Bí Mật Nơi Trái Tim – Seri Truyện Gay 18+ Cảm Động

Phần 10

Chiếc FX màu bạc phóng vút sâu vào trong con hẻm quen thuộc, bây giờ đã gần 1 giờ trưa nên con hẻm trống vắng đến thê lương. Nhà nào nhà nấy kín cổng cao tường im phăng phắc. Cái nắng hừng hực đến cháy da thịt khiến Hào phải nhăn nhó, hắn mừng thầm vì cuối cùng mình đã về đến nhà. Thắng gấp trước cửa nhà, hắn giật thót mình vì chợt thấy một thằng bé đang co ro ngủ gà ngủ gật sau lùm cây cao trong sân, đó là Châu.

Giữa cái nắng gay gắt như thiêu như đốt người ta vậy mà nó ngồi đó co tròn, đầu tựa vào vách nhà mà ngủ ngon lành, không biết trời trăng gì cả. Chắc hẳn nó đã chờ hắn từ lâu lắm rồi. Sau khi khẽ mở cửa nhà dắt xe vào mà không để cho thằng bé thức giấc, hắn đến bên nó nhẹ nhàng bế xốc nó lên đem vào nhà. Thằng nhóc không to xác lắm nhưng vì nó quá cao nên Hào cũng phải vất vả lắm mới bế xốc nó lên đem vào nhà được. Nó chỉ khẽ nhép miệng rồi lại ngẻo đầu vào vai hắn và tiếp tục ngủ một cách ngon lành.

Hào đặt phịch nó nằm xuống chiếc ghế sa lông trong phòng khách mà thở phào ra nhẹ nhõm. Thằng bé cũng chỉ khẽ ngọ nguậy mấy cái rồi lại nằm im. Hào liếc nhìn thằng bé ngao ngán rồi thở dốc ra, “thằng tiểu yêu này nặng thật”. Bỏ nó nằm đấy, hắn ra đóng cửa nhà rồi nhảy ngay vào nhà tắm.

Tắm táp xong mới thấy người thư giãn, thoải mái hẳn lên. Hào ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện và giờ hắn mới ngó kĩ đến thằng bé. Đến lúc này hắn mới phát hiện ra những vết bầm tím trên hai tay, chân, và khắp cổ nó. Quần áo nó có vài vết rách bươm để lộ ra những vết thương cũng y như vậy. Hào vội đưa tay vạch những vết rách của chiếc áo trên người thằng bé, từng đốm tím lẫn những vết xước nguệch ngoạc rươm rướm máu hiện ra. Nhìn những lằn thâm tím đó mà lòng hắn cảm thấy đau xót vô hạn. Rồi anh tự trách mình sao quá đểnh đoảng không nhận thấy điều đó ngay từ đầu. Hào vội chạy đi kiếm chai dầu và nhẹ xoa lấy mấy vết bầm của nó. Nó vẫn ngủ. Nhìn nó ngủ ngon lành mà Hào cảm thấy thời gian như không hề tồn tại. Cái vẻ ngây thơ ấy, vô tội ấy của thằng bé đã khiến anh cứ ngắm nghía nó mãi mà không sao dứt mắt ra được. Nó đẹp quá, giống như một ‘thiên thần nhỏ’ vậy.

Thằng bé cục cựa một lúc rồi mở bừng mắt ngơ ngác nhìn quanh. Nó thấy Hào thì ngạc nhiên lắm:

– Ơ… anh Hào…

Hào mỉm cười nhìn nó nói:

– Đau hả?… có đói bụng không?

Thằng bé khẽ gật đầu. Thật tình thì nó vừa mệt lả người, mà bụng nó lại vừa đói cồn cào sôi òng ọc. Giấc ngủ vùi của nó vừa qua như chẳng thấm vào đâu cả. Nó vừa trải qua một buổi sáng kinh khủng nhất trong cuộc đời của nó, nó không biết đi đâu để trốn ba nó ngoại trừ nhà của Hào. Mấy bữa nay má nó đã về nhà bà ngoại để chăm sóc bà vì bà nó đã ngã bệnh. Do vậy mà ba nó càng thỏa sức tung hoành, nhậu nhẹt xỉn lăn quay cả sáng lẫn chiều, khi say bí tỉ thì cứ nhè nó mà đấm mà đá, khi tỉnh rượu thì kiếm nó mà la mắng, xả ‘điên’. Mấy bữa nay chuyện làm ăn của ba nó đang có vấn đề hay sao đó nó cũng chẳng rõ, vì vậy mà nó là cái nguyên nhân và cũng là nơi duy nhất mà ba nó đổ tội được. Mấy ngày nay nó sống như trong địa ngục, không dám kêu ca nửa lời và nó chỉ cầu mong sao má nó sớm về mau mau để bảo vệ nó. Nhưng sáng nay thì thật quả là điều khủng khiếp nhất mà từ trước đến giờ nó chưa từng gặp. Chủ nhật là ngày của mọi gia đình, những người thân đều tụ tập lại, trò chuyện với nhau vui vẻ, tận hưởng sự ấm cúng, hạnh phúc… nhưng nhà nó thì không!

Hào mỉm cười vỗ về nó:

– Để anh kiếm cái gì nấu anh em mình ăn, chắc còn mấy gói mì…

Thằng bé nhoẻn một nụ cười gượng gạo hay ‘méo mó’ thì đúng hơn bởi nó hãy còn đau lắm. Bản chất nó vốn hiền hoà, vui vẻ đến lém lỉnh, lúc nào cũng có thể thấy nó cười cả, Do vậy mọi người đều yêu mến nó lắm ngoại trừ … ba nó!

– Để em phụ anh.

Hào khoát tay nói:

– Khỏi, nằm nghỉ đi…

Nhưng thằng bé cứ khăng khăng:

– Không để em làm, em quen làm mấy chuyện này rồi, em nấu ngon lắm.

Hào phì cừơi:

– Mì gói thôi mà.

Nhưng không để Hào nói hết hoặc là nó không thèm nghe. Nó phóng vù xuống bếp, Hào nhìn theo mà chỉ biết lắc đầu cười tủm tỉm. Chỉ được một lúc đã nghe tiếng nó réo:

– Anh Hào ơi, mì để ở đâu vậy?

Nghe tiếng lanh lảnh của nó vọng lên, Hào nhổm dậy bước vội xuống bếp. Với tay lôi ra hai gói mì trên nóc chạn tủ, thấy nó lúi húi cắt mớ rau cải vừa rửa xong, Hào cười hỏi:

– Rửa rau làm gì vậy? Coi còn nước sôi trong ấm không, trụng vào là xong mà.

Thằng bé thản nhiên đáp:

– Em bắc nước để luộc mì rồi.

Hào ngạc nhiên hỏi:

– Sao lại luộc?

Mắt thằng bé sáng rực lên niềm tự hào, nó vui vẻ đáp:

– Làm món mì xào, anh ăn bảo đảm không chê vào đâu được. Em học lóm được của dì Năm bán quán kế bên nhà đó. Nhanh lắm!

Hào vui vẻ vỗ đầu nó trêu:

– Thằng khỉ… đảm đang quá, ba em phải tự hào về em mới đúng!

Nghe Hào nhắc đến ‘ba’ là thằng bé đã giật thót mình, nó làm rớt nguyên cái rổ rau cải vừa cắt xong xuống sàn, đổ tung tóe. Nó liền lúi hút cắm mặt xuống sàn mà hốt lấy mớ rau vô rổ trở lại, miệng nít khe.

Hào lo lắng nhìn nó hỏi:

– Ờ… anh xin lỗi. Em có sao không Châu?

Thằng bé ấp úng đáp:

– Ơ… em… em…

Hào ngồi xổm xuống, anh đưa tay vịn vai nó thì bỗng nhiên… nó giật bắn mình, hất tung rổ rau, rồi hét toáng lên:

– Buông ra!

Hào chưng hửng bởi thái độ kì lạ của nó, anh ngạc nhiên đến cực độ. Thằng bé đang run rẩy, nó hoảng sợ dãy dụa rồi co ro lại trong góc bếp nhìn anh chằm chằm.

– Được,… được… anh không đụng em,… ơ… em có sao không?

Thằng bé thở hắt ra:

– Không sao…!

Hào càng đâm lo lắng, anh tiến đến gần nó hơn… nhưng nó càng rụt cổ, càng co ro người lại trong khi mắt vẫn trợn trừng nhìn anh không chớp. Anh giơ tay vẫy trước mặt nó nhưng không dám đụng đến nó nữa, rồi nhỏ nhẹ nói:

– Là anh đây… anh Hào nè… không sao đâu… lại đây đi…

Đôi chân mày thằng bé từ từ giãn ra, đôi mắt nó dần dần dịu lại, rồi bất thần nó lao đến ôm chầm lấy Hào mà khóc nức nở. Hào vội ôm nó thật chặt, anh vỗ về nó như dỗ ngọt một đứa trẻ con mới lên 3 lên 4 tuổi vậy.

Khóc một hồi lâu sau, nó mới buông Hào ra đưa tay quẹt nước mắt. Hào với tay tắt vội cái bếp gas vì nồi nước lúc nãy đã sôi ùng ục. Rồi anh quay sang nhìn nó hỏi:

– Có chuyện gì vậy, nói anh nghe đi.

Thằng bé vẫn còn lộ chút kinh hoàng ở nét mặt, nó nấc cục không đáp được lời nào. Hào vẫn kiên nhẫn hỏi:

– Nói cho anh nghe đi, em sẽ thấy dễ thịu hơn… hay là em không muốn nói?

Thằng bé lắc đầu:

– … không… không phải…

Hào giơ tay khẽ chạm vai nó, anh sợ nó lại hoảng hồn một lần nữa. Nhưng lần này thì không, nó chỉ ngồi im, cúi mặt xuống đất mà nấc lên từng hồi.

