Cô Vợ Của Tôi
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Cô Vợ Của Tôi
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Teen
Thể Loại: doc truyen, truyen teen
Lượt Xem: 458 Lượt Xem
Thái Phong tự nghĩ
“ Không thể thế này được… mình chết đói mất !!!… yêu thì yêu… sợ thì sợ… phải sống thì mới có thể làm những gì mình muón chứ !!…… phải vùng dậy thôi….. “
Thế là Thái Phong…. từng bước…từng bước leo lên tầng trên….. và…. ???
Thái Phong… từng bước… từng bước…. mò lên tầng trên theo ánh đèn dọc 2 bên cầu thang…. cố gắng hết sức không gây ra tiếng động.
Cuối cùng cũng đã đến trước cửa của phòng Tử Kỳ …. Lúc này thật sự là căng thẳng , mồ hôi trên trán cậu ta toát ra liên tục…. càng cố im lặng thì…. cái bụng lại càng ỌC ỌC bấy nhiêu…. làm sao có thể lẻn vào trong được chứ !!
Với kinh nghiệm nhiều lần trốn lên CẤM ĐỊA , tuy thất bại nhưng qua đó luôn rút được những kinh nghiệm quý báu….
– “ Vợ mình thường tắm lúc 9 giờ tối …. sau đó đọc sách đến 10h…. chắc hẳn 10h30 sẽ đi ngủ…. vậy là… mình có thể lẽn vào rồi “
Tuy là bàn tính như thế… nhưng thực sự là rất lo lắng… còn sợ hãi nữa. Dù bị HÀNH HẠ đã quen … nhưng hình phạt cho tọi đột nhập trái phép thế này thì….đáng phải kể đến..
4/10 lần nhập viên vì chẹo xương sống …..
3/10 lần phải nghĩ dưỡng tại nhà …..
3/10 còn lại…. cũng bầm dập không kém….
Nghĩ tới đó Thái Phong nuốt nước bọt tự thương xót cho mình…. nhưng…. thật sự là đói đến mức không chịu được nữa… từ trưa đến giờ…. có hột cơm nào vào bụng đâu… tối về còn bị vợ cấm không cho đi ăn nữa…
Thái Phong không sợ vợ…. vì lúc trước luôn muốn vợ được hạnh phúc nên lúc nào cũng chiều cô ấy…. riết rồi quen… nên khi cô ấy lấn tới…. không dám chóng trả….
(con hư tại mẹ – vợ hư tại chồng )
Đã hơn 10 phút do dự trước cửa… Thái Phong vẫn chưa có đủ can đảm để xong vào….
KHông thể cứ như thế này mà nhịn tới sáng được…. 3 năm qua… cô ấy nói thế nào mình nghe thế ấy…. riết rồi mình cũng ngu theo luôn…. mình là đàn ông ! là chồng của cô ấy… không thể cứ như thế này được….. phải Vào… đúng rồi ! Vào thôi
Chí khí dâng cao, tay lâm lâm khoá cửa…. môi mấp mấy run rung…. chân thì bũn rũn….
…..CẠCH.. dù đã cố lắm những cánh cửa vẫn cứ phát ra tiếng động
Thái Phong như đứng tim , cứ sợ nó thức giấc… nhưng nó có thức thì Thái Phong cũng không biết gì….bởi vì phòng nó tối đen như mực…. trừ khu vực ghế ngồi ở bàn gần tolet.
…. 1 vài giây sau…. không thấy có phản ứng gì…. đang trong trạng thái an toàn… Thái Phong được nước làm tới…. cầm điện thoại… rọi xuống xát đất tìm đường đi …
Như 1 tay ĂN TRỘM thực sự có kinh nghiệm…. Thái Phong trường xuống sàn như 1 con rắn đang lướt đi…. từ từ tiếng đến gần giường nó …. Nói thì như thế nhưng… khó khăn hơn tưởng tượng… tình thần đang bị khủng bố… như đang phải mang theo 1 quả bom hẹn giờ không biết phát nổ lúc nào….
CỐP … đầu Thái Phong va vào tủ cạnh giường nó…. Tim như muốn rớt ra ngoài vì hoãng sợ….. mặt nằm úp xuống sàn… không dám nhút nhít….. thậm chí là còn nín thở.
…… …. nhưng… không có chuyện gì xảy ra.. có lẽ…. nó ngủ say quá chăng ?
Tim bắt đầu dãn ra…. cổ ngước lên…. dùng tay còn lại lau mồ hôi đang đổ như mưa rào của mình….. rồi nhẹ nhàng dùng điện thoại rọi vào chiếc tủ….
Có ánh sáng phản chíu lại chứng tỏ trong đó có chìa khóa….
Thái Phong thầm vui mừng…. tắt điện thoại… dùng tay còn lại bỏ lên trên bàn sờ soạn tìm…..
– SAo…. sao chìa khoá nó mền vậy ta ?…. trời ơi còn mịn nữa…. 1…2…3…. 5 chìa lận à…. mình nhớ chỉ có 1 thôi mà…
TÁCH… chiếc đèn bàn bật sáng…..
Thái Phong đứng tim , giật mình… không dám xoay lên nhìn… chỉ cuối mặt xuống đất… giọng lấp bấp
– ….sao … sao lại sáng thế này….
