Tuyệt Đại Dâm Dục – Truyện Siêu Phẩm 2018
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Tuyệt Đại Dâm Dục – Truyện Siêu Phẩm 2018
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại: dam duc
Lượt Xem: 4990 Lượt Xem
Đào Ánh Sương bắt đầu nũng nịu, tim cô đập nhanh hết cỡ vì đôi bàn tay của Vũ đang bắt đầu sờ mó cái eo thọn gọn của cô. Gã hầu như còn chẳng thèm rớ đến ngực, mà cứ không ngừng nhắm vào những yếu điểm chết người mà Sương sở hữu. Dái tai, eo, gáy… đó là những điểm G kích thích mà Sương bí mật sở hữu. Nhưng trong mắt Vũ, nó lại hoàn toàn hiển lộ ra ngoài.
Lại như bao ngày, Vũ rời công ty với gương mặt chán nản. Gã chẳng tha thiết gì, hay có bất kỳ dục vọng gì với những thứ diễn ra quanh mình. Không biết từ khi nào mà Vũ đã trở nên nhàm chán như thế. Có phải vì từng sống trong một gia đình kiểu mẫu, hay vì đã sống một cuộc đời quá đỗi bình thường… hay hẳn là vì tai nạn năm đó?
Gã không rõ, cũng chẳng muốn biết vì sao. Đã hơn mười năm rồi, Trần Vân Vũ vẫn sống như thể gã đã chấp nhận cái chết và hôm nay sẽ là ngày cuối cùng để sống.
Không một chút vui tươi, mỗi ngày trôi qua, Vũ đều sẽ hoàn thành tốt công việc của mình và trở về căn nhà thiếu thốn hơi thở của sự sống. Bởi ngay cả chủ nhân của nó cũng chỉ là một cái xác biết đi không hơn.
Vậy nếu có một điều ước, thì Trần Vân Vũ sẽ ước gì cho bản thân?
“Mày sẽ ước gì nào?”
Đó là điều mà Asmodeus, con quỷ của dục vọng hỏi gã. Nhưng mặc cho đối phương là một con quỷ khoác trên mình bộ cánh bằng lửa xanh, bất ngờ xuất hiện trong nhà mình lúc mười hai giờ đêm, và nhe răng cười tởm trong khi đang lơ lửng trên không, thì Vũ vẫn chẳng thể biểu hiện ra nổi chút sợ hãi hay kinh ngạc.
Mất đi cảm xúc, khiến cho sự đề phòng và bản năng sinh tồn của Vũ giảm mạnh đến con số 0.
“Tiền tài, quyền lực, sức mạnh, hay đàn bà? Mày muốn gì hỡi kẻ phàm mắt thịt kia?”
Asmodeus hỏi dồn, với lòng mong mỏi rằng Vũ sẽ lựa chọn một trong những thứ hắn đưa ra. Trần Vân Vũ cảm thấy khó hiểu, nên bất giác thở dài. Đấy không phải cảm giác chán nản, mà đơn giản chỉ vì là một con người hiện đại, tiếp thu sự giáo dục hoàn mỹ của khoa học nên việc trông thấy một con quỷ thực thụ khiến hiểu biết của Vũ trở nên có chút rối tinh.
“Ông có thể rời đi được không? Khuya rồi, mai tôi còn phải đi làm.”
“Mày không sợ ta?”
“Sợ lắm.”
Vũ vẽ ra một trạng thái sợ hãi, với hi vọng đối phương sẽ thỏa mãn và rời đi. Nhưng gã đã lầm. Asmodeus mở ra con mắt thứ ba trên trán, nhìn chòng chọc vào Vũ rồi phá lên cười ghê rợn.
“Thật là thú vị, đã bao lâu rồi ta mới gặp lại thiên địch trời sinh của mình thế này?”
“Thiên địch gì?”
Có vẻ như sự tò mò là xúc cảm duy nhất còn sót lại trong Vũ, nhưng lần nào cũng thế, sau tò mò chính là sự hụt hẫng đến phát ngán vì kết quả thế nào cũng không thể làm gã bất ngờ hay nảy sinh kinh ngạc được.
“Ta là hiện thân của dục vọng, vậy mà ngươi lại là một kẻ không tồn tại cảm xúc. Có thể nói, ngươi chính là kẻ duy nhất trên đời có thể chống lại ta.”
Asmodeus búng tay, khung cảnh ngôi biệt thự sang trọng liền biến đổi. Vũ chỉ thấy bản thân mình đang đứng trên những tầng mây đêm, bên dưới chính là Sài Gòn vẫn luôn nhộn nhịp như thế.
“Giờ thì tôi tin ông là quỷ rồi.”
Vũ vừa nói vừa quan sát thật kỹ Asmodeus.
“Thú vị lắm. Ngươi là kẻ duy nhất dám đối diện với ta như thế này. Hay là vầy đi, ta không cần ngươi ước nữa, muốn giao dịch không?”
“Ước có gì khác giao dịch?”
“Ước lấy của ta, sẽ phải trả lại muôn phần sau hết. Giá phải trả thường sẽ là linh hồn. Nhưng ngươi thì không cần làm vậy. Ta sẽ giao dịch ngang hàng với ngươi.”
Asmodeus nói vậy tức là đã ngầm công nhận Vũ là một tồn tại đặc thù nằm ngoài sự suy tính của luật tạo hóa.
