Cô Giáo Trinh – Truyện Người Lớn 2022 – Update Chap 40

Cô giáo Trinh (33)

“Alo?” – Trinh có chút hơi thấp thỏm, Lan và cô dù quen nhau lâu nhưng vẫn chưa biết mặt, đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện.

“Xin chào! Lan đây, giọng cô nghe dịu dàng vậy? Sao thế? Có chuyện gì mà gấp vậy?” – đầu dây bên kia truyền tới giọng nói khá êm tai, cũng có chút truyền cảm.

“Chuyện là… thật ra tôi cũng không biết nên kể cho cô nghe từ đâu nữa, khá loạn.”

“Cứ kể từ đầu đi, càng chi tiết thì tôi càng dễ cho cô lời khuyên.”

“Được rồi, thế thì chuyện là từ đầu năm học, thời điểm mà tôi quen Quân ấy…”

Trinh bắt đầu kể cho Lan nghe tất tần tật về những gì đã từng xảy ra, chuyện cô bị ai đó uy hiếp bởi tấm ảnh hôn trộm, mấy bài trên trang của trường, nhận được một cái S-toy nhân ngày phụ nữ, và kể cả âm mưu phía sau Quân biết được cùng toàn bộ suy luận của cô từ trước đến giờ. Trinh hầu như không bỏ sót bất cứ chi tiết quan trọng nào, chỉ không đề cập đến vài việc cá nhân.

Lan nghe xong, không lập tức trả lời mà im lặng, có vẻ như cô ta cần cân nhắc. Trinh cũng không hối thúc, cầm điện thoại với vẻ trầm tư. Khi nhận được tin nhắn của Quân, Trinh cảm thấy không thể tin nổi, những đồng nghiệp của cô chẳng ngờ lại có ý tưởng tà đạo như thế.

“E hèm, cô muốn hỏi tôi cái gì?”

Trinh đáp: “Thì chính là tôi nên làm gì bây giờ? Dù sao chuyện đó vẫn chưa diễn ra, hoặc tôi không nhận được tổn thương thực chất nào cả.”

Lan: “Tự nhiên nghe cô nói xong, não tôi hơi rối rắm, không ngờ chỗ cô cũng có cái loại người như vậy. À mà, sắp tới chuyến đi của trường cô là đến thành phố biển? Chỗ tôi luôn đấy, thế nhà trường đã quyết định cho các em ngủ nghỉ ở đâu chưa?”

Trinh: “Tôi cũng không rõ lắm, thầy hiệu trưởng có bạn bè làm du lịch ở đó, chỗ ngủ nghỉ thì thầy ấy sẽ đặt. Nhưng mà số lượng gần năm trăm em có vẻ cũng không dễ dàng lắm.”

Lan im lặng một thoáng, sau đó hỏi: “Thầy ấy tên Kim phải không? Trần Trọng Kim?”

Trinh hơi bất ngờ, lẽ nào trái đất lại tròn như vậy – “Đúng rồi, cô quen ông ta?”

“Ừm, trùng hợp ghê, ông ấy thông qua mối quan hệ nhờ tôi sắp xếp giúp. Cô là giáo viên trường Mặt Trời nhỉ, dạy lớp nào thế? Với cả em trai tôi sở hữu một căn homestay, tôi có thể sẽ bố trí cho cô và lớp ở chỗ tôi, tự nhiên tôi háo hức muốn gặp cô ghê.”

“Hì hì, trời ơi, không ngờ đến thật, tôi là chủ nhiệm lớp 12A, nhưng cô ở ngoài có như thế không? Cũng thoải mái và dâm như khi ở trên mạng?”

“Xời, gặp tôi thì hiểu. Mà cái chuyện của cô tôi nghĩ tạm thời cứ áng binh bất động, xem xem họ dùng thủ đoạn nào thì mình mới đáp trả được. Tuy nhiên cô phải thật cẩn thận, nếu như có gì nguy hiểm cứ nhắn tin cho tôi, tôi sẽ hỗ trợ.”