– Tay tui mền lắm hả ??….
Ôi cái giọng thanh thanh mà ngọt ngọt này sao quen quá…… chỉ 1 tiếng nói ấy cất lên là tay chân Thái Phong bũn rũn…. miệng lấp bấp run rẫy…. Khuôn mặt thì khỏi nói rồi… xanh còn hơn tàu lá chuối nữa…. giờ có giã vờ như không biết cũng chết… mà biết lại càng chết thảm hơn….. tốt… tốt hơn là… nên… nên thú thật…..
Chồng nó… từ từ xoay cái đầu… về hướng chiếc bàn…. nơi cậu ta sờ thấy chiếc chìa khoá NÓ MỀM MỀM… NÓ MỊN MỊN… CÓ ĐỦ 5 CHÌA … vừa nãy….
Khi đôi mắt đã kiểm chứng …. CHÌA KHOÁ đang cầm là bàn tay… của vợ thì….
Thái Phong nuốt nước bọt…. miệng ráng nhếch mà cười trong sự hãi….. quay nhìn chủ nhân của bàn tay ấy….. chỉ còn biết thốt lên
– Hơ…hơ…. chào…chào buổi tối…
Khi nhìn thấy cặp mắt đầu sát khi của nó nhìn mình thì…. Thái Phong như thụt mất lưỡi.. chỉ còn nước im lặng…. nhìn nó
– Anh !… đang làm gì trong phòng tui giờ này HẢ ?
Ôi vẫn cái giọng ấy… nhẹ nhàng đến phát CHẾT …. 3 hồn 7 vía của Thái Phong đồng loạt bỏ chạy…. giờ chỉ còn mỗi cái xác nhìn nó cười trong đau khổ….
– Anh biết là lên đến đây vào giờ này thì sẽ thế nào rồi đấy?
Nhìn vợ cười mà mồ hôi Thái Phong tuông rơi….
– Anh… anh biết !
– À !… thì ra biết…. mà còn có gan xong lên đây nữa… thì chắc cũng đã chuẩn bị sẵn cả rồi phải không
Miệng Thái Phong ú ớ… không nói được lời nào khi nhìn thấy nó gỡ cây rôi ở gốc giường ra nhìn mình chầm chầm….
– 1 là tự ra đứng đó…. 2 là tui sẽ …..
– Anh…. Anh ra…. anh ra mà
Tự động nhỏm dạy chạy ra đứng ở gốc tường , úp mặt vào trong… thậm chí là… khoanh tay lại
– Tốt ! rất nhanh gọn…. vậy tui cũng không muốn kéo dài thời gian nữa….
Nó đứng dậy , bước xuống giường cùng với cây roi mây tiếng đến chỗ Thái Phong…. Cậu ta thì…. úp mặt , nhắm tịt mắt quay vào từng không dám hó hé
– Nè ! CHUNG THÁI PHONG
– …. … Hả ?
– Tui nói ANH BAO NHIÊU LẦN RỒI HẢ ?
– … Nhiều… nhiều lắm… !!
– VẬY SAO BIẾT PHÁP CÒN PHẠM PHÁP….
– Anh !!!
CHÁT !…… nó cầm cây rôi quất rất mạnh vào người Thái Phong …..
– ÁÁÁÁ~~~~~~~~ – Thái Phong la lên vì cái roi ấy quất rất mạnh vào lưng cậu ta… đôi mày nhíu lại vì cơn đau …
– Tui luôn cảnh cáo anh là tuyệt đối không được lên đây , TẠI SAO VẪN LÊN HẢ?
– Anh !!!!
Chưa kịp biện minh lí do của mình thì Từ Kỳ đã giơ tay quất tiếp roi thứ 2 – CHÁT
– Á ÁÁAAA~~~~~~~~~~
LẦn roi này thật sự rất đau…. vì nó chòng lên vết thương do roi đầu trên người cậu ta vừa nãy… đôi tay đang khoanh cũng phải buông xuống mà đỡ cho tấm lưng.
Nó… cũng… thấy mình rất quá đáng… nhưng vẫn tiếp tục…
– Tui hoàn toàn không thể tin tưỡng anh được nữa , ANH ĐÚNG LÀ ĐỒ ĐÀN ÔNG XẤU XA MÀ~~~~
CHÁT….- lại 1 lằn roi được in lên người Thái Phong…..
– ÁÁAAAAAAAA~~~~~~~~~~
– Anh còn dám CHỐI NỮA !! CÒN DÁM LÊN ĐÂY NỮA KHÔNG HẢ ?
Tiếp sau đó… không chỉ là 1 roi 1…. mà là nhiều roi liên tiếp đánh vào người Thái Phong
– ”ÁAAA ~~~~ ÁAAAAAAA~~~~~~~~~~ ĐỪNG ĐÁNH NỮA ….ÁÁ~~~~~~~~
Cuối cùng vì quá đau và chịu không nỗi… Thái Phong quỵ chân ngồi xuống sàn…… mặt mày nhợt nhạt lại toát nhiều mồ hôi…. Nó…có chút lo lắng… ngồi xuống hỏi :
– …. Tui… tui chỉ mới đánh có thế mà anh không chịu được… lần… lần sau… đừng có mà mò lên nữa …..