– Hồi sáng… ổng… lôi em vô… phòng ổng,… không hiểu sao ổng… ổng… lột hết quần áo của em… em chống cự lại… em chạy nhưng không được… ổng đánh em, trói em lại… rồi… rồi…

Nói đến đó nó lại bật khóc. Hào tiến đến ôm nó vào lòng mình. Thằng bé vừa khóc tấm tức trong lòng anh vừa kể tiếp:

– … ổng nhào vô ôm em,… rồi ổng… hôn… khắp người em… em sợ quá la lên… ổng bịt miệng em lại… ổng nói nếu em còn la… thì ổng sẽ đánh chết em… em…

Nghe từng lời nói của thằng Châu mà Hào dường như không thể tự chủ được mình, anh như muốn điên lên…

– …em sợ quá nên… không dám la… ổng cởi trói cho em rồi đẩy em lên giường… ổng leo lên… đè lên em… rồi… rồi…

Thằng bé nấc nghẹn, nó không nói được nữa, mà nó cũng chẳng khóc được nữa, chỉ còn là tiếng nấc cục liên hồi của nó trong cổ họng. Hào ghì chặt lấy thân người bé bỏng của nó bằng tất cả sự thương cảm mà anh có. Anh không biết nói gì để an ủi tâm hồn mỏng manh đó. Anh tức giận đến điên cuồng cứ như một ngọn núi lửa sắp phun trào ra ngoài.

– Thằng chó đẻ, sẽ có ngày tao tính sổ với mày!

Nghe những lời hăm he dữ tợn Hào vừa nói, nó ngước nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi, co rúm lại. Hào thấy vậy vội dịu hẳn người:

– Không sao đâu, ở đây không ai dám làm gì em nữa… đừng khóc,…

Vừa nói anh dìu nó đứng dậy, rồi đưa nó trở lên phòng khách. Đặt nó ngồi phịch xuống ghế sa lông ban nãy, anh nói:

– Thôi mình quên chuyện đó đi… anh xuống lấy mì lên anh em mình cùng ăn, chịu không?

Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu, nó đã nới lỏng người ra hơn trước. Thấy vậy Hào bèn nói:

– Hay em vô nhà tắm rửa mặt đi cho tỉnh táo, quên hết mọi chuyện đi… anh hứa sẽ hấu cho em một tô mì ngon chưa từng thấy, bảm đảm em sẽ thích!

Thằng bé nở một nụ cười méo xệch, nó khẽ gật đầu rồi nặng nhọc đứng dậy lê bước đi. Hào vội xuống bếp nhúng đại hai gói mì và rổ rau cải vào nồi nuớc sôi ban nãy. Một lúc sau anh bưng lên hai tô mì nóng hổi hãy còn bốc khói thơm phức.

Thằng bé vừa đói vừa mệt lả người, nó ăn ngấu nghiếm tô mì như chưa bao giờ được ăn. Cái vẻ ăn lem luốc đáng yêu của nó khiến Hào không tài nào nhịn được cười. Chỉ vài phút sau khi ăn xong là thằng bé đã tươi tỉnh như sáo, nó đã có thể vui vẻ cười đùa với Hào được ngay rồi. Con nít là vậy! Dọn dẹp xong, Hào dẫn nó lên phòng mình. Anh lôi ra bộ đồ ngủ hơi rộng đối với nó để nó thay bởi anh chẳng có bộ nào vừa với nó cả. Sau đó nó ngoan ngoãn nằm lăn ra giường ngủ theo lời anh. Trông nó ngủ ngon lành mà Hào thở phào một cách nhẹ nhõm, anh tự lẩm bẩm:

– Làm người tốt khó thật!

Quả thật, làm người tốt khó thật. Không phải hắn nói cho thằng bé mà là tự nói cho chính mình. Bạn bè hắn và chính hắn biết điều đó! Cái kiểu ăn chơi trác táng, đàn điếm của hắn ngày nào mà chẳng là đề tài cho lũ bạn ‘tán thưởng’. Hắn có thể nói là một tay quậy có hạng ở các bar, vũ trường,… không kể đến việc hắn xài tiền như nước, hay phóng xe diên cuồng ở các con lộ… mà đơn giản là vì hắn rất chịu chơi, tiền bạc hắn bỏ ra cho những cuộc chơi như vậy thì không bao giờ biết đếm, đi bar, vũ trường mỗi đêm là chuyện bình thường, còn những lúc cao hứng hắn leo lên quậy cả sàn nhảy cùng các cô nàng vũ nữ uốn éo đến kinh khiếp suốt đêm. Ở các quán bar hay vũ trường chỉ có ‘giới gay’ lui tới thì không ai là không biết tiếng anh ‘Hào Silver’ hay gọi là ‘Siêu Vờ’ bởi vì chẳng ai có thể ‘quen’ hắn được quá một tháng và ngay sau đó hắn cũng ‘vờ vĩnh’ đi những cuộc tình chớp nhoáng ấy một cách trắng trợn. Bởi vì hắn quá đủ trí thông minh để biết bọn họ ‘muốn gì’ và đến với hắn ta là vì ‘cái gì’. Tiếng tăm hắn là thế, ấy vậy mà các cô nàng (hay các ‘anh chàng’ thì đúng hơn) lúc nào cũng quấn lấy anh như keo dính. Mấy chàng ‘cứng’ hơn một chút thì chỉ đứng liếc nhìn anh mà đẩy đưa tình tứ từ xa.. loại nào hắn cũng chẳng ‘chừa’ một khi đã ‘vừa mắt’. Tuy nhiên hắn cũng thuộc tuýp người khá ‘kén cá chọn canh’. Những bạn bè chơi thân thì gọi anh là ‘Đầu Bạc’ mặc dù màu tóc của hắn luôn thay đổi theo từng ‘thời tiết’ thất thường… nhưng có lẽ vì màu bạc thì luôn có ‘xác xuất’ hiện diện cao nhất trên tóc của hắn. Những nơi khác hắn thường lui tới thì khỏi phải nói, những nơi khét tiếng như massage, hồ bơi, các ‘động’ những chàng trai… thì hắn càng không bỏ sót bất cứ nơi nào. Một con người ‘trụy lạc’ là hai từ có thể hình dung sát với thực tế con người hắn. Đôi lúc hắn còn tự hào về bản thân mình, về những điều mà hắn đã làm. Do vậy mà việc hắn quan tâm, lo lắng, hoặc thậm chí là dỗ ngọt cho một thằng bé hãy còn ‘hôi sữa’ thì quả là một thử thách ‘kinh khủng’; và chính hắn cũng không tin nổi rằng hắn có thể làm được điều đó. Điều mà chỉ ở những người đứng đắn, đàng hoàng mới có được!

* * *

Khánh mở cửa tiến vào nhà, đi sau anh dắt xe và sân nhà là Dũng.

– A, anh hai về…

Tiếng thằng bé reo lên, nó chạy bổ ra tính ôm chầm lấy anh, nhưng nó giật mình đứng sững lại, rụt rè mỉm cười với Dũng rồi lại chạy bắn vô trong nhà nhanh y như khi nó xuất hiện làm Khánh không kịp nói câu gì. Anh quay sang Dũng khẽ mỉm cười lắc đầu. Dũng buộc miệng đáp:

– Thằng bé xinh quá nhỉ!

Khánh mỉm cười nắm tay Dũng, anh nhắm mắt hít một hơi dài như để lấy can đảm rồi theo Khánh vào trong nhà, tuy đây không phải là lần đầu anh gặp mặt bố mẹ Khánh, nhưng dù sao anh vẫn thấy có cái gì đó bất ổn. Dũng nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sa lông giữa phòng với mái tóc muối tiêu xám xỉn, đeo cặp kính gọng sừng đang chúi mũi vào tờ báo trên tay. Đó là ba của Khánh nên anh lên tiếng chào ông:

– Dạ, chào bác!

Bố Khánh thoáng ngạc nhiên, ông vội bỏ tờ báo đang đọc dở xuống rồi nhìn Dũng khẽ gật đầu chào đáp lại anh. Khánh rụt rè lên tiếng:

– Dạ Dũng,… người mà con đã nói với bố…

Bố anh thoáng hiện một nét vui vẻ trên khuôn mặt, rồi ông gật đầu lần nữa bảo:

– À, nghe Khánh nó nhắc cháu đã lâu, bác đã gặp rồi phải không?… lại đây ngồi uống nước chơi đi cháu.

Dũng vui vẻ nhận lời. Anh không mấy thoải mái ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với bố Khánh, rồi nhẹ đưa ra một túi xách bằng giấy bóng trắng in hình một chiếc tháp cao chọc trời mà Khánh cũng lờ mờ không biết là tháp Eiffel hay Tokyo nữa. Dũng lôi từ trong đó ra một hộp giấy vuông màu đỏ thẫm in nhãn hiệu RÉMI MARTIN của Pháp và nhã nhặn nói:

– Lần đầu tiên gặp mặt gia đình, cháu có chút quà gởi biếu bác dùng cho vui.

Bố Khánh nâng hộp rượu lên, ông khẽ gật gù đọc hàng chữ:

– Fine champagne cognac… loại này được đấy.

Nhìn bố, Khánh bật cười:

– Nhất bố rồi nhé.

Bố Khánh đáp:

– Dẹp anh đi, khéo nịnh.

Rồi ông đứng dậy nói:

– Hai đứa ở đây chơi nhé, bố xuống bếp coi phụ mẹ mày một tay cho nhanh.

Khánh vui vẻ đáp:

– Dạ, hay là để tụi con phụ cho.

Bố anh vội xua tay:

– Thôi… thôi… nó tới nhà thì là ‘khách’, ngồi đó với nó đi.

Đoạn ông bỏ đi xuống bếp mà Dũng không kịp nghĩ ra câu gì để đáp lại ông. Khánh mỉm cười khẽ nắm tay Dũng trấn an anh:

– Đừng căng thẳng vậy anh.

