Đừng Khóc Ngốc Nhé

SĐứng yên đó nha, Nam sang đâyNam cười rồi chạybăng quađường. Một chiếc xe lao tới…
– Keetttttttt…Rầm!!!!!

dung_khoc_ngoc_nhe

Nam của nó đã rời bỏ nó như thế. Cả đời nó cũng không thể nào quên được gương mặt tươicười của Nam…
Đám tang Nam, nó không khóc.”Đừng bao giờ khóc nha ngố iu, ngố khóc nhìn xí lắm, Nam ko thích ngố khóc”. Nam đãnói thếmà…
———————-
Lớp 12. Nam mất đã 2 năm, cũng là 2 năm nó không khóc…
Cô chủ nhiệm bước vào lớp, theo sau là một tên con trai. Cả lớp đột nhiên im phăng phắc. Vài cặp mắt nhìn về phía nó, vàitiếng xì xào:
– Giống Nam quá, y như 2 giọt nước vậy…
– Giới thiệu với các em, đâylà bạn Nguyễn Hải Phan Anh, học sinh mới của lớp chúng ta…
Tai nó ù đi. Nó không nghethấygì và cũng không còn biết gì nữa…Nó lịm dần…
———————-
Nó mở mắt, thấy Hiền ngồicạnh,nắm tay nó.
– Đâu đây? Nó ngơ ngác…
– Hix ngủ nhìu quá không nhận ra cả phòng mình nữa ha? ” Chồng” ngủ khỏe thật đấy, 3 ngày mới chịu dậy..
– 3 ngày???
– Chứ sao nữa.
– “Vợ” ở cạnh chồng suốt ah?
– Không, vợ mới đến chiều nay thôi. Bố mẹ lo lắm đấy. Để vợ xuống nói với mẹ…Bố đi làm rồi…
– Uhm…
Hiền đi rồi, nó nằm nghĩ miên man. Nhức đầu quá, nó vừa mơ.Trong mơ, nó thấy Nam, 2 đứa đang nắm tay nhau…Nam ơi…
Cửa mở. Mẹ bước vào.
– Dậy ăn bát cháo cho đỡ đói. Ngủ 3 ngày rồi có gì vào bụng đâu.
– Dạ. hix con đói quá rùi…
Mẹ không nhắc j đến chuyện nóngất, chỉ coi nhưnó vừa tỉnh sau giấc ngủ dài hơn bình thường ( 3 ngày còn gì hix). Có lẽ mẹ biết tất cả, chắc Hiền kể…
———————-
Đi học lại. Bạn bè tíu tít.
– Chài, mới có mấy hôm mà gầy dzữ. Vắng bà lớp cứ im im he he.
– Thì tui khuyến mãi cho lớp mấy ngày bình yên không thíchah?
Bạn bè không nhắc gì tới cậu bạn mới tới. Chắc sợ nó buồn…
Ngồi vào bàn, thấy chỗ trống sau nó đã có người ngồi, là PhanAnh. Hít một hơi dài, nó quay xuống, nởmột nụ cười ( có vẻ hơi méo mó)
– He lu!!! Làm wen nhá. Tuitên Thu. Yên tâm ma cũ không bắt nạt ma mới đâu!Cậu ban mới nhìn nó chăm chú, không nói gì.( hừ, sao không nói gì đi…)
Mãi một lúc sau cậu ta mớimở miệng, không quên nởmột nụ cười.
– uh, tui là Phan Anh, có gì giúp đỡ nhau nhá.
Nó nhìn sững, gương mặt tươi cười ấy sao mà giống đến thế..Nó vội quay lên…Không được khóc, nhất quyết không được khóc…mày khóc xấu lắm Thu ơi…
———————-
Nghỉ tiết, nó ra khuôn viêntrường.
Oops!Một lon Twister mát lạnh áp vào má nó. Là Chung.
– Thu uống đi.
– Uhm, thanks ná…
Chung là cậu bạn cùng lớp.Theođuổi nó từ khi nó vẫn còn có Nam bên cạnh…Nam đi, Chungvẫn ở đó, quan tâm nó, chờ đợi…
– Uhm, Thu đang buồn và khõ xử lắm phải không?
-…………
– Nếu muốn khóc Thu cứ khóc một lần cho đã đi, Chung giữ kíncho..
-…………
– Xin lỗi, có phải Chung nhiều chuyện….