Nó vẫn nói theo kiểu là nó không có lỗi….
Thái Phong quả thật rất đau…. lưng không thể nhút nhít được vì những trận roi ấy…. Đàn ông… vốn sức chịu đựng rất giỏi… nhưng 1 khi họ đã nói đau… thì thực sự… là rất đau đấy !!!…
Nó… nó lùi lại… rồi đứng lên…. giả vờ như không có gì , miệng xề xà :
– Đủ rồi…. Anh xuống dưới đi…. coi như… lần này tui tha cho anh… tui… tui không muốn thấy lần sau đâu !
Thái Phong trong cơn đau nhìn nó…. muốn trách nhưng trách không được…
MyVip | 2015-03-14 08:28:10
Tử Kỳ là người vợ mà mình chọn…. vì thế… dù cho cô ấy có làm gì đi nữa…. thì… vốn bản thân mình không thể trách cô ấy…. là mình sai….
Thái Phong… nhỏm người … nhưng vì vết thương nằm ngay lưng nên việc co dãn để có thể đứng lên … là rất khó
– Á!!~~~~
nÓ quay lại… nhìn thấy Thái Phong như thế…. lòng có chút tội lỗi… nó đi đến cạnh Thái Phong…. tính đỡ dậy thì….. nó thấy vết lằn roi in máu trên áo thun trắng của chồng mình , nó bàn hoàn nói
– Lưng… lưng anh chảy máu !!
Thái Phong cười, gắng nói – Thì sao chứ !!… em còn đánh anh mạnh hơn thế này nhiều mà….
Câu nói ấy làm nó thấy xấu hổ … nó thấy mình quá nhẫn tâm khi đối xữ với chồng mình như vậy … Đôi mắt nó long lanh ứ lệ như sắp khóc…
– Em… em đánh anh mà em lại khóc sao….. khờ quá !!!
Thái Phong gượng đưa tay lau nước mắt ở khoé mi nó…
– Tui…
Nó quay đi vì thấy rất có lỗi…. mình đánh cậu ta như thế mà cậu ta vẫn đối xữ tốt với mình…..
ỌC ỌC ỌC….ỌC
Nó quay nhìn Thái Phong khi nghe thấy những âm thanh đó….
Thái Phong không nói gì… xoay mặt đi… rồi ôm bụng…
– Anh… Anh đói lắm hả ?
– Không… không đâu… anh… anh no đấy ! – Thái Phong vẫn cười với nó
ỌC ỌC ỌC…. ỌC lại tiếng ấy phát ra từ bụng chồng nó. Thực sự thì nước mắt vì xấu hổ… vì đau lòng … vì trách móc bản thân nó đã tự trào ra…. THái Phong dù đang đau nhưng vẫn lo cho nó…
– Sao …sao lại khóc nữa !!… Anh… anh làm gì sai hả … ??
– Đồ ngốc !! đồ đần độn…. đồ xấu xa !!!
Nó vừa khóc vừa mắng Thái Phong… đây không phải là lời mắng cay nghiệt… mà chính là mắng vì THƯƠNG đấy .
– Đừng khóc nữa !….em muốn mắng anh thế nào cũng được…đừng có khóc … anh đã nói là không bao giờ để vợ anh khóc nữa mà….
Thái PHong dùng 2 tay của mình lau nước mắt cho nó…. khuôn mặt dù không được khoẻ vẫn cứ mĩm cười với nó….
Nó cầm lấy tay Thái Phong…. nhẹ đỡ Thái Phong đứng dạy..
– ÁÁ~~~~
– Tui ….tui xin lỗi !
Khuôn mặt nó khá là lo lắng… rất cẩn thận…. rất dễ mến… Quàng vai Thái Phong qua cổ mình và đỡ lấy vai cậu ấy… .từ từ …dìu tới giường mình….
– Sao.. Sao lại đỡ anh đến giường ?… phòng anh ở dưới… anh có thể tự xuống đó
– Anh ngồi ở đây đi… tui..tui đi lấy thuốc sức vết thương !
Thái Phong từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy vợ mình lo lắng cho mình đến thế…. Tại sao những lần trước lại không quan tâm mình như vậy ?…. tại sao bây giờ lại đối xử tốt với mình quá…. hay là… cô ấy….
Vừa nghĩ tới đó thôi là đã vui mừng đến mức cảm động…. miệng tũm tĩm cười trong hạnh phúc của cơn đau
Nó mang hộp y tế từ phòng khách lên đây cùng với 1 cái áo 3 lỗ của Thái Phong..
– Em!!
– Tui phải sát trùng và băng bó vết thương…. anh… anh cởi áo ra đi !!….
Câu nói này… quả là làm cho cả 2 đều ngượng đến chín mặt…. đặc biệt là nó… Dù giờ nó là người phụ nữ 27 tuổi và đã có chồng được 3 năm nhưng…. ngượng thật đấy!!
Thái Phong sau 1 hồi… sững sốt vì nó… thì cũng tháo nút cổ áo….
Chưa gì thì nó đã quay mặt đi chỗ khác… không ngừng nuốt nước bọn để trấn an
Nhưng…. đây là áo thun…. nên hơi dính sát lưng… Thái Phong không thể cử động nhiều vì sẽ làm đau vết thương …
– Vợ !