Dũng chỉ khẽ cau mày tư lự bởi anh ngẫm nghĩ câu nói của bố Khánh vừa rồi: ‘khách’… mình chỉ là ‘khách’ thôi. Thấy Khánh lo lắng, anh liền nở nụ cười vui vẻ. Khánh thấy vậy mới yên tâm, anh nói:

– Để em lấy nước lọc cho anh, ở đây toàn là trà không thôi.

Dũng khẽ nắm tay Khánh kéo lại, anh lắc đầu:

– Ơ… không cần vậy đâu… anh không khát.

Khánh không ngồi xuống ngay mà anh chỉ khẽ vỗ vào bàn tay Dũng đang nắm chặt lấy anh:

– Yên tâm đi, em lên ngay mà… đừng căng thẳng vậy… anh coi như nhà mình đi.

Dũng ừ hữ, anh buông tay Khánh ra. Khánh vội đi xuống bếp, anh hy vọng muốn biết được thái độ của bố mẹ anh ra sao về Dũng. Còn lại một mình, Dũng đi vòng ngắm nghía căn phòng khách được trang trí khá đơn sơ, không có mỹ thuật lắm. Gắn trên tường là vài tấm bằng khen được lồng khung kính, có lẽ là những huân chương bố Khánh có được từ thời chiến tranh. Một chậu trúc Nhật xanh um ở góc phòng cạnh cái bài dài trên đó để vài chiếc cúp bạc sáng bóng. Có lẽ chúng được chùi rửa hàng ngày, không tí bụi nào bám vào. Anh với tay tính cầm một chiếc lên ngắm nghía thì chợt giọng của thằng bé em Khánh vang lên:

– Anh đừng đụng vô, của bố đó.

Dũng giật mình, anh quay lại nhìn thằng bé rồi vui vẻ mỉm cười với nó. Ánh mắt nó sáng lên nhìn anh chăm chú. Đôi môi nó mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng có lẽ nó còn ngại anh. Thằng bé có khuôn mặt bầu bĩnh, mũi nó cũng cao và hón hỉnh, đặc biệt đôi mắt nó giống đôi mắt Khánh y như tạc. Từ khuôn mặt thơ dại của nó, Dũng có thể nhìn thấy Khuôn mặt Khánh ẩn hiện trong đó. Anh em họ giống nhau quá đỗi.

Dũng vui vẻ ngồi lại chiếc ghế sa lông ban nãy, anh giơ tay khẽ vẫy nó lại gần mình. Thằng bé vẫn đứng tần ngần không nhúc nhích. Dũng mỉm cười, anh lôi từ trong túi giấy ra một hộp trò chơi ráp hình máy bay, anh vừa mua hồi sáng này thôi và anh nghĩ là thằng bé sẽ thích.

– Lại đây, có cái này cho em nè…

Thấy món quà thật hấp dẫn, thằng bé mê tít. Tuy nhiên nó vẫn rụt rè tiến lại anh và đón lấy một cách thận trọng.

– Anh cho em hả?

Giọng nói của nó có vẻ nghi ngờ như không tin lắm. Dũng vui vẻ xoa đầu nó rồi anh gật đầu.

– Anh em mình cùng ráp, chịu không?

Thằng bé ngẫm nghĩ một hồi rồi bất ngờ nó đẩy trả lại cho Dũng.

– Thôi em không lấy đâu.

Dũng ngạc nhiên hỏi:

– Sao vậy? Em không thích hả?

Thằng bé nhìn món quà đó với vẻ luyến tiếc lắm, Dũng có thể thấy điều đó. Nhưng nó vẫn lắc đầu lia lịa làm anh cũng khó hiểu.

– Anh cho thì cứ cầm lấy, gì mà phải ngại ngùng vậy nhóc?

Giọng Khánh vang lên khi anh đặt ly nước lọc xuống trước mặt Dũng. Thằng bé ngơ ngác nhìn Khánh rồi nó cười lên vui vẻ:

– Anh hai đừng méc mẹ nha.

Khánh chỉ mỉm cười nhìn nó khẽ gật đầu. Thằng bé vội chộp lấy hộp đồ chơi rồi sà ngay vào lòng anh nó mừng rỡ. Khánh nhẹ xoa đầu nó bảo:

– Nè, cám ơn anh chưa đó?

Thằng bé lí nhí trong khi mắt nó vẫn dán chặt vào món đồ chơi trên tay:

– Cám ơn anh.

Nhìn bộ dạng của nó mà Dũng và Khánh đều không khỏi phì cười.

Dũng vui vẻ bắt chuyện với thằng bé:

– Mở ra đi, anh em mình cùng xếp.

Không cần anh nói đến lần thứ hai, thằng bé đã mở bung ra và dốc tất cả ra bàn. Đó là những khung gỗ hình chữ nhật mỏng như ván ép, trên đó khắc sẵn những hình thù từng bộ phận rời rạc của chiếc máy bay. Cả ba chúi đầu vào cùng ráp những mảnh gỗ ấy thật vui vẻ. Thằng bé làm quen Dũng thật nhanh, chẳng mấy chốc nó đã mến anh, nó thẳng thừng giành ráp những miếng gỗ từ trong tay anh tỉnh queo mà không còn rụt rè, e sợ như trước nữa. Thấy nó lanh lợi, lém lỉnh như Khánh, Dũng càng thấy mến nó nhiều hơn.

– Vào ăn cơm này mấy đứa…

Tiếng kêu ấm áp của mẹ Khánh từ sau bếp vọng ra, thằng bé phụng phịu bỏ dở vài miếng gỗ mà nó chưa kịp ráp xong xuống bàn. Thấy vậy Khánh vỗ về nó:

– Vô rửa tay đi rồi ra ăn cơm, ăn xong anh Dũng sẽ ráp tiếp cho em.

Thằng bé ngước nhìn Dũng mỉm cười tươi rói, nó nói:

– Tối nay anh Dũng ở chơi luôn nha, đừng về nữa.

Dũng phì cười, anh đáp:

– Ừ, anh sẽ ráp dùm em xong chiếc máy bay này rồi mới về, chịu không?

Thằng bé gật đầu rồi nó chạy biến xuống bếp. Khánh nhìn Dũng nháy mắt nói:

– Coi bộ nó mê anh còn hơn em nữa.

Dũng bèn đáp:

– Sao, ganh tị hả?

Khánh nguýt mắt:

– Ai thèm, … xuống ăn cơm đi ông tướng.

Dũng bật cười, anh nối bước theo sau lưng Khánh và cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Bố Khánh có vẻ hơi khắt khe, nhưng thằng bé em Khánh thì có vẻ rất gần gũi và mến anh. Anh hy vọng là mẹ Khánh cũng vậy thì mọi chuyện quá tốt đẹp còn gì bằng.

Dũng thoáng nhìn khuôn mặt hiền từ, đôn hậu của mẹ Khánh mà anh cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn biết hừng nào. Khuôn mặt bà làm cho lòng anh ấm áp hẳn lên, mọi lo lắng của anh tan biết ngay tức khắc.

Cả nhà quây quần bên mâm cơm gia đình ấm cúng, cái không khí này đối với Dũng thật thân thương, thật đơn giản nhưng anh rất ít khi có được. Bố mẹ anh luôn đi đây, đi đó ở nước ngoài, thỉnh thoảng vài tháng lại về thăm anh, được mấy ngày lại xách va li đi tiếp. Cho nên cái không khí thân mật này làm anh nhớ lắm.

Mẹ Khánh niềm nở cười với Dũng nói:

– Lâu rồi bác không gặp cháu, vẫn khỏe hả…?

Dũng vui vẻ gật đầu đáp:

– Dạ…

Bà vui vẻ tiếp luôn:

– Thằng Khánh nó nhắc đến cháu nhiều lắm. Mà nó tệ thiệt, bác có nói là khi nào mời cháu qua ăn cơm với gia đình cho vui thì nói cho bác biết trước để chuẩn bị, vậy mà hôm nay nó chẳng hề nói với bác gì hết, làm không kịp chuẩn bị gì. Cơm đạm canh bạc cháu đừng buồn nha…

Khánh vội vàng nói:

– Ơ… không phải, tại con muốn làm cho mọi người ngạc nhiên thôi mà.

Dũng mỉm cười đáp:

– Dạ,… cháu không dám đâu ạ. Làm phiền bác và gia đình cháu cũng ngại lắm.

Bà vừa xới chén cơm cho anh vừa đáp:

– Cái thằng đó khéo bày trò thật.

Rồi bà quay sang Dũng nói:

– Có gì mà ngại chứ cháu, cứ coi như nhà cháu là được, thường xuyên ghé đây chơi là bác vui rồi.

Dũng mỉm cười khẽ gật đầu:

– Dạ,…

Nãy giờ bố Khánh mởi lên tiếng hỏi:

– À Dũng này, nghe Khánh nó nói cháu chỉ ở một mình với dì của cháu thôi à?

Dũng nuốt vội miếng cơm vừa đáp:

– Dạ… bố mẹ cháu thường xuyên đi công tác xa nên không có nhà, dì Ba lên ở với cháu từ nhỏ.

Ông gật gù:

– À,… vậy thì chắc là ít khi gặp được bố mẹ lắm nhỉ?

Dũng khẽ đáp:

– Dạ phải,… nhiều khi cháu muốn một bữa cơm gia đình như vầy nhưng không phải là dễ có đâu bác.

Ông thở ra mỉm cười nhìn Dũng đáp:

– Phải…! À mà cháu đang học gì thế?

Cứ vậy, mọi người vừa ăn uống vừa chuyện trò với nhau thật sôi nổi. Dũng mừng thầm trong bụng vì anh thấy mọi người trong nhà Khánh đều không có vẻ gì là không thích anh cả. Tuy bố Khánh có vẻ nghiêm ngặt với anh hơn, nhưng dù sao anh cũng thấy nhẹ nhõm bởi ông không làm gì anh khó xử cả, …

Cơm nước xong, Khánh phụ mẹ anh dọn bàn ăn dù mẹ anh cố phản đối. trong khi bố anh, Dũng và thằng bé đều trở lên phòng khách.

