BỐ CHỒNG NGHIỆN RƯỢU VÀ CHÚ CHÓ NHẬT SHIBA INU – Update Chương 20

Chương 12: Mưa Đầu Mùa Giúp [Bố chồng – Nàng dâu] Thêm Gần Gũi (01)

Sau khi bố chồng – nàng dâu biết rằng mình đã bị hớ thì vội vàn dứt nụ hôn ra “Bựt”, hai người họ bắt đầu nhìn nhau ái ngại nhưng hai bàn tay của Khả Uyên với Phú Qúy thì vẫn nắm chặc lấy tay nhau chưa hề muốn rời xa. Ánh mắt của họ nhìn nhau trông thật lạ lùng chứ không giống như buổi ban đầu mà bố chồng – nàng dâu nhìn nhau, bởi khi đó thì hai đôi mắt ấy chưa hiểu rõ tận tường của đối phương, nhưng còn bây giờ thì đã hiểu lòng nhau mất tiu rồi, có chăng thì họ chỉ giữ ý tứ với người ngoài hoặc là người bên cạnh mà thôi.

Bà chủ tiệm phở “Family-Computer” này tiếc nuối vì không còn được xem bộ phim ngôn tình diễn xuất ngay trước mắt mình nữa, nên bà tặc lưỡi giống như con thằng lằn hay còn gọi là Thạch Sùng nó cứ tặc lưỡi hằng đêm trên vách tường nhà. Bộ phim ngôn tình diễn xuất ở ngoài cuộc sống đời thường thì bà ta xem nhiều rồi, nó hay diễn ra ôm ấp hôn nhau nơi công viên hay chỗ vắng thưa người qua lại. Còn hôm nay thì bộ phim này nó thật kích thích bà ta nhiều hơn mấy bộ phim trước đó, bởi vì diễn viên chính hôm nay không ai khác là ông Phú Qúy, người mà bà ta thầm thương trộm nhớ khi còn trong lứa tuổi cặp kê.

Khả Uyên với bố chồng Phú Qúy của mình nắm tay nhau nãy giờ thì cũng từ từ thả lỏng ra, bởi nơi đây không an toàn cho cả bố chồng – nàng dâu bày tỏ tình cảm, mặc dù cái thứ tình cảm đó nó sai trái với luân thường và đạo lý, nhưng…không hiểu sao thứ tình cảm ấy nó vẫn cứ thôi thúc mãi không tài nào cản lại được. Ông Phú Qúy thì biết được điều đó và ông cũng chủ động thả lỏng bàn tay của mình để đôi bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn của con dâu được rời ra, ông cũng hiểu được rằng nơi đây, tại cái quán ăn “Family-Computer” này rất nguy hiểm nếu mà bố chồng – nàng dâu không kiểm soát được bản thân của nhau thì mọi chuyện rồi sẽ xảy ra, lúc đó thì có thể không thế nào lường trước được. Đột ngột Khả Uyên đưa ánh mắt diễm lệ nhìn ông bố chồng rồi nói:

-Bố nè! Chúng mình đi về nhà đi!…

-Oh! Nhưng con không định ăn phở sao Khả Uyên?

-Dạ không! Con chỉ muốn về nhà ăn cơm mà thôi ah! Hihihi…

-Oh! Vậy mà bố cứ tưởng rằng con dâu của bố chán cơm thèm phở rồi cơ chứ? Hihihi…

-Ơ… Bố này, ghét quá đi ah! “Bẹp!Bẹp” Hi Hi… Lại ghẹo con nữa kìa! Hihihi…

-Hihihi….

