Đừng Khóc Ngốc Nhé

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Đừng Khóc Ngốc Nhé

Tác Giả : Đang cập nhật

Danh Mục: Truyện Teen

Thể Loại:

Lượt Xem: 275 Lượt Xem

Năm nay, sau 3 tháng hè năn nỉ bố, tôi được phép trở về Việt Nam. Tôi xin vào học ở ngôi trường anhtôi đã học, xin vào lớp cũ của anh ấy…Bước vào lớp, tôi đưa mắt nhìn quanh, tôitìm thấy cô ấy, ngồi ở một bàn gần cửa sổ phía cuối lớp. Côgiáo chủ nhiệmgiới thiệu tôi với cả lớp, côấy nhìn tôi…rồi cô ấy ngất đi…tôi biết lí do…
Suốt 3 hôm liền cô ấy không đi học, tôi thấy lo. Nhưng rồi cô ấycũng trở lại lớp, xanh xao và nhợt nhạt hơn. Cô ấy làm quen với tôi…thật là một cô gái đặc biệt, cứng cỏi một cáchđặc biệt…
Tôi tìm mọi cách để được gần gũi với cô ấy…thu hết can đảm tôi cũng rủ được cô ấy cùng đi chơi với lí dođưa tôi đi cho biếtnhững chỗ thú vị ở Hà Nội…tôi thích cái cách cô ấy hít hà mùi hoa sữa, thích cái cáchcô ấy khẽ reo lên khi nhìn thấy loại bim bim mới… ( nói đúng ra là tôi thích tất cả những gì thuộc về cô ấy). Chúng tôi lên Lò Đúc ăn sữa chua. Ở đây tôi nhận ra cô ấy vẫn không thể nào quên được anh trai tôi, bất giác nhắc đến anh với vai trò” một ngườibạn” khi tôi hỏi cô ấy có hay lên đây không, bất giác cô ấy làm tôi đau…Ngay hôm ấy, tôi ngỏlời…Cô ấy chỉ nói” mai gặp”…cô có biết tôi đauthếnào?…Tôi đủ thông minh và nhạy cảm để nhận ra cô!ấy luôntìm trong tôi hình ảnh của anh tôi, đủ nghị lực để chấp nhận, đủ nghị lực để chờ đợi…nhưng tôi không đủ nghị lực để làm mình không đau, lại càng khôngđủ nghị lực để rời xacô ấy.
– Hôm qua gọi tui có chuyện j ko? Chiều wa tui ko mang máy nên ko bik ông gọi thông cảm nhá( chài nói dối trắng trợn lun,mang nhưng nghĩ lung tung ko để ý thì có)
– Uhm…chiều nay..uhm…Thu rảnhko?
– Uhm rảnh..mà sao?
– Chiều nay đưa Phan Anh đi chobít mấy chỗ đồ ăn ngon nha. Lần trước hứa rùi mà.
– Uhm, được rùi.
14h30″
– Đi đâu trước thưa “sếp”- Phan Anh hỏi
– Lên Lò Đúc ăn sữa chua hihi
– Ukie.
…………………
– Thu có hay lên đây không?
– Uhm…trước đây cũng haylên..với 1 người bạn…giờ thì haylên đây với Hiền.
Nó không nói rõ ” 1 người bạn”ở đây là Nam. Tự nhiên nó muốn về quá. Ngồi đây lâu với Phan Anh làm cho nó nghĩ lung tung.Nhìn đồng hồ mới có 15h45″. Nhưng thôi, nó không muốn ngồi đây lâu nữa…
– Uhm…Phan Anh nè…tui hơi mệt,mình về sớm nhé, sorry nha hôm sau đi bù hihi.
– Uhm, để Phan Anh đưa Thu về…
…………………….
Nhà nó.
– Đến rùi, để tui tự vào đc rùi, ko cần đưa vào đâu. bi bi
– Uh nghỉ đi cho đỡ mệt nhé
– uhm bibi…………
Nó quay lưng bước vào nhà, bỗng nhiên nghe tiếng Phan Anh gọi với lại:
– Thu nè!!! Tui…thích…Thu lắm..