– Không sao đâu, cảm ơn Chung nhá. Nhưng Thu ko khóc đâu. Thu kiên cường lắm. với lại Thu khóc trôngxí lắm. Nam không thích thế…
Đã 2 năm rồi nó không nhắc đến Nam trước mặt ai, vậy mà hôm nay lại buột miệng ” Nam không thích thế”….
– Thu vẫn nhớ Nam nhiều thế sao?
Nó nhìn Chung, khẽ gật đầu. Nó không muốn làm Chung buồn, nhưng cũng không thể nói dối…Sự thật là suốt 2 năm nay, nó lao đầu vào học để quên đi cảm giác trống trải khi không còn Nam bên cạnh.Ngay cả trong mơ, nócũng chỉ mơ thấy Nam…Nam ơi…
– Chuông rồi kìa. Vào lớp thôi. Tưởng được nghỉ hết các tiết sao cô nương??
– Uhm…….
Nhà nó
– Đi nào!!!
– Đi đâu??- Nó hỏi
– Lên Lò Đúc với vợ. Lên ănsữa chua ông già.
– Chồng không sao đâu.
– Này này, vợ bảo j làm nấy nhá không hỏi nhiều. Mà thôi hôm nay ăn sữa chua không hợp. Ra Phạm Ngọc Thạch ăn chân gà nướng.
– Chồng không sao thật mà…
– Ơ hay, có ai bảo chồng bị sao đâu. Đi ngay, cấm cãi.
Nó đành nghe Hiền thôi. Dù sao ở nhà cũng chẳng có gì làm, bài thì nó đã làmxong từ tuần trước. Nó biết Hiền muốn kéo nó ra khỏi nhà cho nó khuây khỏa…Cảm ơn nha vợ iu..Phạm Ngọc Thạch.
Hiền đưa mắt nhìn khắp quán”Mỹ Miều”, còn mỗi một bàn ở góc trong cùng chỉ có mộtngười ngồi, trông quen quá( ” thôi rồi”- Hiền khẽ rên lên), là Phan Anh. Quay sang, Hiền giục nó:
– Đi thôi chồng. Ở đây hết chỗ rồi. Vợ còn biết một chỗ nữa…
Hiền chưa kịp nói hết câu thì nónghe tiếng gọi:
– A! Thu! Hiền! Vào đây ngồi chung cho dzui, vẫn còn chỗ nè.
Hiền kéo tay định lôi nó đi nhưng nó giữ lại
– Ngồi chung cũng không sao mà, lịch sự tí vợ ui…
– Chồng không sao thật chứ?
Nó toét miệng cười: Uhm, khôngsao…
Thực sự nó sao chứ, cứ nhìn thấy vẻ mặt tươi cườicủa PhanAnh là nó lại thấy sống mũicay cay, nhưng cứtránh cũng không phải là phương án hay,với lại 2 đứa học cùng lớp, Phan Anh lại ngồi ngay sau nó, tránh sao được…
– 2 ấy ở đây lâu thế chắc bít hếtnhững chỗ thú vị ở Hà Nội nhỉ? Khi nào rảnh làm hướng dẫn viên cho tui nha..
– Ông nên đi mua một cái bản đồ-Hiền ngắt lời
– uhm ukie nhưng phải có thù lao nhé. Nó nói
– Chuyện nhỏ. Mà hình nhưThu ít cười nhỉ, từ hôm chuyển vào lớp đến giờ mới thấy Thu cười có mấy lần à..
– Trước khi ông đến nó cười nhiều bằng cả nhà ông cộng lại ấy chứ.
– Vợ…
———————–
Trên đường về.
– Sao vợ khó chịu với PhanAnh thế? Cậu ấy có làm gì sai đâu nhỉ?
– Thì vợ cũng biết thế. Nhưng nhìn chồng thế nàyvợ đâm tứchắn, thà chồng cứ nói như cái máy khâu như trước kia thì đã đành, đằng này…
– Từ mai chồng mà nói nhiều thìcấm có kêu ca phàn nàn j đấynhá.
