Vệ Sĩ Đặc Biệt

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Vệ Sĩ Đặc Biệt

Tác Giả : Đang cập nhật

Danh Mục: Truyện Teen

Thể Loại:

Lượt Xem: 90 Lượt Xem

– Em muốn làm bạn gái của anh!
Trung trố mắt nhìn cô bé nhỏ nhắn đang đứng trước mặt mình. Ngạc nhiên? Không, đây đâu phải lần đầu có người tỏ tình với Trung. Nhưng sao Trung lại sững ra như thế? Vì Trung biết cô nhóc này, Trần Mai Linh – hoa khôi trường THPT Hoa Mai đây mà, nhỏ hơn Trung một tuổi, nổi tiếng ngoan, hiền nhất trường. Chẳng thế mà Trung đã ra trường một năm rồi vẫn còn nhớ tên. Vấn đề là cô bé ngoan này lại xin làm quen với Trung… Bình thường thì mấy girl hiền lành rất “dị ứng” với chuyện hẹn hò mà. Vả lại Trung với bé này như hai thái cực, bé hiền, Trung… “dữ”, bé ngoan, Trung… quậy, thật khiến Trung quá bất ngờ…

ve_si_dac_biet

Không đợi Trung phải hỏi, cô bé nói tiếp:
– Em cần sự bảo vệ!
Không phải tự nhiên mà Linh tìm đến Trung, cũng chẳng phải vì yêu thích gì Trung mà Linh muốn làm “một cái gì đó” của Trung. Đơn giản chỉ vì Linh “cần sự bảo vệ”. Vâng, là sự bảo vệ theo đúng nghĩa đen! Linh là cô bé xinh nhất trường, ngoan hiền nhất trường, được chào đón nhất trường, điều đó ai cũng biết, nhưng ít ai biết được chính nét đáng yêu đó lại đang trở thành mối nguy hiểm với Linh. “Trong thế giới của con gái chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu, kẻ mạnh đạp lên kẻ yếu mà sống, còn kẻ yếu thì không ngừng xét nét, bêu riếu, tìm mọi cách đánh đổ kẻ mạnh” – có thể đây chỉ là quan niệm mang tính chủ quan của một ai đó nhưng với Linh bây giờ thì quả không sai. Nếu nói Linh là “kẻ mạnh” thì những người xung quanh Linh chính là “kẻ yếu”, ai cũng biết Linh hòa đồng và đáng yêu, nhưng càng vì thế mà những sự ganh ghét đối với Linh càng gia tăng. Từ nói xấu, đại loại như : “Con nhỏ đó nhìn vậy chứ chảnh thí mồ”, “Một con bé giả tạo, lúc nào cũng tỏ ra ngây thơ, thấy gớm!”,… đến những hành vi thấy rõ như lườm, nguýt,… Và bây giờ nó đã trở thành một “mối nguy hiểm” đến mức cảnh báo. Mới hôm qua có một toán nữ sinh trong trường đến “dằn mặt” Linh, sự thể thế nào thì chính Linh cũng không rõ nhưng có lẽ là vì ghen tức (Chuyện này cũng không có gì là lạ, Linh là “hoa khôi” của trường mà). Cứ tình hình này Linh thật sự không thể “lơ” được nữa, Linh quá yếu đuối để có thể tự bảo vệ chính mình khỏi những sự ghen tuông vô lối và “bất thình lình” của những nữ sinh như vừa rồi. Linh cần được che chở bởi “một ai đó”, và Trung là lựa chọn tốt nhất. Trung hơn Linh một tuổi, vừa tốt nghiệp năm ngoái, không thi ĐH mà đang ở nhà. Điều này không quan trọng, quan trọng hơn hết chính là tên tuổi của Trung – “anh hai” của trường và thậm chí là của cả thành phố. Ai nghe đến tên Trung đều phải dè dặt, e sợ, phần vì Trung là công tử của một “đại gia” có máu mặt, phần vì Trung là đại ca của một nhóm học sinh cá biệt “đình đám” nhất thành phố. Quen Trung nghĩa là Linh đã tìm được một chỗ “dựa” vững vàng. Nhưng Linh biết, yêu cầu của mình là rất vô lý, làm gì có ai quen bạn trai chỉ để được họ bảo vệ? Linh cũng biết Linh làm thế này là rất tệ, Linh biết mình vốn dĩ không thích Trung và cả Trung cũng vậy. Nhưng Linh không biết phải làm gì khác cả, quả thật không có cách khác…
Linh nhắc lại một lần nữa, như để Trung có thể hiểu tường tận vấn đề trước khi quyết định:
– Em muốn làm bạn gái của anh, không phải vì em có tình cảm với anh mà vì em cần được che chở!
Đến lúc này thì Trung mới hiểu được phần nào vấn đề, Trung nhìn Linh, rồi ôm trán cười to:
– Thì ra thế, anh lại đang không hiểu tại sao “hoa khôi” của Hoa Mai lại xin làm quen với mình, bé làm anh mừng hụt rồi đấy!
Linh cúi mặt, chẳng biết nói gì, lần đầu tiên Linh xin làm quen với con trai, ngại đến nỗi không dám nhìn thẳng vào Trung. Không đợi Trung nói gì thêm, Linh trả lời thay Trung:
– Em biết mình rất vô lí, xin lỗi đã làm phiền anh!
Nói rồi Linh vội vã quay đi, nhưng Trung ngăn lại:
– Anh đồng ý!
Đến lúc này Linh mới dám ngẩng mặt nhìn thẳng vào Trung, lần đầu tiên. Đó là một gương mặt rất đẹp, đẹp nhất trong những người Linh từng gặp từ trước tới giờ. Trung nhoẻn miệng cười:
– Nhưng bé đã biết thế nào là “hẹn hò” chưa?
– Dạ? – Linh ngẩn ra, làm sao Linh biết được chứ, trước nay đâu quan tâm tới chuyện này.
– Anh biết ngay mà! Thế để anh chỉ nhé! Anh sẽ làm bạn trai của em, bảo vệ em tuyệt đối, ai ăn hiếp em cứ méc lại với anh, anh xử nó tức thì, nhưng anh cũng có điều kiện…
– Điều kiện gì? – Linh ngắt lời Trung.
– Bình tĩnh đi, cũng không khó lắm đâu, thế này nhé, bé làm bạn gái của anh thì không được để anh lang thang cafe một mình, không được để anh “bơ vơ” trong rạp chiếu phim, không được để anh ăn sáng qua loa, không được để anh một mình đi chơi với bạn, không được…
– Là sao ạ? – Linh lại ngắt lời Trung.
Trung cười:
– Bé vẫn chưa hiểu à? Thôi anh nói đơn giản nhé, đã hẹn hò với anh thì một tuần phải gặp nhau đủ 7 ngày, đi chơi ít nhất 2 lần, cafe ít nhất 1 lần, xem phim ít nhất 1 lần, làm điểm tâm cho anh ít nhất 2 lần và ăn tối cùng nhau ít nhất 1 lần, thế thôi!
Đến lượt Linh trố mắt nhìn Trung. Trời! Linh đâu có rảnh dữ vậy. Thì ra người ta quen nhau khổ như thế, Linh thoái thác:
– Nhưng em bận lắm, em…
– Anh biết, anh biết, em sắp thi tốt nghiệp và ĐH, vậy không quen nữa nhé? – Trung làm cao (khiếp, được đà nên chảnh dễ sợ).
Thật quá đáng quá, biết người ta nhờ vả nên đòi hỏi đủ thứ, mà không chịu thì không được, Linh đành gật đầu miễn cưỡng…
– Thế nhé! Từ giờ bé đã là bạn gái của anh, tính luôn hôm nay là bắt đầu một tuần ha? Số điện thoại của anh nè, còn của bé? – Trung ra vẻ rất chi là… “kinh nghiệm”, trao đổi xong số điện thoại, Trung tiếp:
– Vậy giờ sao? Bé có rảnh không anh dẫn bé “ra mắt” bạn bè?
– “Ra mắt” là sao? – Linh hỏi.
– À à… – Trung cười – Bé ngây thơ ghê, y chang lời đồn, thì giới thiệu bé là bạn gái của anh đó! Bạn gái anh dễ thương thế này chắc tụi nó ganh tị phải biết!
Nói rồi Trung dắt Linh đi “ra mắt”. Bạn Trung đa số là con “đại gia”, giàu có, sành điệu, nhưng hư hỏng, quậy phá, một thế giới Linh chưa từng biết tới… Nào giờ Linh chỉ biết có học và học, ngoài ra không gì khác, có lẽ quen Trung là quyết định táo bạo nhất cuộc đời Linh…
Re…e…e…e…n…g………………….!
Chuông báo hết tiết 5, Linh đang xách cặp chuẩn bị về thì điện thoại báo có tin nhắn, Linh mở điện thoại:
“a đag o cafe Style, be ra ngay nhe!”
Là Trung. Linh hơi khó chịu nhưng vẫn miễn cưỡng thi hành, biết sao được, cái này là do Linh tự chuốc lấy mà. Linh đang đi thì…
– Ê con kia! – Toán nữ sinh hôm nọ lại chặn đường gây sự.
Linh nhìn họ:
– Có gì không? Mình đang vội.
Một trong số những nữ sinh đó nhếch mép cười:
– Mày tính chạy à? Đừng có mơ! Hôm nay tao sẽ cho mày biết cái giá cho việc cướp bạn trai người khác!
– Gì cơ? – Linh ngơ ngác, không lẽ người này là bạn gái anh Trung?
– Xin lỗi, mình không biết anh ấy đã có bạn gái, thật sự rất xin lỗi! – Linh cúi đầu biết lỗi.
– Mày tưởng xin lỗi là xong à? Đừng hòng! – Nói rồi nữ sinh đó xông tới gần Linh, vung tay lên tát…
Pặc!

