CHUYỆN THẰNG HẬN – Truyện Sex 2021 ( Update Chap 52 END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: CHUYỆN THẰNG HẬN – Truyện Sex 2021 ( Update Chap 52 END )

Tác Giả:

Thể Loại: , ,

Lượt Xem: 1623 Lượt Xem

CHƯƠNG 50
… LÀM MẸ ĐI…​

Thục Mai đẻ cho thằng Hận một đứa con trai giống y chang nó. Ngắm nhìn đứa con hàng giờ, hàng phút mà cô không hề biết chán. Chưa đầy tháng nhưng thằng nhỏ đã biết nhìn theo mẹ và đôi môi đỏ hồng luôn mỉm cười, nụ cười mỉm của một hài nhi sao mà giống cha nó y đúc… Những lần thằng Hận ghé qua thăm mẹ con cô, cô đều nhìn nụ cười của nó và cha nó rồi cảm thấy trái tim mình rộn ràng niềm hạnh phúc vô bờ… Ừ, cho dù cô không phải là vợ chính thức của thằng Hận, nhưng cô đã đẻ một đứa con là của cô và của nó, với cô vậy là đủ… Như bây giờ đây, cô ngồi nhìn con trai ngủ say, lưng cô dựa vô lòng thằng Hận, nó ôm cô thật chắc, thật ấm áp… Cô ngoái đầu ngước nhìn nó :
– Anh… Hạnh phúc của em là đây nè… Em không còn cần cái gì khác nữa…
Lòng bồi hồi xúc động, thằng Hận gật đầu, mắt nó long lanh ánh nước, nó cúi xuống kề môi lên đôi môi hồng không tô son của cô… Nó hôn cô thật dịu dàng, trân trọng… Thục Mai xoay người ôm ngang lưng nó, cổ họng cô bật lên tiếng rên rĩ thích thú khi đầu lưỡi cô được nó ngậm mút nhẹ nhàng… Hai đầu vú cô chợt cương tức ngứa ngáy và cô biết từng giọt sữa đang rỉ chảy vì nụ hôn cho dù không phải là nụ hôn kích thích dục tình nhưng phản xạ sinh lý thì không tránh được… Chịu không nổi khi dưới bụng cô quặn lên một cơn nóng, cô đẩy nó ra và quay người ngồi lại như cũ :
– Thôi… Anh đừng có hôn em nữa… Em khó chịu lắm…
Thằng Hận chưa kịp hiểu, nó tưởng cô giận nên tuột xuống quỳ bên cạnh giường, nắm chặc hai tay cô :
– Thục Mai giận anh hả?…
Cô trợn đôi mắt đẹp bật cười, hai má cô đỏ lên :
– Giận cái gì?… Anh hôn em làm em… em muốn… “chuyện đó”… Nhưng mà phải ba tháng nữa mới được…
Thằng Hận toét miệng cười :
– À… vậy mà anh tưởng Hai Mai giận anh… Hai Mai khó chịu…
Cô đưa tay vuốt lên má nó :
– Xì… Khó chịu là vì cái “chuyện đó”… Hiểu chưa?…
Thằng Hận cười khì úp mặt lên bụng cô… Mùi thơm lẫn lộn của phụ nữ, của sữa tắm, của em bé làm nó cảm thấy quen quen… Giống như mùi thơm của Thanh Huyền sau khi sinh và giống cả mùi hương của Tuyết Thu nữa… Hình như mấy bà mẹ của nhà này đều thích cho con gái khi sinh đẻ xài một loại sữa tắm mẹ, tắm em bé và dầu xức thì phải?… Đang lan man liên tưởng trong niềm hạnh phúc thì thằng Hận bị Thục Mai đẩy cái đầu ra :
– Nhột em… Hỏi thiệt nè…
Thằng Hận ngước nhìn cô bằng ánh mắt đằm thắm không thể nào hơn được làm cô rung động :
– Hỏi gì?…
– Từ hồi ở ngoài đó về sau đợt giãn cách xã hội, anh có gần chị Tuyết Thu không?
