Cô em giang hồ – Update Chương 6

, 255, 77)”>CHAP 2: XÓM CHỢ
——– Tháng 4 năm 199x
Đụ mẹ mày
Con khốn kiếp này
Bốp……..xoảng….xoảng….
Tiếng bạt tai vang lên.. Tiếp sau đó là tiếng tô chén vỡ tan tành. Kèm theo là tiếng la và tiếng khóc của Má tôi. Tôi đang ngồi cắn bút trong phòng học thì tức tốc chạy thật nhanh xuống bếp, hét to lên.
BA BUÔNG TAY RA!
CỨU! AI CỨU MÁ CON!
HUHU
BA THẢ RA ĐI
Tôi nhào vào níu tay ba. Nhưng sức lực của một đứa con nít 8 tuổi thì làm được gì đâu. Tôi không thể cạy mở được bàn tay của ông đang dùng lực nắm chặt tóc má tôi mà lôi đi.
Con đi ra đi – má tôi hét lên với tôi
Đi ra đi, ổng đánh trúng con bây giờ.
Đi ra đi mà
Tôi buông tay, chạy ra ngoài, tôi chạy qua nhà hàng xóm đối diện gọi cửa:
Cứu má con với. Huhu. Ba con đánh má con.
Thấy nhà mở cửa, là anh bảy hàng xóm, tôi nhắc lại rồi nói anh chạy qua nhà. Xong rồi tôi chạy xuống nhà mợ cách vài căn. Đập cửa nhà mợ:
Mợ ơi. Chạy lên cứu má con với. Mợ ơi…
Mợ mở cửa ra. Thấy tôi khóc nấc lên. Mợ kêu rồi rồi đi thôi. Xong mợ chạy theo tôi về nhà. Về đến nhà thấy má đang ngồi ngoài hiên khóc. Đầu tóc má rối bời, gương mặt sưng húp. Anh 2 tôi đứng kế bên mặt còn đang ngáp ngủ, cũng vì hoảng mà khóc theo má. Còn ba tôi, ông đã ngồi ở trong phòng khách, cầm chai rượu nốc từng ngụm. Mợ tôi và anh hàng xóm đã quen cảnh này, đứng nhìn mà lắc đầu.
Thôi em xuống nhà chị ngủ đi. Chứ nó say rồi, ở nhà nó lại kiếm chuyện nữa. – Mợ nói với má tôi.
2 đứa vô phòng ngủ đi, mai còn dậy đi học – Má nhìn tôi và nói.
Tôi lau nước mắt, nắm tay anh 2 kéo anh vào phòng. Lúc này là chỉ mới 8h tối, may mắn là vẫn còn gọi được người tới. Tôi nằm lên giường và yên tâm ngủ thiếp đi.
————-
Chạy đi Thư ơi. Ba về rồi – Tiếng anh 2 tôi la lên
Dạ.
Rồi 2 anh em chạy ra sau vườn, trèo tót lên cây ổi sau vườn, tôi ráng trèo cao nhất có thể, và nép mình sau những tán lá cây. Hôm nay là chủ nhật nên anh em tôi không đi học mà chơi ở nhà và trông nhà.
Rìnnnnnn….. Rìnnnnnnnn……
Tiếng xe máy rìn ga từ tít đầu đường, y hệt những thằng giang hồ trẻ trâu hay đua xe ầm ĩ phá làng xóm. Tuy nhiên không ai hết, đó chính là ba của tôi, và ông lại say rượu.
Nay ổng đi nhậu về sớm ghê – anh 2 tôi nói
Em nghĩ hay là mình làm luôn cái nhà trên cây đi anh 2. Chứ mỗi lần như này lỡ trời mưa thì không có chỗ núp. – Tôi suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định.
Hợp lý á. Để anh rủ mấy thằng ngày mai xúm lại làm.
Ba tôi đã về tới nhà. Dựng xe máy ngay trước nhà. Rồi xách theo chai rượu chệnh choạng đi vào.
ĐI ĐÂU HÊT RỒI!??!???
MẸ CHÚNG MÀY
Tiếng ông chửi om cả xóm làng. Tôi và anh 2 nhìn nhau. Năm tôi 12 tuổi, thời gian tôi ở nhà tính bằng đêm, ban ngày hầu như là ở ngoài đường/ dưới chợ/ trên trường. 2 anh em quyết định lẩn trốn qua vườn nhà hàng xóm sau đó đi bộ xuống chợ chơi. Ở cái xóm chợ này cũng từ bé, thì tụi tôi cũng có chia nhóm để chơi, chợ có 2 khu, khu A và khu B, má tôi bán ở xóm chợ A. Nên từ nhỏ tôi và anh 2 cũng ở khu này chơi, xóm chợ chia làm 3 nhóm theo độ tuổi. Nhóm dưới 12 tuổi cho tôi cầm đầu, nhóm dưới 18 tuổi do anh Nguyên (trùng tên với con nhỏ Nguyên) cầm đầu, còn nhóm lớn tuổi thì do chú Tư cầm đầu.
