Vì Tôi Yêu Em

“hehe,cô em khá lắm!nhưng mà còn ngây thơ quá,trói nó lại mang về” Tên đại ca lên tiếng rồi bước đi trước,còn đám đàn em khiên Nghiêm đi theo sau.
Lái xe đi được một đoạn bỗng Thùy dừng xe lại vì nhớ lại đoạn đường mình vừa chạy qua là đoạn đường khá nguy hiểm nhất là vào bây giờ cũng đã hơi muộn rồi,Nghiêm lại đi 1 mình nên Thùy thấy bất an.
“Thôi mà kệ đi,cô ta có võ mà” Thùy nghĩ thầm rồi lái xe đi tiếp.
Sau một hồi bất tĩnh Nghiêm mở mắt ra mà thấy sau gáy mình đau nhói,bây giờ cô mới biết là mình bị đánh lén.Lấy tay dụi dụi mắt thì cô phát hiện tay mình bị chói chặt.Cô nhìn xung quanh thì mình đang ở trong một nơi tối tăm và dơ bẩn đầy bụi bặm với ánh đèn lưu mờ phát ra từ 1 bóng đèn vừa đủ sáng căn phòng.Một tên lên tiếng
“Nó tỉnh rồi đại ca”
Tên đại ca bước lại gần Nghiêm cười nham nhở
“Cô em tỉnh rồi sao,hehe,cô em mạnh tay thật,nhưng mà tay nghề còn non kém quá”
Nghiêm không nói gì nhổ thẳng nước bọt vào mặt hắn khinh bỉ “Đồ tồi”
“Con khốn này” Hắn ta đánh mạnh vào mặt Nghiêm 1 bạc tai làm Nghiêm tức sôi máu đá mạnh vào chân hắn làm hắn mất đà ngã xuống đất.
Tên đại ca sau khi ngã xuống đất thì được đám đàn em chạy lại đỡ dậy,hắn ta mỉm cười bước lại gần Nghiêm.
“Lại bạo lực nữa rồi,ngoan đi nào anh thương.haha”
“Tránh ra đồ bẩn thỉu”Nghiêm hét to.
“Sao mà tránh được em,em xinh quá mà.haha” hắn ta cười to.
“Có ai không?cứu tôi,cứu tôi với” Nghiêm lúc này không biết làm gì hơn ngoài việc hét thật to khi hắn ta bước lại gần.
“Hehe,em cứ la lên đi,ở đây em có la tới sáng cũng không ai cứu e đâu,hahahaa” Hắn cười to cùng với đám đồng bọn cũng là Nghiêm lúc này bỗng thấy sợ,lần đầu tiên trong đời cô lại thấy sợ như thế này.
“Tránh xa tôi ra,có ai không cứu tôi,Thùy ơi cứu tôi” Nghiêm như ở thế bị động không biết làm gì hơn chỉ biết la to còn tên đó tiến lại mỗi lúc một gần,Nghiêm cũng không hiểu sao trong lại gọi tên Thùy trong vô thức,lúc này cô lại nhớ về khuôn mặt đáng ghét của Thùy mà nước mắt bắt đầu rơi,hắn vồ lấy Nghiêm và Nghiêm cố vùng vẫy nhưng bất lực,hắn ta đã tung chiếc váy của Nghiêm và xé rách phần trên,
“Đừng mà,đừng làm vậy mà”
Nghiêm thật sự hoảng sợ tột độ miệng không ngừng nài nỉ và nước mắt rơi ướt khuôn mặt nhưng hắn ta vẫn không dừng lại,đôi môi hắn hôn khắp trên cổ Nghiêm,
“Rầm” cánh cửa gỗ trước mặt văng ra,(thực ra là gỗ lâu ngày nên đã mục nha mn.hj)mấy người trong nhà ai nấy cũng giật mình ngước nhìn ra ngoài,ẩn hiện trong ánh đèn lờ mờ nhìn ra thì đó là một khuôn mặt đầy căm phẫn và vô cùng giận dữ.
