Cô Giáo Trinh – Truyện Người Lớn 2022 – Update Chap 40

Cô Giáo Trinh (32)

“Ê! Mày nghĩ cái gì đó?” – Quang béo nói, đưa ly bia đến trước mặt Quân khiến cậu giật mình.

“À, ờ… không có gì.”

Hai người cụng ly với nhau, sau đó Quang hỏi tiếp: “Mày đã ghi âm được cái gì rồi? Bà Hương thật sự có âm mưu đen tối như vậy sao? Nói không phải chứ dù sao bả cũng là giáo viên, chắc là không làm thế nhỉ.”

Quân nhíu mày, nhớ đến cuộc trò chuyện đã nghe được, nhún vai – “Ừ, chắc là con Hạ nghe nhầm hoặc hiểu sai ý, đại khái cô Vân với cô Hương có ý định gạ gẫm cô Trinh vào đường dây của họ… Mà ừm thì, cũng không phải là quyết liệt gì lắm.”

Mấy thằng nghe Quân nói, tạm dừng mà quay sang.

“Nói ra thì tụi mày nhớ kín miệng, bà Vân là má mì điều hành đường dây gái gọi hạng sang, bà Hương thì làm gái, còn lão Tùng là khách quen của hai người họ.”

Tuấn cười tự giễu, bảo: “Sao tao lại không cảm thấy bất ngờ gì lắm nhỉ?”

“Hôm nay điên vãi, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Mẹ nó, tao vẫn không tin nổi con nhỏ lớp trưởng nó sẽ rủ bạn bè làm cái trò kinh dị đó.” – Chính nói, sau khi uống cạn ly bia.

Linh cũng cảm thán: “Ừm, giờ mà đại ca kể nó từng ngủ với chị Trinh thì tao cũng tin…” – lời chưa dứt thì Linh cảm thấy được ánh mắt hình viên đạn của Quân nên vội sửa lời – “… không có gì, nói nhảm thôi, uống đi bọn mày…”

Mấy thằng cụng ly để che đi bầu không khí ngượng ngập, lát sau Quang mới nói: “Thế thì mày tự giải quyết đi Quân. Đại ca mày tự nói chuyện với chị Trinh đi, bọn tao sẽ không can thiệp nữa.”

“Ừm.”

Quân gật đầu, tự uống hết bia, sau đó lại tiếp tục trầm ngâm, thân thể ở tại chỗ nhưng đầu óc cậu đã phiêu du đi chỗ khác.

…..

“Chị này, đừng có như thế…” – Quân cố gắng đẩy Tâm ra, khi cô nàng cứ sán vào lòng cậu, mùi hương thơm ngát toát ra cơ thể mềm mại trùng kích thẳng vào trí óc, tựa hồ muốn đánh bật chút lý trí còn sót lại. Hai cánh tay thon thả của cô chị đang siết lấy cánh tay cường tráng của Quân.

“Thôi mà… đừng có đẩy em nữa… cho em mượn anh một chút đi…” Tâm nói, chủ động đặt bàn tay của Quân vào ngực cô, chạm thẳng lên đôi gò bồng đảo ấy.

Quân giãy tay ra và đồng thời lùi lại, mạnh đến mức khiến Tâm mất đà suýt ngã. Cậu tuy cũng rất muốn, nhưng lý trí vẫn không cho phép. Mỗi lần hạ quyết tâm đè người con gái trước mặt thì trong não cậu lại bất chợt hiện lên khuôn mặt xinh đẹp với nét cười dịu dàng của cô giáo, nó khiến cậu không thể làm được.

“Đừng như thế nữa… em không muốn làm.” – giọng Quân hơi gắt song vẫn áp âm thanh thật nhỏ.

Tâm nhìn Quân chốc lát, cắn môi – “Tên khốn… em xấu lắm hay gì?” – ánh mắt cô nàng hơi trợn lên, má phồng ra, khóe mi có chút ngần ngận.