“Cảm ơn cô nhé, thế còn chuyện đi chơi với Quân? Từ sau vụ bị chụp lén tôi hơi sợ sợ.”

Lan: “Cô khờ ghê, đó là lễ hội hóa trang, hãy chịu khó mua mặt nạ, đồ cosplay ấy, không ai nhận ra là được còn gì…”

“Ừm nhỉ, thế quyết định vậy đi, tôi cũng sắp đến giờ lên lớp rồi.”

“Oke chào người đẹp, hôm nào xuống chị em mình lại tâm sự. Nếu tôi nghĩ ra cái gì khác thì sẽ nhắn cho cô.”

“Chào nhé!” – Trinh nói xong thì cúp máy, tự nhiên cô cảm thấy rất vui, đúng là không có gì tốt bằng việc có một cô bạn thân cả. Nói về lý do vì sao Trinh quen Lan thì cũng khá trùng hợp, đó là khi cô đăng một bài viết ẩn danh lên mạng để xin lời khuyên, và Lan là người tư vấn nhiệt tình nhất.

Tạm gác lại chuyện đó, Trinh nhìn đồng hồ rồi tự chỉnh lại trang phục, tô lại son, cũng đã đến lúc cô phải làm việc.

Chỉ có một điều, Trinh vẫn nghĩ mãi, rằng bản thân có nên làm gì đó để tặng “Hương” không, vì cô ta đã khiến Trinh có ấn tượng rất xấu, và chính bản thân Trinh cũng không muốn bị động chịu đựng nữa.

Trinh cũng không biết rằng, người mà cô đang ghim hiện tại lại đang vui vẻ với một trò chơi mới.

…..

Quay lại mười lăm phút trước, Hương lười biếng cuộn tròn trong chăn, vì buổi chiều cô không có tiết dạy nên Hương muốn ngủ thêm một chút.

Trên mặt bàn ở ngay đầu giường, vẫn còn lại tô cơm gà mà cô đã ăn dở. Hương lười nấu nướng, cũng lười làm việc nhà, mọi khi thì có mẹ chồng chăm sóc cho gia đình cô, nhưng hôm nay bà ta đã về quê dự đám cưới nên nhà chẳng còn bất cứ ai. Chồng đã đi dạy, còn đứa con trai cũng được gửi luôn ở trường học.

Hương không hiểu tại sao, cô cứ lăn qua lăn lại mãi mà không thể ngủ được, trong lòng tự nhiên cảm thấy có chút bất an.

“Có gì sắp xảy ra sao?” – Hương không khỏi tự nhủ, vì mọi khi linh cảm của cô đều rất chính xác.

Thế là, Hương leo xuống giường vì cảm thấy không thể ngủ được, cô cầm tô cơm ăn dở đổ vào thùng rác, không dọn dẹp gì cả mà lại quay về phòng, cô muốn đi tắm cho thoải mái.

Nơi gia đình Hương sống là một căn chung cư cũ kỹ nằm trên tầng năm một tòa nhà, trước kia là của hồi môn của mẹ chồng tặng cho Hương. Thuở ban đầu thì cô rất vui vì cuối cùng đã có một chỗ riêng tư thoải mái, nhưng càng về sau Hương càng cảm thấy bực bội vì túp lều tranh của mình. Căn chung cư rất nhỏ, chỉ có hai phòng ngủ và một phòng bếp kiêm cả phòng khách, đã thế lại xuống cấp nham nhở, từng mảnh tường nổi mốc, hoặc tróc sơn trông vô cùng kinh tởm. Hơn cả thế thì hệ thống điện nước trong tòa nhà vốn cũng không ổn, đã không biết bao nhiêu lần cô đang tắm mà tự nhiên cúp nước hoặc nước chuyển sang lạnh buốt.