Tối hôm ấy, nó không ngủ được. Cứ nghĩ đến Hiền, đến Chung, đến Phan Anh rồi lại đếnNam…
Điện thoại nó rung. 1 new message. Là Chung “mai kiểm tratoán, làm tốt nha. Chúc ngủ ngon nhen…”. Nóthở dài, lúc nàoChung cũngtốt với nó, chờ đợi nó…Nó có thích Chung không nhỉ? Nó cũng không biết,vì mỗi lần nó nghĩ đến chuyện tình cảm nó lại nhớ Nam…
Điện thoại nó lại rung. Tin nhắn của Hiền ” ngủ chưa kưng? chắcchưa đâu, vợ biết chồng quá mà, ngủ đi nhé, suy nghĩ nhiều sẽ có nếp nhăn đấy he he.Iu chồng nhìu…” Đối với nó, con bạn thân luôn là chỗ dựa, là cái kho để nó trút hết tâm sự. Nó iuvợ nó lém.^o^
Điện thoại lại rung lần thứ 3 kể từ khi nó nhảy lên giường ( ack sao hum nay nhiều người nhắn tin thía nhỉ???). Số lạ hoắc, không bít ai nữa…” Phan Anh nè,nghe nói Thu giỏi toán lém, mai trước lúc kiểm trachỉ cho tui vàituyệt chiêu nghen.G9!”. Phan Anh, lúc nào cũng vô tình gợi lại vết thương nó cố che giấu…nhói đau… Mà sao cậu ta biết số nó nhỉ???
———————-
Kiểm tra toán. Nó làm hết ^-^. Sở trường của nó mà hi hi.
Nó quay xuống hỏi Phan Anh, dạo này nó không quá khó khănđể nói chuyện bình thường với Phan Anh.
– Ấy làm tốt không?
– Cũng tạm. Cũng may humwa ôn kỹ. Hy vọng đừng sai ở đâu.
– Uhm tui cũng thía đó, hay sai tính toán lém ^_^
– Ừa…mà dạo này Thu có vẻ cườinói nhiều hơn rùi đó, hay ghê, mỗi tội Thu cười trông cứ ngố ngố thế nào ấy hi hi!Nó chết lặng. Trước đây Nam cũng gọi nó là ngố…” Thu cười cứ y như ngố, giống như kiểu được phát phiếu bé ngoan ấy.” Giờ Phan Anh cũng nóinó cười trông ngố…Nó lại nhớ Nam rồi, ngốc quá đi thôi…
– Nè nè, Thu khó chịu lắm à? Tui không cố ý đâu, xin lỗi…
– Hi hi không sao đâu, tui đây tấm lòng bồ tát lắm, không chấptiểu nhân như ông đâu hehe
– Uh bít rùi, bít rùi, thưa… bồ tát.
– Mún chít hả? Cẩn thận bồ tát nổi giận hối không kịp đâu đấy he he
———————————-
Tôi là Chung. Tôi quen cô ấy đã 3 năm và thích cô ấycũng gần bằng khoảng thời gian ấy, tức làtừ lúc côấy vẫn còn có Nam bêncạnh…Kể từ ngày Nam mất, cô ấy không hề khóc, tôi biết côấy đau đến nỗi không thể khóc được, nhìncô ấy lúc nào cũng cố gắngtươi cười làm tôi thấy đau…Tôi vẫn kiên trì chờ đợi cho đến một ngày nào đó cô ấyquên được Nam..Thế rồi PhanAnh đến,cậu ta giống Nam đến đáng kinh ngạc…Cô ấy nói với tôi cô ấy sẽ không khóc vì ” Nam không thích thế”.Đã 2 nămnay cô ấy không hề nhắc đến Nam…Tôi bắt đầu thấy sợ…Sợ một ngày Phan Anhsẽ mang trái tim cô ấy đi…Tôi phải đấu tranh vì hạnh phúc của tôi…cố gắngthực hiện ước mơ của mình…
—————————-
Tin nhắn của Chung…” chiều mai Thu rỗi không? cho Chung xin một buổi chiều của Thu nha, nănnỉ đó, please…”. Nó phì cười,tưởng tượng một đứacontrai cao 1m80 đang nhìn nó với ánhmắt tha thiết hì hì…xin một buổichiều…cũng được, dù sao chiều mai nó cũng không bận gì cả…” ừa 2h chiều mai đến đón Thu nha”
14h00
– Thu ah đi được chưa? Chung đến đón nó( hì hì cũng đúng hẹn đó chứ)
– Chờ chút nha, đợi Thu khóa cửa đã, chẳng có ai ở nhà cả, hì hì xong rùi đi thôi.
Nó nhìn Chung, áo phông trắng, quần jean, trông bảnh trai dzữ hi hi học cùng mấy năm rùi nó mới bít Chung đẹp trai.^-^
– Hôm nay Thu đáng iu lắm.