Quân thấy thế thì cũng có cảm giác áy náy, cậu thành khẩn khuyên: “Chị rất xinh đẹp, nhưng em… em không thể… em không thể phản bội bạn gái được.” – Quân cảm thấy rất sai, vì bản thân cậu đã phản bội Loan.

Tâm bĩu môi, đứng dậy, kéo lại quần, cũng mặc áo tử tế.

“Em không biết nên khóc hay nên cười nữa. Trước kia em luôn mong gặp được đàn ông tốt, nhưng mà hiện tại… ngay lúc này, em chỉ muốn anh là người xấu thôi…”

Nói xong thì Tâm đi ra ngoài, khuôn mặt vẫn còn rất khó chịu. Quân chỉ biết cúi đầu, đến khi cái cánh cửa nọ đóng sập lại thì cậu mới quay về tiếp tục xem nốt đoạn phim dang dở.

Có lẽ là đã trôi qua khá lâu, bởi vì lúc này ba người bên kia đã kết thúc hoạt động thể xác, gã Tùng ôm cô Hương và cả cô Vân, mỗi người một bên. Quân lúc này đổi sang ghi âm, tiện tay xóa đoạn clip trong điện thoại, dù sao cũng không thể để Quang xem được.

“Nói thật, tự nhiên tôi cũng không muốn ngủ với cô Trinh nữa.” – Gã Tùng đột nhiên nói.

Hương ra chiều thắc mắc: “Sao thế? Không phải anh thích cô ta à?”

“Ừ, thì thích, mà tôi càng tiếp xúc nhiều với Trinh thì lại có cảm giác yêu quý cô ta. Các cô hồi xưa có coi phim chưởng không? Không hiểu sao mà tôi thấy Trinh giống Lý Nhược Đồng lắm, là cái kiểu phụ nữ khiến tôi cảm thấy yêu thích, si mê nhưng lại không nỡ hoặc không dám chạm vào họ.”

“Chà, chà, thầy Toán cũng văn vở gớm. Nói thật thì tôi cũng thấy tội cô ấy, Trinh tốt quá đến mức tôi cũng dần thấy ngại…” – Vân vừa nói vừa vuốt ve lên ngực Tùng – “… mà thì, nếu cô ấy làm nghề này, thì không có đàn ông nào không quyến rũ được cả…”

Hương: “Vậy thì có theo kế hoạch không? Tôi nói thẳng, cái gì cũng đã mua rồi, kế hoạch cũng chu toàn đâu vào đấy, đừng nói hai người muốn quay giáo ngay bây giờ nha.”

Quân nghe thấy tiếng Tùng thở dài, gã thầy nói: “Thì… hay dựa trên tinh thần tự nguyện đi, đừng có bỏ thuốc cô ấy… Không tốt lành gì đâu.”

Hương hừ lạnh, không nằm với Tùng nữa mà ngồi dậy mặc đồ, nói như giận dỗi – “Mấy người đấy, vừa muốn làm giáo viên đạo mạo, lại vừa muốn kiếm tiền trên thân xác phụ nữ. Không muốn tanh hôi, thì đừng có lao xuống vũng lầy, còn lao rồi, thì đừng có nghĩ sẽ rút được chân ra mà không dính chút tanh tưởi nào.”

Cả Tùng và Vân đều không nói gì, Quân chỉ thấy vẻ mặt của cả hai người có chút kỳ lạ, như là ái ngại, như không nỡ, lại cũng như dữ dằn, như xô vẹo. Chẳng hiểu họ dằn xé hay gì mà biểu cảm cứ biến chuyển liên tục.

Chốc sau đó, cả ba người họ đều mặc lại đồ, từng người tuần tự ra ngoài, Tùng đi trước, Hương cách mười lăm phút, còn Vân về cuối cùng. Thứ mà Quân nghe được trong cả buổi chỉ là mấy câu nói ngắn gọn, không thể đoán nổi âm mưu của họ là gì với chỉ chừng đó dữ kiện.