Hương luôn nghĩ với nhan sắc của bản thân, cô xứng đáng có một chỗ ở tốt hơn, xinh đẹp hơn và cả thoải mái hơn.

“Thôi kệ, cũng sắp đủ tiền rồi, mình sẽ không chui rúc ở đây nữa.” – Hương tự thì thầm, công việc dạy yoga phát triển theo từng ngày, cộng thêm cả cái nghề kinh tởm kia nữa đã giúp Hương kiếm được rất nhiều tiền. Chỉ cần cố gắng thêm một thời gian thì Hương sẽ đủ tiền để mua một mảnh đất ở ngoại thành, cô đã nghĩ rằng sẽ thế chấp luôn mảnh đất đó, vay ngân hàng và tự xây cho chính cô một căn nhà ưng ý.

Đang nghĩ lung tung, và lấy quần áo trong tủ thì chợt điện thoại Hương reo lên, có thông báo tin nhắn đến.

Hương nhìn thoáng sang chiếc điện thoại màu trắng đặt trên đầu giường, cô cũng không vội nên đi qua và cầm lên xem.

Một tin nhắn vừa gửi đến từ một số điện thoại lạ, nó có nội dung khiến Hương sửng sốt – “Chào cô giáo Đinh Thu Hương, vợ thầy Trần Vĩnh Ninh, hãy kiểm tra mục tin nhắn chờ của zalo và xem nó nhé, quan trọng lắm.”

Hương tự nhiên có cảm giác rằng linh cảm xấu của mình chính là từ đây, ngón tay cô ấn vào ứng dụng zalo, sau vài thao tác thì đã nhìn thấy tin nhắn mà đối phương đề cập.

“Xin chào! Có thể gọi tôi là Black, tôi biết cô là loại người thế nào, tôi cũng biết cô thực sự là ai. Nếu cô không muốn mất tất cả, hãy làm theo lời tôi yêu cầu.”

Hương cắn môi, sao cô cứ cảm thấy điều này rất quen, đây không phải là thứ thủ đoạn mà cô hay dùng để thao túng người khác hay sao.

“Muốn gì?” – Hương nhắn cụt lủn như vậy, cô không hề ngu, biết đối phương đã nắm giữ điểm yếu của mình.

Bên kia đáp lại: “Đơn giản thôi, hãy làm đồ chơi của tôi. Tôi không có hứng thú hãm hại cô, chỉ có hứng với cơ thể của cô thôi.”

Hương: “Biết được những gì rồi?”

Black: “Tất cả, cô làm giáo viên, cũng làm gái, quan hệ với thầy Tùng, có chuyện nhạy cảm với cô Vân. Hay cô muốn tôi nói hết ra?”

Hương nhìn chiếc điện thoại trong tay, cô không hiểu sao bản thân không cảm thấy có chút muộn phiền nào, mà ngược lại còn nổi lên hứng thú. Dạo gần đây chuyện tình dục của Hương tựa như đã đạt đến ngưỡng, cô không thấy quá tò mò hay yêu thích như xưa kia nữa. Cả đám khách của Hương, tên nào cũng đeo cái mặt nạ đạo đức, rất hiếm có ai bộc lộ thú tính hoang dã như Tùng – mà cái gã này thì lại chỉ thích chơi chùa nên Hương cũng thấy hơi nản.

Vì thế Hương nhắn lại: “Muốn tôi làm đồ chơi? Đủ trình độ không? Nếu không đủ thì cho tôi tiền, tôi cũng có thể miễn cưỡng suy nghĩ đấy.”

“Cô kỳ lạ nhỉ? Tôi đang uy hiếp cơ mà? Nếu tiền, cô cần bao nhiêu?”

Hương: “Đây, số tài khoản đây, xxxxxx nhé, anh cứ gửi đi rồi tính, muốn làm gì cũng được, anh biết tôi là loại người gì mà phải không?”