Ngắm nghía mẫu đồ chơi đang ráp dở chừng, ông khẽ thở dài:

– Tụi nhỏ bây giờ toàn chơi những đồ điện tử, súng ống… ít thấy tụi nó chịu tham gia chơi những trò trí tuệ như vầy.

Dũng vừa ráp một mảnh gỗ nhỏ vào cánh chiếc máy bay vừa trả lời ông:

– Dạ phải… đôi lúc cháu thấy những món đồ chơi như vậy lại cần cho trẻ con hơn, phải không bác.

Ông chỉ khẽ mỉm cười đáp:

– Ừ phải…

Rồi ông nhỏ nhẹ hỏi:

– Cháu quen Khánh được bao lâu rồi?

Dũng ngừng ráp chiếc máy bay lại, anh ngồi lên ngay ngắn rồi trả lời ông:

– Dạ cũng được một năm rồi.

Ông chỉ nhì lơ đãng ra ngoài cửa sổ rồi nói:

– Một năm rồi… chắc là tụi cháu yêu nhau thật lòng lắm phải không?

Dũng đỏ mặt, anh ấp úng thốt ra:

– Dạ…

Ông nhìn Dũng nhẹ nhàng đáp:

– Cháu có tính đến chuyện tương lai không?

Dũng khẽ gật đầu nói:

– Dạ cháu có nghĩ rồi, cháu học xong thì đi làm là đủ tiền sống cho cả hai. Nhà cửa thì không phải lo rồi, mọi thứ cũng không ngoài khả năng của cháu đâu.

Nghe giọng đầy tự tin của Dũng mà ông cũng phải giật mình ngắm nghía kĩ lại con người trước mặt ông và lấy làm nghi ngờ vì anh mới có 19 tuổi. Ông gật gù nói:

– Ừ, coi bộ cháu đã lo toan hết mọi chuyện. Còn ba mẹ cháu thì sao?

Dũng thoáng ngập ngừng, rồi anh quyết định thẳng thắn đáp:

– Ba mẹ cháu luôn ở nước ngoài nhiều hơn là ở đây. Mà mọi việc hôn nhân, tình cảm hay là cuộc sống của cháu thì đều tự cháu quyết định. Cháu nghĩ có cơ hội cháu sẽ nói rõ và ba mẹ cháu sẽ hiểu mà.

Bố của Khánh chỉ khẽ nhướng cặp chân mày, rồi ông lại bình thản hỏi:

– Vậy… cháu nghĩ sao nếu như cháu phải xa nó?

Dũng giật bắn mình, anh nhìn ông trân trối, mồ hôi trong người anh toát ra gần như ướt sũn chiếc áo sơ mi kẻ ô vuông. Ông vẫn điềm đạm nói:

– Nếu cháu đã chín chắn rồi thì bác cháu mình cũng nên nói chuyện thẳng thắn như những người đàn ông với nhau. Vì tương lai của thằng Khánh, bác xin lỗi… bác nghĩ cháu nên rời xa nó đi!

Giọng ông thốt ra rất rõ ràng, nhẹ nhàng nhưng Dũng nhe như những tiếng sấm nổ ầm ầm bên tai, mồ hôi của anh lại túa ra như tắm, cổ họng anh ngột ngạt, khô khốc, lưỡi cứng đơ ra,… anh đưa mắt nhìn ông như van lơn mà không thốt ra được lời nào để mà cầu xin cả.

Bố Khánh vẫn ngồi đó, nhưng ông không tỏ vẻ gì là xúc động cả, khuôn mặt ông vẫn điềm đạm như từ nãy đến giờ:

– Đó là những gì bác muốn nói với cháu, hy vọng cháu hiểu và rời xa thằng con bác.

Dũng như muốn bật khóc, đôi mắt anh cay xè, đỏa hoe. Anh cố gắng kìm lại lắm mới có thể thốt ra được một câu:

– Nhưng… tại… sao ạ?

Bố Khánh vẫn điềm nhiên, không có gì thay đổi mặc dù đây là lần đầu tiên ông thấy một thằng con trai đã trưởng thành gần như muốn khóc tróc mặt ông.

– Bởi vì tương lai của nó. Bác không hy vọng nó sẽ trở thành ‘khác người’ và cháu cũng vậy nữa. Nêu cháu chịu rời xa nó, không xuất hiện trước mặt nó nữa thì một thời gian sau nó sẽ quên đi, và sẽ chấp nhận những người khác, dĩ nhiên là những ‘cô gái’ chứ không phải là…

Rồi ông thở dài, bỏ lửng câu nói của mình.

Từng câu nói của ông như từng nhát dao cứa vào da thịt Dũng, đau xót đến rướm máu. Anh không cầm nổi được lòng mình nữa, anh ứa nước mắt ròng ròng mà không dám để bật ra khóc thành tiếng. Dù sao anh cũng đã lớn, không nên dễ khóc để lộ vẻ yếu đuối trước mặt ông. Anh nhìn ông vô cùng tuyệt vọng mà nói:

– Nhưng cháu… thật lòng với Khánh… bác làm ơn… đừng bắt cháu đi… cháu… cháu… làm không được đâu… cháu hứa… cháu không để Khánh khổ đâu…

Ông nhìn Dũng đang nghẹn lời mà khẽ thở dài. Ông nhìn thẳng vào đôi mắt đang như van xin, cầu khẩn ấy của anh mà đáp:

– Coi như bác có lỗi phụ lòng cháu vậy. Bác xin cháu… hãy buông tha cho thằng Khánh…

Rồi ông đưa tay vuốt mặt, trầm ngâm nhìn Dũng như chờ đợi. Dũng nín lặng, cúi mặt xuống thổn thức. Tất cả đến đây là kết thúc, cả thế giới tươi đẹp của anh và Khánh đã sụp đổ dưới chân anh, chẳng còn gì ngoài những mảnh vụn… Anh nhìn gương mặt sắt đá của ông mà tự hiểu rằng mình chẳng còn một cơ may nào nữa, một tia hy vọng nhỏ nhoi cũng không… Chợt thằng bé bất ngờ reo lên phá tan bầu không khí nghẹt thở ấy:

– A, ráp xong rồi… anh Dũng… ơ,… anh Dũng…

Dũng giật mình, anh vội lau nước mắt nhìn nó cố rặn ra một nụ cười méo mó:

– Ờ,… sao em?

Thằng bé ngó Dũng một hồi rồi sợ sệt khẽ hỏi:

– Anh… khóc hả?

Dũng vội quay mặt đi đưa tay quệt những dòng nước mắt còn đọng lại, rồi mới quay ra trả lời nó:

– Ơ… đâu có…

Thằng bé thấy mắt Dũng hãy còn đỏ hoe, nó liền nói:

– Anh đừng có chối… em thấy anh khóc rõ ràng… em ráp xong máy bay rồi nè, anh thấy đẹp không?

Dũng nhìn vô hồn vào mẫu hình chiếc máy bay của thằng bé mà lơ đãng đáp gọn:

– Ờ…

Lúc đó bố Khánh mới bảo nó:

– Đẹp lắm, con đem vô trong khoe mẹ đi.

Thằng bé vậng dạ rồi nó nhổm dậy, cẩn thận bê nguyên cái mô hình vào trong bếp. Đợi nó khuất sau cửa bếp, bố của Khánh mới quay sang nói nhỏ nhẹ:

– Bác hy vọng cháu suy nghĩ kĩ về chuyện này… nếu cháu thương nó thì cháu… “hãy vì nó”…

Dũng buồn bã, anh khẽ đáp mà gần như muốn khóc trở lại:

– Dạ… cháu hiểu… cháu biết phải làm gì rồi.

Đoạn anh đứng lên nói:

– Thưa bác… cháu về…

Rồi anh cắm đầu đi ra cửa, leo lên xe và lao vút vào màn đêm.

Ông ngồi một mình trên chiếc ghế mà thở dài, ngó bộ dạng thảm hại của Dũng lầm lũi khi bước ra cửa mà đôi mắt ông dường như cũng ướt dẫm nước. Không lẽ thần kinh thép của một tay phi công siêu đẳng đã theo ông về hưu rồi sao? Trời ơi, tôi có làm đúng không?

* * *

– Anh hai coi nè, đẹp không?

Thằng bé vừa giơ cái mô hình máy bay mà nó vừa ráp xong khoe với Khánh. Vừa lau bàn vừa nhìn cái mà thằng bé cho là máy bay khiến Khánh bật cười khanh khách.

– Trời ơi, sao thấy ghê vậy nè. Anh Dũng không ráp cho em hả?

Thằng bé phụng phịu trả lời:

– Tại Dũng không chỉ em mà, anh Dũng lo khóc không thôi.

Khánh giật bắn mình như muốn đứng tim. Mẹ anh quay ngoắt sang nhìn thằng bé trân trối. Khánh lên tiếng hỏi thằng bé lại vì sợ mình nghe nhầm:

– Anh Dũng khóc hả?

Thằng bé gật đầu, nó nói:

– Chắc tại ảnh…

Không kịp nghe trọn câu của thằng bé, Khánh hộc tốc lao lên phòng khách. Vắng lặng…! Chỉ có bố anh ngước nhìn anh với dáng vẻ chờ đợi. Khánh cố trấn tĩnh lại, anh nhẹ nhàng hỏi bố:

– Ơ… Dũng đâu vậy bố?

Bố anh khẽ tháo cặp kiếng xuống, ông thở dài đáp:

– Về rồi…

Khánh nôn nóng hỏi bố:

– Về sao không nói gì với con vậy?

Bố anh thư thả dựa lưng vào ghế đáp:

– Bố không biết, chắc nó bận…

Khánh chịu không nổi nữa, anh la toáng lên:

– Bố nói dối… Dũng không bao giờ như vậy. Bố đã nói gì với ảnh?