Thằng Hận nhe răng cười :
– Thì… cũng có mấy lần…
Cô nháy mắt :
– Thích không?…
Thằng Hận ôm hai bên hông cô :
– Hỏi gì kỳ…
– Tại chỉ nói với em… Lúc nào cũng thích gần anh, vì ở bên cạnh anh chỉ thấy bình an… Như em cũng vậy…
Cô nhìn sâu vô mắt nó, hai má cô lại đỏ lên lần nữa :
– Em trông cho mau mau hết mấy tháng kiêng cữ để được…
Nó nheo mắt :
– Để…
– Để được anh ôm… Anh… đè em ra…
– Giờ… cho anh đè luôn đi…
– Không… má biết, má la cho đó…
Thằng Hận giả bộ trợn mắt :
– Má Vy không cho anh… đè em?… Vậy thì anh đi tìm má…
Thục Mai bật cười ra vẻ hiểu chuyện :
– Để anh… đè má ra chớ gì… Vừa thôi nhe… Có đè má thì cũng giữ sức cho em, cho chị Huyền, cho chị Tuyết Thu à…
Tiếng cười khúc khích chọc ghẹo nhau của nó và Thục Mai chợt bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại trong túi quần. Đứng dậy, lấy điện thoại ra, nó nhìn cô :
– Anh ra ngoài nghe không thôi làm con dậy…
Cô gật đầu, mỉm cười nhìn theo lưng nó rồi quay xuống nhìn thằng con trai chợt mỉm cười trong giấc ngủ bé thơ…

***​

Thục Vy nhìn thằng Hận ngồi thù lù trên ghế salon trong phòng làm việc của nàng. Nhìn mặt nó là nàng biết có chuyện… Mỗi khi bước vô phòng nàng mà không có ai là nó đố mà để cho nàng được yên thân, không đụng chạm rờ mó thì cũng hôn hít âu yếm… Chọc ghẹo, khiêu khích cho nàng phải lên cơn thèm muốn, nếu không có việc gì là nàng thuận theo sự hứng tình của nó ngay, còn nếu bận việc thì ít ra nàng cũng đáp trả nó một cái ôm, vài nụ hôn nồng… Còn hễ bước vô phòng nàng mà cửa không buồn khép lại, mặt mày lo lắng không nói cười là y như rằng có chuyện gì đó nó cần tới ý kiến của nàng… Lần này cũng vậy…
Nàng đậy màn hình laptop xuống rồi đứng dậy bước qua bộ ghế salon ngồi xuống bên cạnh nó, để một tay lên vai nó, nàng nhẹ nhàng :
– Có chuyện gì, nói mẹ Vy nghe…
Nó giật mình quay qua phía nàng… Nhìn nàng một cái thôi rồi cúi xuống nhưng nàng bắt gặp trong ánh mắt nó đầy vẻ lo lắng và có chút không tự nhiên, hay nói đúng hơn là… sợ sệt, cái kiểu ánh mắt của đứa con có lỗi… Chợt trong lòng đong đầy một cảm giác yêu thương như với con mình chớ không phải với người tình trẻ, Thục Vy lay vai nó :
– Nói mẹ Vy nghe… Đã có chuyện gì sai trái nữa rồi, phải không?…
Thở ra một hơi dài, nó liếc nhìn nàng một cái rồi ngập ngừng :
– Mẹ Vy có nhớ… chị Xuân Diệp không?