Nhưng có một điều Quân biết chắc, rằng Đinh Thu Hương chính là kẻ thù số một của cậu. Quân chưa từng nghĩ bản thân sẽ căm ghét ai đến như vậy, Hương là người đầu tiên lôi con quỷ trong tâm hồn cậu ra bên ngoài.

Quân đã ngồi trong căn phòng đó đến tận một tiếng đồng hồ để suy nghĩ, chỉ cho tới khi Quang béo gọi tới thì cậu mới giật mình.

Sau đó, Quân đi xuống quầy lễ tân, gặp Tâm và được cô chị trả lại tiền, không thiếu xu nào.

“Chị này… đừng coi lén người ta nữa nhé, không tốt đâu.”

Hai má Tâm đỏ bừng, bĩu môi: “Hừm, em không xem nữa, giả dụ xem mà nhớ đến khúc anh từ chối thì em thấy quê lắm, tụt hết cả hứng. Mà nè, cho em số điện thoại được không?”

“Hả?”

“Cho em số điện thoại.” – Tâm lại nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Quân không biết thế nào, chợt nhớ đang cầm điện thoại của Quang, vì thế bèn mở khóa màn hình, vào phần bàn phím rồi đưa cho Tâm – “Chị bấm đi!”

Tâm tự làm, nhá qua điện thoại của bản thân một cái, sau đó hỏi Quân: “Anh tên gì thế?”

“Em tên Quang.”

…..

Bữa nhậu cuối cùng cũng kết thúc, cả năm anh em đều uống đến mềm người, Quang béo là kẻ nốc nhiều nhất, có lẽ vì thấy bản thân hơi dị hợm vì cái suy nghĩ biến thái nọ. Gã béo sau đó đã thừa nhận rằng mình bị ảnh hưởng bởi mấy bộ truyện hentai của Nhật, nên mới có ý nghĩ tà đạo như vậy, gã còn xin lỗi Quân vì đã lỡ lời.

Quân lúc này mới nói ra: “À chiều nay có một bà chị xin số điện thoại của tao. Tao đưa số mày đó Quang.”

“Đậu xanh? Thật luôn? Nãy có người vừa kết bạn zalo với tao đấy. Cái gì mà Thanh Tâm?”

Quân lắc đầu tỏ ý không biết – “Hình như thế, thôi đối phó dùm tao nhé. Tao lười lắm.”

“Bó tay, tao phải giải thích tao không phải chính chủ nữa? Phải gọi video call như mấy con trước?”

“Ừm, thôi giúp nhau chút đi.” – Quân nói dứt, nhìn mấy thằng còn lại rồi ghé vào tai Quang béo – “Nếu mày muốn tìm một người để chơi… bà Hương cũng được đấy. Nhà nghỉ XXX, ngày hôm nay, tầm năm giờ chiều…”

“Hửm?” – Quang béo nhìn Quân, rất khó tin, với trí thông minh của gã lập tức nhận ra điểm mấu chốt – “Mày… ý mày là?”

“Uy hiếp! Đưa vào khuôn khổ.” – Quân gằn từng chữ, ánh mắt lộ rõ nét độc địa. Năm học này vì Trinh nên Quân đã thu liễm rất nhiều, tuy nhiên trong quá khứ cậu cũng không phải hạng vừa.

Đôi mắt nhỏ của Quang béo trừng lớn, chẳng hiểu sao gã cảm thấy rét run, Quân được xưng đại ca, cũng không phải không có lý do.

“Thế nhé, về cái đã. Loan đón tao rồi.” – Quân vỗ vai Quang béo rồi đứng dậy, chào mấy thằng còn lại rồi bước ra bên ngoài, cậu cũng tiện tay châm một điếu thuốc.

Bên ngoài quán, Loan đã đứng chờ sẵn, cô ta mặc quần thụng màu đen, khoác áo da, chống cằm lên đầu chiếc xe máy. Thoáng thấy bóng Quân xuất hiện ở cửa, Loan ngẩng đầu lên, mỉm cười rồi vẫy tay.