Ông kinh ngạc nhìn Khánh trân trối, có lẽ đây là lần đầu tiên ông thấy con mình giận dữ như vậy. Rồi ông không trả lời, chỉ thản nhiên đứng dậy bỏ đi vào phòng mình. Khánh điên tiết gào lên:

– Bố đứng đó,… bố phải nói cho con biết chuyện gì xảy ra?

Cùng lúc đó mẹ anh cũng tất tả chạy lên, bà kéo thằng bé con đang sợ sệt vào lòng mình mà nói với Khánh:

– Khánh, đừng làm em sợ chứ con…

Nhưng Khánh càng nổi điên hơn, anh thét lên:

– Con mặc kệ!

Bố anh quắc mắt giận dữ nhìn anh:

– Mày ăn nói với bố mẹ mày như thế hả?

Khánh bật khóc:

– Bố ác lắm,… con ghét bố,… con căm thù bố… nếu ảnh có chuyện gì thì con không tha cho bố đâu!

Ông gầm lên:

– Mày làm gì bố mày…?

Nhưng rồi nhận ra rằng ông chỉ nói cho chính mình nghe, Khánh đã phóng vụt như một tia chớp ra khỏi nhà. Mẹ anh chỉ kịp kêu tên anh thống thiết. Ông loạng choạng ôm đầu rồi ngồi phịch trở lại xuống ghế. Lần đầu tiên con ông dám cãi ông, và cũng lần đầu tiên ông thấy nó thực sự giận dữ. Đưa mắt nhìn qua vợ và thằng con út, ông cũng giật mình vì vợ ông đang nhìn mình hằn học. Ông thở dài hỏi:

– Không lẽ tôi sai sao?

Bà lẳng lặng không đáp, thằng bé con thì đeo cứng lấy bà, nó nhìn ông lấm lét không dám nói gì.
Vừa rời khỏi chiếc taxi, Khánh hớt hải nhấn chuông cửa nhà Dũng.

Reenngggg… Rrreeengggg…

Dì Ba vẫn trong bộ đồ xoa quen thuộc tất tả chạy ra.

– A Khánh hả, Dũng nó không có nhà, có gì không cháu?

Nhìn đôi mắt ướt đẫm của Khánh, dì Ba giật mình lo lắng:

– Cháu sao vậy Khánh? Hả?

Khánh vội vàng đáp:

– Dũng chưa về sao dì? Dũng đi về lâu rồi mà?

Dì Ba ngập ngừng rồi đáp:

– Nó… nó chưa có về…

Nhưng Khánh đã phát hiện ra chiếc xe Dream của Dũng đang đậu ở dưới sân nhà, anh lao vào sân và gào lên:

– Sao dì dấu con, nó về rồi mà… xe nó kia kìa… cho con gặp nó đi… con có chuyện gấp lắm mà… Dũng ơi…

Dì Ba hoảng hồn vì thái độ đột ngột của Khánh. Nhưng bà vẫn kịp lấy lại bình tĩnh kiên nhẫn ngăn Khánh nói:

– Không phải, nó không có ở nhà…

Khánh vẫn khăng khăng kêu gào:

– Con không tin… Dũng ơi… Dũnnngggg…

Dì Ba ra sức ngăn cản Khánh lại, nhưng không được. Anh gạt phắt dì qua một bên làm bà suýt té nhào, rồi anh chồm vội lên cầu thang, mở toang cửa phòng Dũng… Không có ai! Căn phòng vắng lặng như tờ. Khánh điên tiết chạy vù xuống nhà nhìn dì Ba đang hớt hải chạy lên. Anh vừa khóc vừa nài nỉ bà:

– Dì Ba, Dũng đi đâu vậy… nói con biết đi…

Bà chỉ ngập ngừng không đáp. Khánh khuỵu gối xuống hẳn chân bà mà khóc thảm thiết:

– Dì Ba… nói con biết đi… Dũng đâu rồi dì Ba… con năm nỉ dì mà… dì thương con…

Dì Ba vội đưa tay đỡ Khánh đứng lên mà nhẹ nhàng nói:

– Nó đi rồi, vừa về tới là nó bỏ xe đó… um… rồi chạy biến ra ngoài. Dì cũng đâu có biết nó đi đâu. Hay con ở đây chờ đi, lát nó về…

Khánh lắc đầu đáp:

– Không… con phải đi kiếm nó… chừng nào nó về thì dì giữ nó lại dùm con nha dì Ba…

Thấy chuyện có vẻ quan trọng, bà bèn hỏi:

– Sao vậy? Hai đứa bay có chuyện gì?

Khánh lắc đầu không đáp, anh chạy vọt ra cửa rồi biến mất.

Bà Ba lắc đầu buồn bã đóng cánh cổng nhà lại, vừa thở dài vừa nhìn lên mái nhà, nơi đó có một khuôn mặt đang ứa nước mắt dầm dề. Dũng ngó theo cái hình bóng thân thương ấy cho đến tận khi nó mất hút sau màn đêm mới thôi. Anh chỉ muốn lao xuống, đuổi theo ôm chầm lấy Khánh và mặc kệ mọi chuyện sẽ ra sao. Nhưng anh không thể,… mọi điều đều không thể. Dũng ngã ngửa người lên mái nhà, nó hãy còn âm ấm bởi cái nắng của ban ngày hôm đó. Anh ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao, lòng mỗi lúc một dịu lại hơn… Ngẫm nghĩ một lúc, rồi anh sực tỉnh người toát mồ hôi, run run đưa tay móc vội lấy chiếc máy điện thoại trong túi quần ra mà bấm số của thằng Thy:

Reeeennnnggg… Rrreeeenngggg…

Thy hốt hoảng chụp cái ống nghe, luống cuống thế nào lại vuột tay rớt xuống đất cái cạch chói tai.

– Alô, Thy nghe…

Dũng run run cất giọng:

– Tao đây…

Thy vui vẻ đáp:

– Ờ chào, mày làm quái gì mà giờ này gọi tao vậy? Tính chọc má tao chửi tao à?

Dũng phớt lờ câu nói châm biếm của Thy, anh gấp gáp nói:

– Tao có chuyện nhờ mày bây giờ… gấp lắm, giúp tao với…

Thy ngạc nhiên hỏi lại:

– Bây giờ hả? Chuyện gì gấp vậy?

Dũng sụt sịt cố kềm giọng cho cứng lại:

– Đi tìm Khánh dùm tao đi… tao sợ nó làm bậy…

Thy nghe giọng run của Dũng thì hốt hoảng hỏi:

– Mày sao vậy? Mà nó đi đâu? Tụi bay có chuyện gì vậy…?

Dũng cắt ngang:

– Đi kiếm nó dùm tao đi, tao không thể gặp nó nữa… tìm được thì an ủi nó dùm tao… tao gọi cho mày sau… mau lên coi chừng không kịp…

Thy vội hỏi:

– Vậy giờ mày ở đâu?

Dũng thở dài đáp:

– Đừng hỏi nữa,… tóm lại là tao không gặp nó nữa… mày chăm sóc nó dùm tao…

Thy nóng nảy đáp:

– Hê… chuyện này là sao? … alô…??

Dũng đã cúp máy. Thy chưng hửng bỏ máy xuống mà phân vân một lúc. Rồi anh thay vội quần áo chạy ra khỏi nhà.

* * *

… An empty street, and empty house.
A whole inside my heart
I’m all alone
The rooms are getting smaller
I wonder how
I wonder why
I wonder where you are
The day we had, the song we sang together…
And all my love
I’m holding on forever
Reaching for a love that seem so far…

Thành phố về khuya đã thưa thớt xe cộ qua lại, đườ̀ng xá dần vắng tanh chỉ còn những ngọn đèn đủ màu từ các bảng hiệu là không hề ngừng chớp tắt. Lời bài hát vẳng vẳng đâu đó theo từng bức chân bồn chồn của Khánh dáo dác tìm kiếm Dũng trong vô vọng. Đôi chân anh mỏi nhừ ra, nhưng anh vẫn không dừng lại. Các quán bar, các quán ăn, những nơi thường đến… dọc con đường Nguyễn Huệ, Lê Lợi, rồi Hàm Nghi, đến cả Hai Bà Trưng anh đều có ghé qua, nhưng vẫn là con số không. Dũng vẫn biệt tăm.

Ngồi phệch xuống cạnh đài phún nước trước cổng nhà hát thành phố, Khánh thở hổn hển, chạy nãy giờ mồ hôi anh vã ra như tắm. Ngường anh mệt nhoài, từng miếng cơ trong người anh như muốn vỡ ra thành từng mảnh vụn, cả người anh rệu rã, đầu óc quay cuồng đến chóng mặt. Khánh liếc nhìn đồng hồ, đã gần nửa đêm rồi còn gì. Dũng ơi,… anh ở đâu…?

Khánh tựa vào thành bồn nước mà ngủ thiếp đi mê mệt lúc nào không hay… Không biết là đã bao lâu, nhưng trong cơn mê man, anh cảm thấy có một bàn tay khẽ lay mình. Choàng tỉnh, anh mở mắt ra vô cùng kinh ngạc, đó là Thy đang nhăn nhó nhìn anh.

– Mày làm cái quái gì mà ngủ ở đây? Tụi tao đi kiếm mày mệt muốn chết.

Khánh ngơ ngác hỏi:

– Kiếm tao làm gì? Mấy giờ rồi?

Thy đưa tay ngó đồng hồ:

– Gần 1 giờ rồi…

Khánh hoảng hồn định đứng bật dậy, nhưng Thy đã kéo anh lại hỏi:

– Mày đi đâu?

Khánh cau có, anh vùng vẫy:

– Buông ra, tao đi kiếm Dũng…

Thy vẫn không buông, anh lôi mạnh Khánh hơn khiến Khánh mất đà ngã chúi vào Thy.

