Tùy tùng của bóng đêm

Author: Takanamenanami
And: Hiatari
Ranting: M
Category: Dark yaoi , Drama
Status: One short
Summary:

Hôm nay là ngày 14 tháng 2 , ngày lễ tình nhân . Tôi đã đạp xe trên con đường cũ đến ba bốn bận , rồi bất chợt giật mình tự hỏi , mình đang làm gì thế này ? Chính bản thân cũng không hiểu nổi bản thân đang nghĩ gì . Cuộc sống vẫn đang lôi tôi đi , và tôi không có gì để bám víu cả .

Gió , và tôi không thấy lạnh , thấy trong lòng đầy ắp những suy nghĩ mơ hồ và nhàn nhạt , tôi thấy mình u ám và đen tối quá . Lóa mắt bởi sự trong sáng của kẻ khác , tôi cố kiếm tìm cho mình một mặt trời , nhưng mà…
Máu vẫn chảy , từng giọt một … vị thuốc Cloxit đắng ngắt tận trong cổ họng , miếng gạc ướt đẫm , tôi cười vu vơ , bà chị kết nghĩa xỉ vả : “Mày điên à ?” , tôi lại cười , ừ , mình điên thật rồi .

Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại viết ra cái fic này nữa , lòng bàn tay nhói lên , vết sẹo cũ tím hằn , con đường cũ lúc đi sao dài thế , và lúc về sao nhanh thế , cuối cùng vẫn chẳng có gì cuối con đường ấy cả , và tôi lại mang một niềm u uất mới trong tim , nhìn vào hai bàn tay , trống rỗng , tôi chẳng có gì hết cả .

Mẹ bảo : ” Con ạ , đừng yêu đương gì sớm , lo học cho tương lai của con đi” , vậy là tương lai tôi không bao gồm cả chữ yêu ? Tôi cười , lại cười , tương lai … mờ mịt quá , xa xôi quá , đầy bất trắc và lo lắng , sau này tôi sẽ ra sao đây ? Lòng tôi nóng lên , rồi lạnh đi , vị thuốc Cloxit lại đắng ngắt trong cổ họng , tay run rẩy , “Mất bao nhiêu máu mày cũng không ngất được đâu” , bà chị lại nói , tôi đang đòi hỏi thứ gì vậy ? Tôi hèn nhát quá , và không nhận ra một thứ hiển nhiên trước mắt mình … Cuộc đời cũng đắng lắm , Lâm ơi …

Thôi , cảm ơn nếu đủ kiên nhẫn đọc cái Summary dài ngoằng này , chắc chẳng ai thích thứ u ám ấy , tôi vẫn sẽ đợi … một điều xa xăm , tôi sợ phải chờ đợi , nhưng cũng sợ cả phải tìm kiếm …

TÙY TÙNG CỦA BÓNG ĐÊM

Gió.

gió.

Đầu tiên thì lặng lẽ . Rồi êm ả. Và lướt trên nền lá khô xào xạc , xào xạc…

Rồi mạnh mẽ . Và ầm ào lao vào chốn thinh không đen đặc .

Đêm.

đêm.

Đầu tiên còn nhàn nhạt . Và nhẹ nhàng . Len vào khắp chốn . Rải lên nền trời một màn sương đen .

Rồi dày đặc dần . Nặng nề dần . Dìm tất cả vào một cái hố đen sâu hun hút .

Mưa.

mưa.

Đầu tiên còn nhỏ nhẹ. Từng hạt. Từng hạt rơi. Chạm vào những chiếc lá khô . Âu yếm ve vuốt chúng.

Rồi ầm ào . Rồi sầm sập . Lao qua màn đêm. Cắm xuống nền đất . Vẫn vắng lặng .

Không thứ gì hiện diện gợi ra bóng hình của sự sống.
Không một cái lay của lá cây . Không một bóng vật cử động . Không một tiếng cú xa xăm . Chỉ có gió . Và mưa . Và đêm. Ken dày vào với nhau . Ôm lấy nhau . Tăng thêm quyền lực cho bóng đêm . Khi diễn ra khoảnh khắc lạnh lùng : đêm chiếm hữu lấy thế giới , và ánh sáng ngậm ngùi chờ đợi . Ngậm ngùi chờ đợi .