“Em chờ lâu không? Xin lỗi nhé, hôm nay tan ca sớm vậy?”

Loan đưa nón cho Quân, thè lưỡi: “Không có, em nhờ lão Vinh trông giúp đấy, may mà thằng cha Nhân về sớm nên mới đón anh được.”

Quân gật đầu, sau đó leo lên xe, dạo gần đây Loan đã dạy cậu cách chạy xe nên Quân trở thành người điều khiển, dù gì cái xác to của cậu ngồi sau xe người khác cũng rất buồn cười.

Loan ôm lấy Quân, tựa đầu lên vai cậu, cô ghé vào tai chàng: “Quân, về phòng em nhé. Con Huệ về quê rồi, mấy bữa sau mới lên lại.”

Quân cảm nhận được cơ thể ấm áp của Loan trên vai cậu, tuy nhiên cậu muốn tìm Loan vì một lý do khác. Từ sau khi trải qua đêm hôm đó với Trinh, Quân không thể nào thản nhiên đối diện với Loan được nữa.

“Loan này, anh tính tìm một chỗ để nói chuyện.”

“Chuyện gì? Không thể nói ngay bây giờ sao?”

Quân không đáp, vặn ga, chạy về phía quảng trường thành phố. Cậu cũng chẳng biết nên nói như thế nào cả.

Loan dường như cảm nhận được điều gì đó, bàn tay cô bé hơi bứt rứt, tuy nhiên vẫn ôm Quân, dù không còn chặt như lúc đầu.

Không khí giữa hai người chìm vào sự im lặng, từng bóng ảnh trôi ngược về phía sau.

Trời lạnh, những mảng sương mờ phủ xuống, thoạt nhìn Quân và Loan vẫn giống như đôi tình nhân trẻ, song trong lòng cả hai đều đang dâng lên những dự cảm bất thường.

Cũng không lâu lắm, Quân đưa Loan đến quảng trường, cậu cất xe vào bãi rồi lững thững leo lên những bậc thang. Đến một góc nọ, thấy tương đối sạch sẽ thì Quân ngồi xuống, dùng tay áo lau sơ vị trí bên cạnh.

“Anh ngoại tình hả?” – Loan thản nhiên hỏi, cũng ngồi xuống cạnh Quân.

Quân vốn đang tính hút thuốc, nghe thế thì giật mình đánh rơi bật lửa. Cậu luống cuống nhặt nó, cũng luống cuống châm thuốc.

Rít một hơi thật sâu, phà ra một đống khói thì Quân mới lấy lại bình tĩnh – “Sao em nói thế?”

Loan nhún vai, tỏ ra rất có kinh nghiệm – “Chứ còn sao nữa. Thần thần bí bí thế này thì một là anh cầu hôn em, hai là anh có gì đó để thú tội với em. Điều đầu tiên hiển nhiên không thực tế rồi. Cho em điếu.”

Quân đưa thuốc cho Loan, châm cho cô một điếu, Loan đúng là một cô gái đặc biệt.

“Anh không ngoại tình… chỉ là ngủ với người khác.”

Loan ngước lên nhìn trời, hút thuốc với vẻ trầm tư – “Trinh hả?”

“Sao em… cái gì cũng biết vậy?”

Loan hơi cúi đầu, nở nụ cười đắng chát – “Anh không biết ánh mắt của anh nhìn Trinh rất khác khi nhìn em sao? Em thấy anh lén nhìn cô ta không biết bao nhiêu lần rồi đấy. Sao nhỉ? Nó kiểu như lưu luyến, tiếc thương… và chan chứa tình cảm ấy. Anh chưa bao giờ nhìn em như vậy cả. Thế ai chủ động?”

Quân biết không thể giấu, cậu đành nói ra: “Hôm ở nhà thằng Quang, anh chủ động… vì anh say mất rồi.”

