Bí Mật Nơi Trái Tim – Seri Truyện Gay 18+ Cảm Động

Phần 15

Hào thơ dài ngao ngán. Không hiểu sao mấy bữa nay anh chẳng muốn làm gì nữa. Suốt ngày cứ ngồi thừ ra, anh đã tương tư mất rồi. Khánh và Dũng đã trở lại với nhau, điều gì đến rồi cũng sẽ đến… thế là hết, anh đã để mất người anh yêu…

Thy nom bộ dạng Hào mà anh cũng phát ngán:

– Nè, ông cụ… thất tình thì đi vô trong đi, đừng ngồi đây “ám” quán xá người ta, mất công tối nay toàn mấy “chị em” thất tình vô thì có nước dẹp tiệm sớm…

Hào chỉ khẽ nhếch mép trước câu nói châm chọc của Thy. Anh chẳng buồn động đậy, chỉ ngó vào khoảng không trước mặt mà suy nghĩ mông lung…

Chợt Thy cất tiếng nói:

– Kìa, người mày không mong đợi đã tới…

Hào giật mình đưa mắt nhìn, Dũng đã xuất hiện ngay ngưỡng cửa, anh chưa vô đến nơi đã vội hỏi:

– Có Khánh ở đây không?

Thy tròn mắt đáp:

– Không phải ở chỗ mày sao?

Dũng nôn nóng nói:

– Tao hỏi thiệt đó,…

Thy nhún vai đáp:

– Sáng giờ không có, sao không gọi cho nó đi?

Dũng đáp:

– Gọi rồi, nhưng nó không nhấc máy

Hào nôn nóng ngước nhìn Dũng. Thy lộ vẻ quan tâm hỏi:

– Tụi mày gây nhau nữa hả?

Dũng gục gặc đầu nói:

– Ờ, không hẳn…

Hào buộc miệng nói:

– Không hẳn là sao?

Dũng nhăn nhó đáp:

– ờ… thật ra tụi tao vẫn chưa nói chuyện nghiêm chỉnh được với nhau…

Cả Thy và Hào đều chưng hửng:

– Hả?

Hào khịt mũi nói:

– Cả tuần rồi mà chưa nói chuyện được hả?

Thy mỉm cười nói:

– Thôi đừng trách nó, có lẽ mày về làm nó bất ngờ quá nên nó nhất thời đang bối rối đó thôi.

Dũng gật gù đáp:

– Ừ, tao cũng nghĩ vậy…

Hào cau mặt đáp:

– Thiệt ra, mày có nghĩ là mày đang làm nó tránh mặt mày không?

Dũng ngơ ngác nhìn Hào hỏi:

– Tránh mặt?

Thy vội gặt phắt đi:

– Thôi đi Hào!

Hào vẫn không chịu thôi:

– Mày hiểu mà,… tao không biết mày về đây để làm gì nữa?

Dũng trân trối nhìn Hào. Lời nói của Hào càng làm anh khó hiểu. Thy vẫn kiên nhẫn cắt ngang Hào:

– Thôi mà… nó ham chơi với bạn bè thôi, có gì đâu… bỏ đi Hào…

Hào vẫn bỏ ngoài tai, anh đáp:

– Mày đã có mọi thứ… mày còn về đây để làm gì? Sửa chữa sai lầm của mày gây ra sao?

Thy vội nạt:

– Im đi Hào!

Hào càng nổi nóng hơn:

– Sao tao phải im… bộ không đúng sao? Chỗ này đã từ lâu không còn thuộc về mày nữa, mày trở về làm gì? Mày thấy không? Nó làm vậy chính là câu trả lời tốt nhất cho mày đó…!

Dũng chỉ khẽ đưa mắt nhìn Hào rồi anh bước ra cửa mà không nói một lời nào.

Thy gọi với theo nhưng Dũng vẫn cứ lầm lũi đi. Thy trừng mắt nhìn Hào:

– Sao mày lãng xẹt vậy?

Hào cau mặt đáp:

– Tao thích vậy… được không?

Thy cau mặt đáp:

– Nè, đừng có mà giở cái giọng đó với tao nghen!

Hào trợn mắt thách thức:

– Vậy thì sao?