– Mày đừng kiếm nó, nó không gặp mày đâu.

Khánh trân trối nhìn Thy, nước mắt anh như lại muốn trực trào trở ra ngoài:

– Mày… nói láo… bây giờ nó ở đâu, nói cho tao biết đi…?

Thy vẫn trơ ra đáp:

– Tao không biết, nó nhờ tao đi kiếm mày… Tụi tao phải bổ đi tìm mày lâu lắm rồi, không ngờ mày lại nằm đây mà ngủ.

Khánh điên cuồng nắm lấy Thy mà lay:

– Không lẽ Dũng không muốn gặp tao nữa? Mày nói cho tao biết đi,… Dũng không yêu tao nữa… phải không? nói đi?

Rồi anh ngồi phịch xuống thành bồn nước mà khóc. Thy không biết phải làm sao, anh đứng tần ngần ở đó mà cảm thấy mình như bị dư thừa bởi không kiếm đâu ra lời lẽ để an ủi Khánh. Khóc chán, Khánh đưa tay quệt nước mắt. Trong đầu anh vừa nảy ra một ý định kinh khủng.

– Xe mày đâu?

Khánh đột ngột hỏi khiến Thy giật mình:

– Ơ… thằng Thanh nó lấy đi kiếm mày rồi.

Khánh khịt mũi rồi anh đứng dậy lừng lững bỏ đi. Thy vội nhảy ra chắn đường anh hỏi:

– Mày đi đâu?

Khánh lạnh lùng nhếch mép đáp:

– Không phải chuyện của mày, tránh ra…

Thy vẫn đứng trân đó lắc đầu. Khánh điên tiết hét lớn:

– TRÁNH RA!

Thy giật bắn mình, hắn loạng choạng lùi lại ngó Khánh lộ vẻ kinh khủng. Quen biết bấy lâu, đây là lần đầu hắn thấy Khánh dữ như vậy. Khánh lạnh lùng bước ngang qua Thy. Thy bối rối, tay chân hắn luống cuống như muốn kéo Khánh lại mà không dám. Hắn chỉ biết lẽo đẽo đi đằng sau Khánh, cách một quãng xa. Hai người cứ như vậy mà đi, không biết bao lâu rồi đột ngột Khánh dừng lại. Thy ngơ ngác nhìn quanh thì ra là đã đến chân cầu Nguyễn Tất Thành. Anh hoảng hồn khi nhìn thấy Khánh đứng bên thành cầu ngó lom lom mặt nước sông. Thy hoảng hồn vội chạy đến, định ôm Khánh kéo ra. Nhưng biết được ý định của anh, Khánh giơ tay chỉ mặt anh dõng dạc nói:

– Mày đừng qua đây, nếu không tao nhảy xuống đó!

Vừa nói Khánh vừa trèo lên thành cầu. Thy hoảng hồn vội bước thụt lùi lại, anh la lớn:

– Ok, ok… tao không tới… mày… mày xuống đi, nguy hiểm lắm!

Khánh bật cười ha hả như điên dại, tiếng cười như gào khóc xé màn đêm tĩnh mịch.

– Mày nghĩ tao sống làm gì chứ… Dũng không muốn gặp tao nữa… hết rồi… tao sống để làm gì?

Thy hoảng hồn vội nói:

– Không phải…

Khánh nạt ngang:

– Chớ sao?

Thy đành phải nói sự thật cho Khánh nghe:

– Thật ra nó không dám tới gặp mày, tao cũng không biết tụi bay có chuyện gì. Nó chỉ gọi điện thoại cho tao kêu tao đi kiếm mày gấp và trông chừng mày giùm nó thôi. Tao cũng không biết nó đang ở đâu… nghe giọng nó buồn lắm. Nó nói nó không dám gặp mày nữa. Tụi bay có chuyện gì vậy?

Khánh thở ra nặng nhọc, anh nhìn mặt nước đen ngòm bởi bầu trời đêm mà thở gấp gáp hơn không trả lời Thy. Thy càng lo lắng hơn, anh vội nói:

– Mày… xuống đây đi,… có gì từ từ nói mà…

Khánh lại bật cười, giọng cười khủng khiếp khiến Thy cảm thấy buốt lạnh ở sống lưng:

– Còn gì nữa mà nói… hết rồi… tất cả chấm hết rồi…

Thy vội hỏi:

– Nhưng thật ra là chuyện gì?

Khánh vẫn cười lạnh lẽo, anh cúi nhìn con sông đen kịt, lốm đốm ánh sao mà lắc đầu:

– … chẳng còn hy vọng nào nữa… mày hãy nói lại với bố tao là tao ‘hận ổng lắm’… nói với Dũng là tao yêu nó lắm… hy vọng là kiếp sau sẽ…

Rồi anh thở dài nói tiếp:

– … cám ơn mày nhiều lắm Thy… vĩnh biệt…

Khánh buông người ra khỏi thành cầu. Nhưng anh bị một cái ôm ngang người giật mạnh về phía sau khiến anh ngã ngửa lăn ra đất. Thì ra nãy giờ Thy đã lén đến gần anh và ra tay rất kịp lúc. Thy ngồi đè lên người Khánh, hai tay anh giữ chặt lấy hai tay Khánh, rồi vừa hổn hển vừa hét vào mặt Khánh:

– Đồ điên!

Khánh dãy dụa mong thoát khỏi tay Thy, nhưng không thể nào, Thy mạnh hơn anh nhiều. Thy lại hét vào mặt anh một cách giận dữ:

– Mày nghĩ mày chết là xong à? Tại sao lần nào mày cũng vậy? Chỉ biết chết thôi à, có giải quyết được gì đâu? Đồ vô dụng!

Bị Thy mắng mỏ liên tục mà không cục cựa gì được, Khánh bật khóc đáp:

– Chứ mày muốn tao làm gì hả? Dũng bỏ tao, tao sống làm gì nữa…

Thy cao giọng nạt:

– Dũng bỏ mày hồi nào hả…? Nó bỏ mày thì đâu có kêu tụi tao đi tìm mày chứ? Làm ơn động não đi…

Khánh ngạc nhiên, anh nghẹn ngào hỏi:

– Kiếm tao làm gì? Nó không muốn gặp tao nữa thì để tao toại ý nó… buông tao ra…

Khánh dãy dụa cật lực trong vòng kềm kẹp của Thy nhưng vẫn vô phương. Thy gằn giọng đáp:

– Chuyện này có liên quan gì đến bố mày phải không? Hả?

Khánh òa khóc đáp:

– Tao không biết, tao chỉ đoán vậy thôi…

Thy trừng mắt, trong bóng đêm Khánh có thể thấy đôi mắt đó như tóe lửa nhìn anh:

– Vậy sao mày lại còn định tự tử? Đó đâu phải là lỗi của nó…

Khánh vẫn ngoan cố lắc đầu nguầy nguậy gào lên:

– Không có Dũng thì tao thà chết… buông tao ra…

Thy điên tiết hét át lời Khánh:

– Mày chết đi thì mày biết nó đau khổ cỡ nào không?… Mày chết thì giải quyết được gì hả?… Còn bạn bè mày, tụi tao nữa… còn gia đình, má mày, em trai mày nữa… mày nỡ để mọi người phải đau buồn vì mày hả?

Khánh lặng người thổn thức, ngẫm nghĩ một hồi anh lại gào lên:

– Tao không cần biết…

Thy ngao ngán, anh ghì chặt lấy hai tay Khánh xuống đất hơn rồi gằn từng tiếng:

– Mày không được ích kỷ như vậy… nghe không! Không lẽ mày sống chỉ vì mày, chỉ vì thằng Dũng thôi hả? Mày có nghĩ đến bạn bè, mọi người xung quanh mày không? Đồ ích kỉ…! Nếu mày nghĩ rằng tụi tao… hoặc bây giờ là tao nè,… tao không đáng để cho mày luyến tiếc cuộc sống nữa thì nói đi, tao sẽ để mày chết… Nói đi…!

Khánh lại lặng người lần nữa. Nhưng lần này anh im lặng, một lúc sau anh nới lỏng người ra nằm đó mà khóc. Thy thở phào nhẹ nhõm, anh buông tay Khánh ra rồi ngồi phệch xuống qua một bên Khánh thở phì phò. Nhìn Khánh một lúc, anh ngao ngán đưa tay lôi Khánh ngồi dậy… Khánh thừ người ra, đưa tay quệt nước mắt rồi đứng dậy tập tễnh bước đi vô hồn về phía trước. Thy lặng lẽ đi sát bên anh, cả hai không ai nói với ai câu nào.

* * *

Rrrreeennngggg…

– Alô, Dũng hả… tao tìm được nó rồi.

Dũng buồn bã hỏi khẽ:

– Nó… không sao chứ? Tụi bay đang ở đâu?

Thy chua chát nói:

– Bây giờ thì không sao… thằng Đức cho nó ăn tô mì, giờ lăn ra ngủ rồi. Đang ở bên nhà thằng Đức nè, không sao đâu mày yên tâm.

Dũng thờ phào ra đáp:

– Vậy được rồi… cám ơn mày… lo cho nó dùm tao… tao nghĩ… tao không ở đây bao lâu nữa đâu…!

Thy hoảng hồn:

– Ê,… mày muốn… gì hả??

Dũng gạt ngang lời nói của Thy:

– Tao không có tự tử đâu, khỏi lo… nhưng mà tao… định… um sẽ qua Nhật với ba má tao.

Thy hét vô điện thoại mà quên mất là mình đang ở phòng khách:

– Cái gì…? Thiệt ra là tụi bay có chuyện gì vậy? Không thể gặp nhau nói chuyện bình tĩnh được sao? Làm gì mà nóng nảy vậy? Chuyện đâu còn có đó…

Dũng vẫn điềm đạm trả lời:

– Không phải,… mà là không còn gì để cứu vãn nữa… thôi tao không muốn nói chuyện đó bây giờ… mày lo cho Khánh dùm tao… đừng để nó kiếm tao nữa… cám ơn mày nhiều lắm…!

