Anh! Cứ để em ngủ yên nhé!

_ Anh đã viết cái này đấy hả ?
_ Hì hì. Xin lỗi em nhé. Vì anh muốn em ra ngồi với anh nên anh mới viết thế.
Tôi nghe hết câu anh ta nói liền đứng dậy, anh ta vội nắm cổ tay tôi.
_ Em có thể ngồi nói chuyện với anh được không ?
Tôi suy nghĩ rồi ngồi xuống, anh ta gọi một ly coktail cho tôi. Lần đầu tiên có khách gọi coktail cho tôi.
_ Sao anh lại mời em coktail mà không phải rượu
_ Anh nghĩ uống coktail tốt hơn, em sẽ không bị sỉn.
Tôi lúc này mới nhìn kỹ mặt anh ta, trông nó biến thái kiểu gì ấy, nhìn anh ta thì rõ ràng là đàn ông nhưng sao nét mặt cứ phảng phất vẻ con gái.
_ Anh tên Hoàng, còn em ?
_ Mai !
_ Tên em nghe mỏng manh nhỉ, nhìn em ai cũng muốn che chở hết.
Lại một thằng đàn ông như bao thằng đàn ông khác, ai cũng nói với tôi câu đó đến điếc cả lỗ tai của tôi. Anh ta là đàn ông cho nên những lời anh ta đang nói với tôi nghe như là điệp khúc bò rống vậy.
_ Tối nay em có rảnh không ?
_ Có. Lúc nào cũng rảnh.
_ Vậy anh mời em đi chơi nhé ?
_ Cũng được. – tôi lại cười lạnh.
Nhạc sàn hạ dần, mọi người lác đác ra về, tôi đi thay quần áo và ra ngoài. Hoàng – anh chàng vừa nãy, đang đứng đợi tôi. Anh ta cũng có tư thế đấy chứ, xe đẹp, điện thoại hàng hiệu, ví tiền dày cộp, ok lắm.
Tôi ngồi lên xe và Hoàng chở tôi đến một nơi làm tôi ngạc nhiên.
_ Sao đến quán ăn vậy anh ?
_ Anh sợ em đói. Mình ăn gì đã.
Anh ta làm tôi ngạc nhiên quá, những người khách qua đêm với tôi luôn chở tôi đến khách sạn trước còn muốn gì thì để sau, nhưng anh chàng này lại đưa tôi đến quán ăn trước vì sợ tôi đói.
_ Em muốn ăn gì ?
_ Gì cũng được.
Anh ta gọi ra nhiều món, và gắp cho tôi, anh ta ngồi chống cằm nhìn tôi.
_ Sao anh không ăn mà cứ nhìn em thế ?
_ Anh không đói. Anh thích nhìn em ăn.
Anh ta sao thế nhỉ. Hay anh ta bị khùng, anh ta cư xử với tôi như thế người yêu vậy, dù sao cũng chỉ qua đêm với nhau thôi, tôi không thích anh ta cư xử thế làm gì, hay anh ta làm thế để giám giá với tôi.
_ Anh không phải mời em ăn rồi muốn em bớt giá chứ ?
_ Không. Em đừng lo, anh sẽ trả đúng giá mà.
Ăn xong, Hoàng ra lấy xe và chở tôi đến một khách sạn, anh ta thuê 1 phòng Vip. Vào phòng tôi cởi đồ đi tắm, tắm xong tôi lên nhà và cởi chiếc khăn đang quấn trên mình xuống, lúc này tôi trần trụi phơi bày cơ thể mình trước mặt Hoàng.
Lạ thay Hoàng nhìn tôi rồi cười, anh ta móc ví lấy tiền và để vào trong ví tôi hẳn hoi, xong anh ta cầm chiếc khăn lên quấn lại cho tôi và đề nghĩ tôi nằm xuống giường. Tôi thầm nghĩ anh ta thật là chán, chẳng thèm khởi động đã vào thẳng cuộc chơi.
Tôi nằm xuống, co gối và dang hai chân ra nhưng Hoàng không cởi đồ mà chỉ nằm xuống cạnh tôi. Hoàng đắp chăn cho tôi rồi anh ta ôm tôi ngủ. Tôi mở mắt thao láo không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sao lại có người kỳ lạ như vậy.
Để đáp lại số tiền mà Hoàng đã trả, tôi tự nguyện ôm anh ta và nằm đè lên người anh ta, trao một nụ hôn ngọt ngào.