Hương thật ra chỉ muốn trêu cho vui, dù sao hắn đã nắm điểm yếu, dù có yêu cầu gì Hương cũng sẽ làm, miễn là không quá đáng. Từ rất lâu, cô đã coi cơ thể mình như một món hàng, có thể đem ra trao đổi.

Thế nhưng, điều Hương không ngờ đến là đối phương chuyển tiền thật, mà lại rất chi là sộp, Hương không thể tin được khi nhìn thấy bảy số không mà mình nhận được.

“Đấy, năm mươi triệu, mua được cô bao lâu?”

Tin nhắn lại đến, Hương không khỏi cảm thấy thắc mắc, hắn cho cô nhiều như thế để làm gì, vì vậy cô nhắn: “Đủ lâu! Anh có nhầm không?”

Black: “Không! Tôi mua cô về chơi, nhan sắc của cô xứng với số tiền đó. Cô không thấy như thế?”

Hương: “Được rồi, tôi đồng ý, vậy anh muốn gặp tôi? Muốn rủ tôi đi chơi và qua đêm?”

“Tạm thời không, tôi chưa muốn.”

“Thế muốn tôi làm gì?”

“Gửi ảnh của cô qua đây, được chứ? Tôi thích dáng vẻ của cô khi mặc áo dài, rất thanh cao, rất duyên dáng. Tôi chỉ tự hỏi ẩn sau tà áo đó là cái gì nhỉ? Một người đàn bà khát tình phải không?”

Hương lại cảm thấy hứng thú, hiện tại cô không mặc áo dài nhưng cũng không quá ảnh hưởng. Cô lập tức cởi bộ đồ ở nhà ra, cởi cả đồ lót và khoác lại tà áo dài khi sáng đã mặc, đó là chiếc áo màu đỏ mận khá thanh tú, cô cũng không mặc chiếc quần ở dưới, cũng không cài hết cúc áo bên phía tay phải. Hương cầm điện thoại lên, chụp xéo từ trên xuống sau đó gửi cho đối phương.

“Tấm ảnh khá xuất sắc đấy, rất đẹp. Tôi dường như thấy được ngọn lửa âm ỉ trong tim cô, cô không cài hết cúc, để một phần ngực lộ ra ngoài, cả đầu ti nữa, phần dưới thì gợi cảm quá mức đấy. Bên trong cô không mặc gì hết nhỉ? Hãy chụp tiếp đi.”

Hương ngồi xuống giường, vén tà trước áo dài qua một bên, cô chẳng ngại gì mà phô diễn hết chỗ trần trụi của bản thân trước ống kính máy quay, thậm chí còn để gần hơn chút xíu. Đây cũng không phải lần đầu Hương gửi ảnh khỏa thân cho người khác, mỗi lần như thế cô đều cảm thấy có hứng đến lạ lùng.

Cô giáo gửi cho người lạ một tấm ảnh vô cùng khiêu gợi, và nhận được lời khen: “Đẹp lắm, cái chỗ ấy của cô tuyệt như tôi nghĩ, lại còn chảy cả nước. Cô không sợ tôi đưa mấy tấm này lên mạng sao?”

Hương nhắn: “Sợ, rất sợ, ấy vậy mà không biết sao tôi lại nứng khi nghĩ tới điều đó. Chậc, hàng ngàn cặp mắt sẽ nhìn thấy chỗ kín chảy nước của tôi, và rồi để lại bình phẩm độc địa? Hay anh thử đi… tôi cũng muốn biết kết quả lắm đấy. Hahaha."

“Cố không sợ mất tất cả sao?”

“Không, các diễn viên nổi tiếng lộ clip nóng, tới bây giờ họ vẫn sống, vẫn kiếm tiền được đấy thôi. Cộng đồng mạng dễ quên lắm, qua một thời gian thì tôi là ai họ cũng chẳng nhớ nổi đâu.”

“Còn con trai cô?”

