Chuyện Tình Mùa Lũ – Siêu Phẩm ( Update Chap 45C Hết )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Chuyện Tình Mùa Lũ – Siêu Phẩm ( Update Chap 45C Hết )
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại:
Lượt Xem: 8174 Lượt Xem
Chương 25: Em chưa mười tám
Thủy Tiên vượt lên trước mẹ một bước, khi chỉ cách Nghĩa có một cái với tay, Thủy Tiên xòe bàn tay mình ra, ở trên đó có cái cúc áo mầu xanh nõn chuối, đồng dạng, đồng mầu với hàng cúc trên chiếc áo lao động mà Nghĩa đang mặc trên người. Mặt Thủy Tiên nhem nhuốc vì nước mắt, mái tóc dài chấm tai khẽ đung đưa vì gió, Thủy Tiên vừa khóc vừa nói:
– Em mang ….. chiếc cúc áo ……… đến trả cho ……. anh đây!
Nhìn vào chiếc cúc áo đang nằm gọn trong lòng bàn tay búp măng nõn nà của Thủy Tiên, chiếc cúc áo này đúng là bị mất từ sau cái hôm cứu Thủy Tiên, nhưng Nghĩa nghĩ nó bị rơi xuống sông rồi, không ngờ giờ nó lại vật cũ về với chủ. Nghĩ đến đây thôi thì người Nghĩa nặng trĩu, bởi Thủy Tiên đã nhảy lên ôm ghì lấy cậu, hai bầu vú ép sát vào ngực, hai chân cô quặp chặt ra đằng sau hông làm toàn bộ háng của Thủy Tiên cọ vào dương vật của Nghĩa, cái quần vải mỏng bó sát mà Thủy Tiên đang mặc trên người không đủ độ dầy, ngay lập tức dương vật có phản ứng lại, ngỏng lên một chút, đã lâu rồi nó chưa được ăn mặn.
Đầu Thủy Tiên dí sát vào cổ Nghĩa, thoang thoảng mùi xi măng tỏa ra từ cầu vai áo nhưng Thủy Tiên mặc kệ tất cả, cô chỉ cảm thấy mùi người của Nghĩa đang lùa vào trong lồng ngực phập phồng của mình. Thủy Tiên bật khóc thành tiếng cho thỏa nỗi lòng:
– Hu hu hu!!!!!!!!! Anh bắt nạt em. Hu hu hu hu !!!!!!!!!!! Em bắt ….. đền.
Thực ra đến bây giờ, Nghĩa cũng chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, chưa biết được là mẹ con Thủy Tiên đã đầu đuôi biết được sự thật mà cậu vẫn giấu họ suốt quãng thời gian qua. Trong lòng cậu, mặc dù không được gặp Cẩm Tú, không được gặp Thủy Tiên từ Tết đến giờ nhưng có bao giờ cậu nguôi ngoai nỗi nhớ về họ đâu. Cậu cứ tự bào chữa cho bản thân là mình còn nặng lòng với khu vườn do mình tự tay thiết kế, tự tay vun trồng ấy thôi, chứ sự thực phải là cậu mượn khu vườn để nhớ về chủ nhân của nó.
Cẩm Tú đã cho cậu những tình cảm gần đến mức tình yêu đầu đời, đã cho cậu vô vàn cảm xúc thăng hoa trong tình dục. Những đêm buồn cô đơn nằm một mình trong cái phòng trọ mới thuê, cậu vẫn nhớ da diết những lần 2 cô cháu trần truồng quần nhau trên chiếc giường trong khách sạn, cậu nhớ như in những lần cô Cẩm Tú kéo váy chổng mông cho cậu địt ở bên hông nhà. Nằm một mình nhưng cậu lại có cảm giác da thịt mình đang nổi gai ốc bởi trong não đang hiện lên hình ảnh cô Cẩm Tú dịu dàng dùng lưỡi liếm láp khắp cơ thể, cô dùng đôi bầu vú bụ bẫm mềm mại êm ru của mình mà rê khắp lưng, xuống mông, xuống đến tận từng đầu ngón chân của cậu. Đã vài lần, khi nhu cầu được xả tinh trùng đến, Nghĩa đã túm lấy buồi mình mà sóc, vừa sục vừa tưởng tượng lòng bàn tay mình chính là cái âm đạo khít rịt đỏ hồng nhẫy nước của cô đang ôm trọn lấy buồi mình. Rồi khi chuẩn bị xuất tinh, chính bàn tay ấy bóp nghẹt dương vật lại, giống y như lúc cô Cẩm Tú cực khoái, lồn cô cũng co lại như vậy. Những lúc đêm khuya đó, Nghĩa đã vài lần muốn chạy thật nhanh đến ngôi biệt thự biết bao kỷ niệm ấy chỉ để nhìn thấy cô cho thỏa nỗi nhớ mong.
Còn người con gái trẻ trung, cá tính và ngổ ngáo đang ôm chặt lấy cậu lúc này đây cũng đã có một ngăn nho nhỏ trong trái tim cậu rồi. Còn nhớ ngày đầu tiên Nghĩa gặp Thủy Tiên, lúc đó cô ấy còn chê Nghĩa là một gã nhà quê, tỏ ý khinh thường, ấy vậy mà ngay buổi trưa hôm ấy, kì lạ thay, cô ấy hé cảnh cửa nhà rồi đẩy ra chai nước lọc mát lạnh, hôm đó buổi đầu tiên Nghĩa đi làm, không có chuẩn bị nước, làm từ sáng tới tận trưa giữa trời nắng chang chang không một giọt nước nào vào người, như kẻ lạc giữa sa mạc hoang vu nhiều ngày, đến bây giờ, Nghĩa vẫn nhớ cái cảm giác luồng nước mát lạnh trôi từ khoang miệng xuống cổ họng rồi vào trong người, nước đi đến đâu biết đến đấy.
