Anh! Cứ để em ngủ yên nhé!
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Anh! Cứ để em ngủ yên nhé!
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Les
Thể Loại:
Lượt Xem: 2463 Lượt Xem
Tại khách sạn, tôi và Hoàng đã làm tình với nhau, nhưng tôi hôm nay có cảm giác, tôi cảm thấy khoái cảm với Hoàng, thật là lạ, tôi còn cảm thấy Hoàng làm chuyện đó với tôi bằng tình yêu chứ không bằng ham muốn nhục dục.
Hoàng trân trọng và âu yếm tôi đến từng milimet trên cơ thế. Và thế là tôi đã nhỏ giọt nước mắt đầu tiên từ cái ngày bị Phương bỏ rơi. Hoàng không hiểu vì sao tôi khóc nhưng anh đã ôm tôi an ủi.
_ Sao em lại khóc ? Anh làm em đau à ?
Tôi lắc đầu và rồi lấy lại bình tĩnh tôi đẩy hoàng ra.
_ Anh không cần quan tâm em đâu. Với em, em chỉ cần biết người qua đêm sẽ trả cho em bao nhiêu tiền mà thôi.
_ Em không phải người như thế. Anh biết điều đó.
_ Sao lại không nhỉ. Anh nói như thể hiểu em lắm vậy. Anh chẳng hiều gì đâu. Em không thánh thiện như anh nghĩ đâu.
Tôi bật dậy đi tắm và rời khỏi khách sạn, mặc kệ Hoàng chạy theo.
Hôm sau rồi hôm sau nữa, Hoàng lại ngỏ ý qua đêm với tôi. Nhưng tôi từ chối và đi với một đại gia khác. Hoàng cứ đứng nhìn tôi chết chân.
Tôi muốn cho Hoàng thấy rõ, đừng có tình cảm với tôi, tôi chỉ cần tiền chứ không cần tình, tôi là con người thực dụng, trụy lạc và vô tình.
Cuộc đi chơi đêm lần này đã làm tôi bị đau, vì gã đại gia kia có sở thích quái dị là bạo lực người làm tình với mình. Tôi đã bị tím một vài chỗ trên cơ thể nhưng bù lại hẳn trả cho tôi số tiền gấp đôi so với giá mặc định.
Ngày hôm sau Hoàng vẫn đến và đợi tôi. Lần này Hoàng mạnh bạo trả giá gấp đôi, nên tôi đã đồng ý đi với Hoàng.
Tại khách sạn, chúng tôi lại say đắm xác thịt, Hoàng vẫn làm chuyện đó với tôi một cách nhẹ nhàng và trân trọng. Sau ái tình tôi nói thẳng với Hoàng.
_ Đây là lần cuối cùng. Em sẽ không bao giờ đi với anh nữa đâu.
_ Em nói lý do được không ?
_ Em không thích anh. Em đến với anh chỉ vì tiền thôi. Em đã ngủ với biết bao đàn ông anh biết không ?
_ Anh không cần biết.
_ Em còn bị họ đánh vì quá thỏa mãn đấy.
_ Anh sẽ cho chúng nó biết tay.
_ Thôi đi. Sao nói mà anh không chịu hiểu vậy.
_ Vậy em nói thẳng nhé. Em không thích đàn ông. Em là les. Ok ?
Hoàng không những không bất ngờ khi tôi nói thế mà còn tỏ ra ngại ngùng.
_ Mai !
_ Có gì thì anh nói đi, đừng ấp úng nữa.
_ Anh….
_ Nếu anh cảm thấy khó nói thì đứng nói. Em cũng không muốn nghe.
_ Nếu….nếu anh nói anh không hẳn là đàn ông thì em nghĩ sao ?
_ Anh nói gì thế ?
_ Nếu anh nói anh là nữ chuyển đổi giới tính thì em có tin không ? Em sẽ yêu anh chứ ?
_ Anh nói cái gì ? Anh điên rồi. Đừng nói chuyện khó tin như thế.
_ Anh….anh nói thật….anh là nữ đã qua chuyển đổi.