“Tôi sẽ để nó cho bố, thằng nhóc cũng không phải thứ tôi muốn, nó là hậu quả ép tôi phải cột chặt với tên vô dụng kia.”

“Thế tôi uy hiếp sai người? Có vẻ như ngoài tiền chẳng có gì quan trọng với cô cả?”

“Đúng thế, anh giàu, tôi có thể nghe lời anh nếu anh muốn.”

Black gửi cho Hương mấy dấu ba chấm đầy bất lực, sau mới hỏi: “Vì sao cô lại làm giáo viên vậy?”

Câu hỏi này khiến Hương sững lại, lý do hồi xưa cô chọn trở thành một cô giáo là gì nhỉ, hình như Hương không nhớ nổi.

“Không biết.” – Hương nhắn như thế, vỏn vẹn hai chữ.

“Thôi được rồi, để tôi nghĩ lại đã, cô khiến tôi bất ngờ quá, mọi thứ tôi đã tính đều đi chệch cả. Vậy nhé.”

Black nhắn cho Hương một tin cuối rồi im lặng. Hương không hiểu ra sao, chỉ biết rằng bản thân tự nhiên lụm được mấy chục triệu mà không phải làm gì thêm.

“Khó hiểu thật.” – Hương thì thầm rồi ném điện thoại lên giường, lấy đồ vào phòng tắm.

Làn nước mát rượi xối thẳng lên cơ thể, Hương bắt đầu chìm sâu vào mớ suy nghĩ hỗn độn.

…..

Ở chiều ngược lại, Quang béo vội đút điện thoại xuống gầm bàn bởi vì thầy Tùng đang dùng ánh mắt hình viên đạn để nhìn cậu.

Quang bây giờ rất hối hận, vì vốn dĩ chỉ tính gửi cho cô giáo Hương năm triệu coi như chi phí sung sướng, song không biết vì sao lại dư một con số không.

“Chết mẹ rồi, những năm mươi triệu, tiền tích cóp bấy lâu nay của tôi.” – Quang nằm áp xuống mặt bàn, suýt chút thì chảy cả nước mắt. Số tiền này là tiền lì xì, tiền mừng sinh nhật gần mười năm qua, có thể xưng là tiền mồ hôi xương máu, cậu không có mặt mũi nào để đòi lại vì muốn chứng tỏ bản thân là dân chơi, dù sao Quang cũng cần sĩ diện.

Nhưng dẫu đã tốn nhiều tiền đến như vậy, thì thứ mà Quang nhận được không phải là điều cậu mong muốn.

Theo logic thông thường, nếu như bị ai đó uy hiếp thì đầu tiên phải là hoang mang, lo lắng. Đến sau đó sẽ dần thỏa hiệp và chấp nhận nếu bị đụng chạm đến những thứ quan trọng như danh dự, tư cách,… Còn trong trường hợp này thì Hương quá thản nhiên, thản nhiên đến mức kỳ cục tựa hồ đó chỉ là một trò chơi giữa tình và tiền, chẳng thiết màng đến danh dự cá nhân, cũng không màng đến gia đình. Điều này khiến Quang có cảm giác có khi linh hồn của bà cô dạy Sử đã bị quỷ dữ mua đứt.

“Bà mẹ nó, giờ làm gì? Kế hoạch công cốc hết rồi.” – Quang day trán, cảm thấy rất đau đầu, cậu đã vẽ ra một âm mưu chi tiết để thao túng tâm lý bà cô, song có vẻ như chẳng có gì áp dụng được. Quang đành chấp nhận sự thật rằng cô giáo là một kiểu người hết sức đặc dị, người mà cái gì cũng nguyện ý đem đi đổi thành tiền.

“Má, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Năm mươi triệu của tôi…” – Trong đầu Quang béo vẫn xoắn quýt điều đó, cho đến khi chuông reo hết tiết học vẫn chưa dừng lại.

Quân đi đến, thấy thằng béo cứ chau mày, ủ dột thì vỗ lên đầu Quang – “Ê béo, đi hút thuốc không mày.”