Nó đứng lặng…lẽ nào…mớiquen nhau được 2 tháng thôi mà. Nó ấp úng:
– Mai…gặp. bibi
– Nhớ suy nghĩ nhé. Tui nóithậtlòng đó.
– Uh, mai gặp.
Nó chẳng biết phải nói gì hơn nữa…Phan Anh thích nó. Nhói đau…Nó có thích Phan Anh ko? Một lần nữa nó không biết câu trả lời…Nếu thích một người là lúc nào ở bên người ta cũng thấy xúc động thì đúng là nó thích Phan Anh thật. Nhưng nó không muốn nghĩ đến nữa…Nó mệt mỏi quá. Dù đã 5h chiều nhưng nó vẫn leo lên giường…bây giờ nó chỉ muốn ngủ một giấc thật say thôi…( hum nay mẹ về sớm nên ko phảinấu cơm hi hi)
——————————-
Cốc cốc..Có tiếng gõ cửa…LàTuấn, thằng em họ bằng tuổi vàhọc cùng lớp và ở chung một nhà với nó.
– Chị Thu này…
– Huh?
– Em… muốn… hỏi…
– Hic có j nói toẹt ra đi sao mà ấp úng thía hả? Cứ nói đại ra đi xem nào.
– Uhm…chị chơi thân với Hiền, cóbít Hiền để ý ai chưa?- ack có ý đồ j thía hả? Định cướp vợ tao hả mày? he he mày láo quá.
– Này em nói thật chứ không đùa đâu, xin chị đấy…giúp em đimà..
– Phải hối lộ tao mới giúp he he
– Cùng lắm bao chị ăn bim bim tẹt ga cho đến khi thành công làđược chứ j?( đánh vào điểm yếu của nó rùi, nó mê bim bim lắm á, thằng này thế mà thông minh)
– He he hứa nhá. ngoéo taynào( chài bà này học lớp 12 rồi mà còn đòi ngoéo tay hic)
Dạo này nhiều chuyện xảy ra làm nó phải suy nghĩ quá. Nó không nhận ra thằng em họ để ý cô bạn thân nữa hic hic..
—————————–
Tôi là Phan Anh. Gia đình tôi là một gia đình ko hạnh phúc…Bố mẹ tôi li hôn từ năm tôi mới lên 4. Tôi có một người anh trai, ra đời trước tôi…3 giây, tênNam. Tôi theo bố sang Mỹ, còn anh tôiở lại Việt Nam với mẹ tôi…
Cách đây 2 năm, bố và tôi nhận được tin dữ…anh tôi bị tai nạn giao thông qua đời…Chúng tôi về nước. Đám tang anh tôi, có một cô bé không hề rơi nước mắt, nhưng nhìn bờ vai cô ấy run lên, khuôn mặt xinhxắn tái đi, tôi biết cô ấy đau đớn lắm. Cô chỉ đứng đó, nhìn ảnh của anh tôi, không để ý đến xung quanh, vì thế không biết tôi…Ngay từ lúc nhìn thấy cô ấy,tôi đã biết trái tim tôi khôngcòntự do nữa…
Năm nay, sau 3 tháng hè năn nỉ bố, tôi được phép trở về Việt Nam. Tôi xin vào học ở ngôi trường anhtôi đã học, xin vào lớp cũ của anh ấy…Bước vào lớp, tôi đưa mắt nhìn quanh, tôitìm thấy cô ấy, ngồi ở một bàn gần cửa sổ phía cuối lớp. Côgiáo chủ nhiệmgiới thiệu tôi với cả lớp, côấy nhìn tôi…rồi cô ấy ngất đi…tôi biết lí do…
Suốt 3 hôm liền cô ấy không đi học, tôi thấy lo. Nhưng rồi cô ấycũng trở lại lớp, xanh xao và nhợt nhạt hơn. Cô ấy làm quen với tôi…thật là một cô gái đặc biệt, cứng cỏi một cáchđặc biệt…