**Chúng ta cùng nhau quay về quá khứ một tý lúc sau khi Nghiêm bị bắt nha!
Lái xe đi được một đoạn bỗng Thùy dừng xe lại vì nhớ lại đoạn đường mình vừa chạy qua là đoạn đường khá nguy hiểm nhất là vào bây giờ cũng đã hơi muộn rồi,Nghiêm lại đi 1 mình nên Thùy thấy bất an.
“Thôi mà kệ đi,cô ta có võ mà” Thùy nghĩ thầm rồi lái xe đi tiếp.
Đi được một đoạn dường như linh cảm không lành nên Thùy quay đầu xe lại tìm Nghiêm khắp con đường thì không thấy Nghiêm đâu.
“Mới đó mà đi đâu rồi” Thùy lầm bầm trong miệng.
Xuống xe đi bộ được một khoảng Thùy dừng lại nhìn xung quanh thì thấy những cái thùng đựng hàng đổ lung tung giống như vừa xảy ra một cuộc đánh nhau,tìm kiếm xung quanh bước lại gần bức tường thấy vật gì lấp lánh dưới ánh đèn,cuối xuống nhặt lên thì Thùy phát hiện ra đó là chiếc lắc tay của Nghiêm,biết mình linh cảm k sai nên Thùy vội lấy điện thoại ra gọi cho Chi
“alo.Chi ơi,đoạn đường X thường có băng nhóm nào hoạt động không?”Thùy nói giọng gấp gáp.
“uhm,hầu hết các băng nhóm đều bị công an giải tán cả rồi,bây giờ an ninh ở đó rất tốt” Chi vừa nói vừa nhai miếng bánh nhép nhép rất thong thả.
“Trời ơi,giờ này là giờ nào rồi mà cậu còn ăn uống nữa hả?cậu chắc không?” Thùy nóng ruột la to.
“Ý sax,có chuyện gì mà làm ầm ĩ vậy,tớ đang tìm nè,đừng nôn nóng” Chi nhanh chóng gõ gõ trên máy tính cái gì đó rồi chau mày.
“Nhanh đi,tớ sắp điên lên rồi nè” Thùy vừa nói vừa chạy xung quanh tìm kiếm xem có manh mối gì không.
“Từ từ nào,ah,có rồi,có 1 nhóm nhỏ đang hoạt động trên đoạn đường đó” Chi nói mà mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
“Địa bàn Chi biết không,dò nhanh dùm mình đi?” lòng Thùy lúc này như lửa đốt.
“Mình đâu phải thiên tài đâu,mình mà biết là tóm gọn bọn chúng rồi,mà cậu hỏi chi vậy?” Chi vừa nói vừa gõ gõ lên bàn phím.
“Tút…tút…tút”
“Trời,định làm gì nữa đây trời,không bye 1 tiếng lun,đồ zô ziêngg”Chi ngạc nhiên và rủa thầm khi Thùy tắt máy không bye 1 lời.Chi nhanh chóng nhấc điện thoại lên gọi điện thoại cho ai đó rồi cũng vội chạy ra ngoài.
Tắt máy Thùy biết Nghiêm đã gặp nguy hiểm,Thùy chạy lại xe lấy khúc côn và chạy đi tìm Nghiêm.Thùy cứ vội vã chạy đi tìm khắp nơi.30’ trôi qua Thùy tìm mãi mọi ngóc ngách nhưng vẫn không thấy Nghiêm ở đâu,Chạy nãy giờ không ngừng nghỉ Thùy mệt lã người,hơi thở như nóng ran trong cuốn họng,Thùy đứng lại thở hỗn hễnh miệng lầm bầm
“Mong là cô không sao”.Thở mạnh ra Thùy lại tiếp tục chạy đi tìm nhưng cũng chẳng thấy một chút gì gọi là manh mối của bọn bắt cóc và Nghiêm.
