Chú à, cháu xin lỗi. – Truyện Có Thật – Update Chap 20

Bà ngừng nói trong khoảng nửa giây, như để trống thời gian cho tôi được nói 1 từ gì đó. Nhưng tôi chỉ đợi có vậy để gần như ngay lập tức cúp máy.
dù biết điều đó là thất lễ nhưng tôi không thể làm gì hơn.
“thì ra là vậy…đó là lí do giải thích vì sao cô mất liên lạc cả tuần nay.”
đáp điện thoại ra 1 góc, tôi ngồi xuống ôm mặt..
suy tư….

thực ra, tôi chẳnng nghĩ được gì cả.
vì sao? Giải thích ư? Ko có gì để giải thích!
giải quyết ư? Bằng cách nào?
KHÔNG! Tất cả đã đc giải quyết bằng cú điện thoại đó.

Nghĩ lại thì, lúc đó, tinh thần non nớt của cậu trai mới lớn dễ dàng lâm vào tình trạng rối loạn. sự xấu hổ và nỗi thất vọng ê chề dồn nén như 1 quả bóng bay chứa nước chỉ trực chờ lúc tôi lạc quan nhất đã bay thẳng vào mặt.

tôi như từ trên trời rơi xuống, tâm trí quay vòng vòng..

Phải làm sao bây giờ? Tôi mất 1 khoảng dài chết trong não của chính mình,
bà ấy đã biết tất cả, bằng cách nào? Tất cả ở đây tức là bao nhiêu? Tôi muốn biết nhưng chắc chắn tôi không dám gọi lại và chất vấn như kiểu mình đang có gì cần bào chữa ,

bình tĩnh lại nào…- tôi lẩm bẩm như đọc kinh,

tôi phải tin rằng bà ấy đã biết chuyện tôi và cô lén lút.
dù lén lút tư tưởng hay thể xác cũng là trọng tội rồi, tưởng tượng cảnh bà ấy biết tôi và cô đã quan hệ tình dục với nhau ngay trên giường của chú tôi thì ngay cả việc đặt mình vào vị trí của bà cũng đủ làm tôi sock nặng.
Huống hồ….nếu bà ấy biết tình cảm chúng tôi dành cho nhau thế nào…
nghĩ tới đó, mặt tôi đỏ rực nóng bừng vì xấu hổ, nhưng lại thấy hơi lạnh…
sao thế nhỉ? Tôi đứng dậy kéo rèm cửa, leo lên giường chui vô chăn 1 cách nhẹ nhàng nhất có thể…
như 1 buổi đi chơi về muộn và mọi người đã ngủ hết rồi.

chạy chốn..

nằm im. Nghe ngóng…

Tôi nằm sát tường, co chân, chùm chăn kín đầu, nếu có ai ở dưới nhà gọi, tôi cũng sẽ không trả lời,tắt nguồn điện thoại, nằm trong chăn tôi ko thể ngủ, mắt lúc nhắm lúc mở,

tôi sợ, sợ 1 cái gì đó ko hình dung ra cụ thể, trong chính căn phòng của mình, những suy nghĩ vô định cứ ôm lấy tôi….
tối đó, tôi bị sốt.
chiều, anh Chất về nhà thấy tôi nằm co ro 1 góc giường, nghĩ rằng tôi ngủ quên ko đi làm, anh lật chăn ra 1 cái thật mạnh,
tôi run rẩy như con mèo ướt mưa.
– Sốt rồi, người mày nóng như lửa.
anh đứng dậy dập điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn, lục lọi trong túi lấy cho tôi thuốc cảm. anh sờ lên trán tôi rồi sờ trán anh, xác nhận tôi cần uống thuốc,
tay anh lạnh , tôi nghĩ mình sốt thật rồi,
– đây, uống đi, 30p là ok, nhớ gọi xin nghỉ làm 1,2 hôm cho khoẻ hẳn.
anh nói 1 hơi dài rồi quay đi, ko đợi tôi trả lời, tôi ngồi dậy vớ lấy chai nước dưới chân giường, bỏ thuốc vô mồm tu 1 hơi đầy ắp.
tôi nằm lại, trùm chăn kín đầu.