Rồi thêm một kỉ niệm nữa, là cái lần Nghĩa cứu Thủy Tiên trên sông, lúc đó chẳng cố tính đâu nhưng ma đưa đường quỷ dẫn lối thế nào không biết nữa, từ giữa sông vào đến bờ là quãng thời gian không ngắn Nghĩa cứ bấu vào vú Thủy Tiên mà rìu vào bờ. Đó chẳng phải là lần đầu tiên Nghĩa biết thế nào là bóp vú đàn bà hay sao. Ôi cái gì đầu tiên cũng làm người ta nhớ nhất, lúc đó vú Thủy Tiên không to bằng đôi vú đang áp vào ngực Nghĩa bây giờ, nhưng nó cũng to hơn lòng bàn tay của cậu, săn chắc, đẫy đà.
Chưa hết đâu, cái hôm mà Thủy Tiên tưới cây thay Nghĩa, lúc bị nước ở vòi tưới cây tự động bắn vào làm ướt hết áo, vì không mặc áo lót nên vải bị dính vào thịt, toàn bộ bầu vú hình dạng ra làm sao, cả cái vết đen của núm cũng lọt vào mắt của Nghĩa. Lúc đó Thủy Tiên ngượng ngùng chạy lòng vòng trong vườn nhìn vừa buồn cười, vừa tội nghiệp, lại vừa sexy nữa.
Và quan trọng hơn cả, cái hôm hai đứa bị ông trời ép đi sinh nhật cùng nhau, về sớm, hai đứa lên cầu Long Biên ngắm trăng giống như bao nhiêu đôi tình nhân khác. Lúc đó Thủy Tiên đã không còn là một cô nàng ngổ ngáo nữa mà đã là chính mình, Thủy Tiên cũng dịu dàng, cũng ngọt ngào, cũng nữ tính, cũng thùy mị như biết bao cô gái khác trên cõi đời này. Lúc đó, Nghĩa đã bắt đầu xao động trong tâm hồn, bắt đầu tò mò muốn tìm hiểu kỹ hơn con người Thủy Tiên. Và còn biết bao kỉ niệm của hai đứa nữa.
Nếu so sánh giữa hai con người, không đặt trong bối cảnh mẹ con, là Cẩm Tú và Thủy Tiên. Mỗi người cho Nghĩa một cảm nhận khác nhau, một dư vị ngọt ngào khác nhau. Ở Cẩm Tú là một sự hấp dẫn tình dục, hấp dẫn giới tính một cách mạnh mẽ và mãnh liệt. Còn ở Thủy Tiên, là một sự hấp dẫn tình yêu nam nữ đích thực, cứ nhẹ nhàng từng chút một liếm láp, mơn trớn, vuốt ve tâm hôn Nghĩa.
Trở lại với 3 người bên sông, Thủy Tiên khóc ngon lành trên vai Nghĩa cũng là lúc Nghĩa vòng một tay ra sau lưng Thủy Tiên vuốt vuốt, đó là phản ứng của một người đàn ông đang an ủi người phụ nữ đang làm nũng mình, hoặc đơn giản hơn chỉ là sự chia sẻ giữa hai bạn khác phái. Còn đôi mắt Nghĩa cứ nhìn vào Cẩm Tú không rời, bởi Cẩm Tú mặc dù không vồ vập Nghĩa như con gái, nhưng khuôn mặt ngưng trọng và đôi mắt cũng đã nói lên tất cả, rằng cô cũng chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi, cũng muốn được như Thủy Tiên mà ấp bầu vú của mình vào khuôn ngực kia, nhưng cô không dám. Nếu đây là không gian riêng tư chỉ có hai người, dám chắc là Cẩm Tú còn làm hơn Thủy Tiên rất rất rất nhiều lần.
Nghĩa vừa vuốt lưng vừa an ủi Thủy Tiên:
– Có người mít ướt kìa!
Thủy Tiên làm nũng tợn hơn, cô lắc lắc mình ở trên người Nghĩa làm cho bầu vú rê từ chỗ này sang chỗ khác, đồng thời cũng làm cho háng của mình day day vào hạ bộ của Nghĩa. Và như vậy thì khác gì giết Nghĩa đi cơ chứ, 3 tháng trời chưa được ăn mặn lần nào, sức thì thanh niên mới lớn, động cái là cứng lên được ngay. Nghĩa bắt đầu nhận ra sự thay đổi của cơ thể mình, không biết là Thủy Tiên có nhận ra không, có lẽ là không vì cô đang chìm đắm trong cảm giác được ở gần người cô yêu.
Nghĩa không dám để lâu trạng thái như vậy, cậu sợ là dương vật sẽ cứng đến nỗi chọc rách quần lòi ra ngoài đâm sang lồn của Thủy Tiên hoặc để như vậy thêm vài phút nữa chắc cậu xuất tinh ra trong quần giống như cái hôm ngồi sau xe Spacy của cô Cẩm Tú mất. Cậu dùng cả hai tay kéo trượt Thủy Tiên xuống, trên đà trượt xuống thì một lần nữa háng Thủy Tiên tì mạnh vào đầu dương vật, làm cho sự trượt xuống không được mượt, mà phải khựng lại vì vướng. Đến nỗi Thủy Tiên phải hơi nhón mông lên cho đầu buồi trượt lên mu, lúc đó hai chân Thủy Tiên mới chạm được xuống đất. Đến đoạn này thì Thủy Tiên đã nhận ra sự thay đổi của anh Nghĩa rồi, cô vừa mừng vừa sợ, bởi cái vật cứng như khúc củi, và to như cổ tay ấy mới cảm nhận qua nhiều lớp quần áo mà đã phần nào đoán là nó cực khủng rồi, không biết thực tế sẽ thế nào. Còn mừng là vì anh Nghĩa đã cửng buồi vì mình, hihihihi, người mình yêu cửng tếu lên vì mình, là con gái ai lại không thích chuyện đó đây cơ chứ.
Đặt hai chân xuống đất, Thủy Tiên đỏ ửng mặt như kẻ uống rượu say, cô lấy tay đập đập vào khoảng ngực gần vai của Nghĩa, mắt quay đi chỗ khác không dám nhìn vào mắt anh Nghĩa, miệng mở ra chúm chím nói thật khẽ vì sợ mẹ ở đằng sau nghe thấy:
– Ghét cái mặt, mới thế mà đã …….
