Chơi Cô Nàng Hoa Hậu

Chương 2 : Giấc mơ vô hình

Lại nói chuyện tôi đang nằm khểnh trong phòng khách sạn thì có 1 cái l** di động – nói cách khác là một con gái đẹp – tự nhiên đi vào phòng tôi và thay quần áo. Lúc đó em này đang chổng mông vào mặt tôi rồi cúi xuống. Tình huống trớ trêu như thế này chắc chỉ có trong tiểu thuyết Mỹ hoặc Liên Xô.

Đập vào mắt tôi lúc đó là cái gì các bạn đều biết , nằm ở giữa khe mông chĩa thẳng vào mặt tôi , xin thưa là cái mu l** múp míp chỉ còn được che bởi cái quần lót trắng mỏng . Đến giờ nhắc lại tôi còn cảm giác hổi hộp. Bình thường một người đứng đắn đương nhiên sẽ có phản ứng nhảy dựng lên hỏi chị kia tại sao vào phòng tôi, tại sao lại chổng l** chị vào mặt tôi, vân vân nhưng khổ nỗi cả ngày nay tôi trong đầu tôi cứ luẩn quẩn hình ảnh các hoa hậu mơn mởn , hay con vợ của thằng xếp kênh kiệu, và cả cái mông đít con bé tiếp tân khách sạn nữa. Nói thẳng ra là tôi đang rất nứng thì lại gặp ngay cái mu l** lạ hoắc kia chĩa vào mặt

Một cơn thèm khát khó diễn tả dâng lên, tôi ko nhịn được lao vào 2 tay ôm cặp đùi thon, úp mặt vào giữa 2 cặp mông mà hít hà , nghĩ bụng cùng lắm mang tội xàm xỡ ai bảo cái *** di động này tự nhiên xộc vào phòng mình. Một mùi khó tả mà cũng rất quen thuộc – mùi đàn bà pha lẫn với mồ hôi – xộc vào mũi tôi càng làm tôi thêm kích thích Trái với suy đoán của tôi, em ý hoảng hốt quay lại nhìn xung quanh như không nhìn thấy tôi rồi vội vã lùi ra xa cái giường. Tôi cũng đứng trơ ra, ko hiểu chuyện gì xảy ra , vì sao em nó không bỏ chạy , hay tát cho thằng dê xồm tôi một phát. Một lát ko động tĩnh gì em ý lại ngồi xuống cởi nốt cái quần xi líp mướt mồ hôi và khí hư vì đi xe cả ngày như ko hề biết sự hiện diện của tôi.

Trời đất quỉ thần ơi, vậy là tôi đang TÀNG HÌNH nên cái l** di động này mới thản nhiên như thế? Đích thị đây là một giấc mơ đẹp rồi, vậy thì phải tranh thủ ngay trước khi tỉnh lại , tôi nhủ thầm vì tôi biết số tôi ruồi bâu hay mơ sắp được làm tình thì bị tỉnh lại lắm. Tôi vừa run vừa hồi hộp tiền đến sau lưng em thò cả 2 tay vòng ra trước bóp cặp vú quả lê đang lủng lẳng trần chuồng. Ôi sao mà sướng thế , to và múp hơn gấp 2 lần vú của gấu ở nhà. Em ý rú lên không hiểu bàn tay vô hình ở đâu thò ra quấy rối mình , lõa lồ vú l** tồng ngồng chạy quanh phòng. Tôi bạo dạn hẳn lên phần vì bị kích thích cực độ bởi cái thân thể trần truồng kia , phần vì mình giờ đây đã tàng hình , đuổi theo sờ mó bằng được.

Tôi lao người như một con thú điên tóm lấy cổ chân làm em ngã sõng xoài xuống thảm. Em luống cuống đạp chân tứ phía đá cả vào vai tôi càng làm tôi thêm hăng máu. Hai tay tôi banh hai cẳng chân em ra rồi lao đầu vào cặp vú quả lê mà mút, trong khi em vẫn điên cuồng giãy đạp. Ôi chao giấc mơ này đẹp thật, tim tôi đập thình thịch vì hồi hộp, chỉ mong đừng có tỉnh giấc lúc này. Mặt em kia thì nghệt ra chắc cũng sắp ngất xỉu vì sợ. Cũng phải thôi, các bạn cứ hình dung tự nhiên bị một bàn tay vô hình nhảy ra bóp vú bóp l**, dù tôi biết là phần lớn các bạn không có vú có l** nhưng hẳn là các bạn phải sợ đến té đái ấy chứ.

Đúng lúc đó thì tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Tiên sư nó chứ lại tỉnh mất rồi, tôi thở dài não nề. Ơ hóa ra chưa tỉnh, tiếng em lễ tân ban nãy vọng vào , chị ơi em xin lỗi chị danh sách đặt phòng có nhầm lẫn, phòng của chị ở bên dãy bên kia cơ ạ. Rồi gái lễ tân đẩy cửa vào rồi rú lên khi thấy một thân hình lõa lồ vú bướm nằm ngất xỉu dưới sàn nhà. Tôi lúc đó theo phản xạ nhảy vội vào trong toa lét trốn, hành động mà 1 lúc sau tôi mới ngộ ra là thừa thãi bởi vì đơn giản là không ai trông thấy tôi hết.

Ì xèo một lúc bác sĩ được gọi đến rồi em gái văn phòng kia cũng tỉnh dậy rồi được đưa đi. Đương nhiên ai cũng nghĩ cô này chắc đi công tác mệt quá nên đầu óc có vấn đề. Nhưng lúc đó tôi nghĩ người có vấn đề lớn nhất phải là tôi mới đúng. Thế quái nào mà đé* đứa nào trông thấy tôi hết, không biết vì nguyên do nào mà sau một giấc ngủ mơ màng tôi đã trở thành người vô hình. Ngay lúc đó tôi thề trên tất cả những cái l** đang nằm ngoan ngoãn trong quần xi lip trên đời này là tôi mà hiểu được tại sao tôi chết liền.

Ý nghĩ đầu tiên này ra trong đầu tôi là tôi đã đột tử hồn lìa khỏi xác. Nhưng nhìn kĩ trên giường thì không có cái xác nào của tôi cả, và nếu là một linh hồn phảng phất – nghe đến đây đã thấy ghê cả chim- tại sao tôi lại tác động được vào người khác khiến cái con gái văn phòng kia sợ vãi cả ra l** mà ngất xỉu ? Cũng có thể tôi đang bị giam trong một giấc mơ kì quái mà không thoát ra được như trong trò chơi kinh dị Ngọn đồi im lặng. Nếu thế thì biết đến bao giờ tôi mới tỉnh giấc đây.

Vừa suy nghĩ tôi vừa rảo bước xuống cầu thang, bước về phía quầy lễ tân của khách sạn. Dọc đường có nhìn thấy vài người khách và nhân viên nhưng tôi quyết định sẽ rón rén hết mức có thể để không ai phát hiện ra mình. TÔi không muốn gây ra một loạt vụ hoảng loạn khác khéo lại mang họa , rồi bản thân bị bắt nhốt vào phòng thí nghiệm cũng nên .