– Hả ? – nó giật mình … không dám quay lại…
– Em…. giúp anh được không… anh đau lưng lắm !!!
Lời đề nghị đó làm nó…. lo lại càng thêm lo… Tử Kỳ mạnh mẽ và dữ dằn ngày nào giờ đã thành con cừu non bị đặt trên tắm thớt không dám nhút nhít…. đắng đo rất lấu
– Anh…. thực sự là không cởi ra được !!
– …Được… được rồi… tui…tui sẽ giúp anh !!
Nó từ từ…xoay người lại…. mắt nhấm tịt
– Em…. nhắm mắt thế… sao anh dám cho em giúp….
– …Hã ?….. ực !… được rồi….
Giờ thì má nó như 2 quả cà chua chín mọng…. đỏ lừ !! khuôn mặt cứ như muốn bóc khói vì nóng….
– Em chỉ cần nhất áo anh ra khỏi lưng là được !!.. nhớ nhẹ tay đó
– … được..được rồi
Nó thật sự là không biết nhắm hay nên mở mắt nữa…. Tay đã bắt đầu cầm lấy áo của Thái Phong…. Đâu phải là chưa từng nhìn thấy lưng của Đàn ông…. ơ !… mà đúng là như thế đó !… chưa 1 lần nhìn thấy cảnh này cả !
– Em cẩn thận đấy !!
– BIẾT RỒI !!
Nó giật mạnh 1 phát tấm áo lên trên mà không hề nhích khỏi lưng Thái Phong ….
– ÁÁ~~~~~~~~~~ ÔI TRỜI ƠI CÁI LƯNG – như muốn rơi nước mắt
– Xin..xin xin xin…. lỗi !!!!
– Ha….há há…. ( nụ cười sắp phát khóc )…. lỡ rồi lấy ra luôn đi….
– Híc !…. đợi..đợi tí
Nó luồn chiếc áo ấy qua cổ và tay Thái Phong để lấy ra ngoài… để lộ cái tấm lưng và cơ bắp 6 múi hoàn hảo đến phát nóng của Thái Phong mà không kịp phản ứng
Giờ thì lại nghe tiếng… hức !…… hức !!…. hức !!!
– Em… em sao thế ?
– Tui…tui… hức !!
Ánh mắt nó vừa chạm nhìn vào cái cơ thể rắn chắc của Thái PHong thì… nất cục đến không ngừng được
Khi thấy nó… nhìn vào người mình thí Thái Phong tỏ ý e dè…. che tay trước ngực . Nó lúng túng….
– Tui…tui đem nó đi đây !!…
Nó nhìn chiếc áo thun…. nhuộm những lằn roi rướm máu… mà áy náy…
– Tui… tui sẽ băng bó cho anh.
Giờ thì Thái Phong đang ngồi im bất động trên giường… nó ngồi cạnh bên ở phía sau…. từng chút từng chút chăm chú dùng thuốc đỏ bôi lên….
– Á~~
– Đau lắm hả ?… tui..tui sẽ nhẹ tay
– Không sao !!
Thái Phong cứ mĩm cười như thế….
“ máy roi này… chịu đựng quả không uổng !”
Nó dùng toàn tâm của mình để thực lòng băng bó vết thương cho Thái Phong… nhẹ nhàng và từ tốn. Sau khi đấp thuốc đỏ lên , nó dùng vải y tế quấn chặt vết thương để không nhiễm trung….
Nó xoay người đối diện ngồi với Thái Phong để dễ dàng băng bó. Tay nó phải quàng qua cổ kéo xuống vai… luồng xuống dưới hong eo…và kéo lên lại…. cứ như thế…. nó càng phải tiến xát người chồng mình hơn để có thể thắt chặt vải …
Ánh mắt Thái Phong… luôn nhìn nó…. trìu mến và thân thiện…. gióng như … ồ ! đây là người vợ của tôi ! cô ấy rất chu đáo và tốt bụng….
– Sao Anh cứ nhìn tui cười thế?
– Em… đang lo lắng cho anh à ?
– Tui… làm gì có !! – nó xiết chặt vải
– ÁÁ~~~~~~
– Xong rồi !….
Sau đó thì dùng chiếc áo 3 lỗ kia mặt cho Thái Phong …. hết sức nhẹ nhàng và cẩn trọng
“ – híc ! tóc cô ấy thơm quá ! “
Thái Phong nhìn nó cười ngọt
– Cám ơn vợ !!!
Nó giả vờ như không nghe , cuối bông băng thuốc vào hộp và mang cất.
Bụng Thái Phong lại kêu réo …ỌC…ỌC…ỌC…
Thực sự là rất đói… đói đến bũn rũn tay chân…. chỉ muốn có 1 tô mì nhỏ để ăn thôi cũng được….
– Sao cô ấy cất đồ lâu vậy ?
Thái Phong lo lắng vì nãy giờ không thấy nó quay lại . Bỗng nhiên có 1 hương thơm lạ xong thẳng vào phòng…
– Khịt…Khịt..Khịt… thơm…. mùi trứng… à không… có mì nữa…. khịt…khịt…. nhiều mùi quá… !!! Hay là mình đói quá lại sinh ảo giác…. không được ! phải tỉnh lại thôi…. brừ brừ… Nhưng… thơm thật đấy
Vừa mới nói xong thì….
