Cô em giang hồ – Update Chương 6

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Cô em giang hồ – Update Chương 6

Tác Giả:

Thể Loại: , ,

Lượt Xem: 141 Lượt Xem

, 255, 255)”>Cô Em Giang Hồ

(Đây là truyện do chính tôi sáng tác, câu truyện vừa thực vừa không thực, đời thực nhưng thêm thắt nhiều tình tiết không thực, 1 nhân vật chính lại là kết hợp lại từ cuộc đời thực của những người con gái mà tôi chơi thân hoặc tôi giao lưu hoặc tôi tiếp xúc hoặc tôi được nghe kể lại. Sẽ có nhiều yếu tố về sex, về bạo lực, về tội phạm các bạn cân nhắc kỹ trước khi đọc. Khuyến khích 18+ và khuyến cáo không nên bắt chước theo những hành vi hành động trong truyện. Cuối cùng là mong mọi người ủng hộ bằng cách vote và comment thật nhiều để tôi có động lực viết tiếp!)

  • THỂ LOẠI TRUYỆN: truyện sex, truyện học đường, truyện sáng tác
  • Độ dài dự kiến: hơn 100 chương
  • Tốc độ ra chương mới dự kiến: Mỗi tuần 1 – 2 chương
  • Giới thiệu sơ lược nội dung: Câu chuyện kể về cuộc đời của 4 người con gái, nhân vật chính tiêu biểu là Thư – chức trách đại ca nhóm. Thư + Nhớ + Thảo + Nguyên là 4 cô gái với 4 cuộc đời khác nhau, sinh ra và lớn lên ở những nơi khác nhau, nhưng lại vô tình gặp nhau tại 1 ngôi trường huyện vùng núi. Hoàn cảnh sống đưa đẩy khiến cho mỗi cô gái đều có những sóng gió cuộc đời. Kết cục liệu sẽ đi đâu về đâu?

——————————-

Nếu kiếp sau tôi phải làm 1 loài động vật thì xin hãy cho tôi làm một con linh cẩu.

Đối với nhiều người, linh cẩu là một trong những loài động vật phù thủy cuối cùng, có sức mạnh ma của ma quỷ, của các thế lực bóng tối.

Chúng rất khó có thể tự khống chế hay giết hại con mồi, buộc phải dựa vào các loài khác để bổ sung thức ăn. Chính vì thế, linh cẩu thường đi theo đàn, chủ yếu theo sau các động vật săn mồi khác như sư tử, báo đốm… và chờ đợi cơ hội để cướp lấy thức ăn của chúng. Linh cẩu cũng biết theo dõi và lợi dụng động vật ăn xác chết như kền kền để xác định vị trí của những cuộc đi săn thành công. Linh cẩu là một loài động vật thông minh, thậm chí chúng còn được cho là thông minh hơn tinh tinh. Các nhà nghiên cứu của Đại học Duke phát hiện ra não bộ của linh cẩu rất phát triển, có khả năng giải quyết các vấn đề nhanh chóng và ranh mãnh. Nghiên cứu cũng cho thấy rằng linh cẩu có thể hoạt động nhóm tốt một cách kỳ lạ và tất cả diễn ra trong sự im lặng. (Trích từ internet)

Chap 1: Bỏ nhà đi

  • Thôi, ông bà già tao khó tính lắm, mày qua đây thì ông bà già tao sẽ chở mày về tận nhà mày lại thôi – Con Nhớ nhíu mày lại
  • Đệt. Còn nhà mày thì sao? – Tôi quay sang con Nguyên, ánh mắt long lanh hỏi nó.
  • Ừ. Tao cũng chịu thua. Bố tao ko thích con gái đi ngủ lang, cho nên chắc chắn cũng sẽ không đồng ý chuyện dẫn bạn về nhà qua đêm đâu. – con Nguyên cúi đầu, cầm cành cây vẽ vẽ lên đất hình thù bậy bạ
  • Ơ. Vậy giờ còn mỗi nhà mày nữa thôi đó. Định mệnh, chắc tao chết – Tôi quay sang khoác tay lên vai con Thảo
  • Vậy thì tới nhà tao đi, ba tao đi công tác rồi, có mỗi mẹ tao, mà mẹ tao đi họp trên Tỉnh có khi cũng chẳng về đâu. – con Thảo cười hì hì nhưng mắt nó thì chực rớt nước mắt
  • Ok. Quyết định vậy đi. Nhà mày mà ko được nữa thì tao chỉ có nước đi bụi đời. Giờ tao về nhà lấy vở và một ít quần áo rồi tới nhà mày.