“Cô ở đâu rồi,tôi nhớ tiếng cô lớn lắm mà la lên đi cho tôi biết cô ở đâu đi”Thùy rít khẽ qua răng giọng bực mình nhưng lòng cô đang như lửa đốt.Thùy đứng vịnh tay lên bức tường thở hỗn hễnh,sau vài phút Thùy lại tiếp tục đi tìm tiếp.
Thùy lúc này chạy khắp nơi vẫn không tìm thấy Nghiêm ở đâu,Thùy đấm mạnh tay vào tường tức tối.
“Sao kì vậy?tìm khắp nơi rồi sao lại không có” Thùy một tay vịnh lên tường một tay ôm ngực thở hỗn hễnh.Một chốc nghĩ mệt mắt Thùy sáng rỡ lên khi thấy gần đó có một con hẽm mà mình chưa đi qua.Thùy nhanh chân bước vào nhưng thất vọng vì đó chỉ là con hẽm cụt giữa các dãy nhà.Thất vọng Thùy đá mạnh vào tường mà lòng như lửa đốt
“Cô đâu rồi Nghiêm?”
Thùy định quay đầu đi ra khỏi con hẻm thì nghe có tiếng kêu cứu bên trong cánh cửa nơi mà cô dựa vào.Áp tai vào cửa cô nghe tiếng Nghiêm đang la hét và tiếng cười của lũ con trai,
“Đây rồi!”Thùy nghiến răng và nhẹ nhàng lùi ra sau vài bước thủ thế và “Rầm” Thùy đá tung cánh cửa gỗ trước mặt.Trước mặt Thùy là một đám con trai đang đứng xung quanh và tên lưu manh kia đang định dở trò bỉ ổi với Nghiêm,Thùy đùng đùng nổi giận muốn lao vào giết chết tên đó ngay tức khắc.Nghiêm thấy Thùy mắt sáng rỡ và mừng đến rơi nước mắt**
“Thùy ơi,cứu tôi với” Nghiêm nói giọng yếu ớt và nước mắt đầm đìa khi nhìn thấy Thùy.
“Không thấy người ta không muốn sao?Thả cô ấy ra.” Thùy nắm chặt tay vào khúc côn ung dung bước vào mà khuôn mặt đằng đằng sát khí,khuôn mặt này có thể giết chết bất kỳ ai cản cô trong lúc này,Nghiêm lúc này cũng ngạc nhiên và bất ngờ khi thấy Thùy hôm nay khác hẳn với mọi khi,một cái gì đó rất đáng ngưỡng mộ toát ra từ Thùy.Đám đàn em tên đại ca lúc này bắt đầu bu quanh Thùy khoảng độ mười mấy tên.Tên đại ca đang vồ lấy Nghiêm nghe tiếng động giật mình ngốc đầu lên thấy Thùy và đứng dậy cười khinh bỉ ,
“Lại thêm 1 cô em nữa tự vác xác đến đây à,đợi 2 e chơi cho vui,haha,bắt nó lại cho tao”.Hắn quát to và đám đàn em bu quanh Thùy tay đứa nào cũng cầm vũ khí là những khúc cây to.
“Có bản lĩnh đó sao?” Thùy vẫn ung dung tiến lại gần hắn mặc cho đám đàn em hắn đang bu quanh mình.Thùy nhìn xung quanh đám đàn em với khuôn mặt lạnh như tiền rít lên từng tiếng
“Tránh ra nếu không muốn bị tàn phế suốt đời”.Giọng của Thùy trầm ấm và rõ ràng từng tiếng cộng với khuôn mặt không chút cảm xúc làm cho đám đàn em bỗng nhiên bị khớp và đứng im.Thùy cứ tiến ngày càng gần hắn làm hắn hoảng lên
“Tụi bay nhào zô” Hắn la thất thanh khi thấy Thùy lại gần,đám đàn em hắn bắt đầu xông lên nhưng nhanh như chóp Thùy đã nhanh chân bay tới đạp hắn ngã xuống đất,tay chụp lấy hắn và bẻ tay hắn chéo ra phía sau khóa tay hắn lại.