Vầng trán cao trắng ngần của nàng chợt nhăn lại một thoáng suy nghĩ :
– Xuân Diệp nào ta… Mẹ Vy nghe quen quen…
– Chị Xuân Diệp hồi trước làm bên ban thanh tra lao động đó mẹ… Cái hồi mà con đi tìm cách để không bị quấy nhiễu đó…
Vỗ trán một cái, nàng cười :
– Ừ, nhớ rồi… Mà sao, không lẽ chừng đó năm, cô ta lại còn muốn sinh sự với công ty mình nữa hả?… Sao con có vẻ lo lắng vậy?…
Thằng Hận lắc đầu :
– Không phải… Chỉ nghỉ việc từ hồi đó lậng… Đi nước ngoài một thời gian để xin gia đình chỉ bảo lãnh…
Thục Vy ngạc nhiên :
– Ờ… mà chuyện của cô ta thì có liên quan gì tới con… Bộ con…
Nàng bỏ lửng câu nói vì chưa kịp nghĩ ra chuyện gì có thể đáng tin dính dáng tới thằng Hận… Nó lại liếc nàng một cái nữa rồi ngập ngừng :
– Cái lần bị ở lại cả tháng trời ở ngoài đó, hồi con đi hoàn công mấy công trình đó, mẹ Vy nhớ không?… Con gặp chỉ cũng ở chung một khách sạn… Rồi…
Thục Vy chỉ còn biết trợn mắt lắng tai nghe thằng Hận “thú tội” về chuyện “tình cờ” gặp gỡ và làm “vợ chồng” với Xuân Diệp tròm trèm một tháng dịp đó… Thì ra…
Mê mẩn đắm đuối cùng nhau gần tròn một tháng trời khi quay về thành phố thì thằng Hận và Xuân Diệp cũng chỉ hẹn hò gặp nhau vài lần, lần nào nó cũng tranh thủ thời gian một đôi tiếng đồng hồ tới nhà với nàng… Vậy mà nàng vẫn im lặng giấu nó cho tới ngày hôm qua khi nàng gọi điện kêu là muốn gặp nó thì mới biết nàng đã có bầu với nó hơn ba tháng… Và Xuân Diệp cũng nói rất rõ ràng, cho dù thằng Hận có thích hay không, nàng vẫn sẽ giữ lại đứa nhỏ trong bụng… Chỉ có điều, nàng vẫn đang lưỡng lự trong chuyện đi hay ở? Hồ sơ thủ tục giấy tờ xong xuôi hết rồi, chỉ còn đăng ký chuyến bay nữa thôi nhưng nàng còn dùng dằng chưa muốn đi… Mà thằng Hận lại càng không muốn nàng đi vì lần này nàng đi không chỉ một mình mà còn có đứa con của nó nữa… Nó năn nỉ nàng cho nó mấy ngày suy nghĩ tìm cách giải quyết cho ổn thỏa… Và nó chỉ còn biết tìm tới Thục Vy mà thôi…
Nghe xong chuyện của thằng Hận, trong bụng Thục Vy nửa tức mà cũng nửa thương. Chung quanh còn có chừng đó phụ nữ, đã có ba người thiếu phụ trẻ đẻ con cho nó rồi mà còn ham hố cái gì để lại dính thêm một người nữa… Thương là vì nàng biết cái khả năng làm đàn ông của nó. Không biết ông trời có bắt nó phải dính vô mấy cái chuyện tình cảm lăng nhăng này để trả nợ cho cha nó đã từng phụ bạc không biết bao nhiêu cô gái trên đời này. Chỉ có vong hồn Đỗ Lộc và ông trời biết mà thôi… Bây giờ nó phải gồng gánh tất cả hậu quả chớ không bỏ chạy như người đã tạo ra nó… Nàng suy nghĩ một cách duy tâm và cho đây có đầy sự quả báo như vậy… Nhưng mà vậy thì nó phải trả nợ tình cho cha nó sao?…
Suy nghĩ một hồi, Thục Vy mới lên tiếng :
– Mẹ Út Nhàn biết chưa?
Nó nhìn nàng gãi đầu :
– Dạ… chưa… con không biết nói làm sao?… Hay là mẹ Vy tìm cách nói giùm con… Chớ còn bỏ chỉ thì con dứt khoát không bỏ, tội nghiệp chỉ… Có một thân một mình… y như chị Tuyết Thu à mẹ… Mà con cũng không muốn để cho mấy người kia biết, im được bao nhiêu thì im… Thanh Huyền, Thục Mai, chị Tuyết Thu… con không muốn họ sẽ tổn thương vì con lần nào nữa hết…
Nàng nheo mắt nhìn nó :
– Con không sợ mẹ Út Nhàn, mẹ Vy đây tổn thương à?… Vì nói cho cùng, các mẹ cũng là… người yêu của con mà…
Nói xong hai má nàng hồng lên nhưng nàng cũng tỉnh bơ không hề mắc cỡ, bởi sự thiệt nó là như vậy… Thằng Hận giật mình, ấp úng :
– Con cũng biết… Nhưng mà các mẹ dễ thông cảm cho con hơn… Mà thiệt tình con không cố ý… Chỉ là do chị Xuân Diệp muốn…
– Nó có yêu con không? Còn con cũng có yêu nó không? Nói thiệt mẹ nghe rồi mẹ tính…
– Dạ, thì cũng như với mấy người kia, con cũng có để chỉ trong lòng một chút… Mà chắc là chỉ cũng yêu… nên mới để cho có bầu…
Trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, Thục Vy mới nói cho nó nghe cách làm của nàng, nghe tới đâu thằng Hận gật đầu, miệng “Dạ…” liên hồi…

***​

Sáng chủ nhật ấm áp, trời trong xanh, Xuân Diệp ngồi gọn lỏn trong chiếc ghế nệm rộng rãi, êm êm trước ban-công trên lầu nhìn xuống khu vườn nhỏ trước mặt nhà… Tâm tư nàng lặng lẽ không hề xao động khắc khoải như nàng đã từng lo lắng… Để một bàn tay trắng ngần, thon thả lên cái bụng đã có chút nhô tròn, đôi môi đẹp của nàng chợt mỉm cười hạnh phúc… Mấy ngày trước, sau khi đã gọi điện kêu thằng Hận tới nhà và nói cho nó nghe chuyện nàng đã có bầu với nó, nàng đã chuẩn bị trong thâm tâm những tình huống xấu nhất, tồi tệ nhất… Nhưng nó lại không hề chối bỏ mà còn lo lắng cho nàng thiệt sự… Thậm chí, có lúc nàng còn cười nó vì nàng không nghĩ với một chàng trai quyết đoán, đa mang như nó lại có thể rươm rướm nước mắt khi sợ nàng sẽ cực khổ khi bầu bì, sinh đẻ rồi nuôi con… Nhưng nàng quyết tâm giữ lại đứa con trời cho này một phần vì nàng cũng muốn có được dấu ấn sinh động của quan hệ giữa nàng với thằng Hận, không chỉ là những lần chung chạ thân xác mà còn là mối tình cảm thiệt sự của nàng đối với nó ; phần chính yếu có lẽ là nàng bị ảnh hưởng bởi quan hệ của nó với Tuyết Thu, với Thục Mai mà nó đã kể cho nàng nghe… Hai người con gái đó đâu có cần phải danh chính ngôn thuận làm vợ nó đâu, nhưng họ vẫn có thể yêu nó và đẻ con cho nó được ; còn nàng, nàng cũng đâu khác gì họ, nàng cũng yêu thương nó, ban đầu chỉ là sự hòa hợp thể xác nhưng riết rồi trái tim nàng cho nàng biết nó chính là người đàn ông mà nàng cần có trong cuộc đời, cho dù nó sẽ mãi không phải là của riêng nàng…
Một chiếc xe hơi dừng lại trước cổng nhà nàng. Xuân Diệp mừng rỡ vì nàng biết đó là xe của thằng Hận. Nhìn thấy nó mở cửa xe bước ra và tự nó mở cánh cổng để lái xe vô cái sân rộng nên nàng đứng dậy và đi xuống nhà, không để ý còn có một bóng người nữa trên ghế trước…
Xuân Diệp như chết sững khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp trong bộ áo váy đi bên cạnh thằng Hận bước vô nhà, nàng lúng túng, hai má đỏ bừng :
– Dạ… chào chị… cô… a…
Thằng Hận thấy vậy liền cười :
– Chị… Đây là mẹ Thục Vy, là mẹ nuôi của em… chắc chị biết rồi… Hai người đã từng gặp nhau, biết nhau cách đây nhiều năm…
Làm sao mà Xuân Diệp không biết người phụ nữ xinh đẹp, trẻ hơn tuổi là giám đốc của công ty Vĩnh Hằng… Cái công ty mà hồi còn đi làm, nàng đã bị điều khiển không chế tới để tìm cách moi tiền của họ… Xuân Diệp hoảng sợ thiệt sự khi nhớ tới những điều đó… Nàng hít một hơi trấn tĩnh. Là mẹ nuôi của thằng Hận thì bây giờ không thể kêu bằng chị được rồi… Phải hạ mình xuống, phải khiêm tốn lại…
– Dạ… em… con chào chị… a không… chào cô… Mời cô ngồi, con đi lấy nước…
Thục Vy lạnh lùng xua tay :
– Khỏi. Nước nôi chi… Cô ngồi xuống đây, tôi có chuyện muốn nói, muốn biết về chuyện của cô với… thằng con trai tôi… Hận, rót nước cho mẹ Vy…
Thằng Hận liếc nhìn Xuân Diệp nháy mắt, mỉm cười trấn an nàng rồi quay xuống nhà dưới lấy nước cho Thục Vy. Xuân Diệp khép nép ngồi xuống đối diện với Thục Vy trên bộ ghế salon… Cho dù có là cô gái từng trải, lăn lóc ngay từ khi còn là cô học trò phổ thông, nhìn thấy và cảm nhận nhiều cách ăn nói, hành xử của người đời bên ngoài cuộc sống xã hội xô bồ, náo nhiệt, tranh đua… Nhưng giờ phút này, với tâm trạng của một người con gái đang có một mối quan hệ tình cảm yêu đương mà đỉnh cao là cái thai trong bụng, tự nhiên nàng hoàn toàn trở thành một cô gái sợ sệt, hoảng loạn trước người phụ nữ dù chỉ là mẹ nuôi của thằng Hận này… Nệm ghế mềm êm trở thành như miếng gỗ cứng dưới mông nàng… Thục Vy lên tiếng làm nàng giật mình :
– Nói tôi nghe thử. Cô có yêu con trai tôi không?