_ Em cứ ngủ đi. Anh không cần gì cả. Anh chỉ muốn ôm em thôi.
_ Vì sao thế ?
_ Vì anh yêu em. Em có tin không ? Anh thường đến disco đó chơi vì anh thích em, anh chỉ muốn đến ngắm em.
Vừa nghe thấy tiếng yêu từ cửa miệng Hoàng tôi đã ngồi bậy dậy, mặc quần áo rời khỏi phòng. Hoàng vội vã đuổi theo tôi.
_ Mai à. Em sao thế ? Anh nói gì làm em không vui à ?
_ Em không thích ai yêu em hết và em cũng không yêu ai cả. Nếu anh muốn làm tình và trả tiền thì ok nhưng đừng nói chuyện yêu đương.
_ Vậy anh xin lỗi, để anh chở em về.
Hoàng có vẻ sợ tôi giận, anh ta chở tôi về vẫn không quên kèm theo lời xin lỗi. Tôi chẳng quan tâm anh ta.
Hôm sau tôi đi làm và lại thấy Hoàng, Hoàng gọi tôi nhưng tôi tảng lờ và không đi ra phía Hoàng. Đang ngồi trò chuyện với khách thì tôi nhìn thấy ai đó quen quen.
Người đó đang cười nói với một cô gái, tôi nhìn mãi và nhận ra đó là Phương. Đúng là Phương.
_ ” Anh ta đang làm gì ở đây vậy ? ”
Đột nhiên Phương quay ra hướng tôi và anh ấy cứ nhìn tôi mãi, hình như anh ấy chưa nhận ra tôi, anh ấy đang cố nhìn xem tôi là ai. Tôi bối rối và đứng dậy đi ra chỗ khác nhưng Phương vẫn đang nhìn theo.
Tôi tìm cách đánh lạc hướng Phương bằng cách đi ra chỗ Hoàng. Hoàng thấy tôi đến thì cười tươi lắm.
_ Hi em. Em khỏe không ?
_ Mới hôm qua gặp mà anh hỏi khách sáo vậy.
_ Hì. Tại anh gặp em là bối rối không biết nói gì nữa.
Tôi hừng hờ chẳng quan tâm Hoàng, tôi ngồi nhá hạt dưa.
_ Tối nay anh mời em đi ăn được chứ ?
_ Ăn xong rồi làm gì ?
_ Anh muốn qua đêm với em.
_ Vẫn giá cũ.
_ Được mà.
Sao Hoàng đồng ý mà tôi lại cảm thấy khó chịu nhỉ. Thực sự tôi chỉ muốn anh ta chê đắt hoặc từ bỏ, nhưng anh ta cứ tỏ ra ân cần với tôi khiến tôi thấy mình thấp hèn quá.
Tôi liếc qua phía bàn của Phương. Thỉnh thoảng Phương lại quay ra phía tôi và cố gắng nhìn,nhưng ánh đèn mập mờ cộng với sự trang điểm của tôi chắc Phương không nhận ra.
Đang ngồi trò chuyện với Hoàng thì có người vỗ vai tôi.
_ Mai phải không em ?
Tôi giật thót mình quay lại. Là Phương, anh ấy đang đứng đằng sau tôi.
_ Em làm gì ở đây thế ?
_ Anh là ai thế ?
_ Em còn giận anh hả ?
_ Tôi ư. Tôi hơi đâu mà giận anh. Tôi còn chẳng nhớ anh là ai nữa cơ.
_ Vậy à. Vậy cũng tốt, nếu em đã vui vẻ lại thì anh cũng đỡ áy náy.
_ Anh nói xong chưa ? Xong rồi thì để tôi yên.
_ Vậy anh không làm phiền em.
Phương trở về bàn của anh ta vô tình chẳng ngoái lại nhìn tôi một chút nào,anh ta thực sự là một con vật máu lạnh.Thế mà tôi vẫn còn phảng phất nỗi đau với Phương.
Hoàng quay sang hỏi tôi.
_ Cô ta là ai thế ? Sao em xưng hô lạ vậy.
_ Có nhất thiết phải nói với anh không ?
Tôi rời bàn Hoàng đi vào toalet sửa sang một chút. Rồi sau đó tôi sẽ ” đi chơi đêm ” với Hoàng.