Trong tấm voan của đêm . Trong bản nhạc vĩ đại gió và mưa. Trong cô đơn sợ hãi khủng khiếp . Hiện ra một bóng hình .
Mưa ngừng hạt . Gió thôi gào thét . Đêm xoáy vào im lặng. Ngự trị trong sự thuần phục tuyệt đối của muôn loài .
Chờ đợi …chờ đợi …im lặng khủng khiếp .
Đôi mắt vô hồn ngước lên . Trăng tách đêm hiện ra . Lóe lên như một ngọn hải đăng giữa biển đêm mênh mông choáng ngợp . Trăng in vào đôi mắt của người ấy – hồ sâu lạnh lẽo . Đôi mắt trong như muốn nhấn chìm trăng vào nơi ấy – khoảng không huyền bí của tâm hồn .

Những lời tiên tri khủng khiếp . Thốt ra trong sự im lặng ghê gớm này .

“Soạt”.

Tiếng động đầu tiên của sự sống hiện ra . một mũi nhọn vun vút lao đi trong đêm . Va vào không khí . xé rách sự tĩnh mịch . Một bóng áo choàng đen bay lên phần phật . dừng lại . Đáp xuống . Lá xoáy lên . Đôi môi mọng mấp máy :
_Ningyo…
Người lạnh lùng gật đầu . Tiếng trầm cao vang lên :Takarin.Mật mã đúng . Hai kẻ chạm ánh mắt vào nhau . Đôi mắt vô hồn . Đôi mắt dịu dàng và hai hàng mi cong vút .
_Đi.
Lời lạnh lẽo buông ra . Gió quay lại hòa âm cùng băng giá . Lao đi . Nhanh như một cơn lốc giận giữ và đầy thù hận . Lao theo . Gió và gió . Làm tung lên tất cả , và xáo trộn đêm đen. Xao động . Lặng im.

Thành phố hiện ra . Rực rỡ . Náo ngợp .

Ningyo…khựng lại . Áo choàng tung lên khi luồng gió ào qua . Bàn tay vô tình mở ra . Rồi bất thần hiểu . Khép lại . Nước mắt , rơi .

Cô độc , xa lạ , buồn bã .

Ánh đèn sáng , tiếng ồn ào náo nức .

_Nhiệm vụ của đêm nay ?
_Ám sát . -lạnh lùng-
_Khách hàng ?
Bàn tay giơ lên . Chỉ chính xác một ô cửa nhỏ sáng đèn .Một bóng đen in trên thành cửa . Phất nhẹ áo choàng . Biến mất .
_Thật lạnh lùng . Cậu mỉm cười .

