Vệ Sĩ Đặc Biệt

– Ơ… – Linh đỏ mặt – Em không ghen mà, em chỉ…
– Thôi thôi, anh biết rồi. – Trung lại ngắt lời Linh, và cười, Trung cười rất sảng khoái, như chưa bao giờ được cười như vậy – Thôi bây giờ đi được chưa my girlfriend? Anh khát nước lắm rồi, trời nắng chang chang, đứng đây để có mà tự thiêu à?
Nói rồi Trung kéo Linh đi, Linh im lặng theo sau Trung, ngoan ngoãn, có lẽ Linh đã quyết định đúng…
– Bé uống gì? – Trung dịu dàng (sao bây giờ và lúc nãy khác nhau nhiều thế nhỉ?)
Linh lắc đầu, Trung thấy vậy biết Linh không thích liền nói:
– Bé bất công quá, anh đã hoàn thành “xuất sắc” nhiệm vụ bảo vệ công chúa thế mà bé chẳng chịu thực hiện điều kiện của anh gì cả, như thế không công bằng à nghe!
Trung giả bộ quay mặt đi, Linh biết sai nên đành chấp nhận:
– Em ăn kem trái cây, thế được chưa?
Trung cười, gật đầu:
– Thế có phải ngoan không, thế anh cũng ăn kem với bé cho vui!
Vậy là cả hai đều ăn kem, Trung nhìn Linh không chớp mắt. Thấy vậy Linh bỏ muỗng xuống:
– Sao anh không ăn?
Trung lắc lắc đầu:
– Nhìn bé ăn thấy ngon hơn, anh không thích ăn kem.
Trời, không thích sao còn gọi, Trung đúng là lãng phí, Linh nhíu mày:
– Sao được, chẳng lẽ lại bỏ, uổng quá, anh phải ăn cho hết! – Linh nói như ra lệnh.
Trung cười, nhìn cô bé ngây ngô, mà dễ thương như thiên thần, khác hẳn những đứa con gái khác mà Trung từng gặp trước đây, chả trách mà người ta lại đố kị với Linh. Nhìn Linh vô tư vậy Trung càng thích chọc Linh hơn, Trung giả vờ lắc đầu:
– Anh không ăn! Trừ khi…
– Trừ khi gì? – Linh hỏi.
Trung cười (nham hiểm quá!):
– Trừ khi bé đút cho anh, không thì kem có chảy nước anh cũng không đụng đến.
Linh nhăn mặt, đúng là được nước lấn tới mà, không ăn thì thôi chứ, Linh đứng dậy:
– Thôi tùy anh đấy, em ăn xong rồi, cũng coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ, em về đây.
Nói xong Linh xách cặp ra về, Trung nhìn theo Linh mà chỉ có thể cười, cô bé này đúng là rất dễ thương.
Thế là một ngày đã trôi qua, hẹn hò kiểu này chắc Linh ốm mất. Tụi nó đúng là quá đỗi rảnh rỗi mới dính vô ba cái chuyện này. Mà nói chi ai, chính Linh bây giờ cũng thế chứ khác gì. Nhưng… kể ra thì cũng không tệ lắm nhỉ? Trung cũng đâu đến nỗi nào, rất dịu dàng, ân cần, chu đáo, lại quan tâm Linh nữa, có thật Trung là “anh hai” đình đám trong lời đồn không? Linh hoàn toàn không nhận ra…
Ngày hôm sau, ngay khi Linh bước vào cổng trường, cả trường xôn xao, mọi người nhìn Linh – khác mọi bữa. Có người nhìn Linh sợ sệt, có người nhìn Linh ganh tị, nhưng tất cả đều nhìn – chính xác là như thế. Linh bước vào lớp, bình thường Linh cũng không chơi thân với ai nên hôm nay cũng như mọi ngày, Linh lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình…
Bỗng mấy boy lớp Linh le te chạy xuống:
– Dạ em chào đại tẩu, từ nay có gì xin đại tẩu giúp đỡ!
Ặc ặc, tụi nó đang lải nhải cái gì thế, Linh sao lại là đại tẩu của tụi nó, bị khùng hết rồi.
Linh còn đang ngơ ngác thì tụi nó đã tiếp:
– Linh quen với anh Trung hồi nào sao không báo cho tụi này một tiếng để còn biết đường mà cư xử, cũng may chưa làm chuyện gì thất lễ.
Trời, tụi nó nói làm Linh suýt ngất, làm sao tụi nó biết được nhỉ?
Không đợi Linh phải hỏi, tụi nó lại liến thoắng:
– Sáng nay “Ngũ cô nương” mới lên phao tin toàn trường. Linh hay thật đấy, gặp anh Trung hồi nào mà quen được thế? Thật không hổ danh hoa khôi mà!
Thì ra thế, cả trường đã biết chuyện rồi à? Làm sao bây giờ, rồi thầy cô sẽ nghĩ Linh như thế nào? Ba mẹ mà biết thì Linh phải làm sao?…