Bỗng có một tiếng hắng giọng từ bên ngoài vùng sáng vọng đến: “E hèm!”, là tiếng ông Từ. Ông đi vào gần rồi nói:
– Ba người về thuyền đi để lão còn dọn dẹp.
Vì có ông Từ xuất hiện nên Cẩm Tú không thể nói được điều mình muốn nói, nên đành nói gắn gọn theo yêu cầu của ông Từ:
– Nghĩa, Thủy Tiên, hai đứa về thuyền đã rồi nói chuyện.
Nói xong Cẩm Tú đi trước, Nghĩa và Thủy Tiên sánh bước theo đằng sau. Nghĩa vẫn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp sau đây, chỉ đoán là có một điều gì đó sẽ thay đổi lớn lao sau cuộc gặp này, trong lòng cậu cũng không có chút gì gọi là lo lắng cả, bởi từ trước đến nay, cậu chưa từng làm chuyện gì có lỗi với hai người, cái tâm mình sáng ắt mình không sợ một điều gì cả.
Đã vài lần bước lên cái ván gỗ là cầu nối đất với thuyền rồi, nên Cẩm Tú bạo dạn bước lên trước. Thủy Tiên cũng như mẹ, quen rồi nhưng cô lại không làm giống mẹ, cô chìa tay ra trước mặt Nghĩa rồi mè nheo:
– “Em sợ lắm”, rồi trong lòng thì cười “hihihihihi”.
Nghĩa ga lăng nắm lấy bàn tay búp măng mềm mại của Thủy Tiên rồi đi lên trước, kéo Thủy Tiên lên sau. Lúc Thủy Tiên vượt đi hết cái cầu, lúc cô bước chân xuống lòng thuyền còn nhỡ chân không vững, nghiêng ngả, phải dùng cả hai tay bấu chặt vào eo Nghĩa cho khỏi ngã nữa cơ. Thuyền cũng chòng chành đi một tí vì sức nặng của cả ba người.
Ngồi đối diện với Nghĩa và Thủy Tiên là Cẩm Tú, ông Từ vẫn đang dọn dẹp lớp học, chắc phải lúc nữa ông mới trở lại thuyền của mình, ông tế nhị nhường không gian này cho ba người.
Cẩm Tú không sợ con mà nhìn vào mắt Nghĩa, cũng là để bản thân mình thỏa vợi đi nỗi lòng nhớ mong:
– Nghĩa đã cứu Thủy Tiên ở trên con sông này. Ba là người mang Thủy Tiên từ trên bờ đến bệnh viện. Ba lấy trộm tiền của cô rồi nhét vào balo của Nghĩa.
Cẩm Tú nói ngắn gọn thế cũng đủ để Nghĩa hiểu là mọi sự thật đã được phơi bầy rồi, không cần phải giấu giếm làm gì nữa. Cả ba im lặng một lúc để nghe tiếng gió sông Hồng thổi, Thủy Tiên thấy bản thân hơi lành lạnh, cô hơi nép mình vào sát Nghĩa như sợ một lần nữa Nghĩa lại biến mất.
Nghĩa ấp úng:
– Cô biết cả rồi sao?
Thủy Tiên xòe bàn tay mình ra:
– Nếu không nhờ chiếc cúc áo này, chắc chẳng bao giờ em biết được người cứu em hôm ấy lại chính là anh, rồi có khi em sẽ chẳng bao giờ được gặp lại anh nữa. Tại sao anh lại làm như vậy?, anh thương người ta, anh giúp người ta nhưng người ta có đối lại với anh như vậy không? Hay người ta lấy oán báo ơn, hại anh đến thê thảm. Rồi làm cho mẹ con em hiểu lầm anh. Từ nay trở đi, em sẽ không bao giờ để bất cứ anh làm hại anh nữa. Tên Ba bị em ném cái máy đếm tiền vào đầu, giờ đang nằm viện, chờ anh về xử lý.
Nghĩa thở dài, định hỏi thăm tình hình anh Ba xem có bị nặng không thì Cẩm Tú đã cướp lời:
– Tất cả mọi chuyện mà Nghĩa chịu đựng thời gian qua là do lỗi của cô, lúc mất tiền, đáng ra cô cần phải bình tĩnh hơn, để ít ra là lựa chọn một cách xử lý khác. Đằng này cô lại làm um lên để mọi người biết, rồi Nghĩa và gia đình phải mang tiếng xấu. Cô rất hối hận, cô mong Nghĩa tha thứ cho cô.
Hình như đây là show diễn của hai mẹ con nhà này, mẹ vừa dứt lời, Nghĩa chửa kịp nói câu nào thì Thủy Tiên đớp nối luôn:
– Em cũng xin lỗi anh, đáng ra lúc đó em phải kiên quyết hơn vì em luôn luôn tin anh không làm chuyện đó, nghĩ lại em thấy mình thật ngốc nghếch, không dám đấu tranh bảo vệ suy nghĩ của mình mà cứ để mặc mẹ và bác Quân giải quyết. Anh ạ, em và mẹ đã về tận quê của anh giải thích cho mọi người hiểu rồi, hai mẹ con em cũng đã nói chuyện với những ở trong xóm trọ của anh. Giờ mọi người đã hiểu hết, anh về gặp mọi người đi, tất cả đang mong anh lắm đấy.
Nghĩa tranh thủ cướp lời, mắt dướn lên ngạc nhiên:
– Cô và Thủy Tiên đã về tận quê cháu rồi ạ?
Cẩm Tú gật đầu, Thủy Tiên giải trình:
– Mẹ anh mừng lắm anh biết không. Về quê anh em mới thấy hậu quả của việc mà mẹ con em gây ra cho anh nó lớn đến mức nào. Thực sự là em không biết mô tả như thế nào cả. Em thương và quý trọng mẹ anh lắm, mẹ chịu đựng tất cả mà không một lời trách cứ gì mẹ con em.