Nhóm mà tôi cầm đầu thì đa số là nhỏ hơn tôi, hầu như tôi chỉ huy tụi nó đi nhặt ve chai, giấy vụn về bán rồi nộp lại tiền cho tôi. Sau đó tôi sẽ lấy tiền đó quyết định mua thứ gì ăn hoặc mua thứ gì chơi. Ví dụ như mua quả banh, hoặc là mua cầu lông hoặc mua bộ vợt đánh cầu, hoặc mua dây thun để thắt thành sợi chơi trò nhảy dây… đôi khi tôi sẽ bòn tiền quỹ để đi thuê truyện đọc. Những khi xảy ra tranh chấp trong nhóm thì tôi sẽ đứng ra xử lý. Hoặc có khi là kéo nhau đi để dằn mặt bọn bên xóm chợ B khi chúng nó dám lấn lướt địa bàn nhặt ve chai. Còn hôm nay khi vừa tới chợ thì con nhỏ Thanh 10 tuổi chạy lại:
Chị Thư ơi chị Thư.
Có chuyện gì vậy?
Anh Tí bị bọn khu B đánh. Bọn nó qua chỗ bà Chín để lượm ve chai, anh Tí chạy lại giật, thì 2 đứa nó xúm vào đánh anh Tí. Hên bà Chín can ra.
Nhớ mặt 2 đứa đó ko?
Dạ nhớ
Ừ. Đi theo chị.
Nói rồi tôi nhìn anh 2, ra hiệu em đi xử lý chút việc riêng đã. Anh 2 gật đầu. Tôi đi qua góc kiot của bà Bảy, tiện tay cầm cây chổi lông gà mà bà hay giấu vào 1 góc vách ván, để ý kỹ mới thấy được. Cây chổi của bà hơi bị xịn nha, tôi tia nhiều lần lắm rồi, bà hay dùng nó để đánh tụi tôi, nên tôi biết được độ ngon của cây chổi này.
Đi qua khu chợ B, đi vài vòng vẫn không gặp được 2 thằng nhóc kia. Tôi bảo nhỏ Thanh chắc bọn nó sợ trả thù nên trốn rồi. Cái Thanh ỉu xìu. Tôi an ủi nó:
Nay ko gặp thì mai, mai ko gặp thì mốt. Ko tin bọn nó trốn mãi được.
Quay về lại khu chợ A, trả cây chổi lông gà về vị trí cũ. Tôi đi tới quầy hàng của Má, thấy anh 2 đang ngồi ăn ly chè đậu đen.
Sướng vậy anh 2. Còn ko cho em với
Hết rồi, đi mua đi – Anh 2 trả lời
Má cho con xin tiền mua chè ăn với ạ! – Tôi quay sang xin tiền Má.
Má đưa cho tôi 500đ. Tôi hí hửng cầm tiền và chạy đi mua chè. Lúc quay lại thì thấy cảnh:
MÀY ĐƯA TIỀN CHO TAO
Mới đưa hồi sáng 10 ngàn rồi giờ còn đòi nữa là sao
MẸ MÀY, MÀY KO ĐƯA ĐÚNG KO?
Là ba của tôi, ông chạy xuống tận đây đòi tiền mua rượu. Ông vơ tay quơ vào quầy hàng, hất đổ những thứ trong tầm tay…
Loảng xoảng… Rầm….
Thôi đưa cho ổng để ổng đi đi – Tiếng của cô quầy kế bên
Ngày nay bán có được bao nhiêu đâu, đã lấy hồi sáng rồi mà giờ còn đòi nữa…huhu – Tiếng má tôi khóc nghẹn.
MÀY KHÔNG ĐƯA TAO ĐẬP NÁT CÁI SẠP NÀY
Tiền đây…đi đi… – Má tôi gằn giọng. Rồi đưa cho ông 10 ngàn. Ông cầm lấy 10 ngàn thì thỏa mãn nổ máy xe rời đi.