Nó bưng 1 khây thức ăn quá trời món bước vào phòng, tiến đến cạnh Thái Phong.
– Em !!!….
– Đói rồi phải không !!… ăn đi ! tui mới nấu đó…
– Nhưng… hết đồ ăn rồi mà
– Nhà bếp bao giờ cũng có thức ăn ! chỉ là có tìm được hay không thôi !
Nó lườm Thái Phong và đặc chiếc bàn nhỏ lên giường cạnh chồng, rồi cẩn thận đặc chiếc khây thức ăn lên trên
Giờ thì Thái Phong cảm động muốn rơi lệ…. đây…. đây là bữa cơm đầu tiên Thái Phong được ăn do chính tay vợ mình nấu…. 3 năm….đã 3 năm rồi
– Còn nhìn gì nữa ! Ăn đi !
– Nhưng…. tay… lưng… anh đau …anh sợ sẽ làm đổ
Nó xoay mặt đi…. muốn tức mà tức không được…. bặm môi xoay mặt lại , cầm chén cháo lên , múc 1 muỗng nhỏ rồi …… thổi
Thái Phong cười tũm tĩm nhìn nó
– Đây là cháo rau củ , sẽ giúp anh lấy lại sức…. anh ăn đi.
Thái Phong 1 mực không rời mắt khỏi nó…. ôi đôi mắt hạnh phúc ánh lên sự hạnh phúc rõ thấy.
– Há miệng ra !
– …. A !
Nó đút vào miệng Thái Phong trong tâm trạng ngại ngùng … nhưng tự nhiên thấy Thái Phong ăn ngon… nó cũng vui vui lây trong lòng
– Ăn trứng nữa !!!
– Vừa phải thôi !! ăn từ từ….
– Không !!! có mì nữa kìa !!
– Azzz !! anh có phải con nít đâu mà…..
– Không biết !! Anh muốn ăn hết…. ngon quá !! Vợ anh nấu số 1
– Đừng có nịnh tui !… ăn đi
Nó múc 1 muỗng lớn đồ ăn kèm theo mì …. nuốt nỗi là phi thường
– KHông !!… anh không ăn
– Chẳng phải anh muốn ăn hết sao ?
– Không !!… ứ ừ
Ngậm miệng bo bo
Thế là nó cứ đút cho người chồng của mình ăn…. Cơn đau như không còn hành hạ thân xác Thái Phong nữa bởi vì tình thương của nó dành cho Thái Phong quá ẤM ÁP rồi….
– Ôi đúng thật là… !!! anh là heo đấy à… sao ăn được hết vậy ….
Nhìn lại chiếc khây…. toàn là chén và dĩa đã sạch bóng thức ăn
– Vợ anh nấu mà ! phải ăn chứ ! là heo mà ngày nào cũng được ăn thì anh cũng chịu ..
– Ôi !! gớm quá đi !
Nó dọn dẹp mọi thứ xong xuôi thì quay lại phòng
– Tối nay… anh ngủ ở phòng này! … tui sẽ xuống phòng khách ngủ
– Sao thế được… !! anh sẽ xuống đó
– Không cần !!… anh đang bị thương… ngủ soffa sẽ rất khó chịu… hôm nay … là lỗi của tui…. anh cứ nằm đó nghĩ ngơi đi… có gì thì gọi tui…
– Vợ à !!!
– ….. Đừng có gọi tui như thế !!!
– VỢ À !
– KHông nghe tui nói à !
– VỢ YÊU À~~~~~~
– Điên rồi !!….
Nó phớt lờ và quay đi
– CÁM ƠN EM !!!
– Tui đánh anh mà còn cám ơn
– NẾU NGÀY NÀO CŨNG ĐƯỢC EM CHĂM SÓC VÀ YÊU THƯƠNG ANH NHƯ VẬY ! THÌ ANH THÀ NGÀY NÀO CŨNG BỊ EM ĐÁNH !
– Anh điên hả ?
– Ừ ! ĐIÊN RỒI !…. ĐIÊN VÌ CÔ VỢ NHƯ EM ĐÓ !
– KHÔNG NÓI NỮA ! ngủ
– NGỦ NGON
– Đừng có cử động nhiều coi chừng vết thương… có gì thì gọi tui
– BIẾT RỒI !!! MOAH…….
mi gió nó
– ÔI TRƠI ƠI ! GỚM QUÁ !..
nÓ rùng mình chạy thẳng xuống dưới
– Đâu phải là em hoàn toàn lạnh nhạt với anh !!Tử Kỳ à… sẽ có ngày em phải nói yêu anh…. hớ hớ hớ hớ Á!!!~~….cái lưng mình
Thế là tối hôm đó… đã gần 12h khuya. Thái Phong phải nằm sấp để ngủ… miệng tũm tĩm cười , vui mừng suốt đêm
Nó thì….
“ Đó là điều mình nên làm… không thể có ý gì khác !!”
_____________________________
Sáng hôm sau….
– … ……. …
Thái Phong nhíu nhíu đôi mày nhìn ra ngoài trong tư thế nằm sấp úp cả đêm….
– Anh thức rồi à !
Thái Phong quay đầu qua nhìn
– ….. à ờ !… anh thức rồi !