Nói xong tôi hun vào má của con Thảo 1 cái, đứng dậy, phủi phủi đít quần, mang lại đôi giày Thượng Đình sọc xanh, thả gấu ống quần xuống, nhét áo vào quần, đeo cặp chéo lên vai và xoay về hướng đường lớn, đi từng bước về nhà.

Chúng tôi – nhóm tứ đại cô nương lấy tên hoạt động là Sao Mai, cả đám vừa tròn 16, đều đang học tại Trường THPT Bán Công Trần Quý Cáp, trên một thị trấn nhỏ miền núi rừng Tây Nguyên Đại Ngàn. Nhắc tên bọn kia mà nãy giờ quên tự giới thiệu, tôi – tên – là – Thư, lớp 10B7, trưởng nhóm Sao Mai và hôm nay là ngày mà tôi quyết định sẽ bỏ nhà ra đi, không cần biết ngày trở lại.

Để dễ hình dung thì tôi miêu tả hình ảnh minh họa từng đứa một cho anh em thêm hứng thú.

Đầu tiên là con Nhớ.

Con Nhớ tóc ngắn, mắt 1 mí, da nó trắng phau phau tới nỗi mà tôi hay chọc nó rằng có khi nào nó bị bạch tạng không, mới lớp 10 mà nó trổ mã cao 1m70, số đo 3 vòng lúc ấy là 82-52-82. Đời nó để tóc ngắn từ nhỏ cho tới mãi bây giờ, chưa bao giờ dài hơn. Tính cách nó nội liễm nhất nhóm, khá là kiệm lời. Bố Nhớ là 1 chú công an gương mực đúng mẫu, ngày đi làm vậy chứ về là nội trợ, trồng rau, nuôi gà, dọn nhà. Còn mẹ Nhớ là giáo viên cấp 1. Gia đình có 2 chị em gái. Mà thề, thế đéo nào các ông ạ, cứ các anh công an hạnh phúc thì gia đình toàn đẻ 2 con vịt giời, nên đời nó mới có cái vả bôm bốp. Đau đéo chịu được.

Thứ 2 là con Thảo
.

Con Thảo hơi mập, khi nó cười thì 2 cái má lúm sâu hoắm hiện lên, nước da hơi ngăm, con nhỏ này cao 1m55, số đo 3 vòng là 90-70-88, đéo mẹ cái đít lại nhỏ hơn cái ngực. Gương mặt nó tròn trịa phúc hậu lắm. Sau này nó có sự thay đổi ngoạn mục về thể xác. Bố nó làm sếp trên Tỉnh, còn mẹ nó làm giáo viên cấp 3 ở trường khác chứ đéo phải trường nó học. Mà mẹ nó sợ tàn phai nhan sắc nên đéo chịu đẻ thêm, nhà nó có mỗi mình nó, cả dòng họ nhà nó cũng độ có mình nó là gái, nên nó được cả họ yêu thương vl. Đéo mẹ, nghĩ lại vẫn thấy con Thảo nó giỏi và ảo vãi lồn. Con này học giỏi nhất trong nhóm, đơn giản là vì nó bảo đã đéo đẹp thì cũng ráng học giỏi để bù lại. Đi học nhóm mà nói qua nhà nó học thì bố mẹ đứa nào trong lớp cũng đồng ý. Sau này nó là đứa có nghề nghiệp ngon lành nhất. Nhưng đường tình của nó thì tréo ngoe.

Thứ 3 là con Nguyên

Con Nguyên có mái tóc dài, nâu đen tự nhiên, tóc thẳng như duỗi, nó gầy giơ xương, nó cao 1m57 số đo 3 vòng 80-50-80. Mặt nó góc cạnh, sống mũi nó cao, tôi hay bảo nó về hỏi lại mẹ mày xem mày có phải con lai ko nha. Khéo mày đéo phải con của bố mày đâu. Và thế đéo nào, sau này chuyện nó đéo phải con bố nó được phát hiện ra, tôi cũng thối mồm vãi lồn phải không các ông? Mẹ nó làm đại diện cho một công ty Ấn Độ chuyên về nông nghiệp, bố nó làm ở trạm khuyến nông. Con Nguyên nó cũng phớt đời lắm, tính tình nó phóng khoáng sởi lởi, đéo bao giờ tính toán với ai cái gì, nó cũng là đứa phá trinh cái lồn đầu tiên trong nhóm.

Còn tôi á, các ông cứ tưởng tượng nát mẹ đầu đi, vì tôi sẽ để tới chap 10 mới cho các ông hình ảnh minh họa. Các ông hãy đọc và comment đoán xem tôi sẽ trông như nào, ai đoán đúng thì tôi sẽ thưởng cho.