Thy trợn mắt nhìn Hào lom lom… chỉ thoáng chút nữa có lẽ sẽ phải dùng đến tay chân mới giải quyết được. Chợt điện thoại Hào reng lên, anh móc chiếc điện thoại ra trả lời:

– Nghe!

Giọng cười nấc nghẹn của Khánh trong điện thoại vang lên:

– Làm gì cau có vậy… lên rước tao nghen cưng!

Hào đang cáu tiết, anh nạt gọn:

– Say xỉn vậy thì tự về đi!

Khánh bật cười khanh khách đáp:

– Chúa ơi, sao hôm nay đàn ông dữ vậy cưng?

Hào lặng thinh không đáp. Khánh vẫn ngọt ngào nói:

– Thôi mà, lên rước tao đi, tao đi hông nổi nữa… chỗ cũ đó nha…

Hào chưa kịp trả lời thì Khánh đã ngắt máy. Anh nóng bừng mặt, sẵn tay quăng chiếc điện thoại xuống sàn nhà. Chiếc điện thoại nẩy lên, bật tung chiếc vỏ ra ngoài, lăn lông lốc một đoạn rồi va vào vách tường.

Lần đầu tiên trong đời Thy thấy Hào nổi giận. Hắn giận đến tím mặt. Thy không nói gì, anh khoanh tay trên bàn giơ mắt nhìn Hào. Hào ngó bộ dạng Thy, anh cau mặt đáp:

– Tao đang bực, đừng có chọc tao à…

Thy nhún vai đáp:

– Tao làm gì đâu?

Hào càng cáu tiết:

– Đừng có nhìn tao kiểu đó!

Thy phì cười đáp:

– Vậy nhìn bằng kiểu nào?

Hào trợn mắt nhìn Thy. Thy biết Hào đã nổi nóng đến cực độ, anh bèn giảng hòa:

– Thì thôi vậy…

Hào không đáp lời. Thy bèn nói tiếp:

– Không đi rước nó thiệt sao?

Hào gân cổ đáp:

– Không!

Thy nhún vai đáp:

– Vậy thôi…

Một lúc sau, Hào liếc Thy nói:

– Mày đi rước nó dùm tao đi…

Thy trợn mắt đáp:

– Sao vậy? “Say xỉn vậy thì tự về đi” mà…

Hào nhăn nhó:

– Nhờ mày đi thì đi đi, nói nhiều quá…

Thy đáp gọn lỏn:

– Không rãnh!

Hào quay sang như muốn van lơn:

– Đi mà! Tao không thấy nó về thì tao không yên tâm đâu…

Thy thở dài đáp:

– Cũng đâu tới phiên mày lo?

Hào trợn mắt nhìn Thy như tóe lửa. Thy biết mình lỡ lời bèn vội đáp:

– Ở đâu?

* * *

Khánh chuệnh choạng bước vào toilet, anh làu bàu:

– Cái chỗ qủy này sao lại có nhiều cửa vậy?

Một anh chàng nhân viên đứng gần đó bèn đỡ Khánh và nói:

– Anh muốn vào trong hả? Để em đỡ anh vào.

Anh ta cũng phải chật vật lắm mới dìu Khánh vào được đến bên trong toilet. Khánh lảm nhảm:

– Anh tên gì vậy? Sao trước đây không thấy anh làm ở đây?

Anh chàng nhỏ nhẹ đáp:

– Dạ, em mới chuyển về đây làm thôi. Lúc trước em làm chi nhánh bên kia.

Khánh gật gù ra chiều hiểu. Dìu Khánh vào phòng toilet trong, anh ta cẩn thận khép cửa lại dùm Khánh. Còn lại một mình, Khánh phì cười như điên, anh cũng không hiểu tại sao anh lại cười được trong khi đầu óc anh quay cuồng. Rồi ‘nó’ đến! Anh nốc thẳng một mạch vào bồn những thứ mà anh vừa ‘nạp’ vào ban nãy…

Người đã thấy nhẹ nhõm hơn, Khánh đang là đà quay trở ra thì anh loạng choạng va phải một người khiến anh phải ngã ngồi xuống sàn. Khánh ngơ ngáo ngẩn mặt lên nhìn, qua ánh mắt lờ mờ của anh thì chỉ nhận ra được một khuôn mặt quen quen hình như là…

Không để anh kịp lên tiếng, người thanh niên đó đã mắng anh xối xả:

– Mày ngó lại coi bây giờ mày giống cái gì?