“Thực ra thì tôi chẳng cần gì cả.”
Vũ ngẫm một lúc rồi lại bảo:
“Nhưng nếu được, tôi mong ông có thể mang lại cảm xúc cho tôi.”
“Ồ, tại sao lại thế? Ngươi không biết rằng mất đi cảm xúc chính là đặc quyền mà chỉ những tạo vật vô địch trong trời đất này mới sở hữu hay sao? Không cảm xúc thì không thể bị cám dỗ. Ngươi chính là thợ săn quỷ bẩm sinh đấy mà.”
“Không phải bẩm sinh, tôi mất chúng sau một vụ tai nạn.”
Vũ trả lời bằng cái giọng lạnh băng như kiểu vô cùng tức giận với lời lẽ châm biếm sự khuyết tật của gã mà Asmodeus vừa nói. Nhưng rốt cuộc thì tức giận là gì? Vũ còn không nhớ lần cuối mà gã nổi điên lên là khi nào nữa.
“Phẫn nộ, tham lam, ngạo mạn, phàm ăn, đố kỵ, lười biếng… và dục vọng. Ngươi miễn nhiễm toàn bộ với chúng. Theo lý mà nói thì ngươi đã có sẵn chỗ trên thiên đàng rồi. Chẳng lẽ ngươi muốn từ bỏ nó hay sao?”
“Tôi không theo đạo, và chỉ muốn sống thật vui vẻ thôi.”
“Giúp ngươi ta sẽ được gì? Nên nhớ chúng ta đang giao dịch ngang hàng đấy nhé anh bạn.”
“Có ai từng giao dịch thế này với ông chưa?”
“Không nhiều, ngươi là kẻ thứ ba.”
“Họ trả bằng gì?”
“Cái này không nói được, quy tắc làm ăn cần phải tuân thủ.”
Asmodeus dữ tợn là thế, nhưng khi cần nghiêm túc thì hắn lại vô cùng đạo mạo. Vũ thầm nghĩ một chút rồi mới bất ngờ đưa ra câu trả lời nằm ngoài dự đoán của tên quỷ dữ kia.
“Lấy lại cho tôi cảm xúc, tôi sẽ theo ông xuống địa ngục.”
Asmodeus rõ ràng là đã đánh giá thấp sự cố chấp của Vũ. Hắn đơn thuần chỉ là muốn lôi kéo Vũ để tránh việc các tổ chức diệt quỷ phát hiện ra gã mà thôi, không nghĩ là tên này lại ghê gớm như vậy. Một người bình thường chẳng ai muốn xuống địa ngục cả, vậy mà Vũ lại coi đó như một chuyến công tác không bằng.
“Ngươi không biết sợ nên mới nói vậy thôi.”
“Nếu sau này tôi sợ, ông cứ việc bắt lấy linh hồn tôi mà tra tấn đời đời kiếp kiếp. Nhưng nếu tôi có can đảm chấp nhận trả giá cho cuộc giao dịch này, thì sau khi xuống địa ngục, ông không được phép đối đãi tôi như những kẻ tầm thường đã ước lấy từ ông.”
Asmodeus rõ ràng đã động lòng rồi. Hắn thực sự rất muốn Vũ trở thành một quỷ tướng ở bên cạnh mình, nhưng vấn đề ở đây là…
“Giá đó cũng có thể coi là công bằng, nhưng ta không có sức mạnh lớn như vậy. Thay đổi thực tại là quyền năng của Đấng tối cao. Bất quá… ta có thể cho ngươi cái này.”
Asmodeus tiến lại gần, vạch áo Vũ ra rồi tặng cho gã một hình xăm quỷ dị lên giữa ngực.
“Cảm xúc mất đi của ngươi chính là món quà dâng lên vũ trụ, đổi lại ngươi đã thoát khỏi luân hồi, sau này nhất định sẽ trở thành Thánh. Ta không có cách nào lật ngược chuyện này lại được. Nhưng ta có thể tặng ngươi quỷ tích dục vọng của ta. Sự cám dỗ mà ta mang lại thường liên quan đến sắc dục. Ta không thể giúp ngươi cảm nhận sợ hãi, vui mừng hay kinh ngạc, nhưng ít nhất ta có thể giúp ngươi hoàn thành nghĩa vụ của một thằng đàn ông suốt quãng đời còn lại của mình.”
“Ý ông là tôi có thể cùng với đàn bà…”
“Đúng vậy, ngươi sẽ cảm thấy ham muốn. Cái giá kia của ngươi cũng không cần trả cao như vậy… ừm, nếu một ngày nào đó ngươi được Vũ Trụ đón nhận, trở thành một tồn tại bất diệt thì hãy cứ giúp ta một việc là được.”
“Đồng ý!”
Lời vừa dứt, Trần Vân Vũ liền choàng tỉnh dậy từ trong mơ. Mồ hôi đẫm ra ướt hết cả áo. Một giấc mơ quá đỗi chân thật.
Điều khác lạ ở đây chính là trên ngực gã quả thực tồn tại một vết xăm, và đũng quần thì dựng lên thấy rõ. Tựa như con mãnh thú ngủ vùi nay vươn mình chuyển giấc. Lần đầu tiên trong 10 năm qua, Trần Vân Vũ chào cờ vào buổi sáng như một thằng đàn ông khỏe mạnh bình thường