Chuyện ma có thật ở quê Bình Dương

Phần 2. Nhà Vuông
Sau cả ngày làm việc ngoài đổng mà tối đến có cái giải trí duy nhất là xem truyền hình bây giờ củng không được, vì nghĩ tới cái đêm kinh hoàng ấy thì ai củng sợ. Củng vào một buổi tối sáng trăng cậu Ba (là anh mẹ mình) mới rủ mẹ mình và cậu Năm đi xuống xóm dưới chơi. Các bạn cứ hình dung thế này, nhà bà Bảy ở xóm trên rồi tới nhà ngoại mình ở xóm giửa và cuối cùng là xóm dưới. Mình củng chưa được nghe kể là cậu Ba rủ mẹ với cậu Năm đi xuống xóm dưới làm gì, nhưng mình nghĩ chắc là cũng đi xem truyền hình. Từ nhà ngoại xuống xóm dưới phải đi ngang một khu củng ghê rợn không kém gì khúc đường lúc nãy mình kể. Ở khúc đường này củng không có nhà ai cả, một bên là rừng cao su một bên là rừng cây dầu, trong rừng cây dầu đó có một cái giếng bỏ hoang và kế bên cái giếng có một cái miếu, thờ gì đó không ai biết, nghe nói cái giếng ấy thời chiến tranh dùng để chôn xác lính. Nơi này không biết vì sao mà người ta đặt cho nó một cái tên là Nhà Vuông , mình không thấy ở đây có cái nhà nào hết mà gọi là Nhà Vuông. Sau này ở nhà Vuông xây một cái trường tiểu học nhỏ với bốn phòng học từ lớp mẩu giáo tới lớp 3, và lúc nhỏ mình củng đã trải qua một năm mẫu giáo và ba năm tiểu học ở đây, lúc này cái miếu đó vẩn còn và cái giếng đã được lắp đi rồi. Quay trở lại chuyện của mẹ mình cậu Ba và cậu Năm, lúc ấy ở đây chưa có cái trường tiểu học nhỏ đó đâu, muốn xuống xóm dưới phải đi qua khu rừng cây dầu như lúc nãy mình có nói. Tới lúc về đi tới khu này thì mọi người thấy một cục lửa nhỏ như điếu thuốc bay la đà trên đường, cậu Ba là người cứng bóng vía nên nói với mẹ và cậu Năm không có gì đâu, có tao ở đây rồi đừng có sợ, cứ đi đi. Rồi cậu Ba nắm tay mẹ và cậu Năm đi từ từ tiến lại gần đóm lửa phía trước . Vì muốn về nhà phải đi ngang đóm lửa ấy. Có cậu Ba là chổ dựa tin thần nên mẹ với cậu Năm củng bớt sợ phần nào. Nhưng một điều kì lạ là càng tiến lại gần đóm lữa đó lại càng to ra, khi mà ba người tiến lại gần nó chỉ còn cách vài mét thì nó to ra bằng cái chén. Lúc này mẹ và cậu Năm sợ quá chạy nhanh qua, cậu Ba thấy vậy củng chạy theo. Chạy được một đoạn tới khúc có nhà bên đường, ba người mới dừng lại nghĩ mệt và nhìn lại sau lưng. Đóm lữa ấy bây giờ nó đã to lên bẳng cái nia, nó bay lên ngọn cây dầu rồi biến mất. Để lại một phen thất kinh cho ba người.
Thời đó ở quê mình vẩn còn trồng lúa, nhiều thì bán ít thì để ăn. Muốn có gạo ăn phải đi xuống xóm dưới để xay từ lúa thành gạo. Hôm ấy bà Út (em của ông ngoại) củng phải đi xay lúa, do chắc đông người nên phải chờ tới chiều tối mới xong, lúc ấy củng khoảng 5 6h chiều trời bắt đầu tối và chỉ còn thấy cảnh vật mờ mờ bà chở gạo bằng xe đạp tới khúc đường nhà Vuông ấy, thì thấy một cục lửa bay qua bay lại như mẹ mình và mấy cậu kể. Lúc ấy bà sợ lắm, nhưng củng ráng đạp xe chở theo bao gạo nặng nề qua chổ đó. Khi gần tới thì bao gạo nó bị tuộc qua một bên, chạy nhanh thì nó rớt xuống đất ngay mà dừng lại cột thì làm sao mà dám. Bà phải xuống xe dắt bộ từ từ qua chổ đó, trong miệng luôn niệm “A di đà Phật” , bà cứ dắt xe qua khỏi chổ đó thì cục lửa ấy nó củng bay từ từ theo bà, lúc ấy bà chỉ mong cho bao gạo phía sau đừng có bị rớt khỏi xe chứ không biết gì nữa. Đi tới khúc có nhà hai bên đường bà củng bớt sợ và nhìn lại cục lửa ấy đã biến mất từ bao giờ.