Kiểu này đêm nay ông lại say nữa rồi. Lại chẳng thể ngủ yên ở nhà. Ly chè cầm trên tay mà cảm thấy không còn ngon nữa. Thế nhưng dù sao cũng đã mua rồi, không ăn thì tiếc. Tôi đành ngồi ké xuống quầy dép của cô Lý, và ăn hết ly chè. Chiều muộn anh em tôi phụ má dọn dẹp hàng vào cất. Má bảo tôi về trước nấu nồi cơm với hâm lại đồ ăn lúc trưa. Má đi lòng vòng xách nước rác. Vâng đúng nghĩa nước rác ạ, là cơm thừa canh cặn rau thúi của xóm chợ này người ta cho. Má tôi đi gom lại để chở về nấu cám cho heo ăn. Nói heo là loài động vật ăn tạp cũng đúng, mình nhìn thì thấy mắc ói mà mấy con heo nhà tôi khoái lắm, ăn táp táp táp, lớn nhanh như thổi, tôi nhìn chúng nó là lại thấy thương đến lạ lùng, tiền học phí của anh em tôi đấy ạ, không thương làm sao được.

Trong lúc má tôi đi gom nước rác thì tôi lén đi họp với nhóm để tổng kết tình hình làm ăn hôm nay.
Được rồi, sổ sách đâu rồi Mị. – Tôi nói với bé Mị, con bé học lớp 7. Thông minh lanh lợi lắm.
Dạ đây chị Thư. – Nó đưa cho tôi quyển vở, những dòng chữ nắn nót rất đẹp.
Ok. Cứ theo thứ tự như mọi khi, báo lên kết quả đi.
Thằng Lì hôm nay được 15k tiền bán giấy vụn. Anh Tí được 5k. Chị Thanh 5k tiền ve chai. Em được 10k luôn á chị Thư – cái Mị mắt long lanh nhìn tôi biểu đạt thành tích
Sao nay giỏi dữ vậy? Ngoan lắm. Bây giờ nói ra nguyện vọng của mỗi đứa cho chị nghe nào. Tổng hôm nay là 35k.
Tôi đảo mắt nhìn quanh 4 đứa nó. Thấy chúng nó hích qua hích lại đùn đẩy nhau. Tôi nghi là đám nhóc có chuyện gì giấu tôi mà giờ mới cho tôi biết.
Linh nói cho chị nghe đi.
Dạ…. Thôi Tí tự nói đi. Nó huých cùi chỏ vào tay thằng Tí.
Thằng Tí ngập ngừng, tồi nhìn tôi.
Chị Thư… Thật ra lần này chị Thư cho em mượn số tiền của nhóm mình 10 ngày nay được không ạ!
Để làm gì? – Rồi tôi quay sang cái Mị nháy mắt ý bảo nó tính sổ xem 10 ngày là bao nhiêu tiền. Nó hiểu ý tôi ngay giở sổ ra cộng cộng nhẩm nhẩm.
Dạ. Mẹ em bỏ đi rồi. Ba em không thiết tha gì nữa… Ko quan tâm tụi em. Còn chửi tụi em là do chúng mày mà Má chúng mày bỏ đi. Đã 3 tháng nay anh em em không có tiền đóng học phí. Cô giáo tới nhà nói chuyện nếu không đóng thì phải nghỉ học. Nhưng cái Thắm nó chăm ngoan học giỏi lắm, em thà nghỉ chứ ko để nó nghỉ. Nhưng giờ em ko có tiền.
Nó vừa nói vừa khóc. Nó sau này không thể ngờ được là sẽ có ngày nó vì ngày hôm nay mà bắt đầu làm ra những chuyện không tưởng với cái biệt danh Tí Chuột, nó lại còn bị chính con Nhớ (nhóm Sao Mai) truy bắt trong 1 chiến dịch triệt phá đường dây…(chuyện đó nếu sau này kể chuyện con Nhớ thì tôi sẽ chi tiết hơn)
Thôi nín đi. – trong lúc nó nói thì cái Mị cũng đã nói thầm số tiền 10 ngày thu gom. Đứa nào cũng ngân ngấn nước mắt trước hoàn cảnh của thằng Tí.
Bây giờ tổng là 470k, có đủ để nộp không?
Dạ dư luôn ạ. Đủ để cái Thắm ở nhà ăn uống 2 tháng trong khi em đi thành phố tìm việc làm.
Ý kiến của mấy đứa thế nào?
Mấy đứa còn lại đều gật đầu như trống. Vậy là chúng nó thương nghị với nhau trươc khi nói với tôi rồi.
Được rồi. Đây là công sức của mọi người và chính mày. Cầm lấy đi. Có khó khăn gì thì chia sẻ, chị sẽ giúp hết sức.
Xong việc tôi đi bộ từ chợ về nhà. Con đường tối không một ngọn đèn được ánh trăng rằm soi sáng. Tâm trạng tôi trùng xuống, nghĩ sao mà cảnh đời éo le quá. Thương anh em nó nhưng chính bản thân mình cũng đang không biết sẽ đi về đâu. Lực bất tòng tâm, tôi ngước lên nhìn bầu trời vô định.
THẾ GIỚI BAO LA RỘNG LỚN LÀ THẾ, NHƯNG NƠI NÀO CHO TA HẠNH PHÚC?