Nhắn vội 1 tin đến chỗ làm rồi tắt máy, tôi sợ ai đó gọi tới,
nhắm chặt mắt, thuốc phát huy tác dụng, tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ, mơ thấy a chất mang theo 1 túi đồ ăn về nhà, anh đáp đó, rồi cởi đồ nhảy vào nhà tắm xả nước ào ào….

tỉnh dậy , 3h sáng, hạ sốt rồi,
cơn đói làm tôi tỉnh ngủ, trên bàn có sẵn đồ ăn anh chất mua ở combini anh ấy đã ngủ 1 giấc và đi làm 1 ca nữa từ lúc 10h tối hôm trước rồi.
con người anh cục cằn mà chu đáo quá,
dậy vệ sinh cá nhân và ăn uống,
xong xuôi, ngồi 1 góc.
chẳng thể ngủ tiếp. cũng k có tâm trí học bài.
định mở máy kiêm gì đó hay hay giải trí nhưng lại sợ….
thôi//

thế là cứ ngồi tới sáng..

suy tư…

tiếng mở cửa thô bạo, chắc hẳn chỉ có anh Chất đi làm về, chỉ có anh mỗi lần mở cuẩ mới gây ra tiếng động lớn như vậy, anh ấy ghét nhà có cửa. anh ấy ghét mọi thứ,
– Duy ơi, Duy
anh gọi trong khi tôi đang trong nhà tắm.
– mày làm gì mà mẹ mày gọi cho a bảo là liên lạc vs mày ko đc
– em biết rồi.
thật phiền phức – tôi nghĩ, mẹ thường chẳng có việc gì quan trọng nhưng cứ thích gọi cho tôi xem đang làm gì.
à mà, nhỡ đâu mẹ….- tôi giật mình.
tôi lau người , đi ra.
– em vừa ngủ dậy, chấc đêm qua ấn nhầm chế độ máy bay.
– ờ, a cũng bảo mày bị sốt nên chắc ngủ quên, thế nào? ổn chưa hả thanh niên yếu đuối?
– ổn rồi, cảm ơn anh.
– ờ, thế xem gọi cho mẹ đi nhé, tao ngủ đã,
– vâng.
tôi mở máy, đi ra ngoài, miễn cưỡng gọi cho mẹ, dù sao thì im lặng chỉ là giải pháp tạm thời.
thật may là mẹ chỉ hỏi linh tinh như mọi ngày

Tôi lại nói dối cho qua chuyêjn., sẽ ra sao nếu bà biết chuyện kia? Chấc bà sẽ thò tay qua màn hình bóp cổ tôi 1 phát chết cứng.

Tôi ko sợ chết, nhưng xấu hổ thì ko chịu đc,

Hmm, thở dài, ít nhất tâm trạng cũng ổn hơn hôm qua,
dù còn rất nặng nề nhưng cũng có phần yên tâm hơn bởi vì mẹ tôi vẫn chưa biết gì, nhưng k hẳn là yên ổn, bà Tâm biết chuyện ko phải từ hôm qua, mà có khi từ tuần trước, ..
vậy mà tôi vẫn chưa bị ai hỏi tới
vậy là sao?
mà, giờ cô ra sao nhỉ?
tôi thấy mình thật ích kì, hay nói đúng hơn , tôi sợ hãi đến mức quên mất rằng có lẽ cô còn phải đối mặt với nỗi sợ lớn hơn tôi,.
tôi sợ đến phát sốt, còn cô?? Tôi ko rõ .
cho tới tận bây giờ, khi nhớ lại khoảnh khắc ấy, trong lòng tôi vãn dậy lên 1 cơn sóng lòng,
xấu hổ thật đấy.

Chắc hẳn lúc đó cô đã rất nhục nhã và sợ hãi., tưởng tượng ra cảnh cô phải nghe những lời miệt thị xúc phạm hàng giờ đồng hồ,
sự ê chề bao trùm k cho cô lối thoái, nếu là tôi, tôi sẽ lao mình xuống cửa sổ.

Nghĩ tới đó, tôi ko dám hình dung thêm nữa. nhưng cũng chẳng làm gì được hơn,

THỜI GIAN SAU ĐÓ,,,,

1 tuần, 2 tuần,,,, trôi qua,

Có 1 tin vui và 1 tin buồn,

Tin vui cho tôi là tôi đã lấy lại tinh thần, tạm thời thoát khỏi cảm giác bất an ấy mà trở nên vui vẻ hơn.
“chắc ko sao rồi”- tôi tự nhủ,
còn tin buồn là dành cho độc giả.
thời điểm đó, tôi mất hoàn toàn khái niệm tình dục trong người, cứ như là khoảnh khắc giao ban để chuẩn bị cho sự hứng thú giới tính khác trong cơ thể,

Tôi nhìn những kỉ niệm còn trong điện thoại,

Đọc lại những dòng tin nhắn, tôi thấy đau lòng, ngại ngùng,

Hoàn toàn ko còn chút hứng thú,

Tôi xoá liên lạc, lập 1 facebook mới,

Bà Tâm đã cảnh báo tôi ko đc liên lạc với cô nữa,

Thực tế nếu cho phép tôi cũng ko dám,

Bởi khi ấy tôi nghĩ mình là kẻ thứ 3 phá hoại gia đình cô.