Khả Uyên biết bố chồng của mình trêu ghẹo nên cô vừa trả lời và vừa đánh yêu vào ngực ông ta nơi trái tim đang đập nghe “Bẹp!Bẹp”, cô ấy giờ thì lại đỏ hồng lên đôi má trông xinh ơi là xinh, xinh xắn đáng yêu đến nổi khiến cho tâm tư ông Phú Qúy muốn sa vào ôm hôn cô con dâu lần nữa, nhưng…mà ông kịp suy nghĩ lại nên thôi. Ông ta mỉm cười hiền rồi nói với con dâu của ông:

-Vậy thì bố con mình cùng về nhà ăn cơm nha! Hi Hi Hi…

-Dạ vâng ạ! Hihihi…

Khả Uyên gật đầu vâng ạ thì bố chồng – nàng dâu lại nắm tay nhau đi ra xe ô tô bán tải đang đậu ở ngoài sân, thế nhưng khi ông Phú Qúy với con dâu Khả Uyên của mình vừa đi ra tới cái cửa ra vào của quán ăn “Family-Computer” thì lại dừng lại bởi tiếng kêu réo của bà ta:

-Êeee…nè ông anh! Bộ vợ chồng ông anh không định ăn phở sao mà về nhanh vậy chứ? Haizz…

-…. “?????”….

Ông Phú Qúy khi nghe tiếng của bà ta réo gọi thì dừng lại, nhưng bố chồng – nàng dâu thì vẫn nắm chặc lấy tay nhau, như sợ rằng bị bà ta sẽ làm cho vụt mất hay sao mà họ nhìn nhau mà siết chặc đôi lòng bàn tay thêm nữa. Nhưng vì phép lịch sự nên ông Phú Qúy mới trả lởi kiểu vừa ghẹo nên làm cho Khả Uyên với bà ta chưng hửng:

-Tôi về ăn cơm nhà sẽ tốt hơn là ăn phở ở quán. Tuy phở ở quán rất ngon nhưng nó không ngon bằng cơm nhà do vợ nấu. Bởi vì cơm tuy hơi lạc nhưng thấm đượm tình nghĩa vợ chồng, còn phở tuy ngọt nhưng nó chỉ ngọt ở trên mặt bề nổi mà thôi. Khi chúng ta vớt hết lớp ngọt bên trên thì nó sẽ đắng, còn cơm thì lại khác, bởi khi ăn thì nó hơi lạc nhưng khi chúng ta nhai kỉ thì nó sẽ tiết ra một vị ngọt không thể nào cưỡng lại được. Chính vì vậy mà “Hạt lúa – Hạt gạo” người ta còn gọi là hạt ngọc trời đó. Ha Ha Ha…

-Hahaha! Trời ơi! Sao hôm nay ông nói chuyện mắc cười quá đi ah! Hahaha…

-… “Hihihi”…

Bà ta khi nghe ông Phú Qúy nói như vậy thì cười ha hả, đôi mắt thì híp lại và tay thì bà ta ôm bụng mà tiếp tục cười. Còn Khả Uyên thì mắc cỡ cười mỉm chi nhưng hai gò má đào thì đỏ mộng lên, bởi vì câu nói của bố chồng cô có câu là “Vợ nhà”, tuy đây nó chỉ là câu ghẹo của ông Phú Qúy nhưng đối với người khác kìa, chứ còn đối với Khả Uyên thì cô lại nghĩ khác về câu này hơn. Bây giờ thì ông Phú Qúy không nói chuyện vòng vo tam quốc nữa, ông nói:

-Thôi! Chúng tôi về nhà đây! Cảm ơn bà chị đã tiếp đón ân cần nha! Khi nào có dịp thì tôi lại đến nữa. Hi Hi Hi…

-Eh! Cái ông này! Hươ… Rồi đi luôn mất tiu rôi? Haizz…

-… “!!!!”…

Mặc kệ câu nói vọng theo của bà chủ tiệm quán ăn “Family-Computer” ong ỏng phía sau, nhưng bố chồng – nàng dâu thì vẫn ra xe ô tô mà chạy đi về nhà. Trên đường về lại quê hương ơ í lộn là trên đường về lại nhà của Khả Uyên – Phú Cường, ông bố chồng của người phụ nữ trẻ ngồi bên cạnh thì cứ mỉm cười tươi tíu tít. Khả Uyên thấy sắc thái khuôn mặt của ông bố chồng vui vẻ thì mỉm cười và hỏi:

-Bố nè! Sao bố cứ cười mỉm chi hoài dzạ? Hi Hi Hi…

-Oh! Tại hôm nay bố vui lắm! Bố cũng cảm ơn chú cún cưng Shiba Inu rất nhiều nữa. Hi Hi Hi…

-Ơ… Tại sao không cảm ơn con mà bố lại cảm ơn cún cưng Shiba Inu là sao? HƯM… Hihihi…

Ông bố chồng biết là nàng dâu của mình đang làm nũng nên mới ghẹo Khả Uyên tiếp:

-Eh! Tại sao bố lại phải cảm ơn con dâu của bố cơ chứ? Cún cưng Shiba Inu mới là được cảm ơn mà thôi. Hi hi hi…
-Ơ… Tại sao lại là cún cưng Shiba Inu nè? Hi hi hi…
-Oh! Tại vì nhờ có chú cún Shiba Inu nên bố chồng – nàng dâu mới hòa thuận với nhau, rồi còn có… Ấy đó nữa… Ha ha ha…
-Êeee…bố chồng này! Bố hư quá đó nha! “Bẹp!Bẹp”… Hi hi hi…

Khả Uyên mắc cỡ quá chừng với câu nói ghẹo ghẹ của bố chồng Phú Quý, nên cô ấy mới chồm qua mà đưa bàn tay đánh nhẹ nhàng vào bàn tay đang cầm cần số của ông ta nghe “bẹp!bẹp”. Ông Phú Quý biết là thế nào thì con dâu yêu quý của mình cũng sẽ hành động như vậy nên ông ấy cũng không có chi đâu mà lạ lẫm, nên ông ta mới để yên bàn tay của ông ớ chỗ cái cần số xe ô tô. Nhưng mà là lạ thay ở chỗ, Khả Uyên khi cô ấy đánh yêu bố chồng mình xong rồi mà không có rút bàn tay của cô về mà lại để cho lòng bàn tay của mình ốp trọn vẹn lên cái mu bàn tay của ông bố chồng của cô luôn. Lúc này thì ông bố chồng mới lật ngửa lòng bàn tay của mình lại mà nắm giữ lòng bàn tay mềm mại của Khả Uyên, ông Phú Quý từ từ siết chặt chẽ bàn tay của mình sao cho bàn tay của bố chồng – nàng dâu thêm bền chặt. Ông ấy nói:

-Khả Uyên này!…
-Dzạ!…
-Con với bố… Chúng mình…
-Chúng mình thế nào bố ạ? Hi hi… Ơ… “Xoẹt… Rầm rầm… “. Bố ơi!…
-… “!!!”…

Khả Uyên định sẽ ghẹo lại bố chồng mình nhưng mà cô ấy chưa kịp nói thì có một tia sét đánh ngang qua trước tầm nhìn của cô phía trước, thế là làm cho người phụ nữ trẻ xinh xắn đáng yêu này lại một lần nữa gọi tên bố chồng. Hành động của cô con dâu đã làm cho ông bố chồng tấp xe ô tô của mình vô sát lề đường, bởi vì ông Phú Quý thấy nét mặt của Khả Uyên xanh xao quá đỗi không bình thường nên mới dừng xe lại mà hỏi han cô con dâu yêu quý:

-Khả Uyên ơi! Con không sao chứ?
-Dzạ!… Con không sao ạ! Tại vì con rất sợ tia sét đánh lắm, nên mới… Hi hi hi…
-Nên mới nắm chặt tay bố và còn gọi bố ơi chứ gì? Ha ha ha…
-Ơ… Bố chồng lại ghẹo con dâu nữa kìa! Hi hi hi…