Mười ngón tay đan nhau vặn xoắn tới trắng bệch, Xuân Diệp nhìn Thục Vy :
– Dạ… có, thưa… cô…
Thục Vy cau mày, lạnh lùng “hừ” một tiếng :
– Hừ… cô có bầu với con trai tôi rồi mà còn kêu tôi bằng cô?…
Xuân Diệp đỏ mặt, lúng búng trong miệng :
– Dạ… con… thưa… dạ, thưa… mẹ… Con yêu Hận…
Thục Vy trợn mắt nạt nhỏ :
– Tôi không thích cô kêu tôi là “mẹ”… biết không?
Thằng Hận vừa đi lên tới phòng khách nghe giọng Thục Vy, nó như chết sững… Hôm trước, Thục Vy đâu có cái ý này, sao bây giờ lại tỏ vẻ lạnh lùng, cấm cản Xuân Diệp như vậy chớ?… Ly nước trong tay nó chợt run run… Đôi môi hồng không tô son của Xuân Diệp mấp máy như muốn nói gì đó mà không nói được, tự nhiên, đôi mắt nàng chớp nhanh cho hai hàng nước mắt chảy dài… Nàng cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặc vô nhau không biết làm sao… Thằng Hận nhìn Xuân Diệp, còn nàng thì nhìn xuống nên không thấy nụ cười thoáng trên môi Thục Vy :
– Xuân Diệp…
Nàng ngẩng đầu nhìn Thục Vy…
– Tôi không cho cô gọi tôi là “mẹ”… mà chỉ được gọi tôi là… “má”… nhớ chưa?…
Thằng Hận thở phào, còn Xuân Diệp thì mở to mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt nàng không kịp hiểu… Thục Vy đứng dậy, bước qua ngồi xuống bên cạnh Xuân Diệp, đưa tay kéo nàng ôm vô ngực mình, giọng nàng êm ái lạ lùng không còn vẻ lạnh lùng xa cách nữa :
– Má chỉ giỡn một chút thôi… Từ lúc thằng Hận nói với má về chuyện của con với nó, Xuân Diệp à… Má rất thông cảm và yêu thương con kỳ lạ lắm… Chắc con cũng biết chuyện của Thục Mai, con gái má… Cho nên bây giờ, má cũng coi con như chính là một Thục Mai khác, định mệnh đã sắp xếp cho con với thằng Hận có mối quan hệ lạ lùng này, y như Thục Mai, như Tuyết Thu… Hôm nay má biểu nó chở má tới đây để nói chuyện và sắp xếp tương lai cho con rồi mấy bữa nữa má sẽ nói chuyện và đưa mẹ ruột nó tới thăm con… Chắc bả mừng lắm khi biết mình lại có thêm một đứa cháu nội sắp sửa chào đời… trừ phi, con có ý định rời xa thằng Hận, đi nước ngoài…
Xuân Diệp lúc lắc đầu trên ngực Thục Vy… Nàng thủ thỉ nói cho mẹ nuôi thằng Hận nghe dự định của nàng… Nàng quyết định dứt khoát không đi nước ngoài nữa, chuyện này nàng sẽ nói chuyện lại với gia đình nàng bên đó để họ hiểu… Trước mắt nàng sẽ nghỉ ngơi chờ ngày sinh con, số tiền nàng còn có thể sống cho tới khi con nàng cứng cáp… Sinh xong nàng sẽ tính tới chuyện đi làm hay mở tiệm buôn bán thứ gì đó để hai mẹ con sống được mà không phải để thằng Hận lo lắng… Cùng lắm, để kiếm vốn làm ăn nàng sẽ bán đi ngôi nhà và miếng vườn này… Cuộc sống ngày càng phát triển, thành phố đã dần dần mở rộng, có lẽ sang năm sẽ lấn ra tới vùng này, đất đai sẽ có giá hơn…