(He he he!!!!, Thủy Tiên đang gài dần việc mình làm con dâu đây mà. Đừng có cầm đèn chạy trước oto, ông đây còn chưa quyết định nhá – Cu Zũng)
Cái điều mà Thủy Tiên vừa nói ra làm Nghĩa mừng nhất, cậu biết, ở quê mẹ phải chịu đựng nhiều, mình dù sao cũng không ở nhà, không hàng ngày đối mặt với lời vào tiếng ra, còn mẹ thì khác, mẹ sớm hôm chiều tối gặp mặt những người trong làng, tránh sao được bị tổn thương. Nhưng thôi, mọi chuyện đã qua rồi, Nghĩa bùi ngùi:
– Thực ra chuyện này là do cháu, chính cháu đã im lặng thì mới dẫn đến cơ sự này. Thôi từ nay không nhắc lại chuyện này nữa được không ạ. Về anh Ba, không biết anh có bị nặng không?
Nghe nhắc đến tên Ba, Thủy Tiên ở bên cạnh véo mạnh vào bắp tay Nghĩa một cái đau điếng, cô thể hiện vẻ mặt đanh đá cá cầy:
– Anh còn lo cho cái tên lừa chủ phản bạn ấy nữa. Nó bị như thế là đáng đời.
Nghĩa mặt mày nhăn nhó vì bị Thủy Tiên véo nhưng tịch không dám kêu đau, đàn ông cho đáng đàn ông, bị đàn bà véo mà la oai oải thì còn ra thể thống gì nữa đây. Cẩm Tú từ nãy đến giờ cảm xúc hết sức trái ngược, nhìn Thủy Tiên gần gũi với Nghĩa như vậy, cô cũng có chút nhói nhói trong lòng, đàn bà ai chẳng có tính ghen, đã một thời gian, cô coi Nghĩa như vật sở hữu riêng của mình, cô chẳng đã cấm Nghĩa được nhìn lén chị Mận đó sao. Nhưng lại không dám ghen bởi chẳng người mẹ nào lại đi ghen với chính con gái ruột của mình cả, và cô biết, có đánh chết Thủy Tiên cũng sẽ theo đuổi Nghĩa cho bằng được, kể cả phải đối đầu với chính mẹ đẻ thì con gái cô cũng sẽ không khoan nhượng mà giành cho được người nó yêu. Thử hỏi ông trăng trên đỉnh cầu Long Biên, nó dám nhảy cầu tự vẫn vì hai mẹ con giận nhau thì còn chuyện gì trên đời này nó không dám làm nữa đây. Cô bình tĩnh hơn con, dịu dàng nói:
– Nghĩa định tính chuyện thằng Ba như thế nào?
Nghĩa luôn luôn là Nghĩa, bản tính con người như núi cao vời vời, không phải cứ bảo chuyển là chuyển, đổi là đổi mà được:
– Cháu đã tha thứ cho anh Ba từ khi anh ấy cầu xin cháu lúc ở cổng ngõ nhà cô đêm hôm 26 Tết rồi. Cháu cũng mong cô tha thứ cho anh ấy, cho anh ấy một cơ hội để làm lại từ đầu. Bởi vì anh ấy làm tất cả mọi chuyện cũng vì miếng cơm manh áo, vì lo cho vợ cho con anh ấy mà thôi. Chứ cháu tin là bản chất của anh ấy không xấu, những ngày đầu cháu lên Hà Nội anh ấy đã giúp cháu rất nhiều. Những mối việc của anh ấy giờ cháu vẫn còn đang làm đây.
Thủy Tiên thở dài thườn thượt vì cái tính thương người của Nghĩa, Thủy Tiên chưa đủ trải nghiệm và sự sâu sắc trong suy nghĩ để hiểu được rằng, cô yêu Nghĩa không phải cái gì khác mà chính là vì cái tính lương thiện trong con người của Nghĩa đó hay sao? Cô quay mặt ra phía sông nói một mình với dòng sông: “Em khổ cả đời vì anh mất thôi”.
Cẩm Tú gật đầu đồng ý với những lời Nghĩa vừa nói:
– Uh, cô nghe lời Nghĩa, sẽ cho Ba một cơ hội để làm lại. Chỉ riêng việc Ba đưa Thủy Tiên từ bờ đến bệnh viện cũng đã đủ để cô phải trả ơn rồi. Bên cạnh đó, trong thời gian qua, Ba làm việc cũng rất tốt, đỡ cô được rất nhiều, không gian dối mặc dù là quản lý hàng hóa và tiền nong cho cô.
Thủy Tiên quay trở lại câu chuyện của ba người, lần này cô không làm nũng Nghĩa nữa mà quay sang làm nũng mẹ:
– Mẹ này, thế còn người đã cứu con thì mẹ định tính sao đây?
Cẩm Tú lườm con một cái, đó cũng chính là dự định của cô đã ấp ủ mấy ngày nay, giờ đã là lúc cô đền đáp người đã cứu mạng con gái của mình, nhưng nói tránh đi vì sợ Nghĩa tự ái. Cẩm Tú hiền từ:
– “Rồi, rồi, tôi biết rồi”, sau đó Cẩm Tú nhìn về phía Nghĩa nói tiếp: “Nghĩa này, cho cô được đền đáp ơn cứu mạng Thủy Tiên của Nghĩa, cũng là để cô bù đắp cho Nghĩa phần nào. Cô tính như thế này. Sắp tới Thủy Tiên sẽ tốt nghiệp cấp III, cô sẽ mua thêm một cửa hàng quần áo tại chợ Đồng Xuân, cửa hàng đó sẽ cho Thủy Tiên và Nghĩa quản lý, mỗi đứa một nửa cổ phần. Hai đứa tự quản lý, thời gian đầu lời ăn lỗ cô chịu. Như vậy có được không?
Chưa để Nghĩa trả lời, Thủy Tiên đã nói: “Được đấy mẹ ạ, phải như vậy chứ”. Thủy Tiên đang nghĩ đến viễn cảnh ngày ngày, tháng tháng, năm năm cô và Nghĩa cứ quanh quẩn bên nhau một bước không rời. Chỉ nghĩ đến vậy thôi là cô mong qua nốt cái tháng cuối cùng ngồi trên ghế nhà trường đi, nếu để cô tự quyết thì có lẽ cô đã bỏ học luôn rồi, cần chi cái bằng cấp III cơ chứ.