“Kêu bọn nó đứng lại nếu không thì chết trước đó” Thùy nói mà tay siết mạnh nắm tóc bẻ cổ hắn ngược ra sau làm hắn đau nhói và cắn răng chịu đựng.Đám đàn em hắn vẫn bước lại gần,Thùy mặt lạnh như tiền di chuyển nhẹ cổ tay bẻ nhẹ cổ hắn 1 tý làm hắn la to
“Tránh ra,tránh ra mau”
Đám đàn em hắn liền lùi lại,Thùy cười nụ cười khinh bỉ
“Biết sợ sao?đồ vô dụng” Dứt lời Thùy lôi hắn đứng dậy bẻ tay hắn cái rắc và đẩy mạnh hắn bay ra xa té nhào xuống đất.Thùy chạy lại cởi trói cho Nghiêm.
……….
“Cô có sao không?” Thùy vừa nói vừa cởi trói chói cho Nghiêm,khi tay vừa giải phóng khỏi sợi dây đáng ghét Nghiêm vội ôm chặt lấy Thùy như thể sắp có ai cướp Thùy đi mất,còn Thùy thì mở to mắt ngạc nhiên.Biết là Nghiêm đang sợ nên Thùy cũng choàng tay ôm chặt lấy Nghiêm an ủi
“Không sao hết,đừng sợ nữa.Tôi sẽ bảo vệ cô” Thùy nói nhỏ vào tai và nhìn lên người Nghiêm xem có bị gì không,Thùy vội quay mặt đi hướng khác và nhanh tay cởi chiếc áo khoát ngoài mặc vào cho Nghiêm vì chiếc váy của Nghiêm đã bị xé rách phần trên chỉ còn mỗi chiếc áo chíp.Sau khi Thùy khoát áo vào cho Nghiêm thì lúc này Nghiêm mới hoàn hồn lại thì thì thầm trong vòng tay Thùy
“Cô đi đâu nãy giờ vậy,biết tôi sợ lắm không?” Nghiêm vừa nói vừa mếu máo ôm chặt lấy Thùy.
“Đừng sợ,có tôi đây sẽ không sao đâu mà” Thùy vừa nói vừa ôm Nghiêm vào lòng,tay vỗ vỗ vai Nghiêm trấn an.lúc này Nghiêm dựa vào người Thùy hai tay ôm choàng qua người Thùy không hiểu sao cô thấy ấm áp,an toàn và bình yên vô cùng,một cảm giác mà cô chưa bao giờ có được từ lúc sinh ra tới bây giờ.Nghiêm thấy rất thích thú khi có được cảm giác như thế này nên cô cứ ôm Thùy mà không muốn buông ra.Thùy cũng ngạc nhiên trước thái độ của Nghiêm nhưng Thùy vẫn đứng im cho Nghiêm ôm.
“Cô cũng giỏi võ mà sao lại bị bọn chúng bắt dễ dàng vậy?” Thùy không khỏi thắc mắc vì lúc trước khi Thùy bị Nghiêm đánh thì Thùy cũng biết được Nghiêm rất giỏi võ.
“Bọn chúng đánh lén phía sau” Nghiêm vừa nói vừa nhăn nhó khi rờ tay ra sau gáy.
“Ra là vậy!” Thùy gật gù.
“Hằng quyên tâm sự đủ rồi đó 2 cô em” Tên đại ca la to sau khi hoàn hồn đứng dậy,đám đàn em của hắn lúc này bu quanh lấy Thùy và Nghiêm.Tay Thùy buông Nghiêm ra,ánh mắt Thùy nhìn vào bọn chúng như muốn ăn tươi nuốt sống từng đứa.