Lặng lẽ ngồi nghe Xuân Diệp nói hết mọi điều, Thục Vy mới nhẹ nhàng lên tiếng :
– Chuyện sinh sống về sau, kể cả chuyện nuôi nấng con cái, con không phải bận tâm lo nghĩ, các mẹ và thằng Hận sẽ sắp xếp đâu vô đó… Con cứ nghỉ ngơi chờ tới ngày đẻ cho các mẹ một công chúa hay hoàng tử cũng được… Còn chuyện ngôi nhà này, tuyệt đối con không được bán đi… Ngôi nhà và mảnh đất này rất đẹp, sau này có thể xây lên trên đây một khu nhà hàng hay khách sạn để kiếm tiền, đừng có dại mà bán đi… Còn chuyện con sẽ sống ra sao, má tính vầy… Sau khi con sinh nở, khỏe mạnh xong xuôi, thì công ty chuyên cung ứng vật liệu xây dựng cao cấp mà má với thằng Hận đang làm thủ tục thành lập có lẽ cũng đi vô hoạt động, kinh doanh, tới đó con sẽ phụ với má và thằng Hận quản lý cái công ty này… Tới đó con chỉ việc làm sao đem tiền về cất cho má, cho “chồng” con là được… Mọi chuyện má sẽ lo hết…
Nghe Thục Vy nhắc tới thằng Hận bằng tiếng “chồng”, hai má Xuân Diệp đỏ lên… Ừ, từ ngày gặp lại nó, chưa bao giờ trong suy nghĩ của nàng, nó sẽ là chồng nàng, vậy mà bây giờ bà mẹ nuôi “chồng” lại khẳng định, nó là chồng của nàng… Bụng nàng chợt nôn nao một cảm giác lâng lâng, vừa hạnh phúc mà cũng vừa bồi hồi… Ừ, cũng được, chẳng cần cưới hỏi, chẳng cần trầu cau, từ nay nàng cũng đã có chồng, cho dù ông chồng này ít khi ở lại bên cạnh nàng, vì nàng hiểu, ông chồng này còn ba bà vợ nữa phải chăm sóc, gần gũi… Thục Vy đẩy Xuân Diệp ra, nhìn thẳng nàng bằng đôi mắt hiền lành ngập tràn yêu thương như nàng nhìn chính chị em Thục Mai :
– Má tính vậy đó, ý con làm sao?
Xuân Diệp cầm chặc hai bàn tay êm mềm của mẹ nuôi thằng Hận nhoẻn cười :
– Dạ, con nghe hết… Má tính sao cũng hợp lý… con nghe lời má…
Thằng Hận thở phào một hơi thoải mái, nó khều vai Thục Vy :
– Mẹ Vy, còn mẹ Út Nhàn… Chừng nào mẹ mới nói?…
Thục Vy cười :
– Khỏi phải lo, ngay hôm nay mẹ sẽ gặp và nói chuyện với Út Nhàn, mẹ sẽ đưa Út Nhàn tới đây thăm một đứa con gái nữa… Nhà mình lại thêm người, thêm cháu, Út Nhàn chắc thích lắm đây… Còn bây giờ, để má con tui nói chuyện, anh lo đi nấu cơm trưa đi, má con tui đói rồi…
Thằng Hận cười lớn khoái chí. Ngay lập tức nó để Thục Vy và Xuân Diệp ngồi lại với nhau, nó nhanh nhẹn xuống bếp nấu cơm, chuyện này nó đã quen từ hồi còn nhỏ, có gì đâu mà lo…

***​

– Mẹ Vy, giờ con chở mẹ về nhà hả?