Rồi người đó xốc anh dậy, kéo lê anh đến trước tấm kính bồn rửa mặt. Anh ta vặn nước xối ra ra bồn rồi tạt nước vào mặt Khánh và quát:

– Mày nhìn xem. Mày đó! Tỉnh lại mà xem đi!

Khánh bật cười ha hả, anh cười như điên khi ngó bộ dạng tức cười của mình trong gương:

– Vẫn đẹp trai như xưa mà!

Rồi anh lại cười, cười như điên. Thy nổi sung, anh ấn đầu Khánh vô bồn nước. Khánh giơ tay bấu víu, anh sặc nước đến ngộp thở. Thy lôi ngược Khánh ra rồi anh đẩy mạnh Khánh té lăn quay ra sàn. Khánh vẫn không phản đối. Rồi một cái tát nảy lửa tiếp theo khiến Khánh bừng tỉnh khỏi cơn say. Anh loạng choạng đứng dậy trợn tròn mắt nhìn Thy một lúc, rồi anh ôm chầm lấy Thy mà khóc, khóc như một đứa trẻ nít…

* * *

Dũng với tay đỡ Khánh từ Thy, đặt anh nằm xuống chiếc ghế salon trong phòng khách. Thy thở phào nói:

– Tao ‘lượm’ nó về đó, giao nó cho mày.

Thy toan định bước đi thì Dũng buồn bã ôm đầu ngồi phệch xuống bên cạnh Khánh nói:

– Mày đừng trách nó. Tất cả là tại tao, tao thất bại rồi…

Thy chưng hửng nhìn Dũng hỏi:

– Chuyện gì vậy? Không phải tụi bay đã làm lành lại với nhau?

Dũng lắc đầu đáp:

– Không, không thể nào nữa…

Thy ngạc nhiên ngồi phệt xuống đất hỏi:

– Có chuyện gì sao?

Dũng chán nản đáp:

– Tao về đây bởi vì tao không còn biết tin vào ai, vào cái gì nữa. Tao tin vào nó, tao nghĩ tụi tao vẫn có thể làm lại từ đầu, nhưng không thể nào nữa…

Thy chưng hửng hỏi:

– Sao không được,… mày ngại thằng Hào sao? Nó không thương thằng đó đâu… đừng nghe nó nói…

Dũng gật gù:

– Không hẳn liên quan đến thằng Hào. Mà là nó không thể bỏ qua cho tao!

Thy cau mày:

– Ra vậy. Thằng này cứng đầu lắm, mày cho nó thời gian đi.

Dũng lắc đầu:

– Không phải thời gian. Nếu là thời gian thì tao có thể chờ nó, tao bỏ cả cuộc đời tao chờ nó cũng không tiếc… nhưng là vì chuyện khác…

Thy bực dọc đáp:

– Vậy là chuyện gì, mày cứ úp mở hoài tao xót ruột quá… chuyện gì?

Dũng thờ phào đáp:

– Mày có tin nổi tao ‘đã’ và ‘đang’ nuôi con của thằng khác suốt mấy năm nay không?

Thy há hốc miệng ra không nói được gì. Dũng tiếp luôn:

– Khi phát hiện sự thật này tao như muốn sụp đổ, tao ráng lết về đây cũng chỉ mong được gặp lại tụi bay, tụi bay cho tao được niềm tin để tao tiếp tục sống…

Thy vội đáp:

– Khoan đã, nhưng sao mày biết đó không phải là con mày?

Dũng thở dài đáp:

– Thằng nhỏ bị bệnh loãng máu. Có lần nó bị đứt tay, máu chảy rất nhiều mặc dù là vết thương không sâu lắm. Tao và Ly làm mọi cách cũng không cầm máu được cho nó, đến bệnh viện thì người ta yêu cầu phải được truyền máu ngay. Mày biết đó, xét nghiệm thì biết nó không cùng nhóm máu với tao, cả Ly cũng không…

Thy ồ lên một tiếng.