Thy vội nói:

– Bạn bè mà, đừng nói vậy… không lẽ… ơ… alo…??

Thy cáu tiết đặt điện thoại xuống. Anh thở hắt ra rồi dợm bước lên phòng Đức. Đức ngồi bệt đưới sàn nhà bên cạnh giường chỉ khẽ nhún vai rồi nhìn Khánh đang nằm ngủ mê mệt chẳng biết trời trăng gì nữa. Thanh mệt mỏi ngồi kê đầu vào Đức mà ngước mắt nhìn Thy hỏi:

– Sao rồi?

Thy nhún vai đáp:

– Có trời mới biết… tao chẳng hiểu chuyện gì hết…

Giật mình vì sợ Khánh nghe thấy, Thy bèn dịu giọng lại nói khe khẽ:

– Nó không chịu gặp thằng Khánh…

Đức chỉ khẽ nhếch mép cười nói:

– Không sao đâu, nó ngủ say như chết rồi… mày có quăng nó ra đường nó cũng chả tỉnh đâu!

Thanh thở phào, anh lại chúi đầu vào người Đức mà nói:

– Chán tụi nó quá, không lẽ không còn cách gì sao?

Đức thờ ơ đáp:

– Chuyện tình của mấy thằng gay là thế đó… ‘dễ đến’ rồi cũng ‘dễ đi’…

Thanh trợn mắt nhìn Đức dò hỏi, nhưng Đức vẫn lạnh lẽo bởi vì anh nói sự thật. Từ trước đến nay có mấy cuộc tình ‘như vậy’ được bền vững đâu?

Thy lắc đầu, anh ngồi xuống sàn nhà tựa đầu vào vách tường mà đáp:

– Không phải vậy đâu… đừng có bi quan… theo tao biết là tại ba thằng Khánh cản thôi…

Đức chưng hửng nhìn Thy:

– Ủa?… sao bữa trước mày nói ông già nó đồng ý rồi mà?

Thy chỉ nhếch mép cười chán nản:

– Có trời mới biết…

Thanh nhìn Thy trân trối, rồi anh lại thở dài ra chiều đã hiểu mọi chuyện:

– Ra là vậy…

Thy lạnh lùng đáp:

– Phải… chưa có gì tệ hơn vậy. Nhưng có lẽ đã đến lúc tao dạy cho thằng Dũng biết thế nào là đạo lý làm người rồi.

Đức nghe nói mà khôn gkhỏi phì cười:

– Mày nói gì nghe ghê vậy?

Thy vẫn tỉnh queo đáp:

– Thôi tụi bay đi ngủ đi, mọi chuyện để tao lo…

Thanh mỉm cười đưa mắt quay sang ngó chiếc giường mà Khánh đang nằm rồi hỏi Thy:

– Mày nghĩ ‘nó’ chịu nổi hay không?

Thy phì cười:

– Đồ dâm đãng…

Thanh mỉm cười nguýt mắt nhìn Thy:

– Sao chửi tao? Tao nói… cái giường mà…

Đức mỉm cười:

– Thôi khỏi, lạ gì em nữa… kéo cái nệm trên giường em xuống đi, ba đứa mình nằm trên sàn cũng được mà, rộng rãi chán…

Thy vội xua tay:

– Khỏi chừa phần tao… đưa tao cái mền, tao xuống phòng khách là được rồi…

Thanh ngồi nhổm dậy, vừa lôi cái đệm trên giường bên cạnh xuống sàn nhà vừa hỏi:

– Vậy sao?

Thy gật đầu đáp như đinh đóng cột:

– ừ…!

Đức chỉ nhếch mép mỉm cười, anh nhổm người tiến đến gần Thy hơn rồi nhẹ nhàng hỏi:

– Mày chắc chứ…

Thy lờ đờ nhìn đôi mắt Đức như bị thôi miên, làn hơi ấm từ Đức nhẹ nhàng phả vào mặt anh khiến anh mất bình tĩnh, nhưng anh vẫn cố đáp với giọng cứng cỏi:

– … ơ… chắc…

Đức vẫn mỉm cười, nụ cười ma qủy muôn thuở rồi nhẹ đặt lên môi Thy một nụ hôn ngọt lịm. Thanh nhìn cảnh đó mà cười khúc khích:

– Bây giờ thì khỏi xuống phòng khách nữa hả?

Đức bật cười khúc khích, rồi anh đè Thy nằm lăn ra sàn nhà:

– Dĩ nhiên là không rồi…

* * *

Cuối cùng cũng tìm được. Bố Khánh thở phào nhẹ nhõm trước cổng nhà Dũng. Ông cũng phải khen thầm căn nhà khang trang quá. Ông đinh ninh rằng Khánh sẽ ở đây với Dũng. Suốt từ sáng đến giờ ông không thấy anh về nhà. Ông cũng cảm thấy mình hơi bị dở hơi bởi vì không ai lại tự dưng đi làm chuyện như vậy. Tìm con mình ở nhà bạn trai của nó!? Thật là chuyện nực cười suốt cuộc đời ông bây giờ mới gặp. Ông thở dài ngào ngán, bởi ông không còn biết phải làm gì hơn nữa đây. Ông toan nhấn chuông cổng nhà Dũng thì như có điều gì đó khiến ông phải quay lại nhìn. Và điều mà ông nhìn thấy khiến ông xót xa vô tận. Dưới tán cây bạch đàn, một chàng thanh niên đang gục đầu vào gối ngủ vùi. Ngó bộ dạng thật thảm hại. Người đó chỉ cần thoáng nhìn là ông đã nhận ra, không ai khác hơn là con trai ông, Khánh.

Ông cố gắng dằn lấy cảm xúc của mình, hít thở thật sâu rồi tiến về phía anh. Khánh vẫn gục đầu ngủ say sưa đến nỗi ông đã đến sát cạnh bên anh mà anh vẫn không hề hay biết. Cả một ngày trời mòn mỏi, anh đã thấm mệt nên ngủ thiếp đi mà không biết. Ông thở dài lay Khánh dậy.

– Khánh… dậy…! Về nhà đi con.

Khánh giật mình tỉnh giấc. Bố anh đang đứng trước mặt anh.Khánh chậm rãi lắc đầu. Bố anh lại lên tiếng:

– Về nhà đi, bố con mình nói chuyện…

Nhưng Khánh vẫn khăng khăng:

– Bố về đi, con không về đâu.

Ông bố như muốn nổ tung trước thằng con bướng bỉnh. Ông giơ tay tát anh một cái. Bàn tay ông run lên sau cát tát ấy, nó làm ông đau nhói. Ông chưa từng tát Khánh một cái nào từ hồi anh còn bé. Nhưng đây quả là một thách thức ông không thể chịu đựng nổi. Ông quay đầu bỏ đi, không có can đảm nhìn đứa con của mình nữa. Ông không còn nhận ra nó nữa.

Khánh nhăn nhó một lúc. Từ khóe miệng anh một dòng máu tươi chảy xuống. Anh thản nhiên đưa tay quẹt ngang rồi đưa lên nhìn, rồi anh mỉm cười. Một nụ cười chua chát.

Trong thâm tâm anh chỉ có Dũng, không ai thay thế được Dũng nữa. Không ai hết. Cái tát đã làm anh tỉnh hẳn người. Nhưng nó chỉ là cái phẩy nhẹ nhàng so với nỗi đau đang dằn xé trong lòng anh.

* * *

– Sao mày không gặp nó? Nó đang nổi điên ở nhà kìa…

Dũng thoáng chút bối rối:

– Tao không thể. Mày ráng khuyên nó quên tao đi… tao không thể…

Thy cáu tiết gắt:

– Mày thiếu bản lĩnh vậy sao? Trời ơi, thằng khờ à. Chuyện tình cảm là chỉ có hai đứa bay thôi, sao để một ông già chen vô mà lại làm đổ vỡ lung tung vậy?

Dũng giật mình hỏi:

– Ủa, sao mày biết?

Thy cao giọng:

– Sao không? Thằng Khánh nghĩ là do ông già nó chen vào và phá đám tụi bay nên tao mới biết. Mặc kệ ổng đi!

Dũng thở dài đáp:

– Dù sao ổng cũng là ba của nó… nó có thể mất tao, nhưng nó không thể mất ổng, đúng không?

Thy cứng họng không biết đáp ra sao. Dũng tiếp luôn:

– Vả lại, tao thấy ổng nói rất đúng…

Thy bèn hỏi:

– Ổng đã nói gì mày?

Dũng gạt phắt đi:

– Không cần thiết nữa… mày ráng khuyên nó đừng đến tìm tao nữa. Nhìn cảnh nó cứ hết đứng rồi ngồi buồn xo mà chờ tao bên đường làm tao chịu không thấu. Tao khổ lắm… tao sắp mất sức chịu đựng rồi…

Thy mừng rơn:

– Vậy càng hay… vậy thì mày có thể quay lại… mày có thể tha thứ cho nó…

Dũng đã gạt ngang, giọng nói của anh như lạc hẳn đi:

– Tao có thể bỏ qua mọi lỗi lầm khủng khiếp gì đó nếu nó có! Tao yêu nó lắm, nhưng tao không thể ‘hại’ nó… trời ơi… mày hiểu không?

Thy ngơ ngác:

– Hả? Là làm sao?

Dũng im bặt. Một hồi sau anh đã lấy được bình tĩnh và từ tốn trả lời:

– Thôi không nói chuyện này nữa. Dù sao hành lý cũng đã xong, tối nay tao bay rồi. Đừng nói cho nó biết, nhớ không?

Thy trợn tròn mắt, nói như thét vào điện thoại:

– Cái gì? Mày làm thiệt à?