“Cô lùi ra sau tý đi,5’ sau chúng ta sẽ rời khỏi nơi này” Thùy nhìn vào Nghiêm mỉm cười nhẹ,nụ cười làm Nghiêm như chết ngất đi.
“Để tôi đánh phụ cô,đông lắm đó” Nghiêm nhìn đám người trước mặt rồi nhìn Thùy lo lắng.
“Bọn chúng có vũ khí cô đánh không lại đâu?” Thùy nói giọng chắc chắn.
“Nhưng cô cũng đâu có vũ khí” Nghiêm tròn mắt lo lắng.
“Ai nói là không chứ” Thùy mỉm cười nhẹ rút cây côn trong người ra.
“Ra là vậy” Nghiêm gật gù nhìn Thùy cầm khúc côn với vẻ thán phục.
“Tụi bay xông lên,bắt nó lại” Tên đại ca la to làm cả đám xông lên cùng một lúc,Thùy quay lại nói với Nghiêm
“Cô tránh ra phía sau 1 tý đi,đứng gần bị thương đó” Thùy nói giọng gấp gáp làm Nghiêm cũng ngoan ngoãn nghe theo.Nghiêm vừa lùi ra sau cả đám người mười mấy đứa xông lên,Thùy nhanh nhẹn di chuyển từng đừng côn rất điêu luyện,quả thật đúng 5’ sau thì cả đám đàn em của tên kia đều nằm dài đau đớn dưới sàn máu đổ đầy sàn sau vài cú quyền cước múa côn của Thùy.Nghiêm đứng nhìn Thùy đánh mà không khỏi há hốc mồm ngạc nhiên và đầy sự hâm mộ,cô không ngờ rằng Thùy lại giỏi võ và múa côn đẹp như vậy.Nghiêm như bị thôi miên bởi con người này mất rồi.
“Tên nào khi nãy đánh lén lên tiếng mau” Thùy lấy cái khăn trong túi lau máu dính trên cây côn rồi khoanh tay nhìn từng đứa rồi bất giác cô xoay lại cầm khúc gỗ bên dưới nhanh chóng phi thẳng vào tên đại ca đang định bỏ chạy,khúc gỗ bay thẳng vào chân hắn làm hắn ta khụy ngay xuống đất ôm chân rên rỉ.
“Tao hỏi lại đứa nào vừa nãy đánh lén” Thùy hét to làm cả đám hoảng hốt.
“Thùy cẩn thận phía sau” Nghiêm la to làm Thùy nhanh chóng né sang 1 bên.
“Soạt” “Bốp” Tiếng gậy sớt qua đầu Thùy và trúng vào vai trái của Thùy làm Thùy đau điếng,nhanh như chớp Thùy vung cây côn ra quất mạnh vài đường côn làm máu bắn tung tóe từ đầu tên đứng phía sau và hắn ngã ngay xuống đất khi trên tay đang cầm khúc gỗ đánh lén từ phía sau Thùy.Bị trúng 1 gậy trên vai Thùy nhăn mặt đau đớn lấy tay phải ôm vai,Nghiêm nhanh chân chạy lại lo lắng
“Cô có sao không?”
“Không…không sao đâu” Thùy nhăn mặt cố chịu đau.
Lúc đó một đám người khác cũng xông vào làm Thùy và Nghiêm cũng há hốc mồm giật mình,Thùy nói khẽ
“Chết chắc rồi,đâu mà nhiều vậy!” Nghiêm cũng tái mặt nói khẽ
“Liều mạng thôi chứ biết sao giờ”
Thấy đám người kia hùng hổ xông vào tên đại ca liền ôm lấy chân tên đi đầu đám người đó rồi cố gắng đứng dậy
“Đại ca,con nhỏ đó,là con nhỏ đó ạ” hắn vừa nói vừa cố gắng đứng dậy.