Nếu tôi ko xuất hiện, biển lại trở về những ngày sóng lặng.

Có lẽ thế…

Vậy nên, tôi chọn gạt bỏ.

Nếu bạn nói tôi chạy trốn thì cũng ko sai, thanh niên mới lớn chưa hiểu sự đời ko dễ dàng đối mặt với thực tại lúc bấy giờ….

2 tháng sau, bất ngờ.

Anh chất rủ, tôi và anh chuyển nhà.

Cũng nói thêm :

Sau khi lấy lại tinh thần và cắt đứt liên lạc vs cô, tôi đã xin thêm 1 việc để làm vào thời gian trống, bố mẹ mừng vì con cái biết kiếm tiền, bản thân tôi thì muốn sống 1 cuộc đời khác,

Bận rộn hơn.

Trong khoảng thời gian ấy, chú gọi điện 1 lần rủ tôi cùng anh xuống ăn cơm nhưng tôi lấy cớ đi làm nên từ chối.

Sau đấy tôi chuyển nhà cùng anh Chất xuống mạn dưới Tokyo. Cách xa nhà cô chú hơn, tôi cũng bất ngờ vì a rủ gấp quá, thường thì chỉ khi chuyển trường hoặc chuyển chỗ làm thì ng ta mới có ý định chuyển nhà,

Đằng này anh như kiểu đọc đc suy nghĩ của tôi vây

1 ngày nọ trc đấy, anh hỏi tôi:

  • Anh chuyển nhà xuống XXX, mày có đi ở vs anh không? Cũng ko xa trường mày lắm đâu.
  • OK anh ( dù bất ngờ nhưng tôi đồng ý ngay chẳng suy nghĩ nhiều)

Lí do tôi thực sự cho quyết định của anh mãi sau này tôi mới biết nhưng xin đc kể nó vào những chap sau.

Còn bây giờ, 2 anh em lên đường.

Tôi cũng ko liên lạc vs gia đình chú từ ấy.

Và cũng thật kì lạ, chú cũng ko bao giờ gọi lại cho tôi thêm 1 cuộc nào nữa.

Sau này tôi mới hiểu :Cuộc sống ở Nhật ấy mà, ai cũng có cuộc sống riêng, ng ta chỉ nhớ tới nhau khi thực sự cần thiết, và quên nhau cũng thật dễ dàng,

Ai sống qua rồi, sẽ hiểu.

Tàn phai….

Tình cảm giữa con người với con người giống sự sống của 1 cái cây.có ây đâm hoa kết trái, có cây chết giữa chừng, lại có cây bị giông bão đánh bật gốc rễ cuốn đi…

NGÀY….THÁNG…/2017.

Đêm lạnh đầu năm, dưới bậc thêm bãi đỗ xe ngoài trời.

Điều kì lạ đó là sao? – Ngọc Anh ngẩng lên hỏi tôi khi chúng tôi ngồi tựa vào nhau.

Cô ấy lọt thỏm trong chiếc cáo khoác thùng thình tôi đang mặc, câu hỏi kèm theo 1 cái nhíu mày.

Tôi cầm lon bia ngụm 1 miếng rồi đặt xuống:

Anh cũng không biết nữa.

Tôi nhìn lên cao, trời nay trong vắt có thể nhìn những vì sao từ đông bắc kéo tận về tây nam. Hít 1 hơi sâu, thở ra.

1 làn khói ấm bay lên rồi tan biến trong không khí, không hiểu sao ngắm chúng, tôi thấy dễ chịu vô cùng.

Tôi thường như vậy mỗi khi suy tư…

Chuyển nhà sống cùng a Chất, tôi xin 1 công việc mới : phục vụ quán ăn nhanh Matsutya.

Rồi tôi quen Ngọc Anh – 1 khách quen của tôi chuyên ăn đêm.

Chúng tôi mau chóng trở nên thân thiết, tôi chủ động xin liên lạc rồi rủ cô ấy đi chơi. Tôi đc cô ấy mời về nhà ( cô ấy sống 1 mình) và chúng tôi làm tình ngay buổi hẹn hò đầu tiên ấy.

