Xin lỗi, Bốp đã không giữ lời hứa ngay từ đầu…
– Sao cơ? Ông nói cho họ á?
– Không phải vậy… Bốp yêuSu…
Nó đứng sững. Nhưng nó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, rồi nó từ từ quỳ xuống ngồi song song với Bốp, nó đặt lên trán Bốp một nụ hôn:
Khờ quá…Đã dặn từ đầu rồi mà…
—————————-
Thời gian trôi nhanh quá, bây giờ phần đời còn lại của nó có lẽchỉ được tính bằng ngày…Dạo này nó thường xuyên bị đau…Nó đã phải nghỉ học. Ngày nào Hiền, Chung, Phan Anh, Bốp cũng đến nhà nó…
” Chóng mặt quá! Đau nữa…” Nó nghĩ bụng.
Mẹ nó thấy nó nhăn nhó nên lo lắng hỏi:
– Lại đau hả con?
– Con không sao…Nó nói đểmẹ nó an tâm thôi chứ thực ra là nóđau lắm rồi…
Nó mở ngăn kéo bàn học, lôi ra quyển sổ Nam dùng để vẽ nó…Cả quyển album nữa…tất cả đều là hình củanó nhưng nó chỉnhìn thấy Nam thôi…Nam đang gọi nó ư? Uh có lẽ Nam của nóđang chờ nó…Nó mỉm cười…Mắt nó mờ dần…Nó ngã xuống…
” Nam ah, ngố thì vẫn mãi là ngốcủa Nam thôi.
… s2 …