“Con nhỏ đó nó làm sao?” Chi ở phía sau bước lên nhìn hắn với ánh mắt sắt lạnh và tung cho hắn 1 cú đá làm hắn ngã nhào xuống đất.
“Ơ,…Chi” Thùy nhìn Chi rồi thở phào nhẹ nhõm.
“Ơ…” Hắn ta vẫn chưa hiểu gì thì tên đại ca của hắn bước tới túm lấy cổ áo hắn ta
“Mày ăn gan hùm hay sao mà dám đụng tới Đại Tỷ hả?”
“Dạ,đại ca tha mạng,đại ca tha mạng” Hắn ta sợ tới xanh mặt.
“Lại van xin Đại Tỷ kìa”Tên đại ca của hắn hướng mắt về phía Thùy làm hắn ta ráng bò lết tới chỗ Thùy đang đứng ôm chân Thùy
“Đại Tỷ tha mạng,Đại tỷ tha mạng cho em út có mắt mà không thấy thái sơn”
“Bịch” Hắn vừa dứt lời thì Nghiêm tung 1 cú đá làm hắn bật ngữa ra sau,Nghiêm định lao lên đánh tiếp cho bỏ ghét thì Thùy ngăn lại
“Khuya rồi,chúng ta về thôi,đừng đánh nữa”Thùy vừa nói vừa nhăn mặt ôm bờ vai bị đánh trúng.
Chi bước lại gần Thùy và nhìn sang Nghiêm mỉm cười
“Sao mà nhăn nhó dữ vậy?ổn chứ!hì hì”
“Đến trễ là phạt đó nha” Thùy lườm chi một cái thật sắc .
“Biết rồi mà,cậu về đi để đây tớ lo” Chi vừa nói vừa cười cười.
“Uhm,nhường lại cho cậu đó,bye nha” Dứt lời Thùy nắm tay Nghiêm bước đi thẳng ra cửa.
“Hóa ra là vậy,chả trách lại nôn nóng như vậy,chúc mừng cậu” Chi nhúng vai và liếc vào đám người đang nằm dưới đất.

Bước ra khỏi cánh cửa Nghiêm nghe tiếng đánh đập túi bụi kèm tiếng la hét thất thanh bên trong,nắm chặt tay Thùy cô cảm giác ấm áp và hạnh phúc vô cùng.Ra đến xe Nghiêm buông tay Thùy ra e thẹn nói nhỏ nhẹ
“Cám ơn nhiều nha”
“Không có gì đâu,cũng 1 phần lỗi của tôi mà,cô lên xe đi tôi đưa cô về” Thùy nhìn vào Nghiêm nói nhanh giọng mà khuôn mặt hơi nhăn nhó vì đau bên bờ vai chỗ lúc nãy bị đánh trúng.
“Không được” Nghiêm la to làm Thùy giật mình.
“Sao vậy?cô có thể hạ volum xuống tý được không,điếc tai tôi rồi nè” Thùy nhăn mặt khó chịu nhưng giọng nói rất nhỏ nhẹ và đáng iu.
“Ơ…xin lỗi” Mặt Nghiêm lúc này ửng đỏ lên ngại ngùng làm Thùy ngạc nhiên
“Nè,cô có bị ấm đầu không,làm tôi nổi da gà rồi nè,về đi khuya rồi” Nói xong Thùy vào xe ngồi.
“Không được” Nghiêm không chịu vào xe.
“Gì nữa đây?” Thùy nhăn mặt khó hiểu
“Bộ dạng tôi như thế này không thể về nhà được”
“Không về nhà chứ cô ở đâu?”
“Cho tôi ở tạm 1 bữa đi”
“Cái gì?”
“Không được thì tôi ra khách sạn ở vậy,không lẻ tôi về nhà với bộ dạng này sao?”