– Hừ, bình thường thì không đáng iu hả?><
– Uh thì…hôm nào cũng đáng iu…nhưng hôm nay đáng iu nhất mà… Nó nhìn cậu bạn gãi đầu gãi tai lúng túng trông đến tội.- Hì, đùa thui mà, Thu cũng biết mình biết ta lắm. Mà này định đưa Thu đi đâu vậy? không phải…Trung Quốc đấy chứ???
– He he bí mật.
…………..
– Đến rùi nè.
– Wa!!!Đẹp quá!!! Nó thốt lên.
Chỗ Chung đưa nó đến vừarộng rãi vừa thoáng đãng, là một cánh đồng cỏ mênhmông vắng bóng người, chỉ có mấy đứa trẻ đang thả diều. Hi hi nó mê nơi này rùi. Không biết nơi đâylà chỗ nào của ngoại thànhHà Nội nữa, nó chưa đến đây bao giờ cả. Nó bắc loa tay hét thật to
-“AAAAAAaaaaaaaaaaa……….”
– Chung cũng hét đi, dễ chịu lém đóa hi hi^0^. Nắng làm má nó ửng hồng. Chung đứng ngây ra nhìn nó. Nhìn gì vậy nhỉ???? (^-^ ngốc tập 1)
– Nhìn gì thía? Sao không thử hét đi. Không tin là dễ chịu ah?
Chung hét ” Tui iu Thu……”
Mấy đứa trẻ đang thả diều quaylại nhìn 2 đứa nó, cười khúc khích. Nó ngượng chín người, sờ tay lên 2 má nóng bừng, hic hic sao Chung hét to thía chứ..
– Nè, không bít ngượng hả? Sao hét to thía?
– Nói thật sao phải ngượng hi hi…
– Hết thuốc chữa.
– Có đấy, thuốc đang nằm trong tay Thu mà hi hi.
Nó chẳng hiểu gì cả ( ngốc tập 2). Đang nghĩ lung tung thì điệnthoại nó đổ chuông. Mẹ nó gọi.
– Con về nấu cơm hộ mẹ nhé hôm nay mẹ làm tăng ca nên không về sớm được. 5h thì đi đón Huy cho mẹ nhé.
– Vâng ạ. Con chào mẹ.
Nó quay sang Chung
– Chung ah tớ phải về rùi. Mình về nha.
– Ừa…
Dọc đường về Chung không nói câu nào với nó, nó cũng chẳng bít nói j nữa, thành ra về nhà nómới mở miệng
– Hôm nay cảm ơn Chung nha, đến đó thấy thoải máilắm, nhưtrút hết buồn vậy hi hi
– Uh dạo này cứ thấy Thu ủrũ Chung cũng không dzui.
– Giờ không sao rùi hi hi. Thanhks nhá.
– Thu này…Chung ngập ngừng..
– Gì?
– Thu có nhớ những gì Chung nói hôm nay…Cho Chung một cơhội được không?
Nó đứng lặng. Rồi nó nghethâymình nói
– …Mai gặp nha. Bye…
– Uhm mai gặp…
Nó chỉ còn biết nói ” mai gặp”, vìnó không biết phải trả lời Chungthế nào. Dạo này nó cũngkhông biết tình cảm của nó thế nào, không dám khẳng định nó iu ai…nó không muốn ngộ nhận rồilàm Chung tổn thương…vì nóvẫn còn hay mơ thấy Nam lắm…
Nó mở điện thoại. 2 missed calls.Của Phan Anh. Gọi lúc nào vậy nhỉ? Nó mang máy theo mà.Không bit có việc j không, thôi mai đến lớp rùi hỏi vậy…
———————–
Lúc tôi cầu xin cô ấy cho tôi mộtcơ hội, cô ấy chỉ nói” mai gặp”, vô tình làm tôi đau…Cô ấy muốnlẩn tránh tôi, lẩn tránh tình cảm của tôi…tự nhiên tôi thấy thiếutự tin quá…
– Hôm qua gọi tui có chuyện j ko? Chiều wa tui ko mang máy nên ko bik ông gọi thông cảm nhá( chài nói dối trắng trợn lun,mang nhưng nghĩ lungtung ko để ý thì có)
– Uhm…chiều nay..uhm…Thu rảnhko?- Uhm rảnh..mà sao?