Năm 2004, Tháng 11, Thị Trấn X

  • Thảo ơi
  • Đây, mày vào đi. Mẹ tao vừa gọi về, bảo tao là đêm nay mẹ ko về.
  • Ngon. Mày ăn gì chưa? Tao mới mua 2 gói mì 2 tôm.
  • Ừ tao cũng chưa.

Vừa nói 2 đứa vừa đi vào nhà. Nhà con Thảo đúng là giàu, cổng xây nhá, có khóa cổng đàng hoàng, sân lát gạch men đỏ từ ngoài vào trong, rộng bao la. Nhà nó lại có 1 tầng nữa, phòng nó ở trên tầng. Bước vào phòng khách là bộ bàn ghế trạm trổ rồng phượng uốn lượn.

  • Ê mày, Tết nào mày cũng phải lau chùi bộ bàn ghế này hử?
  • Ừ. Bố tao không muốn giúp việc chùi mà muốn mẹ con tao tự chùi mới hài lòng. Ông khó khoản này lắm, thứ đồ gỗ gì ông mang về cũng chăm chút kỹ.
  • Haizzz. Thật may nhà tao ko có những thứ như này.
  • Ừ. Tao cũng thấy chán ngán.

Tôi để balo ở chân cầu thang, rồi 2 đứa đi vào bếp. Mấy lần trước đến rủ nó đi học thì chủ yếu là đứng ở phòng khách đợi nó rồi 2 đứa cùng đi, nhưng tôi cũng đã biết hết ngóc ngách của căn nhà này sau nhiều lần quan sát.

  • Thế nay chị giúp việc đâu rồi?
  • Tao nghe mẹ bảo là chị ấy xin về quê ít hôm.
  • Thế đéo nào mà trùng hợp nhở. Bố mày đi công tác, chị giúp việc xin nghỉ, mà mẹ mày cũng đi vắng. Chẳng lẽ trời giúp tao. Haha
  • Chắc vậy quá, tao thấy mày làm cái gì cũng thuận lợi.
  • Mà đéo biết mấy đứa khỉ kia mấy giờ mới tới đây?

Vừa nói chuyện tôi vừa cầm cái nồi đổ đầy nước rồi đặt lên bếp ga, bật bếp để đun sôi nước. Trong đầu lại nghĩ có khi nào bố nó và chị giúp việc ứ ừ không nhỉ… Sắp tới thời gian ở nhà nó tôi đã được chứng kiến, nhưng thôi, tạm gác lại sau này tôi sẽ kể lại cái cảnh ấy, ông chủ và oxin địt nhau dưới bếp.

  • Chắc tụi nó tắm rửa, ăn cơm tối, xong rồi mới qua đây. Nói láo là đi học nhóm.
  • Èo. Sao lại là nói láo. Tụi mình học nhóm thật mà.
  • Ời… Chắc thật – nó nói mà còn liếc xéo tôi.
  • Nấu chung nồi rồi ăn chung luôn, khỏi đổ ra tô mất công rửa nhiều lần nha, tao lười vãi lồn – tôi hỏi nó nhưng tay thì đã bỏ 2 gói mì vào nồi.
  • Cũng được. Tủ lạnh có chả, trứng, rau nè Thư.
  • Đưa tao.

Tôi nhanh tay thái rau, rửa sạch, bỏ vào nồi, sau đó đập 2 quả trứng vào, tắt bếp, tôi thích ăn trứng còn lỏng lỏng chín nhẹ theo nước nóng.

  • Thư đảm đang nhỉ. Nấu ăn thành thạo ghê.
  • Xời. Chuyện vặt với tao. Từ năm lớp 6 là bắt đầu nấu ăn rồi. Ăn thôi ăn thôi.
  • Ê. Hay là mày ở với tao mãi luôn được đó. Mẹ tao chẳng chịu đẻ thêm dù bố tao năn nỉ mãi. Chỉ có 1 mình tao cũng thấy buồn.
  • Ừ. Vậy thì lúc nào bố mẹ mày về, mày xin cho tao được làm con nuôi của bố mẹ mày luôn nha! Hehe. Tao lớn hơn 2 tháng, tao làm chị. Hoặc xin cho tao làm vợ lẽ của bố mày, tao đẻ em cho mày.
  • Dạ thôi, mày làm chị tao đi, chị Thư. Tao đéo thể gọi mày là mẹ Thư được.
  • Haha. Ừm. Em Thảo ngoan. – Tôi nựng cằm nó như nựng con mèo con

Vừa ăn xong cũng là đúng lúc bọn còn lại tới. Cả đám kéo nhau lên phòng con Thảo, nằm la liệt trên cái giường nệm lò xo êm ái.