Tôi không hiểu mình nghĩ gì mà đã tát Hoàng 1 cái rất đau. Tôi đứng bật dậy toan bỏ đi thì Hoàng nhảy chồm lên tôi ghì chặt tôi xuống giường ép chặt môi Hoàng vào môi tôi.
_ Em đừng đi. Anh yêu em thật mà. Anh sẽ lo cho em. Em đừng có làm nghề này nữa.
” Anh sẽ lo cho em ” Ngày xưa Phương cũng đã nói câu này với tôi nhưng rồi tất cả chỉ là giả dối, nghĩ thế nỗi uất ức ngày xưa tràn về, tôi càng ra sức cào cấu Hoàng.
Người Hoàng đầy vết cào xước của tôi, rỉ máu nhưng vẫn không chịu buông tôi. Tôi gào thét cào cấu chán đành nằm im, đến lúc này Hoàng mới thả lỏng tôi ra.
_ Anh là con gái thật sao ?
_ Đúng.
_ Anh là loại con gái mất nết.
_ Ừ. Anh là đồ mất nết. Em cũng là đồ mất nết vì em đã ngủ với người mất nết.
Tôi giở khóc giở cười với câu nói của Hoàng, vừa tức vừa mừng vì hóa ra Hoàng là con gái, không phải là đồ đàn ông thối tha.
Tôi ngồi dậy nhìn mấy vết thương rỉ máu của Hoàng. Tôi lấy áo thấm vào nó. Hoàng ôm tôi và rú lên.
Tôi không hiểu nổi bản thân mình nữa, tưởng đã vô tình nhưng thực ra lại quá nặng tình.
Ngày một ngày hai tôi đã trở thành người yêu của Hoàng lúc nào không biết. Hoàng cho tôi xem lại những tấm ảnh khi anh còn là con gái, nhìn rất ngộ nghĩnh.
Từ ngày yêu Hoàng tôi đã không còn làm nghề cũ nữa, nhưng sao sức khỏe cứ yếu đi. Tôi hay thấy đau nhói ở ngực. Đau lắm và nhiều khi rất đau nhưng tôi chịu đựng không dám đi khám hay nói cho Hoàng vì sợ tốn tiền và Hoàng sẽ lo lắng.
Nhiều khi chịu đựng hết nổi cơn đau tôi mới đánh liều đến bệnh viện khám thử. Tôi lo lắng chờ đợi kết quả xét nghiệm.
Chỉ 1h sau, tôi nhận được kết quả xét nghiệm và xuýt ngất khi thấy nó. Tôi đã bị ung thư vú.
Tôi cần phải làm phẫu thuật cắt bỏ để có cơ hội sống. Nhưng làm sao tôi có thể cắt bỏ chứ. Vì như thế tôi sẽ chẳng có mặt mũi nào mà gần gũi Hoàng.
Tôi cố lờ đi căn bệnh của mình nhưng rõ ràng năm tháng không thể để tôi lờ nó đi. Chỉ 1 tháng sau tôi đã phải nhập viện để phẫu thuật.
Cả mẹ tôi và Hoàng đều bất ngờ với căn bệnh của tôi. Mẹ thì khóc thương tôi, còn Hoàng thì cứ an ủi mẹ lại động viên tôi. Nhưng tôi biết mình đã để bệnh quá nặng rồi. Có cắt bỏ đi cũng chỉ duy trì được năm 1 năm 2 mà thôi.
_ Em sẽ chết đấy. Anh đi yêu người khác đi.
_ Không. Anh không yêu ai cả. Anh chờ em lành bệnh để yêu em tiếp.
_ Anh ngốc thật. Em không sống được lâu đâu.
_ Em đừng nói gở. Em sẽ sống thật lâu mà.
Đấy là những lời an ủi của Hoàng dành cho tôi trước khi phẫu thuật.
Sau gần 3 tiếng phẫu thuật họ đã cắt bỏ của tôi một bên vú ngăn ngừa tế bào ung thư. Nhưng rất tiếc tôi để bệnh quá trầm trọng, nếu hàng ngày không uống thuốc và tiêm sẽ không thể sống lâu hơn.