“Đi, má thôi cái chữ béo đi nha. Cái con Thanh Tâm của mày cứ bám lấy tao kìa.” – Quang đứng lên rồi nhìn Quân, tự nhiên cảm thấy tức.

“Bám lấy mày làm gì?”

Quang bĩu môi: “Mẹ kiếp! Nó cứ đòi xin thông tin của mày, tao block một cái nó xài cái thứ hai, block cái thứ hai lại dùng cái thứ ba, từ facebook, zalo các thứ, tin nhắn cứ rần rần.”

Quân cười trừ – “Thôi xin lỗi, giúp chút đi, bà đó táo bạo quá, chịu không thấu.”

“Ừ, bó tay.” – Quang nhìn quanh, thấy không có ai chú ý thì quàng vai bá cổ với Quân, nói khẽ – “Bà Hương khó xơi hơn tao nghĩ, mày muốn trả thù bà ấy hay như nào?”

Quân lắc đầu, bảo: “Hôm ấy cũng chỉ là xung động thôi, chứ thật ra tao cũng không biết nên làm gì với bà ta cả. Thôi mày làm gì làm, tao mặc kệ.”

Quân nói xong thì lủi đi mất, Quang thấy thế thì chửi thầm rồi cũng chạy theo.

Hương cuối cùng cũng tắm xong, ra nằm tại chiếc giường phủ ga xanh lá, cô cầm điện thoại lên, vẫn không thấy tin nhắn của Black. Cô chẳng rõ là hắn ta muốn cái gì, hoặc là người như thế nào nữa. Hương nhận thức được sự hấp dẫn của bản thân, bất cứ tên đàn ông nào tìm đến cô thì kết quả cuối cùng vẫn là để làm tình.

“Hmm, hay chụp cho gã một tấm nhỉ?” – Hương tự hỏi, giờ phút này cô chỉ khoác hờ một chiếc sơ mi trắng, lớp lụa mỏng tanh áp lên cơ thể ngạo nghễ, vừa cuốn hút lại vừa khoe trọn những đường cong táo bạo. Hương đưa điện thoại lên cao, bấm một cái.

“Tặng anh đấy.” – Cô gửi xong rồi cười tự đắc, Hương hy vọng tên lạ lùng kia sẽ hứng.

Quang vẫn đang cùng chúng bạn tâm sự, chém gió thì nhận ra điện thoại rung, cậu không nghĩ nhiều mà lấy ra xem. Đập vào mắt là một tấm ảnh táo bạo đến phun máu mũi.

“Cái đậu.” – Quang rú lên như không tin vào mắt mình khiến bốn thằng kia đồng thời quay đầu nhìn.

“À, không có gì, không có gì cả.” – Quang lúng túng xua tay, cất điện thoại vào, tim đập như trống trận, thứ chính giữa hai chân đã bắt đầu nhổm dậy. Cậu không hiểu sao bà cô này lại táo bạo như thế, tấm thứ nhất còn e ấp yểu điệu, đến tấm thứ hai thì phô hết chỗ kín. Còn cái tấm mà Quang vừa nhận được, chẳng khác nào một tuyệt tác. Dù chỉ nhìn lướt qua nhưng đã đủ để lại trong lòng Quang ấn tượng sâu sắc. Cô giáo chỉ mặc áo sơ mi, nằm thẳng chân trên giường, hai vạt áo xòe qua eo, khoe trọn bộ ngực ngon lành trên làn da nâu bánh mật cùng với đầu ti xỉn màu. Xuống dưới chút là vùng mu cao cong cớn, lún phún những sợi lông được cắt tỉa gọn gàng tạo thành hình tam giác rất quyến rũ. Mấy ấn phẩm đồi trụy Quang đã xem quá nhiều, nhưng cái này… nó còn kèm theo cả sự chân thực. Nói thế là bởi đôi chân của Hương có rất nhiều vết sẹo, cả lớn cả bé, phá hủy đi chút mỹ cảm.