Tôi tìm mọi cách để được gần gũi với cô ấy…thu hết can đảm tôi cũng rủ được cô ấy cùng đi chơi với lí dođưa tôi đi cho biếtnhững chỗ thú vị ở Hà Nội…tôi thích cái cách cô ấy hít hà mùi hoa sữa, thích cái cáchcô ấy khẽ reo lên khi nhìn thấyloại bim bim mới… ( nói đúng ra là tôi thích tất cả những gì thuộc về cô ấy). Chúng tôi lên Lò Đúc ăn sữa chua. Ở đây tôi nhận ra cô ấy vẫn không thể nào quên được anh trai tôi, bất giác nhắc đến anh với vai trò” một ngườibạn” khi tôi hỏi cô ấy có hay lên đây không, bất giác cô ấy làm tôi đau…Ngay hôm ấy, tôi ngỏlời…Cô ấy chỉ nói” mai gặp”…cô có biết tôi đauthếnào?…Tôi đủ thông minh và nhạy cảm để nhận ra côấy luôntìm trong tôi hình ảnh của anh tôi, đủ nghị lực để chấp nhận, đủ nghị lực để chờ đợi…nhưng tôi không đủ nghị lực để làm mình không đau, lại càng khôngđủ nghị lực để rời xacô ấy…
0h30″
Không ngủ được. Onl vậy.
vừa sign in thì”nguyenhainam is online now”. Nó há hốc miệng.Tại…tại… sao? Sao nik củaNam lại sáng đèn. Nó phải biết..
ngothiminhthu: ai day? sao lai chat bang nik nay?
ngo thi minh thu: buzz!!!
Vẫn không có reply. Nó hoang mang. Nó tiếp tục hỏi, nó rất muốn biết…
ngo thi minh thu: coi nhu toi cau xin cau…cau la ai? sao lai dung nik cua Nam?
Lần này thì có reply
nguyenhainam: neu co chuyen buon cu tam su voitoi nhe
giật mình…sao không chịu trả lời…
ngothiminhthu: nhung caula ai moi duoc chu?
nguyenhainam: ban cua Nam. cau chi can biet vay thoi.
nguyenhainam has signed out.
out rồi…để lại trong nó là sự hoang mang và muôn ngàn câu hỏi…
———————
– Dậy! Dậy đi! Dậy lẹ lên con.
– Hôm nay là chủ nhật mà mẹ…
– Đừng nói con quên hôm nay làngày gì. Dậy nhanh đi.
Nó chợt vùng dậy. Hôm nay là một ngày nó không thể quên được, hôm nay làngày giỗ của Nam…
—————–
Mộ Nam.
Nó đặt bó hoa xuống.” Nam ơi, Nam ah, ngố đến thăm Nam nè, Nam đang làm j trên đó nhỉ? Nam chắc chưa quên ngố đâu ha…ngố nhớ Nam quá rồi…hay là…ngố lên đó với Nam nha…”
– Nói linh tinh gì vậy hả?
Nó quay lại.
– Sao Chung lại đến đây?
– Đến nhà thấy mẹ Thu nóiThu ra đây nên …mà hứa với Chung đi…từ sau đừng nói những câu như thế nữa…
– Uhm…hứa..
Nó cũng không hiểu sao nó lại hứa với Chung, có lẽ nó không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng và buồn bã của Chung…
– Mình đi thôi. Ah hôm nay lên tầng 5 Vincom đập gián với Thunhé hi hi
– ukie.
Thế là 2 đứa nó đi đập gián mộttrận rồi lại lên tầng 6 vincom xem phim rồi mới về…
Về đến nhà, nó lại onl, nó hy vọng nik Nam lại sáng đèn một lần nữa…
” nguyenhainam is online now”
nguyenhainam: helu! hom nay ko den nha Nam ah?
ngothiminhthu: toi nay moi den.hen bac gai roi. ma sao cau bit hom nay tui se den nha Nam?
nguyenhainam: bi mat…
ngothiminhthu: sao cau laidungnik Nam?
nguyenhainam: vi co the cau moi vao chat voi tui truoc. tui bit cau khong bao gio goi yahoonguoi khac…
nguyenhainam: ma toi naycau cu den nha Nam di, co le bi mat se duoc bat mi…
nguyenhainam has signed out..
lại nữa rồi, nó chưa kịp biết gì thêm thì đã out…
–!- Mấy giờ rồi mà còn ở nhà hả con nhóc này? Sanggiúp bác gái nấu cơm chứ?Mà bác trai mới về à?