“Thì chuyện ngoài ý muốn chứ đâu có gì mà cô nghiêm trọng hóa vấn đề vậy,với lại cô cũng đâu bị sao đâu”
“Nhưng nếu daddy mà biết thì…”
“Thì sao?”
“Cô nhiều chuyện quá,tóm lại là không thể cho daddy biết chuyện này được,cô không cho tôi ở thì tôi ra khách sạn vậy,bye.Cám ơn nhiều” Nói rồi Nghiêm quay lưng bước đi làm Thùy cũng bất ngờ
“Tôi đã nói là không cho đâu,thật là…” Lúc này Thùy mới thấy Nghiêm nói có lý,nếu ông Kim biết được thì sẽ rất lo lắng,thôi cứ cho cô ấy ngủ nhờ 1 đêm đi,dù sao cô ấy gặp rắc rối cũng do 1 phần tại Thùy.Thùy cũng nên làm gì đó chuộc tội.
“Bim…bim…bim” Thùy lái xe lại gần Nghiêm bóp còi nhưng Nghiêm không quay đầu lại.
“Cô đi đâu vậy?” Thùy ló đầu ra khỏi xe nói to.
“Đi đâu cũng mặc tôi,không liên quan tới cô” Nghiêm ung dung bước đi trên đường.
“Biết là không liên quan nhưng cô đang mặc áo của tôi” Thùy lên tiếng và vội chụp miệng lại vì biết rằng mình đã lời,Thật lòng Thùy không phải muốn nói như vậy,nhưng mà lỡ nói rồi biết sao giờ,nghĩ lại nếu không nói vậy thì biết nói gì để Nghiêm lên xe bây giờ.haizz.
Lời nói của Thùy làm Nghiêm tức điên người,cô không ngờ Thùy lại nhỏ nhen hẹp hòi có mỗi chiếc áo cũng đòi lại như vậy,điểm số của Thùy trong lòng Nghiêm lúc nãy cao ngút ngàng bây giờ có lẻ hạ thấp tới mức Tối thiểu rồi.hjc.Nghiêm quay lai liếc Thùy 1 cái với ánh mắt lửa đạn rồi cởi áo ra trả nhưng nhìn lại chiếc váy của cô đã bị te tua,Nghiêm liền mặc lại áo và bước vào xe và đóng cửa xe cái rầm làm Thùy giật mình
“Nè,cô đừng phá xe tôi chứ” Thùy nói mà không dám nhìn Nghiêm vì biết nàng ta đang nổi giận.Nhưng Thùy đâu cố ý chứ,chỉ muốn cô ta lên xe thôi.Mà thôi kệ,bây giờ chở cô ta về nhà là xong.
“Chở tôi đi mua quần áo rồi tôi trả áo lại cho” Nghiêm gắt lên.
“Uhm,” Thùy chỉ biết ậm ừ không nói gì thêm,lái xe thẳng tới shop quần áo gần đó.Sau khi mua sắm xong Thùy chở Nghiêm về nhà mình,đi được nửa đoạn đường Nghiêm la to
“Dừng xe”
“Gì vậy” Thùy ngạc nhiên vội tắp xe vào lề đường.
“Khách sạn kìa,” Nghiêm chỉ tay lên phía trước.
“Cô ở khách sạn thật à”Thùy trợn tròn mắt quay qua nhìn Nghiêm.
“Tôi đã nói tôi đùa bao giờ,hôm nay cám ơn cô nhiều”Nói rồi Nghiêm định mở cửa xe bước ra nhưng Thùy đã nắm tay cô kéo lại,do chuẩn bị bước ra xe nên Nghiêm bị mất đà và ngã vào người Thùy,Nghiêm vội lấy thăng bằng mặt đỏ bừng còn Thùy lắp bắp
“Tôi…tôi xin lỗi”
“Gì vậy” Nghiêm nói mà không quay mặt nhìn Thùy chỉ vuốt vuốt mấy cọng tóc,tim đập loạn xạ.