Ngồi trên ghế bên cạnh thằng Hận đang lái xe, Thục Vy quay nghiêng người nhìn nó… Gương mặt đã rất quen thuộc mấy năm nay với nàng nhưng không hiểu sao ngay lúc này nàng lại không cảm thấy nó là một chàng trai trẻ nông nổi trong chuyện tình cảm nữa, cho dù nó ham thích phụ nữ, con gái đẹp khiêu gợi nhưng nó cũng vẫn rất có trách nhiệm… Chỉ tiếc là thời buổi bây giờ, ai cho phép nó được công khai lấy nhiều vợ… Chính nàng nhiều lúc cũng còn ưa thích nó… thành chồng của nàng nữa mà… Nhất là trong cái chuyện chăn chiếu… Thiệt lòng, những giờ phút đó, trong trái tim nàng cứ rộn ràng nỗi niềm hạnh phúc khi ôm xiết thân hình mạnh khỏe chắc nịch của nó, hít thở cái mùi đàn ông của nó, nàng cảm thấy mình trở thành nhỏ xíu, ngoan hiền như một người vợ trong vòng tay chồng… Bụng nàng vô cớ cuộn lên một luồng hơi nong nóng, sâu bên trong nàng cảm thấy một cảm giác ngưa ngứa quen thuộc, nửa khó chịu, nửa đê mê… Nàng chợt nhận ra, thân thể nàng muốn điều gì… Bất giác, nàng đưa tay úp lên mu bàn tay nó trên tay lái :
– Ừ… chở mẹ về nhà… nhưng mà là nhà con… để mẹ gặp Út Nhàn…
Thằng Hận quay qua nhìn nàng một thoáng nhưng không thấy một điều gì lạ, nó gật đầu :
– Sáng nay, mẹ con qua với Thục Mai, không biết về chưa nữa…
– Chưa về thì chờ… mẹ cũng muốn nói chuyện của Xuân Diệp cho mẹ con biết sớm để còn sắp xếp mà chạy qua với nó… Nó cũng giống Tuyết Thu, một thân một mình… Hai Mai thì còn có mẹ… Tội nghiệp cho tụi nó mà tội lỗi là do con… Đồ ham hố, ai cũng không tha…
Thằng Hận liếc nàng, chép miệng ra vẻ hối hận :
– Lỡ rồi mà mẹ… Con cũng đâu có muốn vậy… tại mấy người đó hết… cứ khơi khơi làm con…
Thục Vy bấu một cái lên cánh tay nó :
– Đổ thừa ha… Vậy chắc các mẹ đây cũng vậy hả?… Không phải tại con hả?…
Thằng Hận cười khì không trả lời, nó lại thả một bàn tay xuống để trên đầu gối nàng, xoa xoa nhè nhẹ… Càm giác sảng khoái rần rần chạy nhanh từng tín hiệu nhỏ nhưng mãnh liệt lan lên phía trên đùi rồi ở lại giữa hai chân nàng… Nóng bức, ẩm ướt và ngứa ngáy…
……………………………………………
Chỉ vừa bước vô phòng khách, Thục Vy đã ôm cứng thằng Hận, bầu ngực căng của nàng ép chặc trên ngực nó làm nó hơi ngạc nhiên :
– Mẹ Vy…
Không nói không rằng, nàng nhón chân áp đôi môi nóng mềm lên miệng nó, lùa đầu lưỡi vô miệng nó cùng lúc nàng vén tà váy lên cao rồi cầm một bàn tay nó kéo xuống giữa hai chân mình… Bàn tay thằng Hận cảm nhận rõ ràng hơi nóng giữa hai chân Thục Vy… Nàng cầm bàn tay nó luồn vô trong cái quần lót cho mấy đầu ngón tay nó đụng lên đường khe giữa hai múi thịt mềm ấm nham nhám những sợi lông… Thằng Hận cong mấy ngón tay vuốt lên giữa hai múi thịt để cảm thấy mấy đầu ngón tay nó trơn ướt chất dịch từ bên trong âm đạo nàng… Nó ngừng mút lưỡi nàng, ngạc nhiên :
– Sao mẹ Vy ướt nhiều vậy?…
Hơi thở nàng đã gấp lên, nàng thều thào :
– Mẹ Vy thèm thằng Hận từ lúc bước lên xe… Con có muốn “làm” mẹ không?… “Làm” mẹ đi…
Mấy ngón tay ướt trơn dâm thủy đụng chạm giữa khe lồn nàng trơn ấm, bầu ngực căng mềm cọ sát trên ngực, tai nghe những lời mời gọi dâm đãng của mẹ nuôi, con cặc nó gần như ngay lập tức cứng ngắc ép trên bụng nàng… Không nói không rằng, nó nắm tay kéo nàng đi lên lầu…
………………………………………………………