– Vâng, vâng, con xong rồi con đi liền mà mẹ. Mà sao mẹ bít giỏivậy? Con cũng mới biết thôi. Hồihộp thật vì con chẳng biết mặt bác trai nữa…( đám tang Nam nó có để ý j đâu…)
– Cứ như đến ra mắt bố mẹchồng không bằng…( chết lỡ lời rồi…)
– ……..
– Mẹ…xin lỗi con..
– Con chào mẹ con đi đây..Nếu mẹ nấu canh cá thì để phần convới nhé hi hi..
– Oh mẹ biết rồi…
————————–
Nhà Nam.
– Con chào bác! Con xin lỗi con đến muộn quá..
– Không sao. Bác coi con như con mà con cái thì không mấy khi đúng hẹn với bố mẹ đâu ha ha.
Nó đỏ mặt. Nó nhìn liếc sang phía bố Nam.Nam giống ông quá, rất ư là…đẹp trai.
– Làm gì mà ngó bác lom lom thế?
Nó giật mình….ấp úng…
– Con xin lỗi…Con…tại…cậu ấy…giống bác quá…
………………………..
– Thôi không có việc gì làmđâu, con lên gác đi có người đang chờ con trên đó.. Bác gái cứu nóra khỏi cái tình thế không biết phải nói gì này.
– Ai vậy bác?
– Thôi không hỏi nhiều, cứ lên thì biết..
– Vâng ạ..
————————–
Hồi hộp quá. Không biết côấy sẽ có phản ứng gì khi biết tôi là em trai Nam nhỉ? Vui? Hay sẽ không thèm nhìn mặt tôi vì tôi đãgiấu cô ấy. Tôi trong phòng anh trai, phòng nàytoàn trưng ảnh của anh tôichụp chung với cô ấy, tự nhiên tôi thấy ghen tị…tôi quá ích kỷ chăng? Ghen tị với cả một người không còntrên thế giới này, lại còn là anh tôi nữa chứ…Biết vậy mà tôi vẫn ghen tị, vẫn muốn cô ấy chỉlà của riêng tôi…
—————————
Nó tò mò không biết ai đang chờ nó trong này…
Nó gõ cửa.
– Mời vào..
Nó nhìn người trong phòng Nam. Nó đứng như chôn chân xuống đất..
– Nam…không phải…Phan Anh…tại sao…tại sao…
– Phan Anh là em Nam…xin…lỗi…
Nó không biết phải nói cảm giáccủa nó lúc này như thế nào.Trong một thoáng nó đã giận, vô cùng giận vì Phan Anh đã giấu nó chuyện này…nhưng rồi nó thấy…vui…vì nó cảm thấyNam chưa rời bỏ nó hoàn toàn…không biết có phải nó quáích kỷ? nhưng nó thấy hình bóng của Nam trong Phan Anh…
————–
Sao cô ấy cứ im lặng mãi như vậy? Thà cô ấy mắng tôi, còn hơn là cứ đứng màkhông nói gìnhư thế này…như thể tôi là mộtcái gì đó vô hình, không tồntại…
————–
– Vẫn như cũ…
– Cái gì?- Phan Anh tròn mắt nhìn nó.
– Cái bàn này…bức tường…tất cả…không có gì thay đổi cả…
– Ah, mẹ bảo giữ nguyên tất cả những gì anh ấy đã bày…
– Uh, vì Nam là một người khôngthích thay đổi, với lại như thế này đẹp lắm rùimà…màthấy ảnhtui không? xinh gái nhỉ? ^-^
Thế là 2 đứa nói chuyện bình thường như chưa hề có chuyệnnó không biết Phan Anh là em trai của Nam.
– ơ nhưng Phan Anh này…
… s2 …