Thái Phong thấy nó đang lấy quần áo trong tủ thì bèn lên tiếng gạ hỏi
– Em… thay đồ đi làm à !?
– Anh cũng mau xuống giường thay đồ đi !
Thái Phong tũm tĩm cười tiếp
– Em… nấu đồ ăn sáng rồi à ?
Thái Phong lại ngạc nhiên….sao…sao đôi mắt này khác với đôi mắt hôm qua cô ấy nhìn mình… mà lại rất….rất gióng đôi mắt hằng ngày nhìn Thái Phong suốt 3 năm qua … giọng nói cũng thế :
– Đừng có mơ tưỡng nữa ! anh có tay có chân mà
– Nhưng….
– Không nhưng nhị gì hết ! ăn hay không là tuỳ anh … tui thay đồ xong sẽ đi làm. Còn nếu không muốn thì cứ ở nhà mà nghỉ .
– Em…em.. azzzz ngang ngược thiệt mà
Thái Phong không ngừng thắc mắc…. tại sao lại như vậy ??…. tình cảm mình dành cho cô ấy bao năm qua chẳng lẽ không xoay chuyển được trái tim cô ấy thật sao ?… mình cứ tưỡng tối hôm qua cô ấy đã có chút gì đó với mình…. tại…tại sao… thái độ vẫn như thế ! cứ như không có gì xãy ra vậy ?Azzz…..
Nghĩ thì nghĩ thế thôi…. vẫn không thay đổi được sự thật !…. Thái Phong đành gắng gượng thức dậy, thay đồ và bắt đầu đi làm….
__________________________________
Công ty IDEA…
Mọi thường phòng Chung tổng đã đông…. hôm nay thấy Thái Phong lại bị thương nên đi với dáng rất khó khăn .Điều đó làm cho các nhân viên lo lắng hơn… xúm nhau lại hỏi thăm quan tâm Thái Phong nhiều hơn mức bình thường vì… tin đồn truyền nhanh…. cả 1 số nhân viên của bên Tử Kỳ cũng dắt chân chạy qua đó !
Nó bước ra khỏi phòng… thấy cảnh tượng chưa tới giờ ăn trưa mà phòng chỉ rãi rác vài nhân viên ! Nó lên tiếng hỏi
– Thư Ký Hà !… hôm nay họ đình công à
Cô ta e dè… nhìn nó, miệng lắp bắp không biết mở lời làm sao
– Cô cứ nói đi
– Dạ vâng !….. họ…. họ kéo nhau và phòng Chung tổng để xem cậu ấy bị thương ra sao ạ !
Nó nói lấp bấp như không thể tin được ….
– CÁi….cái cái gì ?
– Lý…. Lý tổng à !… cô đừng kích động quá
LẬp tức nó đằng đằng sát khí bước qua phòng Thái Phong…. nó tức như thế không phải vì ghen đâu !!!… vì nó thấy Thái Phong thật quá đáng , nhân viên phòng mình đã đủ rồi , còn cố dụ dỗ nhân viên phòng nó nên nó mới phát cáu hừng hực lửa đi qua
CẠCH… RẦM….
Cũng tầm cỡ 20 cặp mắt quay lại nhìn nó…. không gióng như lần trước… .Ánh mắt nó nhìn có sát khí hơn, dữ tợn hơn , có sức tấn công như muốn ăn tươi nuốt sống Thái Phong
…. không gian như ngừng động , không ai dám nhút nhít hay hó hé
Mọi người tự khắc tãn ra chừa lối cho nó đi đến chỗ Thái Phong ….
Nó vẫn giữ nguyên phong độ đó , với chiếc guốc 10 phân và bộ váy công sợ màu đỏ đen , ánh mắt nó như hằn học hơn với mái tóc được búi sang trọng và lịch sự phía sau… từ từ…từ từ tiến đến chỗ Thái Phong…
Ôi thôi ! ! ai cũng như nghẹn thở … nhìn nó không chớp mắt cũng không dám di chuyển .
Người sợ nhất chính là Thái Phong… bộ y phục KHÔNG CÒN CHỈNH TỂ nữa… cứ như là đang sắp xữa bung hết nút áo sơ mi vậy …. thì lại càng làm cho mọi việc trở nên nghiêm trọng hơn….
nó đứng đối diện bàn của Thái Phong…. đập bàn cái RẦM~~~~~~
Cả phòng đứng tim, giật cả mình… cứ tưỡng tượng là sắp có 1 trận đánh ghen oanh oanh liệt liệt sắp diễn ra vậy !
Nó thì…. nhìn chầm chầm Thái PHong….Miệng mĩm cười nhẹ nhàng nói :
– Này ! Chung Thái PHong !… anh muốn làm gì thì làm , muốn ôm bao nhiêu cô gái thì ôm… tuỳ anh ! Nhưng tui nói cho anh biết ! Việc dụ dỗ nhân viên phòng tui qua đây phục vụ và quay quanh anh thế này trong giờ làm việc thì….. ĐỪNG CÓ MƠ !
Không chỉ mình Thái Phong bất ngờ mà cả những cô gái đang đứng đây đều không ngờ…
– Hả !?