– Chuyện này mà nó cũng dám làm sao? Con nhỏ này quá đáng vậy?

Dũng xua tay nói:

– Đừng trách nó. Ly nó cũng không biết đó không phải là con tao. Nó thú thật rằng khi tao chọn Khánh nó buồn lắm, nên chỉ muốn trả thù tao thôi. Chỉ có lần đó, nhưng lại…

Rồi Dũng ôm đầu buồn bã không nói được gì nữa. Cả hai người lặng thinh không nói được gì. Cuối cùng Thy cũng đành lên tiếng:

– Con của ai?

Dũng lắc đầu chán nản:

– Tao không muốn biết.

Thy thở dài đáp:

– Vậy ra mày nói chuyện này cho nó nghe hả?

Dũng gật đầu chán nản:

– Nếu biết trước như vầy thì tao không nói nó nghe đâu. Nó nghĩ rằng tao quay về đây là vì tao chẳng còn lựa chọn nào khác, do vậy nó không chập nhận tha thứ cho tao…

Thy gật gù:

– Sao mày không giải thích, mày vẫn quan tâm đến nó, mày vẫn xuất hiện bên cạnh nó mỗi lần sinh nhật nó mà, cộng thêm tiền làm quán cá phê mày cũng bỏ ra không ít, mày ở bên con bé đó là vì trách nhiệm? v..v.. trời à… mày làm tao tức chết.

Dũng ngẫng mặt lên cười lạt lẽo đáp:

– Nó chỉ nhìn được những gì nó thấy thôi, tao không trách nó… nhưng quả thật tao mất hết hy vọng rồi. Nhưng tao thiệt không còn cách nào để trả nó về như cũ nữa…

Thy mỉm cười thông cảm đáp:

– Nó cũng là một người bình thường thôi, nếu nó biết suy nghĩ như mày thì đâu phải là nó, nó là mày mất rồi. Huống chi trước đây nó như một tờ giấy trắng, cũng vì mày mà nó viết lên đó chữ ‘hận’. Bây giờ cho dù mày có tẩy chữ đó sạch sẽ đến mức nào đi nữa thì nó cũng là một tờ giấy trắng đã bị tẩy xóa mà thôi.

Dũng buồn bã đáp:

– Tao đã làm hết sức mình rồi. Bao năm nay tao đã quá mệt mỏi, tao không chịu nổi nữa đâu!

Thy ngạc nhiên hỏi:

– Mày chịu đầu hàng từ khi nào vậy?

Dũng thản nhiên lắc đầu đáp:

– Già rồi, không còn như xưa nữa.

Thy bật cười khanh khách:

– 24 tuổi đời thôi ông con, chưa có xuống lỗ lẹ vậy đâu.

Dũng mỉm cười buồn thiu:

– Tao tự biết mình mà… thôi tối nay mày ở lại đây ngủ đi.

Thy vui vẻ gật đầu. Dũng chậm rãi nói:

– Mày coi nó kìa, vẫn giống con mèo ngày nào

Thy nhìn Khánh rồi cũng mỉm cười đáp:

– Con mèo này bự à…

Dũng bật cười hỏi:

– Mày ăn mì gói không? Tao làm luôn cho mày

Thy gật đầu đáp:

– Ờ phải, tao chưa có tí gì bỏ bụng hết.

Dũng mỉm cười bước ra khỏi phòng. Còn lại Thy vẫn ngồi nhìn khuôn mặt ngủ say mèn của Khánh, khuôn mặt khổ ải cũng chỉ vì chữ ‘tình’ suốt bao năm nay, nhưng cuối cùng cũng chẳng được gì. Rồi Thy giật mình khi thấy Khánh chậm chạp mở mắt ra, từ khóe mắt anh tuôn ra những dòng nước mắt. Thy vội chồm tới hỏi:

– Mày sao vậy?

Khánh chỉ thẫn thờ nhìn lên trần nhà, vẫn để nước mắt mình tuôn chảy ra mà không buồn đáp lại lời Thy.