Một căn phòng ấm . Một bóng người ngồi trên ghế xa lông , mái tóc màu hạt dẻ , chiếc gáy trắng xanh :
_Chào cậu .
Một khuôn mặt nhỏ nhắn mỏng mảnh thanh thoát . Một đôi mắt gặp một lần là nhớ . Một đôi tay cũng mỏng mảnh nắm khấu súng bạc .
_Tôi không hứng thú với việc này cho lắm ._Giọng trầm trầm . _Ông chủ của tôi có một yêu cầu ám sát ._Ngừng lại dò xét . _ Nhưng các tổ chức ám sát trong toàn thành phố là một lũ vô dụng cả ._Ánh nhìn sắc lạnh . _Nên ông chủ sai tôi đến đây để thương lượng . Các ngài muốn bao nhiêu ? _-Bắt đầu ra giá-
_Tôi không cần tiền . -lạnh lùng-
_ Vậy ? Các ngài muốn gì đây ? -Bắt đầu thay đổi giọng điệu-
_Con trai ông ta . -vẫn lạnh lùng-
_Cái gì ? -Bật dậy . _Các người điên à ? -Đập bàn . _Loạn óc hả ? Đẻ làm gì ? -Trừng mắt . _ À! Mà ông chủ không có con trai ! Các người thật nực cười .
_Có -lạnh lùng-
_Cậu điên à ? -Quắc mắt . _Tôi bảo là không có ! -Nhíu mày. _Thôi , cậu muốn bao nhiêu ? Ba triệu ? Mười lăm triệu ? -Mở cặp số . _Hai mươi triệu ? Năm mươi triệu ?
_Nói với ông ta đi . -lạnh lùng-
_Hừ ! Thôi được . -Chua chát . _Chưa thấy ai điên như thế này . -Lấy điện thoại ._Để tôi liên lạc với ông chủ .
Bấm số .Chờ đợi .
_Ông chủ ? Họ…
Lông mày nhíu lại . Trán lấm tấm mồ hôi :
_Vâng , vâng ạ…
Cúp điện thoại , ngồi xuống :
_Ông chủ tôi bảo các anh đợi .-Lau trán ._ Ông ấy rất sửng sốt , sao các anh biết ông ấy có con riêng ?
Mỉm cười vô hồn . Ánh mắt vẫn lạnh lẽo . Cánh cửa bật mở . Người đàn ông lao vào vội vã .
_Đây ư ? Ông ta dừng lại hỏi trống không . _Vâng .-Kẻ đáp lời duy nhất trong phòng ._hai đứa trẻ này ? Ông ta gằn giọng , mắt hằn lên tia chết chóc nghi ngờ ._Vâng ._Thế ai là thủ lĩnh ? _LÀ người bên cửa sổ ạ .
_Anh cần con trai ta? _Đúng .-Một tia vui mừng ._Để làm gì ? Không phải để tống tiền đấy chứ ?_Không._Vậy để làm gì ?_Đưa nó đi._Đưa nó đi ? Vẫn chưa rõ ràng . Nhưng thôi , cứ thoát khỏi nó là ta mừng rồi . Vậy , hợp đồng được kí kết rồi chứ ? _Rồi ._Tốt lắm , ta muốn ngay đêm nay hắn phải chết . Ảnh hắn đây . Còn đây là địa chỉ thằng nhóc rác rưởi đó ._Được . _Tốt lắm .-Cười thỏa mãn ._Hãy làm nhanh gọn lên , đưa tất cả khuất mắt ta . Lũ người đáng nguyền rủa . _Đêm mai tôi sẽ đem dầu của hắn đến cho ông ._Tại sao không phải là sáng mai ? _Nếu ông muốn ._Xong , thỏa thuận như thế . Giờ thì hành động đi .

Đêm xa xăm . Đêm sâu thẳm . Gió vẫn rít lên đầy căm hận . Ánh sáng vẫn lặng im chờ đợi . Nhưng thật là lâu ….Đêm vẫn ngự trị . Bí ẩn. Xa xăm . Lạnh lẽo . Nhưng đâu phải chỉ ánh sáng mới đem đến ấm áp . Nhìn đêm. Hãy nhìn đêm mà xem .Cánh cửa kính vỡ tung ra . Những mảnh kính rơi những tiếng tan nát đầy vô vị. Tiếng gào thét.Lại đổ vỡ.Tiếng súng vang lên lành lạnh trong đêm . Người đàn ông trong tấm ảnh ngã gục . Máu : tung tóe . Máu:ngòn ngọt. Máu:ấm áp . Đêm phải lạnh lẽo . Đêm phải tối tăm . Thì con người mới thấy ánh sáng đẹp và ấm. Đêm phải tối tăm . Đêm phải lạnh lẽo .

_Đây. Đầu của hắn đây ._Ahaha. Tốt lắm.Tốt lắm ._Tôi sẽ đưa con trai ông đi ._Đưa nó đi đi! Càng xa càng tốt . À , nó ở nhà thổ nam đó ._Tôi biết._Biết hả ? HA ha , đã từng đến đó chứ gì?_Chưa._Đứa con trai của con mụ gái điếm đó …Hả???Ngươi làm gì vậy ? Thả ta ra ! Thả ta ra! Thả tôi ra!! cầu xin ông !Thả tôi ra! Đừng! Ông định làm gì ? _Ông không đáng sống nữa . _Tại sao ?Đừng…Đừng mà …_Hãy xuống địa ngục mà cầu xin quỷ dữ . Hắn còn nhân đạo hơn tôi đấy . _Á Á Á Á Á Á …

Máu phụt ra . Tung tóe. Ngòn ngọt.Âm ấm .Đêm vẫn còn vương lại ở đây rồi . Trong ánh sáng có bóng đêm . Và trong bóng đêm bao giờ chẳng có ánh sáng . Con người ta không nhận ra.