– Tui không muốn tình trạng này diễn ra nữa ! nếu 1 trong những nhân viên của tui mà BƯỚC qua chỗ này khi chưa được cho phép của tui thì !….ANH CHẾT VỚI TUI ĐẤY !
Toát hết cả mồ hôi , sợ đến gần ú tim….. Thái Phong mấp máy miệng nói không thành lời
Nó xoay mặt nhìn những người trong phòng với ánh mắt kiên nghị và hung tợn
– Nếu các cô còn yêu cậu ta ! thì ngoan ngoãn mà quay về !… đừng có mà lấn tới… nếu không tui không bảo đảm ANH YÊU của các cô sẽ được yên bình đâu !!
Lời cảnh cáo vừa dứt , toàn bộ nữ nhân viên phòng nó tranh nhau chạy về trong sợ hãi . Nó nghênh mặt lên, bước đi trong tự tin về phòng …. Để lại sau lưng gần mười mấy con người đang đứng ngồi không yên trong lo sợ ….
– Vậy… vậy tụi em có nằm trong số đó không ?
– …. …. ….
– Vợ anh… sao… sao hôm nay lạ quá !!!
còn 1 cô rất bình tĩnh…
– Yên tâm đi ! vợ anh đến là để cảnh cáo bọn nhân viên phòng cô ấy … chứ tụi em thì đâu thuộc số đó . Phải không anh !?….
– Cô….cô ấy đến là để cảnh cáo nhân viên của cô ấy ?
– Dạ phải ! anh không thấy sao ?
– vợ của anh vẫn như vậy thôi ! dù tụi em có ở đây với anh cả ngày thì cô ấy cũng đâu làm gì hay ghen tuông gì ! Cũng tốt
– Đi ra !
– Dạ ?
– ĐI RA HẾT CHO TÔI~~~~~~~~~~~~
Thái Phong trong cơn tức giận la lớn đuổi mọi người ra ngoài . Họ lũi lũi ra ngoài trong khũng hoản…
– Tại…tại sao lại thế được.. mình cứ tưỡng là cô ấy sẽ 1 lần phải tức giận chứ !!…. quá ra…quá ra là vì tức nhân viên của mình nên cô ấy mới có thái độ như thế !!!….. haha !… mình… mình còn không bằng nhân viên của cô ấy nữa……
______________________________
Về đến phòng nó thì….
Nó đặc tay lên trán suy nghĩ ….
– Mình làm gì sai à ?…. sao phản ứng của mấy người đó lại như thế ?
Khi vào tollét thì….
– Này ! cô có thấy là Lý tổng rất dễ dãi không ?
– Đúng đấy!.. ai đời lại có người vợ nào nhìn thấy chồng mình có biết bao nhiêu cô gái bao quanh như thế lại chẳng có phản ứng gì ?
– Hay là…. họ không yêu nhau !
– Chỉ là Lý tổng không yêu Chung tổng thôi. Chứ tui thấy Chung tổng rất chung tình với Lý tổng .
– Đúng đấy !… nhưng cũng nhờ thế mà tụi mình…. hihi…có thể tiếp cận người đàn ông lí tưởng như là Chung tổng vậy
– Suỵt !… nói nhỏ thôi , cô không sợ tai tiếng à
– Sợ gì chứ ! Lý tổng gặp tại trân cũng không nói gì kìa !xì
– Ờ ! cũng đúng … làm vợ như cô ấy có phước mà không biết hưởng… đúng là có vấn đề….
– Ôi trời ! nghe nói cô ta còn đánh đập Chung tổng dã man nữa ! Không yêu người ta thì thôi cũng nên để người ta yên chứ …. Chung tổng của chúng ta tội quá !
– híc ! biết vậy lúc trước tui cố gắng lấy lòng Chung tổng thì… có khi bây giờ tui là bà Chung rồi. Làm vợ như cô ấy quả là thất bại
Ừ thì bà Chung…. bà Chung ở ngay đây này…. đang bóc hoả hừng hực này
CẠCH ! –Nó mở cửa và bước ra khỏi phòng tolét
2 cô nhân viên giật mình xoay lại …
– Lý…..lýlýlý tổng !!!
Nó dừng lại , xoay mặt nhìn 2 người họ :
– Các cô nói hay lắm ! Đúng là tui có phước không biết hưởng đấy ! Đúng là tui tàn ác với chồng đấy ! tui đúng là làm vợ thất bại đấy !vì thế nên tui mới cho mấy người hưởng mà không nói gì đấy !… nói tui có vấn đề à !! vậy lần sau các cô thử tiếp cận chồng tui xem… xem tui có vấn đề tới mức nào !!Há !
Bọn họ nuốt nước bọt , xanh mặt xanh mày… nhìn nó chầm chầm không thốt được lời nào .
Nó xoay mặt đi và bước ra ngoài…
– Trời ơi !!… mình vừa nói cái gì vậy !!!
________________________________
Phòng Chung tổng….
Vẫn nhộn nhịp như mọi khi !…. toàn là món ngon của lạ , giờ ăn trưa chắc là thời gian hạnh phúc lắm… bao nhiêu cô gái quây quanh chăm sóc … Cái lưng bị thương được họ xuýt xoa quan tâm đến lạ thường…. Cũng tốt ! dù sao vợ cũng bỏ mặc mình , những người này không mướn cũng giúp mình thì tội gì không nhân…. thế là có đời nào Thái Phong đuổi họ ra ( trừ lúc tức giận )….