Từ đó tới nay cũng đã 4 tháng.

Cô ấy hơn tôi 1 tuổi, lúc đó tôi 21 tuổi, mặc dù bề ngoài có vẻ trẻ con với thân hình khiêm tốn, nhưng Ngọc Anh làm tôi có cảm tình vì tính tình bộc trực thẳng thắn.

Đi chơi cùng nhau, cô ấy luôn tỏ ra nhanh nhẹn và chủ động,

Đặc biệt khi làm tình cô ấy sành sỏi đến nỗi như biến tôi thành gã mới học việc.

Sự thật là NA cũng đã từng suýt kết hôn 1 lần khoảng 2 năm trước, lúc đó , cô ấy có bầu, bố đứa bé là 1 thằng công an, nhà trai nhất định ko chịu cưới , cô ấy bị lừa, buồn tới mức sảy thai, cô nghỉ đại học giữa chừng rồi quyết định đi Nhật.

Em và anh chỉ nên là tri kỉ. em ko muốn có 1 mối quan hệ ràng buộc – cô ấy thống nhất thế.

có lẽ vì sự vô tư và rõ ràng của cô ấy nên tôi thấy dễ chịu khi ở bên cạnh, và cũng có lẽ cũng bởi cô ấy dã từng phải tổn thương nên tôi luôn cố gắng đối xử chân thành hết mức.

hôm nay, 1 lí do nào đó, chắc do bia, bất giác tôi đã kể cho cô ấy câu chuyện của tôi và cô Trâm. 1 bí mật mà tôi từng nghĩ luôn giấu kín,

tôi đúng là 1 người ko giỏi nắm những bí mật, ngày hôm nay tôi lại kể cho các bạn rồi đấy.

  • Tại sao anh ko thử tìm hiểu xem?
  • Để làm gì?
  • Ko để làm gì, nhưng em nghĩ có 1 việc kì lạ nào đó xảy ra ắt hẳn phải vì 1 nguyên nhân đặc biệt nào đó, anh ko thấy trùng hợp sao?
  • Dù nguyên nhân có là gì thì sự thật anh ko nên xuất hiện ở đó, anh thấy bản thân mình mới chính là nguyên nhân của rắc rối.

Nghỉ 1 giây, tôi nói tiếp :

Em à,Anh là kẻ thứ 3 phá hoại hạnh phúc 1 gia đình. Anh đã suýt làm được,…

Ngọc Anh nhìn tôi :

Ít ra thì cũng nên có 1 lời xin lỗi, nếu là em….và nếu e cảm thấy có lỗi…

Tôi ko nhìn cô ấy , quay đi:

ừ, nhưng mọi chuyện đã kết thúc , 2 năm rồi….

tôi uống thêm 1 ngụm nữa…

  • a không có gì hối tiếc à?
  • Không. – tôi trả lời mà ko cần suy nghĩ.

Đoạn, tôi quay sang:

Ko hiểu sao anh lại kể cho em nghe bí mật này.

Cô ấy cười:

  • E có nên cảm thấy may mắn vì điều đó không? Haha
  • Em ko kinh tởm anh là a thấy may mắn rồi, – tôi cười mỉm.
  • Không, ko hề, e lại nghĩ nói ra đc những bí mật của bản thân chứng tỏ a đã rất dũng cảm,,,,,và,,,dằng xé,,,
  • E thật là khéo.- tôi chỉ biết cười vì sự thông minh của cô ấy.
  • Hôm nay anh có thể về nhà em chứ? – tôi hỏi

Ngọc Anh gật đầu, 2 chúng tôi rảo bước trên vỉa hè quen thuộc về phòng cô ấy, tôi cởi đồ rồi bế cô ấy lên giường, vuốt ve làn da trắng trẻo của Ngọc Anh , cô ấy cúi xuống bú cho tôi đến khi căng cứng, tôi đeo bao rồi nhét dương vật vào âm đạo nóng hổi như thường lệ.

Căn phòng lại vang lên những âm thanh nhục dục,

Chợt,,, tôi thấy bao cao su hơi rộng, tôi thả ra kiểm tra, dương vật tôi đã xìu xuống mất 1 phần, thật ngại quá, Ngọc Anh vui vẻ cúi xuống bú cho tôi 1 lần nữa,

Sau đó, tôi lại nhét vào..

Nhưng ko hiểu sao nhấp đc 1 lúc tôi lại xìu đi phân nửa….