Linh chẳng thể nghĩ nổi gì nữa. Mệt mỏi, Linh đã đủ mệt mỏi với chuyện thi cử học hành rồi mà bây giờ còn phải lo thêm cái chuyện vô bổ này nữa, thật bực mình!

Điện thoại, lại là điện thoại của Trung, anh ta không để Linh yên được sao? Kêu réo om sòm! Bực mình! Linh tắt điện thoại, giờ Linh còn phải đi học thêm nữa, không rảnh mà tiếp. Linh không nghe máy, cả buổi chiều hôm đó Trung đã gọi cho Linh cả chục lần mà không được. Linh về nhà, thật may, vừa về tới nhà thì trời đổ mưa, chứ chậm một chút chắc ướt hết… Tắm rửa sạch sẽ, Linh ngồi ngắm mưa, thích ghê! Linh thích nhất cảm giác này, cảm giác ngồi lặng lẽ ngắm mưa, yên bình và dễ chịu biết bao…
Bỗng chuông cửa nhà Linh vang liên tục, hồi dài, hồi ngắn, gấp gáp, vội vã…
Ai thế nhỉ?
Linh ra mở cửa…
Một người đứng dưới cơn mưa tầm tã đang chờ Linh – là Trung! Cả người ướt sũng…
Vừa nhìn thấy bóng Linh, Trung đã chạy vội tới, gần như muốn phá cổng. Linh mở cửa, nhìn Trung, ái ngại và áy náy…
– Sao bé không nhận điện thoại của anh? – Trung hỏi, đầy giận dữ.
– Xin lỗi, em đi học thêm nên tắt máy. – Linh lí nhí.
– Bé làm anh lo quá, trời, tưởng bé lại bị ai ăn hiếp rồi ngồi khóc ở xó nào rồi chứ! – Trung cười trêu chọc, giờ này mà Trung vẫn cười được, không giận Linh sao? Linh nhìn Trung:
– Anh ướt hết rồi!
– Ừ, không sao, bé ổn là tốt rồi, thôi anh về nhé!
Linh gật đầu, nhìn theo chiếc xe của Trung “lướt” dưới mưa, Linh đã nói dối, thật ra là Linh cố tình không nghe điện thoại của Trung, vì muốn tránh mặt. Linh thật quá đáng, mà khi nãy nhìn Trung như vậy Linh cũng không nói nổi một lời hỏi thăm, không mở miệng mời Trung vô nhà uống cốc nước gừng cho ấm người. Linh có còn là con người không? Ngay từ đầu là Linh nhờ vả Trung mà, tự nhiên Linh lại có thái độ vậy là sao? Linh đúng là hết sức vô lý, vậy mà Trung cũng chẳng giận, chỉ cười, ân cần biết bao. Tự nhiên Linh bật khóc, khóc vì ân hận, khóc vì áy náy…
– Gì thế này? Sao bé tới đây chi sớm thế? Không đi học à? – Trung ngạc nhiên khi thấy Linh đứng trước cửa nhà mình vào sáng sớm.
Linh cười, tươi tắn nhất có thể:
– Anh chẳng bảo một tuần em phải làm điểm tâm cho anh ít nhất hai lần còn gì, hôm nay em thực hiện yêu cầu đó nè!
Trung trố mắt, lần đầu tiên Linh “tự nguyện” làm gì đó cho Trung mà không cần Trung ép buộc hay đòi hỏi, Trung cầm hộp thức ăn Linh đưa:
– Bé vô ăn với anh luôn rồi hẵng đi học?
Linh lắc đầu, vẫy vẫy tay:
– Em muộn rồi, anh ăn ngon miệng nhé, đồ ăn em tự làm, không biết có “ngộ độc” không, keke…
Linh đạp xe đi, Trung nhìn theo bóng tà áo dài phấp phới trắng trong như người con gái Trung vừa gặp, hình như…
Linh thấy lòng nhẹ nhõm, thì ra làm một cái gì đó cho người khác lại khiến ta vui đến vậy. Giờ Linh mới biết, thực ra việc hẹn hò cũng không tệ lắm, nhỉ?
Trưa, Linh gọi điện cho Trung:
“Anh có rảnh không đến giúp em với, xe em bị hỏng!”
Và chỉ cần Linh gọi một tiếng, Trung đã xuất hiện ngay trước mặt:
– Thôi từ giờ bé đừng đi xe đạp nữa, đi học gì để anh chở bé đi, anh làm tài xế kiêm vệ sĩ miễn phí cho bé luôn!
Vậy là từ đó, Linh có hẳn một “tài xế” riêng, người luôn cười khi gặp Linh và chỉ cười với duy nhất một mình Linh. Và dĩ nhên, từ đó trở đi không ai còn dám “hó hé” gì tới Linh nữa. Linh bắt đầu tìm hiểu về Trung nhiều hơn, thật ra Trung không đáng sợ như người ta vẫn tưởng, Trung hiền lành, dịu dàng (và đẹp trai, chuyện!) hơn bất kì một boy nào. Cái danh “anh hai” thực ra chỉ là cái vỏ ngoài mà Trung cố tình tạo ra để tách mình ra khỏi người khác mà thôi. Trung thông minh, phải nói là có một tài năng thiên bẩm đối với khoa học, Trung thích sáng tạo và tìm ra những thứ mới mẻ từ cuộc sống. Có lẽ vì vậy mà Linh luôn vui vẻ khi ở cạnh Trung…
Trung cũng vậy, nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của Linh, Trung mới thấy được thế nào là sự ấm áp thật sự. Linh luôn khiến Trung phải bật cười, dù là khi Linh giận dữ hay nhăn nhó, dễ thương vô cùng… Có lẽ vì thế mà Trung thích ở cạnh Linh, Linh biết lắng nghe và chia sẻ, Linh luôn hiểu và ủng hộ những ước mơ, hoài bão và thậm chí cả những ý tưởng điên rồ của Trung. Chẳng thế mà từ ngày quen Linh, Trung ít lui tới gặp gỡ đám bạn bè “đại gia” và lũ đàn em “lêu lổng”, Trung thích ở cạnh Linh hơn…