Nghĩa trầm ngâm suy tư làm cho Thủy Tiên cũng tắt lịm tiếng cười, có vẻ như Nghĩa không ưng chuyện sắp xếp vừa rồi của cô Cẩm Tú. Chẳng cần phải suy nghĩ nhiều cũng biết, để có được một cửa hàng quần áo trong chợ, ngoài số tiền bỏ ra để mua lốt đã là cả tỉ bạc, chưa kể hàng hóa nhập vào ban đầu cũng là một số tiền cực lớn. Có được cửa hàng thì coi như cả đời ngồi mát ăn bát vàng, sung sướng đến đầu bạc răng long.
Nhưng nếu theo sự sắp xếp vừa rồi, tất cả những hoài bão, những ước mơ ấp ủ bấy lâu nay phải dẹp bỏ hết, dẹp hết để bắt đầu một cuộc sống mới. Chưa kể đến một chuyện khác, là với Thủy Tiên, nếu nhận lời làm ở cửa hàng, như vậy có khác gì Nghĩa và Thủy Tiên phải yêu nhau rồi lấy nhau làm vợ chồng. Hiện giờ trong lòng Nghĩa cũng gọi là có tình cảm với Thủy Tiên thật đấy, nhưng đó mới chỉ là thứ tình cảm nhỉnh hơn tình bạn một chút, chưa thể gọi là tình yêu được. Hai đứa cũng chưa có lời nói và hành động nào gọi là yêu nhau được. Cái bóp vú lúc trên sông, cái vô tình nhìn thấy vú lúc ở vườn, cái hành động cọ sát dương vật vào háng Thủy Tiên ban nãy không thể coi là hành động của tình yêu được.
Thủy Tiên giật giật vào tay Nghĩa hối thúc: Kìa anh, anh đồng ý với mẹ đi.
Nghĩa đan hai tay vào nhau, hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm nói:
– Cháu cảm ơn cô. Nhưng cháu không thể nhận được ạ. Lúc cháu nhảy xuống sông cháu không biết người mình định cứu là ai, mãi lúc lên bờ cháu mới biết đấy là Thủy Tiên, thực sự là đến bây giờ cháu cũng không nghĩ đến việc mình sẽ nhận được cái gì của việc đó. Cứu là cứu, chỉ đơn giản vậy thôi. Nếu được cháu chỉ mong cô giúp cháu 2 việc này thôi có được không ạ?
– “Việc gì?”, Cẩm Tú hồi hộp hỏi, cô đang sợ là Nghĩa sẽ xin được làm tình với cô ngay bây giờ.
Nghĩa đang nghĩ đến các em học sinh của mình:
– Cô có thể tạo công ăn việc làm cho 2 em học sinh trong lớp học của cháu được không? Hai đứa chúng nó cũng 15 tuổi rồi, chưa biết chữ, lại chỉ sống trên sông này bằng nghề đánh cá. Nếu cứ mãi như vậy, cháu sợ tương lai hai đứa nó sẽ rất mù mịt.
Thủy Tiên vỗ vỗ tay vào trán mình than trời: “Anh ơi là anh!”
Còn Cẩm Tú hồi hộp muốn nghe việc còn lại là gì: “Thế còn việc thứ 2?”.
Giờ đây Nghĩa mới nghĩ đến bản thân mình:
– Cháu muốn cô cho cháu được chăm sóc lại khu vườn giống như năm ngoái.
Trong thời gian ngắn nhưng cũng đủ để Nghĩa tính kỹ và đưa ra quyết định của mình. Hoài bão và ước mơ cả đời của cậu không thể thay đổi chỉ vì cái lợi trước mắt, với lại công việc buôn bán ở chợ cũng không phải là sở trường và sở thích của cậu. Còn chuyện cậu muốn làm lại ở vườn cây thì sẽ có một khoản thu nhập ổn định hàng tháng giống như năm ngoái, có điều kiện hơn cho việc học tập ở vườn ươm của mình, thứ nữa vườn cũng sẽ là nơi cậu thực hành những giống cây, loại hoa mà cậu học được.
(Ai bảo Nghĩa dại thì bảo, chứ tôi đây nhất định không cho là vậy – Cu Zũng)
Từ lúc biết Nghĩa đến nay vẫn chưa đầy năm nhưng qua rất nhiều sự việc, đặc biệt là sự việc lớn lần này, một lần nữa Cẩm Tú khẳng định con người Nghĩa là như thế nào. Cô gật đầu đồng ý với với chuyện thứ 2 mà Nghĩa đề nghị. Chỉ có Thủy Tiên là chưa hiểu hết chuyện, cô đang nghĩ có chút gì đó hơi ngông ngốc, một nửa cái cửa hàng ở chợ Đồng Xuân mà không nhận lại đi nhận cái công việc làm vườn thu nhập 2 triệu/tháng. Có lẽ Thủy Tiên vẫn chưa đủ lớn, chưa đủ trưởng thành và chín chắn để hiểu. Hoặc là vì cô chưa hiểu hết được con người Nghĩa, chưa hiểu rõ được cái ước mơ, cái hoài bão của chàng thanh niên quê mùa, chưa biết được Nghĩa đã lớn lên như thế nào?, cái gì làm ảnh hưởng đến nhân sinh quan của Nghĩa.
Rồi ba người tiếp tục nói thêm một số chuyện khác, thấy cũng đêm đêm rồi, Thủy Tiên mới nói với mẹ:
– Mẹ, hay mẹ về trước đi. Con muốn nói chuyện riêng với anh Nghĩa một lúc. Sau đó con đưa anh ấy về để còn biết nhà.
Cẩm Tú miễn cưỡng đứng dậy, hôm nay hai mẹ con cô đi ra đây bằng 2 xe, xe vẫn gửi ở một cửa hàng nước trong đất liền, giống như cái lần trước đến đây:
– Thế cũng được, nhưng hai đứa nói chuyện nhanh rồi về, cũng muộn rồi. Còn phải trả thuyền cho ông Từ nữa. Mẹ về trước đây.
Nói xong Cẩm Tú rời thuyền, để lại không gian vô cùng giản dị nhưng cũng không kém phần lãng mạn cho đôi trẻ. Trên chiếc thuyền gỗ đơn sơ, chòng chành vì sóng nước, ở trên cao, ánh trăng sáng rực trên đỉnh đầu rọi xuống làm nước sông không có mầu hồng như ban ngày mà ngả sang mầu vàng vàng lấp lánh, ánh trăng soi nước.