Chợt, Quang nảy ra ý tưởng khá táo bạo, hình như cô Hương là kiểu…

Cũng không xác định lắm, nhưng Quang đã vẽ ra trong đầu một kế hoạch sơ bộ.

Cậu lấy điện thoại ra nhắn cho cô giáo: “Cô Hương, là đồ chơi thì chỉ khi chủ nhân yêu cầu mới được làm. Còn lại, xin cô đừng tự tiện.” – giọng văn này Quang học trên mạng, có lẽ nếu đọc sơ qua thì người ta sẽ nghĩ đây là người trưởng thành, chẳng ai liên hệ đến thằng béo như cậu cả.

Mấy phút sau, tin nhắn đến, Hương đáp: “Ồ xin lỗi, thế chủ nhân, ngài muốn đồ chơi này làm gì đây?”

Quang béo sướng rơn, cậu thật thích khi người ta cũng phối hợp. Quang nhắn: “Không cần làm gì cả, hãy nói chuyện một chút. Trước khi bắt đầu điều gì, chúng ta cần hiểu rõ đối phương phải không?”

Hương: “Anh xác định? Tôi đang khỏa thân đấy?”

“Đúng, không cần vội, thứ tôi muốn biết là những vết sẹo trên đôi chân của cô, ai nỡ lòng phá hủy tuyệt tác đó vậy?”

Phía bên kia bầu trời, cõi lòng tưởng như chết lặng của Hương chợt xuất hiện gợn sóng, cô đã tiếp rất nhiều khách, nhưng chẳng ai thắc mắc vì mấy vết sẹo của cô cả. Hương thấy có chút cảm động, nói thật chứ không lựa chọn giấu diếm – “Ồ, chồng tôi đánh, hắn ta khôn lắm, không đánh từ thắt lưng trở lên, không đánh vào mặt, hắn sẽ trút giận lên đôi chân của tôi nếu như có gì đó không vừa ý.”

Quang nhắn tiếp, cậu đã hiểu nên bắt đầu từ đâu – “Ra vậy, hèn gì cô không hề yêu hắn. Vì sao cô lại cưới hắn?”

“Nói đến thì buồn cười, hắn và tôi vốn là đồng nghiệp. Năm ấy tôi vẫn… mà khoan… sao tôi lại phải chia sẻ với anh nhỉ?”

Quang béo phán: “Vì tôi đưa tiền cho cô. Sao? Chừng ấy không thể nghe cô kể hay sao?”

“Đủ. Thì năm ấy tôi vẫn là một cô giáo trẻ mới ra trường, lần đầu tiên gặp hắn tôi đã si mê hắn, hắn giỏi lắm, biết viết nhạc, làm thơ, đánh cả đàn guitar, vẻ ngoài rất ưa nhìn. Tôi đã không cầm lòng được mà yêu hắn, vì hắn làm thơ tặng tôi, hát cho tôi nghe bằng những câu từ mỹ miều nhất. Haha, nhớ lại thì thật ngu ngốc, nhưng tôi đã yêu hắn.”

“Cô nói tiếp đi, sau đó thì sao.”

“Lẽ đương nhiên thôi, tôi lên giường với Ninh, chẳng may dính bầu. Hồi ấy tôi không hề nghĩ nhiều, dù anh ta làm chuyện đó dở tệ nhưng tôi vẫn trao lần đầu cho anh ta. Ninh sau đó cũng không hề tránh né mà lựa chọn chịu trách nhiệm, anh ta quỳ xuống cầu hôn tôi, biến tôi thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Tôi đã nghĩ bản thân mình may mắn, nhưng không phải thế.”

“Hôn nhân là mồ chôn của tình yêu. Còn tôi, chỉ là con dê nhỏ bé chẳng may tiến vào lãnh địa của chó sói.”