Dũng vẫn bình thản trả lời:

– Đến giờ tao đi rồi, mày ráng giữ gìn sức khỏe nha, hỏi thăm hai thằng kia dùm tao nữa. Còn nó thì điều quan trọng là mày hãy giúp nó quên tao đi…

Thy vội ngắt lời:

– Hê… chuyện của mày thì mày tự lo đi chứ, ít ra mày cũng tự nói cho nó biết chứ…

Dũng vẫn lạnh lùng, có ai biết được anh đang nuốt từng giọt nước mắt vào lòng mình.

– Tao… tao… không có… can đảm…

Thy bực bội gắt:

– Vậy sao? Đồ hèn!

Dũng im bặt, nhưng Thy cũng chẳng thốt được lời nào. Cuối cùng Dũng cũng lên tiếng:

– Sao mày không chửi tao nữa đi… tao còn tệ hơn cả một thằng hèn nữa.

Thy chẳng thèm quan tâm đến câu nói của Dũng, anh quát:

– Mày đang ở đâu?

Dũng thở dài ra rồi đáp gọn:

– Sân bay!

Thy nghe càng cảm thấy điên hơn trước:

– Mẹ kiếp mày! Đi đi, đừng về đây nữa!

Dũng cười nhạt nhẽo:

– Có lẽ vậy! Tụi bay bảo trọng nghe. Tao phải đi rồi! Tao sẽ gọi điện cho mày… mày là ngườì tao tin tưởng nhất… cám ơn mày nhiều lắm!

Dũng đã gác máy. Thy ngẩn người ra rồi anh cũng gác máy xuống. Nghĩ ngợi một chút, anh lại gấp gáp bấm lấy số máy của Khánh.

– A lô?

Giọng con nít, có lẽ là em thằng Khánh. Thy vội vã hỏi:

– Anh Khánh có nhà không bé?

Tiếng thằng bé đáp:

– Anh Hai chưa về anh ơi.

Thy vội chào nó rồi anh cúp máy.

– Quái thật? Nó đi đâu vậy ta?

Sực nghĩ tới Đức, có lẽ Khánh qua nhà Đức. Thy vội gọi ngay sang nhà Đức, tay chân anh toát mồi hôi lạnh cóng, anh phải hít hơi đến mấy lần để lấy lại bình tĩnh:

– Alô?

Thy vội vàng đáp:

– Dạ chào bác. Đức có nhà không ạ?

Giọng mẹ của Thanh đáp:

– Nó và thằng Thanh vừa mới đi khỏi. Thy hả?

Thy vội vàng hỏi:

– Dạ, là cháu. Tụi nó có nói là đi đâu không bác?

Giọng mẹ Thanh lại đáp:

– Không, hai đứa nó nói đi công chuyện gì đó… lát về thôi. Chốc nữa cháu gọi lại đi.

Thy vội cám ơn bà và anh gác máy.

– Hai đứa kia đi. Vậy là không có bên đó. Lạ thật, không có bên đó thì nó đi đâu?

Tần ngần một lúc, Thy mới sực nhớ đến lời Dũng vừa nói ban nãy. Có khi nào… Khánh đến nhà tìm Dũng không?

Không chần chờ lâu, Thy vội lấy xe lao ra khỏi nhà.

Con lộ nhỏ trước nhà Dũng vắng tanh đến buồn tẻ. Chỉ có le lói ánh đèn đường từ trục lộ chính hắt vào đủ soi sáng một phần đường hẻm. Dưới bóng tàn cây Bạch Đàn dày đặc, Thy có thể nhìn thấy một người đang ngồi bó gối bên vệ đường, mắt như dán chặt vào cánh cổng im ắng của nhà Dũng. Chẳng ai khác ngoài Khánh.

– Mày làm gì ở đây?

Khánh giật mình ngẩng nhìn Thy, rồi lại quay sang ngó đầu hẻm, con sưởng vắng tanh, rồi lại ngó về phía cánh cổng mà không đáp.

– Lên xe mau… nó không có trong đó đâu.

Khánh lạt lẽo đáp:

– Tao biết! Tao hỏi 5 lần rồi. Tao đang chờ nó về.

Thy khịt mũi:

– Nó chả về nữa đâu… lên xe mau lên không thì không kịp đâu!

Khánh ngơ ngác hỏi:

– Sao vậy?

Rồi anh tiếp luôn:

– Tao không đi đâu. Tao phải chờ nó!

Thy cáu tiết gắt:

– Tao nói mày lên xe… mau! Có muốn gặp nó không!? Không có thời gian giải thích đâu.

Khánh chẳng biết làm gì hơn, anh răm rắp làm theo lời Thy mà chẳng biết là có chuyện gì xảy ra. Thy rú ga phóng vút đi như tên bắn. Khánh hoảng hồng ghì chặt lấy người Thy. Thy càng lúc càng phóng xe nhanh hơn, Khánh chịu không nổi nữa đành phải thét vào lỗ tai Thy:

– Mày chạy đâu mà dữ vậy? Điên hả?

Thy gắt lại:

– Mày mới điên. Ngồi yên đi… té ráng chịu!

Rồi hắn cua một cái thật gắt ngay bùng binh đường Trường Sơn rồi từ đó phóng vút vào địa phận sân bay Tân Sơn Nhất. Khánh gào lên:

– Mày chở tao vô đây làm gì?

Thy cũng gào lên để át tiếng gió rít vèo vèo bên tai:

– Nó đang ở sân bay!

Khánh như rớt từ trên trời xuống. Anh chết lặng! Chỉ biết ôm ghì chặt lấy Thy. Thy thắng gấp trước cửa tiễn hành khách, Khánh ngoan ngoãn bước xuống một cách vô thức. Cò đang ngơ ngác thì Thy lại hét:

– Vô mà tìm nó đi, chờ gì nữa? Tao đi gửi xe…

Khánh xám ngoét mặt nhìn Thy run run hỏi:

– Mày nói thiệt hả? Nó… nó ở đâu?

Thy cáu lên đáp:

– Nó đi Nhật. Vô trỏng tìm coi. Mau lên…!

Khánh chỉ ‘ờ’ được có một tiếng, rồi chân anh bắt đầu ‘hoạt động’, hay chính xác hơn là bắt đầu ‘chạy’. Anh tìm kiếm, chen chúc vào những dòng người đang đổ xô ngược về phía anh. Càng lúc càng thưa dần, anh dễ dàng luồn lách vào chỗ họ. Nhưng mọi người đều là mọi người. Dũng ở đâu? Anh đảo quanh quất, mắt nhìn tứ phía qua hai làn nước mắt cay xè, nhưng không thấy tăm hơi Dũng đâu. Không lẽ Dũng đã đi rồi sao? Anh đã trễ?

… So… I say a little prayer
And hope my dreams will take me there
Where the skies are blue
To see you once again… my love
Over seas from coast to coast
To find the places I love the most
Where the fields are green
To see you once again… My love…

Tiếng bài hát văng vẳng ra từ mấy chiếc loa trên trần dịu dàng, tha thiết khiến khung cảnh phi trường càng thêm buồn thảm. Nhìn thấy gian phòng kế bên khá rộng với những hàng ghế dài trống rỗng, Khánh tức tốc lao vào. Nhưng anh đã bị hai cánh tay lực lưỡng vịnh chặt lại. Khánh bực tức quay ngoắt lại. Thì ra đó là hai người bảo vệ đã giữ anh lại. Một người cao lớn, mặt mũi cau có lớn tiếng nói:

– Anh ra ngoài dùm, chỉ có hành khách mới được vô đây!

Khánh gần như van lơn:

– Xin lỗi,… nhưng tôi muốn tìm bạn tôi…

Người còn lại vóng dáng cũng cỡ tương đương với người kia, nhưng mặt mũi có vẻ dễ dãi hơn. Anh ta nhã nhặn nói:

– Xin lỗi, không được. Đây là nguyên tắc. Anh thông cảm!

Khánh vội đảo mắt một vòng, gian phòng trống trơn, ngoại trừ các cô kiểm soát vé đang chúi mũi vào cái màn hình trước mặt. Khánh thất vọng hoàn toàn.

Vẫn là giọng người bảo vệ thứ hai cất lên:

– Bạn anh đi chuyến nào?

Khánh vội vàng đáp:

– Đi Nhật. Chuyến đó…

Người bảo vệ khẽ cau mày nhìn anh ngắt lời:

– Vậy là sang Dulbai. Chuyến đó đã bay cách đây 15 phút rồi.

Khánh nhìn người bảo vệ trân trối như không tin nổi, anh thất vọng não nề, nhưng anh vẫn cố bấu víu vào mẩu thông tin cuối cùng:

– Không phải! Là đi ‘Nhật’ mà…

Người bảo vệ thứ nhất lên tiếng đáp:

– Không có chuyến bay thẳng từ Việt Nam sang Nhật. Phải qua Dulbai trước rồi mới từ đó qua Nhật được.

Khánh tan biến hoàn toàn mọi hy vọng. Thế là hết, anh đã trễ. Người yêu anh đã đi, đã đi thật rồi. Không một lời nói, không một lời từ giã và cũng không một lời giải thích.

Khánh thất thểu bước trở ra, người anh run lên, chân anh như mềm nhũn ra theo từng bước đi. Anh cay đắng đổ ập vào người Thy đang đứng trước mặt mình và bắt đầu khóc, nước mắt anh tuôn trào trong đau đớn. Khánh vừa khóc vừa tức tối đấm vào vai Thy túi bụi. Thy đứng như trời trồng, hai tay ôm chặt lấy Khánh và cắn răng chịu đựng những cú đấm như vũ bão, và hứng trọn một cái tát như trời giáng. Không hiểu sao anh không cảm thấy đau…

Rồi anh nhắm mắt cố tìm lại giấc ngủ nhưng không mấy thành công. Anh ôm ghì lấy thân người ấm áp của Đức mà nằm trằn trọc đến tận sáng.

(Hết Phần 10 … Xin mời đón xem tiếp Phần 11 )