Thấy mẹ đi rồi, Thủy Tiên đứng dậy đi ra sát mép thuyền phía bên kia, cô nhìn một lượt dòng nước mênh mông, gió thổi vù vù làm mái tóc của Thủy Tiên bay ngược ra phía đằng sau. Bỗng dưng có tiếng Nghĩa ở đằng sau nói nhỏ, có lẽ đây là câu nói tình cảm nhất của Nghĩa mà Thủy Tiên nghe được từ trước đến nay:
– Em nuôi tóc dài rồi à?
Thực ra không biết đây là câu khen hay câu chê của Nghĩa dành cho Thủy Tiên, tóc Thủy Tiên bây giờ không phải kiểu tóc nam, cũng chẳng phải kiểu tóc nữ. Gọi nôm nôm na na là nam không ra nam, nữ không ra nữ. Nửa dài nửa ngắn vì cô mới nuôi tóc được 3 tháng nay, mới chỉ dài đúng đến mang tai. Nhưng Thủy Tiên lại cứ tưởng là Nghĩa đang khen mình:
– Anh thích em để tóc dài hay là ngắn giống như xưa?
Để xem trình tán gái của chàng trai được level mấy rồi nào? Nghĩa buông lời thật tâm:
– Em để tóc dài hay ngắn cũng được, vì em xinh mà.
Có thể thấy, Thủy Tiên đã thay đổi phong cách ăn mặc của mình. Mái tóc không nói làm gì, cái đáng nói hơn chính là quần áo mà Thủy Tiên đang mặc trên người, chiếc quần vải may kiểu côn bó sát làm tôn lên cặp chân dài, dưới chân Thủy Tiên đi đôi giầy săng đan gót thấp, ở trên mặc cái áo vải hoa có hàng cúc lệch về một bên. Trông Thủy Tiên cũng ra dáng người lớn lắm rồi, tất nhiên chưa được mặn mà như mẹ.
Thủy Tiên cười hihihihi vui sướng vì được khen, đôi mắt long lanh, gò má ửng hồng, cằm nhòn nhọn càng làm cô đẹp hơn trong ánh sáng của trăng. Thủy Tiên bạo dạn chủ động cầm lấy hai bàn tay của Nghĩa rồi kéo hay bàn tay ấy ra đằng sau lưng mình như có ý bảo “anh hãy ôm em”. Nghĩa cũng không từ chối, và không thể từ chối bởi chưa kịp từ chối thì người Thủy Tiên đã ốp sát vào người cậu mất rồi. Thủy Tiên cao hơn một mét sáu, nên đứng cạnh Nghĩa cũng gần như là bằng nhau bởi Nghĩa cao mét bẩy mươi hai. Bầu ngực của Thủy Tiên một lần nữa lại áp vào khuôn ngực vạm vỡ, mu bướm của Thủy Tiên cũng tì vào đúng phần háng. Và đôi môi Thủy Tiên chủ động tìm lấy đôi môi của Nghĩa. Miệng Thủy Tiên mở to thốt lên lời tỏ tình trước khi hai môi chạm vào nhau:
– Em Yêu Anh!
Kèm với đó là tay Thủy Tiên vòng ra đằng sau lưng ôm chặt lấy Nghĩa để tấm thân trinh trắng ép mạnh vào người yêu:
– “Chụt chụt chụt!”, đôi trẻ hôn nhau rồi kìa, trước sự chứng kiến của ánh trắng sáng vằng vặc, không hiểu sao đêm nay trăng sáng thế. Trước sự chứng kiến của dòng sông Hồng thơ mộng, không hiểu sao đêm nay nước sông vàng thế. Trước sự chứng kiến của con thuyền gỗ mộc mạc, không hiểu sao hôm nay thuyền chòng chành thế.
Đáp lại nụ hôn của Thủy Tiên, Nghĩa cũng mở miệng mình ra rồi ngấu nghiến đôi môi mỏng và ướt át của Thủy Tiên, cậu dùng hai môi của mình cắn cắn nhè nhẹ vào môi trên rồi đến môi dưới, sau đó đó cắn luôn vào cái lưỡi của Thủy Tiên vừa mới đưa ra khỏi khoang miệng. Đây là nụ hôn đầu tiên của Thủy Tiên trong cuộc đời, dành cho người con trai mà cô yêu. Nó thực sự ngọt ngào và mê đắm, giống như tâm hồn cô lúc này vậy. Ngay bây giờ, ngay lúc này, ngay tại đây, cô sẵn sàng trao hết tất cả mọi thứ cho Nghĩa, không giống như ai kia, phải có điều kiện này, điều kiện nọ. Thủy Tiên khác, cô không cần gì ở Nghĩa cả, chỉ cần cô yêu là cô sẽ trao hết ngay lập tức, không so đo, không toan tính.
Nụ hôn kéo dài phải đến gần 5 phút đồng hồ, quá dài cho một nụ hôn đầu đời, nhiều bộ phận trên thân thể hai người đã hôn nhau thắm thiết. Hai đôi môi, hai bộ ngực, hai mu, và cả thân người của hai đứa đã áp vào nhau, hôn nhau trong gió thổi mênh mông.
Nghĩa là người chủ động chấm dứt, cậu bị động nhưng bị cuốn theo nụ hôn của Thủy Tiên, thả trôi hồn mình vào nụ hôn ấy.
Đẩy Thủy Tiên ra khỏi người mình một đoạn nhỏ để Nghĩa có khoảng cách nhìn rõ khuôn mặt của Thủy Tiên hơn, trông cô bé lúc này thật đẹp, đẹp như một nữ thần tình yêu, hai đôi mắt nhìn nhau, Nghĩa hỏi một câu tự tận đáy lòng mình:
– Có phải vì anh đã cứu em nên em yêu anh phải không?
Thủy Tiên lắc đầu:
– Em biết mình yêu anh trước khi biết anh là người cứu em. Em biết anh đã có người yêu rồi, nhưng em kệ. Em chỉ biết là em yêu anh và em phải nói ra cho anh biết, không nói em không chịu được. Anh có đáp lại tình yêu của em hay không đấy là việc của anh. Còn yêu anh là việc của em.