Ningyo…Trong ánh sáng chan chứa của mặt trời.Và gió. Hai người vụt tung tà áo choàng lên .Bước đi . Một khu phố nhầy nhụa. Nhớp nháp. Trong mọi khe kẽ còn đầy đêm đen. Ánh sáng chói lòa khắp nơi.Con người ta nhìn nhau bằng con mắt của đêm tối. Một ngôi nhà lớn hiện ra. Nhầy nhụa . Nhớp nháp. Mụ chủ béo chạy ra ,đon đả. Áo choàng phất lên ,họ bước vào . _Đây , cậu bé này ._A, ông thật khéo chọn. Cậu ta xinh xắn lắm đó . _Mau lên ._Vâng , có ngay thưa ông . Gọi cho tôi Hiatari !!Cậu bé đắt lắm đấy,thưa ngài . Hai trăm ngàn trong 15 phút . Tắm trăm ngàn một tiếng . Ngài có đem theo tiền mặt không ?A , cậu bé ra rồi kìa . Vâng , cảm ơn ngài . Chúc ngài vui vẻ . Đây , chìa khóa phòng 208 , tầng 3. Cần gì xin cứ gọi . Sao ạ ? Ngài muốn chuộc cậu ta ? Không được đâu . Cha cậu ta không muốn cậu ta ra khỏi chốn này . A,ha ha , ngài cứ đùa , một trăm triệu ư ? Chà , ông ta mỗi ngày trả cho tôi một triệu. Sao cơ ạ ? Ngài nâng lên hai trăm triệu ? Tôi suy nghĩ đã . Ngài cứ vui vẻ đi. _Không! Bà không muốn vừa giữ được tiền vừa giữ được mạng sao ?_Ngài nói gì vậy ? Á!!!!Ngài làm gì vậy? Á Á Á !!!Tôi xin ngài , ngài đừng làm vậy !!!_Bà muốn gì đây? -giọng lạnh lùng._Tôi đã hết kiên nhẫn rồi .-Tiếng rú càng cao giọng hơn , như một bản opera hoành tráng: _Tôi xin ngài! Tôi đồng ý! Ngài hãy mang cậu ấy đi đi !Đừng giết tôi !Tôi xin ngài!_Thôi được ! Tôi không muốn máu bẩn vương lên áo của tôi nữa . Hãy biết im lặng . Im lặng sẽ không mời gọi thần chết đến đâu , hiểu chưa ? Thưa bà ? -Vâng! Vâng! Tôi biết ! Tôi biết mà!_vậy thì hãy cầm lấy , hai trăm triệu của bà đấy . _Sao cơ ạ ? _Tôi muốn chắc chắn cậu ấy trở nên hoàn toàn tự do . Cam kết máu .

Ba người dời khỏi nơi nhầy nhụa bẩn thỉu ấy . Cậu ngước lên , xa lạ nhìn hai người : _tại sao lại cứu tôi ?_Tôi cũng muốn biết , tại sao lại cứu cậu ấy????!!!_Không! _Tại sao? _Rồi hai cậu sẽ biết , nhưng không phải bây giờ . -Áo choàng tung lên.Ánh mắt đầy bóng đêm .”Hãy hiểu cho tôi”-Thì thầm . “Chẳng còn thời gian nữa”.

Đêm .Trùm lên ảo mộng . Ngôi nhà ngập đầy bóng đêm . Thực ra lúc nào nó cũng ngập đầy bóng đêm . Trá tim ngập đầy bóng đêm .Và trong bóng đêm lúc nào cũng có ánh sáng .Trái tim có ánh sáng. Bóng đêm đồng hành với tội lỗi .Nhưng ánh sáng đâu phải lúc nào cũng bao bọc điều thiện . Ánh sáng cũng phủ trùm lên sự căm ghét. Và bóng đêm cũng ôm ấp tình yêu. Một tiếng kẹt cửa vang lên .Bóng đêm quẩn vào một luồng gió xoáy . Cậu ngước dậy .Đôi mắt hoảng sợ căng ra . Ngạt. Miệng bị chặn lại . Tiếng kêu nghẹn trong cổ họng . Chiếc lưỡi cuốn vào một vũ điệu mê hồn . Cúc áo bung ra. Vội vã . Ngực chạm ngực. Cậu rên rỉ. Nụ hôn ngọt ngào chấm dứt . Và khóa quần bung ra . Rên siết. Quằn quại. Rực lên trong lòng một cảm giác khác lạ. Vòng tay. Làn da . Và hơi thở. Ngọt ngào . Say đắm . Cậu rên rỉ. Và ngực – đau. Eo lằn lên vết hôn. Bả vai . Cánh tay. Đỏ bầm. Trong bóng đêm rộng lớn xa xăm . Cậu rướn mình , nén tiếng kêu trong lồng ngực . Lên xuống …Lên xuống…Lên xuống…Nóng , ấm .Đau!!Cậu cắn môi bật máu và tay bám chặt lấy ga giường . Kiệt quệ .Đau dớn. Lạnh lẽo. Dòng ấm nóng chảy trong cơ thể . Chảy. Chảy…Chảy. Cậu nghe một tiếng thì thào lặng lẽ . Một dòng ấm nóng khác . Chảy. Chảy…chảy. Vào miệng cậu.