“Về nhà tôi đi,ở khách sạn không tiện đâu”
“Hồi nãy nói phiền mà” Nghiêm nói giọng giận lẫy.
“Ơ…tôi không có ý đó”
“Nói vậy mà không có ý đó vậy là ý gì?”
“Ơ…thì…” Thùy ấp úng không nói nên lời chỉ biết gãi gãi đầu,nhưng mà thật ra Thùy cũng đâu có ý từ chối Nghiêm,chỉ bất ngờ phản ứng vậy thôi.
“…” Nghiêm không nói gì chỉ nhìn ra ngoài rồi khẽ mỉm cười vì thái độ của Thùy.
“Cô ấy bị ấm tráng thật rồi hay sao mà hôm nay nói chuyện nhỏ nhẹ vậy,nhưng mà như vậy dễ thương hơn nhiều” Thùy nghĩ thầm rồi lái xe đi thẳng về nhà.
“Nè,đi đâu vậy” Nghiêm giả nai.
“Về nhà tôi chứ đi đâu,coi như tôi chuộc lỗi chuyện xảy ra hôm nay” Thùy xụ mặt xuống tỏ vẻ hối lỗi.
“Uhm,tùy cô” Nghiêm không nhìn Thùy mà nhìn ra đường,không hiểu sao cô lại thấy ngại ngùng và không dám nhìn thẳng vào mặt Thùy chỉ dám nhìn lén qua gương mà nghe tim mình đập dồn dập.
“Tới rồi.hihi” Thùy lên tiếng làm Nghiêm giật mình vì nãy giờ Nghiêm suy nghĩ lang mang nên không hay là đã tới nơi.
“Ơ…uhm” Nghiêm bước xuống xe rồi cùng Thùy bước vào nhà.Căn nhà tuy nhỏ nhưng rất đẹp và gọn gàng.Nghiêm như bị cuốn hút bởi cách trang trí và bố trí vật dụng trong căn nhà này.
“Cô đói không?” Thùy nhìn Nghiêm thăm dò.
“Uhm,hơi hơi”
“uhm,vậy Cô đi tắm trước đi,tôi vào bếp kiếm gì cho cô ăn” Thùy lên tiếng và bước vào bếp.Nghiêm cũng bước vào phòng tắm,hòa mình vào làn nước mát Nghiêm thấy thoải mái vô cùng.Nhớ lại khuôn mặt đáng ghét nhưng dễ thương của Thùy cô lại phì cười,nếu hôm nay không có Thùy không biết cô sẽ ra sao.Ngâm mình trong bồn tắm mà cô cứ mỉm cười một mình.
Bước ra khỏi phòng tắm với chiếc quần ngắn củn và chiếc áo sơ mi trắng rộng khoát lên Nghiêm nhìn vào gương mỉm cười và xuống nhà bếp.Bước xuống bếp ngửi thấy mùi thơm phức làm bụng cô cồn cào.Thùy trong bếp bước ra với 2 dĩa thịt bò bít tết trên tay nhìn Nghiêm không chớp mắt vì Nghiêm xỏa tóc ra nhìn cô rất đẹp và nữ tính.
“Nè,nhìn j dữ vậy” Nghiêm chau mày
“Ơ…không có gì,chúng ta ăn thôi”Thùy lúng túng vì bị phát hiện vội bước nhanh tới bàn ăn.
“Oa,trông hấp dẫn quá!” Nghiêm trầm trồ khen ngợi.
“Ăn đi,tôi đói rồi” Thùy lặng lẽ cuối đầu xuống ăn mà không nói thêm lời nào.
“Người gì mà lúc nào cũng lạnh lùng khó ưa vậy sao?” Nghiêm nghĩ thầm rồi cuối xuống ăn hết phần ăn của mình mà Thùy vẫn không nói thêm lời nào làm Nghiêm khó chịu.