* * *

Khánh loạng choạng ngã ập xuống giường, trong đầu anh nổi lên những tiếng ong ong khiến anh phải cau mày khó chịu…

– Tao nhức đầu quá Hào ơi…

Hào thở khì đáp:

– Chờ tí đi… uống để chết hay sao mà dữ vậy?

Nói đoạn Hào kéo hộc tủ lôi ra chiếc khăn mặt và bỏ vào trong nhà tắm. Lát sau, Hào trở ra với chiếc khăn ướt lạnh trên tay, anh nhẹ nhàng đắp lên trán Khánh. Khuôn mặt của Khánh trở nên xanh xao, trắng bệt ra… Khánh nằm lim dim mỉm cười đưa tay nắm lấy đôi tay Hào, anh khẽ ghì lấy nó và ca hai quấn vào nhau không tách rời được nữa…

Khi cả hai rời nhau thì đã là 3 giờ chiều. Hào vột luống cuống bật dậy xỏ vội chiếc quần lót vào. Khánh phì cười hỏi:

– Gấp vậy?

Hào nhoẻn miệng cười đáp:

– Tụi thằng Thanh hẹn 3 giờ qua đó, dậy mau đi…

kinggg koongg… kinggg koongg…

Tiếng chuông cửa reo vang. Hào hấp tấp huơ lấy quần áo của Khánh thảy cho anh:

– Lẹ lên, tụi nó tới đó.

Khánh vừa lần lữa trườn khỏi giường vừa làu bàu:

– Có bao giờ tụi nó chính xác gờ vậy đâu?

Nói đoạn anh mặc vội quần áo vào, xong lại leo lên nằm chễm chệ trên giường. Hào bật cười cúi xuống hôn nhẹ lên trán Khánh:

– Mệt lắm sao cưng?

Khánh cau mày ừ hữ không nói gì.

Cửa phòng Hài xịt mở, tiếp theo là Thanh, Đức và Thy ùa vào phòng. Không kịp chào hỏi, Đức đã nóng nảy hỏi:

– Mày sao vậy, nó đã về rồi, có gì thì bỏ qua hết đi chứ?

Mặt kệ lời léo nhéo của Đức, Khánh vẫn lặng thinh. Thy bèn đáp:

– Sự thật thì mày đã nghe, chắc mày cũng hiểu nó yêu mày như thế nào mà.

Hào vẫn lặng thinh không nói gì, trong lòng anh phân vân lắm. Anh muốn khuyên Khánh, nhưng mà như vậy thì anh lại đau lòng lắm. Nên tốt nhất anh cũng không nên nói gì. Thanh gật gù đáp:

– Mày thương thằng khác rồi sao?

Khánh khẽ liếc mắt nhìn Hào rồi đáp gọn lỏn:

– Phải!

Thy giơ tay lên trời chán nản:

– Mày đừng có như vậy được không? Mày hành hạ thằng Dũng đến chừng nào nữa đây? Nó cũng là con người thôi, sức chịu đựng của nó có giới hạn chứ…

Khánh vẫn điềm nhiên nói:

– Tao chẳng làm gì hết. Vả lại, tụi bay cũng thừa biết mà, đã bước vào thế giới này tự khắc biết rằng không bữa tiệc nào là không tàn cả! Có điều khách ra về mang tâm trạng nào mà thôi…

Chợt cửa phòng bật mở, trước ngưỡng cửa là Dũng và thằng Châu. Dũng đang đứng nhìn Khánh trân trân. Câu nói vừa rồi đã vô tình lọt được vào tai anh. Sự phũ phàng lúc nào cũng đến đúng lúc! Cả đám lặng thinh nhìn nhau, Khánh im bặt tránh ánh mắt của Dũng. Dũng thở dài, anh xoay lưng lầm lũi bỏ đi.

Thy vội kêu Dũng, nhưng Dũng chẳng buồn nghe. Thy cau mày nhìn Khánh nói:

– Còn không mau theo?

Khánh ngập ngừng đáp:

– Không còn gì để nói nữa. Mọi chuyện đã hết rồi.

Dũng quay lại, anh chỉ khẽ mỉm cười nhìn về cửa phòng Hào qua làn nước mắt. Quả đúng, mọi chuyện ‘đã’ nên kết thúc.

(Hết Phần 15 … Xin mời đón xem tiếp Phần 16 )