Nó lưỡng lự và đắng đo lắm…. không biết nên vào phòng làm việc của Thái Phong lúc này không … nó muốn nói chuyện. Nhưng … ai đời lại không biết ! giờ ăn trưa là giờ Thái Phong lên chức làm hoàng thượng được bao nhiêu mĩ nữ cung tần quay quanh….
Đã đến trước cửa…. vẫn không biết có nên vào hay không !…. nó cầm điện thoại lên và
TÍT….. TÍT…. TÍT…..
– Sao không bắt máy
TÍT….TÍT…TÍT…..
– tRỜI ƠI ! còn tắt máy của mình nữa !
Thực ra là có 1 người đã tắt ngũm điện thoại của Thái Phong ở bên trong khi nhìn thấy trên màng hình tên nó gọi đến….
– Số máy quý khách vừa…
– Ôi trời ! còn dám tắt nguồn nữa!….Chung Thái Phong …. quá lắm rồi đấy !…
Nó sẽ làm gì đây ??… ôi với tính cách hiện giờ thì gì nó cũng làm được….
Nó không bước vào trong , một mực bỏ đi trong thất vọng …?
Nó đang nghĩ cái gì thế ?… việc gì phải tức ?… Chả phải nó cũng làm thế với Thái Phong sao ? cúp máy ngang hay không nghe máy là sở trường cũa nó mà ! giờ thì Thái Phong trã lễ có 1 lần thôi! việc gì phải tức … Không phải ! đây là lần đầu kể từ lúc cưới nhau…. Thái Phong không nhấc máy nghe điện thoại của nó….thậm chí là…. tắt nguồn … càng nghĩ nó càng lo….
Azz ! mình đang nghĩ cái gì vậy ?
Cái ly nhựa trên tay cầm cũng bị nó bóp nát 1 cách vô tọi vạ.Mọi người đều nhìn nó…. 1 ánh mắt lo lắng “” có phải lý tổng bị căng thẳng thần kinh không ? “”
Không có gì đâu… mọi người tiếp tục công việc đi
Nó xấu hổ bỏ đi
Nó đi lên sân thượng ngồi thư giản…nhìn bầu trời, hứng gió mát… lòng lại suy nghĩ
-Có phải mình quá đáng lắm không ?… họ nói đúng … mình là vợ cậu ấy mình nên làm tròn trách nhiệm của bản thân…. nếu không yêu thì cũng phải đối xữ tốt…. mình đã đánh cậu ta … đã mắng cậu ta… thậm chí còn làm cậu ta sống dỡ chết dỡ…. tính tình mình.,… đã thay đổi quá nhiều…. từ khi nào bãn thân mình đã trở nên ngang ngược như vậy ?… Thái Phong không bao giờ trách mình …. luôn yêu mình…Tại sao … bãn thân lại không nhận ra điều đó… tại sao cứ hành hạ cậu ấy… !! chỉ cần nhìn thấy lả muốn đánh, muốn mắng !!…. Tử Kỳ à ! mày muốn gì chứ ?….
Chính câu hỏi ấy nó cũng không biết trả lời thế nào nữa !… đã thành thói quen rồi…quen mắng Thái Phong …quen đánh Thái Phong… quen tiêu tiền đến sạch thẻ… quen làm lơ với trách nhiệm bãn thân là 1 người phụ nữ đã có chồng…
Tại sao lúc trước lại đồng ý lời cầu hôn của cậu ấy … tại sao lại nói là cho mình thời gian …tại sao lại để cậu ấy yêu mình … tại sao …tại sao ?… mình có gì tốt đâu, mình rất xấu xa ..sao lại yêu mình… mình chưa bao giờ đối xữ tốt với cậu ấy cả ?… người vợ như mình dù cho cậu ấy nói li dị thì mình cũng không thể trách được…
Nó nhìn lên trời….
– Trung Hiền à !…. Kỳ không làm được rồi… Kỳ đã hứa sẽ quên…sẽ thật lòng yêu thương Thái Phong … Nhưng… khó quá !… hãy nói cho Kỳ biết Kỳ nên làm gì đi… làm sao để quên 1 người như Hiền chứ !
___________________________
Phòng Chung tổng 3.00pm
Thái Phong lấy chiếc điện thoại trên bàn…
-Ai tắt nguồn vậy ?
Cậu ta mở máy lên thì thấy 2 cuộc gọi bị nhỡ
-Tử Kỳ gọi cho mình à ?
______________________
RENG RENG RENG….
nó quay qua lấy điện thoại… nhìn màn hình và… tắt nguồn
___________________
– Gì nữa đây ?… mà thôi riết cũng quen … cô ấy không muốn nghe máy cũng đành chịu… hazz tối về lại bị mắng nữa cho coi !
Thái Phong lại tiếp tục công việc của mình ! giữa buổi thì trốn ra ngoài… khảong 1 giờ…
Vì bị thương nên lúc nào Thái Phong cũng nhận được sự quan tâm và ưu ái đặc biệt … cứ cách nữa tiếng là có canh hầm gà mang vào, không thì lại bánh nhân đậu đae61n… quả là có phúc mà lại biết hưởng