Ban đầu mẹ còn cố gắng động viên tôi nhưng sau vài tháng thì tôi thấy mẹ suy sụp hẳn vì mẹ biết tôi sắp chết. Còn Hoàng thì vẫn đối xử với tôi như thể ngày mai tôi sẽ lành bệnh vậy.
Ngày nào anh cũng lấy thuốc cho tôi uống đúng giờ, xoa bóp cho tôi và nằm bên cạnh tôi âu yếm, nấu đồ ăn ngon cho tôi.
Rất tiếc càng ngày tôi càng cảm thấy yếu hơn, miệng tôi đắng ngắt, mắt hoa, da dẻ khô cằn, đôi môi tái nhợt và tóc trên đầu tôi bắt đầu rụng. Ngày nào tôi cũng nằm trên giường mê mệt. Cơ thể tôi mềm nhũn như bị cả chục con voi đè lên. Tôi đợi Hoàng về âu yếm, vuốt ve tôi và anh luôn làm thế, mặc dù tôi lúc này tàn tạ vô cùng.
Ngày nào Hoàng cũng nói với tôi.
_ Ngày mai em sẽ khỏi bệnh mà. Mình sẽ đi ngắm cầu vồng sau cơn mưa. Anh sẽ chỉ cho em ngôi sao bắc đẩu nữa.
_ Ừm. Mai em sẽ khỏi mà. Anh hứa đưa em đi nhé.
Có cái gì đó lạ lạ len vào ngón tay tôi.
_ Gì vậy anh ?
_ Đây là nhẫn cưới. Em đã là vợ anh rồi. Nên em phải khỏi bệnh để làm vợ anh, để anh đưa em đi đây đó, làm tất cả những gì mình muốn.
_ Vâng, em sẽ khỏi, em sẽ cùng anh đi khắp nơi.
Hoàng yêu tôi cho đến khi tóc trên đầu tôi đã rụng gần hết và nhìn tôi như một cái xác biết cử động thì Hoàng vẫn nói.
_ Em có biết là em rất đẹp không ? Em đẹp lắm, và em cần khỏi bệnh để anh khoe với mọi người rằng em là vợ anh.
_ Em đẹp vậy sao ?
_ Đúng thế. Em có thể đi thi hoa hậu hoàn vũ nếu em muốn – Hoàng chọc ghẹo tôi.
_ Không. Em sẽ thi hoa hậu thế giới cơ. – tôi đùa lại.
_ Chà. Thế thì không được. Vì em nổi tiếng quá sẽ nhiều người theo đuổi.
_ Vậy thì họ sẽ phải ngưỡng mộ anh vì em yêu anh mà.
Hoàng cười hì hì rồi ôm tôi vào lòng, Hoàng ôm một cơ thể tàn tạ đang gần mất đi hơi thở cuối cùng.
_ Em đừng ngủ nhé. Nói chuyện với anh em nhé.
_ Nhưng mà em buồn ngủ quá anh.
_ Em ngủ anh sẽ buồn đó. Không ai nói chuyện với anh.
_ Anh !
_ Gì hả em ?
_ Cứ để em ngủ yên nhé !
Tôi nhắm nghiền đôi mắt lại, mệt nhọc quá, tôi chẳng muốn thở nữa. Đóng rồi không biết ngày mai sẽ còn nhìn thấy Hoàng mỉm cười với tôi nữa không ?
_ Em…em đừng ngủ nhé !
Hoàng siết chặt lấy Mai.
_ Ừ….cứ ngủ yên em nhé !
” Hoa nào hoa trắng cho mình yêu
Mây nào mây sẽ bay trong chiều
Hoa nào hoa thắm nên giở dang
Sông nào sông sẽ trôi xa ngàn
Tình nào là tình để mình còn đợi mong
Gió cuốn hoa trôi về đâu em biết không
Mái tóc đêm nay còn dư hương ấm nồng
Khúc hát có khi giở dang
Bóng tôi có ai thở than
Hãy xóa dấu chân thời gian….”
Hết