Có ai đã giữ tay cô ta lại trước khi cô ta tát Linh.
– Ơ… – Nữ sinh đó ngước mắt nhìn người đang giữ tay mình, bỗng nhiên mặt cô ta biến sắc, là Trung!
– Gì thế này? Loạn hết rồi sao? Tụi mày là ai mà dám đụng vào bạn gái Đinh Trung này? – Trung quát lớn trước mặt họ, nữ sinh khi nãy run lên, lắp bắp:
– Anh Trung! Em… em… chào anh! Sao anh lại ở đây ạ?
– Sao cái gì mà sao, ngay cả bạn gái Đinh Trung mà cũng dám làm càn, không coi tao ra cái gì nữa đúng không? – Trung giận dữ, trông thật đáng sợ, bây giờ thì Linh mới thực sự hiểu tại sao “thiên hạ” lại “gờm” Trung đến vậy.
Mấy cô nữ sinh kia sợ quá, mặt tái mét, không nói được gì, thậm chí còn không dám nhìn Trung, chỉ cúi gằm mặt xuống đất…
Trung tiếp:
– Nghe đây – Trung khoác vai Linh – Mai Linh là bạn gái của tao, từ giờ cấm tụi mày đụng đến Linh, không thì đừng có trách tao ác. (Shill: Oa oa oa, lãng mạn quá…)
Cả đám im re, chỉ dám gật đầu, luôn miệng vâng vâng dạ dạ.
Trung trừng mắt nhìn họ:
– Giờ thì cút!
Như chỉ chờ câu nói đó của Trung, cả đám vội vã chạy mất tăm.
Khi họ đã đi rồi, Linh đẩy Trung ra, miệng khe khẽ:
– Cảm ơn anh!
Trung nhìn Linh:
– Còn nói nữa à, sao bé ngốc thế hả? Tính đứng đây chịu trận hay sao mà không gọi cho anh, thiệt tình! Nếu không vì anh chờ bé lâu quá nên đến xem thử thì không biết bé đã ra sao rồi, chưa thấy ai như bé…
Linh cúi đầu, thậm chí không nhìn Trung:
– Em xin lỗi! Em tưởng anh chưa có bạn gái nên mới đề nghị như vậy, em thực sự xin lỗi, từ giờ em không làm phiền anh nữa!
– Gì nữa đây? – Trung nhìn Linh. – Tự nhiên lảm nhảm cái gì zậy? Anh có bạn gái bao giờ?
Linh nhìn Trung, bây giờ mới dám nhìn thẳng vào Trung:
– Người đó không phải là bạn gái anh à? Bạn ấy bảo…
– Ha…ha…ha – Trung phá lên cười, không đợi Linh nói hết câu – Ra thế! Bé ghen à?
– Không… em không… – Linh phân bua.
– Bé nghĩ sao mà lại bảo con nhỏ xấu xí từ ngoài vào trong đó là bạn gái của anh? 0 Anh mà lại thèm quen với loại con gái như thế à? Never! Never! – Trung cười, xua tay. – Người ta đánh ghen với bé đúng không?
– Vâng…
– Thôi anh hiểu rồi, bé ơi bé à, chuyện đó có gì lạ đâu, bé xinh thế này, dân tình điêu đứng là phải, đánh ghen cũng bình thường thôi. Còn anh, anh nói rõ với bé lần nữa nhá, anh không hề có bạn gái nào khác ngoài bé cả, nhẹ lòng chưa nào?…