  • Mà đụ mẹ sao mày phải bỏ nhà đi vậy Thư? – con Nhớ hỏi
  • Để tao kể tụi mày nghe.- Tôi thở dài rồi kể cho tụi nó.

Chuyện là sáng nay tao ra chợ phụ Má dọn quầy hàng, dọn xong rồi tao xin tiền để ăn sáng, lúc cầm tiền xong tao vung tay xoay tròn, thế nào lại trật chân té cái ầm, té ngay vào rổ trứng gà, đầu đập vào cạnh bàn. Đây này, đầu tao còn 1 cục tím đây. Tao đau quá, ngồi sụp xuống rên. Thế mà má tao chạy tới rổ trứng, vừa lựa vừa chửi tao giữa chợ đông người.

  • Trời ơi, con với cái, chả được cái tích sự gì, suốt ngày chỉ biết ăn hại, lại còn phá của nữa.
  • Hic. Con chỉ lỡ thôi chứ có cố ý đâu.
  • Nói mà còn cãi nữa hả. Con gái con đứa sao mà cứng đầu quá. Ta đẻ mi ra mà sao ko giống ta tí nào vậy.
  • Sao má chửi con vậy. Ko giống má chẳng lẽ con là con nuôi lượm ngoài đường à?
  • Ừ. Chứ ta làm sao có đứa con như mi được.
  • Má nói vậy thì con ko ở cái nhà này nữa.
  • Có giỏi thì đi luôn đi, đi cho khuất mắt ta.
  • Được rồi, má nhớ là má đuổi con đi. Con đi luôn cho má coi.

Vậy rồi tao quay lưng đi luôn tới trường. Sau lưng nghe thấy mấy bà cô sạp bên nói với Má tao là sao lại nói vậy, lỡ nó đi luôn thì sao. Má tao còn bảo là: nó đi luôn được thì kệ nó. Lúc chiều tao về nhà lấy đồ thì cũng đã nói với anh 2 là em bỏ nhà đi đây, anh 2 nhớ bảo ba má ko cần tìm, em sẽ ko về nữa. Và giờ thì tao ở đây. Haizzzzzz.

  • Mày cũng gan lì thật – con Nguyên suýt xoa
  • Tao mà nói với mẹ tao như vậy thì chắc đã bị lôi ra đánh luôn rồi – con Nhớ đang trồng cây chuối bên vách tường nói lại. Mẹ kiếp, nó đi học yoga, nó mặc cái quần legging ôm sát body, lồ lộ cái mu lồn với cái rãnh lồn và khe lồn. Thật muốn khiến người ta phạm tội. Mới lớp 10 mà nó trổ mã đẹp vãi lồn. Mà cuộc đời của nó sau này, cũng tại cái rãnh lồn đó mà long đong.

Tụi nó làm sao hiểu được nỗi lòng của tôi. Tôi đã nhịn ở cái nhà này lâu lắm rồi. Ý định bỏ nhà đi của tôi đã được nung nấu từ rất rất lâu, từ lúc mà tôi biết ý nghĩa của đồng tiền và lợi ích của đồng tiền. Kế hoạch bỏ nhà đi cũng được tôi viết ra giấy nhiều lần nhưng vì bản thân chưa đủ tuổi và việc học hành còn dang dở nên tôi mới phải nín nhịn lại cho tới bây giờ. Tôi đã định cố gắng thêm 3 năm cấp 3 nữa thôi là tôi đã được tự do, thoải mái tung bay mọi phương trời, nhưng cũng không ngờ cơ hội lại đến sớm như vậy. Cuộc đời tôi kể từ khi tôi biết nhận thức và có ký ức thì tôi chỉ ước mong gì một ngày nào đó được rời bỏ nơi này để đi thật xa, không bao giờ quay trở lại. Tại sao tôi lại như vậy ư? Vậy thì để tôi kể cho bạn nghe về gia đình tôi.
——–

  • Đụ mẹ mày
  • Con khốn kiếp này

Bốp……..xoảng….xoảng….

Tiếng bạt tai vang lên.. Tiếp sau đó là tiếng tô chén vỡ tan tành. Kèm theo là tiếng la và tiếng khóc của Má tôi. Tôi đang ngồi cắn bút trong phòng học thì tức tốc chạy thật nhanh xuống bếp, hét to lên.

  • BA BUÔNG TAY RA!
  • CỨU! AI CỨU MÁ CON!
  • HUHU
  • BA THẢ RA ĐI