Thời gian cứ thấm thoắt trôi đi, Linh đã tốt nghiệp 12 và vừa thi đậu ĐH. Linh sắp phải tạm biệt Trung để bước vào một con đường mới…
Ngày cuối cùng trước khi Linh xuống Sài Gòn, Linh gọi cho Trung:
– Em muốn gặp anh!

Hai người nhìn nhau, vậy là sự bảo vệ chấm dứt. Linh giờ như chú chim non đã trưởng thành để tự bay trên đôi cánh của mình. Nhưng có cái gì đó như là sự luyến tiếc, Linh không muốn nói lời chia tay với Trung, dù sự thật thì mọi chuyện đáng lẽ ra phải chấm dứt ngay bây giờ…
Như phá vỡ sự im lặng, Trung lên tiếng:
– Bé không cần anh bảo vệ nữa đúng không?
Linh không nói gì, chỉ nhìn Trung, điều mà Linh thật sự muốn nói lúc này là gì chính Linh cũng không hiểu…
Trung tiếp:
– Vậy chúng ta kết thúc nhé, cô bé! Kết thúc vui vẻ để ngày sau gặp lại cô bé vẫn là cô bé dễ thương của anh.
Linh vẫn không thể nói nên lời… Linh không muốn, Linh muốn gào lên như thế, Linh đã quên đi ý nghĩa của sự bảo vệ từ lâu rồi. Linh chỉ muốn giữ mãi như vậy, giữ mãi khoảng thời gian được cùng Trung gặp gỡ, cùng Trung sánh bước trên đường phố, được nghe Trung trêu chọc mỗi khi Linh nhăn mặt, chẳng lẽ giờ không thể được nữa? Kết thúc thật rồi sao? Trung thật sự không hề có cảm xúc gì với Linh thật ư? Linh muốn khóc, muốn khóc òa lên để được Trung dỗ dành……
… s2 …