Bỗng, Loan cắn môi rồi ngay lập tức tát Quân, lực đạo rất mạnh, văng cả thuốc lá, tựa như cô muốn trút bỏ hết sạch phẫn uất.

Quân sững người, vô thức xoa cái má nóng rát.

“Anh không phải say rượu, anh say tình đấy, anh thực sự là đồ khốn nạn.”

Loan nói như rít lên rồi cứ vậy òa khóc, cơ thể run rẩy, từng giọt lệ rũ xuống mi xen lẫn những tiếng nấc nghẹn ngào.

Quân vươn tay ra, muốn chạm vào Loan nhưng nghĩ gì đó lại rụt trở về. Cậu chỉ biết trơ mắt nhìn Loan nức nở.

“Biết không, hức… em biết… hức… lâu rồi… em cố chấp… em… hức… cố không… để ý… hức… Nhưng… nghe anh… hức… nói thế… em, đau… đau lắm… hức…”

Kẻ đốn mạt lặng im, có nói gì cũng không thay đổi được sự thật đã xảy ra. Quân có cảm tình với Loan, nhưng có thể đó chẳng gọi là tình yêu được.

“Xin lỗi! Em sai rồi… chị đừng khóc nữa… Muốn đánh, cứ đánh em.”

Loan nhoẻn miệng, sự đối lập thật kỳ cục, nước mắt vẫn rơi trong khi cô cố nặn ra một nụ cười nhăn nhở.

Bàn tay mảnh khảnh đưa lên, vuốt ve chỗ đau của Quân – “Em không nỡ… hức… em không… muốn… đánh… gương mặt… em yêu… hức… thương này… đâu.”

“Xin lỗi! Do em cả…”

Loan dụi mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. Loan không thể kiềm được cảm xúc thật sự, gục mặt xuống.

Quân chẳng biết làm thế nào khi chứng kiến điều này, bờ vai Loan run rẩy, những tiếng nấc xé lòng toát ra từ cổ họng. Quân nên ôm Loan… hay nên trơ mắt nhìn Loan như thế. Cậu biết mình rất tệ, nhưng cậu thật sự…

“Nếu như là Trinh, mình sẽ ôm chị ấy.” – Bất giác trong đầu Quân xuất hiện suy nghĩ đó, cậu thật sự chỉ đang miễn cưỡng quen Loan, giữa hai người không hề có thứ gọi là tình yêu.

“Em xin lỗi! Loan, là em sai… là em lợi dụng chị.”

“Em cũng xin lỗi Quân” – Loan bỗng nói, âm thanh rất nhỏ – “Em cứ nghĩ… tình cảm… sẽ thay đổi… theo thời gian… em cho anh cơ… thể… cũng là… muốn… anh bên em…”

Lúc này, cô gái ngẩng lên, dù nước mắt đã ngừng rơi nhưng lại lộ vẻ yếu đuối, khiến người khác thổn thức. Loan nói: “Em biết… anh chỉ thích bà Trinh, là em… cố gắng xen vào… cố gắng đoạt lấy anh…”

“Đừng nói vậy… lỗi do em mà, em… là em lợi dụng tình…”

Loan đặt ngón tay lên môi Quân, ngăn cậu nói tiếp: “Thế anh thú nhận như vậy… là muốn bỏ em phải không?”

“Em… em chỉ… không muốn giấu chị thôi…”

“Thật tình… em chẳng biết nữa… nhưng anh khiến em… có cảm giác rằng… anh sẽ không thể bên cạnh em quá lâu…”

“Em…”

“Đưa gói thuốc cho em… tự về đi, em muốn ở một mình…”

Quân làm theo, sau lại gãi đầu, do dự không quyết.

“Về đi… em muốn một mình! Em không… muốn đánh anh nữa… đâu.”