– Chiều nay đưa Phan Anh đi chobít mấy chỗ đồ ăn ngon nha. Lần trước hứa rùi mà.
– Uhm, được rùi.
14h30″
– Đi đâu trước thưa “sếp”- Phan Anh hỏi
– Lên Lò Đúc ăn sữa chua hihi
– Ukie.
…………………
– Thu có hay lên đây không?
– Uhm…trước đây cũng haylên..với 1 người bạn…giờ thì haylên đây với Hiền.
Nó không nói rõ ” 1 người bạn”ở đây là Nam. Tự nhiên nó muốn về quá. Ngồi đây lâu với Phan Anh làm cho nó nghĩ lung tung.Nhìn đồng hồ mới có 15h45″. Nhưng thôi, nó không muốn ngồi đây lâu nữa…
– Uhm…Phan Anh nè…tui hơi mệt,mình về sớm nhé, sorry nha hôm sau đi bù hihi.
– Uhm, để Phan Anh đưa Thu về…
…………………….
Nhà nó.
– Đến rùi, để tui tự vào đc rùi, ko cần đưa vào đâu. bi bi
– Uh nghỉ đi cho đỡ mệt nhé
– uhm bibi…………
Nó quay lưng bước vào nhà, bỗng nhiên nghe tiếng Phan Anh gọi với lại:
– Thu nè!!! Tui…thích…Thu lắm..
Nó đứng lặng…lẽ nào…mớiquen nhau được 2 tháng thôi mà. Nó ấp úng:
– Mai…gặp. bibi
– Nhớ suy nghĩ nhé. Tui nóithậtlòng đó.
– Uh, mai gặp.
Nó chẳng biết phải nói gì hơn nữa…Phan Anh thích nó. Nhói đau…Nó có thích Phan Anh ko? Một lần nữa nó không biết câu trả lời…Nếu thích một người là lúc nào ở bên người ta cũng thấy xúc động thì đúng là nó thích Phan Anh thật. Nhưng nó không muốn nghĩ đến nữa…Nó mệt mỏi quá. Dù đã 5h chiều nhưng nó vẫn leo lên giường…bây giờ nó chỉ muốn ngủ một giấc thật say thôi…( hum nay mẹ về sớm nên ko phảinấu cơm hi hi)
——————————-
Cốc cốc..Có tiếng gõ cửa…LàTuấn, thằng em họ bằng tuổi vàhọc cùng lớp và ở chung một nhà với nó.
– Chị Thu này…
– Huh?
– Em… muốn… hỏi…
– Hic có j nói toẹt ra đi sao mà ấp úng thía hả? Cứ nói đại ra đi xem nào.
– Uhm…chị chơi thân với Hiền, cóbít Hiền để ý ai chưa?
– ack có ý đồ j thía hả? Định cướp vợ tao hả mày? he he màyláo quá.
– Này em nói thật chứ không đùa đâu, xin chị đấy…giúp em đimà..
– Phải hối lộ tao mới giúp he he- Cùng lắm bao chị ănbim bim tẹt ga cho đến khithành công là được chứ j?( đánh vào điểm yếu của nó rùi, nó mê bim bim lắm á, thằng này thế mà thông minh)
– He he hứa nhá. ngoéo taynào( chài bà này học lớp 12 rồi mà còn đòi ngoéo tay hic)
Dạo này nhiều chuyện xảy ra làm nó phải suy nghĩ quá. Nó không nhận ra thằng em họ để ý cô bạn thân nữa hic hic..
—————————–
Tôi là Phan Anh. Gia đình tôi là một gia đình ko hạnh phúc…Bố mẹ tôi li hôn từ năm tôi mới lên 4. Tôi có một người anh trai, ra đời trước tôi…3 giây, tênNam. Tôi theo bố sang Mỹ, còn anh tôiở lại Việt Nam với mẹ tôi…
Cách đây 2 năm, bố và tôi nhận được tin dữ…anh tôi bị tai nạn giao thông qua đời…Chúng tôi về nước. Đám tang anh tôi, có một cô bé không hề rơi nước mắt, nhưng nhìn bờ vai cô ấy run lên, khuôn mặt xinhxắn tái đi, tôi biết cô ấy đau đớn lắm. Cô chỉ đứng đó, nhìn ảnh của anh tôi, không để ý đến xung quanh, vì thế không biết tôi…Ngay từ lúc nhìn thấy cô ấy,tôi đã biết trái tim tôi không còn tự do nữa.
… s2 …