Gió.

Lúc đầu thì gào thét mạnh mẽ . Thế rồi dần lặng đi . Êm êm.

Mưa.

Lúc đầu thì sầm sập rầm rào . Thế rồi dần ngớt đi . Mềm mại.

Đêm.

Lúc dầu thì nặng nề đen đặc.Thế rồi dần nhạt đi . Mờ mờ .

Cậu nằm thiêm thiếp trên giường. Chiếc chăn phủ hờ trên thân thể . Ga giường vấy đầ những máu . Tanh tưởi . Mắt cậu mở bừng ra . Cánh tay nhúc nhích . Một luồng sức mạnh mới trào dâng. Khủng khiếp. Cánh của bật ra. Người đi cùng anh hôm qua bước vào . Vội vã . _ Anh ấy đâu ?_Tôi…Tôi không biết !!!_Anh ấy đâu rồi ? Khốn nạn ! Cậu làm gì thế này???Trả lại anh cho tôi !!! _ Tôi không biết ! Tôi không biết thật mà !Anh ấy…Anh ấy …-Bật khóc _Tại sao anh ấy chọn cậu ? Tại sao? Anh đã đi đâu ? Tại sao bỏ tôi lại? Tại sao?!!!

Cậu gượng dậy . Tròng quần áo vào người . Tay run run vịn vào vai người cùng đi với anh . _Anh ấy là ai ? Và đi đâu ? Tôi không hiểu gì hết cả … Hãy giải thích cho tôi!_ Anh ấy …Đồ ích kỉ!! Anh là đồ ích kỉ !!Để lại cậu ta làm gì ? Tại sao anh lại làm thế ??!!Anh là đồ khốn nạn!!

Vết máu vương từ chiếc giường . Hai người vội vã lần theo. Nó dẫn đi xa . Và dừng lại ở một cửa sổ . Anh nằm đó. Lưng dựa vào tường. Đôi mắt nhắm nghiền . Hàng mi dài cong vút khép xuống yên bình . Một lá thư rơi trên sàn .Ngón tay trỏ của anh còn vẫn còn chạm vào cây bút. Người đi cùng anh nhặt bức thư lên . Run run đọc .Rồi ngước mắt nhìn cậu . Người ấy vuốt ve đôi má của anh . Nước mắt rơi . Cậu cũng khóc. _Anh nói gì? _Hãy yêu cậu. _Yêu tôi ư ? Còn gì nữa? _Anh bảo tôi và cậu không được quên thù hận ._Gì nữa? ? Anh không sông được nữa . _Tại sao? _Mảnh bạc găm trong tim anh đã đi đến đích rồi. Anh không là ánh sáng . Anh là bóng tối. Mà anh lại chứa ánh sáng …_Anh ấy còn nói gì nữa không? _Anh bảo…anh yêu cả hai chúng ta . Anh yêu cậu … và yêu cả tôi nữa .

Cậu òa khóc . Cậu ấy cũng òa khóc. Nước mắt rơi nhỏ xuống khuôn mặt anh. Ngoài cửa sổ . Nắng đã lên. Mặt trời chói lọi. Và gió ca lên một khúc ca buồn bã. Hai đứa trẻ ôm lấy nhau . Trong tiếng nức nở của đau khổ . Khuôn mặt anh bừng sáng. Nắng nhảy nhót hôn lên bờ môi như đang mỉm cười .

Anh đã thành ánh sáng.

Thế là. Từ đó. Có hai đứa trẻ sống với nhau. Trong một căn nhà cạnh con sông bẩn thỉu của thành phố. Giữa thành phố. Ngày. Chúng nhớ đến anh. Và đêm. Chúng đi tìm hình ảnh của anh trong thù hận. Anh là Bóng Đêm.