Nghĩa ngạc nhiên hỏi:
– Ai nói cho em biết là anh có người yêu rồi?
Thủy Tiên dẩu môi lên không giấu nổi vẻ mặt ghen tuông của mình:
– Chị Mận. Chị ấy nói anh có người yêu, tên là Trang, ở cùng xóm với anh. Học cùng anh từ lớp 1 đến hết cấp III.
Nhìn cái mặt của Thủy Tiên lúc này cộng với cái giọng chua chua thấy ghét quá đi à, Nghĩa cười cười xòa xòa thành thành thật thật kể:
– Đúng là anh và Trang là bạn rất thân của nhau hồi anh còn đi học. Rồi bạn ấy bảo là khi anh học đại học thì hai đứa sẽ đến với nhau. Nhưng em thấy đấy, anh chắc chẳng bao giờ học đại học được cả. Với lại, bây giờ bạn ấy cũng có bạn trai mới rồi. Anh không dám nói dối em đâu, đến giờ anh nhận ra, đó không phải là tình yêu, đó chỉ là tình bạn thân mà thôi. Bởi khi ta thực sự yêu, thì đâu cần phải đặt điều kiện cho đối phương, phải không nào?
Ái chà chà! Nghĩa quê mùa, thật thà, chất phát, ngốc nghếch của chúng ta mà cũng nói được câu chất phết bà con nhỉ. Nhất là người nghe lại là một cô bé mới lớn chửa …… biết yêu bao giờ nữa chứ, đứ đừ đừ luôn rồi bà con ơi.
Thủy Tiên gật đầu thật mạnh, cô bớt dần cảm giác ghen tuông nhưng lại chợt ra một chuyện:
– Có phải cái lần anh ăn mặc đẹp đẹp, để em nhớ xem nào, giầy ba ta này, quần kaki này, áo sơ mí trắng này, rồi từ nhà em đi chơi, anh bảo em là đi thăm bạn, là anh đi thăm chị Trang đấy phải không?
Nghĩa nhớ chứ, cũng bộ quần áo đó, hôm sau cậu đi dự sinh nhật cùng Thủy Tiên rồi bị lũ bạn đầu xanh đầu đỏ của cô ấy xỉ nhục:
– Uh, bạn ấy đang học đại học kinh tế quốc dân.
Nghĩ đến chuyện học đại học, Thủy Tiên buồn ngay đi được vì thầm so sánh trình độ học vấn với chị Trang, cô cúi cúi xuống nhìn đáy thuyền, hai tay không biết làm gì vo viên cái gấu áo làm nó xoắn tít lại, giọng buồn buồn:
– Chị ấy là sinh viên cơ à? Em chỉ học hết cấp III thôi, em không thi đại học đâu, vì có thi cũng chẳng đậu. May ra thì chỉ tốt nghiệp được.
– “Nếu học đại học mới được yêu thì chắc có ít đôi yêu nhau lắm em nhỉ?”, nhìn cái điệu bộ làm nũng của Thủy Tiên yêu chết đi được luôn í.
Nghĩa cười cười, cái nụ cười có phần chua xót cho chuyện tình cảm của cậu và Trang. Đến giờ này thực tâm cậu đã khẳng định được mình và Trang chưa đạt đến cái gọi là tình yêu, mới chỉ dừng lại ở mức tình bạn mà thôi. Và cũng từ cái buổi trưa hôm 30 Tết đến giờ, cậu chưa gặp lại Trang một lần nào, cũng chẳng muốn gặp. Nghĩa biết, Trang đã có lựa chọn của mình, chỉ là ngại không nói trực tiếp ra cho cậu biết.
Thủy Tiên nghe xong Nghĩa nói thì mừng húm, cô thêm khẳng định, học đại học chẳng để làm gì, biết tính toán làm ăn kiếm tiền giỏi, không để ai bắt nạt là đủ đối với một người đàn bà rồi, quan niệm của mẹ cô, của cô và những phụ nữ ở phố cổ đều là như vậy. Còn một câu hỏi mà Thủy Tiên biết trước câu trả lời, nhưng cô vẫn hỏi cho biết:
– Anh có yêu em không?
Nghĩa giật mình đánh thót một cái vì câu hỏi của Thủy Tiên, cậu không biết trả lời như thế nào, nói thật ư? điều đó có thể làm cho Thủy Tiên buồn. Còn nói dối ư? Cậu không quen làm như vậy. Nhưng nghĩ lại, Thủy Tiên trông thế thôi nhưng cũng mạnh mẽ lắm, thế nên:
– Thủy Tiên đừng buồn nhé, anh mới chỉ thích em thôi ………. Nhưng kể từ giờ …….. anh sẽ …… tán em. Và anh cũng sẽ luôn luôn cố gắng để …… xứng đáng với em. Hoàn cảnh bây giờ anh chưa đủ tự tin để yêu em. Em biết mà.
Thủy Tiên hiểu Nghĩa đang muốn nói đến cái gì. Nghĩa nói quá đúng, giờ Nghĩa chẳng có gì trong tay, tương lai còn mù mịt ở phía đằng xa, giờ chỉ có đôi bàn tay trắng và hoài bão mà thôi.
Thủy Tiên dứt khoát nhìn thẳng vào mắt Nghĩa, cô không vòng vo giấu giếm, đó là bản chất con người cô:
– Người khác thế nào mặc người ta. Em chỉ biết em yêu anh và em sẽ trao hết cho anh mà thôi. Anh cứ tự tin yêu em đi. Thủy Tiên em thề sẽ mãi mãi chỉ yêu mình anh.
Nói xong, Thủy Tiên lại chủ động ôm Nghĩa một lần nữa, lần này cô không hôn mà dùi đầu vào cổ Nghĩa, dí sát bộ ngực căng tròn của mình vào ngực Nghĩa, ép sát háng mình vào hạ bộ giờ đã vun lên một cục rồi. Chỉ thiếu nước thốt ra miệng câu: “Anh ăn em đi” mà thôi.