Quân đứng lên, ái ngại nhìn Loan, sau khi thấy đôi mắt quyết liệt của cô nàng thì gật đầu – “Chị… về sớm, nhớ cẩn thận một chút…”

Nói xong, Quân quay lưng đi. Cậu hiểu tính Loan, đây là cô đang thử cậu, thử một lần cuối cùng, nhưng Quân không thể ở lại, cậu không thể lừa dối chính trái tim của mình được.

Bóng lưng Quân đi xa dần, vệt đen hằn lên nền quảng trường kéo dài rồi dần biến mất. Đến khi thân ảnh ấy khuất sau màn sương mờ ảo, chỉ còn lại những cơn gió lạnh lẽo thì cũng là lúc Loan hoàn toàn sụp đổ.

Tính khí mạnh mẽ của cô cũng không thể chống lại từng nhát dao xuyên thấu tâm can, người cô yêu thương không ngờ lại tuyệt tình đến mức như vậy. Trái tim Loan như vụn vỡ, còn tâm hồn thốt nhiên trống rỗng. Nhưng dẫu là thế, Loan biết cũng không thể trách được Quân, bởi dù sao cô chính là người xen vào, cô chủ động đến bên Quân khi cậu ta yếu lòng nhất. Cho dù không phải như vậy, thì tình yêu chẳng có đúng hay sai, càng chẳng có chỗ cho sự miễn cưỡng. Có lẽ điều Loan thấy nhẹ nhõm nhất là Quân đã thành thật với cô.

Loan vốn nghĩ bản thân sẽ chịu đựng được khi chuyện xảy ra, nhưng cô cũng chỉ có thể gục mặt xuống, co ro nức nở trong đêm, điếu thuốc cô đã châm, cô thậm chí còn không có sức để hút nó.

Chẳng biết trôi qua bao lâu, bên tai Loan vang lên tiếng nói.

“Chị nè… Em chở chị về nhé. Để chị ở một mình thế này, em không thể yên tâm được.”

Loan ngẩng đầu lên, người quay lại chính là Quân.

“Anh bỏ em… rồi… hức… thì quan… tâm em làm gì… nữa…”

Quân gãi đầu, thật sự rất lúng túng, sau nghĩ ra một ý mới nói: “Em… thấy chị đồng… nghiệp ngồi thế này… không ổn, em đến đưa về…”

Loan nhìn ánh mắt Quân, thấy sự lo lắng của cậu là sự thật. Cô đứng dậy, nói: “Anh thật là… bỏ em rồi quay về đón em, cứ làm… em… khó xử…”

“Nhưng mà… em không thể để chị ở đây được… về đi đã…”

“Anh biết không Quân… khi nãy em đón anh…” – Loan lau đi nước mắt, nói tiếp: “… em đã nghĩ đêm nay sẽ ôm anh… chúng ta sẽ rất vui vẻ… nhưng mà…”

Quân nghe thế chỉ im lặng, nhìn Loan với vẻ áy náy sâu đậm.

“Thôi… chở em về đi, ngoài này cũng lạnh quá…”

Quân sau đó chở Loan về phòng, còn cậu đặt một chiếc grab để về trường. Tối hôm ấy, Quân không thể ngủ được, vì mấy thằng bạn say rượu nôn mửa ra khắp phòng, và cũng là vì cậu thấy tội lỗi với Loan.

…..

Ngày hôm sau, buổi trưa.

Trinh ngồi ở căn tin dùng bữa, ánh mắt lơ đãng ngó xung quanh, hoàn toàn chẳng tập trung gì vào việc ăn uống mà chỉ múc từng muỗng theo quán tính. Đến khi thấy một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, Trinh mới giả vờ cúi đầu, nụ cười vui vẻ nở trên đôi môi xinh đẹp.

Tiếng bước chân vọng bên tai, kèm theo giọng nói quen thuộc – “Em ngồi đây được chứ?”

Trinh ngẩng lên, nghiêng đầu sang bên phải, nhìn Quân rồi gật đầu – “Được, em ngồi đi.”

Quân kéo ghế ngồi xuống, ngồi bên cạnh cô giáo thay vì đối diện như mọi khi.

“Em tìm cô có chuyện gì thế?” – Tiếng Trinh khá nhỏ.

“Cô đọc tin nhắn của em chưa?”

Trinh gật đầu, nói: “Rồi, nhưng mà cô vẫn không thể tin nổi. Các giáo viên… nếu họ làm thế thì còn đâu là tư cách nhà giáo, lại cũng sẽ không khác gì tội phạm.”

“Em biết mà, nhưng cô phải tự cẩn thận trong chuyến đi chơi sắp đến nhé. Em sẽ quan sát cô thêm.”

“Được rồi nè, cô hiểu rồi. Cảm ơn em đã thông báo.”

Trinh mong chờ nhiều hơn thế nhưng sau đó Quân cứ cúi đầu ăn tựa như không chú ý đến cô nữa, cũng không chủ động nói câu nào. Trinh cảm thấy vừa bực mình, vừa tiếc mà vừa khó chịu. Cô nhiều khi không hiểu bản thân nghĩ gì, từ sau khi trải qua chuyện đó cùng với Quân, mối quan hệ giữa hai người nhiều hơn một lớp áo mập mờ, chỉ phải xem, ai là người sẽ xuyên phá tầng ngăn cách mỏng manh ấy.

Dẫu là thế, thì cũng đến lúc Trinh ăn xong, cô đành tiếc nuối đứng lên, cầm cái khay rồi nói coi như chào – “Cô đi nhé, cảm ơn Quân.”

Quân lúc này ngẩng lên, lấy giấy ăn lau miệng, nói: “Thứ hai tuần sau, cô rảnh buổi tối chứ?”

“Ừm hửm?”

“Muốn đi chơi với em không? Em nghe nói quán YYY có tổ chức lễ hội Halloween đấy, và em có sẵn hai tấm vé.”

Trinh hơi bất ngờ, dù rất muốn nhưng chỉ khẽ cắn môi – “Em… rủ Loan đi.”

Quân cười khổ, nhún vai – “Tụi em chia tay rồi. Cô cứ suy nghĩ đi nhé, có gì hãy báo em biết.”

“Được, cô biết rồi.”

Trinh rời khỏi căn tin, đến phòng nghỉ của giáo viên với niềm vui khó tả. Khát vọng trong cô cuối cùng đã được đáp ứng, Loan và Quân đã chia tay nhau, và cô lần nữa có thể kéo cậu bé đến bên cạnh mình.

“Trinh ơi là Trinh, sao người ta chia tay mà mày vui thế hả, chết mất thôi.” – Trinh tự nhủ nhưng cũng không thể nén lại cảm xúc thật sự, lúc nãy cô vừa đi vừa cười, lại vừa nhỏ giọng hát ca chính là minh chứng tốt nhất.

Trinh ngả lưng xuống ghế sa lông, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, cô muốn khoe với Lan, cũng muốn nghe lời khuyên từ cô bạn.

“Ê bà ơi, nhóc Quân rủ tôi đi chơi nè, tôi nên đi không? Cậu ta lại còn mới chia tay bạn gái nữa.”

Rất nhanh, Lan đã trả lời, có vẻ là cô ta cũng đang nghỉ trưa – “Ồ cung hỷ, cung hỷ, thế là mặc sức ăn thịt thằng bé rồi. Cô cứ đi đi, diện đồ đẹp vào, lẳng lơ chút thì càng tốt.”

Trinh: “Lẳng lơ gì chứ? Tôi theo gu sang trọng hiểu không? Không phải hồ ly tinh giống cô đâu nha. Mà nè, chỗ cô có ai không? Có chuyện này tôi cần hỏi ý kiến cô một chút, khá quan trọng.”

Lát sau Lan đáp lại: “Được, cứ gọi đi cho nhanh, chỗ tôi an toàn rồi.”