Nghĩa ta cũng sướng lắm chứ bộ, nhưng thực phẩm có ngon, có tươi đến mấy cũng phải nấu chín đã mới ăn được. Thấy Thủy Tiên hình như sắp luồn tay vào trong người mình qua khe hở của hàng cúc áo, chính Nghĩa cũng sợ mình sẽ không kiềm chế được bản thân mà xực luôn Thủy Tiên:
– Thủy Tiên, em chưa 18 đâu đấy.
Thủy Tiên coi như không nghe thấy gì, cô thừa biết cơ thể mình như thế nào, 18 hay chưa đâu quan trọng, mỗi ngày Thủy Tiên đều ngắm mình trong chiếc gương to ở phòng, cô biết vú cô đã phát triển hết cỡ, biết mông cô đã căng tròn nảy nở, biết mu cô lông đã mọc um tùm đen kít, biết bướm cô đã bắt đầu biết ngứa ngáy đòi hòi rồi, biết kinh nguyệt hàng tháng vẫn đều đặn báo hiệu đánh tín hiệu cô đã sẵn sàng làm mẹ rồi:
– “Tháng sau là sinh nhật 18 của em. Lúc đấy thì cấm được từ chối”, sau đó Thủy Tiên véo một phát vào đầu ti của Nghĩa.
Nghĩa nuốt nước bọt đánh ực một cái, đầu đánh bạo nghĩ đến ngày đó, chửa chắc mình đã kiềm chế được như bây giờ. Chưa hết đâu, Thủy Tiên còn ghé sát miệng vào tai Nghĩa nói thật bé vì sợ sông Hồng nghe thấy, câu nói này của Thủy Tiên làm Nghĩa nuốt thêm một ụm nước bọt nữa. Cậu xuýt chút nữa thì phọt tinh trùng ở trong quần, nó quá kích thích. Môi Thủy Tiên khẽ chạm vào dáy tai nữa mới chết chứ:
– Người ta vẫn …….. còn trinh!.
Trong câu nói đó không giấu nổi vẻ tự hào của Thủy Tiên, cô tự hào cũng đúng, bởi bao nhiêu năm chơi với đám bạn địt nhau như gà, ấy vậy mà Thủy Tiên vẫn giữ được mình, kể cũng là nghị lực phi thường.
Đúng lúc ấy, tiếng bước chân dầm dập từ chiếc cầu gỗ vang lên, là ông Từ về thuyền của mình.
Thủy Tiên và Thủy Tiên ngượng ngùng dịch xa nhau ra một chút. Họ như hai đứa trẻ chuẩn bị ăn cơm trước kẻng thì bị phụ huynh bắt gặp. Nếu ông Từ chỉ lên chậm có vài phút nữa thôi thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Bởi Nghĩa đang nứng lắm rồi, mà chờ đến sinh nhật thì phải hơn tháng nữa.
——–
Hơn 11 giờ đêm, đường đã lưa thưa người, trên con đường đê Nguyễn Khoái từ bãi giữa sông Hồng trở về khu Minh Khai, một đứa đạp xe đạp, một đứa đi xe máy sóng đôi cùng nhau. Nghĩa cố gắng đạp xe nhanh một chút, Thủy Tiên cố gắng đi chậm một chút để hai chiếc xe đồng tốc với nhau, gió đêm cũng lồng lộng chẳng kém gió sông là bao, Nghĩa nói:
– Anh biết đi xe máy rồi đấy, nhưng chưa thạo lắm.
Thủy Tiên đi xe máy thì phải nói là thành thần, cô chẳng thèm nhìn đường, chỉ mải nhìn anh Nghĩa của cô:
– Ai dạy cho anh?
– Tự anh học, không ai dạy cả.
– Xe đâu anh học?
– Xe bạn anh.
Vì đang mải đắm say trong men tình, nên Thủy Tiên cũng không nghĩ ra là mình phải hỏi là bạn trai hay bạn gái:
– Em sẽ dạy cho anh đi thành thạo. Để sau này đi đâu anh chở em đi.
– Uh. À khu vườn dạo này thế nào hả em?
– Anh đến thì biết, em ứ nói đâu.
– Thế tí nữa em về một mình có được không? Muộn rồi đấy.
– “Ha ha ha, em chẳng sợ, ai làm gì em thì em phóng xe nhanh, đố ai đuổi kịp. Nếu anh sợ thì cho em ngủ tại nhà anh đêm nay đi, mai em về ……….. Hihihihi. Sao nào, sợ không cho em ngủ lại à? Hay là có cô nào ngủ cùng rồi. Hihihihihi. …… Sợ em ăn thịt anh à? Ha ha ha ha”, Thủy Tiên vui vui vẻ vẻ, cô còn chưa biết khi Nghĩa trần truồng thì đáng sợ thế nào đâu, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Hai đứa cứ vừa đi vừa nói hết chuyện này đến chuyện kia, Nghĩa cũng kể sơ sơ cho Thủy Tiên nghe về công việc mình đang làm, đặc biệt là chuyện thứ 7 và chủ nhật hàng tuần phải sang bên đại học nông nghiệp học trồng cây tại vườn ươm, rồi chuyện cái điện thoại bị hỏng đang sửa ở cửa hàng chưa lấy được, kể hết, kể hết chẳng sót một điều gì.
Chẳng mấy chốc mà xe đã gần về đến nơi, từ phố Minh Khai rẽ vào một ngõ nhỏ, rồi rẽ trái rẽ phải vài bận nữa mới về đến nhà. Nhưng trước cổng nhà Nghĩa trọ, không phải trống không, mà có một cô gái đang đứng ở đó, cô đi đi lại lại như sốt ruột lo lắng điều gì đó. Là Tuyết tiểu thư, nàng đã chờ ở đây từ 10 giờ đêm đến giờ, lo lắng không biết có chuyện gì mà Nghĩa lại về muộn như vậy.
Nghĩa dừng xe đạp lại, chưa kịp nói câu gì với Tuyết thì từ phía sau, Thủy Tiên đã phi lên ngang bằng với xe đạp của Nghĩa, nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi quay về mặt về phía Nghĩa hỏi:
– Ai vậy anh? Có phải là chị Trang không?
— Hết chương 25 —